watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:32:5429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Biên Thành Đao Thanh - Cổ Long - Chương 13-24
Chỉ mục bài viết
Biên Thành Đao Thanh - Cổ Long - Chương 13-24
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 19

Hồi 13-1: Thiếu Phụ Dưới Phong Linh

Ánh sao Lạp Tát mông lung như Giang Nam trong mộng.
Ánh đèn phảng phất cũng xa xăm như Giang Nam, người đứng dưới phong linh bên dưới ánh đèn, ánh mắt của thiếu phụ vẫn mộng mơ thẫn thờ ngưng thị nhìn vào nơi dịu vợi.
Mộng của nàng có phải ở viễn phương, hay viễn phương có người nàng đang nhớ nhung bao lâu nay ?
Đêm Lạp Tát tuy cũng lạnh giá, gió khuya lại không thấu xương như Biên Thành, thậm chí còn mang đến Lạp Tát nhiệt tình nam nhi tráng kiện.
Gió khuya lùa cây tùng cổ lão già nua bên ngoài Phong Linh, cũng quyến luyến dàn phong linh dưới mái hiên vang vọng tiếng leng keng.
Tiếng phong linh thanh thúy, nghe trong đêm vắng như vầy, càng làm tăng thêm hương sầu nhớ nhà của lãng tử, niềm bi thương chán chường của du tử.
- Ánh sao còn xa vời hơn cả cố hương, nhưng ánh sao có thể nhìn thấy được, còn cố hương ? Bao nhiêu đứa trẻ ngồi quanh một cái bàn, đứa nào cũng ăn ngon lành, vào cái tuổi của bọn chúng, căn bản vẫn còn chưa thể hiểu thấu chân ý nghĩa của nhà, bọn chúng chỉ cần có ăn, có chơi, có ngủ, thì cho dù có thiên tháp từ trên trời hạ xuống cũng không cần biết.
Diệp Khai cũng từng trải qua cái tuổi đó, nhưng lúc đó chàng đã hiểu được nhà trân quý ra sao.
Có phải vì sau khi mất mát tất cả, mới biết nhà quý tới cỡ nào ?
Thiếu phụ đang nhìn xa xăm, Diệp Khai đang nhìn thiếu phụ, Tô Minh Minh chú thị nhìn Diệp Khai, Kim Ngư cùng bọn Tiểu Hoa tụ hòa liến thoắng.
Ánh mắt của thiếu phụ như mộng, ánh mắt của Diệp Khai như một dụng cụ quan sát tinh chế, ánh mắt của Tô Minh Minh mông lung như ánh sao.
“Muốn nghe cố sự không ?” Tô Minh Minh chợt hỏi khẽ.
“Cố sự ?” Diệp Khai chợt tỉnh, quay đầu nhìn Tô Minh Minh:
“Cố sự gì vậy ?” “Cố sự của nàng ta”. Thị tuyến của Tô Minh Minh quay về hướng thiếu phụ dưới phong linh.
- Muốn.
- Đi theo tôi !

