watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:36:4329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ma Đao - Cổ Long - Chương 11 -20 - Hết - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Ma Đao - Cổ Long - Chương 11 -20 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 24



Hồi 17-1: Vô Song Phổ

"Vô song...." hai tiếng ấy cũng gần như đồng thời bật lên từ miệng Bạch Ngọc Lâu.
Trước mặt ông ta là một bức họa, nét mực còn chưa khô, trên bức họa là chân dung Tư Mã Tiên Tiên, người mà Cẩm Cung Thành vừa gọi là Vô Song.
Trương Thiên Hộ khôn ngoan cẩn thận, bức chân dung do ông ta vẽ ra dĩ nhiên vô cùng tinh xảo ! Ông ta chưa gặp qua Vô Song, chỉ là theo trí nhớ vẽ lai nhưng Tư Mã Tiên Tiên bắt chước không thành công mà ban ngày gần như lòa của Cẩm Cung Thành.
Nếu đó chỉ là một con người, một khuôn mặt thì chưa chắc ông ta đã nhớ được rõ ràng như thế, nhưng đây lại là hơn chục người, vả lại cũng không phải chỉ có một lần ông ta tới gian mật thất ấy tìm vui, nên dĩ nhiên là có ấn tượng rất sâu ! Vì ông ta thấy đám Tư Mã Tiên Tiên ánh mắt đều có vẻ ngây dại, nên dưới ngọn bút của ông ta, bức chân dung cũng giống hệt như vậy.
Thẩm Thăng Y suốt từ đầu đứng bên cạnh nhìn, khi bức chân dung vẽ sắp xong, chàng đã đưa mắt nhìn vào mặt Bạch Ngọc Lâu.
Những thay đổi trên mặt Bạch Ngọc Lâu chàng đều thấy rõ, trước khi hai tiếng "Vô Song" bật ra, chàng đã tin chắc rằng Bạch Ngọc Lâu nhất định có biết người này.
Hai tiếng "Vô Song" bật ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Lâu không tự chủ được chụp lấy bức họa, nhìn khắp từ trên xuống dưới một lúc rồi lui lại ba bước, ngã người xuống ghế.
Bao nhiêu người có mặt đều nhìn vào ông ta.
Bạch Băng là người hỏi trước nhất:
" Vô Song là gì ?" " Là tên một nữ nhân", giọng nói của Bạch Ngọc Lâu vô cùng yếu ớt.
Bạch Băng nói:
" Con lại cứ tưởng cha nói tới quyển Vô Song phổ".
" Vô Song phổ và Vô Song quả thật có quan hệ với nhau".
Bạch Băng vừa định hỏi gì đó, Tần Độc Hạc bên cạnh đã nói:
" Chúng ta gặp nữ nhân này thấy gọi là Tư Mã Tiên Tiên, mà là có hơn mươi người".
Thẩm Thăng Y nói:
" Không cần nói nữa, đó là Cẩm Cung Thành dùng thanh ma đao biến ra".
" Biến ra một người không đủ sao ?" " Ta thấy tay y không vững lắm, hết lần này tới lần khác đều làm hỏng, mới có cả chục Tư Mã Tiên Tiên xuất hiện", Thẩm Thăng Y đáp ngay.
Bạch Ngọc Lâu nhìn Thẩm đại ca một cái nói:
" Ta đồng ý với câu nói của ngươi, Vô Song quả không thể dùng thuật dịch dung mà biến ra được".
Tần Độc Hạc nói:
" Tuy nàng ra rất lộng lẫy, nhưng ta lại nhìn không ra có chỗ nào là đặc biệt".
Bạch Ngọc Lâu lặng lẽ cười một tiếng:
" Nếu ngươi nói tới những người được biến ra thì ta tuyệt đối đồng ý".
Tần Độc Hạc nói "Bản nhân...." Trương Thiên Hộ ngắt lời:
" Nếu không phải là đặc biệt phi thường, cho dù Cẩm Cung Thành làm lần đầu không được thì lần thứ hai lần thứ ba phải được, nhưng đây thì y lại liên tiếp thất bại nhiều lần".
" Nhưng rốt lại khuôn mặt của nàng ta có gì đặc biệt ?", Tần Độc Hạc nhìn Bạch Ngọc Lâu.
Bạch Ngọc Lâu trầm ngâm đáp:
" Tai mắt mũi miệng cho tới lông mày đều rất đẹp, nhưng phối hợp với nhau thì lại có chỗ không ăn khớp".
