watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:00:5630/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Mai Hương Kiếm - Cổ Long - Chương 1 - 25 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Mai Hương Kiếm - Cổ Long - Chương 1 - 25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 43



Hồi 3-1: Mối Duyên Kỳ Ngộ

Thất Diệu Thần Quân đang đấu chưởng với ba vị Chưởng môn nhân các phái Nga Mi, Không Động, Võ Đương thì bất thần bị Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh dùng tuyệt học “Thất Tuyệt thủ pháp” độc môn của phái Điểm Thương điểm vào hai tử huyệt Kiên Tỉnh và Thương Hải, nội phủ còn bi nội lực của Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân và Kiếm Thần Lệ Ngạc làm trọng thương, nếu đổi vào trường hợp của bất kỳ ai khác thì một trong hai tai họa đó cũng đủ táng mạng.
Nhưng Thất Diệu Thần Quân vốn có tài trí và công lực thượng thừa, không một người nào trên võ lâm có thể sánh được về nội lực và bản lĩnh. Trong khi mất tri giác, do sự tu luyện siêu quần nhiều năm tạo thành sự vận chuyển tiên thiên khí trong cơ thể mà duy trì được hoạt động con tim và tự sinh cảm ứng hô hấp, cùng với tác động của mặt tuyết lạnh nên sau một thời gian không lâu ông ta liền tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên là khí huyết không thể chuyển vận được, Thất Diệu Thần Quân biết rằng với thủ pháp điểm huyệt của Điểm Thương cần phải có nội công thượng thặng hoặc thủ pháp độc môn mới giải được. Nhưng lúc này, cả hai khả năng đó đều vô vọng. Ông cảm thấy tứ chi nhũn đi vô lực, ngay cả việc cử động ngón tay cũng không làm được. Thêm vào đó hiện tượng đông huyết trong tâm phế cũng dần dần lan ra. Bây giờ chỉ có thể giãy giụa trong thống khổ để đón nhận cái chết, hoặc đợi kỳ tích xuất hiện.
Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân vẫn nằm bất động trên mặt đất để mặc cơn lạnh ngấm vào cơ thể...
Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên Thất Diệu Thần Quân nghe có tiếng vó ngựa rất gấp truyền lại. Với lòng tràn trề hy vọng, ông cố ngước đầu lên mong sao có người giúp đỡ mình.
Tiếng vó ngựa như cuồng phong lao đến rất nhanh, bất ngờ Thất Diệu Thần Quân mới nhận ra một con trâu đang phát cuồng đang chạy thẳng tới mình, chua chát nghĩ thầm :
- “Với một con trâu điên, ngoài việc mang đến tai họa, có thể giúp gì được?”
Con trâu lao thẳng vào người, Thất Diệu Thần Quân không thể trốn tránh, đành nhắm mắt lại để mặc nó xéo lên.
Đó chính là lúc con trâu giẫm phải người Thất Diệu Thần Quân, hoảng sợ nhảy tránh sang bên làm Tân Tiệp đổ nhào xuống.
Lại nói con trâu giẫm vào người Thất Diệu Thần Quân, trong lúc ông nhắm mắt lại thì chợt cảm thấy hai huyệt Nhũ Tuyên và Huyền Cơ bị xung động mạnh, biết rằng do vó trâu giẫm qua nhưng điều kỳ diệu là ông chợt cảm thấy toàn thân thông sướng, chân khí trong cơ thể tuy vẫn còn rất yếu nhưng đã có thể tự do chuyển vận. Hy vọng sống dâng lên tràn trề, Thất Diệu Thần Quân vô cùng hứng khởi, nghĩ rằng mình có thể vận khí tất tứ chi cũng sẽ vận động được, thương thế lo gì không trị khỏi?
Một lúc Thất Diệu Thần Quân thử cử động tay chân. Quả nhiên tay chân đã có lực, tuy rằng lực đó chỉ có thể nhúc nhắc lên được mà thôi, nhưng so với trước đây cả ngón tay còn không nhúc nhích nổi thì bước đầu như thế là đáng mừng rồi.
Ông cố vận hành chân khí một lúc nữa rồi cố chống tay ngồi dậy. Bỗng nhiên Thất Diệu Thần Quân thấy đầu óc choáng váng và do gắng sức nên mệt rã rời, cố đề tụ chân khí chống lại nhưng lúc này mới phát hiện ra chân khí không thể đề tụ. Như vậy là công lực đã tiêu tán!
Trong khi bị nội lực ngoại xâm, bản thân bị nội thương nếu có thể dùng chân khí còn lại của bản thân mà duy trì công lực, cho dù không thể hồi phục nhanh nhưng không đến nỗi vô vọng. Tiếc rằng lúc đó ông bị ngất đi để tiêu tán kiệt quệ công lực. Và thủ thuật “Thất Diệu thủ pháp” của phái Điểm Thương là làm người ta bị táng tận công lực mà chết mòn, Thất Diệu Thần Quân tuy công lực cái thế, nhưng bây giờ đã thành một kẻ phế nhân!
