watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:48:0131/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Biên Thành Đao Thanh - Cổ Long - Chương 13-24 - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Biên Thành Đao Thanh - Cổ Long - Chương 13-24
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 19


Hồi 20-2

“Đó là vết thương phi đao”. Vương lão tiên sinh chợt thốt:
“Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát”.
Phi đao ?
Kim Ngư lại nhìn kỹ vết thương nơi yết hầu của người thứ ba.
“Ta biết ngươi nhất định nhìn ra thương tích trí mệnh của bọn chúng”. Vương lão tiên sinh thốt:
“Chỉ bất quá ta vẫn hy vọng ngươi nhìn nhiều lần, nhìn tử tế từng chút”.
Lão lại bổ sung:
- Ngươi tốt hơn hết là nhìn tử tế từng bộ vị vết thương của ba người này và ba người kia, nhìn càng kỹ càng tốt.
Kim Ngư dù sao cũng là nữ hài tử, đối với người chết ít nhiều gì cũng có phần sợ sệt xác chết, trong tâm tuy biết rõ ông ta kêu mình làm vậy tất có thâm ý, lại vẫn lắc đầu thốt:
- Tôi không nhìn, người đã chết rồi, còn có gì để nhìn ?
“Những người chết khác đương nhiên không có gì tốt lành để coi, người chết trong đây lại rất hấp dẫn”. Vương lão tiên sinh đáp:
“Người muốn đến nhìn bọn chúng cũng không biết bao nhiêu mà kể, ngươi nếu thật sự không coi, quả thật đã bỏ lỡ một cơ hội tốt”.
- Tôi không tin.
“Ngươi không tin ?” Vương lão tiên sinh cười cười:
“Không tin thì ngươi có thể đi hỏi Diệp Khai”.
“Tại sao tôi phải hỏi chàng ?” Kim Ngư hỏi:
“Ông có thể để cho tôi đi hỏi sao ?” Kim Ngư đã biết bao nhiêu bí mật đó, Vương lão tiên sinh còn có thể để nàng ra khỏi Hầu Viên sao ? Vấn đề đó mới là vấn đề Kim Ngư quan tâm nhất, Vương lão tiên sinh lại cười cười, lại chuyển đổi đề tài.
“Kinh Vô Mạng, con người đó ngươi có từng nghe qua chưa ?” Vương lão tiên sinh hỏi.
“Có nghe qua”. Kim Ngư chỉ còn nước đáp lời:
“Nghe nói y là cánh tay phải của Thượng Quan Kim Hồng”.
“Kinh Vô Mạng là một quái nhân, y cả đời chỉ si hai thứ”. Vương lão tiên sinh thốt:
“Một là si Thượng Quan Kim Hồng, tịnh không phải là thứ si giữ nam nữ, mà là si tôn kính, si sùng bái, hai là si kiếm”.
Lão ngừng một chút, lại thốt:
- Ngoại trừ Thượng Quan Kim Hồng ra, không cần biết mình là người nào, cùng y có giao tình gì, đều đừng mong thuyết phục y làm bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì cho mình.
- Tôi cũng từng nghe qua về tính khí của y.
“Nhưng y hiện tại lại ở đây coi người chết giùm ta”. Vương lão tiên sinh đáp:
“Nếu không con người như y làm sao có thể đến đây ?” “Tôi không tin”. Kim Ngư thốt:
“Người chết có gì hấp dẫn mà xem ? Y tại sao lại phải đến đây xem ba người chết đó ?” Vương lão tiên sinh thở dài:
- Trong tâm ngươi rõ ràng đã biết y tại sao lại muốn xem ba người chết đó, tạo sao còn nói là không tin ?
Lão cười khổ, lại hỏi:
- Bọn nữ nhân các ngươi tại sao lại luôn luôn phải khẩu thị tâm phi vậy ?
Kim Ngư chợt cười khổ:
- Bởi vì nữ nhân vẫn là nữ nhân, luôn luôn có điểm bất đồng với nam nhân, hà huống bọn nam nhân khẩu thị tâm phi cũng chưa chắc đã ít hơn nữ nhân.
“Hay, nói rất hay”. Vương lão tiên sinh chợt nắm tay Kim Ngư:
“Đi, ta dẫn ngươi đi xem một người”.
Người Vương lão tiên sinh muốn Kim Ngư xem cũng là người chết, quan tài của người này bày trong hàng thứ ba từ dưới lên.
