watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:05:2730/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Mai Hương Kiếm - Cổ Long - Chương 1 - 25 - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Mai Hương Kiếm - Cổ Long - Chương 1 - 25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 43

 


Hồi 12-2

Kim Mai Linh không giấu được lo lắng :
- Vậy biết làm thế nào bây giờ?
- Không sao đâu. Tại hạ sẽ gọi cho cô nương một chiếc xe ngựa, phu xe sẽ chở đến tận nơi!
Nói thế nhưng bụng hắn thầm nghĩ :
- “Nhìn bộ dạng cô ta nóng nảy thế kia, nhất định đối với tên họ Tân có quan hệ rất sâu sắc. Biết thế, nhưng ta chớ can thiệp vào mà mang vạ!”
Tôn Chiêu Viễn vốn là lo xa và hết sức thận trọng, bao giờ cũng nghĩ đến sự an toàn của mình là trước hết, tránh gây chuyện phiền phức.
Hắn gọi một tên khất cái, cho hắn ít tiền rồi bảo đi tìm một chiếc xe ngựa.
Tên hóa tử vâng dạ chạy đi ngay. Kim Mai Linh đỏ mặt, lòng rất lo lắng nhưng không thể nói với Tôn Chiêu Viễn rằng mình không có tiền, lại cũng không thể tới Sơn Mai Châu Bảo Hiệu nhờ người ta trả tiền xe ngựa. Nàng còn bối rối thì xe ngựa đã đến.
Tôn Chiêu Viễn lấy ra một lạng bạc giao cho phu xe nói :
- Vị cô nương này muốn đến Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, ngươi biết đường chứ?
Tên phu xe vội vã gật đầu, cúi người đáp :
- Dạ biết, xin đại gia cứ an tâm!
Kim Mai Linh thấy tiền xe đã được trả, lòng nhẹ nhõm hẳn đi, nhảy ngay lên xe giục tên phu xe đi ngay sau đó mới quay lại chào Tôn Chiêu Viễn.
Tới cửa hiệu, tên phu xe dừng lại lúng túng nói :
- Hai ngày nay Tân lão chủ của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu bị bắt cóc nên cửa hiệu đến giờ vẫn không mở!
Kim Mai Linh xuống xe nhìn vào quả nhiên cửa hàng đóng chặt. Nàng không do dự, đi thẳng đến cửa gõ liền mấy tiếng.
Lúc sau cánh cửa hiệu hé mở, một người thò đầu ra. Có lẽ thấy bên ngoài chỉ là một thiếu nữ nên người kia mở rộng ra một chút, hỏi :
- Cô nương tìm ai?
Đó là câu hỏi thông thường, thế nhưng Kim Mai Linh lại bối rối không biết trả lời thế nào. Hồi lâu mới nói :
- Ta muốn tìm quản sự của Sơn Mai hiệu.
Tên giúp việc thò đầu hẳn ra quan sát Kim Mai Linh một lúc mới nói :
- Xin cô nương chờ cho một lúc.
Nói xong quày quả trở vào, để mặc Kim Mai Linh đứng một mình ngoài phố.
Lát sau hắn quay ra mở rộng cửa nói :
- Xin mời cô nương vào!
Kim Mai Linh theo hắn đi thẳng vào quầy hàng. Nàng chưa từng tiếp xúc với người lạ nên cử chỉ rất thiếu tự nhiên. Tên phụ việc lại thấy nàng xinh đẹp nên khép nép bên cạnh không dám nói gì.
Trong quầy có đặt một bộ bàn ghế gỗ mộc, nàng vừa ngồi xuống thì chợt nghe có tiếng ho khan, quay lại nhìn thấy một lão nhân gầy gò, tuổi trên dưới tứ tuần đang nhìn mình với ánh mắt dò xét. Không hiểu vì sao, nàng cảm thấy ánh mắt đó có vẻ hết sức khác thường có sức hấp dẫn nào đó rất khó miêu tả...
Hồi lâu, lão nhân mới ho khan tiếng nữa hỏi :
- Cô nương, có việc gì?
Kim Mai Linh lúng túng trả lời :
- Tôi... tôi và... Tân lão phẩm... của các vị... là bằng hữu!
Cuối cùng thì nàng cũng đã hé môi, nhưng mặt đỏ lựng lên.
