watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:42:4729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Càn Khôn Song Tuyết - Gia Cát Thanh Vân - Hồi 11-22 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Càn Khôn Song Tuyết - Gia Cát Thanh Vân - Hồi 11-22
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 24

Hồi 16b

Từ thái phu nhân để mặc cho lệ già tuôn trào, đưa bàn tay khô gay run ray sờ sờ lên má Tống Thiên Hành nói:
- Hài tử, ngươi khác nhiều quá, nếu không phải chúng nói trước với ta là con sẽ đón thì bá mẫu không sao nhận ra con, à, hài tử à, Lượng nhi đâu?
Tống Thiên Hành quay mặt đi cố ngăn dòng lệ trào ra nơi khóe mắt:
- Bá mẫu, Nam nhi đang chuẩn bị đón đại ca về, chúng có ngược đãi bá mẫu không?
Từ thái phu nhân lắc đầu:
- Chưa đến nỗi, có điều suốt ngày chúng theo nói dai dẳng, bảo ta khuyên Lượng nhi làm việc cho chúng, thiệt là bực mình.
Mao Tử Kỳ nãy giờ đứng lặn phía sau giờ mới bước tới nói:
- Tống tiên sinh, ta hãy dìu phu nhân vào trong.
Tống Thiên Hành vỗ tránh nói:
- Ta thật mừng quá rồi quên mất. Bá mẫu, Nam nhi đưa người vào trong...
Tống Thiên Hành dìu Từ thái phu nhân đi được mấy bước, thanh y nữ tỳ đã kêu với theo:
- Tống tiên sinh khoan đi đã.
Tống Thiên Hành quay đẫu lại ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì?
Thanh y nữ tỳ vẩu môi nói:
- Lúc nãy vị phu nhân thuê xe chưa trả tiền, bảo đến đây Tống tiên sinh sẽ hậu thưởng ...
Tống Thiên Hành quay hẳn lại:
- Ngươi không phải là người của vị phu nhân ấy sao?
Thanh y nữ tỳ lắc đầu, chối đây đẩy:
- Đâu có! Đâu có! Người ta thuê tiểu nữ mà thôi!
Tên đánh xe cũng lên tiếng phụ họa:
- Vị phu nhân ấy nói Tống đại hiệp nhất định trọng thưởng. Bà còn nói Tống đại hiệp không phải là người keo kiết.
Tống Thiên Hành quay sang Mao Tử Kỳ nói:
- Mao huynh cho ta vay hai mươi lạng bạc, thưởng cho mỗi người mười lạng.
Chàng quay đi dìu Từ thái phu nhân vào trong còn nghe tiểu tỳ với tên phu xe nói theo:
- Đa tạ! Đa tạ Tống tiên sinh ...
Vào tới tịnh liêu, Tống Thiên Hành giới thiệu Mao Tử Kỳ cũng là bằng hữu của Từ Quân Lượng, sau đó cất giọng dịu dàng hỏi:
- Bá mẫu, mấy lúc gần đây bá mẫu có gặp đại ca không?
Từ thái phu nhân lắc đầu:
- Nửa tháng nay, ta không gặp nó, chúng nói nếu ta khuyên Lượng nhi thần phục chúng bằng không sẽ không cho ta gặp nó.
Tống Thiên Hành hừ lạnh. Từ thái phu nhân tiếp:
- Hài tử, bá mẫu tuy chỉ là một nữ lưu, lại không biết võ công nhưng cũng biết phân biệt chính tà, tốt xấu. Chúng muốn ta khuyên Lượng nhi bỏ chỗ sáng đầu chỗ tối ta quyết không làm!


Dừng một lát bà thở dài, nói:
- Hài tử, lúc này ngươi nói chuẩn bị đón Lượng nhi về, phải chăng chúng cũng định phóng thích Lượng nhi?
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
- Thưa bá mẫu, Nam nhi cũng chỉ mới có được chút tin tức về đại ca thôi, nhưng xin bá mẫu an tâm, dù bất cứ giá nào Nam nhi cũng phải đưa đại ca bình yên trở về.
Từ thái phu nhân thở dài:
- Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận lắm, không được mạo hiểm!
Tống Thiên Hành gật đầu mỉm cười:
- Nam nhi biết! À, hơn nửa tháng trước đây bá mẫu gặp đại ca, thấy dáng điệu đại ca có điều chi khác lạ không?
