Chương 20
Hơn một giờ sau, Hiền cùng bạn bè vẫ còn đi chơi ngoài bãi biển. Trời đã tối hẳn vì là một đêm hạ tuần, và mãi đến chín, mười giờ trăng mới mọc. Rặng đèn điện trên đường cao chiếu ánh xuống những đợt sóng thành những hình trạng rất lạ lùng... Có lúc trông giống một cái tầu bằng kim cương chạy ngang một quãng dài theo ven bờ rồi vụt biến vào trong đêm tối, chìm lắng xuống đáy biển... Có lúc trông giống như một đàn quái vật vẩy dát lân tinh. Chúng gầm thét đuổi nhau, nuốt nhau, biến đi hiện ra mãi mãi không cùng.
Hiền lặng lẽ ngắm cái hiện tượng biến cải trong giây lát mà tưởng như đứng trước một cảnh mộng ảo thần tiên. Bên tai nàng, Lưu thì thầm bài “Un Jour Loin de Toi”.
“Một ngày em xa anh là một ngày em buồn tênh...”
Với cái nghĩa lãng mạn của câu ca, bao nhiêu thi vị của cảnh sóng biển ban đêm càng tăng lên. Hiền ngây ngất mê man, sung sướng cất tiếng hát một bài ca Pháp. Giọng nàng cao và trong. Tiếng sóng trầm và đục như tiếng cây hồ lớn gẩy chen nhịp hát. Dứt lời ca, tiếng ngân còn như kéo dài qua những tiếng vỗ taỵ
Cặp đèn ô-tô (xe hơi) từ trên đường cao chiếu ánh sáng xuống biển làm cho những lớp sóng vụt hiện rõ ra như lúc ban ngày, và trong một giây làm mất hết cái hình ảnh huyền diệu... Hiền cũng vụt tỉnh giấc mộng yêu đương, lắng tai nghe mấy người bạn bình phẩm về bản chất ngây thơ, đần độn của Vọị Nàng chỉ mỉm cườị..
Bây giờ có lẽ đã gần chín giờ vì đèn khách sạn đã tắt. Mọi người chia tay, ai về nhà nấỵ Lưu bảo Hiền:
-Tôi xin đưa cô về.
-Cám ơn anh. Kể thì tôi đi một mình cũng chẳng ai bắt nạt nổị Nhưng anh đã có lòng tốt muốn hộ vệ, tôi quả không dám từ chốị
Đi được một quãng, Lưu ngập ngừng nói:
-Thưa cô...
Hiền nghe chữ cô đã hơi lạ tai vì lâu nay Lưu chỉ kêu nàng là chị . Nhưng lần này nàng chẳng hiểu sao không những nàng không muốn cự lại mà còn nhận ra rằng tiếng cô dịu dàng êm ái hơn tiếng chị .
-Anh bảo gì?
-Thưa cô...
Lưu định tìm những lời âu yếm kín đáo để gợi tình yêu trong lòng cô thiếu nữ nhưng đột nhiên luống cuống, chẳng biết bắt đầu ra saọ
-Cô ở Sầm Sơn lâu ngày đã thấy chán chưả
-Thưa anh, chán thì chưa chán. Nhưng cũng sắp phải về Hà-Nội thôi!
Lưu có vẻ hốt hoảng:
-Cô sắp về Hà-Nộỉ
-Vâng, tôi sắp về Hà-Nộị Nghĩa là mẹ tôi muốn về.
-Để cụ về. Cô ở ngoài này một mình cũng được chứ gì?
Biết rằng mình vừa nói một câu vô lý, Lưu bèn gượng cười nói tiếp luôn:
-Nhưng chắc cụ chẳng cho phép!
Hiền vẫn lặng thinh nhìn những đợt sóng trắng xóa xô nhau trên mặt biển tối đen.
-Cô về thì Sầm Sơn vắng ngắt buồn tênh.
Hiền bật cười hát:
“Một ngày em xa anh là một ngày em buồn tênh...”
Lưu đang hí hửng mừng thầm, đi sát vào người Hiền thì Hiền lại nói:
-Sao mà chữ buồn tênh nghe nó ngớ ngẩn buồn tẻ thế? Nó cũng buồn tẻ như như ý nghĩ của anh. Vâng, sao vắng mặt em Sầm Sơn lại buồn tênh được?
Lưu không để ý đến câu nói của Hiền. Chàng chỉ nhận thấy chữ em lần đầu thốt ra từ miệng người mình yêu, nghe thấm thía đến tận tâm hồn khiến chàng yên lặng một lúc lâu, mơ màng sung sướng...
Bỗng Hiền trỏ tay bảo Lưu:
-Kìa anh trông, đẹp không?
Một đám mây đen viền vàng chói giải ngang trên làn nước, chiếu lên mặt biển một vết dài ánh sáng lăn tăn chạy thẳng từ chân trờị
Hai người dừng bước đứng chờ xem trăng lên. Nhưng Hiền vừa quay lại hỏi Lưu một câu thì một cảm giác là lạ làm cho nàng rùng mình ngoảnh lại trông... Trăng nửa vành đã ló trên đám mây cao hơn mặt biển đến một sảị Ánh sáng hình như chạy lan rộng mãi ra và vẽ một vạch vàng bóng từ đầu nọ đến đầu kia làn nước, ở nơi trời biển gặp nhaụ..
Hiền liếc mắt nhìn Lưu, cảm thấy Lưu đẹp trai lên bội phần và đang mỉm cười âu yếm nhìn mình.
Sự yên lặn làm cho nàng sợ hãi và vội tìm câu nói để khỏi nghĩ liên miên:
-Anh Lưu ạ, đã nhiều lần tôi chờ xem trăng lên, mà chưa lần nào tôi trông thấy trăng đang lúc mọc. Thấy ánh sáng tỏa ra rồi vụt một cái, chẳng biết từ đâu nhảy vọt lên, trăng đã cách mặt nước đến mấy thước.
Lưu cười, nịnh khéo một câu:
-Văn sĩ tả cảnh trăng mọc đúng lắm. Nhưng văn sĩ chỉ quên một điều là ban đêm ở chân trời thường có mâỵ Trăng phải vượt qua đám mây, vì thế lúc ta trông thấy thì đã lên caọ Chỉ có thế!
Hiền suy nghĩ giây lâu rồi mới nói:
-Có lẽ thế. Nhưng tôi đâu phải là văn sĩ đâu, anh đừng quờ quạng, dại dột. A anh Lưu, anh có biết vì sao tôi gọi anh Vọi là thi sĩ không?
Nghe Hiền nhắc đến tên Vọi, Lưu sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp:
-Thưa cô, không.
-Bữa nọ cũng cảnh sáng trăng, nhưng trăng tròng kiạ Anh ấy bảo tôi rằng bàn chân đặt trên cát ướt như in xuống đấy những vết dát bạc sáng loáng.
Rồi nàng vừa bước vừa nói:
-Đây này, anh coi có đúng thế không? Thật là: gót vàng lững thững ... lững thững gì nữa nhỉ?
Lưu đọc tiếp:
-Bên làn nước... trong.
Hiền cười:
-Trong thì cũng chẳng trong gì!
Thấy Hiền rẽ vào phố, Lưu hỏi:
-Cô về?
-Anh chóng quên nhỉ? Anh hứa đưa tôi về nhà kia mà!
-Nhưng đêm trăng đẹp lắm, về làm gì vộỉ
-Khuya lắm rồi, phải về chứ.
Hiền rảo bước. Từ nãy Lưu vẫn theo đuổi một ý nghĩ. Chàng muốn biết Hiền có năng đi chơi ngắm trăng với Vọi không, và nàng đi một mình hay đi với mẹ. Khi lên đến đường, chàng đánh bạo hỏi:
-Cụ với cô thích ngắm cảnh trăng lên lắm phải không?
-Cũng chẳng thích lắm.
-Đêm hôm nọ tôi gặp cô đi với anh Vọị
-Thế à?
-Hình như có cả cụ nữa thì phảị
-Hình như thế.
Đến cổng, Hiền giơ tay bắt tay Lưu:
-Cám ơn anh. Thôi, anh về nhé.
Tiếng bà Hậu ở trong nhà vọng ra:
-Hiền đã về đấy à?
-Thưa mẹ, vâng.
-Sao con đi chơi khuya thế? Ai đưa con về đấỷ
-Thưa mẹ, anh Vọi đấy mẹ ạ.
Lưu nghe Hiền nói dối mẹ thì khấp khởi mừng thầm. Vì chàng chắc chắn rằng trong hai người chỉ mình là đáng kể, đáng sợ. Chàng có biết đâu rằng vì bà Hậu ngờ vực chàng ranh quái nên Hiền phải nói dối để mẹ yên lòng mà thôi chứ chẳng có ý gì khác.
