watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:18:3930/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tân Nguyệt Truyền Kỳ - Cổ Long - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Tân Nguyệt Truyền Kỳ - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 23



Hồi 6-2

Y lập tức đóng ngay cái rương lại.
Chỉ trong chớp mắt, cái rương đã không còn thấy ở trong phòng.
Một cái rương gỗ vừa lớn vừa nặng, trong rương còn có một cô gái vừa hôn mê vừa lõa thể, làm sao y đem nó đi đâu được bây giờ?
Lại càng chết người nữa là, y đã nghe có tiếng Hồ Thiết Hoa bên kia đang bị phiền phức.
Y không thể không lại giúp Hồ Thiết Hoa, y cũng không thể không lo cho cô gái này, y phải đi đối phó với kẻ địch của Hồ Thiết Hoa, lại còn phải đối phó với Anh Tử và Tiết Xuyên Tâm. Người khác ở trong tình cảnh đó, nhất định là sẽ không biết nên làm thế nào cho phải.
May mà y không phải là ai khác, người khác không biết làm sao cho phải, nhưng y biết.
Y là Sở Lưu Hương.
Thật đáng chết, tại sao y không phải là ai khác, lại cứ là Sở Lưu Hương?
Cây cờ thêu chữ Thắng bằng chỉ đen trên nền lụa màu vàng đang bay phần phật trong gió. Người tiêu sư tỉnh táo nhất, trầm tĩnh nhất trong Thường Thắng tiêu cục cũng đã có năm sáu phần ngà ngà say rồi.
Một người đã say ngà ngà tới năm sáu phần rồi, cái lúc đó mới là lúc y tỉnh táo nhất.
Ít nhất cũng là chính y cảm thấy mình lúc đó tỉnh táo nhất.
Vì vậy y là người đầu tiên thấy có người đang khiêng một cái rương lớn từ phía ngoài đi vào.
… Gã này có phải là tên điên không? Có phải mắc chứng tật gì không?
Y đang tính nhảy bật dậy, đá cho gã này xuống gầm bàn trước đã rồi tính sau, nào ngờ cái gã làm ăn xem ra thật thật thà thà này đã đưa tay lên mặt kéo một cái, kéo xong, y bỗng nhiên biến thành người bạn mình bình sinh rất bội phục và rất yêu mến.
- Hương soái, ông đấy à?
Y la lên:
- Sao ông lại đến đây!
Sở Lưu Hương không giải thích.
Y đã dùng cái phương pháp trực tiếp và nhanh chóng nhất để nói ra thân phận của mình.
Y chụp ngay lấy gã tiêu sư này, kéo vào một chỗ không người, đưa cái rương giao cho y, đưa cái khăn tay cũng giao cho y.
- Nếu cái người trong rương này tỉnh lại, ông đưa cái khăn tay cho cô ta xem, nói cô ta biết rằng ông là bạn của Tiêu Lâm, Tiêu Lâm là cha ruột của cô ta, vì vậy cô ta phải nhất định chờ ở đây, chờ tôi về.
Cái người tiêu sư vốn vẫn cho rằn mình đang còn tỉnh táo lắm, bỗng nhiên phát giác ra mình không tỉnh táo chút nào. Bởi vì y chẳng hiểu chuyện này là chuyện gì, cũng chẳng biết Sở Lưu Hương đang muốn nói gì.
Cái điều duy nhất làm cho y tin cậy vào là, người này quả thật là Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương muốn y làm chuyện gì, chuyện đó chắc chắn không sai lầm.
Vì vậy y lập tức đáp ứng ngay:
- Được, tôi chờ ông về, tôi ngồi ngay trên rương này chờ ông về.
Y nói:
- Nhưng ông nhất định phải mau mau về lại, anh em chúng tôi ai ai cũng muốn uống vài ly với ông.
Sở Lưu Hương quả nhiên về lại trong thoáng chốc.
Nhìn Bạch Vân Sinh trở ra, Hoa Cô Ma xuất hiện, y bèn trở về ngay, nhưng lúc y trở về lại, nơi đây chẳng còn ai có mặt để uống rượu với y.
Trên thế giới này, có rất nhiều người uống rượu, cũng có rất nhiều người không uống rượu, có người không uống vì họ không thích uống, không nguyện ý uống, không vui lòng uống, không tính uống.