Một người có võ công mà thành phế nhân là điều bi đát nhất. Bỗng nhiên Mai Sơn Dân chợt lóe lên một ý nghĩ tìm sự siêu thoát, đó là cái chết!
Đột nhiên một tình huống làm đứt đoạn ý định siêu thoát vừa nảy ra. Ông chợt nghe có tiếng rên rỉ. Theo phản ứng tự nhiên, Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân ngồi thẳng lên nhìn về nơi vừa phát ra tiếng rên, chợt phát hiện thấy cách mình chừng ba bốn trượng có một người nằm và khẽ cựa quậy.
Lúc này trời đã đã sáng rõ, Mai Sơn Dân chú mục nhìn và nhận ra đó là một hài tử, nhạc nhiên tự nhủ :
- “Hài tử đó là ai! Tại sao lại bị thương nằm nơi hoang dã này?”
Ông gượng đứng lên, khó nhọc đi về phía hài tử.

* * * * *

Tân Tiệp rơi xuống tuyết nhưng không hề hấn gì, do bị rơi xuống mạnh và kiệt lực mà ngất đi, nhưng nằm trên tuyết lạnh chỉ một lúc là đã tỉnh lại. Nó vừa mở mắt, chợt thấy một nhân ảnh đứng trước mặt. Tân Tiệp cố trấn định lại thần trí chớp chớp mắt nhìn kỹ lại lần nữa, bấy giờ mới thấy rõ một người cao gầy, dáng điệu nho sĩ, gương mặt tiều tụy đang cúi nhìn mình.
Sắc mặt người đó xanh mét như đang bị bệnh, thậm chí như từ nấm mộ mới chui lên. Tân Tiệp sợ hãi đưa mắt nhìn quanh, thấy khắp nơi chỉ núi rừng và tuyết trắng, sợ hãi chống tay định đứng bật dậy nhưng không đủ sức.
Người kia cất tiếng :
- Hài tử, đừng sợ...
Chỉ mấy tiếng làm cho Tân Tiệp yên tâm, nhìn kỹ lại đối phương.
Ông ta tuổi độ tứ tuần, mình bận bào y văn sĩ phong phanh trong gió tuyết, miệng mỉm cười hiền hậu.
Thấy nụ cười đó, Tân Tiệp quên đi cơn sợ lúc đầu, lại cố nhỏm lên.
Trung niên văn sĩ nhẹ nhàng nói, giọng rất yếu :
- Đừng động, hãy nằm yên chút nữa!
Tuy nói bằng giọng run run vô lực, nhưng dường như từ cơ thể yếu nhược đó có uy lực rất khó tả. Ông ta giơ tay định ngăn Tân Tiệp nhưng bỗng lảo đảo ngã quỳ xuống.
Bấy giờ thì Tân Tiệp gượng đứng lên đỡ lấy văn sĩ yếu nhược đang mang bệnh kia. Người đó chính là Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân.
Cả hai người đều thấy mình có hy vọng sống, tình cảnh hiện tại không còn quá bi đát nữa, vì bên cạnh đã có người có thể giúp đỡ, đồng thời nảy sinh hảo cảm với đối phương. Thất Diệu Thần Quân cất tiếng hỏi :
- Hài tử, vì sao nằm ở đây? Nhà cháu ở đâu?
Tân Tiệp thở dài đáp :
- Cháu ở Tân gia thôn, bị hai tên ác quỷ ném lên một con trâu điên...
Chưa hết câu bỗng ôm mặt khóc lên.
Thất Diệu Thần Quân chợt nhớ là con trâu điên cuồng mới rồi đã vô tình giải huyệt đạo cho mình, “à” một tiếng nghĩ thầm rằng trên đời sao có những chuyện ngẫu nhiên kỳ diệu đến thế? Ông dịu dàng xoa đầu Tân Tiệp nói :
- Hài tử, đừng khóc! Có điều gì buồn khổ cứ nói với ta...
Tân Tiệp hơi nghi ngại nghĩ thầm :
- “Nỗi bi thảm của gia đình có nên nói với một người lạ, lại yếu nhược thế này không? Việc đó có giúp được gì cho mình?”
Thế nhưng con người chung quy đều có nhu cầu giãi bày tâm sự, nhất là trong hoạn nạn gặp người đồng cảnh, và có lẽ với Tân Tiệp bây giờ, trước mặt nó là người thân duy nhất. Thế rồi Tân Tiệp vừa khóc vừa kể lại thảm cảnh của gia đình mình.
