Liễu Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Ta dẫn ngươi đi gặp một người bạn cũ, thế nào?
Nam Cung Tranh kêu khổ thầm nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh mỉm cười nói:
- Phu nhân, nô gia đến Kim Lăng không lâu, dù có một vài khách quen cũng không thể gọi là bạn cũ được, thì ở đây làm gì có ai đáng gọi là bạn cũ?
Liễu Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Cô nương đối đáp linh lợi lắm, nhưng có phải là bạn cũ hay không, gặp mặt cô nương khắc biết.
Nam Cung Tranh mỉm cười:
- Phu nhân nói vậy nô gia đành tuân lệnh chứ biết sao hơn.
Liễu Thanh Thanh mỉm cười:
- Nếu không như vậy hoá ra mất công đến đây ...
Liễu Thanh Thanh bỏ lửng câu nói một cách cố ý, Nam Cung Tranh tim nhảy loạn trong lồng ngực nghĩ thầm:
- Không lẽ yêu phụ này đã biết tất cả rồi?
Liễu Thanh Thanh tiến tới nắm tay nàng nói:
- Cô nương, đi thôi.
Lần theo thông đạo đi một hồi, bốn người tiến vào một gian phòng khác, trong phòng, “Thần cơ tú sĩ Từ Quân Lượng đang ngồi một cách xuất thần, trên nét mặt không chút biểu cảm, dường như ngây ngây dại dại, sắc mặt trắng xanh bệnh hoạn, đối với việc trong phòng xuất hiện thêm bốn người dường như chàng cũng chẳng quan tâm.
Nhìn thấy cản này Nam Cung Tranh bỗng cảm thấy đôi mắt cay xè suýt chút nữa kêu thét lên. Nhưng thấy thái độ hơi khác lạ của Liễu Thanh Thanh lúc nãy nàng đã chuẩn bị tinh thần, nên cố kềm lại được.
Liễu Thanh Thanh buông tay nàng ra một cách tự nhiên hỏi:
- Sao? Vị này có phải là bạn cũ của cô nương không?
Nam Cung Tranh cố giữ giọng không run, nói:
- Không phải! Nô gia chưa gặp qua người này.
La Khắc Lỗ đứng cạnh dịu giọng nói:
- Cô nương, ngươi có biết ta là ai không?
Nam Cung Tranh không quay lại đáp:
- Ngươi là La Khắc Lỗ pháp vương mà.
La Khắc Lỗ:
- Ta không phải là La Khắc Lỗ, ngươi nhìn kỷ lại xem.
Nam Cung Tranh lúc này lòng rối như tơ nào còn tâm trí suy nghĩ gì khác, nghe nói vậy quay sang nhìn lão.
Khi ánh mắt song phương vừa giao nhau, nàng lập tức cảm thấy trong ánh mắt lão toa? ra một thú ánh sáng kỳ lạ, có sức hấp dẫn vô cùng, nàng cảm thấy tâm thần phiêu diêu ngoại giới. Chút linh trí còn sót lại báo hiệu nguy hiểm, nàng lạnh người định nhìn sang nơi khác đồng thời vận công chống lại, nhưng đã quá muộn, không những ánh mắt không nhìn sang hướng khác được mà đến cả chân lực hội tụ nơi đan điền cũng tản mắc hết.
La Khắc Lỗ nhe răng, cười hỏi:
- cô nương có nhận ra ta không?
Nam Cung Tranh tuy chân lực bị tản mác nhưng vì định lực nàng quá cao nên thần trí chưa hoàn toàn bị chế ngự, nàng trả lời:
- Ngươi không phải là La Khắc Lỗ pháp vương sao?
Liễu Thanh Thanh thừa cơ ra tay như địên điểm vào hôn nguyệt Hồng Hồng, tiếp đó cười khanh khắch nói:
- Đứng trước mặt ý trung nhân mà nói được là không quen biết, cô nương nhẫn tâm lắm!
Nàng lộ vẻ ngơ ngác hỏi:
- Phu nhân nói gì lạ vậy?
