Tư Mã Tiên Tiên nói ngay: " Ta đến nay vẫn hơi kỳ lạ, là ngươi đào bới lâu như thế mà vẫn không bị đất sụp đè lên". " Đó dĩ nhiên là vì số ta không nhỏ", Tổ Tùng cười cười "Ít nhất là đến hiện tại". Tư Mã Tiên Tiên hỏi qua chuyện khác: " Thật ra ngươi đào bới suốt ngày không ngừng, chẳng lẽ hoàn toàn không mệt nhọc sao ?" Tổ Tùng lắc đầu: " Chẳng có gì thú vị bằng chuyện này". Ngừng một chút lại hỏi lại "Theo ngươi thì dưới đất có những gì ?" " Có sâu có kiến....", Tư Mã Tiên Tiên mới nói tới đó, đã lộ vẻ buồn nôn. Tổ Tùng cười cười: " Đó là chuyện quá thường, ngoài sâu bọ giun kiến ra còn có rắn". Tư Mã Tiên Tiên rùng minh, Tổ Tùng nhìn nhìn bà ta, nói "Còn có người...." " Người à ?", Tư Mã Tiên Tiên ngờ vực nhìn Tổ Tùng "Dưới đất có người à ?" Tổ Tùng cười khằng khặc một tràng, giọng cười này khiến người ta nổi gai ốc, ít nhất thì Tư Mã Tiên Tiên cũng có cảm giác như vậy. Ngọc Điệp lập tức cười gằn: " Chẳng lẽ người chết không chôn cả dưới đất sao ?" Tư Mã Tiên Tiên sực nghĩ ra, trong lòng càng sợ hãi, Tổ Tùng cười lắc đầu "Cũng có ngoại lệ chứ". Ngọc Điệp cười nhạt một tiếng ngoảnh mặt đi, Tổ Tùng lại nói: " Những người chết ta gặp đều không chôn trong quan tài". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Vì vô luận nhìn thế nào, trông ngươi cũng không phải là một người điên, dĩ nhiên không đi đào mả của người ta". Tổ Tùng nói: " Cũng vì vậy ta mới biết rõ dáng vẻ thật của người chết". Tư Mã Tiên Tiên lại hít một hơi: " Chẳng qua là một bộ xương trắng". Tổ Tùng lắc đầu hỏi: " Trước khi thành một bộ xương trắng, người chết nó ra làm sao ngươi biết không ?" Tư Mã Tiên Tiên lại lộ vẻ buôn nôn, Tổ Tùng như tự nói bới mình: " Không phải chính mắt nhìn thấy thì không ai tưởng tượng nổi da thịt ruột gan người chết nó biến hóa ra làm sao". " Thôi đừng nói nữa", Tư Mã Tiên Tiên kêu lên, vẻ mặt rất khó coi. Tổ Tùng lại có vẻ rất say sưa, lại nói tiếp: " Chỉ về màu sắc thôi, thật cũng đã không lời nào mà tả cho đúng được". Ngọc Điệp cười gằn: " Nhưng vẫn còn đẹp hơn thứ người sống như ngươi". Tư Mã Tiên Tiên sửng sốt "Thứ gì ?" " Giòi !", Ngọc Điệp chợt hỏi "Ngươi biết y giống thứ gì không ?" " Chẳng lẽ y sinh ra đã như thế này à ?", Tư Mã Tiên Tiên rất lạ lùn. Ngọc Điệp nói: " Có thể, nhưng ta lại rất ngờ vực, không biết có phải vì y ăn quá nhiều giòi không". " Y....y....", Tư Mã Tiên Tiên suýt nữa thì ngất đi. Tổ Tùng thở mạnh một hơi: " Có thể chúng ta vốn đều là một thứ giòi bọ hóa thân, chứ chẳng riêng người nào". Tư Mã Tiên Tiên không tự chủ được bất giác né người ra một bên, Ngọc Điệp nhìn thấy lại cười gằn một tiếng nói: " Mật nhỏ như thế mà cũng đòi làm chuyện lớn à ?" Tư Mã Tiên Tiên nói: " Mật ngươi to, sao ngươi không tới ngồi cạnh y ?" Ngọc Điệp ngẩn người, Cẩm Cung Thành đến lúc ấy mới nói: " Xem dáng vẻ các ngươi, quả nhân mới thật là lo lắng". Tổ Tùng cười nói: " Tuy bọn họ chán ghét ta, nhưng không có gì đáng ngại đâu". Ngọc Điệp nói: " Bất kể là thành công hay thất bại, trước khi kết thúc chuyện này, cho dù có chán ghét ta cũng không giết y mà". Tổ Tùng nói: " Sau khi kết thúc cũng thế, bất kể là thất bại hay thành công, chắc cô nương cũng không giết ta đâu". Ngọc Điệp chỉ cười