Lão vừa nói song chưởng huy vũ, phối hợp cùng thanh trường kiếm của Vân Trung Phụng, đối phương lập tức bị bao vây trong ánh hàn quang rợp trời và ánh chưởng loang loáng.
Hồng y thiếu nữ đối địch Thuần Vu Khôn tuy chưa dùng toàn lực, nhưng xem ra Thuần Vu Khôn đã bắt đầu rối loạn, đấu pháp bắt đầu lộ nhiều sơ hở.
Nhưng nàng dường như không có ý hạ độc thủ đối với Thuần Vu Khôn, khiến người ta không biết nàng có dụng tâm gì.
Cục diện đột ngột xoay chiều khiến Tống Thiên Hành tạm thời yên tâm.
Chàng một mặt đấu với Công Dã Tử Đô một mặt nghĩ thầm:
“Người dùng phép truyền âm xin ta nhẹ đòn cho Công Dã Tử Đô rõ ràng là thanh y phụ nhân thần bí nọ, bà ta là ai tại sao lại phải cầu xin cho lão ma đầu này?” Lòng thầm nghĩ, tay chân cũng không rảnh rỗi, nhưng mắt chàng lại liếc về phía lão xú phụ.
Kẻ động thủ cùng xú lão phụ là một đầu đà thân hình cao lớn, gương mặt lúc nào cũng đỏ rực, mắt như chuông đồng, mình mặc tăng bào màu xám, dùng một cây thiền trượng thân to như trứng ngỗng, kình phong ào ào, bóng trượng loang loáng đến nước cũng không lọt.
Song phương đều dùng binh khí nặng, nhìn bên ngoài thì chiếc long đầu quái trượng của xú lão phụ ít ra cũng nhẹ hơn chiếc thiền trượng của lão đầu đà đến hai mươi cân, nhưng xú lão phụ xuất thủ rất thư thả, như sư phụ chỉ điểm cho đồ đệ vậy, thỉnh thoảng thiết quài điểm nhẹ lên thiền trượng thì lão đầu đà lại phải thối lui hai bước và miệng không ngừng kêu lên mấy tiếng “oa ao” quái dị.
Xú lão phụ tuy chưa hạ sát thủ, nhưng miệng mụ mạt sát chẳng chút lưu tình:
- Hồ Diên Nạp, hai mươi năm trời không gặp, ngươi vẫn cứ như xưa không tinh tiến được chút nào, thật khiến lão bà thật vọng....
Tống Thiên Hành nghe nói giật mình nghĩ thầm:
“Hồ Diên Nạp! Lão đầu đà này là sư thúc của Công Dã Tử Đô thảo nào mà lão cùng Công Dã Tử Đô cùng đến cùng đi như vậy!” Đã là sư thúc của Công Dã Tử Đô đương nhiên là sư đệ của Tuyết Phong Sơn Hương Tuyết Hải chủ nhân Công Dã Hồng!
Chỉ nghe lão đầu đà Hồ Diên Nạp cười hềnh hệch nói:
- Phật gia về mọi phương diện đều tinh tiến rất nhiều, đáng tiếc diện mạo của ngươi thật không đáng nhận lãnh, bằng không Phật gia đã....
Xú lão phụ nghiến răng rít lên:
- Dâm tặc, đừng tưởng lão bà phát thệ trước Phật tổ chung thân không sát sinh rồi ngươi bỡn cợt, nếu còn không biết điều thì lão bà sẽ phá sát giới chứ không để ngươi sống mà trêu gan người!
Hồ Diên Nạp cười khằng khặc nói:
- Xú bát quái, ta bỡn cợt thì ngươi làm gì được ta!
Lão dứt lời nghiến răng quét ngang một thế “Hoành Đảo Thiên Quân”, kình phong nổi dậy, gió rít ù ù, khí thế thật kinh người.
Xú lão phụ trụ chân, y phục của mụ đột ngột trương lên như chiếc trống, tóc tai dựng ngược, cười lạnh một tiếng nói:
- Dâm tặc, lão bà cần thử ngươi xem được bao phân lượng!
Long đầu quái trượng quét ngược tới đón lấy thiền trượng đối phương.
“Cảng!” một tiếng chấn thiên động địa, xú lão phụ vẫn đứng yên dáng như thiên thần.
Chiếc thiền trượng của Hồ Diên Nạp đã vụt khỏi tay bay xa hơn mười trượng, hổ khẩu rách tét, thân hình lão liên tiếp thối lui tám bước và đứng chết sững giữa đương trường.
Xú lão phụ cất một tràng cười dài nói:
- Lão tặc, ngươi còn chưa chịu cụp đuôi chạy cho khuất mắt!
Hồ Diên Nạp nghiến răng gằn giọng:
- Được! Lý Tứ Nương, món nợ này Phật gia sẽ khắc cốt ghi tâm!
