Chung Linh ngây người ra chăm chú nghe Ðoàn Dự kể chuyện, đột nhiên cất tiếng hỏi: - Bác cậu biết điểm huyệt ư? Phải chăng phép điểm huyệt đó chỉ lấy một đầu ngón tay chỉ vào chỗ nào trong người cậu là tự nhiên cậu hết đường cựa quậy? Ðoàn Dự đáp: - Chính thế! Sao mà kỳ thế cô nhỉ? Chung Linh lộ vẻ kinh ngạc lắp bắp: - Cậu còn hỏi sao có chuyện kỳ thế? Cậu mới biết thế là kỳ chứ có biết đâu tất cả mọi người trong võ lâm dù phải dập đầu lạy đến muôn ngàn lạy và phải theo học 10 năm hay 20 năm còn cố cầu khẩn được thày dạy cho. Chỉ mình cậu sẵn có người nhà dạy mà không chịu học mới thật là kỳ. Ðoàn Dự nói: - Cái trò điểm huyệt đó tôi xem chẳng có gì là thú. Chung Linh thở dài nói: - Cậu đừng nên nói thế! Nhất là chớ lộ cho ai biết! - Sao vậy? Chung Linh nói: - Cậu đã không biết võ nghệ nên không hiểu được những chuyện quái ác trong đám giang hồ. Phép điểm huyệt của họ Ðoàn nhà cậu thật là trên đời có một không hai, người ta gọi là phép "Nhất dương chỉ chi đó". Những người đã học võ nghệ mới nghe thấy ba chữ "Nhất Dương Chỉ" là họ thèm nhỏ dãi ra dài tới ba thước, tán dương hàng mười ngày, mười đêm không hết chuyện. Lẽ ra có người biết cha, báccậu giỏi môn tuyệt kỹ "Nhất Dương Chỉ", thì thế nào họ cũng sinh lòng đen tối, bắt cóc cậu và đòi cha, bác phải chuộc bằng cách truyền thụ bí quyết "Nhất Dương Chỉ" cho họ thì làm thế nào? Ðoàn Dự lắc đầu nói: - Bác tôi tính nóng như lửa, nếu xảy ra vụ này người nổi hung lên, tất đánh người đó ngay. Chung Linh nói: - Phải rồi người ngoài không dám giao đấu với người họ Ðoàn thật, vì họ sợ bí quyết về phép điểm huyệt "Nhất Dương Chỉ", nhưng một khi cậu đã bị bắt về tay họ rồi thì đâu còn dám đánh nhau với họ nữa? Vì ném chuột tất sợ vỡ đồ đạc chứ sao. Có sự xảy ra đến thế thì khó nói chuyện lắm đó. Từ nay cậu đừng nói với ai là mình họ Ðoàn nữa! Ðoàn Dự nói: -Ở Vân Nam có đến hàng ngàn, hàng vạn người họ Ðoàn, chẳng lẽ người nào cũng biết phép điểm huyệt đó sao? Tôi không lấy họ Ðoàn thế cô nương bảo tôi dùng họ gì bây giờ? Chung Linh mỉm cười đáp: - Thôi cậu dùng tạm họ Chung với tôi đi! Ðoàn Dự cũng cười nói: - Vậy cũng hay! Thế là cô nương phải gọi tôi bằng đại ca rồi! Năm nay cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Chung Linh đáp: - Tôi mười sáu, còn cậu? Ðoàn Dự nói: - Vậy tôi lớn hơn cô nương ba tuổi. Chung Linh nhặt một cây cỏ ở dưới đất cắn nát ra, bất giác nàng lắc đầu hoài. Ðoàn Dự hỏi: - Trong lòng cô có đièu chi nghĩ ngợi? Chung Linh nói: - Tôi vẫn không thể tin được rằng cậu không muốn học bí quyết "Nhất Dương Chỉ", chắc là cậu giấu tôi thôi. Ðoàn Dự phì cười nói: - Phép "Nhất Dương Chỉ" có gì mà thần diệu đến thế cô thử