Từ thái phu nhân trẫm tư:
- Không có, không có gì khác lạ. Nhưng nghe Lượng nhi nói huyệt đạo bị cấm chế, hoạt động không được tự do cho lắm ...
Nữ tỳ lúc này đã mang đồ ăn thức uống lên, Tống Thiên Hành giả từ lui ra ...
- - Oo- - Phụ tử miếu nằm ở Bắc ngạn Tần Hoài hà lưng tựa bờ sông, nhìn ra phố CốngViễn hai bên là trà lâu tửu quán san sát, thỉnh thoảng đó đây một vài kỷ viện, trời vừa sụp tối đèn đuốc sáng choang hành nhân lũ lượt có thể coi đây là nơi phồn hoa nhất trong Kim Lăng thành.
Trong cái phồn hoa đông đúc của buổi hoàng hôn bỗng nghe những tiếng trầm trồ kinh ngạc:
- Ồ, xem kìa!
- Hảo tuấn mã!
- Chủ nhân cũng anh tuấn bất phàm!
Lại có người rỉ tai nhau:
- Chắc là khách của Hồng Mai cô nương!
- Không phải sao! Nghe nói vị Hồng Mai cô nương này còn bốc lửa hơn vị Hồng Hồng cô nương trước đây nữa!
- Đó, nói có sai đâu, hắn đi vào Hồng Di Viện rồi kìa!
Lúc đó một vị bạch y công tử cưỡi con tuấn mã lông cũng trắng như tuyết dừng trước cổng Hồng Di Viện, chậm rãi xuống ngựa.
Vị bạch y công tử diện như ngọc, môi tợ thoa son, mắt sáng như sao, đôi mày lưỡi kiếm chạy dài vào trong tóc mai, đầu chit khăn vuông, chân mang giày gấm, thật đúng là một công tử phong lưu. Nếu không phải con nhà thế gia vọng tộc thì chắc cũng là cự phú ở Kim lăng.
Thì ra vị công tử phong lưu ấy không ai khác hơn là Tống Thiên Hành cải trang, Tống Thiên Hành vừa xuống ngựa đã có một trung niên đại hán mặt mày hớn hở đến đón cương ngựa.


Đây quả thật là lần đầu tiên trong đời chàng bước chân đến kỷ viện. Vừa vào đến cửa đã thấy bên trong người qua lại như mắc cữi, tiếng người ồn ào tạp nhạp, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười trong trẻo của các cô gái, lẫn trong đó có tiếng huyền tiếng trúc. Tống Thiên Hành chứng kiến cảnh tượng này không khỏi chau mày, đến bước chân, dù cố làm ra vẻ thung dung, cũng không được tự nhiên lắm.
Bọn nô gia thấy Tống Thiên Hành cầm như gặp được thần tài, lại thấy dáng điệu chàng không được tự nhiên lắm, xem ra vị công tử này chắc đến kỷ viện lần đầu, chắc mẫm phen này sẽ vớ hẫm, nên vừa thấy bóng chàng đã xúm lại, tên nào cũng cố chen đến gần.
Tống Thiên Hành cũng không để cho chúng thất vọng khi một tên nô gia nhanh chân đến gần Tống Thiên Hành trước, chàng mỉm cười nhét một đính bạc nặng chĩu vào tay hắn nói:
- Ta họ Mộc, đến tìm Hồng Mai cô nương!
Tên nô gia mỉm cười mơn trớn:
- Dạ, Mộc công tử, mời theo nô gia!
Vừa nói hắn vừa bước lên đi trước dẫn đường. Miệng vẫn không tắt nụ cười cầu tài:
- Công tử đã lâu khôngthấy công tử ghé lại!
Tống Thiên Hành nhăn mặt ậm ừ cho qua.
Hai người xuyên hết mấy dãy hành lang, đến một chiếc cửa hình nguyệt động.
Những âm thanh tục tằn đáng ghét dường như được nén lại đằng sau. Bên kia cánh cửa là một hoa viên thoáng mát yên tĩnh, giữa hoa viên nổi lên một căn nhà nhỏ trang hoàng bằng đèn lồng hoa rực rỡ.
Đến đây thôi đôi mày của Tống Thiên Hành mới tạm thời dãn ra chút ít, bước chân lên lối đi rải sạn trắng tinh tiến tới trước căn nhà.
Đi chưa được mấy bước đã thấy một trang niên phụ bước ra đón. Tên nô gia nhanh nhảu nói:
- Vương đại nương, vị này là Mộc công tử đến thăm Hồng Mai cô nương.
