watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:29:2729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ma Đao - Cổ Long - Chương 11 -20 - Hết - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Ma Đao - Cổ Long - Chương 11 -20 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 24



Hồi 12-2

Thẩm Thăng Y lặng lẽ cười một tiếng, thân hình nghiêng một cái lui ra, đứng trên một gác mái thủy tạ.
Liễu Thanh Phong ánh mắt di động, lẩm bẩm:
" Chuyện này quả thật phải do chúng ta giải quyết với nhau".
Trương Thiên Hộ lập tức nói:
" Ngươi còn chưa trả lời".
Tần Độc Hạc đáp:
" Chưa trả lời cũng đã là một lối trả lời, xem ra chúng ta không thể tiếc một phen bỏ sức lực ra".
Trương Thiên Hộ mò trong tay rút ra chiếc bàn toán, cây trượng gỗ lê của Tần Độc Hạc cũng rung lên một cái chênh chếch chỉ vào Tâm oa của Liễu Thanh Phong.
Liễu Thanh Phong thản nhiên rung kiếm, một đạo kiếm quang bao bọc thân hình, sáng lạnh như ánh trăng bóng nước.
Cây trượng gỗ lê của Tần Độc Hạc đột nhiên chuyển động như con rắn độc vươn ra, Trương Thiên Hộ chiếc bàn toán tiếp theo cũng khua vang, nghiêng người sấn vào.
Liễu Thanh Phong chưa động thân, hai ngón tay trái chợt vươn ra, vù một tiếng, một dây chỉ phong bắn vào giữa huyệt Mi tâm của Trương Thiên Hộ ! Trương Thiên Hộ biến sắc, chiếc bàn toán quét ngang ra, keng keng hai tiếng, hai viên ngọc bắn tung lên.
Liễu Thanh Phong thanh kiếm bên tay trái trượt một cái lướt trên cây trượng gỗ lê, y xuất thủ nhìn thì không nhanh, nhưng rất chuẩn xác.
Tần Độc Hạc chợt thấy khác lạ, đang định thu trượng về thì đã không kịp, soạt một tiếng, cây trượng gỗ lê đã bị hớt đứt nửa thước.
Liễu Thanh Phong nghiêng người sấn vào, kiếm quang dày đặc truy kích Tần Độc Hạc, Tần Độc Hạc lui mau ra hai trượng vẫn không thoát được, Liễu Thanh Phong đột nhiên quay lại, kiếm cũng xoay ngược vạch lên không một nhát " keng keng keng" một tràng tiếng dội, ba mươi viên ngọc từ bàn toán bắn tới đã bi kiếm của y đánh rơi xuống đất.
Tần Độc Hạc thở phảo, cây trượng gỗ lê dựng lên, bóng trượng đầy trời đổ xuống, mau khôn ta.
Chiếc bàn toán của Trương Thiên Hộ cũng đồng thời khai triển, năm vỉên ngọc bắn ra, đánh mau vào lưng Liễu Thanh Phong.
Liễu Thanh Phong nghiêng người vọt nhanh ra khỏi bóng trượng, năm viên ngọc của Trương Thiên Hộ cũng đánh trượt, ông ta kêu lên một tiếng "Giỏi", chiếc bàn toán lại rung một cái, mười viên ngọc bắn mau ra.
Liễu Thanh Phong cười nhạt một tiếng:
" Trò khéo léo vặt vãnh", thân hình xoay một cái, thanh kiếm chênh chếch đưa ra, chỉ nghe một tràng leng keng liên tiếp vang lên, mười viên ngọc đã nằm trên mũi kiếm.
" Trả cho ngươi đây !", mũi kiếm của Liễu Thanh Phong rung một cái, mười con toán bằng ngọc bắn lại Trương Thiên Hộ, kình phong còn mạnh hơn lúc bắn tới Liễu Thanh Phong.
Trương Thiên Hộ chiếc bàn toán đẩy ra, mười viên ngọc đều đánh vào đó, thấy nặng như từ cung bắn ra, chợt thấy hoảng sợ.
Tần Độc Hạc cây trượng gỗ lê lại đánh mau hơn, Liễu Thanh Phong thanh kiếm rút về lại phóng ra nhắm vào đầu cây trượng.