Cũng có người không uống rượu bởi vì họ không dám uống, uống xong sợ bị sinh bệnh, bị trúng gió, bị bạn bè quở, thân nhân oán, bà vợ rầy, thậm chí còn đập đầu mình vào đá.
Những chuyện đó không thú vị tí nào, chờ đến hôm sau tỉnh rượu lại rồi nhất định sẽ hối hận muốn chết đi được, từ nay về sau từ từ rồi không còn dám uống rượu nữa. Nhưng người chân chính không uống được rượu có hai hạng, bởi vì bọn họ vốn không thể nào uống được.
Người chết dĩ nhiên là không thể nào uống được.
Còn một hạng người nữa, chính là người uống say đã muốn sắp chết đến nơi rồi, đã uống say đến lăn cả ra mặt đất ngủ say như chết, khiêng cũng khiêng không đi, kêu cũng kêu không tỉnh, tát cho y hai cái bạt tai cũng không có cảm giác gì, đá cho y hai cái cũng không đến đâu, hạng người này, ngay cả nhân sâm, gà hầm bổ thang còn uống không vào, làm sao mà uống rượu cho được?
Lúc Sở Lưu Hương trở về, khu phòng đó chỉ còn thừa lại hai hạng người đó.
Bất kể là chết hay say, cũng bất kể là làm sao mà say, ai ai cũng nằm lăn ra mặt đất như người chết, không ai động đậy gì cả.
Chỉ có một người là ngoại lệ, chỉ có người đó duy nhất còn chưa nằm lăn ra.
Cái rương còn ở đó.
Người này còn đang ngồi chễm chệ trên rương. Chỉ tiếc là y không còn là người bạn tính ngồi cứng trên rương chờ Sở Lưu Hương về uống rượu nữa.
Sở Lưu Hương vừa thấy cái áo dạ hành màu trắng bạc của y, trái tim đã chùng hẳn xuống.
Y không sợ người này, nhưng y cũng không thích đụng chạm tới y, vô cùng không muốn đụng tới y, cũng giống như không muốn đụng tới một con nhím vậy.
Nhưng Tiết Xuyên Tâm thì hình như lại rất thích thú gặp y.
- Quả nhiên là ông, ông quả thật trở lại rồi đấy.
Y mỉm cười nói:
- Lần này đại khái là tôi đoán không sai.
- Ông đã đoán ra là tôi từ lâu?
- Vừa ra khỏi cửa phòng, tôi đã nghĩ tới chuyện cái rương rất có thể ở ngay trong đó, có điều đợi đến lúc tôi quay lại, cái rương đã không còn đâu.
Tiết Xuyên Tâm nói:
- Trừ Sở Lưu Hương ra, còn ai thân thủ nhanh nhẹn đến dường ấy?
Y cười càng khoan khoái:
- May mà tôi cũng có biết Hương soái trước giờ vốn có giao tình thân thiết với Thường Thắng tiêu cuộc, vì vậy mới tìm lại đây. Nếu không hôm nay e rằng mất đi cái dịp được quen biết với Hương soái rồi.
Sở Lưu Hương cười khổ:
- Lần sau ông mà gặp những chuyện như thế này, ông có thể ngẫu nhiên quên đi là có tôi đó một vài lần chăng?
- Lần sau nhất định tôi sẽ ráng làm vậy.
Tiết Xuyên Tâm nói bằng giọng rất thành khẩn:
- Chỉ tiếc là có người cứ bắt người ta thường thường nhớ trong đầu, có muốn quên y đi cũng không được.
Y bỗng thở ra một hơi, nói:
- Nhất là những vị bằng hữu trong Thường Thắng tiêu cuộc, chỉ sợ từ đây về sau, ngày đêm đều muốn nhớ kỹ ông trong đầu trong tim.
- Tại sao?
- Tại sao? Ông không biết tại sao thật à?
Tiết Xuyên Tâm hững hờ nói:
- Nếu không phải ông đem cái rương này lại đây, bọn họ lúc này nhất định còn đang uống say sưa náo nhiệt, sao lại bị trúng độc thủ của người ta?
- Trúng độc thủ của ai? Chắc không phải là ông?
- Lúc tôi đến đây, người say sưa thì đã say sưa rồi, người đáng chết cũng đều đã chết cả.
