watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:47:1928/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Nữ Chúa Hồ Ba Bể - Hoàng Ly - Đỗ Hồng Linh - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Nữ Chúa Hồ Ba Bể - Hoàng Ly - Đỗ Hồng Linh
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 19



Chương 2-1: Người Đẹp Bán Đầu Lâu

Mười tám năm sau...
Một sáng đẹp trời, cũng vào độ hạ. Cả một miền sơn lâm Phi Mã Ác (Pi A Uác) u tịch bỗng nhộn nhịp hẳn lên như mọi năm, vì du khách tứ xứ đổ tới xem phong cảnh đông như hội.
Từ lâu, hồ Ba Bể vẫn được coi là vùng sơn kỳ thuỷ tú, một thứ kỳ quan tại miền Lĩnh Nam, cũng như vùng vịnh Hạ Long, Bái Tử Long.
Viên quản này trạc hơn bốn mươi, râu quái nón, mắt diều hâu, luôn luôn đi sát kế sau chàng tuổi trẻ.
Trước mặt họ, còn có một vài bọn du khách, dân buôn ta, Tàu đi lũ lượt chuyện trò vui vẻ.
Vừa đến cửa rừng, bỗng nghe tiếng kêu thất thanh nổi lên, rồi đám người đi đằng trước lùi cả lại, dáo dác, kinh hoảng, vẻ muốn chạy mà không dám chạy.
Ngạc nhiên, viên quản giục ngựa lên hỏi:
- Có chuyện gì thế, các ông các bà?
Đám du khách, dân buôn ngoái dòm lại, mặt mày xanh mét, trỏ về đằng trước, một người lái buôn Kinh kêu lớn:
- Cụ quản... cụ! Ghê quá! Có... có chùm gáo dừa...
Không đợi nghe hết câu, viên quản vọt ngựa lên. Được năm bảy thước, y bỗng dừng phắt lại. Vì phía trước ngay đầu cây cầu mây bắc qua con suối, có một ngọn giáo dài cắm giữa đường, cán giáo buộc một xâu sọ người vẫn còn khua lốc cốc như gõ mõ.
Người lái buôn Kinh theo lên đường xế sau ngựa, lắp bắp giọng vẫn run vì sợ hãi:
- Bọn tôi vừa tới gần cầu thì thấy “cây giáo sọ người” từ đâu rớt xuống...
Viên quản nheo mắt nhìn lên cây. Chàng tuổi trẻ cùng người tuỳ tùng kia vừa tiến đến, bỗng “rào” cành lá, tiếng động kéo lê qua tàn cây, tiếp liền tiếng vút gió, “phập”! Một ngọn giáo thứ hai cắm ngay sau ngọn giáo trước, dài hơn, nhô cao độ ba gang tay, nhưng lại cắm chổng ngược mũi lên trời.
Cả mấy người lính “xà cạp trắng” cùng sờ vào báng súng. “Véo”! Có tiếng xé không khí, lẫn cả tiếng “gõ mõ”, ai nấy đều ngửa mặt trông lên, thấy một vật đen sì sáng loáng bay vụt xuống, cắm “phập xoảng” ngay mũi giáo nhọn, giẫy dụa mấy cái kêu “lốc cốc lốc cốc” rồi đứng im.
Mọi người dòm sững mới hay đó là một tấm khiên sắt tròn xoe như cái mâm, hai bên vành có treo hai cái sọ người, giữa khiên có vẽ hình đầu lâu ống xương chéo như biểu hiện hải tặc, dưới có ba chữ “Bán đầu lâu” vừa bằng chữ Nôm, vừa quốc ngữ, chữ Tây, nhưng chữ quốc ngữ to hơn. Chỉ cần nhìn cái khiên lắp vào ngọn giáo đủ hiểu kẻ quăng khiên tài tình đến mức nào?
Mọi người ai cũng sợ, chỉ có bọn chàng trai vẫn như thường. Viên quản quát lớn:
- “Bán đầu lâu” là cái gì? Ai ném đó muốn gì?
Lời vừa dứt, bỗng nghe tiếng ồm ồm nổi lên như lệnh vỡ, khua vỡ màng tang làm du khách, lái buôn nhiều kẻ phải bịt vội tai, nhăn nhó:
- Lệnh chúa hồ đã ra: từ nay phàm du khách lái buôn nào đến vùng hồ Ba Bể, mồi kẻ đều phải mua một cái đầu lâu!
Viên quản quát to:
- Mua một cái đầu lâu? Mua làm gì? Đầu lâu ai?
