Nam nhân bao giờ cũng thích nữ nhân vì mình mà làm việc. Vì đó là một biểu hiện chứng tỏ nữ nhân đang yêu mình, và cũng tỏ ra rằng nữ nhân tình nguyện thuộc về mình. Phượng Phượng quay lại nhìn khắp phòng lần nữa, nhoẻn miệng cười hỏi: - Chàng thấy thế nào ? Lão Bá lộ vẻ hài lòng, đáp: - Rất tốt ! Phượng Phượng hỏi vặn: - Tốt bao nhiêu chứ ? Lão Bá trả lời: - Tốt đến nỗi bây giờ trông thậát giống một căn nhà rồi ! - Nhà thật chứ ? Ai bảo đây không phải là nhà nào ? Rõ ràng đây là nhà của chúng ta mà. Lão Bá nhìn dung mạo tuyệt mỹ và nụ cười trẻ trung của Phượng Phượng và chợt cảm thấy như chính mình cũng trẻ ra. Phượng Phượng lại nói: - Có biết bao nhiêu gia đình cũng giống như thế này. Một người chồng, một người vợ và một ngôi nhà nhỏ. Đã không lo ăn, lại không lo mặc, càng không sợ chết rét. Cô ta hít vào một hơi sâu một cách mãn ý, nói thêm: - Bất kỳ một nữ nhân nào, chỉ cần có một gia đình như thế là mãn nguyện rồi ! Lão Bá cười nói: - Chỉ tiếc rằng anh chồng đã là một lão già mất rồi ! Phượng Phượng chúm miệng lườm ông một cái thật dài, hỏi: - Làm sao chàng lại tự cho mình già rồi chứ ? Không để Lão Bá kịp mở miệng, Phượng Phượng nói tiếp: - Khi một nữ nhân đã chấp nhận trượng phu của mình thì không còn để ý đến tuổi tác nữa, chỉ xem người chồng đó có thương yêu chăm sóc mình hay không, có xứng đáng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa hay không. Lão Bá cảm động nắm lấy tay cô. Từng có người coi ông là một bằng hữu chí tình, lại có người cho ông là một nam tử hán điển hình. Nhưng gọi ông là người chồng tốt thì đây là lần đầu ông được nghe. Bởi xưa nay ông chưa từng là người chồng tốt. Bởi ngay sau lúc thành thân, ông lập tức bị cuốn hút vào nhưng cuộc chiến khốc liệt. Đó là thời gian khó khăn nhất của Lão Bá. Người vợ trước đây của ông hình như cũng giống Phượng Phượng, xinh đẹp, thông minh và hiền dịu. Nhưng suốt ba năm, ông đã được mấy ngày cùng vợ tâm tình ? Mãi đến khi tình hình có phần lắng dịu, sự nghiệp của ông vững chắc thêm một chút thì vợ Ông lâm bệnh qua đời. Mãi cho đến chết, cô ta cũng không hề tỏ ra hận ông vì đã bỏ mặc vợ con, hoàn toàn không cầu xin gì cho mình, chỉ xin ông một điều là chăm sóc hai đứa con cho tốt. Thế mà ông không làm được. Ông không phải là người chồng tốt, cũng không phải là người cha tốt. Ông không còn thuộc về bản thân mình nữa, phải lo cho toàn Ngũ Hoa Viên mà không có thời gian để quan tâm đến con cái của mình. Nghĩ đến nhi nữ, ông chợt thấy sóng mũi mình cay cay. Nhi tử đã được ông tận tay mai táng trong Cúc Hoa Viên, còn nhi nữ thì sao ? Ông chợt nhận ra rằng từ trước tới nay, ông chưa bao giờ hiểu rõ Tiểu Điệp và chưa thật sự quan tâm đến hạnh phúc của con gái. Ông chỉ quan tâm đến danh dự và thể diện của mình mà thôi ! Lão Bá chua chát nghĩ thầm: - Vì sao phải chờ đến già, mình mới nghĩ đến nhi nữ, mới thật sự quan tâm đến nó ? Có phải bởi vì lúc này ông không còn điều gì để quan tâm nữa ? Hay người ta khi đến bước cùng đường mạt lộ mới hối hận những lầm lỗi của mình ? Ông thở dài nói: - Xưa nay ta chưa bao giờ là người chồng tốt. Trước đây như thế và sau này cũng thế. Phượng Phượng lắc đầu: - Thiếp không cần biết chàng trước đây ra sao, chỉ cần