nói xem nào? Nó có đổi được cơm ăn không? Tôi thấy những con Kim Linh, Thanh Linh của cô còn hay hơn nhiều. Chung Linh nói: -Tôi chỉ cầu đem mấy con rắn đó đổi được phép "Nhất Dương Chỉ" kia, khốn nỗi cậu không biết phép "Nhất Dương Chỉ" mà mấy con rắn này cũng lại không phải của tôi. Ðoàn Dự nói: - Một cô gái bé nhỏ như cô cũng mong học lấy cái nghề giết người đó mà làm gì? Chung Linh lại hỏi: - Có thật cậu không biết bí quyết đó hay cậu giả vờ? Ðoàn Dự lấy làm kỳ hỏi: - Cô nói sao? Chung Linh trỏ tay về phía đông nói: - Cậu trông kìa! Ðoàn Dự nhìn theo phía tay Chung Linh trỏ, thấy bên trong sườn núi về phía đông, từng luồng khói xanh lè bốc lên, cả thảy có đến mươi đám nhưng không hiểu những chỗ đó hó đang làm gì? Chung Linh nói tiếp: - Tuy cậu không nghĩ đến cách chém giết ai nhưng người ta cứ nghĩ cách đánh cậu, chẳng lẽ cậu cứ bó tay chịu chết hay sao? Những luồng khói đen đó là đảng Thần Nông đang nấu thuốc độc để lát nữa đối phó với phái Vô Lượng kiếm. Thôi chúng mình cũng liệu từ từ mà rút lui đi cho khỏi gặp thành vạ lây. Ðoàn Dự phe phẩy quạt cho là thuyết của Chung Linh không đúng. Chàng nói: - Mối thù nghịch giữa hai phái võ này không thành vấn đề nữa. Phái Vô Lượng có giết con chúa đảng Thần Nông thì Dung Nguyên Quy đã bị phe địch dùng thuốc độc sát hại rồi, ấy là chưa kể cái thằng đánh tôi là Cung Nhân Kiệt nữa. Như thế là có vay có trả rồi, mà trả còn nhiều hơn vay nữa là khác. Nếu thế mà còn cho là chưa được công bằng thì đưa lên phủ nha mà kiện để quan phụ mẫu xét xử công bằng cho! Sao lại động một tý là cứ giết người phóng hoả? Thế thì ra trong nước Ðại Lý này không còn có vương pháp nữa hay sao? Chung Linh tặc lưỡi ba cái rồi nói: - Nghe cậu nói có vẻ là hoàng thân quốc thích hay ít ra cũng là quan phủ quan huyện gì đây. Nhưng muốn ai thì ai chứ trăm họ chúng tôi chẳng cần hỏi gì đến mấy ông ấy đâu. Nàng ngẩng đầu nhìn trời rồi chỉ về phía Tây khẽ bảo Ðoàn Dự: - Ðợi trời tối rồi chúng mình từ từ theo phía đó mà rút lui, đảng Thần Nông không có người ở đó. Ðoàn Dự nói: - Không được tôi phải đến gặp chúa đảng Thần Nông hiểu dụ một phen, không để bọn họ giết người một cách hồ đồ như vậy. Chung Linh tỏ vẻ ái ngại cho chàng: - Ðoàn huynh! Anh này thật chả biết trời đất gì cả. Lão Tư Không Huyền là chúa đảng Thần Nông, nham hiểm vô cùng, quen dùng thuốc độc, họ chỉ thù phái Vô Lượng Kiếm mà thôi, mình chẳng nên dây vào làm gì, chúng ta đi thôi! Ðoàn Dự nói: - Không được, thấy vụ này mình mắt lấp, tai nghe sao đành? Nếu cô có sợ thì đứng đây chờ ta. Nói xong đứng dậy nhằm hướng đông ra đi. Chung Linh trông theo chàng đi được độ vài trượng, nàng đứng phắt dậy chạy theo, thò