watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:48:2329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Địa Càn Khôn - Cổ Long - Chương 1 - 20 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Thiên Địa Càn Khôn - Cổ Long - Chương 1 - 20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 30



Hồi 3-1: Ngũ Hành Bang

Tân Lượng ! !...
Những tiếng réo gọi đích danh Tân Lượng cứ luôn phiên vang vọng rốt cuộc cũng làm cho Tiểu Thiên lai tỉnh !
Mở mắt ra, Tiểu Thiên phải hoang mang một lúc lâu mới hiểu tại sao quanh nơi nó đang nửa nằm nửa ngồi lại là một hố đất lõng bõng nước.
Đang kinh ngạc vì không ngờ sức nóng toát ra từ người nó, do bốn chiếc lá kỳ lạ tạo ra, lại có thể làm cho hố đất ngập tuyết phải tan chảy thành nước, Tiểu Thiên bất ngờ nghe những thanh âm mơ hồ thoảng hoặc do chính Đàm lão ngũ phát thoại :
- Đáng lý y phải đưa tiểu oa nhi đi Thiên Sơn như đã nói, cớ sao y đổi ý đi phía này ? Y tìm gì ?
Một thanh âm sang sảng khác liền vang lên, nửa như giải thích nửa như đinh ninh :
Khuyên Bích Tri trước nay tuy chứ phải địa điểm khiến quần hùng lưu tâm nhưng không phải vì thế mà nó không ẩn chứa nhiều kỳ bí ! Theo ta, khi Tân Lượng cố tình chọn nơi này để ẩn náu, nhất định có ý đồ !
Đàm lão ngũ lên tiếng có phần sợ sệt.
- Nếu đúng như vậy thì đó là ý của riêng Tân Lượng, Thất Quái bọn mỗ không có liên can. Bọn mỗ cũng chưa hề nghe nói đến Khuyên Bích Trì.
- Hừ ! Bất luận có liên can hay không có liên can như ngươi vừa chống chế, ta chỉ cần một điều. Bọn ngươi phải hoàn thành những gì đã cùng ta thương lượng ! Bằng không, chớ trách ta không nể tình!
Tiếp sau đó, Tiểu Thiên chỉ nghe những lời lầm bầm lúc có lúc không của Đàm lão ngũ, dường như vì quá sợ hãi những lời hăm doạ của nhân vật kia nên Đàm lão ngũ chỉ dám nói lí nhí, thanh âm không thể vọng đến tận tai Tiểu Thiên!
Tuy nhiên, qua mẩu đối thoại trước kia giữa Đàm lão ngũ và Tân Lượng, cùng với lời hăm doạ vừa rỗi của nhân vật bí ẩn. Tiểu Thiên có thể đoán biết Đàm lão ngũ vừa có những lời hứa hẹn gì ? Chắc chắn y đã hứa sẽ tìm và tiếp tục đưa Tiểu Thiên đi càng xa Giáng Nam càng tốt !
Lo sợ, Tiểu Thiên không muốn một lần nữa rơi vào tay Đàm lão ngũ, nó đưa mắt nhìn nơi nó đang ẩn nấp .
Quá lộ liễu, giả như Đàm lão ngũ chịu bỏ sức đi rảo tìm nhất định sẽ dễ dàng nhìn thấy nó ngay bên dưới hố đất lồ lộ !
Nghĩ đến những kẽ đá có đầy dẫy khắp nơi, Tiểu Thiên rón rén leo lên khỏi hố đất.
Vừa leo lên, Tiểu Thiên phải kinh hoàng khi nghe một thanh âm vang lên khá gần.
- Không hề có dấu chân nào in trên tuyết, chứng tỏ Tân Lượng đã đưa đứa bé kia sang đây ! Ngươi nghĩ như thế nào, Đàm Khoát?
Đàm Khoát là Đàm lão ngũ, vẫn phát thoại bằng những thanh âm mơ hỗ, như đưa đến từ bờ bên kia Khuyên Bích Trì :
- Mặt băng không dầy lắm, có khi nào Tân Lượng đã...
Thanh âm kia vang lên vẫn thật gần:
- Ngươi muốn nói Tân Lượng đã rơi vào Khuyên Bích Trì ? Y đi đến đây làm gì, sau cùng phải đón nhận cái chết?
