watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:24:0229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Biên Thành Đao Thanh - Cổ Long - Chương 13-24 - Trang 13
Chỉ mục bài viết
Biên Thành Đao Thanh - Cổ Long - Chương 13-24
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 19


Hồi 20-1: Thế Giới Thủy Tinh

“Bởi vì có thứ giá trị của người chết so với châu bảo còn trân quý hơn rất nhiều”. Vương lão tiên sinh cười nói:
“Người chết trong đây toàn là hạng trân quý”.
Người chết rồi còn có giá trị gì nữa ? Còn có công dụng gì nữa ? Tự Vương lão tiên sinh đại khái cũng biết lời nói đó rất khó cho người ta hiểu rõ, nhưng lão lại không đợi Kim Ngư hỏi nữa, lại đột nhiên cải biến đề tài.
“Ở vùng cực Tây, Tây Phương, có những quốc gia cổ xưa có lịch sử rất lâu đời”.
Vương lão tiên sinh thốt:
“Ở những quốc gia đó cũng có những trí giả học thức uyên bác”.
“Tôi biết”. Kim Ngư thốt:
“Tôi cũng có nghe qua”.
“Những quốc gia đó cũng như bọn ta, cũng có pháp luật và tôn giáo, trong tôn giáo mà bọn họ tín ngưỡng, cũng có trưởng lão đức cao trọng vọng, giống như Hộ Pháp trưởng lão của của Thiếu Lâm Võ Đang của bọn ta”. Lão nói:
“Ta biết kỳ trung có một vị “Pháp trưởng lão”, là người cực kỳ trí tuệ, được người ta tôn kính cực kỳ, giống như Hộ Pháp đại sư ở Thiếu Lâm năm xưa là Tâm My đại sư”.
Kim Ngư tuy chưa từng gặp Tâm My đại sư, nhưng nàng đã từng nghe người ta nói qua.
- Nghe nói sư phụ của đại sư bị độc chết, cho nên ông ta ngoài việc nghiên cứu Phật học và võ đạo ra, đối với độc dược cũng ngiên cứu đến mức thấu triệt, thậm chí không ngại dùng cả xác thịt mình làm vật thí nghiệm cả trăm thứ độc, thậm chí có người nói ông ta đến lúc già đã luyện thành thân thể kim cương bất hoại bách độc bất xâm”.
- Tình huống của Pháp trưởng lão cũng giống như Tâm My đại sư ?
- Cho nên ta mới đề khởi con người ông ta.
- Tại sao ?
“Bởi vì ông ta đã từng kể một chuyện thú vị phi thường”. Vương lão tiên sinh không đợi Kim Ngư hỏi nữa, tiếp tục nói:
“Vị Pháp trưởng lão đó có một vườn hoa quả phì nhiêu phi thường, trong vườn đủ các loại hoa, quả, và rau cỏ, ông ta đã từng thực hiện một loại thí nghiệm lý thú phi thường trong khu vườn của ông ta”.
“- Ông ta tuyển chọn một thứ rau cỏ phổ thông nhất trong vườn hoa quả, nói thí dụ là một cây bắp cải, sau đó ông ta dùng một thứ chất lỏng chưng cất có kịch độc tưới lên cây bắp cải đó, tưới ba ngày liên tục, lá bắp cải đã biến thành màu vàng, dần dần khô héo”.
“- Sau đó ông ta lại dùng quả bắp cải đó đi đút cho một con thỏ ăn, ba canh giờ sau, con thỏ đó đã chết”.
“- Ông ta sai người làm vườn cắt nội tạng của con thỏ đó ra, đem cho một con gà mái ăn, sang ngày thứ hai, con gà mái đã chết”.
“- Khi con gà đang giãy chết, ngẫu nhiên có một con chim ưng bay qua, con chim ưng gắp con gà lên trên vách nham thạch, sau khi đã ăn thịt con gà, không còn khỏe như trước, ba ngày sau đang bay trên không trung, đột nhiên rơi xuống”.
“- Pháp trưởng lão lại kêu người làm vườn bắt con chim ưng đó quăng vào hồ cá, trong hồ cá có lươn, cá chép, và cá nhồng, đều là những loài rất tham ăn, đương nhiên là đem con chim ưng chặt nhỏ”.
