Mộc Uyển Thanh nói vậy thì nói nhưng thấy chàng quyết tâm hy sinh, ngang nhiên toan lại che đỡ cho mình nàng không khỏi cảm động. Ðoàn Dự thấy lão già quái gở quả nhiên chỉ muốn đuổi mình ra chỗ khác, chàng biết lão chỉ giơ tay một cái là thanh toán xong đời mình nên không dám chọc giận lão, đứng yên bên mình Mộc Uyển Thanh nói: - Tôn giá ngoại hiệu là Nam Hải Ngạc Thần đây a? Võ công lão gia quả ghê gớm thật! Tôi quẳng đến mấy chục tảng đá xuống một lúc mà không trúng được lão gia cái nào. Ở đời dễ mấy người không ưa phỉnh? Bổn tính Nam Hải Ngạc Thần hung tợn là thế mà nghe Ðoàn Dự xưng tụng võ công mình ghê gớm cũng thích chí. Lão cười hềnh hệch bảo: - Thằng nhỏ này bản lãnh tầm thường mà nhận xét khá đấy! Thôi mi tránh đi! Lão gia tha mạng cho mi đó! Ðoàn Dự cả mừng tiếp: - Nhưng lão gia tha luôn cả Mộc cô nương nữa cơ! Nam Hải Ngạc Thần đôi mắt tròn xoe nhỏ xíu thoáng lộ vẻ trầm ngâm rồi lão tiến lên một bước, luồng gió dữ dội từ tay áo lão vung ra, quét Ðoàn Dự bổng lên và đẩy lui đi mấy bước. Với một giọng trầm ngâm lão bảo chàng: - Nếu mi còn lại đây nữa lão gia sẽ không tha đâu! Ðoàn Dự nghĩ thầm: kể trong đám giang hồ thì lão này là một nhân vật nói sao làm được như vậy. Ta cứ đứng yên đây là hơn. Nam Hải Ngạc Thần hỏi Mộc Uyển Thanh: - Phải chăng mi là Hương Dược Xoa Mộc Uyển Thanh? Mộc Uyển Thanh đáp: - Chính phải! Tiểu nữ từng nghe oai danh Nam Hải Ngạc Thần lão gia từ lâu, thực là danh bất hư truyền. Tiểu nữ đang bị trọng thương không thể đứng dậy làm lễ được, xin lão gia miễn trách! Ðoàn Dự lẩm bẩm: cô này chỉ quen già nắn, rắn buông, đối với mình tác oai, tác quái là thế mà nay thấy lão già ghê gớm này lại nịnh bợ một điều lão gia, hai điều lão gia, thì ra cũng một tuồng sợ mạnh, hiếp yếu cả! Nam Hải Ngạc Thần lại hỏi Mộc Uyển Thanh: - Ta nghe nói tài nghệ mi cũng khá, làm sao lại bị trọng thương? Mộc Uyển Thanh đáp: - Tiểu nữ bị bọn Tần Nguyên Tôn, Sử An, Tuệ Thuyền, Thân Từ nương, bốn người vây đánh. Song quyền khôn địch tám tay rồi bị Thân Từ nương đâm một cương chuỳ vào vai. Nam Hải Ngạc Thần nói: - Sao bọn chúng nó hèn thế? Bấy nhiêu đứa xúm lại uy hiếp một đứa con gái? Ðoàn Dự cũng nói xen vào: - Lão gia dạy quả là chính đáng. Ðừng nói cậy nhiều đánh ít, chỉ một người đàn ông cũng không nên hiếp đáp một cô gái. Người ta thường nói rằng: làm trai đáng mặt không thèm tranh đấu với đàn bà. Ai lại đường đường nam tử trượng phu mà ra tay áp bức phụ nữ? đâu phải là hành động của những bậc anh hùng hảo hán? Tiếng tăm đồn đại