Trong không gian đêm khuya tịch mịch, một ánh sao mọc lên. Xích Tùng vẫn còn nằm trên mặt đất, lưỡi kiếm xanh biếc rực rỡ, đã trở nên ảm đạm vô cùng. Danh kiếm giống như kiếm khách cũng không thể bại. Bốc Ưng dõi mắt nhìn theo hình bóng Ca Luân đang mất dần, đột nhiên khẽ thở dài. - Lão không bại. Bốc Ưng nói: - Cho dù bại cũng không phải bại dưới kiếm của ta. - Không phải à? - Tuyệt đối không phải. Bốc Ưng nói: - Lão bại vì lão vốn không có ý muốn giết ta, chẳng qua chỉ muốn dùng ta để kích phát kiếm khí, xuất tiết ác khí và sát cơ trong lòng lão mà thôi. Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp: - Lão vốn không có ý muốn thắng ta thì làm sao có thể xem là bại chứ? Tiểu Phương hiểu rõ ý này. Cao tăng an nhẫn bao năm, lúc chợt phát giác trong lòng mình bị có cảm xúc không cách gì ức chế được, thường trong tích tắc sẽ đọa nhập ma kiếp. Khoảng cách giữa "ma" và "đạo", cũng giống như ái và hận, chỉ là một đường kẻ. Lúc này kiếm khách đã bại, cao tăng đã ngộ đạo. Bốc Ưng nhìn chằm chằm Tiểu Phương, ánh mắt lộ ra vẻ mừng vui thanh thản, Bốc Ưng thấy Tiểu Phương đã hiểu rõ. Nhưng trong lòng của Tiểu Phương rất loạn. Chàng có rất nhiều điều muốn hỏi Bốc Ưng, chàng đã phát giác ra giữa Bốc Ưng và Ba Oa có một mối quan hệ bí mật mà đến nay chưa ai biết. Chàng không hỏi. Chỉ vì chàng không biết phải hỏi thế nào. Bốc Ưng không nói, có phải cũng vì không biết phải nói thế nào? Cánh cửa sổ mở hé một nửa đã đóng lại, trong thiền phòng không đốt đèn cũng không động tĩnh gì. Chỉ có một mình Ba Oa ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Tại sao nàng vẫn còn muốn lưu lại đây? Bốc Ưng chậm rãi quay người diện đối ánh sao đầu tiên mọc lên trong không gian đêm khuya, trầm mặc rất lâu rồi từ từ nói: - Ta biết trong lòng ngươi có một cái gút gỡ không được! Tiểu Phương thừa nhận. Bốc Ưng lại trầm mặc rất lâu mới nói: - Nếu ngươi thật sự muốn biết bí mật trong này, thì hãy đi với ta. Nhưng ta khuyên ngươi, có những chuyện không biết là hay. Lần này Tiểu Phương không tiếp nhận lời khuyến cáo của Bốc Ưng. Chàng đi theo Bốc Ưng. Tinh quang trong sa mạc xem ra càng trong sáng hơn, bọn họ đã phóng đi trong sa mạc ba ngày rồi. Tiểu Phương không ngờ Bốc Ưng lại dẫn chàng đi vào trong sa mạc, chàng cũng không hỏi. Chàng tin rằng lần này Bốc Ưng nhất định sẽ cho chàng một đáp án minh xác hoàn chỉnh, để chàng có thể cởi bỏ chiếc nút trong lòng. Bọn họ phóng nhanh ngựa đi, rất ít khi nghỉ ngơi. Đường mà họ đi ba ngày hôm nay nhiều hơn rất nhiều so với mười ngày lần trước. Sa mạc vô tình vẫn cô tình như vậy, hoàng hôn ngày thứ ba, bộn họ lại quay về vách đá phong hóa đá. Tiểu Phương mãi mãi không quên nơi này. Vì đây chính là nơi mà chàng sơ ngộ Ba Oa, cũng là nơi đóng trại của bọn Vệ Ưng Bằng. Bây giờ căn lều đó không biết đã đâu rồi. Chuyện xảy ra trong căn lều đó, trong đời Tiểu Phương sẽ mãi khó quên. Bốc Ưng đã xuống ngựa, cùng chia với Tiểu Phương một miếng thịt khô và bao rượu. Ba ngày qua Bốc Ưng rất ít khi mở miệng, nhưng sau mỗi cử rượu, Tiểu Phương lại nghe thấy Bốc Ưng hát nhỏ lên khúc bi ai quen thuộc. Loại tâm tình của nam tử hán đó, loại ý cảnh hào hùng mà bi thương đó càng khiến người ta say hơn cả rượu. - Bao giờ bọn ta lại đi tới tiếp? - Bọn ta không đi tới nữa. Bốc Ưng trả lời: - Đây là nơi đến của bọn ta! - Ngươi dẫn ta đến đây để làm gì? Tiểu Phương lại hỏi. Nơi đây đã là đích đến của bọn họ, lẽ nào tất cả đáp án của mọi vấn đề đều ở đây? Bốc Ưng vẫn chưa đưa đáp án này cho Tiểu Phương, từ trong một chiếc túi da bên yên ngựa lấy ra hai cái cuốc sắt, ném cho Tiểu Phương một cái. Bốc Ưng muốn Tiểu Phương cùng đào đất với mình. Lẽ nào Bốc Ưng đã chôn đáp án của vấn đề ở dưới đất? Đêm càng khuya. Bọn họ cũng đã đào rất sâu, đã đào một lớp cát đá xốp mềm, lại đào một lớp nham thạch phong hóa. Đột nhiên, "tiêng" một tiếng, Tiểu Phương cảm thấy cái cuốc trong tay mình đã đào đến một lớp kim loại chắc cứng. Sau đó chàng lại nhìn thấy trong nham thạch có kim quang lấp lánh. Vàng! Giữa lớp nham thạch này dưới đất đều là vàng. Bốc Ưng ném cái cuốc xuống, đối mặt với Tiểu Phương nói: - Bây giờ ngươi phải hiểu rõ tại sao ta muốn dẫn ngươi đến nơi này. Giọng nói vẫn rất bình tĩnh, Bốc Ưng nói tiếp: - Ba mươi vạn lạng vàng bị cướp mất của Phú Qúi thần tiên Lư Tam đều ở đây. - Là ngươi chôn ở đây à? - Phải, là ta! Ta chính là miêu đạo! Tiểu Phương tuy đã sớm nghĩ đến điều này, nhưng vẫn không thể không kinh ngạc. Bốc Ưng nhìn trừng Tiểu Phương, chậm rãi nói tiếp: - Trong đội ngũ đó của bọn ta, mỗi người đều là miêu đạo. Bọn họ mới thực sự là những chiến sĩ đã trải huấn luyện bách chiến bất tử. Những kẻ thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng, so với bọn họ chỉ có thể xem là những đứa trẻ sơ học đao kiếm. Trong giọng nói của Bốc Ưng vẫn không có ý mỉa mai châm biến vì Bốc Ưng nói lời chân thật: - Vệ Ưng Bằng đã không ngờ bọn ta vốn không muốn mang số vàng này ra khỏi sa mạc. - Mãi mãi không muốn đưa ra? - Mãi mãi! Câu trả lời của Bốc Ưng rất là khẳng định, nhưng Tiểu Phương nghĩ không ra. Bọn họ đã phí tận khổ tâm cướp được số vàn này, đương nhiên là vì giá trị của vàng. Nếu chôn giấu vàng mãi ở dưới đất, thì vàng há không cũng sẽ trở thành cát đá hay sao? Bốc Ưng không đợi Tiểu Phương hỏi, đã trả lời trước: - Bọn ta vốn không muốn số vàng này. Bốc Ưng nói: - Bọn ta cướp đi số vàn này chẳng qua chỉ vì bọn ta không thể để cho bọn Lữ Tam lợi dụng số vàng này để đối phó với người khác. - Người khác? Tiểu Phương nhịn không được hỏi: - Người khác là ai? - Chính là những người mà mấy ngày qua mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy. Bốc Ưng nói: - Cũng chính là tộc nhân và thư muội huynh đệ của Ba Oa, Ban Sát Ba Ná bọn họ. - Tại sao Lữ Tam lại muốn đối phó với bọn họ? Tiểu Phương lại hỏi: - Chuẩn bị đối phó với bọn họ thế nào? Bốc Ưng muốn trước tiên hãy chôn lấp lại cát đá đã đào lên, rồi mới tiếp tục nói chuyện này: - Lữ Tam muốn lật đổ tôn giáo mà người Tạng đã tín ngưỡng hàng trăm năm nay, muốn giết chết vị phật sống tôn kính của bọn họ, muốn kiến lập một tôn giáo của bản thân y ở đây. Đây quả là một kế hoạch mưu đồ kinh