gằn, Tổ Tùng nói tiếp "Nếu thất bại thì rất nhiều người muốn giết ta còn đó, lo chạy trốn sợ còn không kịp, nếu may mà thành công thì thiên hạ rộng lớn, chỉ sợ chúng ta không có dịp gặp được nhau". Cẩm Cung Thành nói "Đúng thế", rồi đứng phắt dậy, theo đường phía sau đi xuống bục, Tỳ Bà cũng vừa đi vừa chạy theo, cung cung kính kính. Ngọc Điệp và Tư Mã Tiên Tiên cũng đứng dậy cất bước, đi vòng qua đường bên phải cái bục, Tổ Tùng không rõ vô tình hay hữu ý cũng vòng qua đường bên phải đi sát sau hai người. Qua khỏi cái bục không xa có một cánh cửa chợt nâng cao lên, Tỳ Bà lập tức né qua nhường đường. Cẩm Cung Thành bước qua rồi, Tỳ Bà lại lập tức bước theo ngay, dáng vẻ tỏ ra rất trung thành kính cẩn. Sau cánh cửa bí mật là một con đường không biết dài ngắn thế nào, hai bên đều khảm đá sáng, rất rực rỡ. Cuối con đường là một gian mật thất khác, cũng chẳng có trang trí gì đặc biệt, không khí không lưu thông, mùi đất ẩm khiến người ta rất khó chịu, Tổ Tùng phía sau chợt nói: " Gian mật thất này nếu có thời giờ thì sẽ rất tốt". Cẩm Cung Thành hững hờ cười một tiếng: " Cho dù có tệ hơn thì người nằm trong gian mật thất này cũng không trách cứ ngươi, cần gì phải lo lắng như vậy ?" Tổ Tùng cười khan hai tiếng: " Xem nàng thì lại không tiếc phải làm một người chết". Cẩm Cung Thành nói: " Thế nên đã bao nhiêu năm rồi mà quả nhân vẫn thấy không thể thiếu được nàng". Trong câu nói, ông ta đã bước tới trước một chiếc quan tài bằng đá Đại Lý. Chiếc quan tài này không mấy lộng lẫy, nhưng cũng không phải loại người thưòng được nhìn thấy, Tỳ Bà không chờ sai bảo đã bước lên trước. Chiếc quan tài đặt trên một cái bệ đá, Tỳ Bà bước lên bệ, giở nắp quan tài ra. Nắp quan tài xem ra cũng không nhẹ, nhưng y lại nhấc lên rất nhẹ nhàng, cười nói ngay: " Không thay đổi, không có chút gì thay đổi cả". Vẻ mặt y lúc ấy trông giống hệt một thằng trẻ con, mà cũng giống như một người ngớ ngẩn. Các bệ đá không cao lắm, tạc thành từng bậc đi lên, Cẩm Cung Thành bước lên, đưa mắt nhìn vào trong quan tài. Trong quan tài lót gấm, có một nữ nhân nằm ngửa, màu da tuy hơi trắng bệch nhưng lại sáng như ngọc thạch. Mắt nàng vẫn mở, tròng mắt không động, giống như ngọc thạch; tuy làm người ta rung động, nhưng không có chút tình cảm, cũng không có chút thay đổi, nhìn kỹ một hồi lại thấy sợ hãi. Đôi mày của nàng hơi nhướng lên, man mác vẻ buồn rầu khó tả, mái tóc dài xõa tung, dưới ánh đèn sáng rực phảng phất như bầy rắn sẵn sàng chui ra khỏi quan tài, cũng là chỗ duy nhất trên thân hình nàng tạo cho người ta cảm giác đây là một người còn sống. Đây rõ ràng lại là Tư Mã Tiên Tiên. Tướng mạo của nàng so với Tư Mã Tiên Tiên sau lưng Cẩm Cung Thành không khác nhau nhiều lắm, chỉ là thiếu một phần sinh khí. Cẩm Cung Thành ánh mắt nhìn tới, nói: " Chiếc quan tài này quả nhiên không dở, sâu kiến đều tránh xa". Tư Mã Tiên Tiên dừng lại sau lưng Cẩm Cung Thành, nói: " Chứ không phải hoàn toàn do tác dụng các dược vật đắt tiền ngươi mua à ?" Cẩm Cung Thành nói: " Quả nhân nói thế mà ngươi không tin sao ?" Tư Mã Tiên Tiên cười một tiếng không nói, Cẩm Cung Thành hỏi qua chuyện khác: " Ngươi thấy nàng khác ngươi ở chỗ nào ?" Tư Mã Tiên Tiên cười khanh