Liễu Thanh Thanh cười hỏi:
- Ta nói gì thì ngươi biết rõ, còn hỏi làm chi?
- Nô gia không biết mới hỏi:
- Lúc này thần trí nàng đã mê muội dần.
La Khắc Lỗ liên tục dùng ma thuật tấn công, miệng nói:
- Định lực của con nhãi này thật đáng phục!
Liễu Thanh Thanh hừ lạnh:
- Đệ nhất đệ tử của Thần Nữ Môn lại được Thiết quải vô diệm đích thân tài bồi không đáng phục sao được!
Dừng lời một lát, mụ quay sang Nam Cung Tranh hỏi:
- Nam Cung cô nương, ngươi có phải là đại đệ tử của Thần Nữ Môn?
Nam Cung Tranh nhẹ gật đầu không đáp. Thần trí nàng lúc này gần như hoàn toàn bị chế phục.
Liễu Thanh Thanh hỏi tiếp:
- Mục đích chuyến đi này của ngươi có phải kết hợp với Tống Thiên Hành nội công ngoại hợp mưu cứu Từ Quân Lượng?
Nam Cung Tranh lại gật đầu, đáp xuất thần:
- Phải.
Liễu Thanh Thanh chỉ La Khắc Lỗ nói:
- Đây chính là tình nhân Từ Quân Lượng của ngươi, ngươi không nhận ra sao?
Ánh mắt nàng đờ đẫn nhìn La Khắc Lỗ nói:
- Phải, ta nhận ra chàng.
Liễu Thanh Thanh dịu giọng:
- Vậy bây giờ cho phép ngươi đi với hắn đó.
Nam Cung Tranh hơi ngạc nhiên:
- Thật sao?
Liễu Thanh Thanh lại cười:
- Sao lại không thật.
Nam Cung Tranh cất bước đi như người trong một du tiến gần La Khắc Lỗ, nàng nép sát vào La Khắc Lỗ như đang chờ sự che chở.
Liễu Thanh Thanh liếc xéo La Khắc Lỗ một cái, giọng đố kỵ nói:
- Pháp vương, giờ thì pháp vương hài lòng rồi chứ!
La Khắc Lỗ cười hềnh hệch nói:
- Thanh Thanh, ngươi cũng biết tính khí ta, đối với loại nữ nhân mất thần trí, ta không thấy hứng thú.
Liễu Thanh Thanh “ủa” một tiếng nói:
- Lúc nãy pháp vương thích thú lắm mà!
La Khắc Lỗ lắc đầu thở dài:
- Lúc nãy với bây giờ khác nhau một trời một vực.
Liễu Thanh Thanh:
- Thôi thì chịu khó một chút vậy, nên biết ả không phải loại ca kỹ bình thường, nếu không phải trong tình trạng này thì sợ pháp vương muốn sờ một cái cũng không sờ được.
La Khắc Lỗ còn đang ngần ngừ mụ chỉ luôn Hồng Hồng nói:
- Còn ả này nữa, pháp vương mang đi luôn hưởng thụ luôn một thể.
La Khắc Lỗ gật đầu:
- Thôi được, tuy không được hứng thú nhưng đành phải chịu khó một chút.
Liễu Thanh Thanh cười tươi nói:
- Vậy tệ toa. kính tiễn pháp vương đến động phòng.
Dứt lời mụ xách Hồng Hồng ra khỏi phòng ra đến cửa còn quay lại nói:
- Hai ả này đều là tân nữ, pháp vương nên nhẹ tay một chút.
La Khắc Lỗ vòng tay qua lưng Nam Cung Tranh vừa bước vừa cười nói:
- Cái đó Liễu lệch chủ yên tâm, gì chứ món này pg sở trường nhất.
Bỗng một đại hán áo xám vội vã chạy tới trước mặt Liễu Thanh Thanh hành lễ, nói:
- Bẩm lệnh chủ, phu nhân có pháp dụ!