Tần Độc Hạc có vẻ lạ lùng, Bạch Ngọc Lâu thở dài nói tiếp:
" Ta chỉ có thể nói như thế, cũng chỉ vì chỗ không ăn khớp ấy mà nàng chỉ có thể được gọi là mỹ nhân, chứ không thể gọi là bậc tuyệt sắc".
Thẩm Thăng Y nói:
" Chỗ không ăn khớp ấy e rằng không phải là chỉ ở một hai bộ phân".
Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
" Khoảng cách giữa hai mắt, giữa mắt, lông mày và mũi, giữa mũi và miệng của nàng không như nhau, kết hợp lại khiến người khác thấy ở nàng có một cái gì đó chưa hoàn hảo, nhưng chỗ chưa hoàn hảo ấy thì người nhìn vào một vài khía cạnh không thể nói ra được".
Thẩm Thăng Y nói:
" Ta hiểu ý ngươi".
Bạch Ngọc Lâu lại thở dài một tiếng:
" Ai vừa nhìn thấy Vô Song cũng bị đôi mắt, nét mũi của nàng thu hút, mà chỉ cần đôi mắt thôi cũng đủ thu hút người ta rồi, chẳng ai để ý tới những chỗ chưa hoàn hảo".
Thẩm Thăng Y thản nhiên cười một tiếng nói:
" Cẩm Cung Thành tự xưng là Ma Vương, nhưng chỉ nhìn vào điểm này đủ thấy thật ra y cũng chỉ là một con người".
Bạch Ngọc Lâu nói:
" Cái gọi là ma thuật, dĩ nhiên ngươi đã rõ bất quá chỉ là thuật dịch dung".
Thẩm Thăng Y nói:
" Xem ra thuật dịch dung của y so với ngươi vẫn còn có một khoảng cách".
Bạch Ngọc Lâu chép miệng:
" Nghiêm khắc mà nói, thuật dịch dung của ta không đáng gọi là thuật dịch dung".
Thẩm Thăng Y đến lúc ấy mới hỏi:
" Vô Song này và Vô Song phổ của ngươi có quan hệ gì với nhau không ?" Bạch Ngọc Lâu cúi đầu xuống, tâm tình có vẻ rất nặng nề.
Thẩm Thăng Y thấy thế nói:
" Nếu không tiện, ngươi cũng không cần miễn cưỡng nói ra".
" Nếu không nói, các ngươi lại không sao hiều mối quan hệ bên trong", Bạch Ngọc Lâu nhìn nhìn Bạch Băng, thở dài nói "Chuyện trong thiên hạ vẫn thường thế này, lúc gần quên rồi thì lại xuất hiện".
Thẩm Thăng Y nói:
" Còn có thể xuất hiện lại thì có thể nói sự tình vốn chưa kết thúc".
Bạch Ngọc Lâu nói "Có thể".
Thẩm Thăng Y hỏi tiếp:
" Bộ Vô Song phổ ngươi lấy được từ đâu vậy ?" Bạch Ngọc Lâu nói từng tiếng "Ba Tư".
Thẩm Thăng Y sửng sốt:
" Ta cũng nghĩ rằng cái này không phải xuất xứ từ Trung nguyên".
Bạch Ngọc Lâu chợt cười một tiếng.
Kế lại nói "Có lúc quả ta rất vô lễ, ngươi nhờ đâu mà luyện được tính nhẫn nại như thế ?" Thẩm Thăng Y nói:
" Ngươi muốn nói là ta vẫn nhịn được đến lúc vừa rồi mới hỏi ngươi về lai lịch của Vô Song phổ chứ gì ?" Bạch Ngọc Lâu nói:
" Chỉ nhờ một chuyện ấy đủ thấy rồi".
Bạch Băng nói chen vào:
" Có thể Thẩm đại ca đã nhận ra từ sớm, nhưng nếu hỏi thì chưa đến lúc cha chưa nói ra thôi".
Bạch Ngọc Lâu cười cười, Thẩm Thăng Y ánh mắt chiếu qua Bạch Băng một lúc rồi nói:
" Trước đây chắc Băng nhi đi hỏi nhiều lần rồi".
Bạch Băng nhấm nhẳng:
" Nhưng cha không chịu nói".
Bạch Ngọc Lâu nói:
" Bây giờ cũng không phải là lúc nói đâu".
Bạch Băng nhăn mũi:
" Bây giờ thì không thể không nói".
Thẩm Thăng Y hỏi tiếp:
" Ngươi tới Ba Tư lúc nào ?" Bạch Ngọc Lâu nói:
" Lúc trẻ ta từng vâng mệnh đi sứ Ba Tư".