vào giang hồ thì còn đâu là thể diện? Nam Hải Ngạc Thần giương cặp mắt nhỏ xíu, tròn xoe gật đầu khen phải. Ðoàn Dự mừng thầm: mình hãy cho lão này xơi nước đường rồi lại cho lão đi tàu bay để tạm tránh tai hoạ trước mắt, rồi sau sẽ liệu. Nam Hải Ngạc Thần lại hỏi: - Có phải mi giết Tôn Hà Khách không? Mộc Uyển Thanh đáp: - Ðúng! Nam Hải Ngạc Thần hỏi: - Gã là đệ tử rất thân ái của ta mi có biết không? Ðoàn Dự đứng ngoài lo sợ lẩm bẩm: thôi hỏng to rồi, Mộc cô nương giết đồ đệ thân yêu của lão, việc này không xong rồi. Bỗng thấy Mộc Uyển Thanh đáp: - Lúc giết y tiểu nữ chưa hay, mãi sau mới biết. Nam Hải Ngạc Thần hỏi: - Mi có sợ ta không? Mộc Uyển Thanh đáp: - Không sợ! Nam Hải Ngạc Thần cả giận, gầm lên một tiếng vang khắp cả hang núi: - Mi không sợ ta thế thì mi... mi to gan thật, mi... mi cậy thế ai mà dám hỗn láo với ta? Mộc Uyển Thanh thủng thẳng đáp: - Tiểu nữ cậy thế lão gia nên không sợ ai hết. Nam Hải Ngạc Thần không hiểu, miệng há hốc ra rồi rít lên: - Mi đứng nói hàm hồ. Mi cậy thế... ta? Mộc Uyển Thanh nói: - Trong các phái võ lâm, lão gia đã liệt vào hạng thất tôn khét tiếng trần gian có lý đâu lại giết một đứa con gái đã bị trọng thương? Mấy câu này gãi đúng chỗ ngứa, lão khoái chí cười khà khà nói: - Ừ mi nói cũng có lý. Ðột nhiên lão sa sầm mặt xuống bảo: - Hôm nay ta không giết mi nhưng ta hỏi mi câu này: ta thấy họ đồn rằng mi lớn rồi mới lấy khăn bịt kín mặt để người đời khỏi ngó thấy. Ai lột được khăn bịt mà mi không giết chết mới chịu lấy làm chồng, có phải đúng thế không? Ðoàn Dự đã giật mình, lại thấy Mộc Uyển Thanh gật đầu chàng càng kinh hãi ngẩn ngơ. Nam Hải Ngạc Thần hỏi: - Vì sao mi lại lập ra lệ ấy? Mộc Uyển Thanh đáp: - Ðó là nghiêm lệnh của sư phụ tiểu nữ bắt phải như vậy. Nếu không nghe, người không chịu truyền dạy võ nghệ. Nam Hải Ngạc Thần hỏi: - Sư phụ mi là ai? Thằng cha nào mà quái ác lạ đời thế nhỉ? Mộc Uyển Thanh phản đối: - Tiểu nữ kính trọng tiền bối, tôn xưng một điều lão gia, hai điều lão gia mà tiền bối lại khinh mạn sư phụ tiểu nữ nói thuần những lời khiếm nhã, như thế không được! Nam Hải Ngạc Thần lấy cườm tay bổ xuống tảng đá lớn bên cạnh, tức thì tảng đá vỡ tan ra, bay tung lên. Mấy hạt nhỏ xíu đập vào mặt Ðoàn Dự mà cũng làm cho chàng đau nhói. Chàng nghĩ thầm: sao lại có người võ công ghê gớm đến mực này? Cườm tay đập vào đá còn nát ra như cám nếu đánh vào da thịt người thì còn đến thế nào? Chàng nhìn khoé mắt sâu thẳm của Mộc Uyển Thanh, thấy nàng vẫn thản nhiên chẳng mảy may xúc động trước