Chung Linh thấy thế đánh hung hãn liền né sang một bên tránh khỏi thì năm ngón tay lão cao nghều lại tạt qua bên má nàng, còn cách chừng năm tấc mà đã cảm thấy một luồng gió cực mạnh, nàng giật mình kinh hãi la lên: - Tư Không bang chúa! Ngươi có bảo lão dừng tay không? Này này ta bảo thật nếu ngươi cứ để hắn làm già thì đừng trách ta là không biết điều đó. Sau này ba má quở trách ta, ngươi cũng chẳng đẹp mặt gì đâu! Trong khi nàng nói thì lão cao nghều đưa năm đầu ngón tay ra chụp xuống, nàng đều tránh khỏi, chỉ khe chừng sợi tóc. Tư Không Huyền cả tiếng quát: - Sao không chụp lấy nó? Lão cao nghều dùng tay trái liên tiếp đánh tạt ngang còn tay phải luôn luôn xoay vòng tròn chụp xuống rồi nắm được tay phải Chung Linh. Nàng kêu lên một tiếng kinh hồn "ối chao!", đau đến nỗi mặt hoa tái mét. Trong cơn nguy cấp, nàng vẫy tay trái một cái, chợt lao cao nghều rú lên một tiếng rồi buông nàng ra, ngồi phịch xuống đất. Con Kim linh đã xông ra đớp trúng mu bàn tay lão một miếng xong lại nhảy về nằm trong bàn tay Chung Linh. Một gã đứng tuổi đứng bên cạnh Tư Không Huyền thấy thế vội vàng bước tới đưa tay ra nâng lão cao nghều dậy thì khắp mình lão run bần bật, mu bàn tay lão có vết tím bầm, như sơn quệt vào mỗi lúc một loang to ra. Chung Linh chắm môi thổi lên một tiếng, con Kim linh lại nhảy ra, lướt tới trước mặt gã đại hán đang túm lấy Ðoàn Dự. Gã đưa tay lên toan bắt lấy, con Kim linh liền đớp ngay sườn bàn tay gã. Võ công gã này còn kém lão cao nghều, không chịu đựng nổi, thân thể co quắp, rên rỉ luôn miệng. Chung Linh liền nắm tay Ðoàn Dự kéo đi và khẽ bảo: - Nguy đến nơi rồi, chúng mình phải chạy cho mau! Những tên đứng xung quanh Tư Không Huyền đều là những tay võ nghệ cao cường. Bọn này sinh nhai bằng nghề hái thuốc, chế thuốc: bất luận rắn rết gì, nọc độc thế nào chúng đều hiểu rõ tính chất. Tuy nhiên con Kim linh này chạy nhanh như chớp, nọc độc của nó cực kỳ nguy hiểm, bọn này không ai biết tý gì cả. Chả thế mà Tư Không Huyền cũng phải giật mình kêu lên: - Phải chăng đây là giống "Vũ huyệt tứ linh"? Chúng bay đâu! Mau ra bắt con nhãi ranh này chớ để cho nó chạy thoát. Bốn gã đại hán vội nhảy xổ ra, chia hai bên sấn vào. Chung Linh miệng vừa huýt sáo vừa rút con Thanh linh ở trong lưng ra quăng xuống cản hai gã tới gần. Còn con Kim linh đớp xong gã nọ rồi nhảy sang đớp gã kia. Chỉ trong chớp mắt nó đã đớp hết cả bốn: mỗi gã một miếng. Gã nào gã nấy ngã lăn ra giãy giụa dưới đất cả một lượt. Ðồng đảng Thần Nông bang tuy thấy những con rắn nhỏ rất đáng khiếp sợ nhưng trước mặt bang chúa không tên nào giám lùi bước, rồi đến bảy tám tên nhất tề rượt theo. Chung Linh gọi to lên rằng: - Ðứa nào muốn sống thì đừng lại gần! Ta mà cho con Kim linh ra đớp thì không còn thuốc nào chữa được đâu. Mấy tên này đều cầm khí giới: kẻ đao, người kiếm để đón đỡ con Kim linh. Nhưng con rắn