Vương đại nương nở một nụ cười nịnh nọt. Xá Tống Thiên Hành một cái thật dài rồi mới quay sang tên kia xua tay nói:
- Biết rồi, ngươi lui ra đi.
Quay sang Tống Thiên Hành, mụ cất giọng uốn éo:
- Mộc công tử, sao giờ này công tử mới tới ...
Tống Thiên Hành cười nhạt tiếp lời:
- Giờ này đến chắc không đến nỗi trễ!
Vừa nói vừa dúi vào tay mụ một nén vàng nặng chừng hai lạng.
Vương đại nương cười híp cả mắt nói:
- Đa tạ! Đa tạ Mộc công tử hậu thưởng!
Mụ quay người cất bước, Tống Thiên Hành nhìn theo dáng đi của phụ nhân đã qua thời xuân sắc ngán ngẩm lắc đầu bước theo.


Xuyên qua khách sảnh, đến trước một thư phòng có rèm châu rũ kín. Vương đại nương hạ giọng:
- Cô nương của chúng tôi ở trong phòng. Mộc công tử, mời!
Tống Thiên Hành đứng tần ngần một lúc lâu, hít một hơi dài lấy can đảm đưa tay vén rèm rón rén bước vào.
Chàng vừa bước vào trong đã nghe hương thơm xộc vào mũi, trước mắt bỗng sáng hẳn lên. Khuê phòng không thể gọi là lớn, trần thiết cũng không hoa lệ, nhưng dọn dẹp cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, trông nhã mắt vô cùng.
Dưới ánh nến lung linh, Nam Cung Tranh trang điểm nhẹ nhàng, từ cẩm đôn đứng dậy tươi cười nói:
- Mộc công tử, mời ngồi.
Vừa nói vừa bước tới nắm tay Tống Thiên Hành kéo tới ngồi trước chiếc bàn cạnh cửa sổ! Bàn trải khăn trắng, bày sẵn mâm bạc, ly chén sẵn sàng.
Tống Thiên Hành nhăn mặt định gỡ tay ra, Nam Cung Tranh đã lớn tiếng gọi:
- Vương má má! Bảo mang rượu với đồ ăn lên.
Vương đại nương đứng ngoài ứng tiếng dạ, Tống Thiên Hành hạ thấp giọng nói:
- Cô nương đừng quên tại hạ đến đây không phải để ăn uống!
Nam Cung Tranh cố ý lớn tiếng đáp:
- Mộc công tử, ai không biết là mọi người đến đây đều không phải vì rượu thịt.
Ném về phiá chàng một nụ cười câu hồn, nàng tiếp:
- Công tử của thiếp ơi, chàng là người đọc sách thánh hiền lẽ nào không biết cái lẽ “dục tốc bất đạt”? Phàm việc gì cũng phải từ từ, phải không?
Lời nói của nàng hàm ý sâu xa, Vương má má nghe hiểu khác ... còn Tống Thiên Hành là người trong cuộc cũng có thể hiểu khác. Chỉ thấy chàng chau mày ngồi ghé xuống ghế.
Nam Cung Tranh che miệng cười, choàng một tay qua vai chàng, ghé qua nói nhỏ vào tai Tống Thiên Hành:
- Tống đại hiệp, ngươi là người mau mắn. Lại là kẻ thông minh đã đến nơi đây rồi thì phải lấy thái độ tự nhiên mà cư xử, kẻo người khác nhìn vào không thuận mắt.
Tống Thiên Hành năm nay đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đầu nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời chàng thân cận với một nữ nhi đến mức này, hơn nữa nữ nhân lại là một quốc sắc thiên hương, khiến trống ngực rộn ràng như trống hội.
Nam Cung Tranh cố ý ép sát người chàng xuống thấp giọng nói:
- Tim đập thình thình giống như ăn vụng bị người bắt gặp, không lẽ Tống đại hiệp danh chấn giang hồ mà chưa hề biết đến nữ sắc ...
Nói đến đó nàng cười khúc khích, hơi thở nóng ấm của nàng phả vào má vào cổ Tống Thiên Hành, khiến chàng càng lúng túng.
Tống Thiên Hành định giãy khỏi vòng tay Nam Cung Tranh nhưng nàng càng bám chặt, Tống Thiên Hành nhíu mày dụng phép truyền âm nói:
- Nam Cung cô nương xin.. xin buông tại hạ ra ...


Nam Cung Tranh được thể càng làm già, ghé tai chàng nói nhỏ:
- Tống đại hiệp đừng quên đây là kỷ viện!
