Chỉ mục bài viết |
---|
Song Nữ Hiệp Hồng Y - Từ Khánh Phụng - Hồi 61 - 80 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Tất cả các trang |
Thanh Lam nghe thấy ông ta nói như thê lo âu vô cùng vội đỡ lời:
- Lão tiền bối đi Bắc Hải như vậy không sợ nguy hiểm đến tính mạng hay saỏ
Ly Hỏa chân nhân liếc nhìn Tiểu Hồng, lớn tiếng cười và đáp:
- Huyền Linh Tú tuổi đã ngoài trăm, võ công thông huyền ngày thường rất tự phụ, tính lại hay bênh môn đồ. Nếu phen này lão hoà thượng đi tới đó nói rõ hết mọi hành vi của đại sư huynh ở Trung Nguyên, chắc thể nào lệnh sư cũng nổi giận. Như vậy đại sư huynh của cô làm gì mà chả bị khiển trách và lão hoà thượng cũng không sao thoát khỏi được tai hoạ.
Thanh Lam nghe thấy Ly Hỏa chân nhân nói như thế chàng lo âu thêm, vì bữa nọ ở trước mặt Đại Giác đại sư, chàng đã hứa thể nào cũng sẽ giúp ông ta một phen. Đại trượng phu một lời hứa nặng như nghìn vàng, bây giờ ông ta đã đi rồi, mình lại có việc phải đi Đông Hải, nhất thời không sao phân trần ra được, nên chàng trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Biết làm sao bây giờ? Tiếc thay tiểu bối lại có hẹn ước với Đại Phương chân nhân nên bắt buộc phải đi Đông Hải bằng không tiểu bối thể nào cũng đi với lão tiền bối một phen.
Nghe thấy chàng nói đến cái tên Đại Phương chân nhân, Ly Hỏa chân nhân liền ngạc nhiên, vội hỏi:
- Đại Phương chân nhân nàỏ Cậu đã hẹn ước với y là sẽ đi Đông Hải ư?
Thanh Lam bèn đem chuyện mình hẹn ước với Nam Quái, Bắc Tàn sẽ gặp nhau ở Đông Hải để cùng đi lấy Đồ Long .vv.. kể hết cho Ly Hỏa chân nhân nghẹ
Nói xong, Ly Hỏa chân nhân cười ha hả, nói tiếp:
- Không ngờ Nam Quái, Bắc Tàn, hai lão tiền bối hãy còn sống ở trên trần gian nàỵ Cậu bé này thật tốt phúc quá. Thôi được, cậu cứ đi Đồ Long Đảo phó ước trước, nếu lấy được vật gì quý báu của Đại Phương chân nhân làm tín vật thì chắc Huyền Linh Tú thể nào cũng nể mặt ông ta mà phải bỏ qua chuyện này chứ không saỉ
Thanh Lam nghe nói cả mừng, vội hỏi tiếp:
- Lão tiền bối nói Huyền Linh Tú có quen biết Trì lão tiền bối đấy à?
Ly Hỏa chân nhân vừa cười vừa đáp:
- Thế ra cậu vẫn chưa biết Trì lão tiền bối là sư phụ của Thiên Long Thiên Hô hay saỏ Vai vế của ông ta rất cao, năm xưa ông ta cùng nổi danh với Lầu Nhất Quái, Huyền Linh Tú Đồng Da Lão Nhân với tiên sư. Ngoài Côn Luân Song Tiên ra thì không ai có thể so sánh được với mấy vị lão tiền bối ấỵ
Thanh Lam lần đầu tiên mới nghe thấy người ta nói đến cái tên Côn Luân Song Tiên, vì chàng chỉ biết có một mình Côn Luân lão nhân thôi, nên chàng vội hỏi tiếp:
- Thưa lão tiền bối, Côn Luân Song Tiên là ai thế?
Ly Hỏa chân nhân kinh ngạc đáp:
- Ủa! Cậu là đệ tử ký danh của Côn Luân lão nhân lão thần tiên mà cũng không biết Côn Luân Song Tiên là ai hay saỏ
Thanh Lam lắc đầu đáp:
- Sự thực tiểu bối chỉ được Côn Luân lão nhân truyền thụ cho có một thế kiếm còn cái tên đệ tử ký danh cũng chỉ nghe thấy Hắc Ma Lặc nói thôi, chứ thực sự vẫn không hay biết gì hết.
- Nếu do Hắc Ma Lặc nói ra như vậy, thì tất nhiên điều đó phải là ý của Côn Luân lão thần tiên. Cậu không biết Côn Luân Song Tiên là ai, điều ấy không thể trách cậu được, vì câu chuyện này đã xảy ra từ hồi mấy chục năm về trước. Côn Luân Song Tiên tức là Côn Luân lão nhân với sư đệ Tinh Tinh Tử. Côn Luân lão nhân kiếm thuật độc bộ thiên hạ, còn Tinh Tinh Tử sở trường về pho võ công Long Phi Cửu Thiên.
Nghe thấy Ly Hỏa chân nhân nói đến pho kinh công Long Phi Cửu Thiên, Thanh Lam liền động lòng, vội hỏi tiếp:
- Lão tiền bối, chẳng hay Tinh Tinh Tử lão tiền bối hiện giờ ở đâủ
- Đã mấy chục năm nay, không ai còn thấy Tinh Tinh Tử tái xuất hiện giang hồ nữa nên ai ai cũng đoán chắc là ông ta quy tiên rồị
Thanh Lam nghe thấy Ly Hỏa chân nhân nói như thế chàng nản chí vô cùng, vẻ mặt liền rầu rĩ ngaỵ Ly Hỏa chân nhân thấy chàng hỏi như thế ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại:
- Cậu hỏi Tinh Tinh Tử lão tiền bối làm chỉ
Thanh Lam lắc đầu khẽ đáp:
- Tiểu bối chỉ hỏi thế thôị
Nói tới đó, hình như chàng bỗng nghĩ ra được việc gì, vội ngửng đầu lên hỏi tiếp:
- Lão tiền bối, chẳng hay võ công của Hoành Pháp lão sư phu ở chùa Thất Bảo trên núi Ngũ Đài với võ công của Huyền Linh Tú thì ai hơn ai kém?