- Đầu lâu khách vãng lai! Kẻ nào lai vãng tới vùng hồ xem phong cảnh, buôn bán, đầu lâu đêu thuộc của chúa hồ! Chúa hồ bán lại, mua đầu rồi được tự do đi lại, được bảo vệ, kẻ nào không muốn mua, tuỳ ý, chỉ việc chặt đầu để lại. Riêng thổ dân, người nghèo được miễn!
Vừa nghe xong, chàng trai Kinh vùng phá lên cười khanh khách:
- Lạ dữ chưa? Bán đầu lâu du khách, lái buôn! Một lối đòi tiền mãi lộ mới! Ha ha!
Bán đầu lâu? Có bán cho quan binh nhà nước không?
Tiếng ồm ồm vang lên:
- Nhà nước quan binh đều phải mua! Đầu quan cai trị đắt hơn tuỳ theo chức tước!
- Lính hàng quận đến đây có phải mua không?
- Mua hết! Phải mua cả súng cả đầu ngựa!
- Không mua thì sao?
- À, lệnh đã ra, kẻ nào không mua...
Phập! Từ trên không, bay vụt xuống một cái đầu người, cắm ngay ngọn giáo sọ, mắt trợn ngược trắng dã, tóc xoã sợi, coi gớm ghiếc!
Nhiều người giật nẩy mình, trố mắt dòm, khiếp đảm. Vì cần cổ rớt ngập nửa mũi giáo, vừa vặn ngoảnh mặt về phía du khách, lái buôn. Cái đầu coi rất dữ, hai con mắt trợn ngược trắng dã, râu quai nón xồm xoàm như chổi xể.
Trong đám du khách, lái buôn, bỗng có một lão Tàu trạc ngũ tuần mặc xường xám vươn cổ nhìn, kêu tru tréo:
- Ý a! Đúng cái đầu ông “Lều Tài Wang” bên Theng Ngan-Fou! Tháng trước, cái ngộ về Tàu ông Lều bắc cái ngộ đóng một trăm đồn bạc “xoè” thuế mãi lộ, không cho bớt!
Bên kia suối cầu mây, chợt có tiếng ồm ồm lệnh vỡ:
- À chú khách buôn kia cũng đã nộp tiền mãi lộ cho thằng Lều à! Cái thằng thổ phỉ đó keo bẩn dữ, đòi tiền bán đường không cho thiếu một xu, lại không chịu mua cái đầu của nó! Thấy không? Đầu thằng Lều thổ phỉ mới chặt, còn tươi nguyên!
Lão Tàu le lưỡi tỏ vẻ sợ hài hết sức, vùng nói to:
- Hầy à! Tài Wang sếnh sáng hồ Ba Bể! Cho ngộ mua cái đầu ngộ, giá bao nhiêu, cho ngộ biết!
Tiếng ồm ồm vọng xuống:
- Được! Đợi đó! Còn đám người kia?
Nhiều người ào ạt giơ tay nói lớn “dạ mua! dạ mua!”, nhưngcó hai du khách Tây đầm vẻ bực bội, mắng “mẹc mẹc”, và đưa mắt nhìn bọn chàng trai Việt. Viên quản quắc mắt quát:
- Khoan! Kẻ nào muốn thu tiền mãi lộ, cứ xuống đây!
Tiếng ồm ồm hét chìm:
- À, quản Đô! Làm lính “xà cạp trắng” không muốn, muốn làm lính âm phủ?
Viên quản định quát, nhưng chàng trai khẽ đưa mắt một cái, viên quản im liền.
Chàng trai ứng tiếng bảo:
- Muốn lấy thuế đầu lâu sao chưa xuống?
Rào rào! Có tiếng cành lá động rồi từ trên các tàn cây nhảy vụt xuống hơn chục bóng người lực lưỡng mặc quần áo chàm, đầu chít khăn đỏ, súng ống, gươm đao, liềm tua tủa. Gã cầm đầu to như hộ pháp, râu ria xồm xoàm, mặt có vết sẹo dọc từ thái dương xuống quai hàm bóng lọng, coi hết sức dừ tợn. Cả bọn đứng dọc hai bên đầu cầu mây, gã hộ pháp đeo Pạc họoc, giắt cây búa lớn, vẫy tay ra hiệu cho một tên thủ hạ xách giỏ mây đang tiến lên, đứng bên, đoạn y vẫy gọi đám du khách:
- Tất cả xuống ngựa, hàng một, qua cầu mua đầu xong, sẽ được phát tín bài, trong một tháng được tự do qua lại khắp miền, không phải mua nữa!
