watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:27:1130/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Phượng Gáy Trời Nam - Cổ Long - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Phượng Gáy Trời Nam - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 41



Hồi 8
- 1: Một Giai Đoạn Dĩ Vãng Chua Cay

Bây giờ đến lượt Lục Tiểu Phụng sửng sốt, chàng hỏi :
- Cô không cãi ư ?
Tiết Băng đáp :
- Vụ này có gì đáng kể đâu mà tiện thiếp phải cãi ?
Lục Tiểu Phụng những muốn la lên. Chàng nhẫn nại hỏi :
- Cô giúp kẻ khác lừa ta còn tưởng vinh dự lắm hay sao ?
Tiết Băng đáp :
- Tư Không Trích Tinh có phải người ngoài đâu ? Y cũng là bạn hữu của công tử.
Chính công tử đã thừa nhận điều đó.
Lục Tiểu Phụng không dám phủ nhận.
Tiết Băng cười xòa thủng thỉnh nói tiếp :
- Tiện thiếp giúp bạn hữu công tử đáng lý công tử cảm ơn mới phải.
Lục Tiểu Phụng lại sửng sốt hỏi :
- Cô giúp gã để bán đứng ta mà còn đòi ta cảm ơn ư ?
Tiết Băng đáp :
- Tấm đoạn hồng kia đối với công tử là vô dụng nhưng lại rất được việc cho gã. Tiện thiếp bất quá giúp gã đưa tấm đoạn hồng tới đây, sao công tử lại bảo là bán đứng công tử ?
Bây giờ thị nổi nóng với lý do mạnh gấp mười Lục Tiểu Phụng. Thị lớn tiếng hỏi :
- Huống chi gã là bạn của công tử, chẳng lẽ công tử cũng lừa gạt ? Công tử lừa gạt người ta rồi nhơn nhơn đắc ý thì tại sao tiện thiếp không để cho công tử cũng mắc bẫy?
Lục Tiểu Phụng ấp úng đáp :
- Nhưng đáng lý... cô nên giúp ta một chút mới phải.
Tiết Băng cười lạt nói :
- Ai bảo công tử làm bộ ta đây chẳng ai bằng mình ! Tiện thiếp không quen nhìn cái kiểu đắc ý quên mình đó.
Lục Tiểu Phụng không thốt nên lời, bỗng chàng phát giác nam nhân chạm trán nữ nhân không khác gì con bò trông thấy nhà táng, hết đường giải thích.
Trong lòng nữ nhân tựa hồ không có hai chữ “phải trái”. Bất luận làm việc gì chỉ trông vào chỗ nữ nhân có cao hứng hay không, nếu cãi lý thì lý lẽ của họ bao giờ cũng giỏi gấp mười nam nhân.
Tiết Băng dựng mặt lên hỏi :
- Công tử thóa mạ ta ở sau lưng, ta đã chẳng tìm đến trả miếng thì chớ, lại còn định đến kiếm ta ư ?
Giang Khinh Hà cười lạt nói :
- Cái đó kêu bằng đánh phủ đầu. Đàn ông thiên hạ đều thế cả.
Tiết Băng hỏi :
- Bây giờ công tử còn nói gì nữa ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Ta chỉ còn một câu.
Tiết Băng giục :
- Công tử nói đi ! Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cô đem tấm đoạn hồng giao cho ai ?
Tiết Băng đáp :
- Giao cho Lã Động Tân.
Lục Tiểu Phụng bất giác ngẩn người ra hỏi :
- Lã Động Tân là ai ?
Tiết Băng hỏi lại :
- Lã Động Tân là ai công tử cũng không biết thì sao sống được đến ba mươi tuổi ?
Giang Khinh Hà nói :
- Lã Động Tân tức là Lã Thuần Dương mà cũng là Thuần Dương chân nhân vừa ngâm thơ vừa bay qua hồ Động Đình, công tử có biết không ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :
- Tại hạ chỉ biết Lã Động Tân thích bạch mẫu đơn, chứ không phải hắc mẫu đơn thêu trên tấm đoạn.