tay phải ra níu lấy vai chàng. Ðoàn Dự nghe sau lưng có tiếng chân người toan ngoảnh đầu lại, nhưng bị Chung Linh nắm lấy vai chàng rồi thò chân ra khoèo, Ðoàn Dự đứng không vững ngã dập mặt xuống, mũi vập vào tảng đá chảy máu ra. Chàng nổi hung lên lóp ngóp đứng dậy nhìn lại thấy kẻ làm mình té chính là Chung Linh thì tức giận hỏi: - Cô làm gì mà ác thế để cho ta ngã đau quá. Chung Linh cười nói: - Tôi muốn thử anh lần nữa, xem anh có thực không biết võ hay là anh giả vờ. Thế là một điều hay cho anh rồi còn gì nữa? Ðoàn Dự thò tay lên mũi thấy tay đỏ loè, máu tươi chảy cả xuống bụng. Tuy bị thương nhẹ nhưng máu chảy khá nhiều, chàng bất giác kêu la. Chung Linh thương tình vội lấy khăn tay lau vết máu cho chàng. Ðoàn Dự tức mình đưa tay đẩy ra nói: - Ðây không cần cô đấu dịu mà cũng không chơi với cô nữa đâu! Không hiểu võ nghệ chàng cất nhắc tay chân chả vào miếng vào bộ nào hết. Chàng đẩy Chung Linh ra thế nào lại nhè ngay vào bụng nàng mà đẩy. Cách phản ứng tự nhiên của nàng là đưa tay ra đỡ rồi tiện đà hất về phía trước làm cho Ðoàn Dự ngã ngửa đánh "huỵch" một tiếng, đầu chạm vào tảng đá, ngất đi. Chung Linh thấy chàng nằm duỗi thẳng cẳng dưới đất, người ngay đờ liền gọi to: - Ðoàn huynh dậy mau, tôi có chuyện muốn nói đây. Ðoàn Dự vẫn không cựa quậy, nàng bồn chồn trong dạ, cúi xuống nhìn thấy chàng mắt trợn ngược lên, hơi thở phập phồng thì biết là chàng ngất đi liền đưa tay ra ôm dậy rồi xoa xít bụng chàng. Một lúc lâu Ðoàn Dự dần dần hồi tỉnh, cảm thấy mình nằm trên vật gì mềm nhũn, một làn hương thơm nhẹ nhàng đưa vào mũi. Chàng từ từ mở mắt ra thấy đôi mắt trong sáng của Chung Linh đương nhìn mình. Chung Linh thấy chàng hồi tỉnh, thở dài nhẹ nhõm. Nàng nói: - Chà! Anh khỏi chết là may. Ðoàn Dự thấy mình nằm trong lòng Chung Linh, đầu gối ngay bên cạnh sườn nàng, tâm hồn chàng không khỏi phiêu diêu. Nhưng chợt cảm thấy đau lên từng cơn ở chỗ đầu bị thương, bất giác chàng giật giọng kêu la: - Ối chao! ôi đau! Chung Linh giật mình hỏi: - Cậu làm sao vậy? Ðoàn Dự vẫn la: - Ta... ta đau dữ quá! Chung Linh nói: - Ðã chết đâu mà anh phải be be lên làm gì thế? Ðoàn Dự đáp: - Thế ta chết rồi liệu còn kêu be be lên được nữa chăng? Chung Linh bật cười nghĩ bụng mình nói câu đó quả là vô lý, nàng nâng đầu Ðoàn Dự lên coi thì thấy sau gáy có một chỗ sưng vù lên rất to, ngoài ra còn nhiều chỗ bươu khác dù không chảy máu nhưng cũng đau lắm. Nàng giận dỗi nói: - Ai bảo anh có cử chỉ không chính đáng, nếu là kẻ khác thì tôi giết chết rồi. Ðối với anh tôi mới đẩy ngã còn là phúc đấy. Ðoàn Dự lấy làm kỳ ngồi dậy hỏi: - Sao cô bảo ta... ta có cử chỉ không chính đính? Ðâu có chuyện lạ vậy? Thế thì thì oan uổng cho ta quá! Trong lòng Chung Linh nụ tình chớm nở. Sự va chạm giữa hai bên trai gái, nói là nàng đã cảm thấy cõi lòng rung động thì không đúng, mà bảo nàng chưa biết tý gì thì cũng không hẳn như thế. Nghe Ðoàn Dự nói má nàng ửng hồng rồi ngập ngừng: - Tôi không nói với anh nữa, trăm điều tại anh không đứng đắn mà ra, ai bảo anh nhè chỗ đó... mà đẩy tôi ra. Bấy giờ Ðoàn Dự mới tỉnh ngộ, biết mình vô ý, tìm lời giải thích, nhưng chàng lúng túng chưa biết nói sao thì Chung Linh lại tiếp: - Bây giờ anh hồi tỉnh anh có biết lúc anh ngất đi làm cho tôi tôi bồn chồn lo lắng thế nào không? Ðoàn Dự nói: - Lúc nãy ở cung Kiếm Hồ, nếu không có cô ra tay chắc là ta bị thêm mấy cái bạt tai nữa, bây giờ cô xô ta té hai lần thế là đủ trả vào đó, thì ra số kiếp ta phải vậy không sao tránh khỏi. Chung Linh nói: - Anh nói chi vậy? Hình có có vẻ hờn giận tôi thì phải. Ðoàn Dự nói: - Chứ lại không tức à? Chẳng lẽ cô đánh ta, ta lại hớn hở vui mừng bảo: "Thưa cô nương, cô đánh ngon quá, tuyệt quá". Dễ thường cô còn muốn người ta tạ ơn cô nữa hẳn? Chung Linh cầm tay chàng an ủi: - Từ đây mà đi tôi không đánh anh đâu. Thôi đừng giận nữa nghe! Ðoàn Dự nói: - Không được, trừ phi cô để ta đánh trả hai thoi. Chung Linh ngẫm nghĩ có vẻ không được hài lòng, nhưng thấy chàng mặt giận lầm lì, toan quay gót bỏ đi, đành ngoảnh mặt lại nói: - Thôi được, tôi để anh đánh trả hai cái... nhưng có đánh thì đánh nhè nhẹ thôi nhé! Ðoàn Dự nói: - Ðã đánh là phải đánh thật nặng mới gọi là rửa hận. Ta không nhẹ đòn được đâu. Cô bảo ta nhẹ đòn thì thà thôi đi, đừng cho đánh nữa. Chung Linh thở dài rồi nhắm mắt lại nói khẽ: - Ðây anh đánh đi! Ðánh rồi đừng giận nữa nhé! Nàng đã đứng khá lâu mà chưa thấy Ðoàn Dự hạ thủ, lại mở bừng mắt ra thấy Ðoàn Dự nửa ra tươi cười, nửa ra nghiêm trang, cứ nhìn mình chòng chọc, Chung Linh lấy làm kỳ hỏi: - Sao mãi anh không đánh đi? Ðoàn Dự giơ ngón tay trỏ chỉ vào hai bên má nàng hai cái rồi cười mà nói rằng: - Ðánh hai đòn này cô có đau lắm không? Chung Linh cả mừng cười nói: - Tôi biết anh là người ngoan lắm mà! Ðoàn Dự thấy nàng đứng trước mặt mình, cách nhau không đầy một thước, mùi lan thoang thoảng, càng nhìn thấy nàng càng đẹp. Hai người nhìn nhau không nỡ chia tay.Hồi lâu chàng mới nói: - Thù lớn đã trả xong rồi, bây giờ tôi sang chỗ chúa đảng Thần Nông là Tư Không Huyền đây. Chung Linh nói: - Chàng ngốc ơi! Không đi được đâu! Ðã không hiểu một tý gì về lề luật giang hồ, lỡ ra phạm vào điều húy kỵ của họ thì tôi không thể cứu anh được đâu. Ðoàn Dự lắc đầu nói: - Cô không cần gì phải lo cho ta, ta chỉ đi một lát sẽ trở lại ngay. Cô cứ ở đây chờ ta. Nói xong hùng