watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:24:4428/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Khái Hưng > Trống Mái - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Trống Mái
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 13

Chương 13

Quả thật còn sớm quá! Khi hai người tới biển chưa một ai ra tắm. Bãi cát vắng ngắt nằm dài dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè.
Vọi kéo mảng xuống biển rồi mời Hiền bước lên. Chàng đi dưới nước, ấn mẳng ngược lên phía mỏm đá. Mỗi lần bị sóng đánh, nước lại bắn tung tóe lên mặt Vọi, Hiền thương hại bảo:
- Ướt hết cả áo anh rồi!
Vọi cười:
- Thưa cô, càng mát.
Hiền ngắm Vọi nghĩ thầm:
- “Thân thể kia mà mặc may- ô thì đẹp biết bao!”.
Nhìn Vọi, nàng ân cần hỏi:
- Anh không đội nón thế có nóng không? Hay tôi cho anh mượn cái nón của tôỉ Để tôi trùm áo tắm lên đầu cũng được.
Vọi từ chối, nói rằng chịu nắng đã quen không saọ Bỗng chàng đăm đăm ngẫm nghĩ, bảo Hiền:
- Cô muốn ra xa không?
Hiền vui mừng đáp:
- Còn nói gì nữa!
- Vậy để tôi đi lấy buồm nhé!
- Lấy ở đâủ
Vọi vừa chạy vừa quay lại đáp:
- Ở trong lều của cậu tôị

Một lát sau, Vọi vác đến một cánh buồm nâu cuộn lại và một cây trẹ Không thấy Hiền đâu, chàng nhớn nhác nhìn quanh, trong bụng lo lắng. Cái đầu đội mũ cao- su nhô lên làn sóng và loang loáng phản chiếu ánh mặt trời khiến Vọi biết rằng Hiền đang bơị Bấy giờ chàng mới có dịp để ý đến cái nón của Hiền mà bên trong đựng chiếc áo khoác bông. Chàng liền mang các thứ xuống mảng rồi chở ra xa để đón.
Hiền leo lên mảng, lấy áo khoác choàng vào mình, vừa cười vừa thở rồi bảo Vọi chèo mạnh ra khơị
- Cô có biết chèo không?
Hiền đáp:
- Tôi chưa chèo mảng bao giờ.
- Vậy cô giữ vững lái cho mũi quay ra phía ngoài để tôi dựng cột buồm nhé?
Khi cánh buồm đã giương, mảng lưới như bay là là trên mặt biển. Tiếng sóng vỗ vào những cây bương kêu lép bép. Bọt sóng trắng phau văng vào đằng mũi bắn vọt lên.
Mảng chạy rất mau, để một vạch dài phía sau lái như luống rãnh cày trong ruộng nước. Hiền đang tự phụ rằng mình cũng có chút công ngồi giữ lái thì Vọi bảo nàng:
- Cô cứ việc ngồi chơị Tôi vừa lái bằng buồm, vừa lái bằng chèo tiện hơn.
Hiền nhận ra rằng khi mái chèo đã ở trong tay Vọi thì mảng đi trái và ngược được chiều gió. Thấy nàng đứng dậy, Vọi kêu lớn:
- Cô ngồi xuống kẻo ngã!
Hiền ngoan ngoãn làm theo vì nàng ngắm Vọi có vẻ hùng tráng, oai phong lẫm liệt như một ông tướng trên một chiến- hạm đang truy sát địch quân, mà nàng là một tên thủy- quân tầm thường, chỉ biết vâng lờị
- Thưa cô, đi nữa không?
Hiền trỏ tay về phía trước mặt:
- Ra tới cù lao kia có được không?
- Ra sao được? Trông thế mà còn xa lắm đó! Từ đây đến núi Mê...

Hiền ngắt lời:
- Núi ấy là núi Mê?
- Vâng, núi Mê. Từ đây ra đó bằng từ đây ra tới Hà- Nội kia!
Hiền mỉm cười vì nàng nghe anh đánh cá nói vu vơ, chẳng biết Hà- Nội ở về phía nào và cách Sầm Sơn bao nhiêu dặm đường.
- Vậy đỗ lại đây có được không?
- Thưa cô được chứ! Cô muốn đỗ lại đâỷ
Chàng liền hạn buồm và bỏ neọ Tức thì cái mảng liền đứng im. Hiền toan nhảy xuống nước nhưng lại tỏ vẻ sợ hãi nên hỏi Vọi:
- Ở đây có cá nhám không?
- Không. Cô hỏi làm gì vậỷ
- Sợ nó ăn thịt.
Vọi cười phá lên:
- Không, cá nhám không ăn thịt người! Người ăn thịt nó thì có. Loài cá ăn thịt người to hơn, mà chúng tôi gọi là cá quịt, cá mập hay cá nhà táng.
- Vậy biển Sầm Sơn có cá quịt không?
- Không! Không bao giờ có. Nó ở tít mãi đằng xa kiạ
Nhưng Hiền vẫn lo sợ, bơi ra một quãng gần rồi lại trở về mảng ngaỵ Vọi khen:
- Cô bơi giỏi nhỉ!
- Anh có biết bơi không?
Vọi cười:
- Rõ cô hỏi! Con nhà chài lưới lại không biết bơỉ
- Vậy sao anh không bơi với tôỉ
Vọi bẽn lẽn đáp:
- Thôi, mời cô tắm.