Ly Hỏa chân nhân nghe thấy chàng nói như thế, bỗng vỗ tay và đáp:
- Nếu cậu không nhắc nhở thì lão đã quên mất rồị Phải, Hoành Pháp đại sư chính là đệ tử đích truyền của Đạm Tôn đại sư, về môn Dịch Cân Kinh của Đạt Ma thiền sư truyền lại, có thể nói trên thế gian này không ai giỏi bằng ông tạ Hiện giờ ông ta là trưởng lão lớn tuổi nhất của phái Thiếu Lâm, nhưng ông ta đã không để ý đến việc trần tục từ lâu rồi, sao cậu lại hỏi đến tên tuổi của ông ta làm gì?
- Vì tiểu bối nghe thấy trước khi Đại Giác đại sư hạ sơn có nói là phải lên núi Ngũ Đài để hỏi ý kiến của sư thúc ông ta trước đã.
- Tuy Hoành Pháp đại sư không can dự đến việc trần tục, nhưng chùa Thiếu Lâm bị mất cuốn Dịch Cân Kinh như vậy, việc này rất quan trọng, có lẽ sau khi Đại Giác đại sư lên núi Ngũ Đài thỉnh thị rồi, ông ta thế nào cũng phải xuống núi một phen chứ không saỉ Cậu cứ yên tâm đi Đồ Long đảo trước đị Nếu cậu được tín vật của Đại Phương chân nhân thì càng hay, bằng không đã có Hoành Pháp đại sư lộ diện, dù Huyền Linh Tú có ngông cuồng đến đâu cũng phải nể mặt.
- Thế bây giờ lão tiền bối định đi đâủ
- Cậu hỏi lão phu ư? Hà hà! Bất cứ Hoành Pháp lão thiền sư có chịu xuống núi hay không, việc này đã do đại sư huynh của lão gây nên, thì thể nào lão cũng phải theo Đại Giác hoà thượng đi Bắc Hải một phen.
Nói xong, ông ta quay người tiến thẳng về phía Bắc ngaỵ
Thanh Lam thấy Ly Hỏa chân nhân có bụng dạ sốt sắng như vậy, trong lòng rất kĩnh ngưỡng, nên cứ đứng ngẩn người ra mà nhìn theo hoàị
Lan Nhi tiến tới gần khẽ hỏi:
- Lam đại ca, khí giới của ông ta vừa xử dụng là khí giới gì thế?
Dài bảy tám thước như vậy mà ông ta chỉ vừa thâu lại đã chui gọn ngay vào tay áo rồi biến mất?
- Đó là Liệt Hỏa Kỳ đấỷ
- Liệt Hỏa Kỳ là cái gì?
Bạch Mai bỗng xen lời nói:
- Sao đại ca không sớm nói cho chúng tôi biết? Bằng không, tôi bảo ông ta lấy lá cờ ấy ra cho chúng ta thưởng thức báu vật của Liệt Hỏa môn ấy có phải là chúng ta được sáng mắt một phen không?
Tiểu Hồng xen lời hỏi:
- Lam đại ca, ông ta có thù với sư phụ của tiểu muội phải không?
Thanh Lam lắc đầu đáp:
- Tôi cũng chỉ biết như cô thôị Hôm đó tôi có nghe Hồng Phúc nói, có lẽ đó là việc của đời trên. Hà! Người trên giang hồ đều thế hết. Hễ thấy võ công của đối phương khắc chế được võ công mình là coi đối phương như kẻ thù địch ngaỵ Nếu người nào mình cũng rộng lượng cả và biết hợp tác với nhau đem những sở trường của mình ra bổ cứu vào sở đoản của đối phương, như vậy võ học của nước ta có phải ngay càng tinh xảo và rạng rỡ hơn không?
Lan Nhi bĩu môi nói:
- Ai chả biết nói thế! Nhưng đại ca thử nghĩ xem, từ xưa tới nay đã có ai làm được như vậy không?
Thanh Lam đáp:
- Chỉ tại vì lòng hẹp hòi ấy mà người nào cũng muốn cho môn phái mình được nổi tiếng hơn môn phái của người khác, cho nên sư ân oán của giang hồ không bao giờ dứt được cả.
Nói tới đó, chàng sực nghĩ tới gần đây Lan Nhi xử dụng một thế kiếm pháp trông có vẻ quen mắt lắm, kiếm pháp của nàng vừa nhanh vừa lợi hại, chỉ thoáng cái đã chặt gãy được tay của Đường Thiên Sinh và đã giết được Ngô Tán Đình, nhưng vì lúc ấy đang bận rộn, chàng không kịp hỏi nàng đã học ở đây ra thế kiếm ấỵ Hôm nay nàng lại sử dụng thế kiếm đó mà đẩy lui được Sĩ Ngạc, thế kiếm của nàng quả thật lợi hạị Nàng ra tay như thế nào mà chàng cũng không trông thấy rõ. Võ công của Lan Nhi ra sao, chàng biết rõ lắm chẳng lẽ gần đây nàng đã gặp gỡ một danh sư nào truyền thụ cho pho kiếm ấy, chứ bằng không, kiếm pháp của Thác Thành Song Hung truyền thụ cho không thể nào lợi hại như thế được.
Nghĩ như vậy, chàng cứ trố mắt lên nhìn Lan Nhi không chớp.
Lan Nhi thấy chàng nhìn mình như thế, hổ thẹn vô cùng, nũng nịu hỏi:
- Lam đại ca, sao chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn em như vậỷ
Em không chịu đâụ
Thanh Lam thủng thẳng hỏi:
- Lan Nhi, tôi muốn hỏi cô một điều nàỵ
Lan Nhi u oán đáp:
- Hỏi gì đại ca cứ nói đị
- Tôi muốn hỏi hiền muội học ở đâu ra thế kiếm vừa đẩy lui được Chúc Sĩ Ngạc?
Bạch Mai vỗ tay xen lời nói:
- Phải đấy, kiếm pháp của chị Lan thần diệu lắm. Sư phu của em nói Càn Khôn Bát Kiếm của ông ta truyền thụ cho đã là đệ nhất kiếm pháp của thiên hạ rồi, nhưng kiếm pháp của chị Lan vừa xử dụng còn lợi hại hơn Càn Khôn Bát Kiếm.