Người này mặt tím râu xồm, thân thể hùng vĩ, tuy đã chết rất lâu, thi thể vẫn bảo trì nguyên lành phi thường, mơ hồ có thể tưởng tượng được lúc hắn còn sống khí thế uy mãnh hùng dũng ra sao.
Trên thi thể phủ đầy hương liệu chống rữa nát, bên phải thi thể đặt một cây lang nha bổng cực lớn.
Hàn quang lấp lánh, giống như răng nanh trắng hếu dày đặc trong miệng chó sói, đó hiển nhiên là binh khí mà hắn sử lúc sinh tiền.
Kim Ngư chỉ nhìn một cái, biết ngay kiện binh khí đó ít ra cũng nặng bảy tám chục cân, trên tay nếu không có thần lực ngàn cân, đừng mong vận dụng nó lanh lẹ.
"Ngươi có biết người này không ?" Vương lão tiên sinh hỏi.
Kim Ngư lắc lắc đầu.
"Ngươi đương nhiên không thể biết, tuổi tác của ngươi còn quá nhỏ". Lão thở dài:
"Nhưng ba mươi năm trước, Thiên Lang Lang Hùng bằng vào cây lang nha bổng trong tay hoành hành thiên hạ, trong giang hồ có ai mà không biết ? Có ai không rõ ? Đặc biệt là người sử kiếm, nghe đến tên hắn là rùng mình biến sắc, còn tệ hơn cả đám con nít sợ cọp".
- Tại sao ông lại nói đặc biệt là người sử kiếm ?
"Bởi vì phụ mẫu của hắn đều chết dưới kiếm của người ta, cho nên hắn đặc biệt rèn đúc cây lang nha bổng cực kỳ nặng nề này, hơn nữa đã luyện thành một số chiêu thức đặc biệt, chuyên phá kiếm pháp của các môn các phái trong thiên hạ". Vương lão tiên sinh thốt:
"Kiếm thì khinh linh, vừa mềm vừa nhẹ, kiện binh khí của hắn chính là khắc tinh của kiếm".
Lão lại nói:
- Năm đó trong số mười lăm kiếm pháp danh gia hàng đầu mà thiên hạ công nhận, ít nhất có mười người đã chết dưới cây lang nha bổng của hắn, cả Thanh Phong Tử trong Võ Đang Tứ Kiếm Khách cũng không thoát nạn".
"Tôi không tin". Kim Ngư lại nói:
"Hắn nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao có thể chết trong tay người ta như vầy ?" Vương lão tiên sinh không trả lời liền, lão cười cười đi đến mở nắp mười cỗ quan tài thủy tinh bên cạnh, để lộ thi thể mười người chết.
Thi thể của những người đó tuy cũng bảo tồn rất tốt, nhưng chết quá thê thảm, đại đa số đầu lâu đều bị đập vỡ, còn có hai người lồng ngực cũng bị đập nát.
Cho nên thi thể bảo tồn đến mức càng hoàn mỹ, nhìn lại càng quỷ dị đáng sợ.
"Đó là mười đại cao thủ về kiếm pháp năm đó chết dưới tay hắn". Vương lão tiên sinh chỉ một đạo nhân đội mão huỳnh quan trong đám:
"Đó là Thanh Phong Tử, người xuất thủ độc lạt nhất trong đám Võ Đang Tứ Kiếm Khách".
Lão quay đầu lại nhìn Kim Ngư:
- Hiện tại ngươi đã tin chưa ?
Kim Ngư ngậm miệng, mắt mở tròn xoe, chằm chằm nhìn vết thương trí mệnh trên yết hầu của Thiên Lang.
Vết thương rất nhỏ, hiển nhiên là kiếm thương.
Kim Ngư chợt cười lạnh:
- Tôi vẫn còn chưa tin.
"Ngươi không tin cái gì ?" "Lang nha bổng của hắn quả thật có thể phá đủ thứ kiếm pháp trong thiên hạ".
Kim Ngư đáp:
"Hắn tại sao lại có thể chết dưới kiếm của người ta ?" "Hay, hỏi rất hay". Vương lão tiên sinh thốt:
"Hỏi rất có lý".
- Câu hỏi nếu quả thật sự có lý, lời giải đáp chỉ sợ vị tất có lý.
- Vị tất ? Vị tất là sao ?
