Bốc Ưng lạnh lùng nhìn lão nói: - Còn có một điều mà ngươi cũng phải hiểu rõ. Vệ Ưng Bằng nói: - Ngươi nói đi! Bốc Ưng nói: - Nếu ta là miêu đạo, thì bây giờ ngươi đã là một xác chết. Vệ Ưng Bằng bỏ đi. Đúng cái giây phút trước lúc lão sắp đi, Tiểu Phương vốn cho rằng lão sẽ xuất thủ. Lão đã siết chặt đao, mỗi cẳng tay do dụng lực quá mạnh mà đã trắng tái ra. Đao pháp của lão, tuyệt có thể xếp hạng trong mười người đứng đầu của tất cả các đao pháp danh chấn thiên hạ. Trảm quỉ đao của lão sắc nhọn vô cùng lại đặc biệt khớp với khổ người của lão, cũng cao to hơn Bốc Ưng. Bốc Ưng lại rất nhỏ bé, trừ đôi mắt sắc bén như mắt ưng, còn các bộ phận khác đều nhỏ yếu, nhất là đôi tay nhỏ bé như nữ nhân. Cơ hồ ngay Tiểu Phương cũng không tin là Bốc Ưng có thể đón đõ nổi Nộ tiễn thần cung Trảm quỉ đao danh chấn thiên hạ. Nhưng cách nghĩ của bản thân Vệ Ưng Bằng lại bất đồng. Vì vậy lão bỏ đi, mang theo hai người còn sót lại trong Toàn Phong tam thập lục đao của lão, ngay một câu cũng không nói mà bỏ đi. Vệ Ưng Bằng rõ ràng là một người rất cẩn trọng, hơn nữa rất khắc nghiệt. Lão bỏ đi, ngay nhìn cũng không nhìn những thi thể nằm dưới đất, bọn họ tuy là tử đệ nhưng đối với lão đã không còn giá trị nữa. Tiểu Phương nhịn không được kêu to: - Tại sao ngươi không chôn cất bọn họ rồi hẵn đi? Câu trả lời của Vệ Ưng Bằng giống như lão làm một chuyện nào khác vậy, khiến người khác không thể trách cứ được. - Ta đã chôn cất họ rồi. - Thiên táng. Bốc Ưng vẫn chưa đi. Y lại nằm xuống, nằm ở nơi tránh gió phía sau gò cát, dùng cái áo choàng trắng to rộng che kín toàn thân. Sa mạc giống như một nữ nhân, hay thay đổi, lúc nóng có thể thiêu cháy người ta, lúc lạnh có thể làm máu người ta kết băng lại. Vừa sụp tối, đại sa mạc nóng chảy như lò lửa liền trở nên lạnh lẽo thấu xương, lại thêm bóng đêm bao trùm không bờ không bến, có thể bóp chết trong im lặng tất cả mọi sinh mạng trong trời đất. Không ai mong muốn mạo hiểm trong bóng đêm như thế cả. Lúc này, sắc trời vừa sẫm tối, Bốc Ưng rõ ràng đã sẵn sàng lưu lại nơi đây để qua đêm dài vô tình. Tiểu Phương ngồi xuống bên cạnh y, bỗng nhiên cười cười nói với y: - Ân hận vô cùng! Bốc Ưng hỏi: - Tại sao ân hận? - Tại vì sáng ngày mai lúc tỉnh dậy, ta chắc chắn vẫn còn sống, ngươi phải đợi ta chết, chắc chắn còn phải rất lâu. Tiểu Phương đã tìm thấy con chim ưng đã từng muốn ăn thi thể chàng, nay chàng đã sẵn sàng ăn thi thể của nó. Tiểu Phương than thở nói: - Bây giờ ta mới biết, đến lúc bất đắc dĩ, một con người và một con chim ưng ăn xác chết đều không có gì khác nhau cả. Bốc Ưng nói: - Lúc bình thường, cũng không có gì khác nhau. Tiểu Phương buột miệng: - Sao? - Bình thường ngươi có ăn thịt bò không? - Ăn! - Thịt bò mà ngươi ăn, cũng là thi thể của con bò. Chim ưng cũng là một loài chuyên ăn thi thể. Tiểu Phương gượng cười. Chàng chỉ có thể gượng cười, điều mà Bốc Ưng nói tuy lạnh lùng tàn khốc, nhưng không ai phản bác được. Xích