Thạch Điền Tề nói: - Tôi tính giá cái rương này đại khái đủ đề mua được trinh tiết của ba ngàn cô gái, cũng đủ mua một số lượng dũng sĩ đi liều mạng cho mình. Trân châu, bích ngọc trong rương dưới ánh đèn càng chiếu lóng lánh huy hoàng, ngay cả Sở Lưu Hương cũng nhìn muốn ngây người ra. Thạch Điền Tề tít mắt lại, nhìn Sở Lưu Hương chăm chú: - Hiện tại cái rương này đã thành ra của ông. Lão già nói: - Nếu ông làm xong chuyện tôi nhờ ông làm sẽ còn có một cái rương như vậy nữa là của ông. Sở Lưu Hương bật cười lên, y bỗng nhiên cũng vỗ tay lên mấy cái: - Tiểu Tình, cô đang ở đâu thế? Cô vào đây một chút được không? Tiểu Tình dĩ nhiên là vào được. Nếu cô không có ở đây, nơi đây làm sao mà được gọi là quán Vọng Tình cho được? Nếu nơi đây không có Tiểu Tình, còn có ai lại đây làm gì? Tiểu Tình thật ra cũng không thể xem là đẹp lắm, cặp mắt của cô cũng không thể xem là lớn lắm, cái cằm cũng không xem là nhỏ, không những vậy còn có vẻ ốm quá đi một chút, nhưng có thế làm người ta quên không được cô. Bởi vì bất kỳ ai nhìn cô cũng đều cảm thấy hình như cô có chỗ gì thật đặc biệt, chỗ gì đó không giống người nào khác, không cùng một kiểu như người khác. Dĩ nhiên cô cũng có những chỗ giống những người đàn bà khác, nhìn thấy châu báu, mắt cô cũng giống như con mắt người khác. - Những thứ trong cái rương này ít nhất cũng trị giá một trăm năm chục vạn lượng. Sở Lưu Hương nói: - Nếu cái vị lão tiên sinh này chịu đưa cái rương cho cô, cô có chịu ngủ với ông ta không? - Sao em lại không chịu? Giọng của Tiểu Tình mềm mềm mại mại: - Em vốn làm cái chuyện như vậy, đàn bà làm cái chuyện như chúng em, cả đời cũng kiếm không ra được chừng đó, nếu chỉ có một đêm mà kiếm được bao nhiêu đó, bất kể ông kêu em làm gì cũng được. Cô dịu dàng thở nhẹ ra một hơi: - Chỉ tiếc là tối nay em không cách nào kiếm được. - Tại sao vậy? Tiểu Tình dựa vào người Sở Lưu Hương mềm xèo như không có chút xương, cô đưa bàn tay mềm mại xoa xoa chóp mũi của y giùm cho y: - Bởi vì tối nay có ông ở đây, em phải bầu bạn với ông. Thạch Điền Tề bỗng biến hẳn sắc mặt thành ra trắng bệt, bởi lão đã hiểu được ý của Sở Lưu Hương. Sở Lưu Hương lấy một ngón tay cứng ngắt đẩy cái rương tới trước mặt lão ta: - Xem ra tối nay hình như ông không có hy vọng gì rồi, bất kể ông muốn kiếm người ngủ với ông, hay kiếm người liều mạng với ông, đều chẳng có hy vọng gì cả. Nụ cười của y cũng rất ôn hòa, nhã nhặn và lễ phép. - Vì vậy tốt nhất là ông nên đi đi thôi, đem cái rương này đi luôn, không những vậy, tốt nhất là nhanh nhanh một chút. Sở Lưu Hương mỉm cười nói: - Bởi vì tôi có thể bảo đảm, tối mai e rằng ông cũng chẳng có hy vọng gì cả. Còn chưa đến canh ba, Sở Lưu Hương đã ngủ vùi, không phải y ngủ trên giường của Tiểu Tình mà là ngủ trên một cỗ xe ngựa. Y thích ngủ trên xe, ngủ dậy là đã đến một nơi khác, không chừng là một nơi xa lạ y chưa hề đặt chân đến bao giờ, cái thứ cảm giác ấy cũng rất là thú vị. Ngồi xe và ngủ nghê là những chuyện rất lãng phí thời gian, không những vậy còn rất vô vị, tới tay y lại là một chuyện rất thú vị. Trên thế giới này rất nhiều chuyện cũng đến như vậy. Cuộc sống vốn có rất nhiều thứ không như ý mình, không thú vị chút nào xảy ra, không ai tránh khỏi được những điều đó, nhưng một người chân chính hiểu được cách hưởng thụ cuộc sống, họ sẽ thế nào cũng có cách thay đổi. Xe nhẹ, ngựa khỏe, đi rất nhanh, Sở Lưu Hương vẫn ngủ rất ngon giấc. Bỗng nhiên, cửa sổ xe bỗng hé mở ra một người từ trên nóc xe trườn nhẹ vào như một con