Tống Thiên Hành giậm chân than:
- Ta thật hối hận, vì đã đến đây ...
Nam Cung Tranh cười khúc khích:
- Không đến đây thì làm sao cứu được Từ Quân Lượng?
Tống Thiên Hành thở dài:
- Phải rồi, ta nên làm việc chính thì hơn.
Nam Cung Tranh cười:
- Đây chỉ là nơi nói chuyện trăng hoa.
Tống Thiên Hành hạ giọng gần như van xin:
- Cô nương, ta giỡn chơi như vậy đủ rồi!
Có tiếng bước chân lạo xạo trên lối đi, một lát sau có tiếng Vương đại nương:
- Cô nương, rượu thịt đã mang tới!
Nam Cung Tranh ngồi thẳng người gọi:
- Mang vào trong này.
Rèm châu được vén lên, Vương đại nương đi trước, sau lưng một đứa tiểu tỳ tay bưng mâm.
Thức ăn có bốn món nhỏ, nhưng sắc hương vị đều đặc biệt ngon, rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm sóng sánh màu bích ngọc, hương thơm ngọt ngào.
Vương đại nương bày thức ăn lên mâm, rót rượu ra ly xong gập người xá dài lui ra.
Nam Cung Tranh đứng dậy đến ngồi đối diện với Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
- Mộc công tử, xin đừng chê rượu nhạt, nô gia kính công tử một ly.
Tống Thiên Hành mỉm cười như mếu, bưng ly rượu lên hớp một hớp nhỏ.
Nam Cung Tranh cười nhẹ:
- Một công tử là người đọc sách thánh hiền, nhưng sao nô gia thấy hơi giống một đại cô nương.
Dứt lời che miệng cười khúc khích.
Nam Cung Tranh lúc này nói nói cười cười, mỗi một cử chỉ đều toát lên ma lực kinh người, so với vị Hồng y cô nương mà Tống Thiên Hành gặp ở rừng tùng hôm nao thật khác nhau đến độ chàng không ngờ đó lại là một người. Bởi vậy từ lúc vào thư phòng đến giờ không dám nhìn thẳng vào đối phương cứ nhìn xuống đất, lúng ta lúng túng như cô gái mới về nhà chồng.


Nhưng khổ một nỗi chàng càng câu nệ lễ tiết thì đối phương lại càng phóng túng.
Nam Cung Tranh nhìn Tống Thiên Hành cười cười nói:
- Tống Thiên Hành ngày thường hô mây hoán vũ, nhuệ khí ấy không biết bây giờ biến đi đâu hết rồi?
Tống Thiên Hành lúng túng nói:
- Nam Cung cô nương, tại ha.... tại hạ mong sớm biết ...
Nam Cung Tranh mỉm cười ngắt lời:
- Ngươi sốt ruột cũng chẳng ít gì, bởi vì người báo tin chưa đến.
Tống Thiên Hành kinh ngạc:
- Người báo tin? Ai vậy?
Nam Cung Tranh buông gọn:
- Hồng Hồng!
Tống Thiên Hành:
- Ô ... bao giờ nàng mới đến đây?
Nam Cung Tranh mỉm cười:
- Cái đó thì không thể biết trước được, có thể nàng đến ngay bây giờ, cũng có thể quá nửa đêm mới tới.
- Nếu chờ đến nửa đêm thì ...
Nam Cung Tranh cười:
- Thì sao hả Tống đại hiệp?
Tống Thiên Hành đỏ mặt:
- Thì.. thì ... không ... không tiện lắm.
Nam Cung Tranh bật cười khúc khích:
- Tống đại hiệp của ta sao lại ngốc thế không biết!
Dừng một chút nàng chống hai tay ôm lấy má nghiêng đầu nhìn Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
- Một nam nhân chưa vợ thỉnh thoảng vào kỹ viện hoang đàng một đêm thi có gì là không tiện?
Nét mặt, nụ cười, dáng điệu của Nam Cung Tranh lúc này đẹp không thể tả và cũng gợi dụng vô cùng. Tống Thiên Hành mới liếc sang đã vội vàng nhìn xuống đất nhăn mặt nhíu mày.


Nam Cung Tranh hứ một cái thật dài, nói:
- Trông dáng điệu của ngươi thì ta là cọp cái không bằng, gì thì gì ta cũng không thể ăn thịt Tống đại hiệp được mà.