Lão nhân gầy gò mặt cũng hơi biến sắc, hỏi tiếp :
- Tân lão phẩm không có ở nhà. Cô nương tìm chủ nhân có việc gì không?
Kim Mai Linh chợt gật đầu :
- Tôi biết!
Lão nhân ngạc nhiên hỏi :
- Cô nương biết thế nào chứ?
- Tôi biết huynh ấy không có ở đây, chỉ muốn hỏi các vị vài câu...
Lão nhân chợt hỏi :
- Cô nương quý tính là gì?
Kim Mai Linh đáp :
- Tôi họ Kim.
Lão nhân mặt tái nhợt, hỏi dồn :
- Kim Nhất Bằng là người thế nào của cô nương?
Kim Mai Linh ngạc nhiên tự hỏi :
- “Người này sao biết cha mình? Có vẻ ông ta chỉ là một tên quản sự của Sơn Mai Châu Bảo Hiệu, một nhân vật như thế mà cũng biết người trong võ lâm à? À... mình quên rằng Tiệp ca ca chỉ là một thương nhân, thế mà võ công cao cường như thế... Xem ra có diều gì khác thường đây...”
Nghĩ đoạn nàng thành thật đáp :
- Đó là cha tôi!
Lão nhân chợt run lên, các thớ thịt trên mặt cũng giật giật trông có vẻ vô cùng xúc động... Rồi bỗng nhiên lão bước lên chỉ vào Kim Mai Linh hỏi :
- Trên cánh tay trái của cô nương có một nốt ruồi đen to bằng hạt gạo, đúng không?
Kim Mai Linh kinh ngạc đến nỗi đứng bật lên nghĩ thầm :
- “Lão nhân này sao biết được cả nốt ruồi trong người mình rõ ràng đến thế? Ngay cả những người thân thiết cũng không biết được thế mà... Có chuyện kỳ quặc gì vậy?”
Nhưng nàng lại không đáp, hoang mang nhìn thái độ kỳ dị của lão nhân.
Lão nhân đột nhiên buông tiếng thở dài, ánh mắt trở nên vô cùng trìu mến, vẫn không rời khỏi khuôn mặt Kim Mai Linh, không những ánh mắt mà như toàn thân ông ta cũng mềm đi, buông người ngồi phịch xuống ghế.
- Mẹ con... có khỏe không?
Bất ngờ lão nhân cất tiếng hỏi, thần sắc lộ ra những nét rất khó diễn tả.
Kim Mai Linh bỗng phân vân. Hình như trong đầu cô ta có dự cảm gì đó. Hồi lâu mới nén xúc cảm nói :
- Mẹ tôi chết rồi!
Mắt lão nhân chớp chớp, hình như có lệ quang lấp lánh, nhưng không rõ lắm.
Ông mở miệng định nói gì nhưng ghìm lại, chắc rằng phải cố sức lắm rồi bỗng nặng nề đứng lên, như phút chốc già thêm mấy tuổi và cũng yếu nhược hẳn đi.
Sau đó lão nhân bỏ đi ra, để lại Kim Mai Linh ngồi một mình trong phòng.
Lão nhân đó chính là Hầu Nhị, cha ruột của Kim Mai Linh. Có lẽ không ai hình dung được lòng ông ta đang thống khổ đến mức nào ngoài một mình ông.
Bởi thế Hầu Nhị không muốn bộc lộ cho nhi nữ biết nỗi niềm tủi hổ, cay đắng và nỗi đau đớn khôn cùng của mình, sợ rằng nữ nhi hỏi đến chuyện cũ và mình phải nói ra lỗi lầm của mẹ nó bởi thế mới lặng lẽ bỏ đi.
Nhưng ông lại không biết rằng năm xưa vợ mình cũng ôm mối ẩn tình vô cùng thống khổ, càng không biết năm xưa chỉ do vô tình mà mình đã làm một việc khiến chính bản thân ông phải chịu thống khổ suốt đời.
Kim Mai Linh ngồi ngẩn ra trong phòng hồi lâu, mãi khi tên phụ việc đi vào, nàng mới định thần, nhớ tới mục đích của mình tới đây làm gì. Nàng nghiến răng, chợt nảy ra một quyết tâm :
“Nếu các người đã không chịu nói với ta, ta cũng tự tìm hiểu được lai lịch của chàng.”
