Sở Lưu Hương thở ra : - Chuyện đó còn khó hơn chuyện ngươi không sờ vào được đàn bà. - Cái ổ chó đó, có bao nhiêu rượu ngon đó, bao nhiêu gái đẹp đó, nhưng lúc ngươi gặp ta, ta lại đang còn tỉnh táo vô cùng, không những vậy tắm rữa còn sạch sẽ hơn cả lúc ngươi lọt lòng mẹ, cho dù là con lợn, cũng phải nhìn ra tình cảnh có chỗ không đúng lắm. Hồ Thiết Hoa toát cái miệng rộng ra cười với Sở Lưu Hương một cái : - Huống gì, ít nhất ngươi cũng còn thông minh hơn lợn chút đỉnh. Sở Lưu Hương nói không ra lời. Y bỗng phát hiện ra, Hồ Thiết Hoa quả thật rất có lý, có lý vô cùng. Vấn đề duy nhất là : - Cỡ hạng thiên tài vĩ đại như ngươi, làm sao lại bị bốn con bé bắt giữ lấy vậy? Câu trả lời của Hồ Thiết Hoa lại còn tuyệt hơn câu hỏi : - Chính vì bọn họ là bốn cô bé, vì vậy mà ta mới bị bọn họ bắt giữ. Hồ Thiết Hoa nói : - Nếu mà là bốn lão già muốn bắt giữ ta, đừng có nói chuyện. - Có lý. - Gặp phải bốn đứa bé đó, cho dù ta biết rõ ràng là bọn họ sẽ cho ta uống rượu có thuốc mê, ta cũng cứ uống như thường. Hồ Thiết Hoa cười khổ : - Chỉ tiếc là uống xong rồi, ta chẳng còn sức lực đâu. - Trong tình cảnh đó, làm sao ngươi còn về lại được cái ổ chó đó? - Dĩ nhiên là ta muốn bọn họ đưa ta về đó. - Làm sao bọn họ chịu đem ngươi về đó? - Vì ngươi. Hồ Thiết Hoa nói rất thẳng thắn : - Ta thấy được bọn họ đang tìm ngươi, chỉ tiếc là tìm không ra thôi. Vì vậy ta bèn chỉ cho bọn họ cái cách này luôn. - Cách gì? - Cách gạt chó vào trong ổ chó. Sở Lưu Hương cười khổ : - Hiện tại ta mới biết, ngươi quả thật là bạn tốt, bản lãnh kéo người ta xuống nước với mình đệ nhất thiên hạ. - Ta không kéo ngươi xuống nước còn kéo ai bây giờ? Ngươi không lại cứu ta còn ai lại cứu ta? Hồ Thiết Hoa mở to mắt ra, hoàn toàn lộ vẻ rất chính đáng đầy lý lẽ : - Huống gì ta làm vậy cũng là vì muốn làm ngươi thích thú. - Làm cho ta thích thú? Sở Lưu Hương không hiểu : - Ta có gì là thích thú? - Cứu được một người bạn tốt như ta đây ra khỏi tay người khác, trong lòng ngươi không lẽ còn không thích thú vô cùng? Hồ Thiết Hoa nói giọng chắc nịch : - Nếu ta không làm như vậy, làm sao ngươi tìm lại được ổ chó? Làm sao ngươi có thể cứu được ta ra? Sở Lưu Hương sờ sờ cái mũi mình cả nửa ngày, rốt cuộc không thể không thừa nhận : - Có lý. Y thở ra : - Tại sao ngươi nói câu nào câu nấy đều nghe ra có vẻ có lý cả. Y bỗng hỏi Hồ Thiết Hoa : - Ngươi có bao giờ nghĩ rằng, bọn họ đối xử với ngươi như vậy, không chừng không hề có ác ý gì, chỉ bất quá muốn dụ dỗ ngươi về làm rễ nhà họ không? Sở Lưu Hương tự mình trả lời dùm câu hỏi đó cho Hồ Thiết Hoa : - Nhất định là ngươi đã có nghĩ tới, cái bản lãnh tự mình khen mình của ngươi, thiên hạ rất ít người bì kịp. - Ta cần gì phải tự mình khen mình. Hồ Thiết Hoa nói : - Cỡ hạng nhân tài như ta, vừa anh tuấn vừa thông minh vừa dũng cảm vừa thành thục, vốn là hạng đàn ông mấy đứa con gái sổ sữa đó mê mệt, chỉ cần ta dùng chút thủ đoạn nho nhỏ, bọn họ mà không bị ta mê chết đi thì thôi. - Tại sao ngươi không chính mình đi mê chết bọn họ đi? Tại sao kêu ta lại cứu làm gì? - Bởi vì hiện tại ta không rãnh rỗi đi làm cái chuyện không đâu đó. Nét mặt của Hồ Thiết Hoa bỗng biến thành thần bí mà nghiêm trang : - Hiện tại đang có chuyện lớn chờ ta lại