Tống Thiên Hành nhẹ nhếch môi cười:
- Công đạo thế gian duy bạch phát, anh hùng đầu thượng bất tằng nhiêu.
Cổ Song Thành, ngươi phí hết tâm cơ gây nên mưa máu gió tanh trên giang hồ, nhưng vô phương giữ cho mình mã mãi tuổi xuân.
Thần sắc và mục quang Cổ Song Thành đầy nét bi thương, ngưng mục nhìn Tống Thiên Hành, đôi mắt bà ta hơi động đậy nhưng cuối cùng không thốt được lời nào.
Tống Thiên Hành lạnh lùng tiếp:
- Cổ Song Thành, theo chỗ ta biết, ít ra ngươi cũng cao hơn hiện tại tới ba tấc, vậy thì môn xúc cốt thần công của ngươi cũng thu lại là vừa.
Cổ Song Thành nói như người mất hồn:
- Phải, trò này cũng không còn cần thiết nữa rồi.
Vừa nói, thân hình bà ta cũng vừa rung động, một loạt tiếng lách cách như tiếng xương chạm nhau, một lúc sau quả nhiên Cổ Song Thành cao thêm khoảng ba tấc nữa.
Đôi mắt Cổ Song Thành vẫn nhìn tận đâu đâu hỏi:
- Tống đại hiệp, còn điều gì cần điều chỉnh nữa không?
Tống Thiên Hành vẫn sắt đá:
- Đủ rồi, thúc thủ chịu chết chắc ngươi không đồng ý. Vậy thì hãy lấy binh khí ra, ta với ngươi sẽ đấu một trận công bằng.
Cổ Song Thành hít một hơi dài từ từ thở ra giọng u oán:
- Tống đại hiệp, ngươi nói mấy lời này lão thân không hiểu gì cả. Chẳng lẽ sự hiểu lầm năm ấy, đến bây giờ lệnh sư còn thống hận ta đến mức đó sao?
Tống Thiên Hành cười lạnh:
- Cổ Song Thành, ngươi là môn chủ phu nhân của Nhất Thống môn, một cái giậm chân cũng đủ làm chấn động cả giang hồ sao lại không đủ dũng cảm thừa nhận những việc làm của mình?
Cổ Song Thành cười khổ:
- Không sai! Công luận ai cũng biết ta là phu nhân của Nhất Thống môn chủ Công Dã Tử Đô, nhưng… Tống Thiên Hành lạnh lùng ngắt lời:
- Vậy là đủ rồi, việc khác không nói, vụ vừa xảy ra ở đây, ngươi giải thích sao cho vừa đây?
Cổ Song Thành nhìn Tống Thiên Hành thở dài:
- Tống đại hiệp muốn nói tới việc giả làm Từ thái phu nhân?
Tống Thiên Hành cười lạnh không đáp.
Cổ Song Thành cười khổ:
- Tống đại hiệp, nói ra sợ ngươi không tin, kỳ thực việc này ta cũng là một nạn nhân như Tống đại hiệp vậy.
Tống Thiên Hành cười nhạt:
- Việc này nói khống như vậy chỉ sợ khó thuyết phục nổi người nghe.
Cổ Song Thành thở dài:
- Nếu Hồng Lệnh Hàm không giở trò này thì giữa lão thân và Tống đại hiệp làm gì có sự hiểu lầm đêm nay?
Tống Thiên Hành cười lạnh:
- Hiểu lầm? Sự thực ràng ràng còn nói là hiểu lầm?
Cổ Song Thành hơi động đôi môi, Tống Thiên Hành đã nhếch môi cười lạnh nói:
- Thật đáng tiếc, lúc nãy Tống Thiên Hành không để cho các ngươi được vừa ý.
Cổ Song Thành như chợt tỉnh “à” lên một tiếng nói:
- Phải rồi, lúc nãy làm sao ngươi phát giác được người ta giả mạo Từ thái phu nhân?
Tống Thiên Hành cười nhẹ:
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, lần sau có được cơ hội thì đừng phạm phải sai lầm như lần này nữa.
Hơi cười cười, y tiếp:
- Lão bà này diễn xuất cực kỳ đạt, nhưng lại bỏ qua một chi tiết nhỏ. Từ thái phu nhân và ta tình thâm như mẫu tử, từ khi ta biết người đến giờ, chưa khi nào người gọi ta bằng hai tiếng “Thiên Hành”.
Cổ Song Thành hỏi nhưng dường như không chờ đợi trả lời:
- Thế lão phu nhân gọi tống đại hiệp bằng gì?
Tống Thiên Hành đáp:
- Người luôn gọi nhủ danh của ta, xin lượng thứ ta chỉ có thể nói được bấy nhiêu mà thôi.
Cổ Song Thành lại trầm tư, lát sau thở dài nói:
- Tống đại hiệp, công bằng mà nói, việc xảy ra như vậy cũng không trách ngươi nghi ngờ. Nhưng trước kia ở Kim Thang bảo, ta đối xử với Tống đại hiệp cũng không tệ phải không?
Tống Thiên Hành gật đầu:
- Cái đó ta thừa nhận.
Cổ Song Thành lại nói:
- Lão thân đã giúp ngươi lúc trước, hà tất phải hại ngươi lúc sau này. Tống đại hiệp thử nghĩ xem, việc này làm sao giải thích?
Tống Thiên Hành nhếch môi cười lạnh:
- Ngươi muốn thay trắng đổi đen, lấy thực làm giả, ai mà biết được?
Cổ Song Thành thở dài nói:
- Tống đại hiệp chỉ vì một hiều lầm nhỏ này mà ngươi không lý gì đến những nỗ lực của lão thân trước hay sao?
Tống Thiên Hành hứ lạnh:
- Cổ Song Thành, đêm qua nơi hoa viên của đốc phủ ta đã nói rõ ràng hết rồi, không lẽ còn đợi ta nhắc lại hay sao?
Cổ Song Thành rúng động, kinh ngạc hỏi:
- Tống đại hiệp, ngươi nói đêm qua ta đã cùng ngươi nói chuyện ở hoa viên của Đô Đốc phủ?
Tống Thiên Hành tức giận cực điểm, quay sang Chu Chấn Bang cười lạnh hỏi:
- Chu lão, ngươi có thấy ai mau quên đến độ đó không?
Chu Chấn Bang cũng mỉm cười phụ họa:
- Thiếu chủ, ít ra thì đêm nay ta cũng gặp được một người như vậy.
Quay sang Cổ Song Thành, Tống Thiên Hành trầm giọng nói:
- Cổ Song Thành, đêm qua ngươi cải dạng nam trang, che chở cho Tây Môn Kiệt an nhiên rút lui, quả thật giờ không còn nhớ chút gì?
Cổ Song Thành cười khổ:
- Tống đại hiệp, đêm qua ta còn ở một nơi cách đây trăm dặm, cùng “Cùng thần” Hồng Lệnh Hàm bàn chuyện trao đổi… Tống Thiên Hành trầm giọng ngắt lời:
- Ai có thể chứng thực điều này?
Cổ Song Thành thở dài:
- Hành tung của ta ngoài Hồng Lệnh Hàm ra còn ai khác có thể làm chứng được?
Nhưng Tống đại hiệp, người đêm qua cùng Tống đại hiệp nói chuyện, làm sao có thể đoán định là Cổ Song Thành ta?
Tống Thiên Hành đáp:
- Thứ nhất, ngươi chính miệng thừa nhận.
Cổ Song Thành hỏi:
- Còn thứ hai?
Tống Thiên Hành đáp:
- Căn cứ vào giọng nói và dáng người.
Cổ Song Thành nghiêm nghị nói:
- Tống đại hiệp, việc bịt mặt giả danh giở trò kẻ nít, giọng nói có thể bắt chước, dáng người có thể dùng “xúc cốt thần công” không lẽ… Tống Thiên Hành lạnh lùng ngắt lời:
- Không lo, ta còn có chứng cứ xác thực hơn nhiều.
