Thấy cô bé không đáp, Tả Tử Mục lại nói: - Nhảy xuống đây mau! Ðoàn Dự vội xen vào: - Ấy không được đâu! Sao lại ngu thế! Cao như vậy mà bảo nhảy xuống để té chết người ta à? Chàng vừa dứt lời, không ai nhịn được đều rũ ra mà cười. Mấy cô nữ đồ đệ phe Tây nghĩ thầm: cậu này trông có vẻ là một trang tuấn kiệt, sao lại ngớ ngẩn đến thế được. Cô gái kia đến ngồi trên xà nhà, thần không hay, quỷ không biết thì võ công đã đến mức tuyệt cao rồi, mà cậu ta lại bảo bắc thang cho cô xuống khiến ai nấy phải cười vỡ bụng. Trên xà nhà cô gái nói chõ xuống: - Ngươi có đền ta hai con rắn, ta mới xuống đàm thoại với ngươi! Tả Tử Mục nói: - Hai con rắn độc có chi đáng kể? Bắt đâu chả được? Tả Tử Mục nói có vẻ đỡ gay gắt là trong thâm tâm lão nghĩ lung lắm: "Con nhỏ này dù chơi đùa được với rắn độc không sao, nhưng nó chỉ là đứa trẻ nít chả có gì đáng ngại. Chỉ e đằng sau nó còn có sư phụ, sư huynh hẳn là những tay ghê gớm". Cô gái nghe Tả Tử Mục nói vậy liền bảo: - Ngươi tưởng dễ lắm ư? Thử đi bắt về cho ta xem nào? Tả Tử Mục lại giục: - Hãy xuống đây đã! Cô gái nói: - Ta không xuống đã sao? Tả Tử Mục nói: - Ngươi không chịu xuống, tá sẽ kéo xuống. Cô gái cười khanh khách nói: - Ngươi thử làm đi! Nếu kéo được ta ta cho là giỏi. Tả Tử Mục nghĩ mình đường đường là một vị tôn sư đang ở trước mặt bao nhiêu tay anh chị trong phái võ lâm cùng các môn đồ chả lẽ lại đi giằng co với đứa trẻ nít bèn quay lại bảo Song Thanh đạo cô: - Song Thanh sư muội! Sư muội cho một tên nữ đệ tử lên kéo cổ nó xuống đây! Song Thanh đạo cô đáp: - Môn đồ phe Tây chả có đứa nào giỏi khinh công cả. Tả Tử Mục sầm nét mặt lại, toan nói nữa thì cô gái lại lên tiếng: - Ngươi không đền ta hai con rắn thì đây ta cho ngươi coi cái này hay lắm. Nàng thò tay vào bọc lấy ra một vật tựa như cái đũa bằng vàng lấp lánh, nhằm Cung Nhân Kiệt ném xuống. Nhân Kiệt tưởng là một thứ ám khí không dám giơ tay ra đón lấy, nhích chân trái sang một bên để tránh, bất ngờ cái đũa vàng đó lại là một sinh vật, ở trên không nghoe ngẩy rồi chui tuột vào lưng mình. Bấy giờ hắn mới biết là một con rắn nhỏ sắc vàng. Con này linh hoạt vô cùng, chạy từ sau lưng ra trước ngực, lên đầu rồi chạy tứ tung trong khắp mọi nơi trong người gã. Ðoàn Dự thấy vậy cười nói: - Hay lắm! Hay lắm! Con rắn chơi trò này thú tuyệt! Kim xà bò mỗi lúc một nhanh thêm, nhanh đễn nỗi toàn thân Nhân Kiệt chỉ thấy một mầu vang rực. Bấy giờ Lăng Tiêu Tử đạo nhân chùa Ngọc Chân, núi Ai Lao như chợt nhớ ra điều gì, bất giác la thất thanh: - Phải... phải chăng đây... đây là con Kim Linh, một trong Vũ huyệt tứ linh? Mã Ngũ Ðức hỏi: - Xin hỏi đạo huynh: Vũ huyệt tứ linh là cái chi vậy? Lăng Tiêu Tử biến sắc nói: - Ðây không tiện nói, xin để lúc khác. Ðoạn ngửng lên xà nhà nói với cô gái: - Thưa cô nương! Lăng Tiêu Tử xin có lời chào! Nói xong cúi đàu thi lễ. Cô gái tuy tay cầm rắn mà vẫn ung dung thò vào bọc lấy hạt dưa ra bỏ vào miệng nhìn Lăng Tiêu Tử mỉm cười không đáp. Lăng Tiêu Tử quay lại nói với Tả Tử Mục: - Xin kính mừng Tả huynh đã thắng cuộc so kiếm. Thôi bần đạo xin cáo từ vì có chút việc gấp phải đi ngay. Rồi không chờ Tả Tử Mục trả lời, băng băng ra khỏi sảnh đường. Khi đi ngang qua bên cạnh Cung Nhân Kiệt, Lăng Tiêu Tử tránh xa ra, nét mặt đầy vẻ sợ sệt. Ðang lúc Tả Tử Mục nhìn con Kim xà, không hiểu là vật gì, Mã Ngũ Ðức lại càng kinh ngạc hơn, nghĩ thầm: "Kiếm pháp phái chùa Ngọc Chân, núi Ai Lao kể vào bậc nhất trong các phái võ lâm tỉnh Vân Nam, Lăng Tiêu Tử đạo nhân xưa nay vẫn có ý tự phụ khinh người ra mặt, sao nay thấy con kim xà mà phải khủng khiếp? Nhất là đối với cô gái kia lại tỏ ra có thái độ khúm núm kính cẩn đến thế là nghĩa làm sao?". Chợt nghe trong miệng cô gái thổi "phù phù" mấy tiếng, con kim xà bò lên má Cung Nhân Kiệt rồi lướt qua mắt, qua mũi. Nhân Kiệt thò tay ra bắt, nhưng rắn thần lanh lẹ vô cùng Nhân Kiệt không tài nào mó được vào mình nó thì còn bắt làm sao được. Tả Tử Mục lại gần, thanh trường kiếm vụt phóng ra, con kim xà đang bò trên mắt trái Nhân Kiệt thấy mũi kiếm phóng tới liền co lại tránh khỏi. Mũi kiếm cũng chỉ tới ngoài da mí mắt mà thôi, nên không hề hấn gì. Tuy đâm không trúng kim xà nhưng người xem cũng phải thán phục Tả có biệt tài phóng kiếm, mũi kiếm chỉ vào sâu phân nửa là Nhân Kiệt phải lòi con ngươi. Song Thanh đạo cô tự nghĩ "Kiếm thuật Tả huynh thật là quỷ khốc, thần sầu. Ta thực còn kém xa. Hãy nói một miếng "Kim Châm độ kiếp" vừa rồi, ta đâu có được tuyệt diệu như thế?" "Chát chát chát chát". Tả Tử Mục lại chém luôn bốn nhát liền mà dường như con kim xà có mắt cả ở trên lưng nên nó tránh được hết, mỗi nhát chỉ khe chừng sợi tóc.
Cô gái gọi bảo: - Lão già râu rậm kia! Kiếm pháp của ngươi đã khá đấy! Nàng lại chím môi thổi "phù phù". Con kim xà lập tức chạy xuống dưới ẩn, không nhìn thấy đâu nữa. Tả Tử Mục còn đang ngơ ngác, Cung Nhân Kiệt đập hai tay, hai chân loạn cả lên thì ra con kim xà đã chui vào trong quần gã. Ðoàn Dự vừa vỗ tay vừa cười ha hả nói: - Bây giờ mới thật là mở rộng tầm con mắt. Hay tuyệt là hay! Cung Nhân Kiệt vội cởi bỏ quần áo ngoài ra để hở cặp đùi mập mạp đầy lông lá. Cô gái vẫn vẻ mặt tự nhiên, chẳng e dè gì cả lên tiếng gọi to: - Tên ác ôn kia! Tính mi thích áp bức người, sỉ nhục người, bây giờ ta làm cho mi trần như nhộng, thử xem mi có biết xấu hổ không? Nàng lại thổi phù phù hai cái. Con kim xà dường như nghe hiểu lệnh truyền: một tia ánh vàng loé ra, nó chui ngay vào tận trong quần đùi Cung Nhân Kiệt. Trong nhà luyện võ sảnh có vô số thiếu nữ, Nhân Kiệt dù sợ chết cũng đành chịu chứ không sao cởi nốt chiếc quần đùi ra. Gã la lớn lên một tiếng rồi lảo đảo chạy ra ngoài... Cung Nhân Kiệt vừa chạy đến cửa sảnh đường, bất thình lình ngoài cửa cũng có người bước vào. Cả hai bên cùng vội quá thành ra đụng mạnh đánh "binh" một cái, Cung Nhân Kiệt bị đẩy ngược trở lại, còn người ngoài cửa bước vào đang ngẩng mặt lên trời bị hất ngã ngửa. Tả Tử Mục nhìn thấy kêu lên: - Dung sư đệ Cung Nhân Kiệt quên cả con kim xà trong mình, vội chạy lại nâng sư thúc dậy. Ðang nâng dở dang thì con kim xà khuấy động trong mình, Cung Nhân Kiệt la lên một tiếng, thò tay vào mò rắn, đành buông sư thúc ra cho té xuống. Trên xà nhà cô gái cười khanh khách nói: - Ta