làm, không những vậy, phải cần ta làm mới xong, nếu không thiên hạ sẽ bị đại loạn đi mất, trong giang hồ không biết sẽ có bao nhiêu người vì đó mà mất mạng. Y nói giọng hoàn toàn như thật, Sở Lưu Hương nhìn y, nhìn cả nửa ngày, cũng nhìn không ra y có cái vẻ gì là đang đùa giỡn. - Ngươi muốn đi làm chuyện lớn gì vậy? Hồ Thiết Hoa hạ giọng xuống càng thấp hơn, y nói từng tiếng một : - Ta phải đưa con gái một người bạn đi làm vợ một người. Sở Lưu Hương thiếu điều muốn chết vì tức, bị y làm cho tức muốn chết đi được : - Cái chuyện đó cũng xem là chuyện lớn sao? - Dĩ nhiên là chuyện lớn. Hồ Thiết Hoa nói : - Nếu ngươi biết ta đang nói người bạn đó là ai, ngươi sẽ biết chuyện này nó quan trọng đến mức nào. - Người bạn đó của ngươi là ai? - Hiện tại ta còn chưa nói cho ngươi nghe được y là ai. Hồ Thiết Hoa nghiêm mặt nói : - Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, trong giang hồ, không chừng y không có tiếng tăm gì như ngươi, nhưng thân phận và địa vị của y còn cao hơn ngươi nhiều lắm. Con gái của y không những là một mỹ nhân nổi danh trong thiên hạ, mà còn là một vị Công chúa, một vị Công chúa chính hiệu do đương kim thiên tử ngự chỉ phong cho, không giả hiệu tý nào cả. - Ngươi đưa vị Công chúa đó đi lấy ai? - Nói đến người đó, danh khí của họ cũng không thua gì ngươi. Hồ Thiết Hoa nói : - Ta nghĩ chắc ngươi cũng có nghe qua, mấy năm nay tung hoành thất hải oai chấn thiên hạ là Thiên Chính Đại Soái Sử Thiên Vương. Sở Lưu Hương bỗng biến hẳn sắc mặt. - Trong giang hồ hình như có rất nhiều người không tán thành cuộc hôn nhân này, vì vậy cái vị Công chúa đó mới tìm lại ta, nhờ ta hộ tống, không những vậy, còn sai Hoa tổng quản trong phủ thân hành lại mời. Hồ Thiết Hoa nói : - Vì vậy, trừ phi Sử Thiên Vương bỗng dưng bạo bệnh chết đi, cuộc hôn nhân này chẳng còn ai có thể cản trở được. Ánh mắt của Sở Lưu Hương bỗng sáng rực lên, y bỗng lớn tiếng nói : - Ta hiểu rồi, hiện tại ta cũng đại khái hiểu ra cái bà cô kia đi tìm bọn họ một đám người đó làm chuyện gì rồi. - Cái bà cô đó là cái bà chủ quán tiệm miến nhỏ kia. Sở Lưu Hương nói : - Đám người kia là những người tối hôm đó đã hối hả lại tiệm miến. Hồ Thiết Hoa là người rất tuyệt, y thường thường nói những câu rất tuyệt, có lúc ngay cả Sở Lưu Hương nghe cũng không hiểu. Nhưng lần này, tình huống đổi ngược lại. Lần này Hồ Thiết Hoa lại nghe không hiểu Sở Lưu Hương đang nói gì. - Ngươi vừa đang nói gì vậy? Y cố ý hỏi : - Có phải là nói bà cô của ngươi làm một quán miến nhỏ, làm miến ngon quá, nửa đêm nửa hôm có người còn hối hả chạy lại ăn miến? Hồ Thiết Hoa nhịn cười, làm mặt nghiêm trang nói : - Cái bà cô này của ngươi quả là có bản lãnh, thật tình ta không ngờ ngươi còn có một bà cô bản lãnh to lớn như vậy, còn biết làm miến thịt bò ngon như vậy. - Bà ta bán tuy là không phải miến thịt bò, nhưng bản lãnh bà ta quả thật là không nhỏ. Sở Lưu Hương thở ra : - Nếu bà ta là bà cô của ta thật, thì ta quá nở mặt nở mày, chỉ tiếc là bà ta không phải thôi. - Nếu vậy bà ta là cô của ai? - Dĩ nhiên là bà ta chẳng phải là bà cô của ngươi. Sở Lưu Hương cũng làm mặt nghiêm trang nói : - Bà ta là mẹ của ngươi. - Mẹ ơi. Hồ Thiết Hoa lập tức la toáng lên : - Ngươi đang nói có phải là cái vị đòi