oOo

Muốn kể cố sự của “nàng”, đương nhiên không nên nói trước mặt nàng, cho nên Tô Minh Minh dẫn Diệp Khai đến bên bờ thác.
Đêm nay Lạp Tát có sao, cũng có trăng.
Còn Giang Nam ? Ánh sao mông lung, ánh trăng sáng ngời, dòng thác rì rào ánh thành một dải thắt lưng dài thượt trắng bạc lấp lánh.
Gần thác có một tảng nham thạch rất lớn, Tô Minh Minh ngồi bên trên, Diệp Khai đương nhiên cũng ngồi bên trên, ngồi bên cạnh Tô Minh Minh trên tảng nham thạch.
Ánh trăng sáng như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, tiếng suối chảy dịu dàng như vậy, mặt đất thanh bình như vậy, nếu quả bọn họ là một đôi tình nhân mà nói, đó đã là một bức họa lãng mạng làm sao.
“Tên của nàng là Na Oa”. Tô Minh Minh dịu giọng.
Diệp Khai đương nhiên biết “nàng” là chỉ thiếu phụ dưới phong linh:
- Na Oa ?
Biểu tình của Tô Minh Minh chợt biến thành rất bi thương:
- Nếu quả chàng muốn hiểu rõ con người của Na Oa, nhất định trước hết phải nghe một thiên cố sự mới được.
Chuyện nàng kể đích thị là một cố sự bi thương.
Na Oa là nữ nhân, trăm ngàn năm trước sinh trưởng ở phía bắc Thánh Mẫu Phong, là một nữ nhân vừa vĩ đại vừa thánh khiết trong bộ tộc Khoách Nhĩ Khách thời cổ đại.
Khi bộ lạc Khoách Nhĩ Khách bị tộc nhân của bộ tộc Nê Cổ hung ác cường bạo tấn công, tộc nhân của nàng bị đánh bại, người yêu của nàng bị bắt đày đi xa, nàng cũng bị tù trưởng của tộc Nê Cổ bắt sống.
Tiêu chí của tộc Nê Cổ là màu đỏ, màu đỏ mang theo mùi máu, bọn chúng thích mùi máu và sự đổ nát.
Tù trưởng của bọn chúng muốn gạ gẫm Na Oa, nàng thà chết chứ không chịu phục tùng.
Cho nên tên tù trưởng đe dọa sẽ giết người yêu của nàng.
Cho nên Na Oa chỉ còn nước ... Nàng chịu đựng, bởi vì nàng muốn phục thù.
Nợ máu trả bằng máu, nàng chung quy đã đợi được cơ hội cứu được người đồng tộc và người yêu bị đày.
Nàng cũng không phải là không có hy sinh.
Đợi đến lúc người yêu của nàng dẫn dắt đại quân phục thù công nhập tới bên dưới đại trướng doanh của tên tù trưởng bộ tộc Nê Cổ, nàng đã hóa thành hương hồn.
Là hương hồn, cũng là trung hồn.
Trong tay nàng còn nắm chặt một tình khúc nàng viết cho tình nhân ”quả cảm” của mình trước khi lâm tử.
Là tình khúc, cũng là sử thi.
Xin đưa tới người ca khúc này, làm ơn giao cho niềm quả cảm của tôi trú bên dưới dòng suối nhỏ.
Niềm quả cảm yêu mến của tôi, chàng nhất định phải sống.
Chàng phải sinh tồn, phải cảnh giác đề phòng, đề phòng từng giây từng phút, vĩnh viễn ghi nhớ, ghi nhớ đám người thích ô tinh huyết hồng kia.
Bọn chúng hiếu sát.
Chàng đụng phải bọn chúng, cũng bất tất phải lưu tình, chàng phải đem bọn chúng quăng vào cùng hải, đem bọn chúng nhốt vào hoang tái, trùng kiến cố quốc điền viên mỹ lệ của chàng.
Cố quốc tuy đã trầm luân, điền viên tuy đã hoang vu, nhưng chỉ cần chàng cần cù nỗ lực, cố quốc của bọn ta tất có ngày phục hưng, điền viên tất có ngày trùng kiến .
Tình nhân của nàng không phụ lòng nàng, tộc nhân của nàng cũng không phụ lòng nàng.
Cố quốc của nàng đã được phục hưng, điền viên đã được trùng kiến.
Bài thơ của nàng và xương trắng của nàng đều được mai táng dưới tòa bạch tháp Na Oa Tự xây dựng cho nàng, vĩnh viễn lệnh truyền sự sùng bái tôn kích của người người.
Đó không phải là thiên cố sự tráng liệt.
Đó là thiên cố sự bi thảm.

