Nộ Giang Vương Tam chưởng tuyệt mệnh Tần Nguyên Tôn thấy Ðoàn Dự nghe đến danh hiệu mình mà vẫn mặt lạnh như tiền, tuyệt không mảy may xúc động, rất lấy làm kỳ vì lão chưa từng thấy ai như vậy. Từ ngày lão khét tiếng oai hùng, ít khi gặp được địch thủ. Hoặc giả có người võ nghệ còn xuất sắc hơn lão đi chăng nữa nhưng nghe danh lão cũng phải giật mình, đâu dám coi thường? Lão có hay đâu anh chàng Ðoàn Dự chưa từng lê gót trong đám giang hồ, các tay cao thủ trong các phái võ chàng chẳng biết một ai. Ðừng nói Tam chưởng tuyệt mệnh Tần Nguyên Tôn dù đến bậc mà các phái võ tôn trọng như núi Thái Sơn, như sao Bắc Ðẩu hay Tam Thiện, Tứ ác gì gì đi chăng nữa chàng coi cũng dửng dưng. Người phái võ bất luận hơn hay kém đều coi chữ “danh” là trọng nhất nên Tần Nguyên Tôn thấy thái độ thờ ơ của Ðoàn Dự thì cho ngay là chàng có ý khinh thường mình nên trong lòng căm giận vô cùng. Nhưng lão lại thấy chàng cử chỉ vẫn ung dung, nét mặt vẫn thản nhiên thì lại tưởng võ công chàng phải thế nào mới có gan dạ như vậy. Người ta thờng nói rằng “bậc chân tài không bao giờ để lộ ra ngoài mắt” và ngờ chàng là một nhân vật ghê gớm lắm. Lúc ấy có hai tên lực lưỡng toan lại sừng sộ với Ðoàn Dự, Tần Nguyên Tôn khoát tay ra lệnh cho chúng dừng lại rồi hỏi Ðoàn Dự: - Túc hạ thuộc môn phái nào? Lệnh tôn sư là ai? Ðoàn Dự đáp: - Ðã đi học sao còn có thành kiến chọn lựa môn phái? Tại hạ không thuộc môn phái nào hết. Sư phụ tại hạ chuyên nghiên cứu về môn Công Dương học. Tên tuổi ngài dù có nói ra vị tất lão trượng đã biết. Tần Nguyên Tôn chỉ là một tay cao thủ về phái võ, còn về Công Dương, Tả truyện hay Xuân Thu gì gì thì cả đời cha từng nghe qua. Bây giờ lão mới thấy Ðoàn Dự nói ra vanh vách thì nghĩ thầm trong bụng: “May ta cha cùng y gây gổ! Công Dương học này chắc là một phái bàng môn, tả đạo chi đây, mình đâu có biết”. Vì lão đã nổi tiếng anh hùng nên làm việc gì lão cũng rất thận trọng để thanh danh khỏi bị sứt mẻ. Lão bèn hỏi lại: - Túc hạ đến đây có việc gì? Mọi người thấy Tần Nguyên Tôn đối với Ðoàn Dự mỗi lúc một thêm vẻ trịnh trọng đều tưởng lầm chàng là một nhân vật có bản lãnh không vừa. Bỗng nghe Ðoàn Dự đáp: - Tại hạ đến đây là để báo tin cho chủ nhân hay. Tần Nguyên Tôn lại hỏi: - Túc hạ báo tin gì? Ðoàn Dự thở dài đáp: - Tại hạ đến chậm một chút thành ra có báo cũng như không. Tần Nguyên Tôn trở giọng hơi gay gắt hỏi lại: - Báo tin gì nói ngay cho ta hay! Ðoàn Dự đáp: - Ta chỉ cần gặp chủ nhân nhà này, nói với ngươi làm gì? Tần Nguyên Tôn cười lạt một lúc rồi dằn giọng: - Nếu ngươi muốn chạm mặt y mới nói thì y ngồi đó cứ việc mà nói đi! Chỉ lát nữa thì xin mời nhị vị xuống âm phủ mà bàn hoàn với nhau. Ðoàn Dự hỏi: - Vị nào là chủ nhân? Tại hạ cảm tạ đã cho