mạng người Hoa Cô Ma đấy không? - Không lẽ hiện tại ngươi còn thêm vài bà mẹ nữa hay sao? Ta nhớ hình như ngươi chỉ có một mình bà ta thôi mà. - Mẹ ơi. Hồ Thiết Hoa còn đang la lối : - Không phải bà ta đã tìm được gã oan đại đầu tình nguyện lấy bà ta sao? Ngày tháng sung sướng như vậy còn không chịu hưởng, chạy ra đây làm gì? Sở Lưu Hương nhìn y cười ngất : - Không chừng bà ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đứa con là ngươi còn hay ho hơn gã oan đại đầu kia, vì vậy, bà ta lại chạy ra kiếm ngươi đó. Dáng điệu của y giống hệt như một người đang cười trên tai họa người khác, nhìn người ta một chân đã giẵm phải cứt chó, dáng điệu của Hồ Thiết Hoa xem ra giống hệt như người đã bị người ta nhét cứt chó vào trong miệng, ngay cả nhổ cũng không nhổ ra được. - Trăm lạy ngàn lạy, ngươi đừng để cho bà ta tìm thấy ta. Hồ Thiết Hoa nói : - Ta còn muốn để cái mạng già này lưu lại bồi ngươi uống rượu thêm vài năm. Sở Lưu Hương nhìn vẻ mặt sầu khổ nhăn nhó của y, bỗng thở ra một hơi : - Ngươi thật tình cho rằng ngươi là tên mặt trắng ai thấy cũng yêu sao? Đàn bà trong thiên hạ ai cũng yêu chết ngươi được, nếu không có ngươi, cả bọn ai ai cũng sẽ không thể không chết đi mất cả? Sở Lưu Hương nói : - Chỉ tiếc là, người ta lần này lò đầu ra, tuy là đi tìm người, nhưng không phải tìm ngươi. - Không phải ta? Hồ Thiết Hoa thật không thể nào tin được : - Bà ta tìm không phải là ta? Là ai? - Ta cũng không biết bà ta muốn tìm tổng cộng là bao nhiêu người, ta chỉ biết bà ta tìm được đã ba người rồi. Hồ Thiết Hoa lại la lớn lên, tiếng la còn lớn hơn lúc nãy : - Tìm luôn tới ba người? Con mụ này thật là quá rồi. Y lại nhịn không nổi muốn hỏi Sở Lưu Hương : - Bà ta tìm ba người nào? - Ta chỉ nhận ra được hai người trong bọn. Sở Lưu Hương nói : - Một người là Yêu Giá Tam Vạn Lượng Hoàng Bệnh Phu, một người là Yêu Giá Thập Vạn Lượng Hắc Trúc Can. Hồ Thiết Hoa bỗng nổi cơn tức giận lên : - Ngay cả một xu tiền ta còn chưa bao giờ đòi mụ ta, bọn họ dựa vào đâu mà đòi nhiều quá vậy? Dĩ nhiên y không phải đang tức giận thật, tuy trong bụng đã có chút chua chua, thậm chí còn có chút thất vọng, nhưng không phải là tức giận thật. Bởi vì y không phải là một tên hỗn đản chỉ biết ghen tuông chỉ biết tự khen mình, hai người này tính làm gì đây? Hoa Cô Ma tại sao đi tìm họ, y đều hiểu rất rõ ràng. Người nào đi tìm bọn họ, cũng chỉ có một mục đích. ... Muốn họ giết người, giết một người không dễ gì bị giết. Trong cái nghề tàn bạo thần bí mà cổ lão vô cùng đó, Hoàng Bệnh Phu và Hắc Trúc Can đều là tay hảo thủ đệ nhất lưu, vì vậy giá tiền bọn họ đòi hỏi cũng đều đặc biết rất cao, nhất là Hắc Trúc Can, bao nhiêu năm nay đã là người thứ ba trong mười người chuyên nghiệp đòi giá cao nhất. Bởi vì y có thể tin cậy được. Y rất có tín nhiệm, cái miệng của y cũng tin được, tuyệt đối không hề tiết lộ bất kỳ bí mật nào, cho dù bị người khác chém rớt một cánh tay đi, y cũng sẽ không hé môi nói nửa lời. Tin được nhất, dĩ nhiên vẫn là thanh kiếm giấu trong cây gậy trúc màu đen của y, thanh kiếm ấy giết người hầu như chưa trật qua lần nào. - Nhưng ta biết Hoa Cô Ma trước giờ không phải là người có tiền, bà ta tiêu tiền còn nhanh hơn cả ta. Hồ Thiết Hoa rốt cuộc đã mở miệng