Chương 21
Vòi đứng trước cổng nhà bà Hậu, ghé mắt nhìn qua hàng chấn song xem có ai qua lại trong sân để gọi, nhưng chờ mãi chẳng gặp một người nàọ Mọi khi mang trứng, mang gà đến bán, Vòi chỉ việc rao: “Bà có mua trứng, mua gà không?” là cô Hiền ra mở cổng ngaỵ Lần này Vòi không bán chác nên do dự sợ hãị
Hai, ba lần nó lản đi rồi lại quay đến chỗ cũ, vẻ mặt băn khoăn mong đợị Cũng có lúc nó mỉm cười... Một nụ cười vơ vẩn nhưng rất có duyên, nhất là lúc đưa tay vuốt mái tóc đen hay cúi xuống kéo thẳng cái thắt lưng quan lục.
Năm nay Vòi 15 tuổị Tuy phải làm việc nhiều quá sớm nên thân thể hơn lùn, nhưng rất đậm đà dễ coị Đôi mắt sáng và to tròn lại càng làm tôn vẻ thông minh lanh lợi của một cô gái quê mới lớn.
Vòi đương vân vê cái hoa bìm bìm đứng suy nghĩ thì một người vận tây đến cổng kéo chuông. Hiền chạy rạ
- Ồ, anh Lưu! Đến sớm nhỉ?
Lưu cười:
- Tôi đến rủ cô ra biển hóng mát. Trời đẹp lắm.
Rồi chàng quay lại trỏ Vòi:
- Có con bé này hình như muốn hỏi cô điều gì.
Hiền mở cổng nhìn sang bên:
- Kìa, Vòi đấy à? Hỏi gì thế em?
Vòi rụt rè tiến đến gần:
- Thưa cô... cháu đến xin cô mấy viên thuốc.
- Thuốc gì kia, em?
- Cháu cũng chả biết thuốc gì. Anh cháu ốm, hai hôm nay chẳng chịu ăn cơm. Tối hôm qua mẹ cháu dặn cháu lên xin cô vài viên thuốc.
- Anh Vọi ốm?
Thấy Hiền buồn rầu ngẫm nghĩ, Lưu phì cười:
- Mày xin thuốc mà không nói anh mày ốm bệnh gì thì còn biết chữa ra làm saỏ
Hiền ôn tồn bảo Vòi:
- Được, em cứ về rồi tôi đem thuốc đến chọ
Vòi ngần ngừ vì không nghe rõ câu Hiền nóị Vả lại, không khi nào nó dám ngờ rằng cô Hiền lại đích thân đến thăm anh nó.
- Thưa cô, cháu về tay không sợ mẹ cháu mắng. Hay cô cứ cho cháu... thứ thuốc hôm trước ấy mà.
Hiền mỉm cười:
- Không được. Em sốt thì mới dùng thuốc ấy, chứ anh Vọi biết có sốt không?
Vòi đáp liều:
- Anh cháu cũng sốt.
- Vậy em đứng đấy chờ nhé.
Hiền chạy vào trong nhà lấy ống thuốc ký- ninh đưa cho Vòi và dặn chỉ nên dùng mỗi lần một viên thôị Vòi đỡ lấy, ngớ ngẩn nói:
- Cô cho anh cháu tất cả?
- Ừ, tất cả. Nhưng nhớ đừng dùng tất cả một lúc nhé. Uống như thế sẽ hóa điên đấy!
Vòi cười láu lỉnh:
- Vâng, cháu xin nhớ kỹ.
Đoạn nó chắp tay chào rồi sung sướng cắm đầu chạỵ Hiền ngây người đứng nhìn theọ
Không thấy Hiền lưu ý đến mình, Lưu ngắt một bông hoa dại xé vụn từng cánh, miệng huýt sáo một bài ca Pháp.
- Chết, quên! Xin lỗi anh nhé.
Lưu cố giữ nét mặt thản nhiên, nhưng giọng vẫn nhiễm đầy vẻ tức giận:
- Có gì mà cô phải xin lỗi!
Rồi chàng cười gượng, tiếp luôn một câu nói đùa:
- Bà lang kia đấy! Nhưng chẳng biết có băm không?
Hiền không đáp. Nàng đang mải theo đuổi những ý nghĩ miên man. Đã bốmn hôm nay nàng không gặp Vọị Mà hình như nàng quên bẵng rằng ở Sầm Sơn có một anh đánh cá tên là Vọị Chiều chiều nàng ra tắm, sáng sáng nàng ra dạo mát trên bãi cát. Những người kéo lưới không hề nhắc nàng nhớ đến hình ảnh anh chàng tráng kiện đẹp traị
Vì bên nàng lúc nào cũng có đám bạn khuê các phong lưụ nhất là có Lưu, người đã làm cho nàng bắt đầu cảm thấy rung động... Trái tim nàng bắt đầu đập mạnh ngay từ hôm cùng nàng nói chuyện trong một cảnh nhuộm toàn màu yêu đương của một buổi tối trăng mờ, biển réọ
- Cô nghĩ gì mà thờ thẫn cả người ra thế?