thần lực của Nam Hải Ngạc Thần. Nam Hải Ngạc Thần nhìn nàng trừng trừng hỏi: - Mi nói có lý lắm, vậy lão phu xin thỉnh giáo danh hiệu lệnh tôn sư là gì ạ? Mộc Uyển Thanh đáp: - Sư phụ tiểu nữ là “Vô danh khách”. Nam Hải Ngạc Thần trầm ngâm một lúc rồi hỏi: - Vô danh khách là ai? Sao ta chưa nghe thấy ai nói tới cả? Mộc Uyển Thanh nói: - Tiểu nữ cũng liệu biết lão gia chưa được nghe đến danh hiệu sư phụ tiểu nữ bao giờ. Nam Hải Ngạc Thần đột nhiên giật giọng hỏi: - Có phải đồ đệ ta là Tôn Hà Khách vì đòi xem mặt mi mà phải tán mạng không? Mộc Uyển Thanh thong thả đáp: - Biết trò không ai bằng thầy. Lão gia đã hiểu thấu tâm khảm y. Nam Hải Ngạc Thần vốn biết gã đệ tử quý báu là phường háo sắc nên nỗi bỏ mạng, lão chẳng lạ gì. Song phái Nam Hải có lệ chỉ được truyền võ nghệ cho mộtđệ tử mà thôi. Tôn Hà Khách chết, thế là mười năm tâm huyết đã trôi theo dòng nước. Lão càng nghĩ càng căm, rít lên một tiếng hãi hùng. Mộc Uyển Thanh cùng Ðoàn Dự thấy mặt lão đột nhiên sa sầm, trông mà phát khiếp, không ngờ lại có người trở mặt nhanh đến thế nên đều sợ hết hồn, bỗng nghe lão gầm lên: - Ta phải báo thù cho đồ đệ ta. Ðoàn Dự tiến lên một bước, sực nhớ lão cấm không cho mình đến gần, liền lùi trở lại nói: - Ngạc lão tiền bối! Vừa rồi tiền bối đã hứa không giết Mộc cô nương. Nam Hải Ngạc Thần không thèm trả lời chàng, lão hỏi Mộc Uyển Thanh: - Ðồ đệ ta đã nhìn rõ mặt ngươi chưa? Mộc Uyển Thanh nghiến răng đáp: - Chưa! Nam Hải Ngạc Thần nói: - Tôn Hà Khách chết cũng không nhắm mắt, vậy ta phải báo thù cho gã. Coi mặt ngươi xấu như quỷ dữ hay đẹp như thiên tiên? Mộc Uyển Thanh sợ hãi rụng rời, nghĩ mình đã phát lời thề độc. Giả tỷ lão Nam Hải Ngạc Thần ức hiếp mình, chính lão thò tay ra lột khăn bịt, giết lão thì không giết nổi, chẳng lẽ lại lấy lão làm chồng hay sao? Nàng liền đáp: - Lão gia là bậc cao nhân trong các phái võ, có đâu lại làm việc đê hèn này? Nam Hải Ngạc Thần cười lạt nói: - Trong các bậc “Tam Thiện, Tứ ác” thì lão gia đây là một trong “Tứ ác”, khắp thiên hạ đều biết tiếng ác của lão gia rồi. Lão gia còn sợ gì nữa? Bình sinh lão gia chỉ tránh có một điều là tha kẻ không đủ sức chống lại mình, còn ngoài ra bất luận điều gì, dù xấu xa đến đâu ta cũng dám làm. Vậy mi tự mở mặt ra đi để lão gia khỏi phải động thủ! Mộc Uyển Thanh run lập cập hỏi: - Lão gia nhất định đòi xem mặt tiểu nữ ư? Nam Hải Ngạc Thần đáp: - Nếu mi mà la lối om sòm thì không những lão gia chỉ bóc khăn bịt mặt ra thôi mà còn lột hết quần áo để mi trần như nhộng nữa. Năm