Địa hình nơi này Tiểu Thiên hoàn toàn chưa biết đến. Sáu năm trước, do chỉ còn là đứa bé và bị lâm vào tình cảnh lão đạo Linh Hóa đuổi nã, chàng đã chui bừa vào một nghách đá. Từ nghách đá đó chàng rơi vào một mạch nước ngầm và bị cuốn đến một đại giang, nơi đã tình cờ gặp Hà Như Thủy. Hiện tình lúc này, chàng và mọi người không thể nào chui vào nghách đá quá nhỏ hẹp như vậy, đồng thời những người chạy trước do không quen thuộc địa hình nên họ đành trông chờ vào sự dẫn dắt của chàng. Phát hiện phía trước mặt chỉ là những đồi núi đá chập chùng, Hồ Liễu Liễu và Đoan Mộc Qúy phải dừng lại. Tiểu My chạy đến: - Sao không đi nữa, Liễu tỷ? Hồ Liễu Liễu khoa rộng tay: - Với địa hình này nếu không tỏ tường lối đi, chúng ta có thể sẽ quay trở lại Huyền Thông Linh Đạo, tự chui đầu vào bẫy! Dừng lời đột nhiên Hồ Liễu Liễu hỏi: - Tiểu Thiên đâu? Sao vẫn không thấy y? Tiểu My kinh ngạc, quay đầu nhìn quanh quất: - Muội có nhìn thấy Thiên ca đuổi theo. Ôi... nguy mất! Không lẽ bọn Tân Lương đã đuổi kịp! Đoan Mộc Qúy hối hả chạy ngược trở lại: - Nhanh lên! Theo ta đoán, có lẽ tiểu tử đã bị nội thương. Đừng chần chừ nữa! Vút! Vút! Họ chạy lại chưa được mười trượng, tất cả đều nhìn thấy Tiểu Thiên đang ngồi khuất mình sau một tảng đá lớn và lão nhân Cuồng thì được chàng đặt nằm bên cạnh. Tiểu My lo ngại: - Thiên ca đã bị nội thương? Chàng nhìn họ, tuy sắc mặt có phần nào mệt mỏi nhưng đó không phải lý do làm cho ánh mắt chàng cứ toát lên tia nhìn thất vọng. Không nói lời nào, chàng lại đưa mắt nhìn vào thân phụ. Đoan Mộc Qúy nhào đến: - Tiểu tử! Có phải bang chủ... Hồ Liễu Liễu cùng Tiểu My đến lúc này mới nhận ra ở lão nhân Cuồng có sự hô hấp nhẹ như tơ, còn khuôn mặt thì chợt gầy tóp lại, trông thật kỳ lạ. Đoan Mộc Qúy sau khi khắp các kinh mạch của lão nhân Cuồng, hối hả bảo Tiểu Thiên: - Kinh mạch vẫn bình ổn, sao ngươi không thử khai giải huyệt đạo cho bang chủ để xem tình thế như thế nào? Chàng chán nản lắc đầu: - Tại hạ đã giải khai huyệt đạo rồi. Nhưng gia phu..... Chao ôi! Tại hạ không biết phải nói như thế nào nữa. Tiểu My kêu lên: - Huyệt đạo đã giải khai sao lão nhân không tỉnh? Lúc ở Hắc Sát Trang làm gì có chuyện này! Chàng thở dài: - Tại hạ ngại gia phụ bị thương nên khi có cơ hội tại hạ lập tức giải huyệt. Tình thế bất động của gia phụ như thế này, tại hạ dù rất am tường y thuật vẫn không thể tìm ra nguyên nhân. Nghĩ mà hận, có lẽ đây là do kình lực của tại hạ vô tình chạm vào gia phụ. Đoan Mộc Qúy như người ngủ say vừa tỉnh lại: : - Ngươi đánh vào bang chủ? Lúc nào? Chàng tỏ vẻ hoang mang: - Tiền bối thật sự không hay biết? Đó là lúc mới đầu, Hà Kỉnh Chi định hạ thủ tiền bối và bị tại hạ phát hiện. Nhưng khi tại hạ phát kình vào lão, lão xảo quyệt bất ngờ tránh đi. Thế cho nên chưởng của tại hạ phải chạm luôn vào gia phụ. Có lý nào bản thân tiền bối là người cõng gia phụ mà vẫn không cảm nhận điều đó? Đoan Mộc Qúy lúng túng lắc đầu: - Nếu là lúc đó, ta mải bỏ chạy, nào có hay biết gì? Tiểu My bảo: - Cũng dễ hiểu thôi, có lẽ Thiên ca đã kịp