Thẩm Thăng Y cười một tiếng:
" Ta thấy chuyện này ngươi tự nguyện nhiều hơn là bị ép buộc, chắc đột nhiên nảy ra ý định tới Ba Tư cho biết".
Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
" Chuyện này đối với người khác thì như một việc khổ sai, nhưng đối với ta thì là một điều vô cùng hấp dẫn".
Thẩm Thăng Y hỏi:
" Lúc ấy ngươi bao nhiêu tuổi ?" Bạch Ngọc Lâu đáp:
" Hai mươi ba, dĩ nhiên chưa có vợ con gì".
Nói tới đó, ánh mắt ông ta vụt trở nên xa xăm, phảng phất như có một màn sương che khuất.
Thẩm Thăng Y không nói gì, mọi người cũng đều im lặng nhìn Bạch Ngọc Lâu.
Bạch Băng vốn định nói chen vào, nhưng thấy dáng vẻ mọi người như thế, câu nói đã ra tới cổ lại nuốt vào.
Bạch Ngọc Lâu chậm rãi nói tiếp:
" Rõ ràng đây chỉ là một câu chuyện cũ mèm, chắc chắn các ngươi không thích thú, nhưng là sự thật".
Thẩm Thăng Y nói:
" Nếu thế dĩ nhiên ngươi biết đoạn nào nên kể chi tiết, đoạn nào nên kể đại lược".
Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
" Sáng sớm hôm lên đường, ta vẫn được cha mẹ căn dặn ráo riết một hồi, tâm tình có chỗ không thoái mái, lại nhìn thấy một bọn thuộc hạ đi theo, mặt mũi đều có vẻ không muốn xa quê, trong bụng càng ngán ngẩm, mãi đến khi ra khỏi cửa ải mới hơi yên ổn trở lại".
Thẩm Thăng Y nói:
" Đó là vì phong cảnh ngoài cửa ài phải không ?" Bạch Ngọc Lâu nói:
" Trước đó ta chưa từng nhìn thấy phong cảnh tráng lệ, bọn thuộc hạ cùng đi chắc cũng vì phong cảnh nên không ai nói nhiều như lúc mới lên đường".
Thẩm Thăng Y cười nói:
" Đây có phải đều là kể đại lược không đấy ?" Bạch Ngọc Lâu lắc đầu:
" Họ mà vẫn giữ thái độ như lúc ban đầu, biết đây trên đường ta chỉ rầu rĩ ngồi trong xe ngựa, thì làm sao xảy ra chuyện này được ?" Bạch Băng nóng ruột láu táu hỏi:
" Xảy ra chuyện gì vậy ?" Bạch Ngọc Lâu ánh mắt càng xa xăm:
" Mọi người đều có cảm giác được mở rộng tầm mắt, lại đều muốn không cần gì đi gấp tới Ba Tư, dọc đường đi tới đâu cũng chỉ muốn nhìn xem phong cảnh, mà lúc phi ngựa chạy mau, nếu phát hiện cái gì đặc biệt mà ta không thấy thì họ cũng nhắc nhở chỉ cho ta để ý".
" Rốt lại họ nhìn thấy những gì ?", Bạch Băng lại hỏi.
Bạch Ngọc Lâu ngẫm nghĩ:
" Đó là một buổi sáng mờ sương, trước đó mọi người vì dọc đường đi cứ nhìn nhìn ngó ngó, lỡ mất chỗ ngủ, dừng lại dưới một ngọn đèo, nhưng chẳng ai oán hờn trách móc".
" Cha lại rườm lời rồi", Bạch Băng nhấm nhẳng.
Bạch Ngọc Lâu cười cười:
" Mọi người không ai nóng ruột, sao cô lại vội vã thế ? Thẩm Thăng Y nói:
" Chúng ta cũng nóng ruột, chỉ vì Băng nhi nói ra trước mới không ai nói nữa".
Bạch Ngọc Lâu đưa mắt nhìn khắp mọi người, ho khan một tiếng mới kể tiếp:
" Lúc ấy ta vẫn đang ngủ, chợt nghe tiếng người gọi dậy, vội vén cửa lều ra nhìn, chỉ thấy bầu trời phía đông có ráng bảy màu".
Bạch Băng hỏi:
" Là ráng buổi mai à ?" Bạch Ngọc Lâu lắc đầu đáp:
" Là khói hoa, đây là lần đầu chúng ta thấy cảnh như thế, mọi người đều muốn tới tận nơi nhìn cho rõ, cũng lúc ấy chúng ta nghe một hồi tù và báo hiệu, một hồi tù và vừa thê lương vừa kỳ lạ".
" Không có người à ?", Bạch Băng lạ lùng hỏi lại.