Thấy Bạch Mai nói như vậy, Thanh Lam ngạc nhiên, nghĩ thầm:
“Thế ra kiếm pháp của Thiên Lý Cô Hành Khách truyền thụ cho ta là Càn Khôn Bát Kiếm đấỵ Nếu vậy pho kiếm pháp Càn Khôn Nhất Kiếm của ông già Côn Luân truyền thụ cho ta chỉ khác nhau có một chữ “Bát” và chữ “ Nhất” thôị..
Chàng vừa nghĩ tới đó nghe thấy Lan Nhi nói:
- Ủa! Thế Lam đại ca không nghe thấy Hắc sư huynh nói hay saỏ
- Hắc sư huynh nàỏ Có phải là Hắc Ma Lặc đấy không?
- Không phải anh ấy, chả lẽ lại còn hai người Hắc sư huynh hay saỏ
- Hắc sư huynh đã nói gì?
- Sau khi đại ca rời khỏi Thác Thành, em cũng lẻn xuống núi, không ngờ giữa đường lại gặp Hắc sư huynh. Hắc sư huynh như quen biết em từ trước rồi vậy, vừa gặp mặt anh ta đã gọi em là Tiểu Thiên Hồ liền.
Thanh Lam biết Hắc Ma Lặc hay nói bóng, nên nghe tới đó chàng cũng phải bật cườị Lan Nhi lườm chàng một cái rồi nũng nịu nói tiếp:
- Cả đại ca cũng cười em nốt. Em không nói nữa đâụ
Thanh Lam vội xin lỗi và nói tiếp:
- Tôi cười Hắc sư huynh hay nói bông đùa đấy, chứ tôi đâu dám cười cô.
- Đại ca có biết Hắc sư huynh nói những gì không? Anh ấy vừa lên tiếng nói câu đầu, em đã bực mình chịu nhịn không nổi rồị Anh ấy bảo :
“Cô có phải là Tiểu Thiên Hồ không? Lại đây, tôi đang tìm kiếm cô đấy”. Thấy anh ta nói như thế, em tức giận vô cùng, liền ra tay tấn công ngay, không ngờ anh ấy lại bỏ chạy luôn. Khinh công của anh ấy lợi hại thật chỉ trong nháy mắt đã mất tích ngaỵ Em tức giận khôn tả, hậm hực nói :
“Tên ma lem ấy, lần sau cô nương bắt gặp, thế nào cũng phải đánh cho một trận nên thân mới được” ngờ đâu anh ta đã ẩn núp ở phía sau em từ hồi nào mà em không hay biết gì hết. Anh ta vừa cười vừa đỡ lời:
“Xui thật! Sư phụ cứ bắt mình đi tìm kiếm Tiểu Thiên Hô cái quái gì ấỵ Mới lên tiếng hỏi có một câu mà cô ta đã tức giận mình như vậy rồi lại còn chửi thầm mình là tên Ma lem nữạ Hừ! Ma lem.. ma lem... chính mình cũng giả dạng làm ma lem một lần rồi, lại còn đi nói người khác. Nếu phải mỗ là người khác thì mỗ đã bỏ từ lâu rồi”. Em nghe tiếng nói biết ngay là anh ta vội quay lại tìm kiếm, ngờ đâu anh ta lại có khinh công nhanh đến như thế, em vừa quay người lại đã không thấy hình bóng anh ta đâu hết. Đang ngơ ngác thì phía sau lưng lại có tiếng nói của anh ta nổi lên. “Tiểu Thiên Hồ, đừng có nóng nảy mà bực mình như thế. Mỗ đến đây là đem thư đến cho cô, chứ không phải đến để giễu cợt cô đâụ Này đây, cô thử xem có phải thư của cô không?”.
Em quay người lại thì quả thấy anh ta đang cầm một lá thư thật, trên có viết tên của em là người nhận nữạ Em liền nghĩ :
“Ngoài cha mẹ ra, ta không có một người bạn nào hết. Hay là thư này của Lam đại ca gửi cho ta chăng?”.
Nghĩ tới đó, em mừng rỡ khôn tả, vội giơ tay giật lấy lá thư.
Lần nầy anh ấy không tránh né, trái lại còn cười hì hì rồi nói tiếp:
- Cô nên nhớ, từ giờ trở đi cô phải gọi tôi là sư huynh. Trước Tết Đoan Ngọ ba ngày, cô đến Miên Trì đợi tôi, đừng có sai hẹn đấy nhé?
Thanh Lam vội hỏi:
- Trong thư nói những gì?
Lan Nhi vừa cười vừa đáp:
- Trấn đối nhất kiếm.
- Trấn đối nhất kiếm ư?
Thanh Lam rất ngạc nhiên hỏi như vậy, Lan Nhi gật đầu đáp:
- Trong thư chỉ có một thế kiếm pháp ấy thôi, chứ không viết gì thêm hết.
Lúc này Thanh Lam mới vỡ nhẽ:
- Thế kiếm ấy là của Côn Luân lão nhân cho cô đấỵ
Lan Nhi gật đầu đáp:
- Đúng thế! Thoạt tiên em không biết gì hết, cứ theo kiếm pháp ấy mà luyên tập. Kiếm pháp ấy thần diệu lắm và oai lực mạnh không thể tưởng tượng được. Em vừa mừng rỡ vừa cảm động. Sau em đến Miên Trì quả lại gặp Hắc sư huynh. Anh ấy bảo:
“Lần trước là do lão sư phụ sai anh đem thế kiếm ấy đến cho em và bảo đã nhận em làm đệ tử ký danh rồị” Hắc sư huynh còn nói:
“Lam đại ca cũng là đệ tử ký danh của sư phụ và cũng đã được sư phụ truyền thụ cho một thế kiếm.” Em nhớ ra ngay thế kiếm của sư phụ đã truyền thụ cho đại ca tên là Càn Khôn Nhất Kiếm. Đại ca đã nhờ thế kiếm đó mà đánh cho Độc Băng Luân phải hoảng sợ ù té chạy là gì? Hắc sư huynh còn nói:
“Sư phụ chúng ta có tất cả bốn thế kiếm mà người trên thiên hạ không ai đánh nổị Thế thứ nhất là Càn Khôn Nhất Kiếm, đã truyền thụ cho Lam đại ca và cũng là mạnh nhất trong bốn thế. Thế thứ hai là Khảm Ly Nhất kiếm thì truyền thụ cho chị Hồng Tuyến.
Thế thứ ba là Trấn Đối Nhất Kiếm truyền thụ cho em. Còn thế thứ tư là Càn Tốn Nhất Kiếm truyền thụ cho Hắc sư huynh.
Lúc này Thanh Lam mới biết Càn Khôn Nhất Kiếm là thế kiếm mạnh nhất trong bốn thế kiếm đó.
Lan Nhi lại nói tiếp:
- Hắc sư huynh còn nói:
“Bốn thế kiếm ấy tách ra xử dụng, các cao thủ hạng nhất trong võ lâm đã khó mà chỗng đỡ nổi, nếu hợp bốn thế lại xử dụng thì sẽ vô địch thiên hạ ngaỵ Vì bốn thế kiếm pháp đó vốn dĩ có tất cả tám thế, sau sư phụ nghiên cứu kỹ lưỡng rồi ghép hai thế thành một, nên mới còn lại có bốn thế như vậy và được gọi chung là Càn Khôn Tứ Kiếm Thanh Lam nghe thấy Lan Nhi nói tới đó, sực nghĩ đến kiếm của Thiên Lý Cô Hành Khách đã truyền thụ cho, mà Bạch Mai gọi là Càn Khôn Nhất Kiếm của mình nhưng oai lực hơi kém một chút.
Như vậy pho kiếm mà Thiên Lý Cô Hành Khách đã truyền thụ cho là ở trong thời kỳ chưa được Côn Luân lão nhân ghép hai thế thành một nên oai lực mới kém hơn. Như vậy Thiên Lý Cô Hành Khách thế nào cũng có sự liên quan gì tới Côn Luân lão nhân...
Thanh Lam đoán chắc chỉ cần gặp Hắc Ma Lặc là có thể biết rõ được Thiên Lý Cô Hành Khách là ai và lai lịch của Bạch Mai liền.
Nghĩ tới đó, chàng lại lên tiếng hỏi tiếp:
- Sau rồi thế nào nữả
Lan Nhi vừa cười vừa đáp:
- Sau rồi thế nào thì đại ca biết rõ rồi, việc gì phải hỏi tiểu muội nữả Hắc sư huynh nói đại ca bị cha mẹ em với ông già họ Kỳ liên tay đánh rớt xuống dưới thung lũng, nên anh ta bảo em nối những sợi mây lại, rồi thòng xuống bên dưới để cứu đại ca lên.
- Ủa! Thế ra người thòng sợi mây xuống cứu tôi chính là hiền muội đấy à?
- Nếu không phải là em thì còn ai đến cứu đại ca nữả
Bạch Mai thấy Lan Nhi nói như thế, nũng nịu xen lời nói:
- Nếu em biết, thế nào em cũng tới đó cứu đại ca ngaỵ
Lan Nhi cười khì, nói tiếp:
- Lúc ấy hiền muội đã quen biết Lam đại ca đâủ Nếu là bây giờ thì người đến cứu đại ca sẽ nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Bạch Mai vội cướp lời nói tiếp:
- Lam đại ca chỉ cần học biết Long Phi Cửu Thiên là không sợ rớt xuống dưới thung lũng nữạ Để tôi dạy môn khinh công đó cho đại ca nhé?
Lan Nhi nhảy bắn người lên, hỏi:
- Thế chị Bạch Mai có chịu dạy tôi không?
Bạch Mai chớp nháy mắt mấy cái rồi vừa cười vừa đáp:
- Sao lại không? Chị chỉ cần học thuộc lòng khẩu quyết là luyện tập được ngaỵ
Lan Nhi mừng rỡ vô cùng, vội kéo tay Tiểu Hồng và quay lại nói với Thanh Lam rằng:
- Lam đại ca, chúng ta mau kiếm tảng đá lớn nào để ngồi và nghe chị Bạch Mai truyền thụ cho môn khinh công ấy đị
Bốn người liền tới một tảng đá lớn ở đó ngồi xuống. Bạch Mai liền đọc khẩu quyết của môn Long Phi Cửu Thiên cho ba người nghe, vừa đọc vừa giảng giảị Ba người đều có khinh công tuyệt mức nên chỉ nghe Bạch Mai giảng giải qua một lần là đã hiểu biết liền.
Bốn người cứ ngồi ở trên táng đá ấy mà chuyện trò cho đến sáng, rồi mới lên đường đi về hướng Đông. Ngày thứ tư, bốn người đã đi tới chỗ tận cùng của Đông Hải rồị
Thì ra lúc bấy giờ tuy gọi là Đông Hải, nhưng sự thật là bờ bể của tỉnh Triết Giang hiện thờị Từ Châu Sơn đến Ngọc Hoàn, ven bờ bể đều lác đác có những làng mạc của các người thuyền chàị Dân cư ở đó đều sống bằng nghề đánh cá.
Bốn người tới đó rồi, tìm kiếm luôn ba ngày mà cũng không thấy tung tích của Nam Quái, Bắc Tàn hai ông già ấy đâu và cả vợ chồng Thôi Văn Úy cũng không thấy nốt.
Thanh Lam nóng lòng sốt ruột vô cùng. Chàng biết Nam Quái, Bắc Tàn không bao giờ sai lời hẹn ước, thể nào cũng tới nơi đây, nhất là vợ chồng Văn Úy lại đi trước mình mấy ngày, đáng lẽ phải tới trước mới phảị Chàng càng nghĩ càng ân hận tại sao lúc đầu lại không hỏi rõ Nam Quái, Bắc Tàn là sẽ gặp nhau ở làng nào, huyện nàỏ
Điều này cũng không thể trách chàng được, vì từ nhỏ đến giờ chàng đã trông thấy bể bao giờ đâu, nên cứ tưởng bờ bể Đông Hải chỉ là một chỗ dài nhất độ ba mươi dặm là cùng chớ có ngờ lại mênh mông lớn rộng như thế nàỷ
Sau Bạch Mai nghĩ ra được một cách. Nàng cho bọn mình đã hẹn ước với Nam Quái, Bắc Tàn đi Đồ Long đảo rồi đến đó tìm kiếm sẽ gặp liền.