"Vù" một tiếng, kiếm phong xé không khí vang lên, mũi kiếm đâm đúng đầu trượng, cây trượng gỗ lê cứng bị toác làm hai ở hai đầu ! Nhát trượng này của Tần Độc Hạc uy lực không phải tầm thường, nhưng lúc đánh tới thì mũi kiếm đã đâm ngập một thước vào đầu trượng.
Trương Thiên Hộ vừa thoáng thấy, chiếc bàn toán giơ cao lên, bốn thanh nẹp đột nhiên tung ra nối thành một chiếc bổng vàng dài khoảng ba thước, những thanh xâu và các con toán đồng thời bay ra bắn vào Liễu Thanh Phong.
Tần Độc Hạc cũng vội vàng lui lại.
Liễu Thanh Phong nghe tiếng gió rít tới, không đuổi theo Tần Độc Hạc, thân hình lăng không vọt lên, một mảnh trượng gỗ theo kiếm bay lên không.
Những thanh xâu con toán bay lướt dưới chân Liễu Thanh Phong, chiếc bổng vàng lại vọt lên điểm vào giữa mặt y.
Liễu Thanh Phong hừ một tiếng, thanh kiếm lật lại đón đỡ.
Hai người thân hình xoắn lấy nhau rơi xuống, còn trên không đã qua lại hai mươi tám chiêu.
Liễu Thanh Phong kiếm nào cũng mau lẹ, vừa rơi xuống tới đất đã bức Trương Thiên Hộ phải lui lại ba thước.
Mảnh trượng gỗ tứ thời bay luôn vào y.
Đó là Tần Độc Hạc đánh bay tới, tuy chỉ là một mảnh gỗ, nhưng được đẩy đi bằng chân khí nên vọt tới như tên bay.
Liễu Thanh Phong cả người lẫn kiếm lập tức lui lại, xoẹt một tiếng, mảnh trượng gỗ bị cắt làm đôi, kiếm thế tiếp theo lại hất một cái, hai mảnh trượng lại bắn tới giữa mặt Tần Độc Hạc.
Tần Độc Hạc vội lui, Liễu Thanh Phong như bóng theo hình, mỗi kiếm tiến một bước, phóng mau hai mươi kiếm.
Tần Độc Hạc bắt buộc phải đưa trượng lên dỡ, soạt soạt hai tiếng, trước sau cây trượng lại bị chặt đứt mất ba tấc nữa.
Liễu Thanh Phong cười nhạt không thôi, nói:
" Ngươi còn đỡ được mấy kiếm của ta nữa ?", trong lúc cười nói, kiếm vẫn phóng ra không ngừng.
Tần Độc Hạc mặt lạnh như băng, Trương Thiên Hộ ngọn bổng vàng bên cạnh vung tới, choang choang chặn đứng kiếm thế của Liễu Thanh Phong.
Liễu Thanh Phong ánh mắt ánh kiếm cùng chớp, mau lẹ đánh ra bảy kiếm, lại hất một cái bức Trương Thiên Hộ lui về phía Tần Độc Hạc. Lần này không còn phải lo phía sau, Liễu Thanh Phong một kiếm áp đảo hai người, tung hoành vũ lộng, nhìn hoa cả mắt.
Trương Thiên Hộ, Tần Độc Hạc bổng trượng cùng múa, nhưng đều không cản được công thế của Liễu Thanh Phong, bị bức bách phải lùi lại liên tiếp.
Liễu Thanh Phong tấn công không ngớt, cười nhạt nói:
" Võ công của các ngươi không những không tiến bộ chút nào mà còn giảm sút rất nhiều, xem ra hôm nay ta muốn giết các ngươi không phải là chuyện khó".
Tần Độc Hạc cười nhạt đáp ngay:
" Đừng có múa mép vội".
Liễu Thanh Phong nói:
" Nếu một đánh một, thì giờ đây cây trượng trong tay ngươi đã thành gỗ vụn, xác ngươi đã phơi trên đất rồi".
Tần Độc Hạc không hề phủ nhận khả năng ấy, chỉ nói:
" Nếu ta phơi thây, ngươi cũng chưa chắc đã được toàn vẹn thân thể mà rút lui".