"Vị tất có lý là có lý, cũng vị tất vô lý là vô lý". Vương lão tiên sinh đáp:
"Trên thế gian vốn không có chuyện tất nhiên bất biến, cho nên Thiên Lang chuyên phá kiếm pháp trong thiên hạ cũng vị tất không thể chết dưới kiếm người ta".
- Hắn vì sao mà chết ?
"Hắn có thể chết dưới kiếm của người ta, chỉ vì có người si kiếm đã đến đây, đem thi thể của mười vị kiếm khách chết dưới tay hắn mà nghiên cứu kỹ càng suốt ba năm, từ vết thương trí mệnh của bọn họ mà nhìn ra chiêu thức biến hóa và phương vị xuất thủ nhất kích trí mệnh của Thiên Lang, lại từ trong biến hóa kiếm pháp của bản thân bọn họ, ngộ thấu phương pháp Thiên Lang khắc chế kiếm pháp của bọn họ". Vương lão tiên sinh đáp:
"Cho nên ba năm sau, khi người si kiếm đó đi ra tìm Thiên Lang quyết chiến, không quá mười chiêu đã đâm chết Thiên Lang".
Kim Ngư đã không còn nói gì được nữa, nàng chung quy đã minh bạch tại sao Kinh Vô Mạng lại muốn xem người chết trong đây, bởi vì y muốn tìm ra lộ số võ công của Diệp Khai, quan trọng nhất là "Tiểu Lý Phi Đao" của chàng.
Diệp Khai tuy không có qua lại với Kinh Vô Mạng, nhưng thế hệ trước lại có.
Thượng Quan Kim Hồng chết dưới phi đao của Lý Tầm Hoan, cho nên Kinh Vô Mạng muốn báo thù, tất trước tiên phải nghiên cứu võ công "Tiểu Lý Phi Đao", cho nên y mới đến đây.
Bởi vì Diệp Khai rất ít khi giết người, nhưng Vương lão tiên sinh lại đã an bài những chuyện này, làm cho Diệp Khai không thể không giết người.
Nghĩ thông suốt hết những chuyện đó, Kim Ngư không khỏi rùng mình.
Kinh Vô Mạng là người si kiếm, nếu quả biết trên thế gian có một người như "Thiên Lang" Lang Hùng, đương nhiên không ngại hy sinh tất cả, chỉ muốn đánh bại hắn, hơn nữa phải dùng kiếm để đánh bại hắn.
Cho nên y mới không ngại phá hoại nguyên tắc của mình, đến chỗ của Vương lão tiên sinh, không phải chỉ vì muốn giết Thiên Lang, chủ yếu nhất là phải ấn chứng chuyện "từ vết thương trên thi thể có thể tìm ra lộ số võ công của địch nhân".
Đợi đến khi y đã có thể chứng minh chyện đó có thể làm, y đương nhiên càng không thể ly khai chỗ của Vương lão tiên sinh, bởi vì ở đó y mới có thể đạt được thứ y cần - người bị Diệp Khai giết.
Hiện tại y đã có ba thi thể, có phải đã đủ để nhìn ra bí mật võ công của Diệp Khai ?
Kim Ngư nhịn không được quay đầu lại nhìn thi thể ba người bị Diệp Khai giết.
Vương lão tiên sinh lại nhìn nàng, hé miệng giải thích công dụng của "xem người chết".
"Một người có kinh nghiệm, không khó gì nhìn ra lộ số võ công của đối thủ từ vết thương trí mạng, thậm chí cả biến hóa chiêu thức của hắn, bộ vị xuất thủ của hắn, phương hướng công kích của hắn, lực lượng và tốc độ mà hắn dùng, đều không khó nhìn ra". Lão cười cười nhìn Kim Ngư:
"Ngươi có tin không ?" "Tôi không tin". Kim Ngư đáp.
- Không tin ?
Kim Ngư chợt cười một tiếng:
- Ông rõ ràng đã biết trong tâm tôi cho dù có ngàn vạn lâàn tin, ngoài miệng vẫn nói không tin, ông vì sao còn phải hỏi tôi ?
Vương lão tiên sinh cũng cười hỏi lại:
- Nói vậy lời ta nói ngươi đều tin ?
"Không tin". Kim Ngư cố ý nháy nháy mắt:
"Cả một câu cũng không tin".