Lão xú phụ cười lạnh nói:
- Khắc cốt ghi tâm rồi sao, với bản lãnh của ngươi thì kiếp này đừng hòng đòi được!
Hồ Diên Nạp nghiến răng:
- Ngươi chờ rồi thấy!
Quay đầu sang Công Dã Tử Đô quát:
- Tử Đô, đi!
Hồng y thiếu nữ quát khẻ một tiếng:
- Ngươi cũng muốn đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, để lại một vài món gì mới đi được!
Hàn quang lạnh toát chớp lên, Thuần Vu Khôn thét lên đau đớn, tay trái giơ lên bụm chặt thái dương, máu theo kẻ tay hắn chảy ròng ròng xuống đất. Thì ra vành tai trái của hắn đã không cánh mà bay mất.
Đồ Sỉ Qúy khổ chiến cùng hai cha con Vân thị nghe tiếng thét kinh tâm, trong một phút phân tâm liền trúng một chưởng của Vân Thiết Thành loạng choạng thối lui, vừa lúc thanh trường kiếm của Vân Trung Phụng phóng tới, xuyên suốt từ sau ra tới trước, mất mạng tức thì.
Hồ Diên Nạp biến sắc mặt, nhưng kiếp vận của bọn người Nhất Thống Môn chưa hết.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười ha hả nói:
- Lão bằng hữu, hai ta cũng phải phân một chút thắng phụ!
Vừa nói tả thủ lão đánh ra một chưởng phách không, hữu thủ vươn ra, đột ngột gài ra gấp đôi, “bốp” một tiếng trúng ngay vai tả Cái Thế Hùng.
Nhưng Cái Thế Hùng trong lúc lâm nguy còn phản kích một thế, xé toạc nửa ống tay áo của Chu Chấn Bang, thối lui ba bước mới miễn cưỡng gượng lại được.
Chu Chấn Bang ngửa mặt lên trời cười lớn nói:
- Lão bằng hữu, lẽ ra ta phải nói hai tiếng “thất lễ” mới phải, nhưng bây giờ coi như hai bên bình thủ, không cần phải khách sáo nữa.
Cái Thế Hùng hừ lạnh một tiếng:
- Họ Chu kia, ngươi đừng thấy chiếm được chút tiên cơ rồi lên mặt, món nợ một chưởng này Cái mỗ còn sống ngày nào thề quyết lấy lại!
Chu Chấn Bang cười nhẹ nói:
- Chu Chấn Bang lúc nào cũng xin sẵn sàng, chỉ sợ ngươi không đủ tài mà thôi.
Trong khi đó Tống Thiên Hành đã dùng nhỉ ngữ truyền âm nói rót vào tai Công Dã Tử Đô:
- Môn chủ các hạ, có người cầu xin ta nương tay cho ngươi, nếu ngươi chưa mất hết thiên lương thì sớm cáo lui, ăn năng hối cải....
Công Dã Tử Đô tái mặt công dứ một hư chiêu rồi tung mình nhảy khỏi vòng chiến, trầm giọng quát:
- Đi!
Vừa dứt lời đã cùng Hồ Diên Nạp song song phóng đi, Cái Thế Hùng cùng Thuần Vu Khôn cũng lần lượt cất mình theo sau, thoáng chốc cả bốn mất dạng trong rừng tùng.
Chu Chấn Bang cùng Vân Thiết Thành moi đất mai táng thi thể Đồ Sỉ Quý.
Chu Chấn Bang hất đầu sang xú lão phụ nói với Vân Thiết Thành:
- Thiết lão sang bái kiến Lý tiền bối đi, việc ở đây một mình ta làm cũng xong.
Vân Thiết Thành dùng truyền âm hỏi:
- Chu lão, vị tiền bối ấy là....
Chu Chấn Bang cũng dùng phép truyền âm đáp:
- Nhất Xú, Song Tiên, Tam Yêu, Tứ Quái. Bà ấy là kẻ đứng đầu trong Thập Đại Cao Nhân....
Vân Thiết Thành giật mình:
- Ồ, nếu vậy việc ở đây xin phiền Chu lão làm giùm!
Thì ra lúc nãy cha con Vân thị song đấu cùng Đồ Sỉ Qúy nên không nghe lời đối đáp của xú lão phụ cùng Hồ Diên Nạp, bằng không lão đã xơm nhận ra lai lịch của xú lão phụ rồi.
Mụ chính là “Thiết Quải Vô Diêm” Lý Tứ Nương, tuy đứng đầu trong Thập Đại Cao Nhân, bối phận cùng tuổi tác đều cao hơn chín người còn lại, nhưng luận về công lực thì còn kém hơn một trong Vũ Nội Song Tiên, Thanh Hư thượng nhân, chỉ tương đương với Trường Xuân đại trưởng mà thôi.
Vân Thiết Thành kéo tay Vân Trung Phụng đến cạnh Tống Thiên Hành....