oOo

Diệp Khai không rơi nước mắt, một người nếu quả trong lòng nhiệt huyết đằng đằng dâng trào, làm sao rơi nước mắt được ? Bất quá chàng không thể không hỏi:
- Xương trắng của nàng đãi mai táng dưới tòa bạch tháp, Na Oa mà nàng kể tới lại làm sao mà về đây ?
“Na Oa ngày nay tuy không không có đám tộc nhân khát máu hung tàn áp chế”, thanh âm của Tô Minh Minh vương vấn một tia ai sầu:
“Nhưng lại phảng phất có một vật khát máu áp chế nàng và người yêu của nàng”.
- Vật gì ?
“Thành danh”. Tô Minh Minh đáp:
“Người yêu của nàng rời bỏ nàng là vì muốn thành danh”.
“Người yêu của nàng rời bỏ nàng là vì muốn vang danh trong giang hồ ?” Diệp Khai hỏi.
“Đúng”. Thanh âm của Tô Minh Minh mộng ảo như tiếng suối chảy:
“Cho nên nàng bị giam cầm trong trướng bồng của tên tù trưởng danh lợí, chịu đựng tịch mịch cô độc, chịu đựng năm tháng dày vò, đợi chờ một ngày người yêu của nàng trở về cứu nàng”.
“Đợi bao lâu rồi ?” Diệp Khai hỏi:
“Nàng đã bầu bạn với tịch mịch bao lâu ?” “Ba năm”. Tô Minh Minh đáp:
“Đã ba năm dưới phong linh chỗ cây cổ tùng”.
- Người yêu của nàng tên gì ?
“A Thất”. Tô Minh Minh đáp.
- A Thất ?
Trong óc Diệp Khai chợt lóe lên một bóng người, một thanh niên tay cầm một than loan đao như trăng huyền.
“Loan Đao A Thất”. Diệp Khai lẩm bẩm:
“Có phải là y ?” - Chàng nói gì vậy ?
“Không”. Diệp Khai hiển nhiên không muốn để nàng biết con người của Loan Đao A Thất, cho nên chàng liền hỏi:
“Vậy nàng ta có biết A Thất trên giang hồ có danh tiếng gì chưa ?” “Nàng ta từng nói với tôi, cho dù A Thất đã có danh trên giang hồ, y vẫn không thể trở về”. Tô Minh Minh đáp:
“Bởi vì khi y có danh, cũng trở thành bất lực”.
“Điều đó là thật”. Diệp Khai cười thốt:
“Thân tại giang hồ, thân bất do kỷ, sau khi đã thành danh, thông thường đều có thể gặp phải những chuyện không còn đường lựa chọn”.
“Một người đã thành danh, thông thường có người khác muốn thành danh đến tìm mình quyết đấu, sau đó còn có thể có người thứ hai, người thứ ba ... cho đến lúc mình bại”. Tô Minh Minh thốt:
“Trên giang hồ bại tức là chết”.
Tô Minh Minh dừng một chút, lại từ từ nói tiếp:
- Cho nên Na Oa lại nói, A Thất nếu quả có trở về, nhất định là đã đến lúc y chết.
“Nàng ta đã biết kết quả như vậy, tại sao lại vẫn phải chờ đợi ?” Diệp Khai hỏi.
“Bởi vì nàng ta si tình”. Thanh âm của Tô Minh Minh lại thẫn thờ thương cảm:
“Biết rõ kết quả như vậy, nàng ta vẫn phải đợi chờ, một người si tình, cũng giống như người si kiếm, biết rõ kết quả là chết dưới kiếm của người si kiếm khác, hắn vẫn làm vậy”.
- “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”, người trong giang hồ, thân không còn thuộc về mình, người nói câu đó thật sự hiểu thấu người giang hồ.
Ánh trăng là tà trên suối nước, sóng nước lăn tăn, phảng phất dòng suối cũng có vô số vì sao đang nhấp nháy.
Dưới ánh trăng, đôi mắt thẫn thờ ai sầu tịch mịch trống vắng của Tô Minh Minh đang chăm chăm nhìn Diệp Khai.
“Còn chàng ? Chàng có phải đang đợi một trường quyết đấu vĩnh viễn không an nghỉ ?” Tô Minh Minh hỏi:
“Chàng vì sao không thoái lui khỏi giang hồ thị phi ?” Diệp Khai không nhìn nàng, mục quang của chàng xuyên thấu gợn sóng bập bềnh đến tận đáy nước sâu thẳm.
