watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:55:1529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Lưu Tinh Hồ Điệp - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 34
Chỉ mục bài viết
Lưu Tinh Hồ Điệp - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Tất cả các trang
Trang 34 trong tổng số 35


 

Hồi 15-2

Lục Mãn Thiên chừng đã hiểu ra, nghiến răng nói:
- Ngươi không thể không giết!
Mạnh Tinh Hồn nhìn thẳng vào mặt đối phương, nói nhấn từng tiếng:
- Vì tôi không muốn trở thành nấc thang để kẻ khác dẫm lên đầu!
Lục Mãn Thiên trố mắt hỏi:
- Nấc thang ư? Nấc thang nào đây?
Mạnh Tinh Hồn thấy không cần phải úp mở nữa, thẳng thừng nói:
- Thâm ý của ông hoàn toàn không phải muốn tôi giết Lão Bá bởi vì ông biết rõ tôi hoàn toàn không có cơ hội thành công nào.
Lục Mãn Thiên yếu ớt nói:
- Nếu vậy ta muốn ngươi đến đây làm gì?
- Để phục vụ cho kế hoạch đen tối của ông!
- Kế hoạch thế nào?
- Ông có muốn tôi nói ra kế hoạch đó hay không?
Lục Mãn Thiên hấp háy mắt, cười nói:
- Thú vị đấy! Ngươi nói thử xem!
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Vậy ông nghe đây. Ông thuê đến đây một tên thích khách định giết Lão Bá nhưng thực chất chỉ thay ông mang tội danh mà không có cơ hội thực hiện mưu sát, giúp ông củng cố địa vị.
- Ngươi nói rõ thêm một chút nữa xem?
- Ông bố trí tôi vào phục kích mật động, nhưng tôi sẽ không có cơ hội xuất thủ, vì ông đã phát hiện được tôi trước đó....
Lục Mãn Thiên giục:
- Nói tiếp đi!
- Từ đầu ông đã bộc lộ sự không tín nhiệm tôi. Đương nhiên Lão Bá không nghi ngờ rằng kế hoạch đó là do ông vạch ra. Vì ông đã giúp Lão Bá bắt được thích khách, vì thế càng được Lão Bá tín nhiệm hơn, điều này giúp ông rất nhiều trong việc củng cố địa vị dần dần thay thế Lão Bá.
Có lẽ lúc này thì cả Lục Mãn Thiên cũng bị cuốn hút, giục:
- Sau đó thì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Chờ khi ông được tín nhiệm tuyệt đối và thời cơ chín mùi nhất, ông sẽ làm việc của tôi....
- Ngươi cho rằng ta đủ khả năng giết Lão Bá hay sao?
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt đáp:
- Ông là bằng hữu vong niên của Lão Bá, cũng là người được Lão Bá tín nhiệm nhất, đương nhiên biết rõ những nhược điểm của ông ta hơn bất kỳ ai khác, Lão Bá hoàn toàn không đề phòng....
Lục Mãn Thiên hỏi:
- Vì thế ngươi cho rằng cơ hội của ta rất lớn?
Mạnh Tinh Hồn khẳng định:
- Nếu trên đời có một người đủ khả năng giết được Lão Bá thì người đó là ông!
Lục Mãn Thiên cười nói:
- Xin cảm ơn ngươi vì đã đánh giá ta cao như thế.
Mạnh Tinh Hồn không để ý vẫn tiếp giọng:
- Sau khi giết tôi xong, ông có thể tuyên bố với mọi người rằng mình đã tiêu diệt được thích khách định giết Lão Bá, giúp ông ta phục cừu. Lúc đó không ai còn nghi ngờ ông nữa. Ông có thể thuận lý thành chương, kế nhiệm địa vị của Lão Bá.
- Nhưng ngươi cũng có miệng. Ngươi có thể tố cáo ta mà!
- Ai tin lời tôi? Hơn nữa đời nào ông cho tôi cơ hội để biện minh.
Lục Mãn Thiên nhìn đối phương mặt không để lộ chút tình cảm nào.