Lúc này “Thiết Quải Vô Diêm” Lý Tứ Nương đang hỏi Tống Thiên Hành:
- Tiểu tử, ngươi định bao giờ đến “Tử Kim Am”?
Tống Thiên Hành cung kính đáp:
- Thiên Hành định tối nay sẽ cùng Vân bảo chủ đến vấn an bà bà.
Lý Tứ Nương gật đầu:
- Được!
Rồi mụ chỉ sang hồng y thiếu nữ tiếp:
- Đây là Nam Cung Tranh, đệ tử thứ nhất của Thần Nữ Môn, với lão bà không có danh sư đồ nhưng sự thật là sư đồ, từ nay về sau tiểu tử ngươi khá chiếu cố tới nàng một chút!
Tống Thiên Hành cung thân đáp:
- Thiên Hành tuân mệnh!
Lý Tứ Nương quay sang Nam Cung Tranh nói:
- Tranh nhi, ngươi qua đây tham kiến Tống sư huynh đi!
Nam Cung Tranh bước tới hành lễ:
- Tham kiến Tống sư huynh!
Tống Thiên Hành ôm quyền trả lễ:
- Nam Cung sư muội....
Vân Thiết Thành cũng bước tới cung thân hành lễ:
- Vân Thiết Thành tham kiếm Lý tiền bối.
Lý Tứ Nương phất tay, một luồng tiềm lực đỡ Vân Thiết Thành đứng thẳng dậy, cười nói:
- Vân bảo chủ bất tất đa lễ.
Vân Thiết Thành quay đầu nhìn sang Vân Trung Phụng nói:
- A đầu, còn chưa bái kiến Lý bà bà!
Vân Trung Phụng dạ một tiếng rồi bước tới quỳ xuống nói:
- Phụng nhi khấu đầu bái kiến bà bà, chúc bà bà vạn thọ vô cương!
Lý Tứ Nương cười ha hả nói:
- A đầu miệng ngọt ngào lắm!
Lần này mụ đưa tay đỡ Vân Trung Phụng đứng dậy, đưa tay nắn nắn gân cốt Vân Trung Phụng, xong đẩy nàng ra một chút ngắm nghía, đoạn gật đầu khen:
- Khá! Khá lắm! Dạy được.... dạy được....
Quay sang Vân Thiết Thành cười cười nói:
- Hai cha con ngươi kẻ tung người hứng, coi bộ có sắp đặt sẵn, lão bà tử ta biết rõ cũng mắc bẫy như thường, được rồi! Tối nay mang theo cả con a đầu đến!
Ý tứ mụ đã rõ, muốn nhân dịp này chỉ điểm thêm cho Vân Trung Phụng một chút tuyệt học.
Những dịp may loại này đối với một người học võ thật đốt đèn mà tìm cũng không được, không ngờ tự động lại tìm đến, cha con Vân thị làm sao không mừng quýnh cho được, hai người vội vàng “tuân mạng” luôn miệng.
Không chỉ có cha con Vân thị, đến cả Tống Thiên Hành cũng mừng thầm.
Vân Trung Phụng cười tươi như hoa xuân, bước đến bên Nam Cung Tranh làm lễ:
- Tiểu muội kiến giá Nam Cung tỉ tỉ! Đa tạ tỉ tỉ đã ra tay tương trợ!
Lý Tứ Nương cũng tỏ vẻ cao hứng vô cùng, mỉm cười nói:
- Có việc gì đến tối hãy nói tiếp, Tranh nhi, ta đi thôi.
Bọn Tống Thiên Hành cung thân đưa tiễn, Lý Tứ Nương năm tay Nam Cung Tranh phóng mình đi mất dạng....
Tống Thiên Hành giải khai huyệt đạo cho bọn Vũ Văn Ngao xong nghiêm nghị nói:
- Bây giờ thì chư vị được hoàn toàn tự do, muốn đi muốn ở tùy ý, xin cứ tự tiện!
Vũ Văn Ngao đứng dậy đầu tiên, nhìn Tống Thiên Hành cung thân nói:
- Mạng Vũ Văn Ngao do Tống Thiên Hành ban cho, nếu Tống đại hiệp không chê thì từ nay về sau xin theo hầu sai khiến.
Kỳ dư bốn người cũng lần lượt đứng dậy, Soái Duy Thần cũng cung thân nói:
- Huynh đệ chúng tôi cũng xin theo Tống đại hiệp.
Trần Văn nhìn Trần Võ nói:
- Lão nhị, ngươi với ta chắc cũng không còn sự lựa chọn nào khác!
Trần Võ chau mày nói:
- Lão đại, còn bọn gia quyến của chúng ta?
Trần Văn thở dài nói:
- Da không còn thì kể chi đến lông. Lão nhị, giả như hôm nay Tống đại hiệp không kịp thời cứu, ngươi với ta đã sớm phơi thây rồi, chừng đó thử hỏi có còn lo lắng cho gia quyến được hay không?