Có tiếng Đàm Khoát kêu lớn :
- Như vậy phải chăng Tân Lượng vô tình gặp đại địch ? Và y kém thế nên bị đối phương bức dồn đến thảm tử ?
Đại địch ? Ngươi định nói là...
Vút !
Câu nói nọ đột nhiên dừng lại giữa chừng. Thay vào đó Tiểu Thiên bất ngờ nghe thanh âm như tiếng gió rít. Hoang mang, Tiểu Thiên vội nép người vào một tảng đá lớn và len lén đưa ra đầu ra nhìn !
Trước mắt Tiểu Thiên, xa xa bên kia bờ Khuyên Bích Trì là hình dạng mờ mờ trong gió tuyết cửa Đàm lão ngũ, còn ngay trên mặt nước Khuyên Bích Trì là một thân hình cực kỳ mờ ảo đang phiêu phiêu lượn lờ bay về phía Đàm Khoát !
Chính cách di chuyển kỳ ảo của nhân vật này, từ bờ bên này bay sang bờ bên kia đã tạo ra tiếng gió như Tiểu Thiên vừa nghe !
Như vậy.. chưa...đầy một ngày Tiểu Thiên đã lần lượt mục kích những bản lãnh kinh thế hãi tục của những người thoạt nhìn qua thì cứ như người bình thường nhưng trong họ lại tiềm tàng những năng lực quái dị, khó thể giải thích !
Nếu đúng như Tân Lượng đã nói, Tiểu Thiên phải hiểu những năng lực này đương nhiên chính là công phu võ học.
Mơ hồ , Tiểu Thiên cũng ngấm ngầm ước ao sao cho nó có được những năng lực kỳ bí này. Nếu có, nó sẽ lẹ làng di chuyển nhanh nhạy như bọn Tân Lượng, Đàm Khoát, cũng như cách nhân vật nọ đang phô diễn ! Và như vậy ai cấm nó có thể mặc tình ngao du sơn thuỷ, có thể tìm đến tận Giang Nam và đương nhiên là nó sẽ tha hồ tìm hiểu thân thế và lai lịch của chính nó !?
Đang ngẫm nghĩ về điều này, bất chợt tiếng kêu bi thảm của Đàm Khoát bỗng vang lên, khiến Tiểu Thiên bên thất kinh!
- Sao lão... A.. A...
- Bộp !
Tiểu Thiên ngây người nhìn cảnh tượng đang xảy ra ở bờ bên kia Khuyên Bích Trì ! Nhân vật nọ vừa bay vút qua Khuyên Bích Trì bỗng đột nhiên đưa tay chạm vào
đầu Đàm Khoát ! Mà cái chạm, mà theo Tiểu Thiên nhất định chỉ là cái chạm nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Đàm Khoát phải kêu lên và tự lảo đảo nhừ vậy ! ?
Nhưng sau đó, khi thấy nhân vật nọ cứ lượn lờ bay đi đến khuất dạng bờ bên kia chỉ còn lại thân hình bất động vừa mới ngã xuống của Đàm Khoát, Tiểu Thiên chợt trân cứng người với một ý nghĩ vừa có ỎĐàm lão ngũ đã chết?Õ, cái chạm nọ tuy nhẹ nhưng nó chính là chưởng lực, nhân vật nọ đã dùng năng lực kỳ Bí để hạ sát lão Đàm? "Ôi chao ! Bọn họ dễ động thủ và dễ giết chết một mạng người như thế sao ?Õ.
Sợ thì có sợ nhưng nghi hoặc vẫn nhiều hơn, Tiểu Thiên sau một lúc lâu quan sát và biết nhân vật kia thật sự đã bỏ đi, Vội tìm cách chạy trên mặt băng để quay lại bờ bên kia.
Rắc... rắc...
Lớp băng cứng trên mặt nước vỡ toang từng mảng dưới chân Tiểu Thiên sau mỗi lần dịch chuyển tạo nên những thanh âm khô dòn !
Vốn quen nghe những thanh âm này, Tiểu Thiên vẫn tiếp tục chạy, không hề hãi sợ !