“Cho dù người có thoái xuất giang hồ, nhưng danh vẫn còn tại giang hồ”. Diệp Khai cười khổ:
“Người muốn thành danh đều có thể tìm đến mình, cho dù người mình ở chân trời góc biển, phiêu diêu ở hư nguyên, ngày tháng an bình của mình cũng có lúc kết thúc”.
Tô Minh Minh không nói tiếng nào, người nàng đã hãm nhập trong trầm tư, phảng phất đang gặm nhấm ý vị câu nói của Diệp Khai, mục quang của nàng cũng quay về hướng dòng suối trong vắt nhìn thấy tận đáy.
Nàng không mở miệng, Diệp Khai đương nhiên càng không thể nói gì, giây phút tĩnh lặng mỹ miều lãng mạng đó, hà tất để cho sự tình ân oán không đường lựa chọn phá hoại không gian ? Nhưng đang lúc Diệp Khai chuẩn bị hưởng thụ tình điệu đó, Tô Minh Minh chợt hỏi:
- Chàng nhìn kìa, cái gì đang lềnh bềnh trên mặt nước vậy ?
Diệp Khai lập tức quay đầu nhìn.
Trên mặt suối lăn tăn sóng nước, có một chiếc giày trôi nổi, một chiếc giày rất nhỏ, xem chừng là giày con nít.
“Giày”. Diệp Khai đáp:
“Xem chừng là giày con nít mang”.
- Mau, mau đi coi ...
Tô Minh Minh còn chưa dứt lời, Diệp Khai đã phóng đi, người nhẹ nhàng điểm trên mặt suối, lại đã quay trở về đến trên tảng nham thạch, trong tay chàng cầm một chiếc giày nhỏ, nước nhỏ giọt trên mặt nham thạch.
Tô Minh Minh hồi nãy vội vả, nhưng bây giờ nàng tịnh không đón lấy chiếc giày, nàng chỉ dùng ánh mắt ngập tràn vẻ khủng bố nhìn chiếc giày nhỏ trên tay Diệp Khai.
Tại sao nàng có biểu tình như vậy ? Đó chỉ bất quá là một chiếc giày rất bình thường, nàng tại sao lại có cử động như vậy ? Diệp Khai không hỏi nàng, tịnh không phải vì chàng đã biết nguyên nhân, mà là chàng biết Tô Minh Minh nhất định sẽ giải thích.
Tô Minh Minh quả nhiên đã giải thích, nàng nhìn chằm chằm lên chiếc giày một hồi lâu, sau đó mới nói:
- Đó là giày ba tháng trước tôi đã mua cho Ngọc Thành.
Chiếc giày đó của Ngọc Thành, nó đêm hôm qua đã thất tung, hiện tại có một chiếc giày của nó trôi tới đây, nhất định là nó đã có chuyện.
Diệp Khai quay đầu nhìn vách đá nơi thác nước đổ xuống:
- Trên đó là chỗ nào ?
Tô Minh Minh cũng nhìn lên vách đá, thanh âm của nàng có vẻ sợ hãi:
- Nghe nói dòng suối đó chảy qua bên dưới Hầu Viên.
“Hầu Viên ?” Diệp Khai hỏi:
“Hầu Viên bên trên vách đá đó ?” - Phải.
Chiếc giày trôi theo thác nước từ trên vách đá rơi xuống, chảy tới đây, trên vách đá là Hầu Viên, Ngọc Thành lại đi tới Hầu Viên rồi mất tích, chiếu theo đó mà nói, tòa Hầu Viên đó nhất định ẩn tàng bí mật không ai biết, không thể nói cho ai biết.

oOo

Ánh sáng bình minh đột phá mấy tầng mây, bắn ra trên đầu Tử Cảnh, bầu trời tuy đã sáng, nhưng mặt đất vẫn còn là một phiến mông lung.
Tử Cảnh trong mông lung nhìn giống như một bức tranh thủy mặc, lại một phần thần bí, một phần quái dị, một phần khủng bố hơn tranh thủy mặc.
Vết thương tuy đau đớn, nỗi vui mừng trong tâm lại đã lấn át nỗi đau ngoài da, A Thất chú thị nhìn Tử Cảnh trong mông lung, hân hoan nhướng mày.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 142
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com