ngoái ở phủ Khai Phong, trong một đêm lão gia đã gian dâm và sát hại chín vị tiểu thư con quan, mi có nghe thấy vụ đó không? Mộc Uyển Thanh biết chuyện này không thể nào thu xếp cho ổn được liền đưa mắt ra hiệu cho Ðoàn Dự trốn đi nhưng Ðoàn Dự chỉ lắc đầu. Nàng thấy hàm râu cứng như đanh của Nam Hải Ngạc Thần rung rung rồi lão hứ lên một tiếng, giơ năm ngón tay móng nhọn hoắc ra, toan móc khăn bịt mặt của nàng. Nàng vung tay áo một cái, “vút vút vút” ba mũi tên ngắn phóng ra nhanh như chớp, đều trúng vàobụng Nam Hải Ngạc Thần. Nào ngờ tiếp luôn ba tiếng “bộp bộp bộp”, rồi ba mũi tên đều rớt xuống đất. Mộc Uyển Thanh rùng mình một cái lại phóng ra ba mũi tên độc: hai mũi bắn vào ngực và một mũi bắn thẳng vào mặt lão. Hai mũi bắn vào ngực chẳng khác gì bắn trúng thiết giáp, lại bật ra rơi xuống đất. Chỉ khác ở chỗ bắn vào thiết giáp thì kêu keng keng, còn đây thì kêu bồm bộp. Ðến mũi tên bắn vào mặt thì Nam Hải Ngạc Thần giơ ngón tay giữa ra, búng vào chuôi một cái, mũi tên bay bổng lên không rồi mất hút. Nên nhớ rằng Mộc Uyển Thanh phóng ám tiến cực kỳ thần diệu. Nàng bắn nhanh như chớp, khiến cho bao nhiêu cao thủ các phái võ chưa kịp trông thấy mũi tên đã mất mạng rồi. Hoặc giả có người nhanh mắt, lẹ tay mà tránh được, gạt được cũng đã là kỳ. Ðằng này Nam Hải Ngạc Thần bị mũi tên bắn trúng vào lại bật ra cũng chưa là kỳ. Kỳ nhất ở chỗ lão mau lẹ đến mức giơ ngón tay ra búng cho tên bay đi mất. Mộc Uyển Thanh bôn tẩu giang hồ trong bấy nhiêu lâu chưa từng gặp một nhân vật nào ghê gớm đến thế. Nàng sợ mất mật nói: - Lão gia hãy thong thả, đừng hành động dã man. Nam Hải Ngạc Thần cười hềnh hệch nói: - Ta chỉ giết kẻ nào không đủ sức chống lại. Ðằng nay mi động thủ trước ta, phóng ra sáu mũi ám tiến. Bây giờ ta xem mặt mi rồi sẽ giết. Mi chớ trách ta quên lời hứa nghe. Ðoàn Dự kêu lên: - Lão tiền bối nói sai rồi! Nam Hải Ngạc Thần hỏi: - Mi nói sao? Ðoàn Dự nói: - Lão tiền bối đã có lời đoan ước “tha cho kẻ không đủ sức chống lại” có phải đúng tám chữ như vậy không? Nam Hải Ngạc Thần giương đôi mắt nhỏ xíu đáp: - Phải rồi! Ðoàn Dự nói: - Lão tiền bối có chịu giữ bất di bất dịch tám chữ đó không? Nam Hải Ngạc Thần tức mình đáp: - Một lời lão gia đã nói ra quyết là bất di bất dịch. Ðoàn Dự hỏi: - Những kẻ đã có lời hứa mà còn thay đổi thì lão gia cho là hạng gì? Nam Hải Ngạc Thần đáp: - Kẻ đó là đồ hèn nhát đáng khinh. Ðoàn Dự nói: - Nếu vậy hay! Hay! Lão gia chưa đánh Mộc cô nương, cô đã phóng ám tiến trước rồi, đâu có phải chống lại? Giả tỷ để