Hồ Thiết Hoa vừa sực nhìn đã thấy ngay một cây gậy trúc. Một cây gậy trúc màu đen. Cây gậy trúc màu đen đó đang được một bàn tay to lớn gân guốc nổi cuồn cuộn nắm chặt, nhưng người thì không còn có thể được xem là một người, nhiều nhất chỉ là nửa người. Cánh tay phải của y đã bị chặt đi từ tận bả vai, con mắt phải đã bị mù, phía trên mắt còn có một vết sẹo hình chữ thập. Hiện tại, chân trái của y cũng đã bị chặt đứt, chặt đứt từ phía trên đầu gối, không những vậy hình như là bị chính y chặt. Bởi vì nửa cái chân bị chặt xuống kia còn đang ở đó, y đang ngồi dựa lưng vào tường, nửa chân bị chặt kia đang ở bên cạnh y, hơn một nửa khúc chân đen sì ốm tong mà thật dài, đã muốn rữa nát ra vì lở lói. Vết thương trên vai trái của y cũng ác liệt như vậy, miệng vết thương cũng đã bắt đầu lở lói phát ra mùi hôi thúi, người đâm y không biết đã dùng binh khí hay ám khí, không những xuất thủ vô cùng cay độc, mà ám khí nhất định là cũng có tẩm thuốc độc. Không ngờ y vẫn còn ráng gắng gượng chi trì ra đó, không những vậy còn chi trì cho đến bây giờ, thà chặt đi một chân của mình, vẫn còn muốn chi trì đáo để. Người này tuy còn thừa có nửa người thôi, nhưng y vẫn còn là một tay hảo hán cứng cỏi. Hiện tại y còn đang bị bốn người dùng sáu thứ binh khí khác nhau bao vây, bốn người trầm tĩnh mà tàn bạo, sáu thứ binh khí có thể lấy mạng người trong chớp mắt, một người dùng xà tiên, một người dùng trường kiếm, một người dùng một cặp Nhạn Linh đao mỏng dính, một người dùng một cặp Phân Thủy Nga Mi thích. Trong tình cảnh nguy cấp như vậy, y vẫn còn rất cứng cỏi, vẫn còn nắm cây gậy trúc màu đen trong tay, vẫn không lộ ra một vẻ gì là sợ hãi. Lúc nãy vốn có năm người lại, người thứ năm là người xông vào tấn công đầu tiên, bị y dùng cây gậy đen trong tay đánh bật ngược lại, đụng sầm vào tường. “Phú Quý” và “Kiên cường” vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, vì vậy cái bức tường của khách sạn Phú Quý lập tức bị người đó đụng lũng thành một lỗ hổng lớn. Hồ Thiết Hoa không hề nghĩ đến chuyện người này chính là Hắc Trúc Can, y cũng không nghĩ đến chuyện Hắc Trúc Can là một người như vậy. Y dùng cặp mắt của mình thường thường nhiều hơn là dùng đầu não. Y chỉ thấy rằng, cái gã chỉ còn thừa có một nửa người này, vẫn còn là một tay hảo hán cứng cỏi. Y bình sinh thích nhất là những tay hảo hán cứng cỏi đó. Vì vậy y không nhịn được nữa, đã thuận tay cầm thùng rượu ném qua. - Các ngươi bốn người đối phó với một nửa người của người ta. Hồ Thiết Hoa rống lên : - Các ngươi không biết xấu hổ sao? Thùng rượu ném qua, sáu thứ vũ khí đã có năm thứ nhắm vào người y đánh lại, đều đánh vào những chỗ yếu hại trong người y. - Ngươi hỏi chúng ta có xấu hổ không? Còn ngươi có ham sống không? Phân Thủy Nga Mi thích tuy là thứ vũ khí có hiệu lực nhất dưới nước, ở ngoài cũng vẫn là một thứ vũ khí lợi hại. Xà tiên như con rắn độc, Nhạn Linh đao múa lên như nhạn. Vũ công của những người này còn cao cường hơn Hồ Thiết