Vương lão tiên sinh cố ý thở dài:
- Vậy ngươi bất tất phải nghe ta nói, đi nhìn sáu người chết đó đi.
"Tôi đương nhiên không thể đi xem, tuyệt không thể xem thêm lần nữa, bởi vì ..." Nàng lại cười tươi:
"Bởi vì tôi đã sớm xem rõ rồi".
- Ồ ? Xem hồi nào ?
- Lúc miệng tôi đang nói “tuyệt không muốn xem”.
"Sao ta không biết vậy kìa ?" Vương lão tiên sinh cố ý tròn xoe mắt.
- Khi nữ nhân muốn nhìn nam nhân, làm sao có thể để nam nhân biết được.
- Nhưng bọn chúng đều đã chết.
"Chết cũng là nam nhân". Kim Ngư cười đáp:
"Trong mắt nữ nhân bọn tôi mà nhìn, nam nhân là nam nhân, không cần biết là sống hay chết".
"Hay, nói rất hay". Vương lão tiên sinh lại cười lớn:
"Cũng chưởi rất hay".
Lão cười lớn, Kim Ngư lại không cười, thần sắc của nàng đột nhiên biến thành rất nghiêm túc, đột nhiên thốt:
- Tôi quả thật đã nhìn kỹ thi thể của sáu người chết đó, hơn nữa đã phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
- Ồ ? Chuyện gì ?
"Sáu người đó đều bị hai người khác nhau giết chết, nhưng bộ vị vết thương của bọn họ lại hoàn toàn giống nhau, chỉ là vết thương do vũ khí khác nhau". Sau khi Kim Ngư nói ra cảm nghĩ của mình, lại lập tức tu chính:
"Không phải là sáu người đều giống nhau, mà là số năm và số sáú giống nhau, số mười lăm và số mười sáú giống nhau, số hai mươi lăm và số hai mươi sáú giống nhau".
Vương lão tiên sinh gật đầu tán thưởng.
"Không những bộ vị vết thương đều cùng một chỗ, hơn nữa cả chiêu thức và lực lượng một chiêu trí mệnh giết chết bọn họ đều giống nhau, tuyệt đối dùng một thứ thủ pháp giống nhau". Kim Ngư thốt:
"Chỉ là binh khí khác nhau".
"Một dùng quyền và phi đao, một hoàn toàn dùng kiếm". Vương lão tiên sinh thốt.
"Đúng". Kim Ngư nói:
"Cho nên tôi có một nghi vấn".
- Cứ nói.
"Kinh Vô Mạng và Diệp Khai tuyệt đối hoàn toàn đều do sư phụ khác nhau giáo dưỡng, nhưng chiếu theo vết thương trên thi thể mà xem, Kinh Vô Mạng phảng phất có võ công của Diệp Khai". Kim Ngư hỏi:
"Chuyện đó là sao ?" Vương lão tiên sinh đang cười.
- Có lẽ nào Kinh Vô Mạng đã học được võ công của Diệp Khai ?
"Không phải là học". Vương lão tiên sinh đáp:
"Kinh Vô Mạng chỉ từ vết thương trên thi thể mà nghiên cứu ra lộ số xuất thủ của Diệp Khai, sau đó chiếu theo lộ số đó mà dùng kiếm đâm ra".
"Ý tứ của ông có phải nói Kinh Vô Mạng đã có thể dùng thủ pháp giống hệt Diệp Khai, đem những người đó làm thí nghiệm dưới kiếm của y, muốn giết Diệp Khai xem chừng cũng không khó ?" Kim Ngư hỏi.
Vương lão tiên sinh không trả lời liền, lão chỉ nhìn nàng chăm chú, nhìn từ mái tóc đen nhánh, vầng trán rộng, một mực nhìn cho tới đôi chân thon thả mang đôi giày lụa, sau đó mới thở dài một hơi.
"Một nữ nhân như ngươi, Diệp Khai không ngờ lại không chú ý đến". Vương lão tiên sinh lắc đầu thở dài:
"Gã thật ra là một tên lưu manh ? Hay là một con heo ?" "Vốn tôi cũng không biết chàng thật ra là gì ?" Kim Ngư đáp:
"Hiện tại tôi cuối cùng đã nghĩ thông suốt".
- Vậy gã là gì ?
"Chàng vốn không phải là vật gì, chàng là người". Kim Ngư đáp:
"Là người chết".

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 66
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com