lão gia ra tay trước, nàng đang bị trọng thương không đủ sức chống lại, nên nàng hạ thủ trước, thế là nàng đánh lén chứ không chống lại. Nếu lão gia giết nàng tức là lão gia đã thay đổi lời hứa. Lão gia thay đổi lời hứa tức là đồ hèn nhát đáng khinh. Ðoàn Dự nguyên đã đọc sách từ thuở nhỏ nên biện bác mau lẹ, mà lời lẽ lại sắc bén. Gặp lúc nguy cấp chàng phải cãi lý với lão. Nam Hải Ngạc Thần cả giận gầm lên một tiếng như sấm vang, xoay người lại, tay trái nắm lấy hai tay chàng quát lên: - A thằng nhãi này! Mi dám mắng ta là đồ hèn nhát đáng khinh? Tay phải lão giơ lên toan bổ xuống đầu chàng. Ðoàn Dự nói: - Lão gia có thay đổi lời hứa mới là đồ hèn nhát đáng khinh. Bằng lão gia giữ đúng lời hứa đâu có phải là đồ hèn nhát? Vậy nếu lão gia muốn khỏi mang tiếng là đò hèn nhát thì giữ đúng lời hứa. Mộc Uyển Thanh thấy chàng gan liều coi cái chết như không, gặp lúc lâm vào trình trạng nguy hiểm này mà vẫn dám mắng Nam Hải Ngạc Thần thậm tệ, nàng chắc thế nào lão cũng nổi hung đánh xuống một đòn kết quả tính mạng chàng. Bất giác nàng động mối thương tâm, trào nước mắt, ngoảnh mặt đi chỗ khác, không nỡ nhìn cảnh tượng đau lòng. Ngờ đâu Nam Hải Ngạc Thần lại nghĩ rằng: nếu mình đánh chết thằng nhãi này thì ra mình giết đến cả đứa không biết võ nghệ, quả là đồ hèn nhát thật. Nghĩ vậy lão dừng tay lại, trợn đôi mắt nhỏ ti hí nhìn chằm chặp vào Ðoàn Dự. Tay trái lão bóp tay chàng mạnh hơn. Cơ hồ sắp gẫy xương, chàng đau điếng người nhưng bản tính cực kỳ ương ngạnh, quật cường vẫn lớn tiếng mắng nhiếc: - Ta chả có chút võ nghệ nào để chống lại ngươi cả, ngươi giết quách ta đi! Nam Hải Ngạc Thần điên cuồng: - Mi bảo ta là đồ hèn nhát phải không? hãy coi đây! Nói rồi lão xách Ðoàn Dự bổng lên, quăng mạnh một cái, chàng tối tăm mặt mũi, tưởng chừng như lục phủ ngũ tạng bị tan nát. Nam Hải Ngạc Thần quẳng Ðoàn Dự rồi miệng lắp bắp: - Ta không phải là đồ hèn nhát đâu! Ta không thèm giết hai con quỷ con này. Ðoạn quay lại giục Mộc Uyển Thanh: - Mở khăn bịt mặt ra cho mau! Mộc Uyển Thanh hai bên má còn đọng mấy hạt nước mắt, lẩm bẩm: ta đã phát thệ là quyết không lấy ai, trừ phi chàng trai nào ngó thấy mặt ta mà ta không giết. Vừa rồi ta đã vì Ðoàn lang mà phải sa lụy cứ là... Gặp lúc nguy cấp, nàng không thể chần chừ suy tính được nữa, quay ra với Ðoàn Dự gọi: - Ngươi lại đây! Ðoàn Dự lóp ngóp đứng dậy, lảo đảo đến trước mặt nàng hỏi: - Cô nương bảo gì? Mộc Uyển Thanh nhìn chàng thấp giọng nói: - Ngươi là chàng trai được ta cho nhìn mặt trước nhất ở thế gian