Thất Diệu Thần Quân nghe xong nghĩ bụng :
- “Lẽ nào có chuyện trùng hợp kỳ diệu thế được? Hay có kẻ dùng kế khổ nhục để mong chiếm được võ công của ta? Ta bây giờ võ công tuy đã mất, nhưng còn võ học tinh diệu...”
Chợt hỏi :
- Cháu có biết ta là ai không?
Tân Tiệp lắc đầu. Bấy giờ mới đưa mắt nhìn quanh và chợt lóa mắt vì thấy rừng mai khoe sắc vàng như giữa cõi thần tiên.
Nhìn vẻ sững sờ của Tân Tiệp, Thất Diệu Thần Quân tin rằng lời nói vừa rồi của hài tử là đúng sự thực, ôn tồn nói :
- Hài tử, theo lời cháu vừa kể thì bây giờ cháu thành người tứ cố vô thân.
Có muốn theo ta không?
Tân Tiệp nhìn trung niên văn sĩ yếu nhược, chợt thoáng có ý nghĩ hào hiệp rằng mình có thể giúp được người này, liền khẳng khái gật đầu :
- Dạ! Cháu nhất định đi theo lão trượng. Cháu sẽ chiếu cố đến lão trượng!
Đừng tưởng bây giờ cháu mất hết khí lực thế này, chỉ cần nghỉ một chút là việc gì cũng làm được!
Thất Diệu Thần Quân rất cảm động trước khí khái của hài tử gật đầu :
- Tốt lắm! Ta chính đang cần cháu giúp đỡ!
Nói xong nhắm mắt tĩnh tọa, nhưng vừa đói vừa lạnh, vừa kiệt lực, vừa đau đớn và nhiều cảm giác khác chưa từng trải qua khiến ông phải mở mắt ra hỏi :
- Cháu có thể dìu ta xuống khỏi núi này không?
Tân Tiệp duỗi tay chân cho đỡ đau nhức rồi đi thử vài bước, tuy thấy vẫn còn đau và mỏi nhưng cố làm như không việc gì, dìu Mai Sơn Dân chập chạp xuống núi.
Ngũ Hoa Sơn cách Côn Minh không xa, là một thắng cảnh nên thường có nhiều du khách. Hai người vượt qua một hẻm núi đã bắt đầu gặp du khách.
Thấy hai người một lớn một bé, thần sắc đều tiều tụy dìu nhau từ trong núi ra sớm như vậy, ai cũng tò mò xúm đến hỏi.
Mai Sơn Dân chỉ ậm ừ trả lời cho qua chuyện rồi bảo Tân Tiệp dìu xuống núi, hỏi thuê một chiếc kiệu vừa đưa du khách lên núi cùng lên kiệu về Côn Minh.
Giây phút này Tân Tiệp chưa hề ý thức được rằng cuộc gặp gỡ vị kỳ nhân đệ nhất võ lâm này đã thay đổi hẳn số phận của mình. Nó sẽ trở thành vị sát tinh khét tiếng trong giang hồ mà danh tiếng và võ học làm cho cả võ lâm phải kinh hoàng.

* * * * *

Thành Côn Minh được mệnh danh là nơi có bốn mùa xuân, khí hậu vào đầu xuân ấm áp hơn nhiều trong núi, quanh năm hầu như không thấy tuyết rơi.
Tân Tiệp rất ngạc nhiên khi thấy Mai Sơn Dân sinh hoạt rất hào phóng, đi bằng kiệu sang trọng nhất, chọn khách điếm tiện nghi nhất và gọi những món ăn ngon đắt tiền nhất. Ông còn mua cho nó rất nhiều quần áo cỡ từ nhỏ tới lớn, từ mười hai tuổi trở lên. Không những thế, ông còn mua cả những vật dụng khác mà sau này Tân Tiệp có thể dùng đến.
Ngày hôm sau, Mai Sơn Dân thuê một chiếc xe ngựa lớn rời khỏi Côn Minh từ từ lăn bánh trên con đường cái.
Tân Tiệp không biết xe đi qua những địa danh nào, chỉ thấy đi rất chậm, hết ngày này qua ngày khác.
Nằm trong xe thoải mái và ấm áp nên chỉ sau vài ngày Tân Tiệp đã thấy cơ thể phục hồi lại như trước, nhưng ngạc nhiên khi thấy Mai Sơn Dân tuy đã nghỉ ngơi suốt mấy hôm và vẫn còn rất yếu.
Cuộc hành trình kéo dài một tháng cho đến giữa mùa xuân.
Tân Tiệp thấy cây cối hai bên đường đã phủ lá xanh um, nhưng hoàn toàn không biết mình đang tới nơi đâu.