dũng lên đường, nhằm phía có khói xanh thẳng tiến. Chung Linh gọi giật giọng bảo chàng trở lại nhưng chàng không nghe.Nàng run lên nói: -Ðược rồi! Anh đã bảo có hạt dưa cùng ăn, gặp gươm đao cùng chịu. Tôi phải đi với anh. Rồi sánh vai cùng Ðoàn Dự ra đi không khuyên can nữa. Hai người đi trong khoảnh khắc đến một nơi, thấy hai gã to lớn mặc áo vàng chạy ra đón đường. Gã đi bên trái nhiều tuổi hơn quát hỏi: - Ai đó! Ðến đây có việc chi? Ðoàn Dự thấy hai gã đều vai vác bị thuốc độc, khí giới cầm tay là một lưỡi đao rất lớn chàng đáp: - Tại hạ tên gọi Ðoàn Dự, có việc muốn vào ra mắt Tư Không chúa đảng. Lão già nói: - Các hạ có việc gì? Ðoàn Dự nói: - Ðể tôi yết kiến chúa đảng, sẽ xin trình bày. Lão già hỏi: - Các hạ thuộc môn phái nào? Lịnh tôn sư đại hiệu là gì? Ðoàn Dự đáp: - Tôi không ở môn phái nào cả, sư phụ tôi là Mạnh Thuật Thánh, tên tự Kế Nho. Người chuyên nghiên cứu các sách cổ văn Thượng Thư, về môn Công Dương học lại càng thấu đáo. Sư phụ mà Ðoàn Dự nói đây là ông thầy dạy kinh sách và làm văn bái nhưng lão già nghe thấy chàng nói "Cổ văn thượng thư" và môn "Công dương học" chi chi đó tưởng là những môn võ nghệ kỳ lạ, lại thấy chàng quần quạt phe phẩy tựa hồ như một tay võ nghệ tuyệt luân, cố ý giấu tài nghệ nên lão không dám coi thường gã, cố nghĩ mãi trong các phái võ lâm có nhân vật nào tên là Mạnh Thuần Thánh mà không sao nghĩ ra được. Những lời chàng ca tụng môn Công dương học chi đó lại càng thấu đáo thì chắc là không phải câu chuyện buột miệng nói quanh. Nghĩ vậy lão liền bảo Ðoàn Dự: - Xin Ðoàn thiếu hiệp chờ cho một chút, để tôi vào báo trước! Lão già băng băng chạy đi, quanh khuất vào sườn núi rồi, Chung Linh bảo Ðoàn Dự: - Anh vừa gạt lão về môn học ông dê (Ðoàn Dự nói Công dương học tức là sách Công Dương truyện của Công Dương Cao, người nước Tề vào thời chiến quốc, soạn ra để phát huy nghĩa kinh Xuân Thu) bà dê gì gì đó, đến lúc gặp lão Tư Không Huyền mà bị y khảo sát, tôi e rằng khó lòng che mắt y được. Ðoàn Dự nói: - Cô khỏi lo! Công dương truyện ta học thuộc làu, sách này lời ít mà nghĩa nhiều Tư Không Huyền muốn so đọ với ta về môn này vị tất đã ăn đứt được ta? Chung Linh mở mắt thao láo ra nhìn chàng, chưa hiểu chàng nói chuyện gì thì đã thấy lão già nét mặt tím bầm chạy ra hỏi: - Ngươi nói ba hoa những gì vừa rồi? Chủ ta gọi ngươi vào đó! Cứ xem thái độ của lão cũng biết lão vừa bị Tư Không Huyền quở trách, Ðoàn Dự gật đầu theo lão đi vào. Lão già nói: - Ðể ta dẫn đường cho! Nói rồi thò tay ra nắm lấy bàn tay Ðoàn Dự, mới đi dược ba bước, lão đã vận nội công vào bàn tay nắm chặt.