này. Nàng vừa nói vừa bỏ khăn bịt mặt ra. Ðoàn Dự bủn rủn cả người nhìn vào mặt nàng, không bút nào tả cho hết vẻ kiều diễm, chỉ có rằng bấy lâu chưa thò ra ngoài ánh sáng mặt trời nên nước da trắng bạch không được hồng hào. Ðoàn Dự ngắm bộ mặt đẹp nhất trần đời với đôi môi mỏng dính kém phần tươi thắm thì biết cuộc đời nàng đã trải bao nhiêu niềm cay đắng. Lòng chàng se lại tự hỏi: tại sao mà con người mềm mại uyển chuyển đến mực này lại giết người không gớm tay với ngoại hiệu là: Hương Dược Xoa được? Mộc Uyển Thanh bỏ khăn bịt mặt rồi quay ra nói với Nam Hải Ngạc Thần: - Nếu lão gia muốn nhìn mặt tiểu nữ xin hỏi trước lang quân tiểu nữ đã! Nam Hải Ngạc Thần chưng hửng nói: - Ô hay! Mi có chồng rồi sao? Chồng mi là ai? Mộc Uyển Thanh trỏ vào Ðoàn Dự nói: - Tiểu nữ đã có lời thề độc: chỉ có chàng trai nào được nhìn thấy mặt mà tiểu nữ không ra tay hạ sát mới chịu lấy làm chồng. Ðoàn lang đã nhìn mặt tiểu nữ mà tiểu nữ không giết chàng, vậy tiểu nữ thuận cùng chàng gá nghĩa trăm năm. Nam Hải Ngạc Thần ngẩn người ra, quay lại nhìn Ðoàn Dự. Ðoàn Dự thấy cặp mắt hạt đậu của lão nhìn mình từ trên đầu xuống gót chân rồi nhìn ngược lại từ chân lên đến đầu. Chàng phát khiếp, mình sởn gai ốc, chỉ sợ lão điên tiết lên cho một chưởng là hết đời. Bỗng thấy lão chắc lưỡi hoài rồi khen rằng: - Tuyệt quá! Tuyệt quá! Mi lại gần đây! Ðoàn Dự không dám chống cự, riu ríu đến bên lão. Nam Hải Ngạc Thần lại khen: - Hay tuyệt! Hay tuyệt! Mi giống ta đây mà! Giống như hệt. Ðoàn Dự cùng Mộc Uyển Thanh thấy lão nói luôn miệng chỉ những “giống ta, giống như hệt” rất lấy làm kỳ. Về võ công lão đã đến bậc tuyệt đỉnh, về tướng mạo lão lại xấu xa đến cùng cực, không biết chàng giống lão ở chỗ nào? Nam Hải Ngạc Thần xích lại gần hơn, hết sờ sau gáy lại nắm cả chân tay Ðoàn Dự. Lúc sờ đến sau lưng lão bóp luôn mấy cái rồi cười ha hả: - Mi quả giống ta, không khác tí nào. Ðoạn lão nắm tay Ðoàn Dự bảo: - Theo ta đi thôi! Ðoàn Dự chẳng hiểu ra sao, hỏi lại: - Lão tiền bối bảo đi đâu bây giờ? Nam Hải Ngạc Thần đáp: - Về cung Ngạc Thần trên đảo Vạn Ngạc tại Nam Hải chứ đi đâu? Ta thu mi làm đệ tử ta. Mi khấu đầu thi lễ nhận ta làm sư phụ đi mau! Nghe lão nói, Ðoàn Dự sửng sốt, miệng ấp úng: - Việc này, việc này... Nam Hải Ngạc Thần múa tay khoa chân tựa hồ bắt được vật báu nói: - Chân tay dài rộng, xương hậu chẩm nhô ra, sống lưng mềm xèo là căn cốt của người thông minh mẫn tiệp, ngươi đã tính tình cao ngạo lại còn ít tuổi, rất có thể trở nên bậc kỳ tài trong phái võ. Ngươi