nhỏ này mau lẹ như thần, bất chấp tất cả gươm đao, ám khí ở thế gian. Ðao kiếm cứ việc mà đâm, mà chém nó vẫn xông ào, lăn xả vào mà chẳng ai chém trúng. Vèo một cái nó đã đớp trúng cả bảy, tám kẻ địch ngã lăn kềnh. Tư Không Huyền vén áo lấy một bình thuốc nước, đổ ra lòng bàn tay, thoa từ mu bàn tay đến cẳng tay, đoạn nhảy ba bước đến trước mặt Chung Linh cùng Ðoàn Dự, cất tiếng khàn khàn quát: - Ðứng lại! Con Kim linh từ trong lòng bàn tay Chung Linh nhảy vọt lên đỗ trên sống mũi Tư Không Huyền. Tư Không Huyền chĩa thẳng bàn tay giơ lên, trong lòng vẫn lo thầm: "không hiểu thứ thuốc mình bí mật chế ra chống rắn độc đối với con rắn vàng vô cùng linh dị này có ăn thua gì không? Nếu không hiệu nghiệm thì chẳng những oai danh mình phút chốc trôi theo dòng nước mà cả đảng Thần Nông cũng bị tan tành". Con Kim linh há miệng toan đớp vào lòng bàn tay Tư Không Huyền, song đột nhiên quay lộn đầu trở lại, dùng khấu đuôi chống vào bàn tay lão để lấy đà nhảy tót về. Tư Không Huyền cả mừng đưa tay trái đánh "vù" một cái, phát ra một luồng gió mạnh ghê gớm, Chung Linh tránh không kịp lảo đảo suýt ngã. Bỗng nghe đánh "huỵch" một tiếng, thì ra Ðoàn Dự bị dư lực luồng gió quạt ngã lăn xuống đất, ngửa mặt lên trời. Chung Linh cả kinh, chúm miệng huýt luôn mấy tiếng huy động con Kim linh xông trận. Kim linh lại nhảy vọt ra nhưng bàn tay Tư Không Huyền đã xát thuốc kỵ rắn, phải tìm chỗ khác như đầu, mặt, bắp vế để cắn. Tư Không Huyền múa tít hai quyền để trấn áp Kim linh không cho đến gần. Chung Linh vung con Thanh linh như cây roi mềm để đánh vào cạnh sườn. Tư Không Huyền ngỡ con Thanh linh cũng là rắn độc nên chống đỡ nghiêm mật như đối với con Kim linh. Miệng lão luôn luôn ra lệnh cho thủ hạ. Mấy chục tên đồ đệ kéo ra vây bốn mặt. Tên nào cũng cầm nắm cây, cỏ dược liệu ra đốt, một làn khói đặc bốc lên ngùn ngụt. Ðoàn Dự vừa đứng dậy được, song đầu nhức lạ thường, tối tăm mặt mũi lại ngã lăn ra. Trong lúc mê man chàng thấy Chung Linh cũng lảo đảo ngã theo. Hai tên thủ hạ đảng Thần Nông chạy đến định bắt Chung Linh. Hai con rắn thần thấy Chung Linh ngã ra, cố tình cứu chủ vội xông lại đớp mỗi tên một miếng. Một tên trúng độc ngã lăn kềnh, còn một tên vế đùi bị cắn máu chảy đầm đìa, xương tay lại bị con Thanh linh vặn gãy. Mọi người xúm quanh không biết làm thế nào. Tư Không Huyền hô: - Mé đông đốt hùng hoàng và mé nam đốt xạ hương lên! Còn các người ở mé tây bắc kia phải tránh đi cho mau không được đứng đó! Ðồng đảng vâng lệnh đốt xạ hương, hùng hoàng. Ðảng Thần Nông đủ mọi thứ thuốc mà mỗi thứ một khác, cách chế biến lại rất tinh vi. Thứ hùng hoàng, xạ hương này thuần chất và rất mạnh, đốt lên phát ra một luồng khói dày đặc, cay xè theo chiều gió đông nam thổi về phía Chung Linh. Chẳng ngờ những thứ thuốc kỵ rắn này không làm gì nổi hai con rắn thần. Chúng vẫn tung hoành lanh lợi như