Vừa nói vừa dâng lên một bức mật thư.
Liễu Thanh Thanh đọc nhanh mật thư, biến sắc nói:
- Như vậy nghĩa là sao?
La Khắc Lỗ lúc này nhìn hai nàng xuất thần, nào hay biết gì đến đột biến trước mắt.
Liễu Thanh Thanh quay nhìn La Khắc Lỗ cười gượng nói:
- Pháp vương, vụ này bỏ đi!
La Khắc Lỗ nghe mà không hiểu đối phương nói gì, hỏi lại:
- Ngươi nói gì?
Liễu Thanh Thanh nhìn dáng điệu La Khắc Lỗ như vậy không khỏi bật cười nói:
- Pháp vương! Tệ toa. nói vụ này bỏ qua đi.
Lúc này thì La Khắc Lỗ đã nghe ra, ngạc nhiên hỏi lại:
- Bỏ qua? Sao lại phải bỏ qua?
Liễu Thanh Thanh:
- Phu nhân truyền pháp dụ, hai con a đầu này phải được đưa khỏi đia. thất gấp!
La Khắc Lỗ cười hềnh hệch nói:
- Thôi đi, đừng nói chơi ác như vậy, chờ lát nữa ta sẽ đặc biệt đãi ngộ ngươi.
Liễu Thanh Thanh hừ lạnh nói:
- Đừng tự bêu xấu mình nữa! Ngươi tưởng ta ghen với chúng à?
La Khắc Lỗ cụt hứng:
- Chứ ngươi nói vậy nghĩa là sao?
Liễu Thanh Thanh cười nhẹ:
- Hừ, nghĩa là sao? Ngươi coi thử cái này.
Vừa nói mụ vừa dí cái gọi là pháp dụ của phu nhân cho La Khắc Lỗ xem.
La Khắc Lỗ liếc sơ một cái, chau mày nói:
- Kỳ quái thật...
Liễu Thanh Thanh cười nhẹ nói:
- Quái sự ngày nào cũng có, nhưng thật không nhiều bằng đêm nay.
La Khắc Lỗ cười gượng nói:
- Chính mụ thông báo cho ta biết hai con a đầu này có vấn đề, giờ cũng chính mụ hạ lệnh thả người. Mụ này muốn cái gì đây?
Liễu Thanh Thanh đắc ý trước vẻ mặt thất vọng của La Khắc Lỗ cười nói:
- Việc mà bà quyết định chắc chắn có lý do hợp lý của nó, không cần phải ở đây đoán già đoán non nữa. Pháp vương ơi, thôi thì về phòng của tệ toa. trước rồi sẽ tính.
Dứt lời mụ lại quay người đi trước. La Khắc Lỗ đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn hai vị cô nương, chép miệng nói:
- Nếu không phải mụ đích thân hạ thủ lệnh, ta thật muốn...
Liễu Thanh Thanh quay đầu lại, ngắt lời:
- Không lẽ pháp vương muốn kháng lệnh?
Vừa bước vào phòng La Khắc Lỗ hừ nhẹ:
- Hừ, kháng lệnh! Ngươi nói sao khó nghe quá!
Dừng một lát, bất giác lão ngửa cổ cười cuồng ngạo nói:
- Thanh Thanh, nói cho ngươi biết, trong võ lâm hiện thời, không có một ai đáng để cho ta phải phục tùng.
Liễu Thanh Thanh cười tươi, nhưng giọng nói có phần mỉa mai:
- Cái đó thì tệ toa. biết, nhưng trước mặt phu nhân pháp vương ngoan ngoãn như một con mèo ngoan...
La Khắc Lỗ cười nhẹ ngắt lời:
- Không phải ta phục tùng võ lực của mụ, mà ... vì mê một thứ khác hi ... hi ...
Thanh Thanh, về điểm đó ta cũng ngoan ngoãn như con mèo đối với ngươi vậy.