Ðoàn Dự phải la lên: - Úi chà! Cầm nhè nhẹ thôi! Lão già càng bóp chặt tựa hồ như cái đai sắt rút nhỏ mãi vào. Ðoàn Dự không chịu nổi kêu ầm lên. Nguyên lão già vào thuật lại với chúa đảng nào "Cổ văn thượng thư" nào "Công dương học" gì gì đó bị chúa đảng quở trách. Lão căm tức Ðoàn Dự lắm, nên vận nội công vào bàn tay, xiết chặt lấy tay chàng để thử võ công chàng đến bực nào. Thấy Ðoàn Dự không chịu nổi, lão tưởng bóp gãy nát gân cốt năm ngón tay chàng thì bỗng nhiên lão thấy tay mình mát lạnh dường như có vật gì quấn vào, rồi lại nghe có tiếng "rắc rắc", xương tay lão bị gãy nát. Lão đau quá, cúi đầu xuống nhìn tay mình thì chẳng thấy có gì cả. Lão biết đâu rằng Chung Linh ám trợ Ðoàn Dự. Nàng đi sau, thấy chàng bị nguy liền thả con Thanh Linh ra xiết ngay cổ tay lão già. Lão nghĩ rằng chính Ðoàn Dự đã vận dụng phản lực ngược lên xiết cổ tay lão. Lão vừa căm tức bội phần lại vừa sợ hãi nghĩ thầm: "Nội công thằng cha này ghê gớm thật, cũng may mà mình không thách thức y, nếu cùng y giao đấu tất sẽ bị nhục". Tuy lão đau quá, trên mặt mồ hôi nhỏ giọt, nhưng vẫn ra vẻ ngang tàng, không một tiếng rên la, dường như không xảy chuyện chi, cứ rảo bước đi mau. Ðoàn Dự nói: - Bác này thật là thô lỗ, giắt tay người ta làm gì mà bóp mạnh đến thế? Ta xem ra bác chẳng tử tế gì. Lão già không đáp, lại càng rảo bước đi mau hơn. Dây lát đã đến một chỗ hốc núi. Chung Linh ngoảnh đầu chợt nhìn thấy giữa những tảng đá lớn để ngổn ngang, chừng hai mươi người ngồi quây quần với nhau thì biết rằng mình đã dấn thân vào nơi hổ huyệt. Nàng liền bước nhanh theo sát Ðoàn Dự. Ðoàn Dự tiến lên nhác trông thấy đám người này có một lão già nhỏ bé gày còm ngồi trên một tảng đá cao, dưới cằm thõng xuống một chòm râu dê, nét mặt đầy vẻ ngạo nghễ thì biết chắc đó là Tư Không Huyền, chúa đảng Thần Nông. Chàng liền chắp tay vái chào nói: - Tại hạ là Ðoàn Dự xin có lời chào bang chúa. Tư Không Huyền chỉ khẽ nghiêng mình đi một chút, không thèm đứng dậy cất tiếng hỏi: - Các hạ tới đây có việc gì? Ðoàn Dự đáp: - Nghe nói quý đảng cùng phái Vô Lượng kết mối thâm thù. Hôm nay chính mắt tại hạ đã thấy hai người bên phái Vô Lượng bị thảm tử rồi, vì động mối thương tâm nên đến đây có đôi lời khuyên giải. Tại hạ trộm nghĩ rằng: "Oan cừu nên gỡ ra chứ chẳng nên buộc vào, vả lại gây cuộc giao đấu, chém giết là trái phép nước, việc đến tai quan sẽ có nhiều điều phiền phức cho đại nhân. Vậy xin đại nhân kìm ngựa, cấp tốc quay về, không nên gây thêm cừu oán cùng phái Vô Lượng nữa!". Chờ cho Ðoàn Dự nói xong, Tư Không Huyền tỏ vẻ lãnh đạm, không nói nửa lời, đưa mắt nhìn ra chỗ khác. Ðoàn Dự lại nói tiếp: - Tại hạ vừa nói đó toàn là những lời vàng đá, đại nhân thử nghĩ kỹ xem! Bấygiờ Tư Không Huyền mới nhìn