Nhìn thẳng Tống Thiên Hành nàng nghiêm nghị tiếp:
- Yên tâm đi, Tống đại hiệp. Nơi đây tuy là kỹ viện nhưng trong phòng của ta chưa từng xảy ra chuyện ngắt lá bẻ hoa.
Tống Thiên Hành ngồi thẳng lên, nghiêm nghị nói:
- Điều đó thì Tống Thiên Hành biết!
Nam Cung Tranh nhăn mũi:
- Đã biết rồi thì còn gì phải sợ chứ?
Tống Thiên Hành cười khổ lắc đầu:
- Làm người đi giữa ruộng dưa chúng ta không khỏi mắc tiếng thị phi.
Nam Cung Tranh mỉm cười:
- Tiếng thị phi thì có gì phải sợ? Chỉ cần ngươi tự vấn lòng không làm điều chi đáng thẹn với long tâm thì tiếng thị phi có nghĩa gì?
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Tống Thiên Hành kính cẩn thọ giáo.
Nam Cung Tranh chợt trầm hẳn sắc mặt, thở dài nói:
- Ta cảm thấy lòng mình có chút ghen tỵ.
Tống Thiên Hành ngạc nhiên:
- Cô nương ghen tỵ với ai?
Nam Cung Tranh:
- Ta ghen tỵ với nghĩa muội Vân Trung Phụng.
Tống Thiên Hành mỉm cười bẽn lẽn không biết nói gì. Nam Cung Tranh lại thở dài:
- Ta trước nay tiếp xúc không biết bao nhiêu người, nhưng người không động lòng trước mỹ sắc thì Tống đại hiệp là người đầu tiên ta gặp đấy.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Lời nói của Nam Cung cô nương làm tại hạ thêm hổ thẹn.
Nam Cung Tranh:
- Không, người cảm thấy hổ thẹn là ta. Ta không những ghen tỵ với Vân Trung Phụng mà nói thật, nếu ta không sớm nặng tình với Từ Quân Lượng, nếu Tống đại hiệp với Từ Quân Lượng không phải là tình huynh nghĩa đệ thì rất có thể, Từ Quân Lượng sẽ nếm mùi đau khổ vì thất tình.
Tống Thiên Hành đỏ mặt nói:
- Cô nương thật biết nói chơi.


Nam Cung Tranh nhè nhẹ nói:
- Đó không phải là lời nói chơi. Nhưng hai ta dùng phép truyền âm nói chuyện như vậy đủ rồi, diễn kịch cũng phải cho giống phải không?
Tay nâng ly, nàng cao giọng hỏi:
- Mộc công tử, đời người có mấy khi gặp được tri âm, mời, nô gia kính công tử thêm một ly nữa.
Tống Thiên Hành nhấc ly uống cạn. Nam Cung Tranh lại rót đầy hai ly, dùng phép truyền âm nói:
- Tống đại hiệp, nếu ngươi không vì hình hài phóng đãng của Nam Cung Tranh ta mà khinh khi thì xin uống cạn ly này.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt, dùng phép truyền âm đáp:
- Cô nương, người ta nói “Cổ lai hiệp nữ xuất phong trần”, Tống Thiên Hành này kính ngưỡng không hết có đâu để dạ khinh khi.
Tống Thiên Hành lại một lần nữa cạn ly.
Bỗng bên ngoài cửa sổ xa xa vẳng lại tiếng tỳ bà tình tang và giọng ngân ai oán:
- Chương liễu đài, Chương liễu đài Vàng nhặt thanh thanh kim tại phủ?
Túng nữ trường điều tự cựu thùy Diệc song phản chiết tha nhân thủ CâyLiễuChươngđài,LiễuChươngđàiNgàyxưaxanhxanhgiờcònkhông?
- Cưng, cưng ơi, hát thì hát hay lắm nhưng không hợp cảnh hợp người.
Lại nghe giọng nói yêu kiều kia rụt rè đáp:
- Đại gia, xin người lượng thứ, nô gia chỉ thuận miệng hát bừa như thế, không ngờ làm động lòng lão gia nhớ đến cố nhân.
Dừng lại chút lại nghe giọng thô lỗ kia cất lên:
- Không được, không được, hát một khúc nào khác nghe nhẹ nhàng hơn coi ...
Bên ngoài tiếng đàn tình tang lại trổi lên. Nam Cung Tranh cúi đầu hạ giọng nói:
- Khá lắm!
Tống Thiên Hành sáng mắt hỏi:
- Có người tới?
Nam Cung Tranh gật đầu dùng phép truyền âm nói:
- Hồng Hồng sắp tới.