Tiết Xuyên Tâm lại đang thở than:
- Người hạ thủ này, tay chân cũng lanh lẹ quá, may mà tôi biết Sở Lưu Hương trước giờ chưa hề giết người, nếu không, chỉ sợ ngay cả tôi cũng phải cho rằng đó là kiệt tác của ông.
Sở Lưu Hương không sờ mũi mình.
Chóp mũi của y đang lạnh buốt, đầu ngón tay của y cũng lạnh buốt.
Tiết Xuyên Tâm bỗng lại hỏi y:
- Ông có muốn thấy người nằm trong rương không?
- Người trong rương ra sao rồi?
- Cũng chẳng ra sao cả, chỉ bất quá mất đi cái mạng mình không biết đầu, biết đuôi gì cả thế thôi.
Chóp mũi buốt giá của Sở Lưu Hương bỗng ứa ra một giọt mồ hôi lạnh ngắt, ngay cả gương mặt y cũng biến hẳn đi, ngay cả bạn bè thân nhất của y, cũng hiếm khi thấy mặt của y biến đổi đi một cách mãnh liệt như vậy, cho dù chính y đã gặp phải chuyến sống chết đến nơi, y cũng không biến đổi tới mức độ đó.
Có điều y nghĩ đến Tiêu Lâm, y nghĩ đến người bạn cơ hồ không còn cái gì trong đời, đã tín nhiệm tôn kính y như vậy, nếu y để con gái của người bạn đó vì y mà chết trong rương, thì suốt đời y, những chuyện y làm chẳng qua chỉ là một đống rác dơ bẩn mà thôi.
Tiết Xuyên Tâm đứng dậy, cái rương đã mở ra.
Sở Lưu Hương vừa nhìn là đã thấy ngay cái khăn tay bằng lụa đã biến ra màu vàng khè đó.
Cái vầng trăng lưỡi liềm cong cong đó, vẫn còn đỏ tươi như máu, bên cạnh còn có thêm hai hàng chữ đỏ tươi bằng máu:
Sở Lưu Hương đa quản nhàn sự (Sở Lưu Hương xen vào chuyện người khác) Hà Ngọc Lâm tử bất minh mục (Hà Ngọc Lâm chết không nhắm mắt) Hà Ngọc Lâm chính là người bạn tử thủ trước cái rương giùm cho y, đợi y về để uống rượu. Hiện tại, người chết trong rương không phải là con gái của Tiêu Lâm, mà là Hà Ngọc Lâm.
Con gái của Tiêu Lâm đi đâu rồi?
Tiết Xuyên Tâm chầm chậm đóng nắp rương lại, lấy một vẻ rất đồng tình nhìn Sở Lưu Hương:
- Xen vào chuyện người khác cũng chẳng phải là chuyện gì xấu, người xen được vào chuyện người khác thường thường đều là những người có bản lãnh, chỉ bất quá, xen vào nhiều chuyện quá, có lúc lại biến thành hại người ta và hại mình nữa. Y phủi phủi quần áo, bẻ lưng một cái:
- Chuyện này xem ra ông cũng không còn xen vào được nữa rồi, tôi tin là ông cũng như tôi, cũng không biết nơi đây vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Xuyên Tâm nói:
- Như nếu ông thích cái rương này, ông cứ việc đem nó đi, người trong rương cũng giao cho ông, chúng ta có dịp sẽ gặp lại.
Y nhìn Sở Lưu Hương cười cười, người của y thì đã bắn ra ngoài như một mũi tên bạc, ngay cả cái vẻ chuẩn bị gì cũng còn chưa thấy, người đã ra tới sân bên ngoài cửa sổ!
Đợi đến lúc y hạ người xuống đất rồi, y bỗng phát hiện ra Sở Lưu Hương cũng đã ở trong sân.
Tiết Xuyên Tâm thở ra một hơi:
- Hôm nay, tôi chẳng muốn uống rượu với ông, cũng chẳng muốn đánh nhau với ông, ông còn theo tôi làm gì?
- Tôi chỉ muốn hỏi ông, cái cô gái vốn đang nằm trong rương, cô ta bị Anh Tử bắt cóc ở nơi nào?