Cổ Song Thành không biết sao hơn đành cười khổ nói:
- Được, xin cứ nói.
Tống Thiên Hành nhìn xoáy vào mắt đối phương nói:
- Đêm qua ngươi đã thi triển tuyệt nghệ của bản môn, Thiên Long ngự phong tâm pháp!
Thân hình Cổ Song Thành lại một lần nữa rúng động:
- Thiên Hành, dù sao đã có một thời ta cũng có thể được xem là sư cô của ngươi, xin nể tình mang việc đêm qua từ đầu tới cuối thuật lại một lần, có được không?
Mục quang như điện của Tống Thiên Hành dán chặt trên gương mặt của Cổ Song Thành, chỉ thấy nét mặt bà vô cùng thành khẩn, không lộ một chút giả trá nào. Chàng hơi động tâm nghĩ thầm:
- “Không lẽ quả thật có người mạo danh giá họa…” Tiếp theo chàng nhớ lại Cổ Song Thành từ khi xuất hiện cùng chàng giáp mặt ở sau Kim Thang bảo. Sự việc cũ như một cuốn phim chầm chậm lướt qua trí não. Chàng cảm thấy nếu quả thật đối phương muốn ám toán chàng thì không cần thiết phải diễn trò lòng vòng như vậy.
Thêm nữa với kinh nghiệm nhìn người của chàng, ánh mắt này, nét mặt này không giống với một kẻ ngoài mặt trung thành nhưng trong dạ giả trá.
Đang lúc Tống Thiên Hành nín lặng trầm tư, Cổ Song Thành lại thành khẩn nói:
- Thiên Hành, nếu trong lòng ngươi có nghi vấn thì có thể nêu hết ra trước có được không?
Chợt động linh cơ, Tống Thiên Hành lấy chiếc trâm ra đặt trong lòng bàn tay, nhìn sâu vào mắt đối phương hỏi:
- Có nhận ra được vật này không?
Cổ Song Thành nhìn thấy chiếc trâm mắt sáng lên hỏi:
- Thiên Hành, ngươi làm sao có được cây trâm này?
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
- Xin trả lời câu hỏi.
Cổ Song Thành thở dài:
- Đây là vật trang sức của ta, lại là kỷ vật của lệnh sư tặng, sao lại không biết!
Tống Thiên Hành mắt lóe dị quang, nhìn xoáy vào đối phương gằn giọng:
- Đây là vật mà tên tặc tử ám toán ân sư ta làm rơi lại.
Cổ Song Thành rúng động toàn thân, biến sắc mặt ngắt lời:
- Sao? Lệnh sư bị người ám toán? Chàng… lão hiện giờ ra sao?
Lòng quan tâm, sự lo lắng không thể dùng lời mà lột tả được. Nhìn thần thái, sắc diện tựa như không phải cố ý mà nên.
Tuy nhiên Tống Thiên Hành vẫn lạnh nhạt nói:
- Đa tạ tôn giá quan tâm, ân sư phúc to mệnh lớn, tuy bị tiểu tặc ám toán nhưng hiện thời vẫn an khang.
Cổ Song Thành thở ra như cất được gánh nặng, nói:
- Tạ Ơn trời đất, nếu không ta… Tống Thiên Hành mắt chới thần quang, trầm giọng hỏi:
- Xin hỏi, việc chiếc trâm này, tôn giá giải thích ra sao?
Cổ Song Thành thở dài:
- Chiếc trâm này mười lăm năm trước đây, ta đã đánh mất nó rồi!
Tống Thiên Hành chậm rãi hỏi:
- Ta hỏi làm sao mà nó lại đưọc người ám toán ân sư để lại trong phòng luyện công của ân sư ta?
Cổ Song Thành thở dài:
- Đương nhiên kẻ đó muốn sắp đặt để giá họa cho ta.