- Lúc nãy người hát là ...
- Không, đó chỉ là đồng bọn của y mà thôi.


Tống Thiên Hành chau mày nói:
- Không lẽ giọng nam lúc nãy là ...
Nam Cung Tranh bỗng cất giọng hỏi:
- Mộc công tử, có muốn xem cảnh sông Tần Hoài về đêm không?
Tống Thiên Hành sớm biết nơi đây cách sông Tần Hoài không xa, hơn nữa lúc nãy tiếng đàn giọng hát cũng từ hướng bờ sông vọng lại, có điều chàng không sao đoán được ý của Nam Cung Tranh lúc này.
Tống Thiên Hành chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay ngọc của Nam Cung Tranh phất lên, ánh nến theo đó tắt phụt.
Nàng lại cất giọng cười trong trẻo nói:
- Trong đêm tối lặng ngắm cảnh sắc của sông Tần Hoài, cái thú này không biết Mộc công tử đã thưởng thức qua chưa?
Tống Thiên Hành cố cất giọng đẩy đưa:
- Cô nương là người tao nhã mới có được nhã hứng đặc biệt như vậy.
“Soạt!” một tiếng, Nam Cung Tranh đã kéo bức rèm cửa sổ hướng sông Tần Hoài.
Sông Tần Hoài vào đêm, du thuyền đi lại như mắc cữi, ánh sáng huy hoàng trên thuyền phản chiếu lên mặt đông thành muôn vàn ánh sáng giao hoan, di đonäg tạo nên một cảnh sắc vô cùng lộng lẫy.
Tống Thiên Hành lướt mắt nhìn những ánh nến lập loè, như muốn tìm kiếm con thuyền đã phát ra giọng ca tiếng đàn lúc nãy.
Nam Cung Tranh cất giọng cười hỏi:
- Công tử, cảnh sông Tần Hoài về đêm có đẹp không?
Tống Thiên Hành gật đầu khen chân thành:
- Đẹp! Quả thật đẹp lắm!
Nam Cung Tranh:
- Cảnh đẹp phải lĩnh hội trong khung cảnh trầm tịnh, Mộc công tử cứ từ từ thưởng thức. Mời! Cạn ly!
Tống Thiên Hành cùng truyền âm hỏi:
- Nam Cung cô nương, đây không phải là phân đà của quý môn sao?
Nam Cung Tranh cũng dùng truyền âm đáp:
- Không sai, đây chính là phân đà của bản môn. Nhưng người của bản môn chỉ có độ năm ba người thôi.
Tống Thiên Hành:
- Như vậy không sợ nhân thủ quá ít sao?
Nam Cung Tranh:
- Bản môn hoạt động cực kỳ bí mật, vì nguyên tắc bảo mật nên nhân thủ càng ít càng hay ...
Tống Thiên Hành hỏi:
- Nhất Thống Môn đã phát hiện ra hoạt động của quý môn chưa?
Nam Cung Tranh hơi trầm tư:
- Cho đến hiện thời, có thể nói là chưa!
Từ đàng xa một bóng đen phóng như bay về phía căn phòng.


Tống Thiên Hành ngạc nhiên:
- Đó là Hồng Hồng cô nương?
Nam Cung Tranh gật đầu:
- Có lẽ chính là y ...
Đằng sau bóng đen còn một bóng xám nữa, nhìn thân thủ của bóng xám ít ra võ công cũng cao hơn bóng đen hai bực.
Nam Cung Tranh thấy vậy thất sắc nói:
- Tống đại hiệp, mau lên! Chặn đứng tên phía sau! Bắt sống!
Tống Thiên Hành không kịp suy nghĩ thiệt hơn, hai tay ấn xuống bàn vọt qua cửa sổ, dưới ánh sáng trăng sao mờ mờ, chỉ thấy một bóng trắng xông về phía bóng xám.
Dường như tên này đã thấy được công lực của chàng cực cao, nên không dám đón thế công. Thân hình đang lao nhanh tới đột ngột ngã xuống đất lăn nhanh lông lốc về phiá rãnh nước.
Nhưng đối thủ mà hắn gặp phải lần này cũng rất cao minh, dù hắn ứng biến thần tốc nhưng vẫn không tránh khỏi tai ách.