thường, một lúc đớp luôn năm sáu tên trong đảng Thần Nông. Tư Không Huyền bóp trán nghĩ ra một kế, hô lớn: - Xúc đất cho mau, đổ lấp con nhãi ranh này cùng đám rắn để chôn sống chúng nó đi! Ðảng Thần Nông chuyên nghề kiếm dược liệu lúc nào cũng mang đủ xẻng, cuốc, thúng, mủng, lập tức đào từng khối đất lớn nhằm chỗ Chung Linh đổ xuống tới tấp. Lúc ấy Ðoàn Dự tâm thần vẫn còn tỉnh táo, nghĩ lại: "tai vạ này tự mình gây nên, nếu Chung Linh bị chôn sống thì mình còn sống làm gì nữa?". Chàng hùng hổ nhảy vào ôm lấy nàng, nằm đè lên trên, miệng hô lớn câu: "Rút cục ai mà chẳng chết! Rút cục ai mà chẳng chết?". Ðất đá đổ xuống ầm ầm lấp lên người chàng. Tư Không Huyền vẳng nghe câu chàng la: "Rút cục ai mà chẳng chết?" không khỏi mủi lòng, ngó lại hai mươi tên đồng đảng bị rắn cắn đang nằm quằn quại, trong đó có đến bảy tám tên quan trọng cùng hai sư đệ của mình. Lão nghĩ thầm: nếu giết con nhỏ này đi cho hả giận thì biết làm thế nào để cứu sống bọn thủ hạ của mình? Nọc độc con Kim linh này đâu phải tầm thường, khó lòng thoát chết. Trừ phi được chính nhà y cứu chữa cho mới được, ngoài ra không còn cách nào". Nghĩ vậy lão liền truyền lệnh: -Ðừng để cho hai đứa này chết ngay, vậy các ngươi không được lấp kín đầu chúng! Chung Linh không còn hơi sức để cử động được nữa, chỉ thấy trên mình bị đè nặng vô cùng. Ðoàn Dự ôm lấy nàng và cả đôi đều chịu nằm im. Trong một khắc đồng hồ, hai người chỉ còn hở đầu, toàn thân bị lấp đất kín. Tư Không Huyền cất giọng thảm đạm hỏi Chung Linh: - Mi muốn sống hay là muốn chết? Chung Linh đáp: - Dĩ nhiên là ta muốn sống. Nếu ngươi sát hại Ðoàn huynh đây cùng ta thì vô số đứa trong bọn ngươi cũng không sống được đâu. Tư Không Huyền nói: - Nếu mi lấy thuốc giải cứu nọc rắn độc của mi đưa ra đây thì ta sẽ tha mạng cho. Chung Linh lắc đầu nói: - Ngươi tha một mình ta không đủ, phải tha cả hai mạng. Tư Không Huyền nói: - Thôi được, ta sẽ thả cả cho hai đứa mi, thuốc giải độc đâu? Chung Linh nói: - Hiện trong mình ta không có. Con kim linh này độc vô cùng chỉ có mình ba ta là trị được thôi. Trước ta đã bảo ngươi rồi, đừng bức bách ta phải động thủ. Gây ra chuyện lôi thôi, ba ta sẽ quở trách ta thì cái mặt ngươi cũng chẳng đẹp tốt gì. Tư Không Huyền cả tiếng mắng: - Con nhãi ranh này! Thân mi đến thế mà mi còn ăn nói hỗn láo, lão gia mà giận lên sẽ để mi sống vất vưởng thế này cho đến chết đói nghe chưa? Chung Linh nói: - Ta đã nói thực với mi mà mi không tin. Ôi thôi! chuyện này còn là rối bét. Không thể che mắt ba ta được đâu, bây giờ biết làm thế nào? Tư Không Huyền hỏi: - Cha mi tên họ là gì? Chung Linh đáp: - Ngươi đã bấy nhiêu tuổi đầu sao mà ngu dốt thế? Ðời nào ta lại nói tên ba ta cho ngươi biết? Tư Không Huyền vùng vẫy giang hồ đã mấy mươi năm, tiếng tăm lừng lẫy trong phái võ lâm, nay gặp phải hai đứa con nít mà đành chịu bó tay, không làm gì được. Lão