khuyển vẫn còn chưa ngã gục. Nó có thể cầm cự đến lúc này do Tiểu Phương đã đem chút nước cuối cùng cho nó uống, vì ngựa tuy là thú nhưng thú tính của ngựa lại kém hơn người, ít ra nó không thấm vấy mùi tanh của máu. Nó không ăn thi thể. Bốc Ưng bỗng nhiên lại nói: - Ngươi không những có kiếm tốt, mà còn có ngựa tốt. Tiểu Phương gượng cười nói: - Chỉ đáng tiếc là con người ta đây lại không thể xem là người tốt. - Vì vậy mà người ta mới gọi ngươi là Tiểu Phương lợi hại. - Ngươi biết à? Lúc này sắc trời đã rất tối, đã không thể nhìn thấy sắc diện của Tiểu Phương, giọng nói của chàng tràn đầy sự kinh ngạc: - Làm sao ngươi biết? Bốc Ưng nói: - Chuyện mà ta không biết rất ít. Tiểu Phương hỏi: - Ngươi còn biết gì nữa? - Ngươi đích xác là một con người rất lợi hại, tính khí kỳ quái ghê gớm, xương cốt cứng đáng sợ, có lúc phóng khoáng vô cùng, có lúc hẹp hòi vô tỷ, có lúc muốn lấy mạng người khác, có lúc người khác cũng muốn lấy cái mạng của ngươi. Dừng một lát, Bốc Ưng thản nhiên nói tiếp: - Lúc này ít ra cũng có mười ba người đang truy đuổi theo ngươi, muốn lấy cái mạng của ngươi. Tiểu Phương lại cười cười nói: - Chỉ có mười ba người thôi sao? Ta vốn cho rằng còn phải nhiều hơn kia. - Kỳ thật vốn không cần phải mười ba người, chỉ cần hai người trong số đó đến cũng đã đủ rồi. - Hai người nào? - Sưu hồn thủ và Thủy Ngân. - Thủy Ngân? - Ngươi chưa nghe qua người này à? - Thủy Ngân là ai? Là người như thế nào? - Không ai biết Thủy Ngân là người như thế nào, thậm chí ngay là nam hay nữ cũng không ai biết. Ta biết người này là kẻ sát nhân, lấy nghề sát nhân để mưu sinh. - Loại người như vậy không chỉ có mỗi mình Thủy Ngân. - Nhưng giá tiền mà Thủy Ngân đòi ít nhất cũng mắc mười lần hơn người khác, vì y giết người không bao giờ thất thủ. - Ta mong rằng hắn là nữ nhân, là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, nếu ta nhất định phải chết thì có thể chết ở trong tay một mỹ nữ thì cũng khá là sung sướng. - Y có thể là nữ nhân, có thể là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, nhưng cũng có thể là một lão già, lão bà. - Cũng có thể là ngươi. Bốc Ưng trầm ngâm, rất lâu mới chậm rãi nói: - Cũng có thể là ta đấy! Gió càng lạnh, bóng tối đã bao trùm khắp nơi, hai người đang lặng nằm trong bóng đêm, không nhìn thấy mặt nhau. Qua rất lâu, Tiểu Phương bỗng nhiên cười nói: - Ta thật sự không nên nghi ngươi. Bốc Ưng buột miệng: - Sao? - Nếu là ngươi, thì bây giờ ta đã là cái xác chết rồi. - Ta vẫn còn chưa giết ngươi, có lẽ chỉ vì ta vốn không cần gấp vội. - Có thể! - Vì vậy ngươi chỉ cần vừa có cơ hội, thì hãy hạ thủ giết ta trước đi. - Nếu ngươi không phải là Thủy Ngân thì sao? - Giết lầm người, vẫn còn hơn bị người giết nhầm. - Ta đã giết người, nhưng chưa bao giờ ta giết nhầm người cả. - Người mà ngươi giết đều đáng chết chứ? - Tuyệt đối thế! - Nhưng ta biết ít nhất ngươi đã giết lầm một người. - Ai? - Lữ Thiên Bảo! Bốc Ưng nói tiếp: - Ngươi biết rõ y là nhi tử duy nhất của Phú Qúi thần tiên, ngươi biết rõ sau khi giết chết Lữ Thiên Bảo thì Phú Qúi thần tiên sẽ không tha cho ngươi. Ngươi đương nhiên biết trong giang hồ có bao nhiêu người chịu bán mạng cho Lữ Tam gia. Tiểu Phương nói: - Ta biết! Bốc Ưng hỏi: - Vậy tại sao ngươi lại giết? - Tại vì y phải chết, phải chết. - Tuy ngươi đã giết y, nhưng bản thân ngươi cũng sống không lâu đâu. - Cho dù ta lập tức sẽ chết, ta cũng giết y. Rồi ngay sau đó, giọng nói của Tiểu Phương ngập tràn sự phẫn nộ: - Cho dù ta có bị nghiền xương róc thịt dày vùi xuống mười tám tầng đại ngục, ta cũng giết chết y, không thể không giết. Bốc Ưng nói: - Chỉ cần ngươi cho rằng người đó là người phải chết, thì ngươi đi giết ngay, bất chấp thân thế của người đó là ai, đều như thế chứ? - Dù có là thiên tử đi chăng nữa, cũng thế thôi. Bốc Ưng lại đột nhiên thở dài nói: - Vì vậy mà ngươi lúc này chỉ còn đợi người ta đến lấy mạng của ngươi thôi! Tiểu Phương nói: - Ta vẫn đang đợi, mọi lúc vẫn đang đợi. Bốc Ưng gằn giọng nói: - Ngươi tuyệt đối sẽ không đợi quá lâu đâu. Bóng đêm vô cùng vô tận, tịch mịch như chết, không có ánh sáng, không có âm thanh, không có sự sống. Tiểu Phương cũng biết bản thân mình sẽ không đợi quá lâu, trong lòng chàng đã có dự cảm bất tường. Thủy Ngân không điều gì mà không làm, tuyệt sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào. Lúc Thủy Ngân di chuyển tuyệt không có một chút tiếng động nào. Chỉ cần để cho một chút thủy ngân lưu nhập vào trong da thịt ngươi, nó sẽ lột toàn bộ da trên người ngươi. Một người nếu có tên là Thủy Ngân, đương nhiên có nguyên nhân của nó. Tiểu Phương cũng biết Thủy Ngân tuyệt đối là một kẻ cực kỳ đáng sợ. Thương tích của Tiểu Phương không nhẹ, vết thương đã thối rữa, máu thịt của một con chim ưng không thể làm cho thể lực của chàng hồi phục được, với tình trạng này dường như chàng chỉ đợi chết. Đợi chết thật sự là một chuyện rất đáng sợ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả bản thân "tử vong". Bốc Ưng đột nhiên lại hỏi: - Ngươi có biết Sưu Hồn Thủ là người như thế nào không? - Ta biết! - Sưu Hồn Thủ họ Hàn, tên Hàn Chương. Y thường ít xuất động trong giang hồ, nhưng danh khí của y lại rất lớn, vì y là một trong tứ đại cao thủ mà Phú Qúi thần tiên cung dưỡng, binh khí độc môn của y tên gọi là Sưu Hồn Thủ, đã tuyệt truyền từ lâu, chiêu thức kỳ lạ độc hiểm, không biết đã lấy hồn của bao nhiêu người rồi. Bốc Ưng nói: - Ngươi còn có chuyện chắc chắn ngươi không biết. Tiểu Phương hỏi: - Chuyện gì? - Y còn có tên khác, bằng hữu của y đều gọi tên này của y. - Gọi y là gì? - Mang nhân (người mù). Mang nhân thì không đáng sợ. Nhưng Tiểu Phương nghe thấy hai chữ này, liền cảm thấy nặng nề trong lòng. Người mù nhìn không thấy, lúc người mù muốn giết người thì không cần phải nhìn thấy người đó mà vẫn có thể giết được người đó. Người mù trong bóng tối vẫn có thể giết được người. Không có ánh