Cuối cùng, lão cười một tràng nói:
- Không ngờ ngươi rất thông minh. Đã là thích khách thì không nên thông minh như thế.
- Tôi biết!
- Đương nhiên ngươi phải biết rằng thay người khác giết người là hành động ngu muội. Kẻ thông minh không ai làm việc đó.
Vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn trông rất thống khổ. Y biết Lục Mãn Thiên nói câu đó không sai.
Câu đó chạm vào nỗi đau thầm kín trong lòng y.
Lục Mãn Thiên hiểu điều đó, cười đầy ác ý nói thêm:
- Những người thông minh đều mắc một căn bệnh, đúng hơn họ đều có nhược điểm là sợ chết.
Mạnh Tinh Hồn nói:
- Người sợ chết không ai làm sát thủ....
- Đó là vì trước đây ngươi chưa đủ thông minh. Nhưng bây giờ ngươi đã hiểu rằng dù thế nào thì cuộc sống vẫn quý giá hơn cái chết rất nhiều.
Lão chợt cười hỏi:
- Ngươi có biết một kẻ tên là Diệp Tường vừa tới đây không?
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng không đáp.
Lục Mãn Thiên nói tiếp:
- Đương nhiên ngươi biết Diệp Tường vì hắn là bằng hữu chí cốt của ngươi. Thế mà thấy hắn bị giết ngay trước mắt, ngươi vẫn không chút phản ứng. Vì sao vậy?
Mạnh Tinh Hồn vẫn không nói gì.
Lục Mãn Thiên lại tiếp:
- Đó là vì ngươi trở nên thông minh hơn, không muốn chết cùng hắn. Cứ cho là ngươi còn có lý do khác, nhưng đó chỉ là ngươi tự lừa dối mình mà thôi.
Mạnh Tinh Hồn như bị một mũi dao cắm vào tim.
Quả tình chứng kiến Diệp Tường chết trước mặt mình, hắn đã không phản kháng và lý giải rằng mình không thể để bằng hữu chết một cách uổng phí, rằng mình sẽ vì Diệp Tường mà sống tiếp và thực hiện ý nguyện này.
Nhưng lúc này Lục Mãn Thiên lại lý giải theo cách khác và Mạnh Tinh Hồn không thể phản bác.
Y chợt thấy mình chẳng phải lớn lao gì như mình đã nghĩ, chẳng qua mình hành động như vậy chỉ vì sợ chết mà thôi, ý nghĩ đó khiến mặt y nóng bừng vì hổ thẹn và thống khổ.
Giọng Lục Mãn Thiên vẫn vang lên đều đều như một liều thuốc độc ngấm vào tận tâm phế Mạnh Tinh Hồn:
- Những điều ngươi vừa nói không sai. Nhưng chỉ được phép tới đó là dừng. Hiện tại còn chưa ai nghi ngờ ta. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể bóc lột trần thân phận ngươi, lúc nào cũng có thể làm ngươi phải chết!
Lão ngưng mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn như con mèo nhìn con chuột bất lực và tuyệt vọng dưới móng vuốt của mình, lại cười tiếp:
- Bởi thế ngươi nếu muốn tiếp tục sống thì phải làm theo lời ta, vì ngươi không còn đường nào khác.
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng hỏi:
- Cho dù tôi có làm theo ý ông thì kết quả cũng nhận lấy cái chết chứ có gì khác?
Lục Mãn Thiên nghiêm mặt nói:
- Nếu ngươi làm tốt việc này thì có thể ta vẫn để ngươi sống, có thể tìm một người khác chết thay ngươi với bộ mặt giống như ngươi để ngươi cao bay xa chạy tìm một nơi không có ai biết mà an nhàn sống tiếp, chỉ cần ngươi đừng quay lại làm phiền ta.
Thấy Mạnh Tinh Hồn im lặng, lão lại cười nói thêm:
- Ngoài ra ta còn cho ngươi một món tiền thưởng kha khá để ngươi sống thoải mái suốt đời. Chung quy con người ta chỉ cần có thể sống yên ổn và thoải mái.
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng một lúc rồi chợt nói:
- Những lời ông nói có đáng tin không?