sau này… Lão Bá ngắt lời: - Cho dù bây giờ ta có muốn làm một người chồng tối cũng không kịp nữa. Phượng Phượng hỏi: - Vì sao ? Chỉ cần chàng muốn, nhất định sẽ làm được. Lão Bá lắc đầu: - Tiếc rằng có những việc dù ta hoàn toàn không muốn nhưng cũng phải làm. Ông chợt nhìn ra phía xa xăm, ánh mắt đầy đăm chiêu. Phượng Phượng chăm chú nhìn ông, chợt hỏi: - Chàng còn định phục cừu nữa hay sao ? Lão Bá không trả lời. Thông thường im lặng là sự thừa nhận. Phượng Phượng lại hỏi: - Tại sao chàng còn nghĩ đến chuyện phục cừu chứ ? Chẳng lẽ không thể quên được điều này để trở thành một con người khác ? - Không thể ! Phượng Phượng kêu lên: - Vì sao vậy ? Vì sao… Lão Bá trầm giọng nói: - Bởi vì nếu ta không phục cừu thì ta không còn đáng sống nữa, chỉ còn chờ chết mà thôi ! Phượng Phượng cúi đầu khẽ nói: - Thiếp không hiểu. Lão Bá thừa nhận: - Quả thật nàng không hiểu được đâu. Cô ta không thể hiểu nguyên tắc lấy răng chọi răng, lấy máu trả máu. Đó không những chỉ là nguyên tắc của Lão Bá mà cũng là nguyên tắc của mọi hảo hán trên giang hồ. Ai không thể làm được điều này thì sẽ bị con là nhu nhược, non gan, không những bị khinh bỉ, mà chính kẻ đó cũng tự khinh miệt mình. Một người khi đã tự coi khinh mình thì còn đáng sống nữa không ? Lão Bá chậm rãi nói: - Giá như ta có thể làm lại từ đầu, rất có thể ta không như bây giờ. Nhưng hiện tại ta không thể thay đổi được nữa. Phượng Phượng ngẩng lên nói: - Dù chàng có được làm lại từ đầu thì cũng vẫn thế, không hề thay đổi. Bởi vì bản tính chàng vốn là người như vậy, bản tính là Lão Bá. Giọng cô ta trở nên dịu dàng hơn: - Có thể cả thiếp cũng không hy vọng chàng thay đổi. Nhưng vì thiếp thích kiểu người như chàng. Bất kể chàng là người tốt hay xấu, chàng vẫn là một nam tử hán chân chính. Cô ta nói không sai. Lão Bá vĩnh viễn là Lão Bá, không bao giờ thay đổi. Bất kể cách sống của ông là tốt hay xấu, ông vẫn là một nam tử hán cứng rắn, cương trực và đáng sợ. Làm được điều đó không dễ. Lão Bá không tranh luân nữa, đến nằm xuống giường, thái độ hoàn toàn bình tỉnh, sắc mặt không còn chút biểu hiện nào nữa. Phượng Phượng đến bên, dịu dàng và quan hoài hỏi: - Thương thế chàng đở chưa ? Lão Bá gật đầu không đáp. Phượng Phượng lại nói: - Chờ khi thương thế chàng đỡ thêm một chút, chúng ta sẽ ra khỏi đây. Lão Bá lại gật đầu. Phượng Phượng lặng đi một lúc rồi chợt cắn môi hỏi: - Thiếp chỉ lo rằng chỉ một mình chàng thì có thể đối phó nổi với chúng không ? Lão Bá gượng cười đáp: - Chẳng cần biết đối phó được hay không. Ta vốn sinh ra là người làm náo động thiên hạ mà ! - Nhưng lúc đó chàng có hai trợ thủ đắc lực… Lão Bá hỏi: - Nàng cũng biết ư ? - Thiếp có nghe nói. Lúc đó mặc dù chưa gặp chàng, nhưng thiếp đã nghe nói rất nhiều về chàng. Lão Bá không nói gì, nhắm mắt lại. Nhưng Phượng Phượng vẫn tiếp lời: - Thiếp biết hai trợ thủ đó của chàng, một người tên là Lục Mãn Thiên, còn người khác là Dịch Tiềm Long. Sau này tuy cả hai đều phản bội chàng, nhưng trước đó đã vì chàng mà làm rất nhiều việc. Lão Bá không nén nổi, mở mắt ra hỏi: - Nàng còn biết gì nữa ? Phượng Phượng thở dài đáp: - Thiếp còn biết rằng, bây giờ chàng không thể tìm được người nào như họ nữa. Lão Bá lẩm bẩm: - Nữ nhân