rắn, eo lưng mềm mại linh hoạt, cặp đùi chắc nịt thon dài, ngồi gọn vào một chỗ đối diện với Sở Lưu Hương, cặp mắt to đen rõ ràng đang nhìn chăm chú vào Sở Lưu Hương, nhìn thật lâu. Sở Lưu Hương vẫn hình như hoàn toàn không hay biết gì. Y ngủ như một con mèo lười biếng, muốn lay tỉnh một con mèo lười biếng thật tình không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cái vị Anh Tử cô nương âm hồn bất tán này đại khái vẫn có cái cách của cô. Cô nhất định phải cho con mèo lười biếng này ngửi mùi cá tươi trước. Mèo mà ngửi thấy mùi cá còn không biết tỉnh dậy thì con mèo đó chẳng còn phải lười biếng nữa, nó đã là con mèo chết. Nơi đây chẳng có cá, ở đâu lấy ra bây giờ? Anh Tử chỉ còn cách biến mình thành con cá trước, một con cá mà hạng mèo lười biếng như Sở Lưu Hương ưa thích. Sở Lưu Hương quả nhiên chẳng bao lâu đã bắt đầu chịu hết nổi. Cặp mắt của y tuy vẫn còn nhắm nhưng bàn tay của y đã chụp lấy bàn tay của cô. - Không được làm vậy, tôi cũng biết đánh đòn đấy. Anh Tử cười ngặt nghẽo: - Em biết ngay anh có ngủ thật đâu, nhưng nếu anh mà không mau mau mở mắt ra, không chừng em sẽ phải nuốt chửng anh đó. Mèo ăn cá, cá có lúc cũng biết ăn mèo, không những biết ăn mèo mà còn biết ăn cả người. Sở Lưu Hương thở ra, y chỉ còn nước mở mắt, không những vậy mà còn bắt đầu sờ sờ mũi. - Cô có thể nói giùm tôi nghe được không, tại sao cô nhất định phải đánh thức tôi dậy? Tại sao không cho tôi ngủ một giấc? - Em ngủ không được, anh cũng sẽ không ngủ được. - Tại sao không ngủ được? - Em có tâm sự. - Cô cũng có tâm sự? Sở Lưu Hương hình như cảm thấy rất kỳ quái: - Tại sao cô có tâm sự? - Bởi vì em nghe những chuyện đáng lý không nên nghe. Anh Tử nói: - Anh cũng vốn là không để em nghe được chuyện đó đâu, chỉ tiếc là tối hôm đó anh nằm trên nóc nhà uống rượu, uống khoái chí quá, quên cả gần đó có một người đàn bà đã học nhẫn thuật mười bảy năm nay, cũng giống như anh vậy, là chuyên gia nghe trộm người ta nói chuyện. Sở Lưu Hương cười khổ: - Hôm đó chúng tôi nói gì cô đều nghe hết cả? - Chính vì em nghe được, vì vậy em mới kỳ quái. Anh Tử nói: - Tại sao anh lại đi từ chối ông ta? Đó là một trăm năm chục vạn lượng bạc, chẳng phải là một trăm năm chục lượng, tại sao anh không chịu nhận, không lẽ anh cho ông ta là người quá khờ không nỡ đi lấy tiền của ông ta? - Không chừng là vậy. - Vậy thì sao anh lại đi bức bách một người đàn bà đáng thương như em đây, lấy đi ba chục vạn lượng bạc? - Bởi vì cô không những cô muốn nhìn trộm người ta tắm, cô còn muốn bắt người ta bỏ vào trong rương đem đi. Anh Tử nhìn y đăm đăm cả nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng nói: - Em biết anh nói toàn là lời giả dối, anh không chịu thu tiền của Thạch Điền Tề vì anh ghét những hạng người như ông ta, không thèm làm chuyện gì giùm ông ta, thế thôi. Anh Tử nói: - Nếu anh ghét một người nào, cho dù y đem tiền lại chất đống trước mặt, chất còn cao hơn cả núi, anh cũng chẳng thèm để mắt đến. Sở Lưu Hương cười nói: - Nói vậy, tôi đòi tiền của cô, dĩ nhiên là vì tôi thích cô lắm. Anh Tử lại nhìn đăm đăm vào y, một hồi thật lâu rồi bỗng nói: - Em cũng thích anh nữa, em thích anh còn hơn ai cả, dĩ nhiên còn hơn cả cô công chúa ấy thích anh, em cũng biết anh thích em là giả dối, nhưng em thích anh là chuyện không giả dối tí nào. Cô nắm tay Sở Lưu Hương, không để cho y sờ vào mũi: - Nhưng thật tình em không hiểu anh là hạng người như thế nào. Anh Tử nói: - Thạch Điền Tề muốn đối phó với Sử Thiên Vương, bởi vì Sử Thiên