Tống Thiên Hành hừ lạnh một tiếng nói:
- Nếu ta và ngươi đổi vị trí cho nhau, thử hỏi bằng vào một câu nói đó, ngươi có thể tin được chăng?
Cổ Song Thành không biết làm sao hơn chỉ cười khổ nói:
- Đây quả thật là một việc không dễ gì giải thích cho xuôi, nhưng vàng thật không hề sợ lửa, người khác trong nhất thời có thể chưa hiểu được ta, nhưng ta tự vấn lòng không có điều chi hổ thẹn, ta tin tưởng sẽ có một ngày chân tướng sẽ được phơi bày.
Quay sang nhìn thẳng vào Tống Thiên Hành, bà ta hỏi:
- Thiên Hành, bây giờ ngươi nói thử, lệnh sư bị ám toán vào thời gian nào? Ở đâu?
Tống Thiên Hành đáp:
- Mười năm trước. Hoàng Sơn Thủy Tín phong.
Cổ Song Thành cười thê thiết nói:
- Thiên Hành, nếu ta có thể đưa ra chứng cứ rằng từ sau chiếc trâm ấy bị mất cho đến mười hai năm sau, tức cách đây ba năm, ta chưa hề rời khỏi “Bạch Vân am” ở Hằng Sơn một bước thì có thể chứng minh cho sự thanh bạch của ta không?
Tống Thiên Hành điềm nhiên:
- Cái đó còn phải coi chứng cứ có đủ xác thực không, đồng thời còn phải coi có điều tra ra chân giả hay không mới xác định được.
Cổ Song Thành nói:
- Chứng nhân là “Bạch Vân am” am chủ Vọng Ngã sư thái.
Tống Thiên Hành nói:
- Vọng Ngã sư thái là một hiệp ni đức cao vọng trọng, nếu người chịu đứng ra làm chứng thì có thể tín nhiệm được.
Nguyên vị Bạch Vân am chủ Vọng Ngã sư thái này tuy danh không được liệt vào thập đại cao nhân, nhưng công lực và danh vọng không thua kém bất kỳ ai trong thập đại cao nhân.
Nhưng vị không môn hiệp ni này ba mươi năm trước đây đã phong đao quy ẩn không hỏi đến việc thị phi giang hồ nũa.
Cổ Song Thành như cất được gánh nặng thở ra nói:
- Tạ Ơn trời đất, cuối cùng nỗi oan của ta… Tống Thiên Hành nghiêm mặt ngắt lời:
- Có điều, hy vọng tôn giá đem việc đánh mất chiếc trâm kể lại rõ ràng.
Cổ Song Thành nói:
- Đương nhiên rồi, dù ngươi không hỏi, ta cũng phải kể ra. Nhưng trước tiên ta muốn biết sự việc xảy ra đêm qua ở Đô Đốc phủ.
Tống Thiên Hành gật đầu:
- Được… Tiếp đó Tống Thiên Hành đem việc xảy ra tối qua nhất nhất thuật lại.
Cổ Song Thành lẳng lặng lắng nghe, chờ khi Tống Thiên Hành thuật xong, Cổ Song Thành nghiến răng giậm chân nói:
- Chậm một ngày ta mất đi cơ hội ngàn năm một thưở!
Tống Thiên Hành nhíu mày:
- Tôn giá nói vậy nghĩa là sao?
Không ngờ Cổ Song Thành như không nghe thấu lời nói của Tống Thiên Hành, bà ngẩng mặt nhìn trời đêm, lẩm bẩm:
- Hảo tiện nhân, ngươi đã chính thức xuất đầu lộ diện thì cái hôm làm nhục ta mười mấy năm nay đã đến hồi thanh toán.
Tống Thiên Hành chú mục hỏi:
- Tôn giá biết nữ nhân ấy?
Giọng Cổ Song Thành u oán:
- Phải! Ta biến hắn vì hắn là cừu nhân của ta!
Tống Thiên Hành hỏi tới:
- Vậy hắn là ai thế?