thật là kỳ quặc ! Những việc không nên biết thì họ đều biết cả. Trái lại những việc đáng biết thì lại chẳng biết gì. Phượng Phượng nhìn ông hồi lâu rồi hỏi: - Chàng có muốn nghe thêm một câu chuyện không ? Chàng cho rằng thiếp thích nói những chuyện đó lắm sao ? Lão Bá lãnh đạm đáp: - Nàng có thể không cần nói. Phượng Phượng vặn vẹo hai tay, tiếp lời: - Đáng ra thiếp không nên nói. Nhưng bây giờ… bây giờ không thể không nói ra. Chàng là nam nhân duy nhất của thiếp. Đời này thiếp đã hoàn toàn thuộc về chàng, làm sao thiếp co thể không quan tâm đến chàng được ? Lão Bá lại mở mắt ra, chờ đợi. Trong trường hợp đó, không một nam nhân nào có thể cầm lòng được. Phượng Phượng cúi xuống người Lão Bá thổn thức, nước mắt rơi lã chã xuống ngực ông. Lúc sau, cô ta sụt sùi nói: - Thiếp chỉ muốn nghe chàng nói một câu. Lần này ra khỏi đây, đối phó với chúng, chàng có mấy phần cầm chắc ? Lão Bá đặt tay lên mái tóc cô ta, nhẹ giọng hỏi: - Nàng có biết có nhiều lúc nói thật làm cho người ta đau lòng không ? - Thiếp biết ! Nhưng vẫn muốn nghe. Lão Bá trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói: - Ta là một con bạc. Bất cứ con bạc nào cũng chuẩn bị sẵn một quân chủ bài để lật ra. Nhưng lần này… lần này ta đến một quân chủ bài trong tay cũng không có. Nói đúng hơn, vẫn có quân cuối cùng đó, nhưng sợ rằng… không còn tác dụng nữa. - Vì sao ? - Vì bây giờ ta vẫn chưa cầm trong tay. - Nghĩa là.. nghĩa là quân chủ bài đó của chàng vẫn chưa sa vào tay chúng ? Lão Bá thở dài nói: - Chỉ sợ rằng việc đó không còn lâu nữa ! Phượng Phượng nói: - Thiếp không biết gì về những quân bài cả. Nhưng nếu chàng vẫn còn bằng hữu hoặc thủ hạ còn chưa bị Lục Hương Xuyên tiêu diệt hoặc chưa bị lộ thì vẫn còn có thểâ liên lạc với họ mà ? Lão Bá buồn bả lắc đầu: - Bây giờ thì không kịp nữa. Phượng Phượng vội hỏi: - Vì sao ? Lão Bá hơi nhổm người lên hỏi: - Nàng có muốn biết rõ sự thật không ? Phượng Phượng cố nén nỗi kích động trả lời: - Có ! Lão Bá trầm giọng nói: - Chúng ta đã ước định trước đúng ngày mồng bảy, chính ta sẽ suất lảnh tứ lộ nhân mã trực diện tấn công Phi Bằng Bảo. Dưới con mắt mọi người, đó là đòn quyết định và tất nhiên ta đã dốc toàn bộ lực lượng… Ánh mắt Phượng Phượng chợt sáng lên. Cô ta cố ghìm nỗi hồi hộp, hỏi: - Có nghĩa là chàng vẫn còn một lực lượng khác bí mật ẩn phục, đúng không ? Lão Bá gật đầu: - Không sai ! - Kế hoạch thế nào ? Lão Bá không trả lời thẳng vào câu hỏi: - Nhiều năm nay, không ai biết rằng ta bí mật huấn luyện một lực lượng trẻ tuổi. - Thế ư ? Lão Bá điềm tỉnh kể tiếp: - Tuổi trẻ thường quả cảm và đầy nhiệt huyết. Bởi thế, lực lượng đó ta gọi là Hổ tổ, bởi vì chúng chẳng khác gì mãnh hổ, vừa dũng mãnh vừa không sợ bất cứ điều gì. Phượng Phượng nhận xét: - Nhưng họ lại thiếu kinh nghiệm… Lão Bá nói: - Kinh nghiệm tuy quan trọng, nhưng vấn đề chủ yếu nhất trong cuộc chiến sinh tử là dũng khí. Phượng Phượng lại hỏi: - Chàng đã có ý định huấn luyện họ với mục đích tung vào cuộc chiến này ? Lão Bá gật đầu: - Dưỡng binh mười năm, dụng binh một ngày. Vì cuộc chiến đó mà chúng ta đã đợi rất lâu. Mỗi người đều hiểu rõ cuộc chiến này đối với họ quan trọng như thế nào. Phượng Phượng chớp chớp mắt nói: - Thiếp