Tiết Băng liền giải thích :
- Tư Không Trích Tinh không bảo ta trao tấm đoạn cho ai mà chỉ bảo đem đặt vào dưới tượng Lã Động Tân.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Pho thần tượng đó ở đâu ?
Tiết Băng đáp :
- Ở trong tòa Tiểu Thần Điện phía sau.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Cô đến đã lâu chưa ?
Tiết Băng lạnh lùng đáp :
- Chưa lâu mấy, vừa đúng lúc được nghe công tử thóa mạ.
Trong khu rừng trúc ở phía sau am còn có một tòa Tiểu Thần Điện. Trong điện đặt một ngọn đèn vĩnh viễn thắp sáng.
Ánh đèn chiếu vào mặt Thuần Dương chân nhân, nét mặt lúc nào cũng mỉm cười.
Tuy thần tượng không được hưởng thụ huyết nhục hương hỏa người ta đem đến cúng lễ trước mặt, nhưng dường như trong lòng rất thỏa mãn.
Lã Động Tân là một bậc thần tiên thông minh. Thần tiên thông minh cũng như người thông minh hiểu được chữ “Tri túc là an lạc”.
Lục Tiểu Phụng không chờ Tiết Băng nói hết đã nhảy xổ lại thì qua? nhiên thấy dưới gầm thần tượng có tấm đoạn hồng thêu bông mẫu đơn đen.
Lúc chàng cầm tấm đoạn thì Giang Khinh Hà và Tiết Băng cũng tới nơi.
Lục Tiểu Phụng coi tấm đoạn trong tay, mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa miệng lẩm bẩm :
- Không ngờ tấm đoạn vẫn còn ở đây.
Giang Khinh Hà nói :
- Nhất định Tư Không Trích Tinh đã không nghĩ tới Tiết Băng lại nói thực với công tử mau lẹ quá nên gã chưa kịp đến lấy vật đó đi thì công tử đã tới nơi rồi.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên ngửng đầu nhìn thẳng vào mặt cô nói :
- Chưa chắc có phải gã không kịp đến lấy đi.
Giang Khinh Hà hỏi :
- Không phải gã thì là ai ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Là cô.
Giang Khinh Hà cười lạt hỏi :
- Công tử điên rồi chăng ? Tiểu nữ lấy tấm đoạn hồng qui? quái đó làm gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ đang muốn hỏi cô điều đó.
Giang Khinh Hà biến sắc hỏi :
- Chẳng lẽ công tử cho là tiểu ni bảo gã đến lấy cắp tấm đoạn hồng này?
Lục Tiểu Phụng lẳng lặng không đáp.
Giang Khinh Hà hỏi :
- Nếu tiểu ni bảo gã lấy tấm đoạn hồng này thì sao còn bảo đưa công tử tới ?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Có khi gã muốn tại hạ tới để tiện việc phúc trình, mà cũng có thể lương tâm gã đột nhiên phát hiện cảm thấy có điều không tốt với tại hạ, lại cũng có thể gã cố ý đưa tại hạ tới đây, để tại hạ khỏi nghi ngờ đến cô.
Giang Khinh Hà tức đỏ mặt lên hỏi :
- Công tử nói vậy chẳng hóa ra tiểu nữ chính là tên đại đạo thêu hoa kia?
Lục Tiểu Phụng cũng không phủ nhận.
Giang Khinh Hà đột nhiên cười lạt nói :
- Công tử không phải là kẻ ngu dốt nhưng đáng tiếc còn quên một điều.
Lục Tiểu Phụng “ủa” lên một tiếng.
Giang Khinh Hà nói tiếp :
- Công tử quên rằng Giang Trọng Uy là đại ca của tiểu ni thì khi nào tiểu ni lại đâm mù mắt y ?
Cô nói xong câu này rồi cắm đầu chạy đi, tựa hồ không muốn cãi lý với hạng ngu dốt.