thu kình nên Đoan Mộc tiền bối đang lúc khẩn trương không có cảm nhận. Châng lắc đầu: - Không thể nào! Đối với chưởng Lãnh Băng mang theo hơi lạnh, nhất định tiền bối phải có ít nhiều bị ảnh hưởng. không thể không hay biết. Tiểu My lại bảo: - Nếu là chưởng Lãnh Băng đương nhiên Đoan Mộc tiền bối phải hay biết. Nhưng biết đâu Thiên ca do lúc vội nên không dùng chưởng Lãnh Băng mà đã dùng công phu khác? Chàng thở dài: - Ngoài chưởng Lãnh Băng, tại hạ đâu còn công phu nào khác để vận dụng! Tiểu My thất sắc: - Không còn? Tại sao? Chàng cười gượng: - Muội còn nhớ lúc ta và muội phải cùng chui vào một huyệt khẩu để lẩn trốn lão Linh Hóa? - Đương nhiên muội nhớ. Lần đó, nhờ nghe tiếng Thiên ca cố tình nói lớn, muội đã lùi lại và theo lối rẽ thứ hai, may được thoát thân. Nhờ vậy, muội tìm đến đáy vực này, sau đó luyện được Thất Cầm tâm pháp do gia phụ đã lưu lại trên những chiếc lá. Sao? Những chiếc lá như Tiểu My vừa đề cập, theo chàng tự mắt nhìn thấy thì chúng đã bị lũ kiến cắn phá khiến những tự dạng không còn. Chàng không hiểu tại sao Tiểu My lại nói là nàng đã luyện được tâm pháp Thất Cầm cũng nhờ những chiếc lá đó. Thấy Tiểu Thiên không nói gì, Tiểu My hiểu rõ điều chàng muốn hỏi, nàng giải thích vắn tắt: - Như Thiên ca kể, gia phụ đã dùng vật nhọn xăm vào những chiếc lá để tạo thành tự dạng. Lũ kiến dù cắn phá nhưng tự dạng đó dẫu sao vẫn còn in mờ mờ trên lớp xương lá còn lại. Muội đọc được ít nhiều, đã kết hợp với phần muội tự thức ngộ. May không phụ lòng kỳ vọng của gia phụ. Còn chuyện Thiên ca thì sao? Hồ Liễu Liễu chợt lên tiếng. Và do âm thanh này từ xa đưa đến nên mọi người mới biết tự nãy giờ nàng không có ở đây: - Chúng ta phải mau quyết định. Một là tiếp tục đi, hai là phải lưu lại. Ta nghĩ, nếu lưu lại cần phải có sự phòng bị, bọn Tân Lương không dễ bỏ qua. Tiểu Thiên hiểu nàng cố tình lánh mặt, do không muốn nghe nhắc đến những gì đã xảy ra, nhất là chuyện có liên quan đến lần chàng bị buộc phải tự phế bỏ chân lực! Chàng đứng lên và định đặt phụ thân lên vai. Bất ngờ, chàng lảo đảo đến suýt ngã. Tiểu My kinh tâm: - Thiên ca thật sự đã bị nội thương? Chàng nhẹ gật đầu: - Dùng nội lực để dồn hàn khí vào người lão Hà, ta cũng bị ảnh hưởng không ít! Tiếng kêu của Tiểu My làm Hồ Liễu Liễu quay lại. Tự nàng đặt lão nhân Cuồng lên lưng nàng: - Ngươi đừng quá gắng gượng. Hãy giao việc này cho ta. Đi thôi! Nàng đi trước, không cần biết phản ứng của mọi người như thế nào. Tiểu My lo ngại hỏi Tiểu Thiên: - Thiên ca liệu đi được không? Chàng hít mạnh một hơi, đoạn mỉm cười: - Ta không sao đâu, thật đấy! Ổn rồi. Nhưng muội cũng nên lưu tâm đến lệnh tỷ. Đừng để lệnh tỷ quá mệt mỏi, không tốt đâu. Nghe vậy, Tiểu My vội vàng chạy theo Hồ Liễu Liễu. Đoan Mộc Qúy cố tình chờ Tiểu Thiên. Khi cả hai đi ngang hàng, lão hỏi: - Ả kia vốn là Thiếu Đạo Chủ của Huyền Thông Linh Đạo? Chàng hạ thấp giọng: - Nàng có cảnh ngộ đáng thương tâm. Lão đạo cưu mang giáo dưỡng nàng từ nhỏ. Biết rõ sự thật này, nàng chịu đả kích những tưởng khó vượt qua. Lão Đoan