Nhưng, không như nó nghĩ, dù trọng lượng bản thân nó tương đối nhẹ so với Tân Lượng nhưng dường như từ đêm qua cho đến giờ tiết trời lạnh khắc nghiệt đã qua đi và đang ấm dần, lớp băng có trên mặt nước Khuyên Bích Trì không còn đủ cứng như một hai hôm trước ! Lúc khoảng cách giữa nó và bờ Khuyên Bích Trì còn độ hai trượng, chỗ Tiểu Thiên vừa đặt chân bất ngờ vỡ vụn.
Rắc...
Bõm !
Toàn thân Tiểu Thiên lập tức chìm vào làn nước lạnh giá !
Thất kinh, Tiểu Thiên chỉ kịp bế kín hơi thở và hai chân đã đụng vào đáy trì?!
Cái lạnh thâm nhập vào người làm Tiểu Thiên dù đang kinh hoảng vẫn phải nghĩ cách tự cứu!
Tiểu Thiên đạp mạnh hai chân vào đáy trì.
Vụt !
Toàn thân lao bắn lên và đầu nhô khỏi mặt nước, Tiểu Thiên lướt nhìn thật nhanh và càng thêm kinh hoảng khi nhận ra quanh nơi nó vừa trồi lên hoặc không có mảng băng trôi nào hoặc có nhưng chỉ là những mẩu quá nhỏ không đủ sức nâng nó lên nếu nó định bám vào !
Thân hình lại chìm xuống, nhưng trước khi bi chìm hẳn Tiểu Thiên cũng kịp có một ý định.
Với ý định này, Tiểu Thiên hoàn toàn trấn tĩnh để chờ hai chân rỗi cũng phải đến lúc chạm xuống đáy trì !
Để có thể chủ động hơn, Tiểu Thiên đánh bạo thử mở hai mắt dù quanh nó chỉ toàn là nước và nước!
Nhìn xuống đáy trì để lần này hi vọng sẽ có một cái đạp chân thật mạnh và đúng lúc, Tiểu Thiên bất giác sững người vì có một vật vồ tình chạm đúng vào mục quang của nó.
Do hiếu kỳ, ngay khi hai chân chạm vào đáy trì, Tiểu Thiên thay vì co chân đạp mạnh thì lại để thân hình chìm sâu hơn!
Đến lúc cả hai tay cùng chạm vào đáy trì Tiểu Thiên nhanh nhẹn chộp vào vật vừa nhìn thấy, sau đó co chân đạp mạnh vào đáy trì.
Vút !
Đầu nhô lên khỏi mặt nước, Tiểu Thiên thoáng mỉm cười ! Nhờ lần đạp chân này nó cố tình làm cho thân hình bay chếch vế phía bờ nên khi nhô lên khoảng cách giữa nó và bờ chì còn hơn trượng rưỡi !
Yên tâm với những hành động có kết quả này. Tiểu Thiên hớn hở chờ thân hình chìm xuống đến tận đáy !
Chìm xuống rồi đạp lên, Tiểu Thiên chỉ cần thực hiện phương cách đó độ ba lần là đủ !
Lên đến bờ, việc đầu tiên Tiểu Thiên làm là cất vật nọ vào bọc áo!
Tuy nó chợt chạm vào nhánh cỏ chỉ còn ba chiếc lá có màu tía. Tiểu Thiên bỗng ngẩn người hoang mang:
- Tại sao ta không bị nước ở Khuyên Bích Trì làm cho chết cóng? Phải chăng nhờ ta đã ăn trước sau năm chiếc lá, chúng có công năng diệu dụng giữ ấm cho ta, giúp ta chống chọi cho dù tiết trời lạnh đến thế nào cũng được? Đây là loại kỳ thảo gì?
Đến lúc này Tiểu Thiên mới biết nó thật sự gặp may do tình cờ phát hiện loại kỳ thảo nọ. Nó nhẹ nhàng lấy tay ra, tránh không làm cho ba chiếc lá còn lại phải bị hỏng !
Đi đến chỗ Đàm Khoát nằm. Tiểu Thiên nhăn mặt vì hiểu tại sao Đàm Khoát cứ nằm im bất động ? Đầu của Đàm Khoát tuy hãy còn nguyên vẹn nhưng Tiểu Thiên nhìn thấy đầu của y ở ngay phía sau không hiểu sao cứ móp méo một cách khác thường!