Liễu Thanh Thanh cười nhẹ nói:
- Thật quý hóa quá! Thôi, pháp vương tiên sinh, giờ lo giải quyết việc chính đi!
La Khắc Lỗ ngẩn người:
- Còn việc chính gì giải quyết nữa?
Liễu Thanh Thanh chỉ Nam Cung Tranh nói:
- Vị mỹ nhân này, nếu ngươi không phục hồi thần trí cho ả thì hai ta làm sao phục mệnh?
Ánh mắt dục vọng của La Khắc Lỗ dán chặt vào người Nam Cung Tranh, nuốt nước bọt nói:
- Thanh Thanh, phóng thích nàng thật ta không cam tâm, hay là ta thương lượng một chút.
Liễu Thanh Thanh vờ ngạc nhiên:
- Thương lượng thế nào?
La Khắc Lỗ híp mắt cười mơn nói:
- Cái này gọi là giấu trên không giấu tới, trước khi phóng thích hai nàng để ta ...
Liễu Thanh Thanh cười lạnh nói:
- Ngươi tính toán thật hay, nhưng xin đừng quên dụ lệnh nghiêm truyền trước khi trời sáng, hai nàng này phải được đưa ra khỏi Minh Hiếu Lăng, ngươi xem thử giờ này là giờ nào rồi?
Vừa nói mụ vừa đưa tay chỉ chiếc đồng hồ nước.
La Khắc Lỗ thở dài ngao ngán:
- Thật là mất hứng!
Liễu Thanh Thanh háy La Khắc Lỗ nói:
- Đừng thất vọng, pháp vương, mai mốt cơ hội hãy còn nhiều, trong võ lâm Trung Nguyên hiếm gì tiên nga ngọc nữ, giờ thì mau mau phục hồi thần trí cho ả.
Công phu chừng một bữa cơm, Nam Cung Tranh với Hồng Hồng được bịt mắt đưa ra khỏi Minh Hiếu Lăng.
Lúc này Vạn Sự Thông và Tống Thiên Hành cũng vừa sóng vai nhau đi đến trước đại môn Minh Hiếu Lăng.
Vạn Sự Thông quay sang Tống Thiên Hành mỉm cười hỏi:
- Tống tiên sinh thấy thế nào?
Tống Thiên Hành nhíu mày nói:
- Các hạ thần bí đến đáng sợ ...
Vạn Sự Thông ngẩng đầu cười lớn:
- Lời này do Tống tiên sinh nói ra thật là vinh hạnh cho tại hạ.
Y quay người ưỡn chiếc bụng to phè về phiá Liễu Thanh Thanh, đang đích thân đưa Nam Cung Tranh và Hồng Hồng ra cửa, nói:
- Liễu lệch chủ, phu nhân có lệnh, người giao cho bản toà, khăn bịt mặt của nhị vị cô nương đây không cần thiết nữa.
Liễu Thanh Thanh cung kính đáp:
- Tệ toa. tuân lệnh, nhưng khăn bịt mặt ...
Vạn Sự Thông mỉm cười ngắt lời:
- Liễu lệch chủ, ngươi nhìn xem ai đây?
Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nói:
- Ô! Đây có phải là Tống đại hiệp?
Vạn Sự Thông cười nói:
- Không sai! Tống đại hiệp đã đến vậy thì nơi đây không còn cần thiết phải bảo mật nữa. Huống chi bản toà đã nói đó là lệnh của phu nhân.
Liễu Thanh Thanh cung kính vâng dạ mở khăn che mặt cho hai nàng.
Vạn Sự Thông lướt nhìn Nam Cung Tranh và Hồng Hồng, dịu giọng nói:
- Phiền nhị vị cô nương phải kinh hãi một phen, Tống tiên sinh ở bên này, mời nhị vị qua đây.
Nam Cung Tranh và Hồng Hồng không hiểu ất giáp gì cả, bước đến gần Tống Thiên Hành. Vạn Sự Thông mỉm cười nói:
- Tống tiên sinh, tốt nhất trước mặt mọi người, Tống tiên sinh nên hỏi nhị vị cô nương xem hai người có bị tổn thất gì không?