mượn ngựa. Câu đó vừa nói ra, ai nấy đều quay lại nhìn người thiếu nữ áo đen ngồi trên ghế. Ðoàn Dự giật mình tự hỏi: “Chẳng lẽ cô này lại là chủ nhân? Một cô gái yếu đuối thế kia mà bị bấy nhiêu kẻ địch hung dữ bao vây thì làm sao mà chống được? Phen này chắc nàng không toàn tính mạng. Chợt nghe thiếu nữ từ từ lên tiếng: - Ta nể mặt người bạn nên cho ngươi mượn ngựa, có chi mà phải tạ ơn? Ngươi không đi cứu người còn trở lại đây làm gì? Nàng miệng nói vậy nhưng không quay đầu lại, vẫn nhìn vào phía trong. Ðoàn Dự đáp: - Tại hạ ngồi trên lưng Hắc Mai Côi, giữa đường gặp hai tên phục kích, chúng tưởng lầm tại hạ là cô nương, mở miệng nói những câu vô lễ. Tại hạ xem chừng không ổn, không về báo không được. Thiếu nữ lại hỏi: - Ngươi báo tin gì? Tiếng nàng trong vắt nhưng giọng nói tẻ ngắt chẳng ấm cúng chút nào khiến người nghe không được êm tai, dường như ở đời tuyệt không còn có điều gì đáng làm cho nàng quan tâm cả. Có thể nàng ngán ngẩm cuộc đời vô vị, hay nàng coi mọi người hết thảy đều là kẻ thù nghịch, những ôm hận chưa đem loài người giết cho kỳ hết. Ðoàn Dự nghe nàng nói năng vô lễ, kể ra cũng hơi bất mãn song chàng lại nghĩ rằng hiện nàng đang bị sa vào giữa đám cường đồ, đứng trước một cảnh tượng vô cùng nguy hiểm, tâm thần không khỏi hoang mang nên chàng không lấy làm khó chịu mà còn đồng ý với nàng là khác. Chàng ôn tồn đáp: - Tại hạ biết hai tên cường đồ đó có ý gia hại cô nương. Sở dĩ tại hạ thoát được bọn chúng là nhờ ở con thần câu của cô nương. Nhưng tại hạ rất thắc mắc vị tất cô nương đã biết có cừu nhân đương rình rập nên chạy lộn về báo tin để cô nương biết mà lánh đi, chẳng ngờ về chậm một chút, cừu nhân đã kéo đến bao vây, tại hạ ân hận vô cùng. Thiếu nữ cười lạt hỏi: - Ngươi khéo đem câu chuyện làm quà để cầu cạnh ta điều gì đó chăng? Ðoàn Dự tức quá lớn tiếng đáp: - Tại hạ cùng cô nương vốn không quen biết. Chỉ vì thấy người muốn ám hại, lẽ nào mắt lấp tai ngơ. Sao cô nương lại nói đến hai chữ “Cầu cạnh”? Thiếu nữ lại hỏi: - Ngươi có biết ta là ai không? Ðoàn Dự đáp: - Chưa biết! Thiếu nữ tiếp: - Ta thấy Chung Phúc bảo ngươi không biết chút võ nghệ nào cả vậy mà dám vào hang Vạn Kiếp, mạt sát động chúa, ta cho là hạng gan liều, bây giờ lại dấn thân vào cạm bẫy này để làm gì? Ðoàn Dự rùng mình đáp: - Tại hạ tưởng quay lại báo tin cho cô nơng hay xong rồi lập tức ra đi. Ðoạn chàng thở dài tiếp: - Xem chừng cô nương khó lòng thoát khỏi tai ương mà Ðoàn Dự này cũng gặp vạ lớn. Song chưa rõ vì sao mà cô nương kết mối thâm thù với bọn này? Thiếu nữ áo đen lại cười lạt hỏi: - Ngươi muốn biết để làm gì? Ðoàn Dự có vẻ bẽn lẽn đáp: - Nếu là chuyện riêng của cô nương thì thôi, tại hạ chẳng dám thóc mách làm gì. Mục đích của tại hạ là đến báo tin mà thôi. Giờ cô nương đã biết rồi, tại hạ không còn ân hận điều gì nữa. Thiếu nữ áo đen lại hỏi: - Chắc ngươi không ngờ rằng trở lại đây mà bị mất mạng? Ngươi hối hận lắm đấy nhỉ? Ðoàn Dự nghe nàng hỏi có giọng châm biếm, tức mình nói lớn: - Bậc đại trượng phu thấy việc nghĩa nên làm là làm, rồi đến đâu thì đến, khi nào còn hối hận? Thiếu nữ áo đen reo lên một tiếng “A” rồi nói: - Nếu ngươi chịu đựng được như vậy có thể xứng đáng mặt đại trượng phu đó! Ðoàn Dự nói: - Các bậc anh hùng hảo hán trong thiên hạ há phải ở chỗ võ công cao hay thấp? Những kẻ võ nghệ tuyệt luân mà có những hành vi bỉ ổi đốn mạt, đâu có xứng đáng là bậc đại trượng phu? Thiếu nữ áo đen hỏi ông già: - Tần lão tiên sinh có nghe rõ lời Ðoàn công tử nói đó chăng? Quý vị thử nghĩ lại coi hành động của quý vị có quang minh lỗi lạc không? Mụ già ngồi bên Tần Nguyên Tôn lên tiếng: - Con tiện nhân kia! Mi đừng kéo dài thời gian nữa! Ðứng lên động thủ đi thôi! Thiếu nữ áo đen đáp: - Ngươi đã sống bấy nhiêu tuổi đời còn được. Bây giờ sống thêm một khắc nữa không được sao? Ði đâu mà đòi chết vội thế? A còn Thanh Tùng đạo nhân kia! Ngươi đến đây tìm ta rửa hận bên hang Vạn Kiếp có ai biết không? Một đạo nhân râu tóc đốm bạc, biến sắc nói: - Ta đến báo thù cho đồ đệ ta, có liên quan gì đến hang Vạn Kiếp? Thiếu nữ áo đen nói: - Nhưng ta hỏi ngươi, trước khi lại đây ngươi có đến thỉnh Hương dược xoa giúp cho một tay chưa? Thanh Tùng đạo nhân tức giận nói: - Bọn ta đây bấy nhiêu tay võ nghệ cao cường, há không thanh toán nổi ngươi hay sao? Thiếu nữ áo đen nói: - Hai lần ta hỏi ngươi, ngươi toàn nói đi đâu. Ðúng là ngươi đã vào hang Vạn Kiếp thỉnh Hương dược xoa rồi. Ngươi vào đó mà còn ra được kể cũng khá đấy. Thanh Tùng đạo nhân nói: - Ta không hề đến hang Vạn Kiếp. Ai bảo ngươi ta tới đó? Thiếu nữ áo đen gật đầu lia lịa đáp: - Phải rồi! Phải rồi! Ngươi đã phái con quỷ liều mạng nào đến đó chứ gì? Thanh Tùng đạo nhân có vẻ hổ thẹn đánh trống lấp: - Thôi để rồi nói chuyện bằng gươm đao cho rõ tài cao thấp, cãi vã làm chi vô ích? Ðoàn Dự nghe cô thiếu nữ áo đen cùng mấy người đấu khẩu, xem tình hình bọn Tần Nguyên Tôn chưa chắc đã ăn đứt, phải chờ cuộc tranh phong mới rõ hơn thua. Riêng về phần Thanh Tùng đạo nhân, chàng nghe giọng lưỡi đoán biết lão có vẻ khiếp sợ người thiếu nữ áo đen vô cùng nên chàng rất lấy làm kỳ. Bọn này chỉ cậy đông người luôn miệng thách thức mà chẳng một ai động thủ. Thiếu nữ áo đen lại hỏi chàng: - Ta trốn thoát lấy mình ta thì được nhưng còn ngươi thì sao? Ðoàn Dự trầm ngâm một lát rồi đáp: - Tôi cùng bọn chúng chưa từng quen biết, lại không thù oán, chắc họ chẳng làm khó dễ gì với tôi. Thiếu nữ áo đen hì hì cười lạt đáp: - Nếu bọn chúng hiểu