Không thấy Hiền trả lời, Lưu giận đi thẳng vào trong nhà chào bà Hậu rồi ngồi tiếp chuyện với bà, để mặc Hiền đứng nghĩ vơ vẩn ở ngoài cổng.
Hiền cố nhớ lại những sự việc đã xảy ra và tự trách thầm:
- “Vô tình ta đã phạm một tội ác là mời Vọi đến dự tiệc trà!”.
Hiền cho rằng Vọi ốm chỉ vì bị người ta chế giễụ Sức tưởng tượng của nàng tả Vọi ra một người biết tự trọng như bọn trí thức. Và nàng nhận thấy đám bạn nàng và chính nàng là một lũ tàn ác , đem một trái tim ngây thơ thành thật ra làm trò đùạ Vẫn biết mời Vọi đến dự tiệc nàng không có ý muốn trêu ghẹo mà chỉ cốt tỏ cho bạn hữu nàng hiểu rằng nàng không hề phân biệt giai cấp. Nhưng đó chỉ là một sự vụng về, một tính toán sai lầm. Mời Vọi vào trong phòng khách hôm ấy có khác gì nhốt một con chim đang bay nhảy tự do ngoài trời vào trong một chiếc lồng.
Hiền mơ màng như thấy Vọi hiện ra ở trước mặt với tấm thân cân đối nở nang... Nhưng tấm thân ấy không làm rung động được lòng nàng như trước nữạ Nàng nghĩ thầm:
- “Cái đẹp về hình thức khó cảm được trái tim một người có trí thức nếu cái đẹp hình thức ấy không chứa một tâm hồn tương đương.
Nhưng Hiền lại nghĩ:
- “Biết thế nào là tương đương? Tâm hồn không hẳn là trí thức. Có trí thức mà gian trá, lừa dối, tàn ác thì không bằng có một tâm hồn ngây thơ và thành thật tuy thô lỗ.”.
Nàng nhận thấy Vọi đứng riêng ra một xã hội khác hẳn với cái xã hội nàng đang sống. Cái xã hội ấy chỉ nghĩ đến dùng trí thức để che đậy một tâm hồn có khi xấu xa, đê hèn...
- “Ừ, biết đâu rằng anh Lưu cảm về trí thức, về tâm hồn mình, hay chỉ cảm về tài sản của mình? Còn một người như Vọi nếu yêu ai thì chắc chắn là yêu thành thật, không bao giờ biết mơ ước những gì xa xôị”.
Sẵn có một nền học vấn lãng mạn, Hiền bài trí rất mau ra một cuộc đời đầy đủ, êm đềm: Hai vợ chồng cùng đẹp, khỏe mạnh, chỉ biết yêu nhau và làm việc bằng chân taỵ
Và nàng cảm thấy rằng không những Vọi biết yêu, mà có lẽ Vọi còn yêu tha thiết hơn những người thường.
- “Ừ, anh ta ốm... Biết đâu không phải vì say mê nhớ tiếc một cô thiếu nữ mà anh ta nhận biết hơi muộn rằng mình không thể yêu được..., mà anh ta coi như đã sắp lọt vào tay một người khác xứng đáng hơn anh ta... Cô thiếu nữ ấy chính là ta!”.
Hiền mỉm cười, nụ cười tự phụ của cô thiếu nữ đã làm cho nhiều anh choáng váng đêm mê vì học vấn trí thức và nhan sắc của mình.
- Anh Lưu!
Nghe Hiền gọi, Lưu vội chạy ra hỏi:
- Cô truyền?
Hiền cười:
- Anh cứ dạy quá lời thế? Ta ra bãi biển hóng mát đị
Lưu vui vẻ đáp:
- Xin vâng.
Bà Hậu gọi Hiền bảo thong thả ăn sáng chờ bà cùng đi chơi với, nhưng nàng mời mẹ cứ ăn trước. Bà mỉm cười âu yếm bảo Lưu:
- Cũng được. Cậu Lưu đưa em nó về ngay nhé!
- Bẩm, vâng.
Bà Hậu biết rằng Lưu thành thật muốn làm rể bà nên bà thôi không nghi kỵ nữạ Hơn nữa, bà ta muốn hai người năng được gần nhau để hiểu nhau, quý trọng nhau... Và để sau này con bà khỏi phải phàn nàn rằng bà ép lấy người chồng mà nàng không thuận...