Tống Thiên Hành gật đầu nhìn kỹ sắc diện hai nàng, hỏi:
- Nam Cung cô nương, nhị vị không bị ... bất kỳ một tổn thất nào chứ?
Nam Cung Tranh thần trí tuy bị Du Già thuật của La Khắc Lỗ chế ngự, nhưng lời đối đáp của hai người này mang máng ghi nhận được.
Đồng thời nàng nhớ lại sư muội Hồng Hồng của nàng luôn ở trong tay Liễu Thanh Thanh, hơn nữa sau khi được phục hồi thần trí nàng có vận công thử thấy trong mình không có gì khác lạ. Những việc đó đủ để chứng minh hai người không bị chút tổn thất nào.
Nghe hỏi vậy nàng đỏ mặt, cúi đầu đáp nhỏ:
- Không có.
Vạn Sự Thông như trút được một gánh nặng nhìn Liễu Thanh Thanh phất tay nói:
- Liễu lệch chủ quay về được rồi, chờ lệnh của phu nhân.
Liễu Thanh Thanh “dạ” một tiếng bái Vạn Sự Thông một cái rồi quay người biến mất vào trong Minh Hiếu Lăng.
Chân trời phía đông đã xuất hiện một đám mây hồng, phản chiếu lên gương mặt như trát vàng của Vạn Sự Thông càng toát lên một vẻ thần bí khỏ tả.
Nam Cung Tranh hết nhìn Vạn Sự Thông rồi nhìn sang Tống Thiên Hành hỏi:
- Tống tiên sinh, thật ra đã xảy ra việc gì?
Tống Thiên Hành gượng cười nói:
- Chờ lát nữa tại hạ sẽ thuật lại.
Vạn Sự Thông như vô tình liếc nhìn gương mặt ửng hồng dưới ánh sáng buổi sớm mai của Nam Cung Tranh rồi nhìn Tống Thiên Hành nói:
- Tống tiên sinh, lời đã nói qua cần nhắc lại, nhưng trước khi chia tay tại hạ còn muốn nhắc nhở tiên sinh một lời.
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
- Tại hạ chờ nghe cao luận.
Vạn Sự Thông:
- Cao luận thì không dám nhận, chỉ xin Tống tiên sinh từ nay nên suy nghĩ và sáng suốt chọn cách hành động cho đúng.
Dừng một lát y nghiêm mặt tiếp lời:
- Từ Quân Lượng đại hiệp tuy xưng “Thần cơ tú sĩ” nhưng đã phải chịu thua dưới “Tự lý càn khôn” của Vạn Sự Thông ta, anh hùng thiên hạ giờ chỉ còn lại “sứ quân” và “Tháo”, các hạ có đồng ý với cách tỉ dụ của tại hạ không?
Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:
- Với hùng tài đại lược của tôn giá có thể không ngại gì mà sánh ngang với Tào Tháo, nhưng Tống Thiên Hành là giang hồ thảo dân, chẳng dám sánh với tiên hiền.
Vạn Sự Thông mỉm cười:
- Đó là tại Tống tiên sinh quá tự khiêm, kỳ thực Lưu Bị bất quá chỉ là một tên nhờ cơ hội mà thành sự, da mặt của y dày không thể làm dày hơn được nữa, cái gọi là một phần ba giang sơn của y lấy được nhờ vào nước mắt, bởi vậy, tỉ dụ của tại hạ nói ra trong khi chưa suy nghĩ chính chắn, thật bất kính đối với Tống tiên sinh.
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
- Điều đó không cần các hạ bận tâm, thật ra tỉ dụ của các hạ, Tống Thiên Hành cũng tán đồng một nửa.
Dừng một lát chàng nhìn thẳng đối phương tiếp:
- Bây giờ xin nói đến việc chính.
Vạn Sự Thông cũng nhìn thẳng chàng hỏi lại:
- Tống tiên sinh thấy mình so với Từ đại hiệp thế nào?