Liễu Thanh Phong nói:
" Sao ngươi không kêu họ Trương lùi ra, xem thử có phải như ngươi nói không ?" Trương Thiên Hộ ngắt lời:
" Dù y có kêu ta cũng không lui ra".
Liễu Thanh Phong cười nhạt nói:
" Ngươi đúng là một vị đại ca tốt".
Trương Thiên Hộ nói:
" Chỉ là có mắt không tròng".
Liễu Thanh Phong nói:
" Sai rồi, chỉ là ngươi có quá nhiều tiền, cũng lại coi trọng tiền quá không coi người anh em cùng khổ là ta đây vào đâu cả".
Trương Thiên Hộ sửng sốt "Nói thế là ý gì ?".
Liễu Thanh Phong lạnh lùng nói:
" Dĩ nhiên ngươi không nhớ, chứ ta thì nhớ".
Trương Thiên Hộ đôi lông mày nhăn tít, ngọn bổng vàng đỡ liên tiếp tám kiếm của Liễu Thanh Phong, hai hàng lông mày đột nhiên giãn ra:
" Phải ngươi nói tới việc năm trước ngươi hỏi mượn của ta một ngàn lạng vàng không ?" Liễu Thanh Phong cười lạnh:
" Rốt lại ngươi cũng nhớ ra rồi".
" Ngươi nhận đúng là chuyện ấy phải không ?" Liễu Thanh Phong đáp:
" Lúc ấy, tuy ta có uống một chút rượu, có hơi say thật, nhưng nói thế không phải do say".
Trương Thiên Hộ nói:
" Nhưng ngươi làm như nói đùa".
Liễu Thanh Phong nói:
" Vì đó là lần đầu tiên trong đời ta mượn tiền, chẳng lẽ ngươi không không biết, kẻ lần đầu tiên trong đời mượn tiền, mặt mày đều ngượng ngắt, chỉ phải làm như nói đùa mới mở miệng ra được".
Trương Thiên Hộ than:
" Chúng ta là anh em thân hiết, nếu ngươi cẩn thận thì nói thẳng có gì phải ngại ?", ngừng một lát lại nói tiếp " Lúc ấy quả thật ta cho rằng ngươi nói đùa, vả lại ngươi cũng không nói là mượn để làm gì ?" Liễu Thanh Phong cười gượng nói:
" Đó là vì ta nói không ra lời".
Trương Thiên Hộ có vẻ kinh ngạc, Tần Độc Hạc xen vào:
" Nhưng trước nay ngươi vẫn cam phận sống nghèo mà ?" Liễu Thanh Phong nói:
" Tiếc là rốt lại ta cũng chỉ là một con người, mà là người thì không tránh được sự ham muốn".
Tần Độc Hạc hỏi gặng:
" Ngươi ham muốn cái gì ?" Liễu Thanh Phong kiếm thế chợt chậm lại, đáp " Đàn bà".
Tần Độc Hạc sững sờ, Trương Thiên Hộ trầm ngâm nói:
" Ta nhớ lúc ngươi còn trẻ, từng nói là chỉ cần tìm được một người hợp với ngươi ngươi cũng sẽ lấy vợ".
Liễu Thanh Phong nói:
" Thì ta cũng tìm được rồi".
Tần Độc Hạc hỏi:
" Vậy người đàn bà ấy đòi ngươi một ngàn lạng vàng à ?" " Không phải là nàng", Liễu Thanh Phong nghiêm trang đáp "Mà là người nuôi nàng khôn lớn".
" Cô ta không có cha mẹ à ?" " Có, chỉ vì gia cảnh bần cùng, đã bán nàng vào lầu xanh từ nhỏ".
" Ngươi nói cô ta là một kỹ nữ sao ?", Tần Độc Hạc rõ ràng không tin vào tai mình, Trương Thiên Hộ cũng phát hoảng như vậy.
Liễu Thanh Phong nói:
" Tuy nàng là một kỹ nữ, nhưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, chỉ có ca hát thôi, nàng không những xinh đẹp mà còn thông minh, cầm kỳ thi thư đầu giỏi hơn ta".