Dừng lời một chút, hắn quay sang Tống Thiên Hành cung thân nói:
- Tống đại hiệp, Trần Văn, Trần Võ huynh đệ nguyện từ nay về sau lấy thân khuyển mã đáp đền ân tái tạo.
Tống Thiên Hành nhìn lướt qua năm người, mỉm cười an ủi:
- Chư vị đã biết bỏ đường mê tìm đường sáng, Tống Thiên Hành thành thực chúc mừng, ngoài ra còn cảm thấy vinh hạnh vô cùng.
Dừng lời một lát, chú mục nhìn huynh đệ Trần thị nói:
- Bảo quyến của nhị vị hiện thời bị cầm giữ nơi đâu?
Trần Văn cười buồn lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết.
Hơi chau mày, Tống Thiên Hành nói:
- Theo ý tại hạ thì nhị vị hãy tạm thời ẩn thân nơi Kim Thang Bảo, trong khi bảo quyến còn chưa được cứu ra thì không nên lộ diện, huynh đệ sẽ lưu ý tin tức về bảo quyến và sẽ đồng thời tìm cách cứu ra.
Trần Văn, Trần Võ song song cung thân, Trần Văn lên tiếng:
- Đa tạ Tống đại hiệp quan tâm.
Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:
- Đã là người một nhà, nhị vị bất tất phải đa lễ.
Quét mắt nhìn toàn trường một vòng, đoạn chàng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Trưa hôm ấy, Kim Thang Bảo bảo chủ thiết tiệc nơi Noãn Các chúc mừng bọn Vũ Văn Ngao năm người được thoát nạn. Trong Kim Thang Bảo các nhân vật từ đường chủ trở lên đều đến dự yến chúc mừng.
Sau đại yến, Tống Thiên Hành chưa kịp nghỉ ngơi đã đến mật thất nơi Ninh Viễn Lâu của Vân Thiết Thành, vừa may huynh muội Vân Trung Hạc, Vân Trung Phụng cũng đến nơi.
Vân Trung Phụng đến ngồi bên Vân Thiết Thành nhìn Tống Thiên Hành cười hỏi:
- Tống tiên sinh triệu đến không biết có điều chi chỉ giáo?
Tống Thiên Hành hươ hươ cuộn giấy trắng trong tay, cười nhẹ nói:
- Không dám nhận hai chữ “chỉ giáo” của tứ tiểu thư, Thiên Hành có một việc nhỏ phiền đến nhị vị.
Dừng lời một chút chàng nghiêm trang đi vào vấn đề:
- Đây là sơ đồ kỳ môn trận pháp phối hợp giữa “Tiểu chu thiên lục hợp đại trận” và “Phân ngũ hành trận”, tại hạ định trong vòng ba ngày sẽ bố trí trận pháp quanh bảo để bổ túc phần nhân lực mỏng manh của quý bảo.
Vân Trung Hạc, Vân Trung Phụng nghe nói biến sắc, Vân Thiết Thành kính động mạnh, lão ấp úng mãi mới nói được mấy tiếng:
- Lão đệ.... ngươi.... ngươi....
Tống Thiên Hành không để lão nói hết, mỉm cười ngắt lời:
- Lão ca ca, Thiên Hành không mong nghe được những lời khách sáo của lão ca ca!
Vân Thiết Thành chồm người qua bàn nắm lấy tay Tống Thiên Hành siết chặt nói:
- Lão đệ, lão ca ca không nói nữa thì hơn!
Tống Thiên Hành nói tiếp:
- Trong kế hoạch của Thiên Hành, việc bày kỳ môn trận pháp chỉ là một bước trong kế hoạch bảo an cho quý bảo, lại có thêm bọn Vũ Văn Ngao năm người cộng thêm Ngân y vệ đội, đại khái vấn đề an toàn của quý bảo có thể tạm yên.
Vân Trung Phụng vỗ tay thích thú:
- Hay quá, chỉ nội bước thứ nhất trong kế hoạch đã vững chắc hơn thực lực vốn có của bản bảo không biết bao nhiêu lần, bước thứ hai trong kế hoạch của Tống tiên sinh chắc còn chu mật hơn!
Tống Thiên Hành đáp lời:
- Bước thứ hai trong kế hoạch có thực hiện được hay không, điều đó khó nói lắm.
Vân Trung Phụng thắt mắt hỏi:
- Tống tiên sinh có thể tiết lộ một chút bí mật không?
Tống Thiên Hành trầm tư đáp:
- Ta định mời nhị vị tiền bối kỳ nhân tạm thời đến ngụ trong bảo....
Vân Trung Phụng cười tươi nói:
- Vậy thì hay quá, hay quá!
Vân Thiết Thành ngạc nhiên hỏi:
- Lão đệ, trong Tử Kim Am ngoài Lý tiền bối ra còn một vị tiền bối kỳ nhân nữa?
Tống Thiên Hành gật đầu đáp:
- Phải! Vị tiền bối đó tuy không có tên trong Thập Đại Cao Nhân, nhưng công lực của người không thua kém Lý lão tiền bối bao nhiêu.