chỉnh mi thế là đủ rồi! Trong miệng cô lại xùy một tiếng dài, con kim xà ở trong quần đùi Cung Nhân Kiệt liền chui ra, rồi theo bờ tường chạy vút lên xà nhà, nhanh như chớp chuồn vào lòng cô gái. Lần này Cung Nhân Kiệt nâng được sư thúc lên, cả kinh líu lưỡi gọi: - Dung... Dung sư thúc! Sư... sư thúc làm sao vậy? Tả Tử Mục chạy lại xem thì sư đệ mình hai mắt đã trợn ngược lên, mặt đầy vẻ căm phẫn và tắt thở mất rồi. Tả Tử Mục cả kinh vội làm mọi cách hô hấp nhân tạo, nhưng không sao cứu cho hồi tỉnh lại nữa... Nguyên người này tên gọi Dung Nguyên Quy cùng học võ với Tả Tử Mục. Võ công tuy chưa bằng Tả nhưng so với Cung Nhân Kiệt thì còn hơn nhiều. Thế mà làm sao không tránh được cái đụng vừa rồi đã là chuyện lạ, nhất là đụng một cái mà chết thì lại càng vô lý hơn nữa. Tả Tử Mục biết đích là Nguyên Quy đã bị trọng thương từ trước lúc bước vào, vội tra xét vết thương. Vừa cởi áo ra đã nhìn thấy trên bụng Nguyên Quy có 12 chữ: "Giờ Tý đêm nay, đảng Thần Nông sẽ diệt phái Vô Lượng". 12 chữ nét thâm quầng ăn sâu lẫn vào trong da, không phải do bút mực viết ra, cũng không phải do mũi nhọn sắc vạch vào. Tả Tử Mục chú ý nhìn một lát, bất giác nổi giận đùng đùng, tay cầm thanh trường kiếm đập xuống đất, nghiến răng quát to: - Ðể rồi xem đảng Thần Nông diệt phái Vô Lượng hay là phái Vô Lượng sẽ diệt đảng Thần Nông? Thù này không trả sao phải giống người? Nguyên 12 chữ kia viết bằng một thứ độc dược ghê gớm, thuốc độc ngấm xuống làm cho sắc da thâm lại. Tả Tử Mục xem hết các chỗ trong mình Dung Nguyên Quy, không thấy có chỗ thương tích nào khác nữa. Xét nghiệm xong Tả Tử Mục gọi: - Nhân Hào, Nhân Kiệt đâu? Mau ra ngoài xem có thấy gì không? Cam Nhân Hoà và Cung Nhân Kiệt là hai đại đồ đệ Tả Tử Mục vội chống trường kiếm vâng lời sư phụ chạy ra. Từ lúc đó nhà võ sảnh nhốn nháo cả lên, không ai ngó gì đến Ðoàn Dự cùng cô gái trên xà nhà nữa, mải xúm quanh xác Dung Nguyên Quy bàn bạc. Mã Ngũ Ðức hỏi: - Ðảng Thần Nông ít lâu nay mỗi ngày một làm dữ. Tả Tử Mục cho ta hay vì sao lại kết mối thâm thù với tôn phái? Tả Tử Mục thấy sư đệ bị thảm tử, lòng đau như cắt, nghẹn ngào đáp: - Ðầu đuôi câu chuyện vì hái thuốc mà ra. Mùa thu năm ngoái bốn tên hương chủ đảng Thần Nông đến cung Kiếm Hồ xin vào yết kiến và yêu cầu tôi cho chúng ra mé sau núi hái thuốc. Kể ra thì việc hái thuốc cũng chẳng có gì quan trọng, đảng Thần Nông lấy nghề hái thuốc làm sinh kế và trước nay vẫn không có thù hiềm gì với phái Vô Lượng cả. Nhưng chắc Mã Ngũ ca cũng đã biết, chúng tôi đâu dám tự tiện đê người ngoài ra vào mé sau núi được, đừng nói đảng Thần Nông là chõ sơ giao ngay đến các bạn hữu thân thiết cũng chưa để ai ra du ngoạn mé sau núi cả vì đó là quy luật của tổ tiên truyền lại nên bọn tôi không dám vi phạm. Ngoài ra chẳng có chuyện gì gây thù oán cả. Ðang lúc nói chuyện, một người từ ngoài cửa bước vào. Ngỡ ai té ra là Lăng Tiêu Tử, ông bỏ ra đi từ lúc thấy con kim xà, giờ lại trở lại. Lăng Tiêu Tử vẻ mặt bơ phờ, trên má còn một vết máu dài, chiếc mũ đạo sĩ rơi đâu mất, đầu tóc bù xù, tỏ ra vừa trải qua một cuộc giao đấu kịch liệt và bị thảm bại.