Chỉ thấy thân hình Tống Thiên Hành đang lơ lửng trên không hơi chậm lại một chút, hừ lạnh một tiếng, hữu thủ cách không búng chỉ, tiếp theo làm thế chộp tới một chảo, quái nhân áo xám tưởng đâu đã lăn xuống rãnh trước, nào ngờ bị “Tiếp dẫn thần công” của Tống Thiên Hành hút lấy bay ngược lên nằm gọn trên tay chàng.
Cùng lúc đó, thế phi thân của chàng cũng hết đà từ từ đáp xuống.
Chàng chưa kịp nhìn mặt kẻ đã bị chàng dùng cách không chỉ lực chế huyệt đạo đang mềm nhũng trong tay, vội vàng điểm chân tông mình ngược trở về thư phòng.
Nam Cung Tranh đã đón chàng với một nụ cười tươi, dùng truyền âm nói:
- Tống đại hiệp, Nam Cung Tranh lại một lần nữa được khai nhãn giới.
Tiếp đó nàng chỉ sang Hồng Hồng, thân mặc kình trang giới thiệu với Tống Thiên Hành rồi hạ giọng nói:
- Nhị muội, ngươi tạm thời ở đây canh giữ, ta cùng Tống đại hiệp xuống mật thất tra vấn tên tặc tử này.
Nói xong đẩy bức tranh sơn thủy cạnh gương đài, đưa tay điểm mấy cái, dưới đất bỗng hiện ra một cánh cửa nhỏ vừa đủ một người đi qua. Quay đầu lại nhìn Tống Thiên Hành, nhẹ gật đầu rồi lách người xuống trước.
Tống Thiên Hành xách tên áo xám nối gót theo sau, cánh cửa bí mật tự động đóng lại. Đồng thời Nam Cung Tranh cũng đánh lửa châm vào mấy ngọn đuốc dưới thông đạo. Thông đạo hình xoắn ốc ăn sâu xuống đất, bên trong mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Đi xuống ước chừng sâu hai trượng, thì tiến vào một thạch thất rộng chừng bảy thước, phía bên tả hữu có thông đạo, cửa làm bằng tấm sắc, trên có lỗ nhỏ để thông khí.
Nam Cung Tranh cắm cây đuốc vào góc nhà rồi ra hiệu cho Tống Thiên Hành để người áo xám xuống, hỏi:
- Tống đại hiệp đã điểm hôn huyệt hắn?
Tống Thiên Hành gật đầu, Nam Cung Tranh tiếp:
- Nơi này là cơ quan bí mật cao nhất của bản môn tại Kim Lăng, nếu không phải là Tống đại hiệp, ta thật không dám khinh xuất như vầy.
Tống Thiên Hành cười nhẹ nghiêng người:
- Tại hạ cảm thấy hân hạnh vô cùng!
Nam Cung Tranh chỉ thông đạo hai bên nói:
- Cánh cửa bên phải này lần ra bờ sông còn cánh cửa bên trái thông tới một cái giếng khô trong hoa viên. Vì bảo đảm an toàn mà thiết kế hai thông đạo này, nhưng trước nay chưa hề dùng đến.


Tống Thiên Hành chỉ tên áo xám nằm mềm nhũn dưới đất hỏi:
- Tên này có phải là người của Nhất Thống Môn?
Nam Cung Tranh:
- Hắn có phải là người của Nhất Thống Môn hay không thì ta không biết. Nhưng hắn có dự phần vào việc bắt cóc Tống đại hiệp thì không thể sai được.
Tống Thiên Hành chau mày:
- Nam Cung cô nương đã biết chỗ Tống đại hiệp bị giam giữ?
Nam Cung Tranh thở dài nói:
- Từ Quân Lượng hiện bị cầm cố nơi đâu thì không thể biết được. Nhưng theo chỗ ta và Hồng Hồng điều tra biết được thì nơi ấy không ta ngoài phạm vi Kim Lăng.
Tống Thiên Hành thở ra:
- Cũng mong là như vậy.
Liếc qua tên áo xám một cái, rồi lại nhìn Nam Cung Tranh tiếp:
- Nam Cung cô nương mời tại hạ đến đây có phải để đối phó với tên này?
Nam Cung Tranh gật đầu:
- Có thể nói như vậy, bởi tên tặc tử này thân thủ không phải tầm thường, có thể ta cũng chế phục được hắn, nhưng ít ra cũng phải khổ đấu một lúc mới được. Làm như vậy sợ bứt dây động rừng, ảnh hưởng không tốt tới kế hoạch của ta, bởi vậy mới nhờ tới Tống đại hiệp ra tay.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
- Cô nương đánh giá cao tại hạ quá.