Hiển nhiên không còn ai tiếp nữa, nàng buột phải rời khỏi cửa hiệu.
Kim Mai Linh định bụng rằng cần phải phát huy thân thủ của bản thân, chờ tối đến lại bí mật thâm nhập Sơn Mai Chu Bảo Hiệu tra hỏi thân thế của Tân Tiệp, đó là điều quan tâm bậc nhất của nàng lúc này.
Lại nói, Hầu Nhị với nỗi lòng thống khổ, trong ông vô số những ý nghĩ đan xen, mâu thuẫn nhau. Là người cha, ông đã không hoàn thành trách nhiệm đối với nhi nữ của mình, nếu bây giờ cho nó biết sự thật nhất định nhi nữ của ông phải chịu thêm một nỗi thống khổ mà xưa nay nó chưa từng biết, nguyền rủa mẫu thân hoặc phụ thân mình, đó là nổi đau đớn lớn nhất của con người. Sau khi cân nhắc, ông quyết định chỉ một mình ông chịu nỗi thống khổ đó để nhi nữ thanh thản với cách nhìn, cách nghĩ xưa nay của mình và hình như nó đang hạnh phúc...
Tiếc rằng Kim Mai Linh không biết tí gì về chuyện đó, mặc dù mới rồi nàng thấy có cảm tình đối với lão nhân kỳ dị kia. Nhưng lúc này ngoài mối quan tâm đến Tân Tiệp, nàng đâu nghĩ ngợi nhiều đến vấn đế khác. Rời khỏi Sơn Mai hiệu nàng đi ra bờ sông.
Tối dần...
Canh đầu qua đi...
Rồi canh hai cũng trôi qua...
Cuối cùng Kim Mai Linh sửa sang lại y phục cho thật gọn gàng sao cho bước đi không phát ra tiếng động, sau đó nhẹ nhành như con linh miêu quay trở lại Sơn Mai hiệu. Nàng đã nhớ kỹ đường, nên chỉ sau vài khắc đã đột nhập được vào tường viện.
Tuy Kim Mai Linh nghĩ rằng trong hiệu đều là người bình thường không có võ công, nhưng hồi chiều khi tiếp xúc với lão nhân, nàng nhận ra trong ánh mắt của ông ta đôi khi lấp lánh thần quang, bởi vậy nàng hết sức cẩn thận để không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Đêm tịch mịch, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng mèo kêu, nghe đến não ruột.
Trong cửa hiệu, đèn đuốc đã tắt từ lâu, cả các dãy cư phòng cũng không phát ra tiếng động nào.
Tuy tin vào bản lĩnh của mình nhưng chưa bao giờ nàng phải hành động tương tự nên rất căng thẳng. Kim Mai Linh băn khoăn không biết tiếp cận nơi nào cứ đi sâu vào hậu sảnh rồi nếp vào góc tối nghe ngóng một lúc.
Đột nhiên ngay sau lưng nàng có người ho khan một tiếng.
Kim Mai Linh giật mình quay ngoắt lại, thấy dưới ánh sao mờ nhạt, một khuôn mặt lão nhân gầy guộc đang nhìn mình, cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Cô lại tới đây làm gì?
Chính là lão nhân kỳ dị tiếp nàng lúc chiều.
Kim Mai Linh kinh hãi nghĩ thầm :
- “Không ngờ người này võ công thâm hậu đến thế. Đến sát ngay lưng mà mình không biết chút gì cả.”
Lão nhân - chính là Hầu Nhị - run lên với ý nghĩ :
“Đã khuya thế này mà nó còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ nó biết ta là ai?”
Kim Mai Linh vận công phòng bị.
Hầu Nhị vẫn nhìn đăm đăm vào mặt nàng, nhắc lại câu hỏi :
- Rốt cuộc là cô có việc gì?
Lúc này trong lòng ông ta hết sức là mâu thuẫn. Một mặt, ông hy vọng nhi nữ đã biết mình là ai, chờ Kim Mai Linh kêu lên một tiếng cha và lao vào lòng ông.
Nhưng mặt khác, ông muốn rằng nữ nhi mình đừng bao giờ biết được sự thật, vui với những gì nó đang có.
Kim Mai Linh trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nói :
- Tôi hy vọng lão trượng cho tôi biết lai lịch của Tân Tiệp. Tôi là...