Tả Tử Mục giật mình hỏi: - Lăng Tiêu đạo... đạo huynh. Ðạo huynh làm... làm sao thế? Lăng Tiêu Tử hầm hầm đáp: - Ở đời chưa từng thấy bọn nào dã man đến thế bao giờ. Chúng bảo không cho xuống núi... Thế rồi... một mình không địch lại với bốn năm đứa. Tả Tử Mục hỏi: - Phải chăng đạo huynh vừa đánh nhau với đảng Thần Nông? Tiêu Tử nói: - Ðúng rồi bọn nó đã trấn giữ hết các ngả đường và bảo: từ giờ cho đến sáng rõ, bất luận là ai cũng không cho xuống. Cô gái ngồi trên xà nhà cắn hạt dưa,vẫn lắc lư đôi chân bỏ thõng bỗng cầm một hạt ném trúng giữa trán Ðoàn Dự nói: - Này cậu! Có ăn hạt dưa không? Lên đây chơi nhé! Ðoàn Dự đáp: - Không có thang thì làm sao tôi lên được? Cô gái đáp: - Dễ lắm mà Nói rồi cởi chiếc dây lưng màu lục, thả một đầu xuống bảo: - Cậu nắm lấy đầu dây này để tôi lôi lên! Ðoàn Dự nói: - Tôi nặng lắm, cô nương lôi không nổi đâu! Cô gái cười nói: - Thì hãy thử xem sao, không sợ té chết đâu!
Ðoàn Dự nắm lấy đầu dây lưng, bất ngờ thấy lạnh buốt rồi sợi dây lại ngo ngoe, nhìn kỹ xem thì đâu có phải dây lưng mà là con rắn sống, mình dài và nhỏ, từ trên xuống dưới đều bằng nhau, mới trông sơ qua thì không ai biết là rắn. Cô gái cười khanh khách nói: - Ðây là con Thanh Linh, nó bền hơn cả dây sắt đấy, kiếm sắt chặt cũng không đứt, cậu nắm lấy mau! Ðoàn Dự đánh bạo đưa tay ra nắm lấy thì thấy ram ráp chứ không trơn tuột như rắn thường. Cô gái vừa dặn: "Nắm chắc nghe!" vừa nhẹ nhàng kéo Ðoàn Dự bổng lên khỏi mặt đất, rồi cả hai tay rút luôn mấy cái, xách Ðoàn Dự lên trên chiếc xà ngang. Ðoàn Dự trông cô gái thu con Thanh Linh lại quấn vào thắt lưng ba vòng, rất lấy làm kính phục những vẫn sợ hãi hỏi lại: - Con rắn này không cắn người hay sao? Cô gái đáp: - Ta có bảo cắn nó mới cắn, còn tự nhiên thì nó không cắn ai bao giờ. Cậu đừng sợ gì cả. Ðoàn Dự nói: - Cô nương nuôi nó, nó quen một mình cô mà thôi. Cô gái bảo: - Không phải! Không quen cũng không sao, cậu sờ vào người nó mà xem! Nói rồi cầm một con rắn trong tay trao cho Ðoàn Dự. Ðoàn Dự xua tay đáp: - Không, không, tôi chịu thôi! Vừa nói vừa lùi lại sau, nhưng vì ngồi không vững loạng choạng té nhào xuống. Cô gái nắm ngay được sau gáy kéo lên để ngồi tựa bên mình rồi cười nói: - Thật cậu chẳng biết chút võ công nào cả, thế thì lạ nhỉ! Ðoàn Dự đáp: - Có chi đáng lạ? Cô gái nói: - Không biết võ mà dám một mình đến đây, tất bị ác nhân bắt nạt. Cậu đến có chuyện chi? Ðoàn Dự thấy nét mặt cô có vẻ thân mật, nên tuy mới gặp lần đầu cậu đã coi như người trong nhà, muốn đem chuyện mình đến đây thuật lại, bỗng nghe có tiếng chân người từ ngoài cửa bước vào. Ðoàn Dự nhìn ra xem ai thì là hai gã Cam Nhân Hào và Cung Nhân Kiệt.