“Nếu quả sang ngày thứ hai bắt một con cá nhồng nấu nướng đưa lên bàn chiêu đãi quý khách của mình, vị khách nhân đó từ ngày thứ tám cho tới ngày thứ mười có thể chết vì ruột mưng mủ, cho dù có danh y và người mổ xẻ có kinh nghiệm nhất cũng tuyệt đối không kiểm tra ra nguyên nhân chết, càng không thể nghĩ ra là hắn đã bị cừu nhân hạ độc mà chết”. Vương lão tiên sinh cười thốt:
“Bí mật đó có lẽ vĩnh viễn đều không có ai biết được, trừ phi ...” Nói đến đó, lão chợt không nói nữa, nhưng nghe đến đó, Kim Ngư lại làm sao có thể không nghe tiếp được ? Cho nên nàng nhịn không được vụt hỏi:
- Trừ phi làm sao ?
- Trừ phi người chết đó được đem đến đây.
- Có lẽ nào ông có thể tìm ra nguyên nhân cái chết ?
“Nếu quả ta kịp thời giải phẫu thi thể của hắn, còn tìm ra thịt cá nhồng còn tồn đọng trong dạ dày của hắn, ta không những có thể điều tra ra nguyên nhân cái chết, hơn nữa còn có thể điều tra ra người hạ độc giết hắn”. Vương lão tiên sinh nhàn nhã đáp:
“Vậy cho nên giá trị của người chết hơn xa so với châu bảo”.
Kim Ngư vẫn không hiểu, lại hỏi:
- Tại sao ?
- Bởi vì ta không những phát hiện ra bí mật vốn không ai biết từ trên thân thể người chết, còn nhờ đó mà biết được thêm một phương pháp xảo diệu có thể bất tri bất giác hạ độc sát nhân chí tử.
“Bí mật của người hạ độc sát nhân bị ông phát hiện, đương nhiên cũng không thể không nghe lời ông”. Kim Ngư thốt.
“Đúng”. Vương lão tiên sinh cười rất khoái trá:
“Kết quả sự tình nhất định là như vậy”.
Lão khoái trá nhìn nàng, lại nói:
- Trên thế giới có rất nhiều người chết đều có dạng đó, bị hạ độc một cách bí mật, bị trúng ám khí một cách bí mật, lại có người bị người ta dùng một thứ thủ pháp đả thương một cách bí mật, chỉ cần thi thể của bọn họ được đưa đến đây, ta có thể tìm ra bí mật chí tử của bọn họ.
Lão lại nói:
- Đối với ta mà nói, mỗi một bí mật sớm muộn gì đều có chỗ hữu dụng, có lúc thậm chí còn hữu dụng hơn cả châu bảo.
Kim Ngư nghe đến đó không khỏi ngây người, lòng bàn tay bàn chân đều đã xuất mồ hôi lạnh, nàng tròn xoe mắt nhìn Vương lão tiên sinh.
Lúc lão kể chuyện, thái độ ngôn từ vẫn lịch sự văn nhã, giống như một thi nhân vĩ đại đang ngâm nga kiệt tác đắc ý vĩ đại nhất cả đời mình.
Nhưng trong mắt Kim Ngư mà nhìn, trên thế gian tuyệt không có ai đáng sợ hơn lão, Vương lão tiên sinh cũng đang nhìn nàng, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ nhân từ:
- Ngươi có chịu đi coi bảo tàng của ta không ?
Nghe câu đó, Kim Ngư cũng chợt cười, mắt nàng phát sáng, giống như thứ tia sáng phát xuất lúc nhận được thư khiêu chiến.
“Tôi đương nhiên là chịu”. Kim Ngư đáp:
“Lẽ nào ông nghĩ tôi không dám đi ?” Vô luận con đường dài khúc chiết tới cỡ nào, cuối cùng cũng có lúc đi hết đường, cũng như đêm tối cuối cùng cũng có lúc nhường chỗ cho ngày sáng, bọn họ chung quy đã đi đến tận đầu bên kia thông đạo.
Tận đầu thông đạo có một phiến cửa, một phiến cửa không có vòng gõ cửa, cũng không có tay cầm.
Nhưng khi bọn họ vừa đi tới, cửa đã mở ra.