Sở Lưu Hương nói:
- Cô ta họ gì? Tên gì? Gần đây cô ta trú ngụ nơi nào? Làm chuyện gì? Tại sao lại thu hút bao nhiêu đó người lại tranh đoạt! Thậm chí ngay cả nhẫn giả ở xứ Phù Tang cũng đều muốn lại tranh đoạt cô.
Tiết Xuyên Tâm lộ vẻ rất kinh ngạc:
- Những chuyện đó ông đều không biết gì cả?
Y hỏi Sở Lưu Hương:
- Ông còn không biết ngay cả chuyện cô ta là ai sao?
- Tôi không biết.
- Thế thì tại sao ông lại đi xen vào chuyện này làm gì?
- Tôi chỉ bất quá tình cờ nhận ra cô ta là con gái của một người bạn bị thất lạc đã bao nhiêu năm nay.
Tiết Xuyên Tâm nhìn Sở Lưu Hương trân trân, một hồi thật lâu mới hỏi:
- Ông hỏi tôi, tôi có thể trả lời tất cả cho ông, nhưng ông nhất định phải cho tôi biết, người bạn đó của ông là ai?
- Y chỉ bất quá là một tay giang hồ lạc phạch lao đao thế thôi.
Sở Lưu Hương nói:
- Dù tôi có nói tên họ của y ra, ông cũng chẳng biết đâu.
Tiết Xuyên Tâm lại trầm ngâm một hồi thật lâu, bỗng hỏi:
- Ông nói cái người đó, có phải y là Tiêu Lâm không?
Lần này đến lượt Sở Lưu Hương kinh ngạc:
- Sao ông biết được người tôi nói đây là Tiêu Lâm? Ông có quen biết với y sao?
Tiết Xuyên Tâm bật cười.
Hình như y cũng là người rất thích cười, nụ cười của y bất kể là đối với đàn ông hay đàn bà, đều rất có sức thu hút. Chính cái lúc y bắt đầu mỉm cười đó, cái thắt lưng màu bạc của y đã có một đường giây bạc bay ra, người của y cũng theo đó bay lên, bàn tay trái chém vào cổ họng Sở Lưu Hương, bàn tay phải đấm vào ngực Sở Lưu Hương.
Ba chiêu này đều là những đường sát thủ trí mệnh, cơ hồ phát động ra cùng một lúc.
Một người chỉ ở lúc phải đối phó với cường địch hai bên phải có kẻ sống người chết mới xuất thủ ác độc như vậy.
Nhưng y và Sở Lưu Hương chưa hề có cừu hận gì với nhau, tại sao bỗng nhiên lại biến ra thành giết chết Sở Lưu Hương tại nơi này cho kỳ được?
Sở Lưu Hương đã ngã xuống, nhưng không hoàn toàn ngã hẳn xuống.
Chính lúc cái lưng của y còn cách mặt đất chừng ba tấc, người của y đã trườn ra.
Mười ba cây ngân tiễn chỉ lớn hơn mũi kim thêu một chút đã đánh trật ra ngoài, quyền chưởng của Tiết Xuyên Tâm, hai cú sát thủ cũng trật luôn.
Nhưng Sở Lưu Hương cũng xém chút nữa là đụng đầu vào trong tường.
Cái sân này không lớn lắm, phía sau là bức tường, y xông ra lại nhanh quá, hạng người như Sở Lưu Hương, dĩ nhiên là chẳng đi học cái môn công phu đầu trơn và cứng làm gì, nếu đụng phải vào tường thật, thì chẳng phải là chuyện thú vị. Dĩ nhiên là y không đụng vào tường thật.
Thân thể của y làm như là có cơ quan khắp người, có thể tùy thời tùy lúc phát động, đẩy ngược người của y ra, thình lình, y đã ngồi ngay trên đầu tường.
Mặt mày của Tiết Xuyên Tâm bỗng biến thành ra xám xịt, y chợt mở khóa sợi giây lưng, rút từ trong đó ra một thanh nhuyễn kiếm loang loáng màu sáng bạc.
Ánh sáng bạc lóe lên, lưỡi kiếm đã thọc tới cổ họng như một con rắn độc.
Cổ họng của y.
Chỉ tiếc là lần này, y chậm hơn Sở Lưu Hương một bước, chỉ nghe "soảng" lên một tiếng, cánh tay của y đã rũ ra. Tiếng gió xé lên, một hòn sỏi đã đánh trúng vào khớp xương trên cánh tay y.