Tống Thiên Hành hơi ngạc nhiên:
- Không biết các hạ muốn nói đến phương diện nào?
Vạn Sự Thông:
- Về tài trí, võ công, nói chung tất cả.
Tống Thiên Hành “à” lên một tiếng nói:
- Ý các hạ cho rằng về tài trí và võ công của Tống Thiên Hành ta đều thua xa Từ đại hiệp nên tốt nhất là tiếp nhận đề nghị của các hạ rút khỏi giang hồ?
Vạn Sự Thông mỉm cười nói:
- Tống tiên sinh chớ hiểm lầm, tại hạ hỏi ý Tống tiên sinh lúc nãy, chỉ đồng ý có một nửa ...
Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm:
- Các hạ đồng ý cho rằng võ công tài trí của tại hạ đều không bằng Từ đại hiệp?
Vạn Sự Thông xua tay:
- Không! Không! Ngược lại là đằng khác! Tại hạ đồng ý nửa sau.
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
- Các hạ đã muốn uy hiếp ta rút lui khỏi giang hồ tức là thừa nhận võ công và tài trí của ta thua xa Từ đại hiệp rồi!
- Ý tại hạ không phải như vậy ...
- Không phải như vậy thì thế nào.
Vạn Sự Thông hơi trầm tư:
- Tống tiên sinh, tại hạ không dám nói võ công và tài trí của các hạ không bằng Từ Quân Lượng, nhưng cũng không tin rằng đương nhiên võ lâm có người nào công lực và tài trí có thể qua được y, bởi vậy ...
Tống Thiên Hành cười lạnh ngắt lời đối phương:
- Bởi vậy sau khi các hạ khống chế được Từ đại hiệp rồi cho mình là thiên hạ vô địch?
Vạn Sự Thông bật cười:
- Tống tiên sinh, tại hạ tuy không muốn mình thua kém thiên hạ, nhưng nào dám cuồng ngông như vậy. Hơn nữa Từ Quân Lượng bị khống chế không phải vì tài trí kém người mà vì Nhất Thống Môn uy hiếp Từ mẫu mà ra.
Tống Thiên Hành cười lạnh, quả quyết nói:
- Các hạ hiểu được điều đó càng hay. Giờ tại hạ xin nhắc ngươi một điều. Tống Thiên Hành này không có thân nhân nào để các hạ uy hiếp đâu.
Vạn Sự Thông cười bí mật:
- Tống tiên sinh, đối phó với ngươi không cần con tin nào khác, một mình Từ Quân Lượng đã quá đủ.
Tống Thiên Hành hơi rùng mình, cúi đầu trầm tư, Vạn Sự Thông cười ý nhị tiếp:
- Tống tiên sinh, “Sinh ta ra là cha mẹ, hiểu được ta chỉ có Lượng ca ...” Tống Thiên Hành điếng người:
- Đến cả câu ta nói với Từ đại hiệp lúc trước ngươi cũng biết?
Vạn Sự Thông cười nhẹ:
- Nếu không như vậy làm sao ta xưng danh hiệu “Vạn Sự Thông “?
Tống Thiên Hành quay sang Nam Cung Tranh hỏi:
- Nam Cung cô nương, lúc nãy dưới địa thất cô nương có gặp Từ đại hiệp?
Nam Cung Tranh gật đầu:
- Có gặp chàng!
Tống Thiên Hành hỏi tiếp:
- Lượng huynh vẫn khỏe?
Nam Cung Tranh nói như sắp khóc:
- Thân thể không hề gì, có điều thần trí bị tà thuật chế ngự.
Tống Thiên Hành:
- cô nương có nói chuyện với Lượng ca?
Nam Cung Tranh thở dài u oán:
- Thần trí của chàng mất hết, không nói không cười, thấy ta đột nhiên xuất hiện chàng cầm như không quen không biết, còn nói gì được?
Tống Thiên Hành quay sang Vạn Sự Thông:
- Các hạ định đối phó với Từ đại hiệp thế nào?