nghiến răng thét lên: - Cầm mớ lửa ra đây cho ta đốt tóc coi nhãi ranh này, xem nó có phải khai tên cha nó không? Một tên cầm bó đuốc đưa đến. Tư Không Huyền cầm lấy bước tới. Chung Linh nhìn mặt lão dưới ánh lửa sáng lại càng hung dữ bội phần, nàng sợ phát khiếp la lên: - Trời ơi! Ngươi chớ đốt tóc ta, tóc cháy thì đầu sẽ bị đau lắm, ngươi không tin thì hãy thử đốt chòm râu dê của ngươi mà coi! Tư Không Huyền với bộ mặt nanh ác cũng phải phì cười nói: - Ta biết rồi mà, đã đốt là phải đau hà tất còn phải đốt thử râu nữa? Lão cầm bó đuốc vung lên trước mặt Chung Linh. Chung Linh sợ quá kêu thét lên, Ðoàn Dự ôm chặt lấy nàng quát: - Lão râu dê kia! Chuyện này là tại ta gây ra, ngươi đốt đầu ta đây này! Chung Linh nói: - Chớ chớ! Ðau lắm anh không chịu nổi đâu! Tư Không Huyền nói: - Mi đã sợ đau sao không đưa thuốc giải độc ra để cứu bọn ta? Chung Linh nói: - Ngươi thật là thằng ngốc! Ta đã bảo rằng chỉ có ba ta là trị nổi nọc độc con kim linh. Ðến má ta còn không hiểu ngươi tưởng dễ lắm sao? Tư Không Huyền lại nghe tứ phía có tiếng người rên rỉ, cực kỳ thê thảm vì bị rắn cắn thì nghĩ thầm rằng: "đây là loại rắn độc kỳ dị, nó làm cho người ta nhức nhối phi thường không thì làm gì bọn hảo hán này phải rên xiết như thế? Cả những khi gặp trường hợp phải chặt cụt tay, cụt chân họ còn có thể nghiến răng chịu đựng chứ có thèm mở miệng than thở bao giờ đâu? Bọn này đã được người xung quanh đem thuốc trừ rắn độc thoa đắp, song họ vẫn rên la hoài. Rõ ràng là thuốc của mình chỉ công hiệu với loại rắn thường, còn đối với con kim linh này chẳng ăn thua gì". Lão nghĩ vậy căm giận vô cùng, trừng mắt nhìn Chung Linh quát hỏi lần nữa: - Cha mi là ai? Phải nói cho mau! Chung Linh đáp: - Ngươi cố tình muốn ta phải cho ngươi biết danh tính ba ta ư? Thế ngươi không sợ sao? Tư Không Huyền sực nhớ đến chuyện "Vũ huyệt tứ linh" và liên tưởng đến tên một người nghĩ thầm: "Chẵng lẽ chính y đã nuôi Vũ huyệt tứ linh? Chẳng lẽ y chưa chết sao? Nếu quả y trá tử để mai danh ẩn tích mà mình đem tên tuổi y nêu ra, tất nhiên y sẽ không để mình yên". Chung Linh thấy nét mặt Tư Không Huyền thoáng qua một cơn hoảng hốt thì trong lòng rất khoan khoái, nàng nói: - Ngươi mau thả chúng ta ra, để ba ta khỏi đến phiền trách ngươi. Tư Không Huyền đầu óc tính toán rất mau lẹ: "bây giờ mình thả con này ra, nếu ba nó quả là thằng cha đó, thế nào y cũng mở cuộc điều tra, một khi y biết rõ mình tò mò đến việc bí mật của y, không khi nào y chịu để mình sống mà phải giết mình đi cho khỏi lộ chuyện. Trái lại nếu mình giết con nhỏ này đi thì đồng đảng mình khó lòng sống được, đằng nào cũng dở". Sau y tắc lưỡi một cái tự nhủ: "Hừ nhỏ nhen há phải trang quân tử? Không ác sao thành kẻ trượng phu? Thà rằng để đám thủ hạ của mình chịu chết còn hơn thả hổ về rừng, rước lấy tai họa. Nghĩ vậy lão ngấm ngầm vận nội công vào bàn