Cổ Song Thành cười khổ lắc đầu:
- Ta cũng không biết nữa.
Tống Thiên Hành ngạc nhiên:
- Tôn giá biết hắn, đồng thời biết được hắn là cừu nhân thì tại sao lại không biết hắn là ai?
Cổ Song Thành mỉm cười:
- Trước giờ ta chưa từng thấy qua chân diện mục hắn thì làm sao biết được hắn là ai?
Tống Thiên Hành nhíu mày:
- Đã không biết diện mạo, danh tánh của người thì mối cừu này làm sao mà kết được? Lại nữa, tôn giá làm sao nhận ra nữ nhân thần bí ấy chính là cừu nhân của tôn giá?
Cổ Song Thành nói:
- Bởi vì hắn biết được tuyệt nghệ bản môn “Thiên Long ngự phong thân pháp”.
Tống Thiên Hành cười khổ:
- Tại hạ càng nghe càng thấy mơ hồ.
Cổ Song Thành nói:
- Chờ ta kể hết thì e còn mơ hồ nữa. Thiên Hành, hiện giờ ngươi có còn xem ta là kẻ thù nữa không?
Tống Thiên Hành nghiêm trang:
- Trong khi những nghi vấn trong lòng ta chưa được hoàn toàn giải trừ thì giữa ta và ngươi, không phải bạn không phải thù, mà cũng là bạn, cũng là thù.
Cổ Song Thành thở dài:
- Như vậy cũng đủ an ủi đối với ta lắm rồi. Thiên Hành, việc gây cừu chuốc oán giữa ta và con tiện nhân ấy kể ra dài dòng, chi bằng trở về chỗ cư ngụ của ngươi đàm đạo… Tống Thiên Hành hơi trầm ngâm nói:
- Được! Chúng ta đi!
oOo Trong khách sảnh của Tịnh lâu trong Thiết Kỳ tiền trang.
Tống Thiên Hành ngồi ghế chủ tọa, Cổ Song Thành ngồi đối diện, Chu Chấn Bang dặn thi đồng dâng trà, cùng một ít trái cây rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Thiên Hành.
Tống Thiên Hành vào đề:
- Bây giờ thì mời tôn giá!
Cổ Song Thành đôi mắt xa xăm hỏi:
- Về sự hiểu lầm giữa lão thân và lệnh sư cùng quan hệ với Công Dã Tử Đô chắc ngươi có nghe nói qua?
Tống Thiên Hành gật đầu xác nhận:
- Không sai!
Cổ Song Thành đưa mắt nhình bầu trời qua khung cửa sổ, im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài u oán nói:
- Từ khi lệnh sư cùng Lữ Dao Quỳnh vào chốn không môn thì nỗi đau đớn, lòng hối hận của ta người ngoài khó hình dung trong muôn một. Để giảm nhẹ nỗi khổ tâm ta dồn hết sức lực vào việc cảm hóa Công Dã Tử Đô.
Tống Thiên Hành cười khổ tiếp lời:
- Nhưng đến bây giờ thực tế chứng minh, công lao của tôn giá đổ sông đổ biển hết.
Cổ Song Thành nghiêm nghị:
- Không sai! Hiện thời coi như ta thất bại hoàn toàn, nhưng lúc ấy có thể nói đạt được chút ít thành tựu, thậm chí có hy vọng hoàn toàn cảm hóa được Công Dã Tử Đô.
Chu Chấn Bang không nhịn được chen lời:
- Như vậy nguyên nhân ở đâu?
Cổ Song Thành thở dài:
- Nguyên nhân là do con tiện nhân đã gặp nhị vị đêm qua ở hoa viên Đô Đốc phủ.
Tống Thiên Hành như ngộ ra:
- À, ta hiểu được chút ít rồi.
Cổ Song Thành mỉm cười hỏi:
- Thiên Hành, ngươi hiểu được điểm nào?
Tống Thiên Hành nói:
- Nữ nhân đó đã giành lấy vị trí của tôn giá.