Vạn Sự Thông mỉm cười:
- Ta không định gì cả.
Tống Thiên Hành:
- Vậy sao ngươi làm cho thần trí của chàng mất hết?
- Đó là thủ đoạn cần thiết, chờ đại sự thành công ta sẽ phục hồi thần trí và công lực cho chàng, chừng đó đại cuộc đã định không ai có thể phản đối ta nữa.
Tống Thiên Hành thở dài lẩm nhẩm:
- Hiện thời ta ở vào thế liệng chuột sợ bể đồ, nên chăng thúc thủ ...
Vạn Sự Thông vẻ như an ủi:
- Đó là lựa chọn thông minh nhất.
Tống Thiên Hành quắt mắt nhìn đối phương:
- Nhưng ta cũng cảnh cáo ngươi, trong bất kỳ trường hợp nào, ngược không được động đến hắn một sợi lông sợi tóc!
Vạn Sự Thông cười nhẹ:
- Cái đó ta đã bảo đảm với ngươi, có điều sự bảo đảm đó không phải “trong bất kỳ trường hợp nào” cũng có hiệu lực, tức là nếu Tống tiên sinh không tiếp nhận điều kiện của ta rút lui khỏi giang hồ, thì ...
Y bỏ lửng lời nói một cách cố ý.
Tống Thiên Hành trầm giọng:
- Không được! Ta đã nói trong bất kỳ trường hợp nào là trong bất kỳ trường hợp nào!
Vạn Sự Thông chậm rãi:
- Không còn chỗ nào khác cho lập trường của tại hạ sao?
Tống Thiên Hành dằn từng tiếng:
- Còn! Trừ phi ngươi chịu để lộ mặt thật cùng ta giao đấu một cách công bình!
Vạn Sự Thông mỉm cười hỏi:
- Tại hạ phục hồi bản lai diện mục thì Tống tiên sinh tự tin có thể chế phục được tại hạ?
Tống Thiên Hành khích:
- Khẩu thiệt vô bằng, ta có nói các hạ cũng không tin. Sự thật sẽ chứng minh.
Vạn Sự Thông cười nhạt:
- Thật đáng tiếc, tại hạ không chấp nhận điều kiện đó.
Tống Thiên Hành vẫn khiêu khích:
- Khi^ng thể chấp nhận hay không dám chấp nhận.
Vạn Sự Thông vẫn cười nhạt nói:
- Tống tiên sinh đừng phí tâm cơ dùng lời khích tướng, ta đã nói không chấp nhận là không chấp nhận. Không phải không thể mà cũng không phải không dám.
Tống Thiên Hành cười lạnh nói:
- Được rồi! Ta cứ chờ xem tấn tuồng này sẽ diễn ra như thế nào?
Dừng một lát, chàng dựng ngược mày kiếm, mắt tóe hàn quang nói:
- Ta nhắc lại một lần nữa, trong bất kỳ trường hợp nào, nếu Từ đại hiệp có chút tổn thất nào thì ngươi sẽ trả giá gấp ngàn gấp vạn lần!
Có lẽ Vạn Sự Thông hơi ngán trước oai phong của Tống Thiên Hành, thái độ tự tin của hắn biến mất, hơi sững người, nói nhỏ:
- Tại hạ nhớ rồi.
Tống Thiên Hành lạnh lùng tiếp:
- Có nhớ hay không đó là việc của ngươi, Tống Thiên Hành cáo từ.
Chàng hơi cung tay bái biệt, quay sang Nam Cung Tranh nói:
- Nam Cung cô nương, ta đi thôi.
Dứt lời tung người phóng xuống núi.
Sau khi xuống dưới quan đạo, vì ban ngày không tiện thi triển khinh công nên ba người đi như người thường, vừa đi vừa kể tình hình xảy ra đêm rồi.