Ai nấy răm rắp tuân theo, chỉ có bọn chàng trai Việt và hai người Tây vẫn đứng yên.
Lão Tày buôn dắt con ngựa thồ hàng hoá đi trước nhất, qua cầu mây, nói líu lô:
- Ông Tài Wang sếnh sáng à! Cái ngộ đi buôn nuôi mười đứa co, ba mụ lỗ phồ...
- Một trăm đồng xoè, trừ một đứa con năm đồng, còn năm mươi, hai mươi đồng thêm mỗi con vợ, tất cả một trăm mười đồng xoè!
Lão Tàu tru tréo:
- Ý a! Ông Đại Vương làm ơn bớt cho ngộ mà! Ba lỗ phồ của ngộ ở nhà có đi qua đây đâu mà phải mua đầu? Đánh thế, ngộ hết nghiệp mà!
Gã hộ pháp lạnh lùng:
- Không có mặt, không phải mua, nhưng chúa hồ ghét đứa lấy nhiều vợ, đã ra lệnh kẻ nào nhiều vợ, phải mua thêm cả thuế đầu vợ, gọi là thuế đa thê!
- Ý a! Vậy là ngộ chết rồi! Thuế nhiều vợ! Ý a! Ý a! Cái quan toàn quyền cũng không đánh cái thuế vợ mà! Xin ông Đại Vương!
- Một trăm mười đồng xoè! Mau!
Một đường búa liếm sạt chỏm mũi lão Tàu buôn, làm lão giật thót mình, móc vội tiền “xoè” đếm loảng xoảng, bỏ vào giỏ mây!
Nhưng lão Tàu vừa bước đi, gã hộ pháp kia lại túm vai lão kéo giật lại, bốc trả lại năm mươi đồng.
- Thưởng cho óc mua bán sòng phẳng!
Lão Tàu ngơ ngác dắt ngựa đi vội. Cứ thế, kẻ nhiều người ít, nối nhau qua cầu.
Đến mấy thổ dân nam nữ, gã hộ pháp kia vẫy ta bảo “miễn”.
Nhưng đến lượt hai du khách Tây đầm, cả hai vùng quay ngựa bảo:
- Tao không xem hồ nữa!
Gã hộ pháp nạt lớn:
- Muốn về để đầu lại!
Ngựa vụt đi, được năm bảy thước bỗng “véo” lưỡi liềm dây từ trên cây bay xuống chặt bay luôn đầu người Tây, nhanh như ác mộng.
Cái thây cụt đầu đổ nhào, đầu rụng “bộp”, người đầm kêu rú lên, mắt trợn ngược. Một bóng chàm nhảy vào vồ nghiến cái đầu Tây, túm tóc, quăng qua cầu, gã hộ pháp chụp lấy, giơ cao lừ lừ, không nói nửa lời.
Người đầm sợ quá, quay vội ngựa lại, mua đầu xong, lại mua cả cái đầu Tây, khóc như mưa.
Quản Đô nổi giận, bảo chàng trai:
- Cậu Cả! Tụi này giết người như ngoé, phải quét mới xong!
Chàng trai ra hiệu, cả bọn xuống ngựa, tiến qua cầu.
Gã hộ pháp buông gọn:
- Đầu công tử con quan hai trăm, đầu quản đội một trăm, đầu lính ba mươi, một đầu ngựa hai, tất cả năm trăm sáu mươi đồng!
Chàng trai hất hàm:
- Còn ta, ta lại muốn bán đầu bọn ngươi, mua không?
Gã hộ pháp nheo mắt:
- Con quan muốn làm lính Diêm Vương?
Chàng trai lạnh lùng:
- Còn mi, muốn xuống âm ty đòi tiền mãi lộ không?
Gã hộ pháp hét lên một tiếng, rút luôn búa chém “vèo”. Chàng trai lách tránh, rút gươm đâm liền. Lũ đồng đảng chĩa luôn súng chực bắn nhưng bọn quản Đô nhanh như chớp đã quay súng bắn liền.
Bốn năm tên bị chết, bị thương đổ nhào. Lũ kia nhảy tìm điểm tựa. Bọn quản Đô cùng chàng trai cũng lăn vèo vào sau gốc cổ thụ.
Hai bên bắn đì đẹt. Du khách, lái buôn chạy tán loạn, tìm chỗ nấp.
Trên các tàn cây, bỗng có tiếng súng bắn xuống.
Bọn quản Đô đều là những tay súng giỏi, vừa di chuyển sau cái gốc cây, gò đất, vừa bắn. Phút chốc quanh khu cầu mây, đã có hơn chục xác người nằm ngổn ngang.