Mọi khi ra khơi mà cần phải bơi lặn để gỡ lưới thì bao giờ Vọi cũng chỉ đóng sơ sài có một cái khố nâu nếu không cởi truồng. Chàng hiểu lờ mờ rằng ở trước mặt một cô thiếu nữ, chàng không được phép khiếm lễ như thế.
- Anh không tắm? Thật đáng tiếc cho anh! Ở đây sóng yên, bơi thú lắm... Nhưng về thôi! Tôi vẫn nơm nớp sợ cá quịt của anh ăn thịt.
Thức thì hai người xúm nhau kéo neo lên. Rồi Vọi giuơng buồm cho mảng chạy vào bờ. Hiền ngồi ngắm phố Sầm Sơn ẩn lộ trong rừng phi lao trỏ tay bảo Vọi:
- Kìa anh trông! Lũ người tắm biển như đàn kiến lí nhí bò trên bãi cát.
Trong khoảnh khắc, mảng đã vào tới bờ. Vọi hỏi:
- Cô về Sầm Sơn?
- Không, tôi đến khe Thờ.
- Nhưng ở khe Thờ nước trùm kín cả bãi cát rồi! Ở đó chỉ tắm buổi sáng được thôị
- Vậy đến bãi Sơn.

Chương 14

Khi Vọi theo Hiền rời mảng bước lên bờ thì mặt trời đã ẩn trong làn mây tím sẫm rải ngang trên núi Đường Trèo, sau rặng núi phi laọ Ánh bụi vàng lướt qua cành lá thưa như những tia nhọn xiên tua tủa và chênh chếch xuống bãi cát màu nâu sạm.
Lúc đó là giờ anh em phườngg bạn đi mảng ra khơi thả lướị Những cánh buồm phất phới gần xa như bươm bướm là là bay lượn từngg đàn trê mặt nước. Vọi chợt nhớ đến công việc của mình liền bảo Hiền:
- Cô lên mảng tôi đưa về để tôi còn đi nghề.
Hiền quay lại mỉm cười đáp:
- Không, hôm nay anh nghỉ đi nghề.
Vọi xua tay kêu lên:
- Thưa cô, không được đâu! Không đi nghề thì lấy gì nuôi mẹ, nuôi em?
Giọng ngăây thơ và câu nói văn vẻ như lời ca dao làm Hiền không nhịn được cườị Nàng hỏi:
- Mỗi lần đi nghề anh kiếm được bao nhiêủ
- Thưa cô, cũng tùy! Có khi hai, bao hào; cũng có khi một hai đồng không biết chừng.
- Vậy tôi trả công cho anh một đồng.

Vọi ngớ ngẩn:
- Thưa cô, công gì cơ? Tiền thuê mảng thì mọi hôm cô vẫn trả hai hào! Như thế đã nhiều rồi!
- Nghĩa là tôi trả anh một đồng để anh coi như đi đánh cá và kiếm được số tiền ấỵ
Vọi chau mày ngẫm nghĩ, lững thững theo cô thiếu nữ. Qua bãi cát, hai người đi vào một khu ruộng nhỏ rộng độ vài mẫu... Mạ mọc thưa, úa vàng, gầy yếu vì bị cát khô và nước mặn làm cho không tươi tốt lên được.
Ở một góc ruộng, ngay chân núi Đường Trèo, nhà Vọi, một nếp nhà tre rợp lá gồi, ba gian hai chái, và một cái nhà ngang vừa thấp lụp sụp, vừa trống trải không cửa, không phên che đứng rụt rè bên cạnh mấy cây xoan khẳng kheo và những khóm chuối lá to bản màu xanh vàng. Chung quanh nhà và vườn, một cái giậu nứa đan thưa xiêu vẹo ngả nghiêng với sức nặng của dây bìm bìm đầy hoa tím.
Vừa đến cổng, Hiền kinh hãi lùi lại vì một con chó trắng đang nằm trên nền nhà chạy xô ra sủạ Vọi lên tiếng, tức thì con vật lại gần chủ phe phẩy đuôị
- Không sợ, cô cứ đị
Trên một cái sào dài bắt đầu từ cổng đến nhà ngang treo rũ những sợi lưới trông như hệt một cái màn thưa Nhật- Bản che cửa sổ hay cửa buồng, Vọi lấy tay gạt lưới ra một bên để Hiền qua cổng.
Trong sân, dưới cái giá gác buồm để ngổn ngang nào mỏ neo, nào dây thừng, nào tre nứa dùng làm nẹ và lạt buộc mảng.
Bên cạnh giá, có hai người phụ- nữ đang ngồi thái khoai bằng một cái bào lớn. Thấy có khách lạ vào nhà, họ ngừng tay trông ra cổng. Vọi bước tới gần, lên tiếng:
- Mẹ ạ, cô Hiền đấy!
Vòi vui mừng đúng dậy chắp tay chào:
- Lạy cô ạ.
Còn người mẹ thì chạy đi lấy chiếu mới trải lên giường mời Hiền ngồị
- Được, đẻ mặc tôị Bà cứ tự nhiên làm việc.
Trỏ vào Vòi, Hiền hỏi Vọi:
- Cô này là em anh?
Bà Bật, mẹ Vọi nhanh nhẩu đỡ lời:
- Thưa cô vâng, cháu Vòi đấỵ Hôm nọ nhờ ơn cô cho mấy viên thuốc, nó uống khỏi bệnh liền. Tôi vẫn định cho cháu đến tạ ơn cô mà cháu nó khó bảo quá! Nay cô lại đến chơị..
Hiền nghĩ thầm:
- “Chắc anh Vọi nói chuyện mình với mẹ và em nhiều lắm nên bà cụ vừa nghe tên mình đã hiểu ngaỵ”.