Kim Ngư lại ngây người, tất cả những gì nàng nhìn thấy trong đó, không ngờ là một kỳ cảnh mà nàng chưa từng mộng tưởng có thể thấy được.
Sau cửa là một sơn động rộng rãi, xem ra phảng phất rộng tới bảy tám trượng, dài bảy tám trượng, cao bảy tám trượng, nhưng ai ai cũng không biết thật ra rộng bao nhiêu, cao bao nhiêu, dài bao nhiêu ? Bốn bức vách trên dưới trái phải đều dùng thủy tinh xây thành, trong sơn động còn bày hàng hàng quan tài dùng thủy tinh điêu khắc thành.
- Có phải trong mỗi một cỗ quan tài đều có một người chết ?
- Có phải một người chết là một bí mật ?
Trong lồng đèn dầu làm bằng thủy tinh, ngọn lửa vàng chói lấp lóe, cửa vừa mở ra, Kim Ngư đã bước vào một thế giới thủy tinh thần bí quỷ dị khôn tả, kỳ ảo huy hoàng sáng lạn khôn tả.
Thế giới thủy tinh mà cả trong mộng tưởng của thế nhân cũng khó với tới đó, lại là thế giới của người chết.
- Quan tài là vật ai ai cũng ghét sợ, thủy tinh lại là vật mà ai ai cũng yêu thích.
Một cỗ quan tài làm bằng thủy tinh làm cho người ta có cảm giác gì ? Kim Ngư xem chừng một chút cảm giác cũng không có, cả người nàng đã hoàn toàn ngây dại.
Trên mặt Vương lão tiên sinh lại phát sáng, không biết là vì ánh tinh oanh của thủy tinh ? Hay là vì niềm hoan hỉ trong nội tâm của lão ?
Lão giang tay ra, hít một hơi sâu, giống như trên thế gian chỉ có không khí nơi này mới đáng để cho lão hít thở, cũng chỉ có trong đây mới là nơi lão chân chính yêu thích.
Lão dẫn Kim Ngư đến hàng quan tài ngay trước mặt, đến trước ba cỗ quan tài cuối bên phải.
Quan tài làm bằng thủy tinh, còn chưa đóng nắp, ba người lão phái đi sát nhân hồi nãy hiện tại đã nằm trong quan tài.
Ba người chết xem ra rất bình thản, trên mặt không có chút biểu tình trợn mắt nhíu mày, trên người cũng không có vết thương máu tươi rỉ chảy.
Thậm chí cả y phục vẫn còn chỉnh tề giống như hồi nãy lúc bọn họ tiến vào.
Lúc bọn họ chết, hiển nhiên không có thống khổ gì, cũng chừng như không giống như chết, nhưng bọn họ quả thật đã chết.
- Bọn họ làm sao mà chết ?
- Ai đã giết bọn họ ?
- Còn người giết bọn họ đâu ?
Vương lão tiên sinh một mực đứng cạnh ba cỗ quan tài, chú tâm nhìn ba người chết trong ba cỗ quan tài.
Trên mặt lão luôn luôn rất ít khi có biểu tình gì, lão vốn là người khổ luyện tu dưỡng không để cảm giác trong tâm biểu lộ trên mặt, không muốn một ai nhìn thấy.
Nhưng hiện tại trên mặt lão lại có biểu tình mà ai ai đều có thể nhìn thấy được.
Kỳ quái là biểu tình của lão không phải là bi thống cảm thương, cũng không phải là kinh hãi phẫn nộ, ngược lại, lại chừng như có cảm giác mười phần hoan hỉ khoái trá.
Qua một hồi rất lâu, lão mới thở dài một hơi, mới lẩm bẩm:
- Bọn ngươi đều là người học kiếm, có thể chết dưới kiếm của một người như vậy, cũng nên chết không hối tiếc.
Lão đại khái cũng biết biểu tình trên mặt lão và khẩu khí của lão không phối hợp nhau lắm, cho nên cải biến đề tài, chợt hỏi Kim Ngư:
- Ngươi có nhìn thấy vết thương trí mệnh của bọn họ ở đâu không ?
Kim Ngư đương nhiên đã nhìn ra, vết thương trí mệnh của ba người chắc chắn ở chỗ yếu hại tất chết.