khách đáp: " Bà ta là người chết, ta là người sống, đó là chỗ khác nhau lớn nhất". " Quả nhân hỏi đây là ngoài chuyện kẻ sống người chết". Tư Mã Tiên Tiên chợt thở dài: " Nói cho đúng, tuy ta là một người sống, nhưng không dám nhìn tới bà ta". Cẩm Cung Thành cười nụ gật đầu: " Quả nhân cũng có cảm giác như vậy". Lão nhân nhỏ bé Tỳ Bà một bên chợt nói: " Vừa nhìn thì hai người quả không khác nhau lắm, nhưng nhìn kỹ rồi thì thấy người trong quan tài vẫn lộng lẫy hơn". Tư Mã Tiên Tiên không lên tiếng cũng không được, nói ngay: " Ngươi nghe rõ rồi đấy, mà không chỉ riêng Tỳ Bà, chắc người khác cũng có cảm giác như vậy". Ngọc Điệp bên cạnh "ờ" một tiếng, Tư Mã Tiên Tiên nói tiếp "Nên thật ra ta rất lo, không biết có qua mặt Bạch Ngọc Lâu được không ?" Ngọc Điệp nói: " Họ không gặp mặt nhau đã mười mấy năm, cho dù có thay đổi ít nhiều, cũng có thể nói trước được". Tư Mã Tiên Tiên lại cười nói: " Hiện tại thì dĩ nhiên càng không thành vấn đề, chỉ cần ta xuất hiện, cho dù Bạch Ngọc Lâu không ngờ vực thì bọn Thẩm Thăng Y chắc cũng đề phòng". Ngọc Điệp nói: " Ngươi có thể xuất hiện lúc không có mặt họ". Tư Mã Tiên Tiên chỉ cười, Cẩm Cung Thành nhìn vào mặt bà ta nói: " Quả nhân đã đem hết sức ra rồi". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Nếu không phải là ta vốn đã có sáu phần giống bà ta, thì e rằng ngươi lại thất bại". Cẩm Cung Thành than : " Bà ta là nữ nhân đặc biệt nhất ta gặp trong đời". Ngọc Điệp cười gằn: " Ta lại chẳng thấy bà ta đặc biệt chỗ nào". Cẩm Cung Thành nói: " Ngươi mà thấy được thì lại không phải là một nữ nhân rồi". Ngọc Điệp ngẩn người, Tư Mã Tiên Tiên lại cười nói: " May mà ta cũng không nhìn thấy, nhưng ta rất mong mỏi được biết là bà ta có chỗ nào đặc biệt". Cẩm Cung Thành nói: " Ngươi cứ nhìn vào đôi mắt bà ta, chỉ là đôi mắt bà ta thôi". Tư Mã Tiên Tiên và Ngọc Điệp bất giác đều chăm chú nhìn, Cẩm Cung Thành chờ một lát mới hỏi: " Các ngươi thấy gì rồi ?" Ngọc Điệp im lặng, Tư Mã Tiên Tiên khẽ thở dài: " Đôi mắt bà ta đẹp thật". " Ngươi nhìn lại cánh mũi và nét môi xem". Tư Mã Tiên Tiên nhìn kỹ rồi, lại nức nở khen ngợi, Ngọc Điệp tuy im lặng, cũng không nói gì khác. Cẩm Cung Thành nói ngay: " Cánh mũi, nét môi, đôi mắt, hàng mi bà ta đều rất đẹp, nhưng phối hợp với nhau thì không thấy rõ vẻ đẹp tuyệt thế, các ngươi có biết vì sao không ?" Tư Mã Tiên Tiên hỏi: " Không ăn khớp à ?" " Không phải không ăn khớp, chỉ là khoảng cách đúng nên nhìn vào bà ta vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó, nhưng không ai nói ra được là thiếu cái gì". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Ngươi cũng không nói ra được à ?" Cẩm Cung Thành cười cười: " Nói thì nói được nhưng là nhờ trải qua rất nhiều lần thất bại". Tư Mã Tiên Tiên hỏi: " Ngươi nói rõ hơn một chút xem sao ?" Cẩm Cung Thành nói: " Trước ngươi, quả nhân đã rìm qua rất nhiều người có diện mạo vóc dáng gần giống bà ta để biến đổi". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Không có lần nào thành công, nhất là đôi mắt, rốt lai họ đều lòa cả". Cẩm Cung Thành nói: " Ngươi đã thấy qua họ rồi, ngươi thấy họ khác nhau chỗ nào ?" Tư Mã Tiên Tiên nói: " Nhìn qua thì chẳng có gì khác nhau, nhưng nhìn kỹ rồi thì lại có cảm giác là hai người". " Đúng thế". " Sao họ lại thành lòa cả thế ?" " Đó là vì ta muốn làm cho giống hơn, kết quả là càng làm càng tệ". " Tại sao phải là đôi mắt mới được ?" " Ngươi cứ nhìn kỹ lại đôi mắt bà ta xem". Tư Mã Tiên Tiên vừa đưa mắt nhìn xuống, Ngọc Điệp đã không kìm được, nói: " Hai mắt bà ta tuy có vẻ giống nhau, nhưng khoảng cách giữa lông mày với sống mũi lại khác". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Nói thế thì quả ở đây có chỗ không đối xứng". Cẩm Cung Thành nói: " Nhưng chuyện đó không quan trọng lắm, vả lại đôi mắt bà ta làm người ta mê mẩn như thế, còn ai mà để ý chuyện này chuyện khác". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Hay là ngươi bị đôi mắt này làm cho mê mẩn nên biến đi biến lại mà vẫn không giống ?" Cẩm Cung Thành thở dài: " Suốt từ đó đến nay quả nhân đều toàn tâm toàn ý tạo ra khuôn mặt này, kinh nghiệm cho quả nhân biết rằng chỉ cần từng bộ phận đều tương tự thì có thể tạo ra một khuôn mặt giống hệt". Ngọc Điệp nói: " Thật ra thì chỉ nhìn qua là giống hệt, chứ thực tế đều có khác nhau". Cẩm Cung Thành nói: " Nhưng chuyện đó không quan trọng lắm, có điều người mỹ nhân này các bộ phận trên mặt đều có sai lệch chút ít, nếu lại thêm nữa thì thành chuyện quan trọng". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Ngươi đều là trải qua vô số thất bại rồi mới biết được lý do". Cẩm Cung Thành nói: " Các ngươi cũng không thể phủ nhận rằng bà ta càng nhìn càng thấy hấp dẫn, muốn thoát khỏi ảnh hưởng ấy thì ít nhiều phải có thời gian chứ". Tư Mã Tiên Tiên cười phá lên: " Câu nói ấy của ngươi rất có lý, nữ nhân có đẹp tới bao nhiêu nhìn mãi cũng phát chán, chẳng lạ gì vợ chồng rất yêu thương nhau vẫn có một ngày không yêu thương nhau". Cẩm Cung Thành nói: " Nữ nhân nhìn nam nhân, thì lại không phải thế". Tỳ Bà hỏi "Sao vậy ?" Cẩm Cung Thành cười cười: " Chẳng lẽ ngươi chưa nghe câu Trai tài gái sắc à, chỉ cần ngươi có tài, thì dù có xấu trai một chút cũng có nữ nhân thương yêu, mà còn đảm bảo là yêu thương đến thế kia". Tỳ Bà nói: " Thật ra bản lĩnh của ta đâu có kém, thế sao đến nay vẫn chưa tìm được mụ nào theo ?" Cẩm Cung Thành nói: " May mà đến nay ngươi lại nói tới chuyện đó, vậy thì vẫn còn hy vọng". " Vậy rốt lại là tại sao chứ ?" Cẩm Cung Thành nói: " Chỉ lạ là nhìn đi nhìn lại càng thấy ngươi giống một nữ nhân". Mặt Tỳ Bà trông ngu hẳn đi, Cẩm Cung Thành cười nói tiếp: " Ngươi thấy có người đàn ông nào mà lại chót chét nói nhiều như ngươi không ?" Ngọc Điệp nói: " Đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất, cho dù y không ba hoa chích chòe đi nữa, nhưng nếu không bỏ cái thói hay đùa giỡn thì cũng chẳng ăn thua". Cẩm Cung Thành cười nói: " Đúng đấy, ngươi cứ nói rất yêu một nữ nhân từ sáng đến tối bằng cái giọng ấy cũng chẳng ai yêu đâu". " Ta chỉ là nói thế thôi", Tỳ Bà thở khì khì "Dường như giống đàn bà nghe nói gì cũng cho là nói đùa". Tư Mã Tiên Tiên nói: " Tiếc là bất kể ngươi nói gì trông cũng như nói đùa !" Tỳ Bà chỉ thở dài sườn sượt, Tư Mã Tiên Tiên ánh mắt lại nhìn vào quan tài: " Người đàn bà này tên thật là gì ?" Cẩm Cung Thành trầm ngâm một lúc mới nói ra hai tiếng "Vô Song !"