Vân Trung Phụng nóng nảy hỏi:
- Tống tiên sinh, vị đó là ai?
- Đó là vị trưởng lão duy nhất của Thần Nữ Môn, Lữ Dao Quỳnh tiền bối!
Vân Trung Hạc, Vân Trung Phụng nghe nói sững người, Vân Thiết Thành ngược lại thở dài than:
- Hai vị tiền bối kỳ nhân ở cách bản bảo trong gang tấc vậy mà ta không hay không biết, nghĩ thật đáng hổ thẹn!
Vân Trung Phụng lại hỏi:
- Cha! Thập Đại Cao Nhân ngoài Lý lão tiền bối ra thì còn có những ai?
Tuy hỏi thân phụ nhưng mắt lại nhìn Tống Thiên Hành, đôi mắt nàng ánh lên một niềm khao khát lạ thường.
Vân Thiết Thành nhìn Tống Thiên Hành cười nói:
- Vấn đề này để lão đệ ngươi trả lời cho tường tận hơn.
Tống Thiên Hành mỉm cười đỡ lời:
- Thập Đại Cao Nhân đó là:
“Nhất Xú” chính là “Thiết Quải Vô Diêm” Lý bà bà, kế đến là “Song Tiên” Trường Xuân chân nhân và gia sư Thanh Hư thượng nhân; còn “Tam Yêu” có Vạn Kiếp Ma Cung cung chủ Nhiễm Thu Sương và Hương Tuyết Hải chủ nhân Công Dã Hồng, đã bị gia sư cùng Trường Xuân chân nhân liên thủ tiêu diệt, còn một người là “Bắc Hán Thần Điêu” Kim Đại Kỳ, hiện thời hạ lạc bất minh....
Vân Trung Phụng hiếu kỳ cắt ngang:
- Phải chăng “Bắc Hán Thần Điêu” Kim Đại Kỳ đã bị báo ứng chết rồi?
Tống Thiên Hành cười khổ lắc đầu đáp:
- Cáo đó khó nói lắm, cũng có thể lão bị báo ứng rồi, và cũng có thể lão mai danh ẩn tích nơi núi sâu rừng thẳm luyện tuyệt học....
Dừng một lát, không ai hỏi gì nữa, chàng tiếp lời:
- Bây giờ nói đến “Tứ Quái”. Tứ quái bốn người phân ra Tửu, Sắc, Tài, Khí. “Tửu” là “Tửu Di Đà” Lâm Thiếu Khang, người này có tửu vạn sự túc, là một nhân vật lúc chính lúc tà; “Sắc” là “Câu Hồn Xá Nữ” Lữ Dao Hồng, người này chính là bào muội của Lữ tiền bối hiện thời đang ở trong Tử Kim Am, nhưng hai tỉ muội một chính một tà, trước nay không hề qua lại với nhau. “Tài” là “Cùng Thần” Hồng Lệnh Hàm, người này thấy tiền là híp mắt, giàu có dịch quốc, nhưng quanh năm lại mặc một chiếc áo vá, lại lấy ngoại hiệu “Cùng Thần”, chỉ nội một điểm này cũng đủ thấy lão tà đạo đến độ nào. Còn “Khí” là Trường Xuân Đảo đảo chủ Thạch Vô Kỵ, người này khí độ hẹp hòi, ai làm phật ý lão một chút là nhất quyết phải báo mới xong, lão là một nhân vật đứng giữa hai phái chính tà.
Tóm lại trong “Tứ Quái”, Trường Xuân Đảo chủ Thạch Vô Kỵ và “Tửu Di Đà” Lâm Thiếu Khang hai người này hành vi tuy quái dị, xong không phải không có điểm tốt, nhưng còn “Câu Hồn Xá Nữ” Lữ Dao Hồng và “Cùng Thần” Hồng Lệnh Hàm mới thật sự tà môn ngoại đạo khiến người ta không dám đến gần.
Vân Trung Phụng ngồi nghe xuất thần, cất tiếng hỏi:
- Trong bốn người này ngoài Trường Xuân Đảo đảo chủ Thạch Vô Kỵ nghe đâu hơn mười năm trước vì tranh chấp hai chữ “Trường Xuân” với Trường Xuân chân nhân đã phát thệ không bước vào Trung Nguyên, kỳ dư ba người kia phải chăng vẫn còn trên thế gian?
Tống Thiên Hành gật đầu:
- Có lẽ là còn, có điều gần hai mươi năm nay không có nghe chút tin tức gì về họ mà thôi.
Vân Trung Phụng lại hỏi:
- Tống tiên sinh, võ lâm đương kim có còn ai có võ công cao hơn Thập Đại Cao Nhân vừa kể hay không?