Cổ Song Thành gật đầu:
- Không sai! Lúc ấy, khi ta bắt đầu phát hiện hành tung của Công Dã Tử Đô có điểm khả nghi, ta đã dùng hết biện pháp vừa cứng vừa mềm tra vấn hắn, nhưng không ngờ hắn đều chối bay biến hết, đồng thời mỉa mai ta quá đa nghi.
Tống Thiên Hành hỏi:
- Rồi làm sao tôn giá phát giác ra nữ nhân ấy?
Cổ Song Thành mỉm cười:
- Đó là cách ngu ngốc nhất mà cũng chắc chắn nhất, đó là âm thầm theo dõi.
Tống Thiên Hành nói:
- Đã âm thầm theo dõi, lẽ ra tôn giá phải sớm biết lai lịch của đối phương mới phải.
Cổ Song Thành nói:
- Thiên Hành, ngươi nói cũng có lý, nhưng đối phương lại là tay cao thủ, ngược lại âm thầm theo dõi hành tung của ta. Khi ta đắc ý vì tìm ra chỗ bí mật của hai người thì bất thần bị ám toán, mất hết tri giác.
Chu Chấn Bang không nhịn được nghiến răng mắng:
- Thật là đôi cẩu nam cẩu nữ ti tiện ác độc.
Tống Thiên Hành tiếp lời:
- Thế là chúng buộc ngươi nói ra bí quyết võ công bản môn?
Cổ Song Thành đáp:
- Không phải chúng mà chỉ có một mình con tiện nhân ấy.
Tống Thiên Hành hỏi:
- Đã vậy sao ngươi còn không biết hắn là ai?
Cổ Song Thành cười khổ:
- Con tiện tì ấy mỗi lần gặp ta đều dùng khăn che mặt, hơn nữa lúc ấy thần trí ta không như người thường.
Tống Thiên Hành hỏi:
- Chúng dùng tà môn công phu loại như “Nhiếp Hồn đại pháp”?
Cổ Song Thành gật đầu:
- Phải, lúc ấy nhìn thấy mục quang kỳ dị và nghe giọng nói có tính thôi miên của hắn, ta hoàn toàn mất hết tự chủ, rồi hắn hỏi gì ta cũng ngoan ngoản trả lời, không chút giấu giếm.
Tống Thiên Hành cau mày nói:
- Võ lâm đương kim dường như không nghe nói có ai sở trường về “Nhiếp Hồn đại pháp”.
Dừng lời, chàng quay sang Chu Chấn Bang hỏi:
- Chu lão có nghe nói tới loại tà môn công phu ấy không?
Chu Chấn Bang hơi trầm tư nói:
- Lão nô cũng chưa hề nghe qua, nhưng ngày trước trong “Vạn kiếm ma cung” có một phiên tăng người Thiên Trúc sở trường “Du Già thuật” nghe đâu môn công phu này thi triển ra công hiệu tương tự như “Nhiếp Hồn đại pháp” vậy.
Cổ Song Thành gật đầu tán đồng:
- Sau này ta cũng hoài nghi đó là Du Già thuật của Thiên Trúc.
Tống Thiên Hành hỏi:
- Sau đó thế nào?
Cổ Song Thành cười khổ:
- Sau đó ta không còn biết gì hết, tựa như một giấc mơ ly kỳ vậy.
Hơi dừng lời, bà trầm tư nói:
- Lúc tỉnh lại ta thấy mình ở trong một tiểu khách điếm, Công Dã Tử Đô đứng lặng một bên, vẻ có lỗi nói:
“Song Thành, thật đáng tiếc, ta cố hết sức mới giữ được cho bà ba thành chân lực”. Sau đó hắn mới thở dài nói:
“ý của hắn không muốn để bà sống nhưng ta đã cố dùng ảnh hưởng của mình giúp bà thoát chết, mong bà lượng thư”ù. Theo lời nói của Công Dã Tử Đô ta mới biết được việc gì xảy ra, chuyện dĩ lỡ, ta cố nén đau đớn, lấy giọng bình tỉnh hỏi:
hắn là ai? Công Dã Tử Đô cười buồn nói:
“Song Thành đừng hỏi đến việc này, hiện giờ điều ta có thể nói là bà nên tìm một nơi thanh vắng sống hết những ngày còn sót lại”. Nói song không chờ ta đáp lời hắn vội vã bỏ đi, ra đến cửa còn quay lại nói:
“ba thành chân lực đủ để bà miễn cưỡng tự vệ, trong gói hành lý, hoàng kim cũng đủ để bà chi dụng trong nửa đời người, lời của ta đến đây là hết, chúc bà may mắn”!