Thanh Lam nhận thấy ý kiến của Bạch Mai rất hay, liền hỏi thăm những người thuyền chài, bến nào là bến đi Đồ Long đảọ
Nhưng chàng đã hỏi thăm luôn mấy người mà không một ai biết cái đảo ấy ở đâu hết. Có người lại bảo đảo ấy là đảo của thần tiên, người phàm không thể nào đi tới đó được. Sau cùng mới có một ông già đánh cá nói đảo Đồ Long hình như ở bên phía Nam, các vị cứ đi về phía Nam chừng ba bốn chục dặm, đến núi Đại Bàn hỏi thăm thì may ra nơi đó sẽ có người biết.
Bọn Thanh Lam bốn người liền nghe theo lời ông già ấy mà đi về phía Nam tìm kiếm. Đi độ ba bốn chục dặm, thấy phía trước có một khoảng núi cao, dưới chân núi có một cái làng có chừng hai ba chục nóc nhà. Bờ bể ở đó là một hải cảng, có đậu mười mấy chiếc thuyền đánh cá to nhỏ.
Những người dân thuyền chài trông thấy bọn Thanh Lam ăn mặc kỳ lạ như vậy đến quây quần lại xem. Thanh Lam chắp tay vái chào một ông già tuổi khá cao và hỏi:
- Thưa lão trượng. Đại Mạc dương ở đâủ
Ông già ấy ngắm nhìn bốn người một hồi, rồi kinh ngạc hỏi:
- Có phải công tử gia muốn đi Đồ Long đảo đấy không?
Thanh Lam chưa kịp trả lời thì Bạch Mai đã gật đầu, cướp lời đáp:
- Vâng, chúng tôi muốn đi Đồ Long đảo thực. Tại sao lão trượng lại biết rõ như thế?
- Vì lão thấy người nào đi Đồ Long đảo cũng hay đem theo đao kiếm. Nay tiểu lão thấy bốn vị cũng có mang theo khí giới nên mới hỏi như vậỵ
Nói tới đó, ông già lại ngắm nhìn Thanh Lam rồi nói tiếp:
- Tiểu lão ở đây mấy chục năm rồi, năm nào cũng thấy có một hai bọn người mướn thuyền đi Đồ Long đảo, nhưng chưa bao giờ được trông thấy những người đẹp tựa thần tiên như công tử và mấy vị cô nương đây vậỵ Theo ý tiểu lão thì bốn vị không nên đi Đồ Long đảọ
Tiểu Hồng vội hỏi:
- Sao cụ lại nói như thế?
Ông già hít một hơi thuốc, thở khói ra và đáp:
- Lão nghe nói trên Đồ Long đảo có một vị lão thần tiên và có ba người đồ đệ cũng đã thành tiên hết. Vì dưới chân núi có một cái hang lửa sâu hơn trăm trượng, bên trong chứa đựng đầy những kim ngân châu báu, ai tới đó chỉ cần lấy được một nắm cũng đủ sung sướng suốt cả một đời, nhưng... người đi thì nhiều, và từ đó đến giờ chưa thấy một người nào quay trở lại cả. Chính tiểu lão đã chở hai ba trăm người lên đảo đó rồị
Bạch Mai hỏi tiếp:
- Thưa cụ, chúng tôi đã hẹn với người ta thể nào cũng phải đi đến đó, và thể nào cũng sẽ quay trở về. Cụ cứ cho chúng tôi biết Đồ Long đảo ở đâu là được rồị
Ông già thuyền chài cầm ống điếu chỉ ra ngoài khơi và đáp:
- Từ đây đến Đồ Long đảo còn xa lắm.
Thanh Lam lại lên tiếng hỏi:
- Thưa cụ, không biết mấy ngày gần đây có hai ông cụ và hai vợ chồng trẻ tuổi mướn thuyền đi ra Đồ Long đảo không?
Ông cụ ấy đáp:
- Hôm nọ có hai người một già một trẻ mướn thuyền của Tiểu Tam Tử ở bên láng giềng của lão đi Đồ Long đảo, nhưng tới nay vẫn chưa thấy họ về. Tối hôm qua, cũng có một người mặt đen mặc áo khoác tới đây chứ không có hai ông cụ với hai vợ chồng trẻ tuổi như công tử vừa nóị Nếu muốn đi Đại Mạc Dương để tới Đồ Long đảo thì thể nào cũng phải mướn thuyền ở nơi đây đi mới được.
Thanh Lam nghe nói Nam Quái, Bắc Tàn và vợ chồng Văn Uý chưa tới nơi, đang thất vọng thì Lan Nhi đã xen lời hỏi:
- Cụ nói người mặt đen có phải người ấy trên lưng có đeo một chiếc đồng trùy bóng nhoáng đấy không?
Ông già nọ gật đầu đáp:
- Phải đấy, lão thấy cái trùy ấy có vẻ nặng lắm, nên lão có đưa mắt ngắm nhìn mấy lần.
Lan Nhi nghe nói, mừng rỡ khôn tả, nhẩy bắn người lên, vội la lớn:
- Lam đại ca, Hắc sư huynh đã đi Đồ Long đảo rồi, chúng ta phải đi ngay mới được.
Thanh Lam sực nghĩ tới chuyện mình đánh gẫy hai cái răng của Kỳ Thiên Hành, nên y mới kiếm mình để trả thù. Lúc ấy, Hắc Y Côn Luân liền nhận lời gắn lại hai cái răng cưa ấy cho y, quí hồ hai chiếc răng cửa ấy còn giữ lại được.
Vương ốc Tản Nhân có hỏi Hắc Y Côn Luân rằng:
- Ngươi có thể lấy được cao sừng rồng hay sao mà dám cam đoan gắn lại được hai cái răng cưa ấy cho lão phụ
“Có lẽ phen này Hắc sư huynh đi đảo Đồ Long là muốn lấy được Long Giác Cao để gắn lại hai cái răng cửa kia cho Vương ốc Tản Nhân hộ ta cũng nên”.