Sau khi biết rõ sự việc xảy ra cho song phương, Tống Thiên Hành trầm ngâm nói:
- Nam Cung cô nương, cô nương nhớ rõ là từ khi chúng bắt đầu nghi ngờ thân phận nhị vị, đến lúc đưa nhị vị ra khỏi Minh Hiếu Lăng, trước sau chưa quá một thời thần?
Nam Cung Tranh nói:
- Bất quá ta dựa vào chút ký ức mơ hồ mà nói, còn chính xác đến độ nào thì không dám chắc. Có điều ta tin lời của chúng không phải giả.
Tống Thiên Hành:
- Nếu nói vậy thì cả Liễu Thanh Thanh lẫn lão phiên tăng La Khắc Lỗ đều là những con rối dưới sự điều khiển của Vạn Sự Thông.
Nam Cung Tranh cau mày hỏi:
- Được rồi! Ta cứ chờ xem tấn tuồng này sẽ diễn ra như thế nào?
- Lai lịch của Vạn Sự Thông Tống Thiên Hành không thấy chút manh mối nào sao?
Tống Thiên Hành cười khổ:
- Nói ra thật đáng thẹn, tại hạ cùng với hắn nói chuyện giao thủ cả đêm mà chẳng nhận ra chút manh mối nào.
Nam Cung Tranh:
- Võ công của Vạn Sự Thông phải chăng Tống Thiên Hành cố ý đề cao ...
Tống Thiên Hành nghiêm mặt ngắt lời:
- Không cố ý đề cao chút nào, Nam Cung cô nương, việc Tây Môn Kiệt đã luyện thành “Ất Mộc chân nguyên” tại hạ có thuật qua?
Nam Cung Tranh gật đầu:
- Có nghe qua.
Tống Thiên Hành tiếp:
- Ất Mộc chân nguyên của Tây Môn Kiệt tuy chưa luyện tới mức hỏa hầu nhưng với công lực của tại hạ hiện thời muốn chế phục hăn không phải dễ dàng. Nhưng Vạn Sự Thông chế phục hắn thật dễ như trở bàn tay. Chỉ một điểm này cũng đủ biết tu vi của Vạn Sự Thông so với tại hạ chỉ hơn không kém.
Nam Cung Tranh trầm tư nói:
- Nói không phải bợ đỡ Tống tiên sinh, thật tình trong lớp trẻ ta không tin có người võ công vượt quá Tống tiên sinh.
Tống Thiên Hành cười khổ:
- Nhưng thực tế rõ ràng, có người võ công cao siêu hơn tại hạ.
Nam Cung Tranh vẻ chắc chắn nói:
- Việc này ta nghi ngờ bên trong còn có vấn đề.
Tống Thiên Hành hơi sững người:
- Cô nương thử nói rõ hơn nghe thử:
- Nam Cung Tranh chậm rãi phân đoán:
- Những việc xảy ra đêm qua rất có thể do một mình Vạn Sự Thông đứng trong bóng tối xếp đặt, vậy hắn cần gì phải xếp đặt nhiều việc như vậy để dẫn dụ ta vào trong Minh Hiếu Lăng?
Tống Thiên Hành:
- Ý cô nương muốn nói Vạn Sự Thông với Tây Môn Kiệt hợp đồng sẵn, diễn tấn tuồng ấy để dọa Tống Thiên Hành ta?
Nam Cung Tranh hỏi lại:
- Không lẽ Tống tiên sinh thấy không có khả năng đó sao?
Tống Thiên Hành trầm tư đáp:
- Lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng sự việc đêm qua diễn ra ngay trước mắt ta, không có chỗ nào có thể khả nghi được.
Nam Cung Tranh cười tươi nói:
- Nếu để Tống tiên sinh nhìn thấy chỗ đáng nghi thì Vạn Sự Thông làm sao đáng dể Tống tiên sinh nể nang như vậy.
Tống Thiên Hành thở dài nói:
- Binh pháp có câu:
Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bách thắng, hiện thời địch nhân biết rõ ta như lòng bàn tay còn ta thì không biết tí gì về hắn ...