Dọc đường Mai Sơn Dân đã đổi xe ngựa mấy lần, hôm ấy đến một làng nhỏ không to lớn hơn Tân gia thôn bao nhiêu. Mai Sơn Dân cho xe dừng lại, rồi cùng Tân Tiệp đi bộ vào làng. Tân Tiệp thấy rằng dân lành rất niềm nở và mến khách.
Tuy vậy Mai Sơn Dân không dừng lại mà vượt qua làng, đi chừng nửa dặm thì tới một khu rừng. Thấp thoáng trong rừng có một trang viện nhỏ.
Mai Sơn Dân dáng vẻ mệt mỏi nhưng thần tình tỏ ra vui vẻ, chỉ tay vào trang viện cười nói :
- Cháu xem, đó là nhà ta!
Tân Tiệp rất ngạc nhiên.
“Làm sao mà nhà của Mai thúc thúc ở mãi tận đây, thế mà đổ bệnh nằm ở tận Ngũ Hoa Sơn, từ đó đến đây đi bộ mất hơn một tháng?”
Tuy băn khoăn trong lòng, nhưng cậu ta không dám hỏi.
Mai Sơn Dân đưa Tân Tiệp vào sâu trong rừng đến thẳng cửa trang viện gõ cửa mấy tiếng, không lâu cánh cửa mở ra. Người vừa mở cửa là một trung niên hán tử khô gầy, thấy Mai Sơn Dân liền cung kính chào :
- Tiên sinh đã về!
Nhưng trên mặt không biểu hiện gì.
Mai Sơn Dân mỉm cười gật đầu rồi kéo Tân Tiệp đi vào thẳng đại sảnh.
Tân Tiệp vừa đi vừa quan sát, choáng ngợp trước vẻ tráng lệ của trang viện.
Tuy nhỏ nhưng cách kiến trúc và bài trí rất lộng lẫy. Nhưng có một điều đáng kinh ngạc là sảnh đường và nhiều dãy phòng thênh thang, tịnh không thấy bóng người nào, cũng không nghe âm thanh gì cả.
Ba người ngồi vào bộ bàn bát tiên giữa sảnh đường rộng lớn.
Trung niên hán tử liếc mắt nhìn Tân Tiệp không chút thiện cảm.
Mai Sơn Dân vỗ nhẹ vào đầu Tân Tiệp giới thiệu với người kia :
- Đây là đồ đệ ta mới thu nhận. Lão đệ xem có vừa ý không?
Không chờ trung niên hán tử trả lời, lại hỏi tiếp :
- Bọn nó thế nào rồi?
Trung niên hán tử hơi bối rối, một lúc mới trả lời :
- Tôi đã đuổi chúng đi cả rồi!
Mai Sơn Dân mặt biến sắc, vội hỏi :
- Đuổi đi ư? Sao lại thế?
Trung niên hán tử cúi đầu, thấp giọng trả lời :
- Trên giang hồ truyền ngôn rằng tiên sinh đã bị Kiếm Thần Lệ Ngạc hạ độc thủ ở Ngũ Hoa Sơn thuộc Vân Nam. Ngoài ra phân đà Cái bang ở Giang Nam báo tin đã có người tận mắt trông thấy thi thể tiên sinh. Tôi sợ giữ chúng lại chỉ thêm rắc rối nên đã đuổi đi...
Mai Sơn Dân thở dài một tiếng, ngắt lời :
- Thế cũng được. Đúng là lần này ta chết lại phục sinh. Có lẽ ngươi làm như thế là tốt. Chỉ là ta đã thu nhận chúng, sợ rằng chúng sẽ bị thiệt thòi... còn Mậu Cửu Nương thì sao?
Trung niên hán tử thần tình vẫn lạnh lùng, đáp :
- Tiên sinh yên tâm. Tôi không để chúng bị thiệt thòi đâu. Còn Mậu Cửu Nương... mới được tin tiên sinh gặp chuyện bất trắc, ngay trong đêm bỏ đi ngay.
Tôi không biết đi đâu nữa.
Mai Sơn Dân gật đầu, trầm giọng :
- Thôi được, không sao...
Tân Tiệp nghe hai người đàm luận hoàn toàn không hiểu họ nói về điều gì ngẩn người nhìn Mai Sơn Dân. Vị Thất Diệu Thần Quân thấy vậy kéo nó đứng dậy chỉ trung niên hán tử nói :
- Đây là vị huynh đệ của ta. Sau này cháu hãy gọi vị đó là Hầu nhị thúc.
Chỉ cần ngươi thích thì sẽ có nhiều điều thú vị lắm đây!
Tân Tiệp nhìn đối phương, cúi người lễ phép nói :
- Hầu nhị thúc!
Nhưng trung niên hán tử chỉ nhìn nó bằng ánh mắt lành lạnh, không nói gì.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 101
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com