Nghĩ tới đó, chàng bỗng thất thanh kêu “ối chà” một tiếng và nghĩ tiếp:
“Bữa nọ ở Trường Hận Cốc, gặp Đông Hải tam tiên, võ công của họ cao siêu như thế, tất nhiên sư phụ của họ là Đồng Da lão nhân thì võ công ắt phải cao siêu hơn họ nhiềụ Ừ, phải rồi, Trì và Lầu hai lão tiền bối nói, võ công của Đồng Da lão nhân cũng ngang với hai ông ấỵ Như vậy một mình Hắc sư huynh địch sao nổi thầy trò họ? Vì việc của mình mà Hắc sư huynh phải mạo hiểm như vậy, nếu anh ấy có mệnh hệ nào, thì tạ..
Nghĩ tới đó, chàng càng lo âu thêm, vội nói với ông già thuyền chài rằng:
- Thưa cụ, anh em chúng tôi, có việc cần phải đi Đồ Long đảo ngay, cụ làm ơn muớn hộ chúng tôi một cái thuyền, dù phải trả đắt đến đâu, chúng tôi cũng vui lòng. Quí hồ cụ mướn cho chiếc thuyền nào đi thực nhanh thì anh em chúng tôi cảm ơn cụ vô cùng.
Chàng vừa nói vừa móc túi lấy một nén bạc ra đưa cho ông già.
Ông cụ trông thấy nén bạc trắng xoá như thế cười đến tít mắt lại và đáp:
- Nếu công tử cứ nhất định đi thì tiểu lão không dám ngăn cản nữạ Ngày hôm nay trời quanh mây tạnh ai nấy đều ra ngoài khơi đánh cá hết. Thôi, để lão chở công tử và ba vị tiểu thư đi vậỵ
Bạch Mai kinh ngạc hỏi:
- Lam đại ca, chúng ta không đợi chờ Thôi đại ca với hai vị lão tiền bối nữa hay saỏ
Thanh Lam cau mày lại, đáp:
- Hắc sư huynh đã một mình mạo hiểm đi trước rồi, chúng ta phải đi tiếp viện ngay mới được. Còn hai vị tiền bối với vợ chồng Thôi đại ca chưa tới thì chúng ta chỉ cần viết một lá thư để lại, bảo họ đi ngay cũng được chứ saỏ
Một lát sau, ông già với một người trẻ tuổi đem rất nhiều lương thực xuống thuyền, rồi mời bốn người xuống, nhổ neo chèo thuyền đi luôn.
Chiếc thuyền ấy cũng khá lớn, trước sau có những hai cột buồm, bốn người liền vào trong ngồi xuống. Ông già đẩy cửa sổ ra để cho bốn người có thể xem cảnh ở ngoài bể, rồi ông ta mới kéo buồm để cho gió thổi đẩy thuyền đị
Chiều hôm ấy, người trẻ tuổi bưng cơm vào trong khoang cho bốn nhiều ăn và nói:
- Bốn vị xơi cơm xong, nên đi nghỉ ngơi chốc lát trước. Bằng không, khi thuyền ra tới ngoài khơi, sóng gió nổi lên có lẽ chịu không nổi, sẽ thấy khó chịu vô cùng đấỵ
Thanh Lam gật đầu đáp:
- Không sao, phổ cậy hãy cho chúng tôi biết bây giờ đã tới Đại Mạc Dương chưả
Người thuyền chài ấy vừa cười vừa đáp:
- Hãy còn sớm, đêm hôm nay mới chính thức ra tới ngoài bể, hiện giờ chúng ta vẫn còn đi ở trong ven bể, khi ra tới Đại Mạc Dương rồi, lại còn phải đi về phía Nam rồi mới tới Đồ Long đảo được.
Lan Nhi xen lời hỏi:
- Đến bao giờ mới tớỉ
Người thuyền chài vừa cười vừa đáp:
- Nếu thuận buồm xuôi gió, thì đến trưa mai chúng ta mới tới Đồ Long đảo được.
Mọi người ăn cơm xong vẫn chưa chịu đi ngủ ngay, cứ ngồi xem cảnh trên mặt bể hoàị
Khi trời đã tối xẫm, thuyền đã bắt đầu ra tới ngoài khơi liền có những ngọn sóng cao như núi đánh tới, dồn chiếc thuyền bồng lên, bồng xuống như sắp bị đắm tới nơi vậy, dù bốn người có võ công rất cao siêu, nhưng thấy thế cũng phải kinh hoảng.
Ông cụ ngồi ở đầu lái bị sóng đánh ướt áo mà vẫn trấn tĩnh như thường, không thấy ông ta có vẻ gì là sợ hãi hết. Bốn người liền ngồi xếp bằng tròn vận công điều tức, mặc cho tình cảnh kinh hiểm đến đâu cũng không để ý tới, nhờ vậy mới bớt sợ hãi dần.
Sáng ngày hôm sau, từ khi mặt trời mọc cho đến lúc trưa, sóng gió không còn mạnh như trong đêm khuya nữa, bốn người ra đứng ở đằng mũi để ngắm phong cảnh không bao lâu mọi người trông thấy đằng trước có một cái chấm đen nhỏ như một hạt thóc vậỵ
Lúc bấy giờ ông cụ mới gọi người trẻ tuổi kia đến cầm lái thay cho mình. Ông ta châm ống điếu rồi đi tới cạnh bốn người và nói:
- Công tử gia với mấy vị tiểu thư đã trông thấy chưả Cái chấm đen ở phía đằng trước đó là đảo Đồ Long đấỵ
Mọi người mới hay nơi đó là Đồ Long đảo, Bạch Mai vừa nhìn về phía đó vừa lên tiếng hỏi:
- Cụ bảo Đồ Long đảo còn xa bao nhiêu nữa mới tớỉ
Ông cụ thuyền chài tủm tỉm cười và thủng thẳng đáp:
- Từ đây tới đó phải mất hai tiếng đồng hồ nữa mới tới nơi được.