Gã hộ pháp hú hiệu, cùng bảy tám tên vừa đánh vừa rút chạy.
Tiếng súng chợt im, chàng trai thoáng thấy bóng chúng xách cả giỏ mây bạc “xòe” vọt lên ngựa chạy:
- Đuổi theo! Lấy lại tiền cho người ta!
Năm thầy trò ào đi bắt ngựa, đuổi theo như gió cuốn.
Chàng trai phóng trước, bắn “đẹt” một phát, nhào luôn tên xách giỏ bạc. Chàng trai lướt lên, nhặt giỏ bạc, ném cho viên đội.
- Trả lại cho du khách, lái buôn!
Viên đội xách giỏ bạc, gọi mọi người nói lớn:
- Bạc mua đầu đó! Ai nộp bao nhiêu, lấy lại bấy nhiêu!
Đoạn ném giỏ bạc, viên đội phóng theo về phía hồ Ba Bể.
Bọn người chạy trước độ sáu bảy chục thước, hai bên bắn nhau đì đẹt. Dọc đườn, thổ dân, du khách, lái buôn thấy hai bọn đuổi bắn nhau, ai nấy hoảng hồn chạy như vịt.
Bọn chàng trai hạ thêm hai người thì hồ Ba Bể đã hiện ra trước mặt.
Một vùng sơn kỳ thuỷ tú, cảnh trí đẹp như trang, rải rác gần xa có bóng nhà sàn chênh vênh, vài quán tranh nằm dưới các tàn cây. Trên bờ, ngựa xe lố nhố. Dưới nưo8” chàng, thuyền tam bản, độc mộc lững lờ. Những rặng núi đồi xinh soi bóng nước... Hoa “krỏng” đỏ chót như phượng vĩ cùng nhiều loài hoa ngàn rực rỡ thành những nét chấm phá linh hoạt, đẹp hùng vĩ, hữu tình, thanh thoát như cảnh trí Bồng Lai.
Người quanh hồ nghe súng nổ, ai nấy ngơ ngác dòm cả lại, nhiều kẻ chạy ẩn sau các gốc cổ thụ, mỏm ghềnh.
Chàng trai Kinh quát lớn:
- Thảo khấu! Mi chạy lên trời, ta cũng bắt được!
Gã hộ pháp bỗng cười thét:
- Con quan ngốc! Mi tới số rồi mới dám vào đây! Giờ đừng hòng tẩu thoát!
Lời vừa dứt, bỗng nghe cồng nổi âm u vang lừng sơn lâm, rồi từ phía Nam hồ, kéo ra một đội người ngựa hàng hai ba chục tay súng khoẻ mặc toàn quần áo chàm, ào ào phi như cơn lốc, vừ tung súng vừa bắn, dính như nhựa, đạn liếm “chíu chíu” bên tai bọn chàng trai Kinh.
Thấy quân giặc kéo ra khá đông, chàng trai Kinh không khỏi chột dạ quay bảo bọn quản Đô:
- Chúng đông lắm, ta mau lui lại, kiếm điểm tựa mới xong!
Cả năm thầy trò lập tức quay ngựa, lộn về phía xế Bắc Hồ, nào dè mới phóng được dăm chục thước, chưa ra khỏi khu bờ hồ, bỗng nghe tiếng cồng khua inh ỏi, từ phía rặng núi phía đông, lại kéo ra một cánh quân nữa, toàn quân kỵ, đông khoảng năm bảy chục tay súng, ào ào phi như gió, chặn luôn phía sau, làm bọn chàng trai Việt tiến thoái lưỡng nan, túng thế, đàng dạt về phía hồ, kiếm tạm gò đất, mỏm đá làm điểm tựa.
Năm người vừa kiếm được một chỗ khá, xuống ngựa, chạy tìm nơi đặt súng cầm cự, thì cả hai cánh quân kia cũng vừa kéo tới cách chỉ độ non hơn trăm thước.
Bỗng có tiếng tù và rúc vang. Cả hai cánh quân đều xuống ngựa chiếm các bờ bụi, cây cối gò đống nhỏ, làm điểm tựa, ào ào tấn công như vũ bão.
Bọn chàng trai Kinh chống cự được mười lăm phút thì hết đạn. Quản Đô thất kinh bảo chàng trai:
- Nguy rồi! Đạn mang đi có hạn, giờ chỉ còn một hai viên đạn súng lục làm sao bây giờ? Cậu có biết bơi không?
- Biết chứ! Chú quên tôi đã bơi ngược thách lũ sao?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 2 | 171
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com