tay, nhằm đỉnh đầu Chung Linh đánh xuống. Chung Linh thấy lão đột nhiên biến sắc, biết ngay mình sắp bị nguy, lại thấy lão giơ tay trái đánh xuống, vội rú lên: - Ối ối! Ðừng đánh! Tư Không Huyền khi nào chịu thôi. Tay lão đánh xuống chỉ còn cách đầu Chung Linh chừng một thước, bất thình lình lão thấy sau gáy mình bị đau nhức không biết bị vật chi cắn vào nên bàn tay đó tuy đánh xuống đỉnh đầu Chung Linh nhưng nội công đã bị tiêu tán, chẳng khác gì xoa đầu đứa trẻ mà thôi. Tư Không Huyền bị rắn cắn, sợ hết hồn vội vận khí ra trấn giữ trái tim, tay phải vứt bó đuốc xuống đất, thò tay phải về phía sau bóp cổ chặt. Bỗng nhiên cườm tay lại thấy tê nhức, thì ra con Kim linh bị vùi trong đám đất từ nãy, lách mãi bò ra được, nhân lúc kẻ thù của chủ nó không kịp đề phòng nhảy đến đớp. Tư Không Huyền liên tiếp bị rắn cắn luôn hai miếng thì chẳng còn hồn vía nào nữa, ngồi bệt xuống đất, vận động nội công khu trừ nọc độc. Thủ hạ Tư Không Huyền vội xúc đất đổ lên mình con Kim linh. Kim linh nhảy xô ng lên đớp ngã một tên rồi chạy trốn, chui vào đám cỏ rậm, chỉ thấy ánh vàng nhấp nháy mấy cái trong bóng tối rồi mất hút. Những kẻ tả hữu Tư Không Huyền vội lấy thuốc chữa rắn độc trong uống, ngoài thoa, hầu hạ, chạy chữa cho chủ, lại lấy sâm Dã sơn nhét vào miệng cho lão thêm khí lực. Ðồng thời Tư Không Huyền đề khí để chống lại hai chỗ rắn cắn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vì không chịu nổi nữa, lão rút đoản đao bên mình ra chém một nhát, cổ tay đứt lìa, rơi ra. Thật là: "Muốn ngăn nọc độc vào tim phổi Tráng sĩ già gan chặt cẳng tay" Song cổ tay chặt bỏ đi còn được, chứ vết cắn sau gáy thì không thể nào chặt bỏ cổ đi được. Bọn thủ hạ thấy chủ chặt cụt cổ tay, đều ghê rợn hãi hùng, vội lấy thuốc dấu rịt vào. Nhưng máu tuôn ra như suối thuốc rịt vào lại bị trôi đi. Một tên xé vạt áo hết sức buộc chặt cánh tay chủ, máu chảy ra từ từ rồi ngừng hẳn. Chung Linh thấy cảnh rùng rợn này cũng phải phát khiếp, sắc mặt tái mét, không dám lên tiếng. Tư Không Huyền cất giọng trầm trầm hỏi: - Con rắn nhỏ sắc vàng đó có phải là con Kim linh trong "Vũ huyệt tứ linh" không? Chung Linh gật đầu đáp: - Chính phải đó. Tư Không Huyền lại hỏi: - Người bị rắn cắn đau nhức bảy ngày rồi mới chết phải không? Chung Linh gật đầu. Tư Không Huyền sai thủ hạ: - Ðem thằng nhỏ ra đây! Thủ hạ vâng lời, bới đống đất lẫn đá lôi Ðoàn Dự ra. Chung Linh vội kêu lên: - Ðừng, đừng! Việc này không can dự gì đến Ðoàn huynh, đừng gia hại đến anh. Nàng vừa nói vừa toan vùng dậy. Bọn Thần Nông vội xúc đất lấp lên lỗ hổng vừa kéo Ðoàn Dự ra. Chung Linh lại không cựa quậy được nữa. Nàng trông thấy Tư Không Huyền muốn giết Ðoàn Dự bất giác khóc rống lên. Chính Ðoàn Dự tuy trong lòng cũng sợ hãi vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn gượng trấn tĩnh mỉm cười nói: - Chung cô nương! Ðại trượng phu coi cái