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
- Vấn đề này khó nói lắm, nhưng giang hồ rộng lớn, võ học uyên bác vô biên, người có võ công cao hơn Thập Đại Cao Nhân chắc là phải có, có điều họ là những người không màng danh lợi, ít khi đi lại trên giang hồ như Thập Đại Cao Nhân, nên người đời không biết đến mà thôi!
Dừng một chút, chàng mỉm cười nói tiếp:
- Tứ tiểu thư, vấn đề này chỉ nói đến đây thôi, giờ ta bàn đến việc chính.
Tiếp đó chàng mở cuộn giấy trong tay ra, bốn người chụm đầu lại, Tống Thiên Hành mang những sinh khắc biến hóa của trận thế và yếu quyết tiến thoái dẫn giải nhiều lần, đến khi ba người đại khái nắm rõ thế trận mới nghiêm nghị nói:
- Bây giờ ta đi khảo sát thực địa, theo ý của Thiên Hành thì đêm nay do tam công tử đốc thúc, lập tức khởi công....
Tối hôm ấy lúc vừa lên đèn....
Đầu tọa đệ tử Thần Nữ Môn, Nam Cung Tranh một mình lẳng lặng rời khỏi Tử Kim Am.
Sau khi Nam Cung Tranh rời Tử Kim Am chừng một lát, Tống Thiên Hành đã cùng Vân Thiết Thành cùng Vân Trung Phụng tới nơi.
Liễu Trần sư thái, Tử Kim Am am chủ Lữ Dao Quỳnh, tuổi trạc lục tuần, mình mặc tăng y màu xám, thân hình không cao không thấp, gương mặt tuy trang nghiêm nhưng toát lên vẻ từ bi, thân thiện vô cùng.
Sau khi mọi người vào đến Thiền Phong của Liễu Trân sư thái, song phương nói mấy lời khách sáo, đến phiên Tống Thiên Hành nói rỏ nguyên ủy của chuyến đi. Đồng thời thỉnh cầu nhị vị tiền bối tạm thời chuyển sang Kim Thang Bảo.
Liễu Trần sư thái nghe xong thở dài nhè nhẹ nói:
- Thiên Hành, lời thỉnh cầu của ngươi ta không thể đáp ứng, có điều ta thay ngươi thỉnh cầu Lý tỉ tỉ....
Mục quang di động đó dừng lại trên mặt Lý Tứ Nương nói:
- Lý tỉ tỉ, ta thấy....
Lý Tứ Nương cười nói:
- Đại muội tử, không cần nói nữa, ta tạm thời dời đến Kim Thang Bảo, có điều quyết định này của ta không phải nể mặt ngươi, cũng không phải vì bộ mặt đáng thương của tiểu tử Tống Thiên Hành, mà vì....
Mụ nói đến đó rồi đưa mắt nhìn Vân Trung Phụng không nói tiếp nữa.
Liễu Trần sư thái “à” lên một tiếng nói:
- Ta hiểu rồi, thì ra Lý tỉ tỉ thấy Phụng cô nương có tư chất tốt nên có ý định thu thêm một đồ đệ hữu thực vô danh.
Lý Tứ Nương cười nhẹ gật đầu.
Vân Thiết Thành mừng rỡ, quát gọi ái nữ:
- A đầu, còn chưa quỳ xuống bái kiến sư phụ!
Vân Trung Phụng vừa định quỳ xuống bái sư thì Lý Tứ Nương đã mắn chặt đôi vai nàng cười nói:
- Hài tử, lão bà không thích cái lễ tục của người đời, giữa ta và ngươi cũng không có danh phận sư đồ, từ rày về sau ngươi cũng như Tống Thiên Hành với Tranh nhi gọi ta hai tiếng “bà bà” là được rồi!
Lý Tứ Nương quay sang Vân Thiết Thành nói:
- Vân bảo chủ, lão bà tử ta tuy nhận lời dời sang quý bảo ở, nhưng có một điều phải nói trước, ta không thể giúp các ngươi giết người.
Vân Thiết Thành nghiêng người nói:
- Chỉ cần mượn hổ uy của Lý tiền bối thì cũng đủ làm quần ma khiếp vía rồi, Vân Thiết Thành nào dám thỉnh cầu tiền bối phá sát giới.
Lý Tứ Nương nói:
- Được, cứ như vậy đi, ngày mai ta sẽ dời sang quý bảo!
Hơi dừng lời một lát, chú mục nhìn Tống Thiên Hành nói:
- Tiểu tử, tâm nguyện của ngươi đã hoàn thành, chắc là vừa ý rồi chứ gì?
Tống Thiên Hành hơi nghiêng người cung kính đáp:
- Đa tạ bà bà thành toàn!
Vân Trung Phụng đến gần Lý Tứ Nương hỏi:
- Bà bà, Nam Cung tỉ tỉ đâu rồi?
Thần sắc Lý Tứ Nương chợt tối lại, mụ thở dài u oán nói:
- Hài tử, Nam Cung tỉ tỉ của ngươi dung mạo như hoa nhưng mệnh bạc như giấy, so với ngươi nó quả bất hạnh quá!
Vân Trung Phụng giọng thành khẩn hỏi:
- Bà bà, Phụng nhi có thể làm được gì để phân ưu với Nam Cung tỉ tỉ chăng?
Lý Tứ Nương đưa mắt hết nhìn Tống Thiên Hành rồi nhìn sang Vân Trung Phụng, ánh mắt mụ quét lại trên mặt hai người, một lúc sau thở dài nói:
- Có lẽ sau này hai ngươi sẽ có dịp giúp nó.... Phụng nhi, chỉ mong sao ngươi không bao giờ quên câu ngươi vừa nói.
Vân Trung Phụng nghe lời mụ nói không hiểu đầu đuôi ra sao cả, buột miệng hỏi:
- Những lời Phụng nhi nói ra vĩnh viễn không bao giờ quên được, bà bà, sự thực thì Nam Cung tỉ tỉ đã gặp phải khó khăn gì?
Lý Tứ Nương lại thở dài:
- Nam Cung tỉ tỉ của ngươi xuất thân từ đại thần thế gia, bất ngờ tai bay vạ gió bị họa tru di, nếu không có sư phụ nó là Thần Nữ Môn chưởng môn nhân Tiết Lan Quân hiện thời ra tay cứu vớt thì cái mạng nhỏ của nó đâu còn đến ngày nay. Ôi, đó chỉ là một trong những nguyên nhân mà ta nói nó mệnh bạc như giấy.
Hiện nó là đầu tọa đệ tử của Thần Nữ Môn, cũng là chưởng môn nhân trong tương lai, xưa nay chưởng môn nhân của Thần Nữ Môn không được quyền kết hôn, ngươi thử nghĩ mà xem đó không phải là quy định nghiệt ngã, một quy định không chút công bằng sao?
Vân Trung Phụng thẫn thờ gật đầu.
Lý Tứ Nương nói tiếp:
- Tuy nhiên bà bà với Liễu Trần sư thúc đã làm nhiều áp lực đối với đương kim chưởng môn nhân đòi chọn người khác làm đầu tọa đệ tử, nhưng Tiết chưởng môn nhân một mực coi trọng môn quy, coi trọng thanh danh của Thần Nữ Môn không chịu bỏ qua một người tư chất hiếm có như Nam Cung tỉ tỉ ngươi, đồng thời nó cũng một mực nói “thân này do ân sư tái tại thì trọn kiếp không để ân sư thất vọng” cự tuyệt lời khuyên giải của ta với Liễu Trần sư thái, nhưng ai ai cũng biết rằng trong lòng nó đau khổ đến mực nào.
Vân Trung Phụng thở dài ảo não:
- Việc này quá bất công....
Lý Tứ Nương không để ý đến lời nói của Vân Trung Phụng, vẫn cất giọng đều đều nói tiếp:
- Gần đây nó đã điều tra ra manh mối kẻ chủ mưu vu oan giá họa cho toàn gia nó phải chịu thảm tử, có điều còn thiếu chứng cứ, nên trước khi các ngươi tới đây nó đã lẳng lặng bỏ đi rồi....
Vân Trung Phụng đứng thẳng người kiên quyết nói:
- Bà bà, lúc nào Nam Cung tỉ tỉ tra ra ai là cừu nhân, Phụng nhi nhất định giúp người một tay.
Lý Tứ Nương cười buồn hỏi:
- Hài tử, ngươi định giúp nó giết cừu nhân?
Vân Trung Phụng gật đầu:
- Phải!
Lý Tứ Nương lắc đầu:
- Nhưng Nam Cung tỉ tỉ ngươi không định như vậy, nó muốn sau khi hội đủ chứng cứ rồi vẫn cứ chiếu theo quốc pháp, mượn thế lực quan gia trừng trị cừu nhân, làm như vậy có thể rửa sạch oan tình cho cha mẹ nó....
Vân Trung Phụng nói:
- Biện pháp này tuy hay nhưng thực hiện không phải dễ....
Tống Thiên Hành đến giờ mới chen lời nói:
- Về việc này Thiên Hành có thể giúp một tay....
Lý Tứ Nương hơi ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có cẩm nang diệu kế gì sao?
Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:
- Thiên Hành chẳng có cẩm nang diệu kế gì, chẳng qua Thiên Hành có một chiếc ngự phiến do Huyền Diệp ban cho ân sư, khi cần thiết cũng đắc dụng lắm.
Vân Trung Phụng mừng quá kêu lên:
- Phải rồi, có chiếc Ngự phiến ấy thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Lý Tứ Nương cũng thở ra nhẹ nhõm:
- Không sai! Coi bộ tiểu tử ngươi có thể giúp Tranh nhi hoàn thành tâm nguyện.