Lục Tiểu Phụng cản lại nói :
- Cô hãy chờ một chút.
Giang Khinh Hà cười lạt hỏi :
- Công tử còn điều chi muốn nói ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chỉ còn một câu.
Giang Khinh Hà nói :
được rồi ! Tiểu ni nghe công tử nói câu nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Giang Trọng Uy không có em gái. Y không phải là đại ca của cô. Cô cũng không phải là người họ Giang.
Giang Khinh Hà sắc mặt lợt lạt ngập ngừng hỏi :
- Sao công tử... lại biết thế ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Chính tại hạ cũng không muốn biết, nhưng ông trời cứ bắt tại hạ phải biết những chuyện mình không nên biết.
Giang Khinh Hà hằn học nhìn chàng nói :
- Công tử còn biết điều chi nữa ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Cô nương muốn tại hạ nói thật chăng ?
Giang Khinh Hà giục :
- Công tử cứ nói đi ! Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương nguyên là vị hôn thê của Giang Trọng Uy, sau không hiểu vì lẽ gì lại xuất gia. Trước mặt y cô giả vờ không nhận ra tại hạ là có ý không muốn kích thích và không muốn để y biết...
Người Giang Khinh Hà bắt đầu phát run, đột nhiên cô la :
đừng nói nữa ! Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Chuyện này tại hạ không muốn nói ra.
Giang Khinh Hà càng run hơn trước. Cô nghiến răng đáp :
đúng thế ! Giữa tiểu nữ và Giang Trọng Uy qua? đã đính hôn từ nhỏ, nhưng khi hai người khôn lớn gặp mặt nhau, rồi mới phát giác hai người không thể ở với nhau. Vì thế...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Vì thế cô nương xuất gia đầu phật ?
Giang Khinh Hà gật đầu, mặt buồn rười rượi đáp :
- Tiểu nữ không xuất gia thì còn đường lối nào khác ?
Vành mắt đỏ hoe, hai hàng châu lệ muốn trào ra.
Một thiếu nữ như cô còn nhỏ tuổi mà đã xuất gia thì dĩ nhiên phải có dĩ vãng thê thảm chua cay.
Tiết Băng cũng muốn khóc theo. Thị mím môi trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng nói :
đáng lý công tử không nên bức bách y nói ra mới phải.
Giang Khinh Hà đột nhiên lớn tiếng :
- Cái đó chẳng quan hệ gì. Chính ta muốn nói ra.
Cô lau nước mắt rồi phưỡn ngực nói tiếp :
- Tuy tiểu nữ xuất gia nhưng hãy còn xuân xanh không chịu nổi cảnh tịch mịch mà vẫn muốn đi vào con đường trần tục nên tiểu nữ quen biết rất nhiều nam nhân trong đó có công tử.
Lục Tiểu Phụng nhẹ buông tiếng thở dài. Con người xuất gia không phải là người chết. Giang Khinh Hà còn có quyền sống lâu dài.
Giang Khinh Hà lại nói :
- Nếu công tử tưởng tiểu nữ không muốn để Giang Trọng Uy biết thì công tử lầm rồi. Công tử cho là tiểu nữ vì không muốn lấy y mà đâm mù mắt y thì cái lầm càng lớn hơn. Y... Y...
Đột nhiên cô dừng lại, kinh hãi nhìn ra ngoài cửa.
Giang Trọng Uy đã từ ngoài cửa tối om lần mò tiến vào. Mặt hắn cũng lợt lạt lộ vẻ buồn bã nói :
- Chẳng phải y không muốn lấy tại hạ mà là tại hạ không thể lấy y được.
Tiết Băng không nhịn được hỏi :
- Tại sao vậy ?
Giang Trọng Uy đáp :
- Vì tại hạ...
Giang Khinh Hà la lớn :
đại ca bất tất phải nói ra. Chẳng có ai bức bách đại ca cung xưng.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 84
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com