Là kiếm thương.
Một kiếm trí mệnh của người giết bọn họ không dùng quá mức một phân khí lực, cho nên vết thương tịnh không lớn, máu chảy ra cũng không nhiều.
Kiếm pháp của người giết bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng xuất thần nhập hóa, một kiếm đâm ra không những tuyệt đối chuẩn xác trí mệnh, lực lượng cũng đã đạt đến mức tuyệt hảo, tuyệt không hư hao một phân khí lực.
Kẻ giết người đó là ai ?
Vương lão tiên sinh không nói, Kim Ngư cũng không hỏi, lão bỗng dẫn nàng đến trước ba cỗ quan tài khác ở hàng sau.
Trong quan tài cũng có ba người chết.
Một người trẻ tuổi, một người đã già, một người cũng đã cận trung niên, không những trang phục, tuổi tác không khác ba người hồi nãy mấy, cả vết thương trên người cũng không rỉ nhiều máu.
Trong số đó chỉ có một người mũi bị đánh dập.
Trên mặt ba người cũng không có biểu tình thống khổ gì, bọn chúng hiển nhiên cũng bị người giết chết.
Chỉ là trên thân ba người này tịnh không có kiếm thương, có một người cổ họng phảng phất lủng một lỗ.
Chỗ bất đồng duy nhất giữa ba người này và ba người hồi nãy là ba người này đều đã chết rất lâu, tối thiểu cũng đã một ngày trời.
Kim Ngư chưa từng gặp qua ba người này, cũng không muốn hỏi bọn chúng là ai ?
Vương lão tiên sinh lại đã chủ động nói cho nàng biết.
“Bọn chúng cũng là thuộc hạ của ta, lúc bọn chúng còn sống mang số hiệu số sáú, số mười sáú, số hai mươi sáú, bọn chúng vốn cũng có thể coi là kiếm khách nhất lưu”.
“Cho nên ông mới phái bọn chúng đi giết Diệp Khai ?” Kim Ngư hỏi:
“Bọn chúng thật đã chết trong tay Diệp Khai ?” “Phải”. Vương lão tiên sinh điềm đạm đáp:
“Ta phái bọn chúng đi giết Diệp Khai, cũng giống như ta hồi nãy phái ba người đó vào đây, đã sớm biết bọn chúng chắc chắn chết”.
Lão điềm đạm nói ra câu đó, cả một chút ý tứ ăn năn cũng không có.
Kim Ngư thật sự nhịn không được phải hỏi:
- Bọn chúng đều là thuộc hạ trung thành của ông, ông vì sao lại muốn đưa bọn họ vào đường chết ? Ông lẽ nào thật sự chỉ vì muốn nhìn thương khẩu của bọn chúng ?
Vương lão tiên sinh lại điềm đạm cười đáp:
- Bọn chúng sớm muộn gì cũng vì ta mà chết, tự bọn chúng đều chết không hối tiếc, ta hà tất phải khó chịu giùm bọn chúng ?
Từ xưa đến nay, tuyệt đại niễu hùng, đại đa số đều là người vô tình.
Vương lão tiên sinh lại ngưng thị nhìn ba người trong quan tài thủy tinh, lại qua một hồi rất lâu, lão mới mở miệng hỏi Kim Ngư:
- Ngươi có nhìn ra vết thương trí mệnh của bọn chúng ở đâu không ?
Vết thương trí mệnh của ba người này cũng tất nhiên ở chỗ yếu hại chí tử, chỉ là bọn chúng chừng như không phải bị kiếm đâm chết.
Một người mũi bị đánh gãy vụn, hiển nhiên đã bị người ta một quyền đấm chết, người kia bề ngoài không thấy có vết thương gì, nhưng nếu nhìn tử tế, nhất định có thể thấy lồng ngực gã đã hõm vào, ngay bộ vị của tâm tạng, người đó hiển nhiên cũng bị một quyền trí mệnh.
- Quyền của Diệp Khai thật sự lợi hại như vậy sao ?
Kim Ngư lại nhìn về phía người thứ ba, vết thương trí mệnh của người này là ở yết hầu, vết thương rất nhỏ, máu chảy ra cũng không nhiều, vết thương bị thứ vũ khí nào đâm vào đây ?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 63
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com