Kim Mai Linh chợt nén lại không muốn nói thật quan hệ giữa mình với Tân Tiệp, đổi giọng nói tiếp :
- Tôi cần đến đây tra rõ Tân Tiệp là người thế nào.
Hầu Nhị tuy trong lòng vô cùng thương yêu nhi nữ, nhưng lại không thể tiết lộ thân phận của Tân Tiệp, bởi điều đó sẽ làm thất bại mọi kế hoạch của Mai Sơn Dân, của Tân Tiệp và của chính mình nữa. Suốt mười năm họ chỉ sống với niềm hoài vọng về Tân Tiệp, có thể giúp họ trả hết mọi mối thù. Làm sao ông có thể làm ta vỡ kế hoạch của ân nhân mà đang sắp được thực hiện?
Cho dù đối phương là con ruột của mình đi nữa, nhưng hiện tại có quan hệ vô cùng thân thiết với kẻ thù không đội trời chung của mình, bởi vì chính hắn đã nuôi nhi nữ của mình suốt gần hai chục năm. Còn một lý do khác là Kim Mai Linh không chịu nói thật mà chỉ tỏ ý mập mờ khiến ông hoài nghi rằng Kim Mai Linh được Độc Quân sai tới do thám.
Lúc này hai cha con có những ý nghĩ hoàn toàn khác hẳn nhau.
Hầu Nhị cố lấy giọng bình tĩnh nói :
- Cô là một thiếu nữ, nửa đêm tới đây để tìm hiểu một nam nhân... làm thế thì không thỏa đáng. Hãy về đi thì hơn.
Ngữ khí tỏ ý khuyên bảo một cách chân thành. Đương nhiên Mai Linh không nhận thấy điều này, vì đâu ngờ được lão nhân trước mặt chính là cha đẻ của mình?
Bởi vì đơn giản một điều là đối phương đã ngăn cản mục đích của nàng.
Tạo hóa thật trêu ngươi, tàn nhẫn như thế...lúc bình thường...người ta thông minh sáng suốt, nhưng khi đã mắc vào vòng tình ái thì đâu còn nghĩ gì khác hơn là người tình?
Kim Mai Linh giận dữ nhìn Hầu Nhị vì đã không chịu nói cho mình những gì cần biết về Tân Tiệp, nàng xẵng giọng :
- Tôi nhất định phải biết tường tận về Tân Tiệp. Nếu ông ngăn cản tôi sẽ không khách khí đâu!
Hầu Nhị mở to mắt :
- Ngươi dám không nghe lời ta ư?
Kim Mai Linh hừ một tiếng nghĩ thầm :
- “Tại vì sao phải nghe lời ngươi?”
Lúc này đầu óc cô tối lại vì tức giận, mặt cũng sa sầm, nói :
- Nếu ông không cho tôi biết sự thật, tôi sẽ hạ thủ! Chung quy lại ông chỉ là một người quản sự, tốt nhất đừng ngăn trở.
Mắt Hầu Nhị gần như lồi hẳn ra vì tuyệt vọng khi thấy nhi nữ vung chưởng lên, nhưng ông không thể nói.
Kim Mai Linh không biết rằng trước mặt mình là cha ruột, cũng không ngờ rằng đối phương đã mất võ công. Nàng tin rằng công lực của mình không bằng đối phương, chỉ cần căn cứ vào khinh công cũng biết thế. Cái chính nàng không thể trở về mà không đạt mục đích, và cần phải chứng tỏ cho đối phương biết quyết tâm của mình.
Khi Hầu Nhị biết ra sự thật phủ phàng thì chưởng phong đã ập tới trước ngực.
Theo bản năng, Hầu Nhị cũng đưa song chưởng lên tiếp chiêu mà quên rằng hai tay đã mất hết công lực, làm sao địch được một chưởng của Kim Mai Linh mười năm được Độc Quân Kim Nhất Bằng miệt mài truyền thụ? Huống chi Kim Mai Linh tin chắc rằng đối phương công lực cao hơn mình nhiều nên phải dốc hết chân lực.
Nàng thấy Hầu Nhị đưa chưởng lên nghênh tiếp thì lòng đầy kinh hãi, chỉ sợ mình không tiếp nổi chưởng lực đối phương, nhưng tránh thì đã muộn, chỉ liều đánh tới.