Quả thật Hiền đã đoán đúng. Bà Bật nói liên tiếp không để cho Hiền có cơ hội lên tiếng.
- Cháu Vọi vẫn khen cô tốt bụng tử tế chứ không như các cô khác khinh rẻ bọn đi nghề nghèo nàn. Thật là quý hóa quá! Thế nào rồi Trời Phật cũng phù hộ cho cô sau này lấy được chồng quan sang, giàu có, con cái đầy dàn.
Hiền phá lên cười, còn Vọi thì chau mày và bẽn lẽn nhìn mẹ như ngụ ý bảo im đị Nhưng bà Bật chỉ để ý đến lời nói của mình mà thôị
- Thuốc của cô hay quá nhỉ! Nếu cô có mang theo thì xin cô cho dăm viên nữa mà để dành.
Vọi cười bảo mẹ:
- Cô Hiền mới đi tắm về, mang thuốc thì đựng vào đâu!
Lúc bấy giờ bà Bật mới để ý ngắm kỹ Hiền:
- Ồ, cái áo bông của cô đẹp quá. Cô mua bao nhiêu tiền thế?
Hiền đáp:
- Tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng độ hơn chục thôị
Cặp mắt bà Bật trợn lên, miệng thì há hốc:
- Trời ơi! Hơn chục bạc! Thế còn bộ áo tắm bao nhiêu nữả
- Bảy đồng.
- Thế thì tất cả dễn thường đến hơn hai chục! Hơn hai chục, cái vốn đi nghề đấỵ
Trong bụng bà Bật tấm tắc khen:
- “Giàu! Giàu thật! Một bộ áo tắm bằng cả vốn đi nghề!
Và hai tiếng đi nghề lại khiến bà ta nhớ đến công việc của đứa con trai mình.
- Ô này! Vọi! Sao mày không đi nghề?
Vọi buồn rầu đưa mắt nhìn Hiền. Nàng hiểu ý bèn nói với bà Bật:
- Tôi thuê anh Vọi đi chở mảng cho tôi đấy mà.
Nghe cô thiếu nữ nhà giàu nói tiếng thuê , người góa phụ nghĩ ngay đến tiền nhưng còn vờ vĩnh nói:
- Cô muốn đi chơi thì bảo cháu nó chở mảng chứ việc gì phải thuê .
- Ai lại thế! Mất một ngày công của anh ấy chứ phải chơi! Tôi phải trả tiền thuê sòng phẳng mới thấy yên tâm.
Vẻ mặt bà Bật như vẫn có gì lo lắng vì chẳng biết món tiền cô gái nhà giàú kia trả cho là bao nhiêu mà con mình phải bỏ phí cả một buổi đi nghề để đưa cô ta đi chơị Chừng Vọi cũng đoán được ý nghĩ của mẹ nên lại gần ghé ta thì thầm:
- Cô ấy hứa trả con một đồng bạc tiền công.

Bà Bật nghe nói không dằn được kêu lên:
- Một đồng bạc!
Quay sang cô khách quý , bà ta ra vẻ săn đón thật kỹ lưỡng :
- Rước cô vào ngồi chơi tạm trên giường.
Nhưng Hiền thoáng hiểu và lấy làm khó chịu với cái lòng tử tế của bà Bật, mẹ Vọị
- Thôi, tôi về thay quần áo không lạnh. Áo khoác của tôi ướt cả rồi!
Quay sang Vọi, nành bảo”
- Anh đưa tôi về thôị
Trông theo bóng hai người đi ra cổng, Vòi nhìn mẹ láu lỉnh mỉm cườị..

HOMECHAT
1 | 1 | 191
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com