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Đàm Khoát mất mạng ! Hai mắt y vẫn mở trừng trừng và đó là hiện trạng của người đã chết mà lòng hãy còn nhiều uất hận !
Nhân vật nọ đã xuống tay một cách độc ác và bất ngờ, Tiểu Thiên ngấm ngầm ghi nhận điếu này vào tâm khảm !
Sau một lúc ngẫm nghĩ Tiểu Thiên bạo gan cho tay vào bọc áo của Đàm Khoát !
Lúc thu tay về trên tay Tiểu Thiên là một túi ngân lượng khá nặng!
Thở hắt ra một hơi như muốn trút cho hết những gì đã và đang đè nặng trên vai, Tiểu Thiên quay người bỏ đi !

o0o

- Dừng lại !
Ngay bên dưới một cội cây to gần kề với ngã ba quan đạo rộng lớn, tiếng quát nọ xuất phát từ một trong ba nhân vật với võ phục uy lẫm !
Nghe tiếng quát. Vị xa phu có niên kỷ độ tứ tuần vội vàng kéo thẳng dây cương, giật mạnh vào hàm thiết của đồi tuấn mã khiến chúng phải dừng ngay vó câu!
Nhìn cỗ xe song mã thập phần tráng lệ, đến tên xa phu cũng có cách phục sức cầu kỳ, nhân vật vừa phát ra tiếng quát định bước ra thì bị một trong hai nhân vật còn lại lên tiếng ngăn cản :
- Không cần đâu! Trương Lục ! Tiểu oa nhi bọn ta ta cần tìm chỉ là hạng thân cô thế cô, có lý nào lại được chễm chệ ngồi trên cỗ xa mã rõ là của hạng thế gia vọng tộc?
Trương Lục, là nhân vật định bước ra. Nghe nói có vẻ xuôi tai bèn đưa tay làm hiệu cho xa phu :
- Ngươi có thể đì được rồi !
- Vị xa phu vẫn lẳng lặng không nói gì, bắt đầu tróc lưỡi tung nhẹ dây cương! Nhưng khi đôi tuấn mã định chớm vồ lao đi thì nhân vật vận võ phục thứ ba bỗng quát giật giọng :
- Chậm đã !
Cỗ xe lại phắt dừng, khiến đôi tuấn mã vì chồn chân phải dựng vó hí lên
Hí...í...hí...
Lập tức, từ trong cỗ xe có một thanh âm cau có vang ra:
- Chuyện gì vậy, lão Cửu ?
Nghe hỏi, vị xa phu vội nghiêng đầu về phía sau, đáp với người trên cỗ xe:
- Tiểu thiếu gia xin cứ yên tâm! Có lẽ đây chỉ là những điều ngộ nhận thông thường, lão nô tự lo liệu được !
Thanh âm trong cỗ xe lại vang lên :
-Nhưng không được chậm đấy! Nếu để gia phụ đợi lâu, hậu quả như thế nào lão Cửu cơ thể tự đoán biết !
Vị xa phu gật đầu :
- Lão nô biết rối !
- Quay sang ba nhân vật nọ giờ đã tiến ra ngăn lối lão Cửu xa phu ôn tồn hỏi:
- Tam vị huynh đài có việc gì cần đến mỗ chẳng ?
Nhân vật đã lên tiếng quát lần thứ hai bắt đầu xạ mắt nhìn vị xa phu :
- Như tôn giá cũng là nhân vật võ lâm ! Có thể cho bọn mỗ biết qua danh tánh ?
Lão Cửu tủm tỉm cười :
Đã là nô bộc của người, mong tam vị lượng thứ, mỗ không tiện xưng danh !
Nhân vật nọ thoáng giật mình:
- Bên ngoài cỗ xé có ký tự chữ ỎMãÕ, liệu tôn giá có thể cho bọn mỗ biết quý chủ nhân là ai không?
Lão Cữu lắc đầu :
- Đúng ra mỗ có thể nói. Nhưng rất tiếc nghiêm lệnh của chủ nhân không thể xem thường ! Mong tam vị đừng vì việc này gây khó khăn cho mỗ!