Ai nây đều trông thấy cái chấm đen ở phía đằng xa và thuyền của mình đang đi thẳng về phía đó.
Chiếc thuyền đánh cá cứ xông pha trước sóng gió mà tiến, không bao lâu bốn người đã trông thấy rõ có đảo ở trước mặt rồi, và cũng biết đảo này chính là Đồ Long đảo, nhưng càng tới gần đảo bao nhiêu, sóng vỗ vào mạn thuyền càng mạnh bấy nhiêụ Ông già thuyền chài vội hạ buồm xuống, rồi đi xuống đằng lái để cầm tay lái thay cho người trẻ tuổi kiạ Còn người trẻ tuổi thì tay cầm chiếc sào thực dài đứng chực sẵn ở đằng mũị
Thuyền ghé dần vào eo biển. Trên đảo, trên bờ có một bãi cát nho nhỏ. Vách núi của hòn đảo ấy tựa như một cái bình phong ngăn cản trước mặt mọi người, và trên đó đục ba chữ “Đồng Da Đảo” thực lớn.
Bạch Mai bỗng kêu “ủa” một tiếng và hỏi:
- Ông già ơi, đảo Đồ Long tức là đảo Đồng Da này đây à?
Ông già mỉm cười đáp:
- Cô nương nói rất đúng. Đồ Long đảo trước kia là Đồng Da đảọ
Vì trên đảo có những cây dừa cứng rắn như đồng, cho nên người ta mới gọi đảo này là Đồng Da đảọ Nghe nói năm xưa trên đảo này có một con khủng long thường thường xuất hiện gây gió bão đánh đắm thuyền bè, sau có một lão thần tiên dùng thanh kiếm Đồng Da giết chết con nghiệt long ấy, rồi từ đó trở đi hòn đảo này mới đổi tên là Đồ Long đảọ
Thuyền vừa mới chạm cào cát. Lan Nhi đã nhanh như chim cắt phi thân lên trên bãi cát ấy luôn. Khi nào Bạch Mai lại chịu lép vế, nàng cũng vội đuổi theo luôn.
Ông già thuyền chài thấy vậy giật mình kinh hãị Ông ta không ngờ hai cô bé này lại biết bay như vậỵ Mồm ông ta chỉ ú ớ được hai tiếng rồi vội vàng lớn tiếng kêu gọi:
- Công tử ơi!..... Các người hãy khoan. Lão còn có lời này muốn thưa cùng công tử.
Thanh Lam vội hỏi:
- Chuyện gì thế? lão trượng cứ nói!
Ông già há hốc mồm ra hồi lâu rồi mới gượng lời, nói tiếp được:
- Già không biết bốn vị là những người có tài bai thông thiên đến như thế. Chắc quí vị có liên quan gì tới lão thần tiên ở trên đảo nàỵ Quả thực già không biết...
Thanh Lam biết những người thuyền chài rất hay mê tín, dù chàng có giải thích cũng vô ích, vì vậy mà chàng chỉ ậm ậm ừ ừ thôị
Ông già thuyền chài lại nói tiếp:
- Xin tha lỗi cho sự đường đột của già, lão có câu này muốn thưa cùng công tử... nhưng cũng may công tử với lão thần tiên ở đây có sự liên quan với nhau, nên già chả cần phải nói nữa chắc công tử cũng đã biết rồị Vì nơi đây có một luật lệ, thuyền ở đâu tới cũng chỉ được phép đậu có một ngày thôi, bằng không... Hì hì! công tử là người hiểu biết, dù già có đợi chờ thêm một ngày nữa cũng không sao, nhưng... già sanh sống ở trên mặt biển này, nễu lão thần tiên trách cứ, thì già quả thực chịu không nổị Cho nên... công tử muốn về...
Thanh Lam nghe nói liền ngẩn người ra, mới hay những thuyền bè chỉ được phép đậu ở đây có một ngày thôị Chàng suy nghĩ giây lát rồi vừa cười vừa đáp:
Cụ cứ yên tâm, nếu chờ đến ngày mai vẫn không thấy chúng tôi quay lại, thì cụ cứ việc về trước đị
Ông già vâng vâng dạ dạ. Tiểu Hồng đã nóng lòng sốt ruột liền thúc giục.
- Lam đại ca, chúng ta nên đi ngay đi thôị
Thanh Lam không nói năng gì nữa, hai cái bóng người cùng phi thân xuống bãi cát, Lan Nhi vội chạy hỏi:
- Ông già nói gì thế hở Lam đại cả
Thanh Lam đáp:
- Ông già lão vọng nói đảo quy định thuyền chỉ được phép đậu có một ngày thôi, nên chậm nhất là giờ này ngày mai, chúng ta phải rời khỏi nơi đâỵ
Bạch Mai xen lời hỏi:
- Thế Lam đại ca có nhận lời ông ta không?
Thanh Lam đáp:
- Không nhận lời thì cũng phải nhận chứ biết làm sao bây giờ?
Bạch Mai lo âu vô cùng, vội hỏi tiếp:
- Nhỡ chúng ta không ra kịp, thuyền đã bỏ đi rồi thì biết làm saỏ
Thanh Lam nói tiếp:
- Ông già ấy rất thành thực, chắc không bao giờ ông ta lại bỏ rơi chúng ta mà về trước đâủ Trong một ngày trời chúng ta cũng đủ thời gian để quay về rồị
Lan Nhi lại xen lời nói:
- Đảo Đồ Long nho nhỏ này thì giữ làm sao nổi được chúng tả
Bốn người vừa đi vừa chuyện trò. Khi đi tới dưới vách núi, mới hay hai bên vách đều có han đá do người ta đục thành. Đi lên phía trên bốn người liền theo hang đá ấy mà tiến lên. Lên đến đầu vách đá ấy, liền có một đường vừa rộng vừa phẳng lỳ, hai bên đường trồng toàn những cây dừa đồng. Con đường này đi thẳng tới chân đỉnh núị
Bốn người đi hết con đường đó, lại thấy có hai con đường nhỏ.