Nam Cung Tranh cũng mỉm cười:
- Sự thực chứng minh, ngươi không làm ta thất vọng.
Tống Thiên Hành trở lại vấn đề:
- Lúc nãy cô nương có nói đến kế hoạch ...
Nam Cung Tranh trầm tư:
- Kế hoạch của ta là trước tiên lấy khẩu cung tên này, sau đó chọn bước hành động tiếp t heo, khi cần thiết có thể mạo danh hắn thâm nhập vào tổ chức của chúng, nhưng hiện giờ lực lượng của ta quá mỏng nên không thể ...
Tống Thiên Hành nóng nảy ngắt lời:
- Kế hoạch hay lắm, đã vậy sao cô nương không sớm nói ra, giữ huynh đệ Thạch đảo chủ lại, như vậy không tiện hơn sao!
Nam Cung Tranh mỉm cười nói:
- Hành động sắp tới cần phải kiên nhẫn cộng thêm cơ trí mới mong thành công.
Hai lão quái vật đó võ công tuy cao nhưng tính tình không phù hợp, chỉ sợ hai lão không chịu được làm lộ cơ mưu, bởi vậy mới yêu cần ngươi từ Thái Hồ điều người khác tới.
Tống Thiên Hành gật đầu tán thưởng:
- Cô nương lo liệu quá chu đáo. Nhưng đối phương có những người nào, cô nương có biết không?
Nam Cung Tranh mỉm cười chỉ chỉ người áo xám nằm dưới đất, nói:
- Cái đó tốt nhất nên hỏi hắn.


Tống Thiên Hành lấy mũi chân lật tên áo xám dậy, dưới ánh đuốc bập bùng, gương mặt hắn dài như mật ngựa, râu ba chòm đen nhánh, mũi ưng cong quắp, hai má nhô cao, hốc mắt sâu hoắm, thì ra không ai khác hơn là Thúy Hoa Thành phó thành phủ Trình Hoài!
Lúc nãy Tống Thiên Hành rat ay điểm huyệt rồi mang Trình Hoài vào đến mật thất nhưng vì gấp rút, không kịp nhìn kỹ mặt mũi đối phương, đến giờ chợt phát hiện ra hắn.
Tống Thiên Hành ngạc nhiên “ủa” lên một tiếng buột miệng kêu lên:
- Thì ra là ngươi.
Nam Cung Tranh cũng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi biết hắn? Hắn là ai?
Tống Thiên Hành thở ra nói:
- Là Thúy Hoa Thành phó thành chủ Trình Hoài!
Nam Cung Tranh à lên một tiếng. Tống Thiên Hành đã nhanh như chớp giải huyệt cho Trình Hoài.
Trình Hoài như người ngủ mê mới tỉnh, mở mắt nhìn ra thấy Tống Thiên Hành đứng sừng sững như thiên thần trước mặt, đưa tay giựt mình kinh hãi kêu lên:
- Ngươi ... ngươi ... ngươi là Tống Thiên Hành?
Tống Thiên Hành cười lạnh:
- Vinh hạnh thay! Ngươi đã nhận ra ta.
Trình Hoài biến sắc mặt, ão não thở dài:
- Trời phụ ta rồi ...
Tống Thiên Hành nhếch mép cười:
- Không cần phải trách trời oán đất, ngươi đã làm nhiều điều bất nghĩa, thế nào ngươi cũng có ngày hôm nay.
Trình Hoài trợn tròn đôi mắt, sắc mặt hắn trông thảm não vô cùng, hắn nhắm mắt lại ...
Tống Thiên Hành ra tay như điện chớp bóp miệng hắn không cho ngậm lại, ngón tay trỏ lôi ra một hoàn thuốc đen nhánh, chàng đồng thời cười lạnh nói:
- Có muốn chết cũng không thể chết nhẹ nhàng như vậy được.
Buông tay ra, Tống Thiên Hành phủi tay nói:
- Cũng đừng nghĩ đến việc cắn lưỡi tự tận, hai hàm răng của ngươi không nhanh hơn được chỉ phong của ta, có biết không?
Trình Hoài mắt lóe hung quang nói:
- Tống Thiên Hành, nợ máu trả bằng máu, Trình đại gia học nghệ không tinh, nay lọt vào tay ngươi chỉ có chết mà thôi. Nhưng hảo hán có thể giết nhưng không được làm nhục, nếu ngươi muốn làm nhục ta thì đừng trách Trình đại gia chưởi tám đời tổ tông ngươi!

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 97
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com