Không ngờ nàng hoàn toàn không bị chưởng lực nào đáng kể ngăn trở. Chỉ nghe “bịch bịch” hai tiếng khô gọn, từ miệng Hầu Nhị phun ra một vòi máu nhuộm đỏ cả vạt áo màu lục của Kim Mai Linh.
Kim Mai Linh chợt thấy hối hận, không ngờ mình lại đánh bại lão nhân một cách dễ dàng đến thế, ngơ ngác nghĩ thầm :
- “Công lực của ông ta không thể bị một chưởng của mình đánh ngã, vì khinh công còn hơn mình rất nhiều mà!”
Hầu Nhị ngã xuống, mặt ngửa ra nhìn trời, nhưng mắt đã nhòa đi, biết rằng nội phủ đã bị trọng thương, lòng xót xa vì số mệnh dành cho mình một kết cục tàn khốc đến thế.
Nhưng buông tiếng thở dài, thầm nghĩ :
- “Sao ta phải chết bởi tay con gái mình chứ?”
Ông cố hết sức đưa tay lên nói :
- Con... hãy tới đây...
Kim Mai Linh chợt nhận thấy lời của lão nhân có uy lực đặc biệt buộc mình phải tuân theo, liền bước lại gần.
Hầu Nhị cố dốc hết tinh lực nhìn nhi nữ như thu hết hình bóng yêu quý duy nhất của mình còn lại trên đời với ánh mắt bao hàm rất nhiều thứ tình cảm.
- Ài... chẳng phải ngươi bây giờ đã biết ta là ai? Ta chính là...
Nhưng đột nhiên ông im bặt, nỗ lực để khỏi nói ra điều quan trọng nhất, quyết không để nhi nữ biết quan hệ giữa họ là cha con.
- “Ta phải tha thứ cho nó, bởi vì nó không biết. Không được để nó phải chịu sự thống khổ suốt đời, bởi vì làm nhu thề, ta quyết không sao nhắm mắt được! Ta đã không có chút trách nhiệm nào đối với đứa con đẻ của mình, hãy cứ để nó thanh thản như mười mấy năm nay... Đây là lần cuối cùng ta vì nó...”
Bởi thế, vào giây phút lâm tử, ông đã giấu kín, quyết chịu thống khổ một mình!
Nhưng vào giây phút đó, Kim Mai Linh đột nhiên tỉnh táo lạ thường. Nàng nhớ lại từng câu nói của lão nhân với bộ mặt gầy guộc khắc khổ, những lời nói đó đều chứa đầu hàm ý... Đột nhiên những gì trước đó còn mập mờ được liên kết lại, từ những câu nói rời rạc, khó hiểu với ánh mắt kỳ lạ... Nàng bỗng hiểu ra tất cả...
- “Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây chính là phụ thân mình?”
Trước đây vài lần nàng có nghe nói đến phụ thân, nhất là hôm trên thuyền được nghe Kim Nhất Bằng và Tân Tiệp kể hai câu chuyện khác nhau mà nàng hiểu ra đó là chuyện về mình, nhưng lúc đó nàng nghĩ về phụ thân với lòng thù hận, nhưng lúc này lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng được thấy phụ thân lòng thù hận đột nhiên tan biến, chỉ còn lại tình cốt nhục thiêng liêng... Nàng kêu lên thống thiết :
- Ta... ta đã giết chết phụ thân mình!
Rồi nàng đâm bổ xuống gào lên đau đớn, ruột như đút từng khúc, nước mắt trào ra như suối pha lẫn máu đỏ ngần... Lúc đó nàng quên đi tất cả, mọi thứ trên cõi đời này, kể cả Tân Tiệp, kể cả Kim Nhất Bằng... Trong con tim và khối óc chỉ còn lại một nỗi thống khổ vô biên, sự hối hận không cùng mà vĩnh viễn không bao giờ nàng tha thứ cho mình.
Trên mặt Hầu Nhị hiện lên nụ cười rồi thở hắt ra một lần cuối cùng, linh hồn đau khổ đã vĩnh viễn rời khỏi xác thịt. Ông ngậm cười mà chết, nhưng nụ cười đó biểu thị sự an ủi và có chút ít niềm vui hay chỉ là nỗi thống khổ? Không bao giờ có ai biết được điều đó.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com