Mộc Qúy sững sờ: - Có chuyện này ư? Thảo nào ta thấy thái độ của ả thật khác lạ! Chàng đưa mắt nhìn vào dáng đi trì trệ của Hồ Liễu Liễu, do phải cõng theo một hình hài bất động. Chàng thở dài: - Điều khó khăn nhất là từ nhỏ nàng đã bị những hành vi độc ác của lão đạo tác động. Chúng đã trở nên tâm tính của nàng, chỉ một sớm một chiều, bảo nàng phải thay đổi, tự biến thành một người hoàn toàn khác hẳn không phải dễ. Lão Đoan Mộc Qúy trầm ngâm: - Non sông dễ đổi, tâm tính khó thay. Bảo một kẻ độc ác buông đao đồ tể để lập địa thành phật, ta thấy khó tin. Lời lão nói chính Tiểu Thiên cũng cảm thấy như vậy. Thế nhưng, có cùng đi với Hồ Liễu Liễu, Tiểu Thiên mới biết những ý nghĩ theo cảm tính của chàng không phải lúc nào cũng đúng. Luân phiên cùng Tiểu My trao đổi việc cõng lão nhân Cuồng, mỗi khi được rảnh tay Hồ Liễu Liễu như không hề muốn nghỉ ngơi. Nàng lăng xăng chạy trước, thám thính địa hình và dò xét lối đi cho từng chặng sắp đến. Vượt ngọn đồi này, băng qua một trũng đá gập ghềnh khác, những việc vất vả này nếu Tiểu Thiên còn đủ lực, nhất định chàng không để Hồ Liễu Liễu tự đảm đương. Nhưng hiện tình lúc này như thế nào, Hồ Liễu Liễu biết. Vì do nàng cố tình lánh mặt Tiểu Thiên (!) nên nàng đã tự đảm đương phần việc khó nhọc này. Không những thế, khi vượt hết vùng đồi núi chập chùng, đến một vùng bình nguyên rộng rãi dễ đi, thay vì dừng lại để nghỉ ngơi, nàng lại hăm hở tiến bước. Đến nỗi, Tiểu My phải kêu lên: - Liễu tỷ không mệt sao? Muội đang muốn được nghỉ ngơi đây! Hồ Liễu Liễu tuy cũng có sắc diện bơ phờ nhưng vẫn nói: - Đến được nơi này cũng chưa phải là an toàn. Ở phía trước có một khu rừng, tạm gọi là kín đáo. Chờ đến đó hãy nghỉ cũng không muộn. Nàng đi, buộc mọi người phải đi. Tất cả đi với dáng vẻ của một đoàn quân thất trận, ai ai cũng mệt mỏi. Dù rất muốn nghỉ ngơi, nhưng Tiểu Thiên tự lượng sức, biết mình chỉ còn chút hơi sức để đi, nếu dùng sức này biến thành lời phát thoại để Hồ Liễu Liễu dừng lại thì chính chàng lại là người đầu tiên ngã gục. Và nếu để chuyện đó xảy ra, mọi người vì đã quá mệt mỏi rồi cũng ngã gục, đến lúc đó sẽ không còn ai đủ sức để nâng đỡ một ai! Chuyện sẽ dẫn đến hậu quả khó lường. Chi bằng, cứ như Hồ Liễu Liễu vừa nói, chờ đến khu rừng cỏ thế xem là kín đáo, mọi người sẽ tha hồ nghỉ ngơi, không cần phải lo cho ai. Khu rừng rồi cũng tiến lại gần, bất ngờ Hồ Liễu Liễu vì không tri trì nổi sức nặng nề của thân hình nên nàng bỗng khuỵu xuống. Huỵch! Tiểu My loạng choạng đến, vừa cố đỡ Hồ Liễu Liễu vừa bật lên những tiếng nức nở: - Liễu tỷ! Nào có ai trách móc gì Liễu tỷ. Sao Liễu tỷ cứ tìm cách đầy đọa bản thân? Hồ Liễu Liễu gượng dậy, miệng lẩm bẩm: - My muội nói gì vậy? Ai tự đày đoa. bản thân? Ta không có! Huỵch! Nàng lại ngã. Đoan Mộc Qúy cũng vừa đi đến. Lão cố dựng thân hình bất động của lão nhân Cuồng lên và chép miệng: - Chuyện qua rồi và đều là chuyện ngoài ý muốn, tự chuốc lấy phiền não làm chi cho khổ thân! Lão chệnh choạng lôi lão nhân Cuồng đi đến khu rừng sức lực của lão cũng cạn kiệt.