Tần Độc Hạc chợt nói:
" Cô ta lớn tuổi không ?" Liễu Thanh Phong nói:
" Nếu nàng chưa chết, năm nay chắc khoảng ba mươi tuổi".
Tần Độc Hạc lại phát hoảng:
" Nếu ta nhớ không nhầm thì năm nay ngươi đã sáu mươi tuổi rồi mà".
Liễu Thanh Phong nói:
" Ngay cả nàng cũng không quan tâm, thì ngươi cần gì phải ngạc nhiên ?" Tần Độc Hạc ngờ vực hỏi:
" Cô ta cũng không quan tâm thật à ?" Liễu Thanh Phong lạnh lùng nói:
" Tai ta xưa nay nghe rất tốt".
Tần Độc Hạc nhơn nhơn cười một tiếng:
" Không phải là ta ngờ vực lời ngươi nói, nhưng cũng thấy rằng chuyện ấy quả khó làm cho người ta tin".
" Cái xác sống như ngươi thì biết cái gì ?" Tần Độc Hạc cười cười:
" Có lẽ cô ta có tình cảm thật với ngươi, mà ngươi cũng cho cô ta một cảm giác an toàn trước đó chưa từng có".
Trương Thiên Hộ ngắt lời:
" Y đã cho rằng như thế, ngươi cần gì phải làm y cụt hứng ?" Tần Độc Hạc khẽ "hứ" một tiếng, Liễu Thanh Phong giận dữ nói:
" Các ngươi không tin à ?" Trương Thiên Hộ chưa kịp đáp, Tần Độc Hạc đã lại nói:
" Không phải không tin, chỉ là thấy rằng ngươi mà làm cha cô ta cũng sợ còn hơi già".
Liễu Thanh Phong quát lên "Câm mồm".
Tần Độc Hạc lại nói:
" Có lẽ thật ra cô ta muốn nhận ngươi làm cha".
Liễu Thanh Phong cả giận, thanh kiếm vung mau tấn công Tần Độc Hạc tới tấp, Trương Thiên Hộ chiếc bổng vàng đè thanh kiếm rơi xuống nói:
" Đúng là vì ngươi không chuộc được nên cô ta phải đến nỗi chết không ?" " Có thể nói như vậy".
Trương Thiên Hộ thở dài một tiếng, Tần Độc Hạc lại nói:
" Có thể nói như vậy, cũng có thể nói hoàn toàn không phải như vậy".
Liễu Thanh Phong căm hờn nói:
" Vì ta tự tin sẽ tìm được một ngàn lạng vàng, nên trước mặt bà chủ của nàng khoe khoang như rồng như phụng, đến khi tới hẹn, đã phải chịu cảnh đối xử lạnh nhạt, mà bà ta còn bắt nàng phải lấy người khác".
Tần Độc Hạc nói:
" Nhưng ngươi không vì thế mà thôi".
Liễu Thanh Phong cười nhạt, Tần Độc Hạc hỏi luôn:
" Vậy ngươi làm gì rồi ?" " Sau khi ta nổi giận, bèn quyết định ngay trong đêm cướp nàng đi, nhưng chuyện này xảy ra thế nào họ cũng biết là do ta làm, lời đó truyền ra, thì sau này ta không còn đất đứng trên giang hồ nữa". Liễu Thanh Phong sa sầm mặt "Trừ khi sắp đặt cho thật tốt, hoặc giả sắp xếp sao cho thật bất ngờ, giết hết tất cả những người ở đó".
Trương Thiên Hộ và Tần Độc Hạc sững sờ nhìn Liễu Thanh Phong.
" Cho nên ta mới sắp đặt một trận cháy nhà", Liễu Thanh Phong thanh kiếm dừng lại, dựa trên hòn non bộ, vẻ mặt ủ ê "Lúc lửa phát cháy lên ta bèn tới cứu người, nào ngờ bà chủ đã đưa nàng tới ở trong một ngôi lầu".
Tần Độc Hạc hỏi ngay:
" Chẳng lẽ ngươi cũng đốt luôn ngôi lầu sao ?" " Không may lại đúng như thế....", Liễu Thanh Phong dáng vẻ ảm đạm "Ta tìm khắp nơi không thấy, tìm được người ở đó hỏi rõ rồi, vội quay trở lại toan cứu người thì ngôi lầu đã chìm trong biển lửa".