biết lẽ phải như ngươi nói đã chả kéo cả bè cả lũ đến đây vây đánh một mình ta. Cái mạng nhỏ xíu của ngươi đành là không sống nổi với chúng đâu. Giả tỷ may mà ta chạy thoát, ngươi có muốn dặn ta điều gì không? Ðoàn Dự thấy nao nao trong dạ đáp: - Tôi chỉ có một điều thắc mắc là Chung cô nương bị bọn Thần Nông bắt giữ ở núi Vô Lượng. Mẫu thân nàng có đưa cho tôi cái hộp nhỏ bảo đem về trao cho gia gia tôi để người tìm kế cứu nàng. Ví bằng chạy thoát được, cô nương làm thay tôi việc này thì tôi cảm kích vô cùng. Nói xong cầm cái hộp bằng vàng chạm bước tới sau lưng trịnh trọng đưa. Chàng đứng chỉ cách nàng không đầy hai thước, chợt có mùi hương thoảng đa vào mũi, một mùi thơm nhẹ nhàng như lan mà không phải lan, ngào ngạt như xạ mà không phải xạ. Một mùi thơm tuy không nồng nàn nhưng làm cho người ngửi thấy phải mê ly, phải rùng mình. Thiếu nữ áo đen chưa đón lấy cái hộp, vội hỏi lại chàng: - Ta nghe nói Chung cô nương đẹp lắm, nàng có phải là ý trung nhân của ngươi đó chăng? Ðoàn Dự đáp: - Không phải đâu! Chung cô nương nhỏ tuổi quá, tính tình hãy còn chất phác ngây thơ, tôi đâu dám có ý nghĩ ấy. Bấy giờ thiếu nữ áo đen mới với tay về phía sau đón lấy cái hộp. Ðoàn Dự thấy tay nàng xỏ trong bao lụa mỏng dính sắc đen, không để hở da thịt chỗ nào. Thiếu nữ áo đen cầm cái hộp từ từ thu vào trong bọc rồi nói lớn: - Thanh Tùng đạo nhân! Mi cút đi cho khuất mắt ta! Thanh Tùng đạo nhân cả giận hỏi: - Ngươi bảo sao? Thiếu nữ áo đen đáp: - Ta bảo mi cút ra khỏi nhà này, hôm nay ta không muốn giết mi mà. Thanh Tùng đạo nhân giơ kiếm lên quát to: - Ngươi không được khinh khi ta quá thế! Giọng nói run run, vì căm tức thì ít mà vì sợ hãi thì nhiều. Thiếu nữ áo đen dằn giọng: - Mi đã biết rõ vì ta nể mặt sư muội mi nên mới nhiêu dung cho mi, sao không cút ngay đi? Thanh Tùng đạo nhân sắc mặt nhợt nhạt, mũi thanh kiếm cầm tay từ từ hạ xuống. Ðoàn Dự nghe thiếu nữ áo đen ăn nói cực kỳ vô lễ, quát mắng đuổi Thanh Tùng đạo nhân ra khỏi nhà, chàng đã tưởng đạo nhân thế nào cũng nổi giận đùng đùng. Ai ngờ đạo nhân trước còn tỏ vẻ do dự, sau đâm ra khiếp sợ rồi đột nhiên ném thanh trường kiếm xuống đất đánh choang một tiếng, hai tay ôm mặt chạy đi. Thanh Tùng đạo nhân đang mở cửa, mụ già ngồi cạnh Tần Nguyên Tôn vẫy tay phải một cái, phóng vút ra một lỡi phi đao trúng sau lưng đạo nhân. Ðạo nhân té nhào xuống đất, giãy giụa lăn đi đến hơn một trượng rồi nằm im tắt thở. Ðoàn Dự cả giận quát hỏi: - Lão thái thái! Phải chăng vị đạo nhân đó là người đồng bọn? Sao thái thái nỡ hạ độc thủ? Mụ già run run đứng dậy, nhìn chằm chặp cô thiếu nữ áo đen, câu hỏi của Ðoàn Dự dường như mụ không để vào tai. Trong sảnh đường, người nào cũng lăm lăm tay cầm gươm đao, tựa hồ như họ chỉ còn chờ một tiếng hô nữa là xông vào băm vằm thiếu nữ áo đen. Ðoàn Dự thấy vậy bất giác nổi cơn thịnh nộ đến cực điểm, quát to lên rằng: - Bọn người đều là đại hán lại đông đảo như thế mà vây đánh một người con gái yếu ớt, tay không khí giới thì trên cõi đời này không còn nghĩa lý gì nữa. Nói xong chàng xông lại đứng đỡ phía sau cho thiếu nữ áo đen và quát lớn: - Bọn ngươi có giỏi thì vào đây! Ðoàn Dự tuy không biết chút võ nghệ nào nhưng nguồn chính khí bốc lên ngùn ngụt đầy vẻ oai phong. Tần Nguyên Tôn hỏi: - Các hạ định can thiệp vào vụ này ? Ðoàn Dự đáp: - Ðúng rồi! Ta quyết không để các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, lấy thịt đè người. Tần Nguyên Tôn lại hỏi: - Các hạ có họ hàng quen biết gì với con tiện nhân vô liêm sỉ này? Ai sai các hạ đến đây để tiếp tay cho nó? Ðoàn Dự lắc đầu đáp: - Ta cùng cô nương đây chẳng phải họ hàng, cũng không quen biết, chỉ vì thấy việc bất bằng không nỡ bỏ qua. Ta khuyên các ngươi nên thôi đi, cậy đông người để hiếp đáp một cô gái sao phải mặt anh hùng? Chàng lại nói khẽ bảo thiếu nữ áo đen: - Cô nương trốn mau đi! Ðể tôi thiết kế ngăn chặn bọn này. Thiếu nữ áo đen khẽ hỏi lại chàng: - Ngươi vì ta mà mất mạng vậy có ân hận gì không? Ðoàn Dự khảng khái đáp: - Chết cũng không hối hận. Thiếu nữ áo đen lại hỏi: - Ngươi không sợ chết ? Ðoàn Dự thở dài đáp: - Ai mà không sợ chết? Nhưng... nhưng... Thiếu nữ áo đen đột nhiên lớn tiếng bảo: - Sức ngươi không trói nổi con gà thì anh hùng hảo hán cái gì? Nàng vẫy tay phải một cái, tung hai sợi dây ra trói chân tay chàng lại, đồng thời phất tay trái giơ lên quất xuống luôn luôn. Từ lúc đó bên tai Ðoàn Dự chỉ còn nghe tiếng reo hò cùng tiếng “huỳnh huỵch”, người hai bên ngã lăn ra. Trước mắt ánh kiếm lập loè. Nhìn ra phía trước trời tối đen như mực, đèn lừa đều bị dập tắt. Thân thể chàng bị đẩy lên cao, và bị giữ trên không gian mờ mịt. Những biến cố xảy ra cực kỳ mau lẹ. Chớp mắt Ðoàn Dự đã không biết mình hiện ở nơi nào, tứ phía tiếng người hô hoán: - Ðừng để con tiện nhân chạy thoát! Ðừng sợ tên độc của y! Phóng phi đao! Phóng phi đao! Rồi nào tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, nào tiếng leng keng phát ra do những mũi tên đụng vào gươm đao. Bất thình lình người chàng như bị tung lên, kế đến tiếng vó ngựa dồn dập, thì ra chàng đã ở trên lưng con Hắc Mai Côi. Chân tay chàng bị trói không thể nhúc nhích được chút nào. Chàng cảm thấy cổ mình để tựa vào người ai, mũi thoang thoảng mùi hương ngào ngạt, chàng biết ngay đó là mùi hương ở mình cô thiếu nữ áo đen. Tiếng vó ngựa vẫn lốp đốp chạy rất nhanh mà vẫn êm ru. Tiếng người reo hò đuổi theo mỗi lúc một xa. Con tuấn mã Hắc Mai Côi lông đen tuyền, y phục cô thiếu nữ cũng tuyền