Chu Chấn Bang không nhịn được chen lời:
- Ngươi để cho hắn ra đi dễ dàng như vậy sao?
Cổ Song Thành cười khổ:
- Không để cho hắn đi thì làm gì được? Với ba thành chân lực còn sót lại của ta đủ sức giữ hắn lại sao?
Tống Thiên Hành chau mày hỏi:
- Lời nói của Công Dã Tử Đô lúc ấy có thể tin được chăng?
Cổ Song Thành nói:
- Lời nói của tên súc sinh ấy đương nhiên không nhất định là đúng, lúc ấy ta cũng bán tín bán nghi, nhưng sau này, khi công lực ta được phục hồi, lúc thẩm tra tì nữ của ta trước kia, chứng thực lời nói của tên súc sinh là sự thực.
Dừng lại một lát, bà ta thở dài nói tiếp:
- Chính vì lẽ đó, thêm nghĩ nhà Công Dã của hắn chỉ có hắn giữ hương hỏa nên lúc ở Kim Thang bảo mấy lần cầu xin Thiên Hành ngươi hạ thủ lưu tình.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
- Việc nhỏ không đáng, xin kể tiếp.
Trầm tư một lát, Cổ Song Thành kể tiếp:
- Rời khách điếm ta tìm đến Bạch Vân am ở Hằng Sơn, Bạch Vân am chủ Vọng Ngã sư thúc vốn không lý đến việc ân oán giang hồ, nhưng do ta cầu xin khẩn thiết, mới miển cưỡng đã thông huyệt đạo cho ta, đồng thời truyền cho ta một ít công lực.
Chu Chấn Bang cười nói:
- Như vậy có thể nói ngươi trong họa được phúc rồi!
Cổ Song Thành gật đầu:
- Có thể nói như vậy, đáng tiếc tư chất ta ngu muội, thành tựu có hạn, thật hổ thẹn với công lao của Vọng Ngã thần ni.
Tống Thiên Hành nói:
- Vị thần ni này năm nay chắc đã gần trăm tuổi rồi nhỉ?
Cổ Song Thành mỉm cười:
- Không sai, người năm nay đã chín mươi sáu tuổi rồi.
Tống Thiên Hành trở lại vấn đề chính:
- Mãi đến ba năm trước đây, tôn giá mới tái xuất giang hồ?
Cổ Song Thành đáp:
- Phải!
Tống Thiên Hành hỏi:
- Đã sớm được phục hồi công lực sao phải chờ… Cổ Song Thành ngắt lời:
- Lúc nãy ta quên kể một điều, Vọng Ngã thần ni nhận lời phục hồi công lực cho ta là có điều kiện. Người nói:
“khi công lực ta chưa đạt đến cảnh giới mà người thấy vừa ý thì không được rời khỏi Bạch Vân am một bước”.
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
- Vị lão ni này càng về già háo thắng càng tăng!
Hơi trầm tư một lát, Tống Thiên Hành nói:
- Xem ra kẻ ám toán ngươi cũng chính là kẻ ám toán ân sư… Cổ Song Thành thấy Tống Thiên Hành xưng hô với mình không còn xa lạ như lúc đầu, trong lòng thấy an ủi, mỉm cười nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, còn chiếc trâm chẳng qua hắn lưu lại để đánh lạc hướng mọi người thôi.