Ðoàn Dự bằng con mắt tò mò, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười ha hả nói: - Gã tiểu tử kia là ai mà dám đến đây làm trò chơi giải muộn cho lão gia. Ai sai ngươi đến đây? Ðoàn Dự đáp: - Không có ai sai ta cả, đó là tự ý ta đến bảo ngươi mà thôi. Tư Không Huyền đằng hắng một tiếng rồi nói: - Lão gia bôn tẩu giang hồ bốn mươi năm trời, chưa từng thấy đứa nhỏ nào to gan, lớn mật đến đây ăn nói càn rỡ như ngươi. A Trác đâu! Bắt lấy cả hai đứa nhỏ này cho ta! Một gã đại hán đứng bên vâng dạ, bước tới đưa tay ra nắm lấy vai Ðoàn Dự. Chung Linh vội la lên: - Tư Không bang chúa hãy khoan! Ðoàn tướng công đem những lời vàng ngọc ra khuyên nhủ ngươi không nghe thì thôi, sao lại có những hành động dã man như thế? Nàng quay lại bảo Ðoàn Dự: - Ðoàn huynh! Thần Nông bang không nghe lời anh, mình chẳng hơi đâu mà can thiệp việc người. Chúng ta đi thôi. A Trác đã đưa bàn tay khổng lồ ra bắt hai tay Ðoàn Dự quặt ra sau lưng giữ chặt, mắt đăm đăm nhìn Tư Không Huyền để chờ lệnh. Tư Không Huyền mặt lạnh như tiền nói: - Ðảng Thần Nông không ưa những kẻ ở đâu đến rắc rối vào công việc của mình. Hai đứa con nít chưa ráo máu đầu kia giở giọng dạy đời lại tưởng muốn đến là đến, muốn đi là đi, đâu phải chuyện dễ dàng như thế được? A Hồng đâu! Bắt trói con bé này lại! Một tên đại hán khác vâng lời thò tay ra bắt Chung Linh. Chung Linh xoay mình một cái, lui xa ba bước nói: - Tư Không bang chúa! Ta há sợ gì ngươi? Ta sợ là sợ gia gia ta quở trách sao được ra ngoài gây sự mà thôi. Ngươi bảo chúng tha ngay Ðoàn huynh ta, đừng có dồn ta vào thế cưỡi cọp khó bề nhảy xuống thì phiền lắm đó. Tư Không Huyền cả cười nói: - Ha ha! Con nhỏ này thế mà nói ra điệu người lớn, A Hồng đâu còn chờ gì nữa mà chưa động thủ? A Hồng vâng một tiếng đưa tay ra nắm lấy cánh tay Chung Linh. Chung Linh co tay phải lại, tay trái đánh vụt ra, cạnh bàn tay sắc như dao nhằm cổ A Hồng đánh tới. A Hồng cúi đầu tránh khỏi. Tay phải Chung Linh nhanh như điện chớp hất ngược lên đánh "binh" một tiếng thì ra đánh trúng vào cằm A Hồng. Tức thì cây thịt nặng mấy trăm cân ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời, không sao dậy được nữa. Tư Không Huyền vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh nói: - Con bé này đáo để thật, đã dám đến Thần Nông bang nói hỗn chưa đủ còn dám dở trò nữa đây. Lão nhìn sang mé bên, đưa mắt ra hiệu cho một lão già cao mà gầy như que củi. Y chẳng nói chẳng rằng bước tới. Thế là bắt đầu cuộc giao đấu giữa hai người, một cao lênh khênh, một thấp lủn thủn, chênh lệch nhau tới hai thước. Lão cao nghều đưa cả mười đầu ngón tay nhọn như móng chân chim toan nắm lấy vai Chung Linh.