sao, không có ánh trăng, trong cái bóng đêm khiến người tuyệt vọng này thì người mù càng đáng sợ hơn những người có đôi mắt sáng sắc bén nhất. Bốc Ưng nói: - Y không hoàn toàn mù, nhưng cũng giống như mù vậy, mắt của y mấy năm trước bị thương, hơn nữa.... Bốc Ưng đột nhiên không nói tiếp giống như là đột nhiên bị một lưỡi dao cắt đứt lời nói. Lông tơ trên người Tiểu Phương trong nháy mắt dựng đứng cả dậy. Chàng biết Bốc Ưng tại sao ngậm miệng lại, tại vì chàng cũng nghe thấy một âm thanh kỳ quái, không phải là tiếng bước chân, cũng không phải là tiếng hơi thở, mà là một loại âm thanh khác. Một loại âm thanh không thể dùng tai để mà nghe được, tai cũng nghe không thấy, một loại âm thanh chỉ có dùng xúc giác của dã thú mới có thể nghe thấy được. Có người đến. Kẻ muốn mạng của chàng đã đến. Tiểu Phương không thể nhìn thấy con người này, ngay hình bóng cũng không thấy. Nhưng chàng có thể cảm giác thấy con người này cách chàng đã càng lúc càng gần. Sa mạc lạnh buốt, hạt cát lạnh buốt, trường kiếm lạnh buốt. Tiểu Phương đã siết chặt lấy kiếm của mình. Chàng vẫn không nhìn thấy con người này, ngay hình bóng cũng không nhìn thấy. Nhưng đã cảm giác thấy một sát khí cướp lấy hồn phách người ta. Tiểu Phương đột nhiên lăn người về phía Bốc Ưng. Bốc Ưng vừa rồi rõ ràng là đang nằm ở đó, cách chàng không xa, bây giờ đã không còn ở đó nữa. Nhưng chắc chắn ngoài Bốc Ưng ra thì có một người, ở cạnh gần chàng, đang đợi lấy cái mạng của chàng. Tiểu Phương không dám nhúc nhích nữa, không dám phát ra một tí tiếng động nào, thân thể của chàng mơ hồ như đang dần dần co cứng lại. Đột nhiên Tiểu Phương lại nghe thấy một loạt tiếng gió sắc nhọn. Chàng từ lúc mười bốn tuổi đã bắt đầu lưu lạc kiếm sống, giống như một con sói hoang lang thang chốn giang hồ. Đã chịu đấm, chịu đánh, chịu đao, chịu kiếm, chịu đủ mọi loại vũ khí và ám khí. Chàng nghe ra được tiếng gió của ám khí phá không này, một loại ám khí cực kỳ nhỏ bé, cực kỳ sắc nhọn, loại ám khí này thông thường đều là dùng lò xo bắn ra, hơn nữa thường có độc. Tiểu Phương không tránh né, không nhúc nhích. Chàng mà nhúc nhích là chết ngay. "Tiêng" một tiếng, ám khí đã bắn ra, bắn vào cát ở bên cạnh chàng. Người này tính kỹ Tiểu Phương chắc chắn sẽ tránh né, chắc chắn sẽ nhúc nhích. Vì vậy, ám khi không nhắm vào người của chàng mà lại là nhắm vào thoái bộ, bất luận Tiểu Phương tránh né phía nào chỉ cần nhúc nhích là chết ngay. Nhưng chàng lại không nhúc nhích, bởi vì Tiểu Phương nghe ra tiếng gió không phải là trực tiếp bắn tới phía người chàng, chàng cũng tính rõ ý hướng xuất thủ của con người này. Tiểu Phương không nắm chắc mười phần, chuyện này bất luận ai cũng không thể nắm chắc mười phần. Trong cái tích tắc suýt mất mạng này, Tiểu Phương cũng không cách gì nghĩ ngợi nhiều. Nhưng chàng quyết định đánh cuộc, dùng tính mạng của bản thân làm tiền cuộc, dùng phán đoán của bản thân để đặt cuộc. Lần đặt cuôïc này khá là mạo hiểm.