một màu đen, đêm khuya trời lại tối đen, mùi hương ngào ngạt phảng phất từng cơn càng tăng thêm vẻ huyền bí. Con Hắc Mai Côi chạy một hơi được chừng vài dặm, Ðoàn Dự nói: - Cô nương ơi !Tôi không ngờ bản lãnh cô nương ghê gớm đến bậc này. Cô cởi trói cho tôi đi! Thiếu nữ áo đen chỉ hừ một tiếng không trả lời. Ðoàn Dự đã bị trói chặt, mỗi bước chân ngựa chạy dây trói lại xiết thêm làm cho tay chân chàng mỗi lúc một đau dữ, đầu chàng mỗi lúc một tụt xuống thấp như bị treo ngược. Tâm thần choáng váng, mắt hoa lên, không thể chịu được. Chàng lại la ầm lên: - Cô nương buông tôi ra mau! Bỗng nghe đánh bốp một cái, chàng bị thiếu nữ tát vào má rồi có tiếng lạnh lùng bảo: - Im cái mồm! Không được la! Cô nương không hỏi ngươi không được nói nghe chưa. Ðoàn Dự tức giận hỏi: - Tại sao vậy? Lại “bốp bốp” chàng bị hai cái tát mạnh hơn trước, tai bên hữu ù hẳn đi, tựa như bị thủng lá nhĩ. Ðoàn Dự vốn tính bướng bỉnh không chịu khuất phục ai, kêu rầm rĩ: - Làm gì mà ngươi đánh ta? Ngươi buông ta ra đi! Ta không theo ngươi nữa. Ðoàn Dự bỗng thấy thân mình bị nhấc bổng lên rồi quẳng xuống đất, chân tay vẫn bị trói, một đầu dây thiếu nữ cầm trong tay. Chàng bị ngựa lôi đi xềnh xệch. Thiếu nữ nhỏ nhẹ bảo con Hắc Mai Côi đi thong thả lại, rồi hỏi Ðoàn Dự: - Ngươi đã chịu hàng phục chưa? đã chịu vâng lời ta chưa? Ðoàn Dự quát to: - Ta không hàng phục, ta không vâng lời! Dù chết đến gáy ta còn chả sợ, giờ ngươi mới hành hạ ta một chút, ta sợ... Chàng định nói “ta sợ cóc gì?” nhưng thân chàng bị kéo qua hai đống đất đột nổi lên cao, liên tiếp bị hai lần tung lên quật xuống nên tiếng “cóc gì” còn ở trong miệng chưa thốt ra được. Thiếu nữ tưởng chàng nói xong, lạnh lùng hỏi: - A ra ngươi biết sợ rồi phải không? Nàng liền kéo chàng lên lnưg ngựa. Ðoàn Dự gân cổ lên nói: - Vừa rồi ta định nói: “Ta sợ cóc gì kia mà!”, ngươi mau buông ta ra. Ta không muốn ngươi dắt dúm ta nữa. Thiếu nữ lại ủa một tiếng rồi bảo: - Trước mặt ta kẻ nào dám nói bướng, ta quyết làm cho phải điêu đứng, sống dở chết dở, đâu có phải hành hạ chút xíu thế này thôi? Nói xong lại quăng Ðoàn Dự xuống đất. Ðoàn Dự căm tức vô cùng nghĩ thầm: “không trách người ta mắng y là tiểu tiện nhân, kể ra cũng có lý”. Ðoạn chàng la inh ỏi: - Ngươi không buông ta ra ta mắng cho bây giờ. Thiếu nữ đáp: - Ngươi có giỏi thì mắng đi! Ðời ta bị thiên hạ mắng còn chưa đủ ? Ðoàn Dự nghe thiếu nữ nói hai câu này rất có vẻ thê lương nên chàng toan cất miệng mắng “tiểu tiện nhân” lại cảm thấy trong dạ bùi ngùi, không mắng nữa.Thiếu nữ chờ một lúc không thấy chàng lên tiếng liền nói: - Ta biết rằng ngươi không dám mắng ta. Ðoàn Dự gân cổ lên cãi: - Ta nghe ngươi nói thương tình nên không mắng nữa, chứ có phải ta sợ ngươi đâu?