Nhân vật nọ có phần miễn cưỡng khi tiếp tục lên tiếng:
- Bọn mỗ cũng vậy đang thừa hành mệnh lệnh của thượng cấp nên định phơi mạo phạm. Tồn giá có thể cho bọn mỗ xem xét qua bên trong xe ?
Lão Cửu nhăn nhó :
- Việc này...
Bên trong cỗ xe bỗng có tiếng nói khi nãy vang ra:
- Sao họ muốn xem xét cỗ xe của chúng ta!
Không...chờ lão Cửu đáp, nhân vật nọ vội cất tiếng:
- Vị tiểu thiếu gia ở trong xe xin hãy nghe tại hạ giải thích ! Bọn tại hạ tuân theo lệnh dụ của thượng cấp, đang truy tìm một đứa bé có lẽ có niên kỷ ngang bằng với tiểu thiếu gia ! Nếu tiểu thiếu gia không phiền, hãy ban cho bọn tại hạ một đặc ân, được nhìn qua cỗ xe một lần thôi !?...
-Thanh âm của đứa bé bên trong cỗ xe lại vang lên:
Nếu chỉ cần xem qua mà thôi đối với bổn thiếu gia không phải là khó ! Nhưng đổi lại, bổn thiếu gia cũng muốn biết chư vị tại sao lại muốn truy tìm một đứa bé ? Do oán cừu hay do...
Nhân vật nọ thật mau mồm mau miệng :
- Qua thân thủ của vị nhân huynh kia, dù chỉ là một xa phu nhưng bản thân cũng ẩn tàng tuyệt nghệ , tại hạ biết lai lịch của tiểu thiếu gia không phải tầm thường. Và nếu là vậy, hẳn tiểu thiếu gia cũng phải hiểu bọn tại hạ chỉ biết thừa hành lệnh trên, còn nguyên nhân thế nào bọn tại hạ thật khó biết ! Mong tiểu thiếu gia lượng thứ !
Lão Cửu bỗng phì cười:
- Tệ thiếu gia muốn biết điều này không phải là không có lý do ! Một đại bang uy thế danh lừng vũ nội như quý bang Ngũ Hành lại chịu bỏ công truy tìm một đứa bé, điều này quả là khác thường !
Nhân vật nọ hắng giọng:
- Đã nhiều năm bổn bang thoái ẩn giang hồ, lần này lộ diện cũng không dám dùng lại y phục vốn đã được mọi người biết đến, tôn giá hãy nhìn qua là đã minh bạch, bọn tại hạ là người của Ngũ Hành bang, xem ra lai lịch của tôn giá cũng không phải tầm thường !
Lão Cửu nhấp nháy mắt :
- Chư vị nói vậy là sai rối ! Quý bang tuy đã thoái ẩn nhưng đâu phải vì thế mà uy danh của quý bang suy giảm ! Mỗ nhìn ra chư vị cũng là điều bình thường !...
Nhân vật có tên gọi là Trương Lục bỗng nhăn tít mặt kêu lên :
- Dường như Trương mỗ đã đoán biết tôn giá là ai !
Lão Cửu mỉm cười :
- Biết cũng tốt, mà không biết cũng không hễ gì! Vì dù sao mỗ cũng đang là nô bộc cho người !...
Trương Lục chợt tái mặt ! Y nghiêng đầu phụ nhĩ, nói lầm thầm vào tai nhân vật đứng giữa ! Và đến lượt nhân vặt này tái mặt ! Sau đó nhân vật này vừa dùng tay ra hiệu cho cỗ xe chạy đi vừa buông lời nghi hoặc:
- Tôn giá có thể đi được rồi nhưng phải chi tôn giá có đôi lời cáo tri cho bọn tại bạ biết lệnh chủ nhân ở họ ỎMãÕ thật sự là nhân vật như thế nào thì hay biết mấy ?
Vẫn mỉm cười nhưng không hề đáp, lão Cửu giục đôi tuấn mã kéo cỗ xe chạy đi!
Nhìn theo nhân vật nọ vẫn còn bàng hoàng :
- Trong Thất Tinh: Hỷ - Nộ - ái - ố- Bi - Lạc - Dục, lão Hỷ là nhân vật đứng đầu ! Nhưng lão lại cam tâm làm nô bộc cho người, bọn ngươi nghĩ xem nhân vật họ Mã kia thật sự là ai ?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 115
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com