Con đường ở bên trái cứ theo chân núi mà đi xuống. Còn con đường ở phía bên trái thì đi lên trên đỉnh núị Giữa hai con đường ấy lại có một cái đỉnh bát giác bằng đá, bên trong có bàn đá, ghế đá, hình như để cho người ta nghỉ ngơi vậỵ
Quả nhiên trên đỉnh núi có một cái biển đề “Chỉ Túc Đình”.
thực.
Hai bên còn có một câu đối, vế bên phải đề:
“Hối đầu bất nan”.
(Quay trở lại không khó) vế bên trái đề :
“Chỉ túc thường lạc” (Ngừng chân lại sẽ được sung sướng luôn luôn) Thanh Lam xem xong câu đối ấy, liền nghĩ:
“Đôi câu đối này ngông cuồng thực, ý của y là muốn bảo người ta nên quay trở lại thì mới khỏi bị tai nạn, và nếu kip thôi ngừng bước thì bao gờ cũng được sung sướng. Thế ta chủ nhân nơi dây dặn bảo những người đến Đồ Long đảo chỉ nên đi tới Chỉ Túc Đinh này là phải quay trở về ngay, chứ đừng nên tiến thêm nữa mà bị mang tai hoạ vào người”.
Bốn người đang ngắm nhìn, thì bỗng có tiếng khánh kêu “coong”, phía sau đình đã có bốn đạo sĩ trẻ tuổi, lưng deo kiếm dừa đồng, bước ra đứng xếp thành hàng ngang chắp tay vái chào Thanh Lam, rồi lạnh lùng hỏi:
- Bốn vị ở xa đến thăm Đồ Long đảo, vậy có biết luật lệ ở trên đảo này như thế nào không?
Thanh Lam ngạc nhiên nghĩ thầm:
“Không ngờ trên Đồ Long đảo này mà cũng có lắm luật lệ như vậy!”.
Nghĩ đoạn, chàng vội chắp tay đáp lễ và trả lời:
- Tiểu sinh là Giang Thanh Lam, môn hạ của phái Không Động, tháng trước đã được Đồng Địch Tiên đạo trưởng cho hay, mới không quản ngại ngàn dặm xa xôi tới đây để xin một chút Long Giác Caọ
Còn luật lệ của quý đảo như thế nào thì quả thực chúng tôi không hay biết gì cả. Xin quý đảo hãy cho hay để chúng tôi biết tuân theọ
Đạo sĩ trẻ tuổi ấy thấy Thanh Lam nhắc đến tên nhị sư thúc của y, nên giọng nói của y đã thấy có vẻ khách khí hơn trước và mặt cũng bớt lầm lỳ hẳn, vội hỏi lại:
- Nhị sư thúc Trà chân nhân hiện giờ không phải là người tổng trực, nên ông ta đang ở trong đơn thất luyện công, không tiếp khách.
Luật lệ của Đồ Long đảo chúng tôi là không cần biết người tới bổn đảo tên họ là gi, và là người của môn phái nàỏ Dù là đệ tử của mấy đại môn phái ở Trung Nguyên nếu đã đến Đồ Long đảo này rồi thì cũng chỉ được lấy tư cách cá nhân của mình mà hành sự thôị Sở dĩ bổn đảo có quy định như thế là muốn để tránh mọi sự hiểu lầm với các đại môn pháị Đồng thời, ai tới đây cũng phải qua một cuộc thí nghiệm thử thách xem có đủ tư cách để lên Đồ Long đảo hay không?
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Thanh Lam liền hỏi tiếp:
- Chẳng hay cách thử thách của quí đảo như thế nàỏ
- Nghĩa là phải thắng nổi bốn anh em bần đạo, rồi mới được phép yêu cầu yết kiến trức nhật sư tôn.
- Bốn vị đạo huynh thừa lệnh trên để thử thách võ công của người tới đảo, như vậy tiểu sinh đâu dám không tuân theo luật lệ đó, mong bốn vị đạo huynh hãy nương tay chọ
Nói xong, chàng vội rút Thất Tinh kiếm ra từ từ tiến lên. Lan Nhi, Bạch Mai và Tiểu Hồng cũng rút kiếm ra theọ
Thanh Lam vội ngăn cản ba người rằng:
- Các người hãy khoan, để mình tôi thử thách trước đã.
Bạch Mai tủm tỉm cười, quay đầu lại nói:
- Nếu vậy chúng tôi lược trận cho Lam đại ca nhé?
Bốn đạo sĩ trẻ tuổi cũng rút Đông Da kiếm ra, rồi đứng yên, trông rất oai nghị
Thanh Lam có vẻ phong nhã, giơ kiếm lên, lớn tiếng nói:
- Xin mời bốn vị đạo huynh ra tay trước.
Bốn đạo sĩ ấy đều chăm chú nhìn vào thanh Thất tinh kiếm của Thanh Lam, rồi người đứng giữa đáp:
- Xin thiếu hiệp cứ việc ra tay đi!
Thanh Lam mỉm cười, mũi kiếm giơ thẳng lên, chân khí truyền vào kiếm, thuận tay khẽ rung động thanh kiếm một cái, trên không đã có ba luồng kiếm phong, nhưng đột nhiên ngừng lại ngaỵ
Bốn đạo sỹ trẻ tuổi nọ vốn dĩ không coi Thanh Lam vào đâu cả nhưng bây giờ mới thấy chàng giở có một thế kiếm ra thôi, cả bốn đã biến sắc mặt cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi không hẹn mà nên vội đẩy Đông Da kiếm về phía trước nửa thước để phong bế lấy cửa ngõ đã.
Thì ra thế kiếm của Thanh Lam vừa rồi chính là thế Càn Tam Liên trong Càn Khôn Bát Kiếm mà Thiên Lý Cô Hành Khách đã truyền thụ cho chàng.
Mới thoáng trông, chỉ thấy mũi kiếm của chàng ở trên không rạch ba cái thôi, nhưng thực sự thế kiếm này là thế đầu của Càn Khôn Bát Kiếm tất nhiên bên trong bao hàm rất nhiều sự biến hóa kỳ ảọ Có lẽ bốn đạo sỹ này đã biết thế kiếm ấy rất lợi hại, nên họ mới biến sắc mặt không dám khinh thường chàng ta nữa.