Lúc ấy một tiểu ni cô độ mười hai mười ba tuổi dẫn Chu Đại Cương bước vào, Chu Đại Cương hướng về Tống Thiên Hành hành lễ, sau đó mới quay sang Vân Thiết Thành cười ngượng ngập nói:
- Bảo chủ.... ta.... ta....
Vân Trung Phụng mỉm cười nói:
- Việc qua rồi không cần nhắc lại, người ngồi xuống đi....
Liễu Trần sư thái nhìn Tống Thiên Hành hỏi:
- Thiên Hành, có còn việc gì nữa không?
Tống Thiên Hành hơi trầm ngâm một chút nói:
- Có một vị tiền bối kỳ nhân không biết sư thái với Lý bà bà có thể đoán ra lai lịch chăng?
Liễu Trần sư thái cùng Lý Tứ Nương hầu như cùng lúc hỏi:
- Người đó thế nào?
Tống Thiên Hành đáp:
- Một phụ nhân mình mặc thanh y, mặt cũng che bằng thanh sa, công lực tuyệt thế....
Tiếp đó chàng đem việc lần đầu tiên gặp đối phương cạnh bờ hồ, cho đến khi lúc trưa đã dùng phép truyền âm xin chàng nới tay cho Công Dã Tử Đô v.v nhất loạt thuật lại cho mọi người nghe.
Liễu Trần sư thái trầm ngâm nói:
- Người này ngày trước tất có giao tình thâm hậu với lệnh sư, đương nhiên phải là nhân vật chính đạo, điều khó hiểu ở đây là tại sao y lại quan tâm đến Công Dã Tử Đô nhiều như vậy?
Tống Thiên Hành gật đầu tán đồng:
- Thiên Hành cũng bị vướng mắc ở điểm này, nghĩ mãi chẳng thông.
Liễu Trần sư thái hỏi với giọng nói có hơi mất bình tĩnh:
- Người ấy vóc dáng thế nào? Có đặc điểm gì không?
Tống Thiên Hành không chút do dự đáp nhanh:
- Vị tiền bối này tầm vóc trung trung, thể thái dịu dàng, tuy không nhìn rõ mặt song nghe giọng nói có thể đoán ra người độ ba bốn chục tuổi, ngoài ra đều tự xưng là “lão thân”, hơn nữa xem ra có chút uyên nguyên với gia sư, như vậy vị này năm nay tuổi cũng phải trạc lục tuần mới phải.
Liễu Trần sư thái mỉm cười nói:
- Hài tử, ngươi nói mâu thuẫn lung tung như vậy thì còn ai biết đâu mà đoán.
Quay sang Lý Tứ Nương nói tiếp:
- Lý tỉ tỉ có nhìn ra chút manh mối nào không?
Lý Tứ Nương lắc đầu:
- Ta không có hứng thú đi đoán mò như vậy.
Liễu Trần sư thái ngượng cười nói:
- Lý tỉ tỉ nói đúng lắm, chúng ta không nên mất thời giờ vì việc này, thời cơ đến thì tự đến, lúc đó y sẽ tiết lộ thân phận....
Lý Tứ Nương ngắt lời Liễu Trần sư thái, hướng về Tống Thiên Hành nói:
- Tiểu tử, sư phụ ngươi với Công Dã Tử Đô có quan hệ với nhau như thế nào ngươi có nghe nói qua chưa?
Tống Thiên Hành cười khổ lắc đầu:
- Bà bà, Tống Thiên Hành chỉ biết gia sư từng nói với Công Dã Tử Đô rằng không tự tay giết lão mà thôi....
Lý Tứ Nương cười nhẹ ngắt lời:
- Bởi vậy hắn mới sai ngươi làm việc đó thay hắn!
Tống Thiên Hành cười gượng nói:
- Phải, đồng thời gia sư người còn đặc biệt dặn dò là lưu ý đối với phu nhân của Công Dã Tử Đô, Cổ Song Thành, phải nhẹ tay với người....
Lý Tứ Nương hừ lạnh một tiếng nói:
- Tính toán khá lắm, hắn quả không hổ là giống đa tình....
Liễu Trần sư thái thở dài can ngăn:
- Lý tỉ tỉ, việc qua rồi bất tất phải nhắc lại....
Lý Tứ Nương đến bây giờ thì nổi giận thật sự, mụ lớn tiếng:
- Tại sao không cần nói! Uất khí này ta nén nhịn mấy chục năm trời rồi, có cơ hội này cứ nói ra để cảnh tỉnh cho bọn trẻ đừng đi vào vết bánh xe cũ của người xưa, hơn nữa việc này nói ra thì ngươi không có chút lỗi lầm nào cả, việc bảo mật cũng không cần thiết nữa.
Lý Tứ Nương nói đến việc củ như khơi gợi lại vết thương đã kín miệng từ lâu trong lòng Liễu Trần sư thái, bà không phản đối, cũng không nói gì thêm, chỉ thấy da mặt bà giật giật liên hồi, thở dài một tiếng nặng nề, cúi đầu che dấu nét kích động.