Trương Thiên Hộ lại thở dài, Tần Độc Hạc nhìn thấy vẻ mặt Liễu Thanh Phong rất khó coi, câu nói đã ra tới miệng lại nuốt vào.
Liễu Thanh Phong chống kiếm lạnh lùng nhìn hai người :
" Mọi chuyện đều chỉ vì tìm không được một ngàn lạng vàng mà ra, lúc ấy ta đã phát thệ là sẽ có một ngày bắt các ngươi phải hối hận !" " Bọn ta à ?", Trương Thiên Hộ hỏi mau "Còn ai nữa, Sở Liệt chắc ?" Liễu Thanh Phong nói:
" Đúng thế, Sở Liệt nữa, ta căm hờn y còn hơn cả ngươi".
Trương Thiên Hộ hỏi:
" Mà tại sao chứ ?" Liễu Thanh Phong đáp:
" Lần thứ hai ta tìm tới y, tuy y không giàu có như ngươi, nhưng một ngàn lạng vàng đối với y không phải là lớn".
Trương Thiên Hộ ngẫm nghĩ:
" Y cũng dễ tính như ta, chắc không từ chối ngươi".
Liễu Thanh Phong nói:
" Không phải thế, nhưng y ăn nói ta nghe không chịu được, cho nên ta chỉ uống rượu, không hề nói gì với y nữa, tới hôm sau thì chào rồi bỏ đi".
Trương Thiên Hộ nói:
" Sở Liệt không phải là kẻ miệng lưỡi khinh bạc, nhất định không phải".
Tần Độc Hạc chen vào:
" Lúc đó bọn ngươi đều uống rượu, y nói chẳng qua là rượu nói".
Liễu Thanh Phong nói:
" Một người đã hơi say da mặt thường cũng dày hơn một chút, cũng dễ nói ra hơn".
Trương Thiên Hộ thở dài :
" Sở Liệt uống rượu thì cứ hũ lớn hũ nhỏ nốc bằng hết, rất dễ say tới nỗi ngủ luôn, ăn nói bậy bạ, chuyện đó khó tránh, sao ngươi lại cho là thật ?" Liễu Thanh Phong nói:
" Y là kẻ lòng ngay miệng nhạy, tuy là rượu nói cũng không phải là tên bắn không có đích, ta không thể không thừa nhận rằng y nói rất có lý".
Tần Độc Hạc lẩm bẩm:
" Chẳng khó tưởng tượng ra y nói gì với ngươi".
Liễu Thanh Phong nói:
" Ta lại không phải là kẻ muốn giày vò đàn bà, các ngươi cũng đã biết, sau khi vợ chết, cho đến lúc ấy ta chưa từng thương yêu một cô gái nào, tới tuổi này rồi, chợt lại nảy ra ý tục huyền...." Trương Thiên Hộ ngẳt lời:
" Chẳng thể nghi ngờ rằng ngươi hoàn toàn chân thành, lão phu có vợ bé con rơi phần lớn cũng vì thế...." Tần Độc Hạc nói:
" Ta cũng biết tuổi tác chênh lệch nhau quá không phải là chuyện hay", lại tiếp "Ngươi có biết rằng các ngươi chỉ thích hợp với việc ngâm thơ uống rượu thôi không ?" Liễu Thanh Phong nói:
" Cho đến bây giờ, ta cũng thấy điều đó không quan trọng".
Trương Thiên Hộ gật đầu:
" Ta cũng chỉ muốn nói rõ một câu, là lúc ấy quả thật ta cho rằng ngươi nói đùa".
Liễu Thanh Phong lạnh lùng cười nói:
" Ngươi không phải là kẻ tính toán cẩn thận sao ?" Trương Thiên Hộ nói:
" Đối với anh em già, bạn bè già, có lúc ta lại biến thành rất ngu xuẩn, đó là vì xưa nay ta cho rằng giữa anh em bạn bè già với nhau chẳng có chuyện gì không nói thẳng ra được, chẳng cần phải ướm ướm dò dò".

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 85
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com