Hoa dự liệu xa lắc, Hồ Thiết Hoa cũng chưa chắc phải thua về tay của bọn họ, nhưng y đã la làng lên : - Họ Sở kia, ngươi nói ngươi sẽ ở quanh quẩn đâu bên cạnh ta, ngươi đang ở đâu đó? - Họ Sở kia có phải là Sở Lưu Hương không? Xà Tiên cười nhạt : - Có phải ngươi tính dùng Sở Lưu Hương ra dọa nạt bọn ta phải không? - Ta dọa ai? Hồ Thiết Hoa cũng đang cười nhạt : - Các ngươi vốn chẳng có tên nào giống được người, ta dọa nạt quỷ gì các ngươi. Còn chưa nói hết câu đó, chính y cũng cơ hồ biến luôn thành quỷ, cây xà tiên xém tý nữa là đã quấn vào cổ của y, bên cạnh cây Nhạn Linh đao cũng xém tý nữa là cắt đứt cổ họng của y. Chỉ xém một chút thôi. Trên thế giới này có nhiều chuyện đều không thể nào xém một chút được, ngay cả một chút thôi cũng không được. Vì vậy Hồ Thiết Hoa vẫn còn sống nhăn ra đó, không những còn sống nhăn, mà còn sống rất là khoan khoái. Y đã nhận ra được Sở Lưu Hương. Không có xe không có ngựa, ngay cả kiệu, lừa, la, chẳng có gì cả, Hồ Thiết Hoa chỉ còn nước đi bộ. Từ bờ sông chỗ đó đi đến khách sạn, y gặp rất nhiều người, trong đó dĩ nhiên là có vài người có vẻ đặc biệt hơn một chút. Một lão công công mặt mày hồng hào, một gã phú thương cái bụng không phệ lắm, một gã đại hán mặt mày râu ria xồm xoàm, một gã thư sinh văn vẻ nho nhã. Bốn người này tấu xảo đều giống với những người mà Sở Lưu Hương đã có nhắc qua, vì vậy Hồ Thiết Hoa đã chú ý tới bọn họ từ lâu. Tuy y không nhận ra trong bốn người đó, người nào là Sở Lưu Hương, nhưng trong đó ít nhất là phải có một người. Hiện tại y quả nhiên đã thấy người đó. Một gã bạch diện thư sinh ôn nhã tú khí, trong tay phe phẩy một cái quạt, thình lình xuất hiện ở ngoài cửa. Hồ Thiết Hoa bật cười, cười khoan khoái. - Ta biết lần này ngươi đến nhất định sẽ nhanh hơn một chút, bởi vì bốn tên này chẳng có tên nào dễ nhìn như bốn cô bé kia. Bạch diện thư sinh cũng cười cười, phe phẩy quạt ung dung ở ngoài cửa bước vào. Cây quạt trên tay chắc chắn phải là vũ khí của y. Bất kể những thứ gì ra làm sao, vào đến tay của Sở Lưu Hương sẽ lập tức biến thành vũ khí, một thứ vũ khí chết người. Hồ Thiết Hoa nhận ra được, y lập tức sắp xuất thủ ngay ra đó, chỉ cần y xuất thủ, bốn người kia ít nhất cũng phải có hai người sẽ ngã xuống, huống gì Hắc Trúc Can còn đang gắng gượng chi trì ở đó, cái người đang nãy giờ nhìn lom lom vào y cũng đang nắm chặc thanh trường kiếm trong tay, không dám sơ hở tý nào. Vì vậy Hồ Thiết Hoa càng cười thêm khoan khoái! - Thật ra, nếu ngươi không lại, ta cũng sẽ dẹp sạch bốn con rùa con này, nhưng ngươi đã lại đây rồi thì ta cũng để cho người một hai đứa đấy. Hồ Thiết Hoa nói rất rộng rãi : - Tùy tiện ngươi chọn một hai tên đi, còn thừa đều để đó cho ta. - Ngươi thật khách khí, thật cảm ơn ngươi lắm. Bạch diện thư sinh cũng cười rất khoan khoái, thậm chí còn khoan khoái hơn cả Hồ Thiết Hoa nữa, bởi vì cây quạt trong tay y đã xoay vùn vụt như chong chóng bay lại chỗ Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết Hoa vừa tránh được cái chong chóng đó, đã có sáu thứ vũ khí đồng thời đánh lại sáu chỗ yếu hại trong người y. Sáu thứ vũ khí đó, cái đáng sợ nhất không phải là xà tiên, cũng không phải là Nga Mi thích hay Nhạn Linh đao, mà là một ngón tay. Chỉ trong chớp mắt lúc cây quạt còn đang xoay vùn vụt bay ra khỏi tay, bạch diện thư sinh đã xông lại trước mặt Hồ Thiết Hoa, dùng một ngón tay trái điểm vào huyệt Thiên Linh trên đầu của y. Hồ Thiết Hoa chẳng còn cục cựa gì được nữa. Tuy đối phương đông người, không những vậy đều là cao thủ đệ nhất lưu, y vốn không thể nào bị người ta chế ngự dễ dàng như vậy. Chỉ tiếc, y nằm mộng cũng không ngờ được, cái tên Sở Lưu Hương này lại không phải là Sở Lưu Hương. - Ta họ Bạch, chính là chữ Bạch trong bạch diện thư sinh, và cũng chính là bạch tuyết, bạch vân, bạch ngọc. Tên của ta là Bạch Vân Sinh. Gã thư sinh ôn nhã đó nói : - Nếu các hạ lầm ta với người nào khác, thì lỗi là ở các hạ thôi. Hồ Thiết Hoa bỗng lớn tiếng nói : - Thật tình ta không nên lầm ngươi với tên kia, tên kia quả thật không phải là người mà, hắn vốn không phải là người, hắn là một con rùa rút cổ, nãy giờ vẫn rút đầu rút cổ không dám thò ra. Y ở trong này mắng một câu, bên ngoài quả nhiên có người trả lời ngay. Một người đang ngồi trên mái ngói xuyên qua khung cửa sổ đối diện, đang cố ý giả giọng nói : - Hồ Thiết Hoa kia, ngươi gấp gáp làm gì? Ta bảo đảm bọn họ sẽ không động tới một cái lông của ngươi, nếu ngươi mà chết, còn ai chịu đem cái vị công chúa đó hộ tống lại cho Sử Thiên Vương bây giờ? Bạch diện thư sinh chau mày một cái, nhìn Hồ Thiết Hoa từ trên xuống dưới một hồi, thái độ lại càng ra vẻ ôn hòa : - Các hạ là Hồ Thiết Hoa Hồ đại hiệp đây sao? - Đại khái là vậy. Bạch diện thư sinh mỉm cười : - Nếu vậy chuyện này chắc là phải hiểu lầm rồi, thật tình có lỗi quá xá. Y đang nói chuyện, thân hình đã lùi về phía sau, cây quạt nãy giờ còn đang xoay tít như chong chóng, đến bây giờ mới chậm lại, y thò tay ra chụp, cây quạt bèn nằm gọn trong tay. - Nể mặt Hồ đại hiệp, hôm nay chúng ta tuyệt đối không được đụng chạm vào bất kỳ ai ở nơi này. Bạch diện thư sinh mỉm cười, khom lưng : - Hôm nay chúng tôi xin cáo biệt, sau này còn có dịp gặp lại. Sau đó, thân hình của y bỗng tà tà bay ngược lên, trong chớp mắt đã biến vào trong bóng đêm. Còn bốn người kia thân pháp cũng cực kỳ nhanh nhẹn, thân hình vừa thoáng qua, cũng đều toàn bộ biến đi, ngay cả cái người đụng đầu thủng vào tường xuyên qua phòng Hồ Thiết Hoa cũng đi theo luôn. Nhìn lại cái gã đang ở đối diện mái ngói bên kia, y đã đứng ở ngoài sân, thân hình cao cao, bọc mảnh vải xanh trên đầu, thì ra lại là một cô gái mặt mũi không xấu xí tý nào. Hồ Thiết Hoa bước ra tới cửa, mở to cặp mắt, nhìn trừng trừng kinh ngạc vào cô ta, y sờ sờ cái mũi mình cười khổ : - Sở Lưu Hương, lần này ta bội phục ngươi thật đó, không ngờ ngươi lại đi giả trang được thành một cô gái. Câu nói ấy còn chưa nói xong, mặt y đã bị ăn phải một cái tát tai.