còn chưa rõ lắm… - Ta đã đáp ứng với chúng rằng, nếu thắng lợi trong cuộc chiến này, những ai còn sống sẽ được hưởng phú quý trọn đời. Còn nếu bại thì tất cả đều nhận lấy cái chết. Phượng Phượng gật đầu: - Đương nhiên họ đều biết rằng chỉ cần Lão Bá đáp ứng là nhất định sẽ thực hiện. - Phải ! Vì thế bây giờ chẳng những mọi người đang hừng hực khí thế mà còn quyết tâm không thắng lợi thì không trở về. Phượng Phượng hỏi: - Bây giờ chàng đã bố trí tất cả lực lượng Hổ tổ ở phụ cận Phi Bằng Bảo ? - Không sai ! - Chàng đã ước định với họ là ngày mồng bảy sẽ phối hợp tấn công ? - Đúng ngọ ngày mồng bảy. - Chàng lãnh xuất tứ lộ nhân mã tấn công chính diện, còn họ sẽ bí mật tập kích phía sau ? Lão Bá gật đầu nói: - Tuy ta không nghiên cứu kỹ binh pháp, nhưng cũng hiểu tác dụng của tiền hậu hợp công, dương đông kích tây, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị sẽ lợi hại thế nào… Phượng Phượng cũng cười tán thưởng: - Chàng đã nói Hổ tổ chẳng khác gì mãnh hổ. Nay lại thêm yếu tố bất ngờ và tiền hậu hợp công, như thế đủ tin rằng Phi Bằng Bảo sẽ bị tơi tả không còn manh giáp rồi ! - Phi Bằng Bảo tuy lực lượng không phải tầm thường, hiện là một đệ nhất bang phái trên võ lâm, nhưng nhiều năm qua không ai dám xâm phạm chúng. Vì được sống yên ổn quá lâu tất khó tránh khỏi sự trễ nãi. Phượng Phượng tán đồng: - Ngay cả loại ngựa cũng thế. Cho dù là thiên ly mã nhưng lâu ngày không xung trận thì cũng béo ra và chậm chạp. Lão Bá nhìn cô ta hồi lâu, rồi cười nói: - Không ngờ nàng hiểu được sự đời nhiều như vậy. Ông chợt nhận thấy đàm luận với Phượng Phượng thật hứng thú, vì ông nói ra điều gì cô ta cũng hiểu. Đối với một lão nhân cô đơn và bây giờ lại bị dồn vào nơi hoang rợn này, điều đó rất có ý nghĩa. Phượng Phượng thở ra một hơi, nói: - Bây giờ thì thiếp đã hiểu vì sao chàng vẫn giữ được lạc quan như thế, tin chắc như thế. Lão Bá chợt rầu giọng: - Nhưng ta đã quên mất một câu nói của chính mình… - Câu gì vậy ? - Một người bất luận trước khi làm việc gì đều không được tin chắc. Vẻ mặt Phượng Phượng u ám hẳn đi. Cô ta gật đầu, thở dài nói: - Bây giờ thiếp đã hiểu. Chàng đang bị kẹt ở đây, khó mà phối hợp được với họ như kế hoạch. Lão Bá buồn bả gật đầu: - Ta tin rằng lúc này lực lượng của ta do Lục Hương Xuyên triệu tập về đã bị hắn sát hại. Phượng Phượng hỏi: - Còn Hổ tổ ? - Mặc dù ta chưa nói toàn bộ kế hoạch cho Lục Hương Xuyên nhưng chắc rằng hắn đã có sự hoài nghi, đương nhiên không bao giờ bỏ qua họ. - Chắc rằng họ vẫn chưa biết sự cố xảy ra ở đây. Lão Bá rầu giọng: - Cho dù họ có nghe tin này thì chắc rằng không tin đâu ! Không phải họ không tin Lục Hương Xuyên làm phản, mà là không tin Lão Bá có thể thảm hại. Vì đối với họ, Lão Bá là vị thần. Phượng Phượng nói: - Vì thế họ sẵn sàng hành động theo đúng kế hoạch, chờ đúng ngọ ngày mồng bảy là tấn công. Lão Bá gật đầu, ánh mắt lộ vẻ đau thương. Bởi ông đã hình dung ra kết cục bi thảm của họ. Những thanh niên đầy nhiệt huyết đó như đàn chim đang bay thẳng vào lửa, nhưng họ vẫn còn tưởng lầm rằng đang bay hề hướng cầu vồng. Biết đâu cho đến lúc họ bị thiêu trong lửa vẫn tin rằng hướng bay của mình là chính xác ? Bởi vì hướng bay đó đã được Lão Bá vạch ra cho họ.