Lục Mãn Thiên đáp:
- Ngươi không thể không tin bởi vì đối với ngươi đó là cơ hội duy nhất. Ngươi hoàn toàn không có cách nào lựa chọn.
Nói xong câu, lão quay người bỏ đi, bước đi chậm rãi và chắc nịch lộ rõ sự tự tin cũng như lúc mới đến.
Tới cửa, lão còn quay lại nói thêm:
- Ngươi hãy chuẩn bị cho tốt vào! Và nhớ rằng đừng dở trò gì ra, bởi vì bất cứ lúc nào ngươi cũng nằm trong sự giám sát của ta.
Đương nhiên lão không tin tưởng Mạnh Tinh Hồn một cách tuyệt đối, nhưng rất yên trí rằng Mạnh Tinh Hồn không dám làm trái lời mình.
Quả thật lúc này Mạnh Tinh Hồn chẳng khác gì con cá đã nằm trong lưới.
Y nhìn theo tấm lưng bè và thân thể đồ sộ của Lục Mãn Thiên đi xa dần, tự hỏi:
- Chẳng lẽ ta không còn con đường nào khác?
Cho dù tất cả mọi lối đi đều bịt kín, vẫn không thể đi theo con đường đó.
"Ta tuyệt đối không thể giết Lão Bá, không thể giết phụ thân Tiểu Điệp".
Huống hồ Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn chưa và không bao giờ tin lời nói của Lục Mãn Thiên.
Y tin chắc rằng trong bất cứ tình huống nào, Lục Mãn Thiên quyết không để mình sống.
"Nếu vậy chẳng lẽ ta chỉ còn con đường chết?".
Chết có khi là cách giải quyết tốt.
Trước đây một thời gian, có lúc Mạnh Tinh Hồn đã tìm đến cách giải thoát này.
Đó là lúc y chán ghét tất cả, cuộc sống không ra sống với những giết chóc kế tiếp nhau không biết khi nào mới chấm dứt.
Lúc đó cái chết đối với y chẳng có gì khó khăn, cũng không phải nỗi thống khổ.
Còn bây giờ thì sao?....
Gần cuối thu.
Trong thời gian này, hoàng hôn đến rất sớm.
Tuy mùa hoa cúc đã sắp hết nhưng trong ánh chiều tà, Cúc Hoa Viên trông vẫn còn mỹ lệ.
Hoa cúc cũng giống như loài bướm, trong vẻ mỹ lệ đã nhuốm màu tàn tạ.
Đó chẳng phải là điều khiến người ta phải mủi lòng, phải thở dài tiếc nuối ư?
Mạnh Tinh Hồn chợt nhớ lại lời của Tiểu Điệp:
- Sinh mệnh của loài bướm tuy cũng ngắn ngủi như những bông hoa nhưng nó sống thật thanh thản, vô tư và cuộc đời thật đẹp. Cuộc đời của chúng chỉ kéo dài vài tháng nhưng rất đáng sống, vì thế dẫu có chết, chúng không có gì phải ân hận nuối tiếc!....
Đời người cũng thế chăng?
Người ta dù tuổi thọ nhiều hay ít, đó không phải là vấn đề quan trọng.
Điều quan trọng là sống thế nào và đáng được coi là cuộc sống với đầy đủ ý nghĩa của nó hay không?
Hoàng hôn.
Trong gió vẳng lại tiếng chuông. Mạnh Tinh Hồn nhớ ra đó là tiếng chuông báo hiệu bữa ăn tối, bởi thế thấy trong lòng rất khẩn trương.
Y đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng.
"Ta tuyệt đối không thể chết được!" Mạnh Tinh Hồn nghĩ thế, nhưng làm cách nào để sống tiếp ở nơi đầy hiểm họa và cạm bẫy này?
Y đi qua những luống cúc và nhận ra bây giờ đang là thời gian chúng bắt đầu tàn tạ.
Hoa cúc là loài hoa sớm phô vẻ mỹ diệu của mình, và cũng chính là loài hoa sớm tàn tạ nhất.