" Cô biến thành nóng nảy từ lúc nào vậy ?", Bạch Ngọc Lâu cười, nói xong câu ấy mới tiếp "Vừa nghe tiếng tù và báo hiệu, tất cả chúng ta vội vàng trở dậy, cho rằng đã tiến lầm vào địa vực của một bộ lạc nào đó nên họ đang đêm tập hợp, mờ sáng tấn công".
Trương Thiên Hộ vuốt râu cười khẽ:
" Theo tình hình ấy xem ra quả rất giống như vậy".
" Nhưng thật ra không phải", Bạch Ngọc Lâu chợt cau mày "Chúng ta bày trận để chờ, chờ hồi lâu vẫn chẳng thấy gì, tiếng tù và cũng dừng bèn lưu lại vài người giữ xe, còn bao nhiêu theo ta phóng ngựa qua xem chuyện gì", lại ho khan một tiếng, kể tiếp "Còn chưa tới gần chúng ta đã nghe xa xa có tiếng vó ngựa, tiếng la thét, tiếng binh khí chạm nhau".
Trương Thiên Hộ nói:
" Nghe không giống lối giết người trả thù trên giang hồ, có phải là hai bộ lạc ác chiến với nhau không ?" " Trương lão tiền bối khôn ngoan cẩn thận, mà lần này đã đoán sai rồi".
Trương Thiên Hộ cười lớn:
" Vậy là người giang hồ".
" Người giang hồ ở Quan ngoại cũng là kẻ giang hồ khác lạ, tất cả đều cưỡi ngựa đâm chém, quần áo võ khí cũng đều kỳ lạ, thật khiến ta mở rộng tầm mắt", Bạch Ngọc Lâu ngẫm nghĩ nói tiếp "Đó là một khoảng đất hình lòng chảo lớn, hai mặt đều dựng lều trại, có thể thấy họ đã tới đóng ở đó từ trước".
" Là quyết đấu à ?" " Đúng thế, chỉ là lối họ quyết đấu không giống với giới võ lâm Trung nguyên chúng ta, rõ ràng họ đã chia phần rất ổn thỏa từ đầu, cứ từng cặp từng cặp cưỡi ngựa đâm chém nhau, gay cấn mà nguy hiểm...." Thẩm Thăng Y nói:
" Chắc các ngươi xuất hiện khiến họ để ý lắm".
" Dĩ nhiên, họ lập tức dừng cả lại, kế đó liên tiếp chửi bới nhau, đôi bên đều cho rằng chúng ta là do đối phương mời tới giúp đỡ".
" Họ đóng lại ở đó, chẳng lẽ không phải là đợi mọi người tụ họp, trước khi quyết đâu chẳng lẽ không mời người giúp đỡ sao ?" " Có thì vẫn có, nhưng mọi việc đều đã được thỏa thuận, tóm lại là không được mời người nước ngoài".
" Vậy dĩ nhiên đôi bên đều không thừa nhận", Thẩm Thăng Y cười cười "Rồi họ có đổi ý, liên thủ tấn công các ngươi không ?" " Đang còn cãi nhau chưa xong, không dễ ai chịu ai, may là một bên quá nóng nảy, tấn công luôn đối phương, bản lĩnh của họ vốn lại không chênh lệch nhau nhiều, nếu cứ đánh nhau như đã định chỉ e không phân thắng bại".
" Bên đánh bất ngờ thành công à ?" Bạch Ngọc Lâu gật đầu:
" Bên bị đánh bất ngờ tuy có vài cao thủ, vẫn bị thương ngã ngựa, đôi bên lập tức ào lên đánh nhau lộn bậy, chẳng buồn đếm xỉa tới chúng ta".
" Người ta vì các ngươi mà bị đánh lén, dĩ nhiên các ngươi không thể tụ thủ bàng quan, phần lớn các ngươi lại theo quy củ của hào kiệt Trung nguyên, thì một trận quyết đấu ắt phải biến thành một trường hỗn chiến".
Thẩm Thăng Y hỏi tiếp "Kết cục ra sao ?" " Lực lượng đôi bên không chênh lệch nhau lắm, chúng ta vào cuộc thì rõ ràng là sẽ quyết định thắng phụ". Bạch Ngọc Lâu chép miệng một tiếng "Chúng ta vốn cho rằng ho chỉ tranh nhau câu nói, nào ngờ kẻ nào bị chúng ta đánh ngã ngựa cũng không thoát, đều bị đốt phương giết chết".
" Mục đích đánh nhau sống chết là chuyện gì ?" " Vô Song phổ". Bạch Ngọc Lâu nói từng tiếng.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 95
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com