trông đây này, xương hậu chẩm mi có giống ta không? Ðoàn Dự nhìn lại, quả hậu chẩm lão cũng giống mình, thì ra lão nói mình giống hệt lão là ở điểm này. Nam Hải Ngạc Thần cười hềnh hệch nói: - Lề luật của phái ta xưa nay, mỗi đời chỉ được truyền cho một người. Ðệ tử cũ của ta là Tôn Hà Khách xương hậu chẩm có được như mi đâu? Gã mới học được hai phần võ nghệ của ta mà thôi. Nay gã chết rồi thật là may cho ta, ta khỏi phải ra tay giết y để thu mi làm đồ đệ. Ðoàn Dự không khỏi ghê sợ nghĩ thầm: lão này tính tình đơn bạc, không nghĩ gì đến nghĩa thầy trò. Ai lại thấy kẻ khác đủ tư cách hơn mà toan giết trò cũ đi để thu trò mới? Ðừng nói ta kiên quyết không chịu học võ, nếu ta thành tâm muốn theo nghề này chăng nữa cũng không chịu thờ lão làm thầy. Nhưng giờ nếu ta cự tuyệt tất mang đại hoạ. Chàng còn đang do dự chưa biết tính cách nào để đối phó thì Nam Hải Ngạc Thần lại quát to: - Chúng bay còn ngập ngừng chi nữa? Ta lôi tuột đi bây giờ. Bất thình lình trong bụi rậm, một lũ mười người chạy ra. Ði đầu là Tả Tử Mục, Song Thanh đạo cô ở núi Vô Lượng, theo sau có lũ Sử An, Tần Nguyên Tôn. Sau rốt là bốn trại chủ trong trại Phục Ngưu và cũng là những tay anh chị trong phái Hắc đạo, chuyên đi cướp của phá nhà. Nguyên sau khi Nam Hải Ngạc Thần lên rồi, Ðoàn Dự không liệng đá xuống vực nữa, bọn này mới trèo lên được, nấp vào trong bụi cây rậm. Tuy họ im hơi lặng tiếng nhưng khi nào qua được tai mắt Nam Hải Ngạc Thần? Vì vớ được Ðoàn Dự lão Nam Hải Ngạc Thần coi như một báu vật, trong lòng hí hửng vô cùng, quên cả nổi nóng với chúng. Vừa trông thấy Tả Tử Mục đến, Nam Hải Ngạc Thần đã quát lớn: - Bọn ngươi đến đây có chuyện chi? Phải chăng đến mừng ta vừa thu được gã đồ đệ tuyệt hảo? Ðệ nhị chủ trại Phục Ngưu là Sở Thiên Khoát đáp: - Bọn ta đến đây bắt con tiện nhân là Hương Dược Xoa để báo thù cho huynh trưởng ta. Nam Hải Ngạc Thần nói: - Không được! Không được! Hương Dược Xoa là vợ đồ đệ ta, các ngươi về đi thôi! Cả bọn đều sửng sốt, lơ láo nhìn nhau. Ðoàn Dự đánh bạo nói: - Tôi không thờ lão làm thầy được vì tôi có sư phụ rồi. Nam Hải Ngạc Thần cả giận nói: - Sư phụ mi là ai? Bản lãnh của ông ấy còn hơn ta nữa sao? Ðoàn Dự nói: - Tôi chắc lão gia không hiểu tí gì về sở học của sư phụ tôi. Tôi hãy hỏi lão gia có hiểu gì về nghĩa lý Công dương học không? Lão gia có biết Chung Ðỉnh cùng Giáp Cốt văn là gì không nào? Nam Hải Ngạc Thần ngơ ngác không hiểu Công Dương học cùng Chung Ðỉnh Giáp Cốt văn là cái quái gì mà cũng chưa từng nghe ai nói đến bao giờ.