chết như trở về nơi cực lạc. Trước mặt đám ác ôn này ta không nên tỏ ra khiếp nhược. Chung Linh nói: - Tôi không phải là đại trượng phu. Tôi chả coi cái chết như về nơi cực lạc đâu. Tư Không Huyền vẫn một giọng trầm trầm sai thủ hạ: - Các ngươi lấy "Ðoạn trường tán" cho thằng nhỏ này uống và theo cân lạng cho y chỉ có thể chịu đựng được trong bảy ngày. Thủ hạ lấy ra một thứ thuốc tán sắc đỏ bắt Ðoàn Dự uống một nửa bình. Chung Linh vội kêu lên rằng: - Thuốc độc đó, Ðoàn huynh chớ uống! Từ lúc Ðoàn Dự nghe thấy tên Ðoạn trường tán đã biết ngay là thuốc độc. Nhưng nghĩ mình đã ở tay người, không uống cũng không xong, thản nhiên cầm lấy uống, chàng lấy đầu lưỡi nếm mùi, cười mà rằng: - Ngọt đây mà Tư không bang chúa! Ngươi uống một nửa bình này đi mà chơi! Tư Không Huyền cả giận "hừ" một tiếng. Chung Linh đang nước mắt ròng ròng cũng phải phì cười nhưng rồi nàng lại bật tiếng khóc ngay. Tư Không Huyền nói: - Thuốc đoạn trường tán này uống sau bảy ngày chất độc mới ngấm vào, làm cho ruột đứt từng khúc mà chết, bây giờ mi phải đi lấy thuốc để giải nọc rắn trong bảy ngày, bảy đêm về đây cho ta thì ta sẽ giải độc cho mi. Chung Linh nói: - Chỉ có mình ba ta vận động nội công mới giải được nọc độc con kim linh chứ làm gì có thuốc? Tư Không Huyền nói: - Nếu vậy thì phải mời cho được ba mi tới đây giải cứu mi chứ sao. Chung Linh nói: - Ngươi nói coi bộ dễ dàng lắm nhỉ. Ba ta có chịu ra khỏi núi bao giờ đâu. Ba ta đã quyết định không rời khỏi cửa hang nửa bước. Tư Không Huyền nghĩ thầm: "con bé nói câu này là đúng sự thực rồi". Lão trầm ngâm chưa trả lời thì Ðoàn Dự đã nói: - Thế thì kéo cả đến tư phủ Chung cô nương xin tôn đại nhân giải cứu cho có mau hơn không? Chung Linh gạt đi: - Không được! Ba tôi đã có lời nguyền: bất luận kẻ nào, hễ đã bước chân vào hang núi chỗ ba tôi ở nhất định là phải chết. Tư Không Huyền thấy chỗ sau gáy bị rắn cắn mỗi lúc một thêm nhức nhối, ngứa ngáy rất là bứt rứt khó chịu, nổi giận nói: - Ta chẳng thèm nói nhiều lời nữa. Mi không đi mời được ba y thì thôi, ta cho chết ráo cả một mẻ. Chung Linh nghĩ một lúc rồi bảo: - Ngươi thả ta dậy để ta viết thư mời ba ta đến đây. Ngươi cho thằng nào không sợ chết cầm đi. Tư Không Huyền nói: - Ta bảo thằng nhỏ họ Ðoàn này đi, hà tất phải sai ai? Chung Linh nói: - Ngươi không nhớ gì cả. Ta đã bảo: bất luận kẻ nào đã bước chân vào chỗ ở ba ta đều phải chết mà. Ta không muốn cho Ðoàn huynh ta chết nghe chưa? Vẫn một giọng trầm trầm Tư Không Huyền nói: - Y đã sợ chết, thủ hạ ta há không sợ chết sao? Tuỳ đấy, không đi thì thôi, rồi xem bọn mi chết trước hay ta chết trước? Chung Linh nghẹn ngào nói: - Lão già râu dê kia! Ngươi chỉ ráng bắt nạt được tiểu cô nương, không cần giữ thể diện nữa ư? Chuyện này khách giang hồ biết ra thì thanh danh ngươi sẽ bị tiêu tan vì có những hành vi đê mạt, chẳng anh hùng hảo hán chút nào.