Lão Bá dùng móng tay tỉa những chiếc lá tàn úa dưới những bông cúc cuối thu.
Ông cố giữ vẻ đẹp cho những bông hoa cuối cùng, dù biết đó là những cố gắng tuyệt vọng.
Không ai có thể làm thay đổi quy luật thiên nhiên, chẳng qua cố gắng để phần nào thỏa mãn ước nguyện của mình.
Bàn tay của Lão Bá tỉa lá không còn như thời trai tráng nữa mà có phần run rẩy báo hiệu sự già nua.
Nhưng Lão Bá lý giải theo cách của mình.
"Hoa cúc tàn thì đã có hoa đào, sau đó là hoa mai, hoa hồng.... trong vườn của ta bốn bốn mùa hoa nở sum xuê thì cần gì phải do một loài hoa tàn mà cảm khái?" "Hơn nữa một mùa hoa đang úa tàn đã phô hết vẻ đẹp, tức dâng hết giá trị của mình, ngay chính loài hoa còn không thương tiếc cho mình thì sao ta lại phải cảm hoài?" "Ngay cả con người cũng thế thôi!" Người sống có thể làm được hay không những ý nguyện của mình, cũng ví như bông hoa có thể khoe sắc hay không.
Nhưng khi chết đi là không còn gì đáng để giữ lại.
Mạnh Tinh Hồn lại không hoàn toàn tán đồng với quan niệm đó.
Y dần dần cảm thấy giá trị của một người không phải giới hạn trong cuộc sống hoặc cái chết mà chủ yếu là ở tình cảm giữ lại trong lòng những người khác.
Mạnh Tinh Hồn hồ nghi tự hỏi:
"Còn quan niệm của Lão Bá thì sao?" Lão Bá vẫn tuyệt đối không nghi ngờ quan niệm của mình và lúc ngẩng đầu lên đã trông thấy Mạnh Tinh Hồn.
Tuy vẻ mặt trầm trọng nhưng bước chân của Mạnh Tinh Hồn vẫn nhanh và chắc nịch.
Trong ánh hoàng hôn, chỉ cần nghe tiếng bước chân đã cảm phục trước sức thanh xuân mà đời người chỉ trải qua có một lần.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân, Lão Bá đã thấy thèm muốn và ganh tị.
Vì ông không bao giờ có thể quay lại thời kỳ thanh xuân như vậy nữa.
Sự thật Lão Bá không quá khắc nghiệt. Giá như Tôn Kiếm vẫn còn sống để tái tạo tuổi thanh xuân cho ông, có lẽ Lão Bá không quá nghiệt ngã ghen tị với đời như vậy.
Nhưng bây giờ Tôn Kiếm đã chết, nghĩa là Lão Bá mất hết mọi hy vọng.
Vì vậy nếu ông có nhìn cuộc đời với nhân quan quá nhiều ghen tị thì có lẽ cùng nên lượng tình mà bỏ quá phần nào.
Trên thế gian vì sao có quá nhiều người đáng chết mà Tôn Kiếm lại bị giết chết?
Câu hỏi đó hoàn toàn không vô tư, nhưng dù sao có thể hiểu được, có thể tha thứ.
Mạnh Tinh Hồn đi thẳng đến trước mặt Lão Bá.
Lão Bá hỏi ngay:
- Ngươi có biết vì sao ta chọn thời điểm này để đi tản bộ không?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Tôi biết.
Vẻ mặt Lão Bá rất khó coi.
Ông lại tiếp:
- Lục Hương Xuyên chẳng lẽ không nói với ngươi rằng bây giờ đang là bữa ăn tối hay sao?
Mạnh Tinh Hồn lại bình thản đáp:
- Tôi cùng biết.
Giọng Lão Bá gay gắt:
- Xem ra ngươi biết không ít. Ngươi có thể trả lời vì sao ta đi tản bộ vào giờ này.
- Vì ông không muốn bị ai làm phiền.
Lão Bá gật đầu nói:
- Vì thế lẽ ra ngươi không nên đến đây!