ra nói : - Dù bà ta có muốn giết người nào, cũng kiếm không ra bao nhiêu đó tiền giao cho Hoàng Bệnh Phu và Hắc Trúc Can. - Người kiếm tiền không chừng không phải là bà ta, không chừng bà ta chỉ làm chuyện đó giùm cho người nào khác thế thôi. Sở Lưu Hương nói : - Làm cái chuyện đó, còn ai thích hợp hơn bà ta nữa? - Còn có một người nữa. - Ai? - Ngươi. Hồ Thiết Hoa lại bật cười lên, những chuyện làm cho y tức giận, hối hận, bi thương, thất vọng, y đều sẽ quên đi rất nhanh chóng. - Có lúc ta cũng thích bà ta lắm đấy. Y hỏi Sở Lưu Hương : - Ngươi có biết tại sao ta thích bà ta không? - Không biết. - Bởi vì bà ta có nhiều chỗ giống ngươi lắm. Hồ Thiết Hoa đang cười rất khoan khoái : - Bà ta có lúc thông minh, có lúc hồ đồ, có lúc gạt người ta không thường mạng, có lúc cũng để cho người ta gạt, bà ta biết nhiều người hơn ai cả, xen vào chuyện người ta cũng nhiều hơn ai cả, có lúc xém chút nữa ta nhìn bà ta thành ra là ngươi, nhìn ngươi thành bà ta. Bàn tay của Sở Lưu Hương xém chút nữa cũng đưa lên mũi... Không phải cái mũi của y, mà là cái mũi của Hồ Thiết Hoa. May mà chỉ sai có một chút, vì vậy mà cái mũi của Hồ Thiết Hoa vẫn còn đó không sao cả, cái mũi đã không bị đấm vào, vì vậy cái miệng vẫn còn chưa ngừng. - Có điều, cái tật của bà ta cũng giống hệt như của ngươi, cũng như hòn đá trong cái hầm lông vậy, vừa thúi vừa cứng ngắt, làm sao bà ta chịu đi làm chuyện gì cho người khác. - Bởi vì bà ta không muốn để cho một tên hỗn đản đưa một vị Công chúa gã cho một con khỉ đột. Hồ Thiết Hoa lại cười không muốn nổi, y nhìn chăm chăm vào Sở Lưu Hương một hồi thật lâu, mới lấy giọng trịnh trọng nói : - Người khác nghĩ sao ta chẳng màng, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có tán thành chuyện này hay không? Sở Lưu Hương cũng nói giọng trịnh trọng : - Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, trước giờ ta không tán thành chuyện giết người, nhưng nếu lần này bọn họ giết được con khỉ đột đó, không chừng ta sẽ đi hôn vào chân bọn họ. Hồ Thiết Hoa lại nhìn chăm chú vào y cả nửa ngày, bỗng nhảy dựng lên, ướt loi nhoi từ trong nước nhảy ra. - Mình đi. - Đi? Sở Lưu Hương hỏi : - Đi đâu vậy? - Đi tìm ông già của cái vị Công chúa đó, cái người bạn của ta đó. - Tại sao ta phải đi? - Bởi vì ngươi phải bảo vệ ta, đưa ta sống nhăn lại chỗ đó, không để cho ta chết mất xác trên đường. Hồ Thiết Hoa nói : - Bởi vì ta nghĩ là chính y cũng muốn nói chuyện với ngươi, nói chuyện rồi, không chừng lối suy nghĩ của ngươi sẽ biến đổi hay chăng. - Nếu ta không tính lại nói chuyện với y? Hồ Thiết Hoa mở to mắt ra, lớn tiếng nói : - Ta hỏi ngươi, lúc ngươi muốn lại cái chỗ sa mạc quỹ quái đó, ai đi theo ngươi? Mỗi lần ngươi bị người ta bu lại tấn công, ai đứng bên cạnh ngươi? Mỗi lần ngươi ngủ không được, ai ngồi uống rượu với ngươi chờ trời sáng? Sở Lưu Hương thở ra một hơi : - Tốt, đi thì đi, chỉ bất quá ta cũng có điều kiện. - Điều kiện gì? - Ta nhất định sẽ đưa ngươi đến đó, nhưng trên đường đi phải đi riêng ra, bất kể trong hoàn cảnh nào, ngươi không được nói ta là ai. Sở Lưu Hương nghinh mặt lên : - Nếu ngươi không chịu, ta sẽ không đi, nếu ngươi chịu rồi mà sau này làm không được, ngươi sẽ phát hiện ra, ta tự dưng biến đi đâu mất.