Vương giành giật đi mất ái thiếp của ông ta là Hà Cơ, còn anh? Tại sao anh làm vậy? Không lẽ anh vì cô công chúa ấy thật sao? Sở Lưu Hương không trả lời, ngược lại, y còn hỏi: - Sử Thiên Vương tranh mất ái thiếp của Thạch Điền Tề, vì vậy lão mới sai cô đi trộm công chúa của Sử Thiên Vương, nhưng Ngọc Kiếm sơn trang cao thủ đông như kiến, cô làm sao bỏ cô ta vào trong rương đem đi được? - Ba tháng trước em kiếm cách thay thế được Hương Nhi. Anh Tử lại giải thích: - Hương Nhi chính là ả a đầu chuyên hầu hạ tắm cho công chúa. Cô chớp mắt nói: - Đại khái chắc anh cũng biết cái vị công chúa đó là người rất sạch sẽ, y phục ít khi chịu mặc lại lần thứ hai, thường thường phải đem rương áo quần này tới rương áo quần khác đem cho người ta. Đấy chẳng phải là lần đầu tiên. - Chỉ bất quá lần này đem cái rương ra, trong đó không phải là y phục cũ, mà là người mặc y phục. Sở Lưu Hương thở ra: - Nghe cô nói, làm như chuyện đơn giản lắm vậy. - Vốn là chuyện đơn giản lắm chứ. Anh Tử nói: - Trên đời này có rất nhiều chuyện xem ra thì phức tạp lắm, thật ra đều đơn giản như vậy thôi. Nét mặt cô bỗng biến thành nghiêm trang: - Chỉ bất quá, nếu có người muốn lén lút lên chiếc thuyền của Sử Thiên Vương có tên là “Thiên Vương Hiện?, chuyện đó chẳng còn là đơn giản như vậy nữa, cho dù là Sở Lưu Hương không có chuyện gì làm không được, cũng e rằng làm không được đâu. - Sao! - Trong vòng một tháng, y thể nào cũng ở trên chiếc thuyền đó hơn hai mươi ngày, nếu anh lên không được chiếc thuyền đó, là anh không thể nào gặp được y, nếu anh không biết chiếc thuyền đó nằm ở đâu, thì làm sao anh lên được chiếc thuyền đó? - Có lý. Sở Lưu Hương thừa nhận: - Muốn làm chuyện này quả thật không phải đơn giản. Anh Tử lại nhoẻn miệng cười, cười như hoa anh đào đang nở rộ: - May mà vấn đề còn có thể giải quyết được. Cô nói: - Bất kể là chuyện khó khăn ra sao, thể nào cũng có cách giải quyết. - Giải quyết thế nào? - Chỉ biết anh tìm được người có biện pháp giúp anh một chút, vấn đề sẽ giải quyết được ngay. - Ai là người có biện pháp ấy? - Em! Anh Tử lấy ngón tay nhỏ nhỏ mềm mại trắng ngần chỉ vào cái mũi xinh xắn lung linh của mình: - Người có biện pháp đó chính là em. Sở Lưu Hương cũng bật cười, cười còn khoan khoái hơn cả Anh Tử - Như vậy, xem ra vận khí của tôi cũng còn quá tốt, vẫn còn gặp được người có biện pháp như cô đây. - Em nghe nói vận khí của anh trước giờ vẫn tốt lắm mà. - Nhưng tại sao cô lại đi giúp tôi vậy? - Thứ nhất, tại vì em cao hứng, thứ hai, tại vì em nguyện ý, Anh Tử đưa cặp mắt thật ướt át nhìn Sở Lưu Hương cười cười - Thứ ba, tại vì em thích anh. - Tại sao cô bỗng nhiên biến ra thích tôi vậy? Sở Lưu Hương vẫn còn cười rất khoan khoái. - Tại sao anh lại nói như vậy? Anh Tử đã ra vẻ giận dỗi: - Tại sao anh lại cứ coi em như một người vô tình vô nghĩa là thế nào? - Tôi biết cô vừa có tình lại vừa có nghĩa, tôi cũng biết, là nếu không có cô, chuyện này chắc chắn tôi làm không xong. Sở Lưu Hương dịu dàng nói: - Nhưng cô có biết hiện tại tôi muốn làm chuyện gì không? - Em không biết. Anh Tử chớp mắt, giọng nói cô ngọt còn hơn đường: - Em không biết thật đấy. - Tôi tin cô. Sở Lưu Hương nói càng thêm dịu dàng: - Tôi tin là không những cô không biết, cô còn ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra. Ánh mắt của Anh Tử mềm mại như tơ: - Không chừng em biết đấy? Không chừng em đã nghĩ từ lâu! Cô không nghĩ ra được. Bởi vì cô vừa nói xong câu đó, Sở Lưu Hương đã mở cửa xe, ném cô ra ngoài như ném một trái cầu.