Sau đó y bèn nghe Sở Lưu Hương hỏi mình:
- Tại sao ông lại làm như vậy? Tại sao lại phải chết như vậy?
- Bởi vì tôi cũng muốn ông chết.
Giọng nói của Tiết Xuyên Tâm vẫn còn lạnh lùng hờ hững và kiêu ngạo:
- Muốn người ta chết, thì tự mình cũng phải chuẩn bị chết.
- Nhưng trong tay ông đang còn có kiếm đó, tại sao lại không thử thêm lần nữa?
- Thắng là thắng, thua là thua, đã thua rồi, còn thử thêm làm gì nữa?
Tiết Xuyên Tâm kiêu ngạo nói:
- Cả đời tôi tung hoành giang hồ, hưởng thụ đủ diễm phúc trên nhân gian, sống cũng sống đã quá đủ, hà tất phải mặt dày mày dạn ráng mà liều mạng? Tôi bình sinh giết người vô số, thì tại sao chính mình không chết đi được một lần?
- Nếu tôi nhất định bắt ông phải sống thì sao?
Tiết Xuyên Tâm cười nhạt:
- Sở Lưu Hương, ta biết ngươi khá lắm, có bản lãnh lắm, chỉ bất quá, nếu ngươi cho rằng thiên hạ không có chuyện gì ngươi không làm được, ngươi lầm lắm.
Y gằn giọng nói:
- Chuyện này chính là chuyện ngươi làm không được.
Bàn tay phải của y không còn cử động được, nhưng y vẫn còn một bàn tay nữa, bàn tay này cũng có một thứ vũ khí trí mệnh.
Một cây độc châm dài ba tấc ba phân.
Bàn tay của y vừa nắm chặt lại, cây độc châm ấy đã từ chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay vô danh bật ra, như một cái nọc chích của con ong.
- Sở Lưu Hương, ngươi muốn cứu người thì đi cứu ai khác đi, chúng ta hẹn gặp lại khi khác.
Bàn tay của y đưa lên, cây độc châm màu bạc đã đâm tới ba phân trước huyệt Mi Tâm, có điều tay y đưa tới chỗ đó bỗng dừng lại không cách nào xê dịch thêm được nửa phân.
Bởi vì huyệt Mạch Môn trên bàn tay ấy đã bị nắm lấy, bị một thứ thủ pháp thật xảo diệu nắm lấy.
Tiết Xuyên Tâm nhìn Sở Lưu Hương kinh ngạc, toàn thân của y đã căng thẳng như một cây cung, y gằn giọng nói:
- Ta không phải là bạn của ngươi, nếu ta mạnh hơn ngươi, lúc nãy ta đã giết ngươi rồi.
Y hỏi Sở Lưu Hương:
- Tại sao ngươi không để cho ta chết?
- Tôi cũng không biết là tại sao.
Sở Lưu Hương hững hờ nói:
- Đại khái là vì tôi đã bắt đầu thấy có vẻ thích ông.
- Có phải ngươi nhất định không cho ta chết?
- Đại khái là vậy.
Tiết Xuyên Tâm thở ra một tiếng, lấy cái giọng thật kỳ quái để nói:
- Vậy thì đại khái là chính ngươi cũng sắp chết rồi đấy.
Chính lúc y đang bắt đầu thở ra đó, bỗng nhiên có một làn khói theo tiếng thở ra của y bay từ trong miệng ra, phun vào giữa mặt Sở Lưu Hương.
Đồng tử của Sở Lưu Hương bỗng thu nhỏ lại, da thịt trên mặt cũng bắt đầu co rút nhăn nhó.
Y nhìn Tiết Xuyên Tâm, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng ngay cả một chữ cũng nói không ra.
Tiết Xuyên Tâm lạnh lùng nhìn bàn tay buông lỏng ra của y, lạnh lùng nhìn y đang từ từ ngã xuống, gương mặt không lộ một nét biểu tình gì.
- Ta chẳng hề muốn ngươi lại cứu ta, đấy là do chính ngươi cam tâm tình nguyện.
Y lạnh lùng nói:
- Vì vậy ta không hề mắc nợ gì ngươi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 82
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com