Mạnh Tinh Hồn chợt cười nói:
- Tôi bây giờ nên ở đâu, có lẽ ông không bao giờ ngờ tới!
Lão Bá nhíu mày hỏi:
- Lẽ ra ngươi nên ở đâu?
Mạnh Tinh Hồn đáp:
- Ở đây!
Y nói xong nhổ bật khóm cúc để lộ cửa mật động mà mờ sáng hôm nay đã được Lục Mãn Thiên hướng dẫn cho biết.
Lão Bá nhíu mày nhìn vào mật động hồi lâu mới hỏi:
- Đáng lẽ ngươi phải mai phục trong đó?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu:
- Chính thế!
- Với mục đích gì?
- Giết ông!
Lão Bá chợt nhìn vào mặt Mạnh Tinh Hồn, nhưng ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên mà như muốn bóc trần hết nội tâm đối phương, nhưng không nói gì.
Mạnh Tinh Hồn không khỏi lúng túng đành nói:
- Tôi đến đây chỉ nhằm mục đích giết ông!
Lão Bá trầm mặc một hồi lâu rồi chợt cười hỏi:
- Ngươi tưởng rằng ta không biết sao?
Mạnh Tinh Hồn kinh hãi thốt lên:
- Ông biết?
Lão Bá gật đầu:
- Đương nhiên!
Mạnh Tinh Hồn không giữ được bình tĩnh, hỏi tiếp:
- Ông biết gì?
Lão Bá càng bình tĩnh hơn, trả lời:
- Trước hết, ngươi không phải là Tần Trung Đình.
- Làm sao ông nói thế?
Lão Bá cười nhạt nói:
- Nước da ngươi không bắt nắng, chứng tỏ ít khi tiếp xúc với ánh thái dương, như vậy không phải người từ nhỏ ở trên thương thuyền lênh đênh trên biển với nước da sạm nắng.
Nghe tới đó, Mạnh Tinh Hồn tái mét mặt, và chính y cũng tự biết mình hoang mang đến đâu.
Đương nhiên Lão Bá không cần quan sát vẻ mặt y lúc này để khẳng định mà biết rõ từ trước.
Mạnh Tinh Hồn ngỡ rằng chuyến này mình không để lộ bất cứ sơ hở nào.
Y tin tưởng vào kế hoạch của Cao lão đại mà y cho rằng hết sức chu đáo, thế mà không ngờ có một điểm bị Lão Bá bóc trần.
Như vậy y đã đánh giá thấp Lão Bá.
Không ai nên đánh giá thấp Lão Bá, đặc biệt là Mạnh Tinh Hồn.
Bởi vì sự sống và cái chết của y đều phụ thuộc vào đó.
Mà chẳng phải chỉ bản thân Mạnh Tinh Hồn mà còn có mẫu tử Tiểu Điệp nữa.
Thế mà lần đầu gặp Lão Bá, chẳng những Mạnh Tinh Hồn tin rằng kế hoạch của mình trót lọt mà còn chính mình đã đánh lừa được Lão Bá.
Đó mới chính là đòn cân não lớn nhất giáng vào đầu Mạnh Tinh Hồn.
Xưa nay y tin vào thành công của mình như là điều đương nhiên, nhưng bây giờ lại không đơn giản thế.
Xưa nay không ai phát hiện được ý đồ của Mạnh Tinh Hồn và khả năng xuất quỷ nhập thần của y, nhưng bây giờ kế hoạch đã không thể sử dụng.
Xưa nay, đến thời điểm quyết định, Mạnh Tinh Hồn buộc phải dùng tuyệt chiêu được chuẩn bị hết sức công phu, nhưng chiêu này hoàn toàn bị phá.
Mạnh Tinh Hồn không cay cú, trái lại trong lòng lộ vẻ khâm phục hỏi:
- Ông đã biết tôi đến đây để giết ông, vậy sao còn để tôi tự do mà không bị câu thúc?
Lão Bá chỉ gật đầu mà không đáp.
Mạnh Tinh Hồn không nén nổi hỏi tiếp:
- Có phải vì ông tin chắc rằng tôi không thể giết được ông?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 72
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com