người, Lữ Tam bất kể thủ đoạn để làm chuyện này, chỉ vì tín ngưỡng của Lữ Tam là Bái Hỏa giáo, phụ thân của lão là người Ba Tư, là một đồ đệ cuồng nhiệt của Bái Hỏa giáo. Bốc Ưng nói: - Vì vậy, Lữ Tam muốn dùng Bái Hỏa giáo để thay thế Lạt Ma giáo ở Tây Tạng. Thái độ rất nghiêm túc, Bốc Ưng nói tiếp: - Nhưng loại tín ngưỡng tôn giáo Lạt Ma đã ăn sâu trong lòng người Tây Tạng, kế hoạch của Lữ Tam nếu thực hiện được, thì đất Tây Tạng mãi mãi sẽ không an lành. - Vì vậy các ngươi không thể để cho kế hoạch của Lữ Tam thực hiện. - Tuyệt không thể. Bốc Ưng nói rất kiên quyết: - Để ngăn trở, bọn ta cũng bất chấp thủ đoạn, không tiếc hy sinh tất cả. Tiểu Phương trầm mặc, Bốc Ưng nói tiếp: - Người hy sinh đầu tiên là Ba Oa. Dừng một chút Bốc Ưng thở dài: - Người hy sinh lớn nhất chính là nàng. - Nàng mới là nữ nhân vì tộc mình mà Ban Sát Ba Ná đó phải không? Tiểu Phương hỏi: - Không tiếc hy sinh tất cả để tiềm phục ở trong nội bộ tổ chức của Lữ Tam làm gián điệp ư? - Không sai. Bốc Ưng nói: - Bí mật này bọn ta không thể để người khác biết được, vì vậy ở trong căn lều có lông chim ưng đen bất tường đó, ta đành phải để ngươi hiểu lầm việc này, trong trận chiến bên ngoài "cổ chết", bọn ta cũng không thể để nàng đi ra khỏi chiếc kiệu thứ ba đó. Tiểu Phương đã dần hiểu rõ: - Vì vậy Ca Luân mới chịu để cho nàng ở trong cung Bố Đạt La, vì vậy ngươi mới đi cứu nàng. - Vì ta tuyệt không thể để cho nàng chết ở trong tay Ca Luân, cũng không thể để cho Ca Luân hối tiếc trong lòng suốt đời. Bốc Ưng nói tiếp: - Vì tôn giáo của Ca Luân, sự hy sinh của nàng quá lớn. Giọng nói của Bốc Ưng đột nhiên tràn đầy vẻ bi thương: - Nàng không những không tiếc bản thân, thậm chí không tiếc hy sinh người mà nàng yêu. Người mà Ba Oa yêu nhất là ai? Tiểu Phương không hỏi, cũng không cần phải hỏi. Lữ Tam đương nhiên muốn báo thù cho nhi tử duy nhất của mình. Để giành lấy tín nhiệm của Lữ Tam, Ba Oa đành phải hy sinh Tiểu Phương, bản thân nàng không nỡ hạ thủ, đành phải để Phổ Tùng đi làm việc này. Một nữ nhân, vì một tín ngưỡng và tình yêu vĩ đại không tiếc hy sinh nam nhân yêu thương của bản thân mình, tuy nam nhân này là hoàn toàn vô tội, nàng cũng bất chấp. Nàng làm như vậy, ai có thể nói là nàng sai? Tiểu Phương không nói gì thêm nữa, chỉ chậm rãi nằm xuống, lặng lẽ nằm xuống dưới ánh sao. Ánh sao xa xôi, đêm đại sa mạc lạnh lẽo vô tình, nếu chàng có chảy lệ, lệ cũng nhất định sẽ kết thành băng. Chàng không chảy lệ, sau khi trải qua chuyện này, cuộc đời của chàng e rằng sẽ không chảy nước mắt nữa. Bốc Ưng không giải thích vì sao lại mang bí mật này kể với chàng, "tại vì ngươi là bằng hữu tốt của ta" câu nói này không cần phải nói tới lần thứ hai. - Bây giờ ta đã mang chuyện của ta kể hết với ngươi rồi. Bốc Ưng chỉ đơn giản nói một điều: - Ngươi có thể suy nghĩ cặn kẽ, ở lại với bọn ta hay là đi. Tiểu Phương nói: - Ta sẽ suy nghĩ. - Tùy ngươi muốn suy nghĩ bao lâu, nhưng lúc ngươi quyết định, thì nhất định phải đến nói với ta trước. Tiểu Phương đáp ứng. Tinh quang mờ nhạt nơi xa, đêm khuya lạnh lẽo thê lương, bọn họ không nhìn thấy vẻ biểu cảm trên mặt của nhau. Rất lâu sau, Tiểu Phương mới nói: - Ngươi xưa nay hành động rất là cẩn trọng, nhưng lần này lại làm quá mạo hiểm. - Mạo hiểm? - Ngươi không sợ có người đi theo bọn ta đến đây hay sao? Không sợ người khác phát hiện vàng chôn dấu ở đây hay sao? Bốc Ưng không nói gì hết, nhưng đột nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng cười: - Bốc đại chủ nhân không sợ có người đi theo, vì biết rằng trên đường đi ta đều có ở bên cạnh các vị, dù là một con hồ ly muốn đi theo các vị thì ta cũng bắt tóm lấy nó, lột da của nó. Đây là giọng nói của Ban Sát Ba Ná. Lúc Tiểu Phương bật dậy, thì Ban Sát Ba Ná đã ở trước mặt chàng. Hành vi của con người này khó bị phát hiện hơn cả một con hồ ly khéo lẽo nhất của sa mạc, động tác của Ban Sát Ba Ná nhẹ hơn gió, ánh mắt nhìn thấu đêm khuya, Ban Sát Ba Ná đang nhìn chằm Tiểu Phương: - Bốc đại chủ nhân đương nhiên cũng không sợ ngươi sẽ tiết lộ bí mật của người. Ban Sát Ba Ná điềm nhiên nói: - Xưa nay không có ai tiết lộ được bí mật của bọn ta. Ba Ná đang cười, nhưng nụ cười của y cũng thần bí, lạnh lẽo, vô tình giống như bóng đêm của đại sa mạc thê lương này. Bọn họ lại quay về La Tát, trời xanh rực rỡ, cuộc sống sinh động, và "ánh mặt trời màu xanh" mỹ lệ trong sáng đó đang đợi bọn họ. Bốc Ưng lại giao Tiểu Phương cho Dương Quang. - Tiểu Phương muốn đi đâu thì muội hãy dẫn y đi đó. Bốc Ưng dặn dò: - Tiểu Phương muốn cái gì, thì muội hãy giao cho y cái đó. Nghe thấy lời Bốc Ưng nói, nghĩ đến nụ cười lạnh lẽo của Ban Sát Ba Ná, khiến người khác rất dễ liên tưởng đến một phạm nhân tử hình trước lúc thụ hình, vô luận yêu cầu gì cũng đều được đáp ứng. Bốc Ưng nói với Tiểu Phương cái bí mật mà tuyệt không dung bất cứ ai tiết lộ, cũng như ở một phương diện nào đó không khác tuyên phán tội tử hình của Tiểu Phương. Tiểu Phương không nghĩ như vậy, dường như không muốn suy nghĩ điều gì nữa. Dương Quang vẫn cười vui vẻ cởi mở, nàng không hỏi Tiểu Phương mấy ngày này đi đâu, mà chỉ hỏi: - Huynh muốn gì? Muốn muội dẫn chàng đi đâu? Ba ngày sau, Tiểu Phương mới trả lời câu hỏi này. - Ta cần một vạn lạng bạc. Tiểu Phương nói: - Ta muốn đến một nơi mà muội không thể nào đi theo ta được. Trong ba ngày qua, bọn họ ngày đêm ở chung với nhau, nàng đi theo Tiểu Phương làm tát cả những chuyện mà mọi nữ nhân khác đều không chịu theo nam nhân làm. Nàng theo chàng đánh bạc, uống rượu, có lúc uống say, hai người thậm chí ngủ chung với nhau. Một ngày nọ, Tiểu Phương say rượu, phát hiện nàng ngủ ở bên cạnh mình. Lúc nàng ngủ trông càng dịu dàng xinh đẹp, giống một nữ nhân hơn lúc tỉnh. Thân thể của nàng mềm mại, da trắng như tuyết, mùi vị thơm tho. Dục vọng cường liệt như lửa thiêu đốt lúc say mới tỉnh, khiến cho Tiểu Phương cơ hồ nhịn không được muốn chiếm hữu nàng. Nhưng chàng đã dừng lại, dùng nước lạnh tắm rửa gần nửa giờ đồng hồ, giữa bọn họ vẫn còn thanh bạch. Nhưng sự thanh bạch của bọn họ không ai biết, có thể không ai tin. "Dương Quang" hoàn toàn không để ý đến, bất kể người ta nghĩ sao về bọn họ, nàng cũng không để ý.