Hôm sau Minh phải lén tiếng, chàng đã thú thực kết quả của                    cuộc tình lén lút này. Chị Hai nổi điên lên, nhưng không ngờ                    khi ấy Minh rầu rĩ nói sẽ tự tử để cho                   yên chuyện thì tình thế xoay chuyển bất ngờ ngay. Có lẽ chị                    Hai còn thương Minh ghê gớm nên mới phải san sẻ tình yêu cho                    Hoa. Hơn thế nữa, nếu trong gia đình                   này không có Minh, sự việc sẽ ra ra? Công việc đồng áng ai là                    người cai quản được. Cuộc sống của cả gia đình sẽ lâm vào tình                    trạng bi đát ngay lập tức. Bởi vì                   trong quá khứ, những ngày Minh đau ốm, gia đình nàng đã phải                    mướn nhiều người làm nhưng không ai có thề cáng đáng được. Vậy                    mà số tiền trả công thợ còn trội hơn cả tiền hoa lợi thu vô                    nữa mới đáng nói. Có lẽ đây cũng là một yếu tố quan trọng để                    Hai phải ép bụng nhường lại người yêu cho em mình.
                   
                   Tuy nhiên, Hoa cũng biết thân biết phận, nên nàng cũng không                    hẹp hòi gì khi biết Minh vẫn còn lẹo tẹo với chị Hai, và nhiều                    khi nàng còn cố tạo những dịp                   cho Minh gần gủi chị Hai mình. Nhất là khi cái bụng Hoa căng                    to lên vì gần tới ngày sanh nở. Hoa đã có lần đẩy chị Hai vô                    lòng Minh ngoài đồng, nửa đùa nửa                   thực, nói: 
                   - Tối nay em giao lại anh Minh cho chị Hai ngủ ở ngoài ruộng                    đó. Ông ấy làm em mệt mỏi quá rồi, chịu không nổi nữa đâu.
                   
                   Minh cười hì hì và hôm đó hai người trở về nhà thực khuya.                    Những ngày Hoa sanh đẻ, nàng biết Minh đã mò mẫm vô phòng chị                    Hai và chị nàng hình như cũng cho đó là điều không có gì quá                    đáng, bởi vì khi câu chuyện của Hoa chưa vỡ lở, Minh cũng đã                    mò vô phòng Hai nhiều lần, gần như công khai và được sự chấp                    thuận của tất cả mọi người trong gia đình. 
                   
                   Mối tình tay ba này tuy không ai nói ra, nhưng cũng đã ngầm                    mặc nhiên công nhận ngay từ đầu rồi. Nhất là khi Hoa sanh con,                    chỉ được vài ngày là thằng bé vắn số qua đời. 
                   
                   Sáng nay lững thững đi dòc theo bờ sông, men ra ruộng mía rậm                    rạp này làm Hoa liên tưởng tới những ngày qua như một giấc                    mộng. Nàng nhớ lại cái chết của Minh và chuyện tối hôm qua                    trên chiếc ghe tam bảng, giữa thầy Sô, chị Hai và nàng. Thật                    tình ông thế nào tưởng tượng được. Cả hai cùng chấp nhận ân ái                    cùng một lúc với thầy Sô như vậy trước mặt nhau. Lúc trước với                    Minh, dù cho là hai chị em lấy chung một chồng, cũng chưa có                    bao giờ có cử chỉ gì suồng sả trước mặt nhau. Vậy mà tối qua,                    cả hai cùng rên rỉ, cùng quằn quại trong vòng tay một người xa                    lạ một cách nhiệt tình dâng hiến như vậy mới kỳ cục.
                   
                   Nàng nhớ thực rõ, khi hai chị em bị con ma rượt, bỏ cả thây ma                    của Minh, chạy bán sống bán chết. Tới khi hoàn hồn thì chị Hai                    nhất định đòi trở lại đem xác Minh đi Ai ngờ tới nơi đã thấy                    con ma đó đang ăn thịt cái xác của Minh ngay trong huyệt đạo                    mới đào và lần này, Hoa đã bị xỉu đi không còn biết gì nữa.                    Tới khi nàng tỉnh dậy đã thấy thân thể trần truồng, nằm trong                    vòng tay thầy Sô trên chiếc ghe tam bảng của mình và bên cạnh                    là chị Hai đang ần ái vđi thầy Sô một cách cuồng nhiệt.
                   
                   Ngay khi thấy cảnh ấy, nàng đã định la lên, nhưng chân tay rời                    rã, sức lực yếu đuối chẳng khác gì con cua mới lột, nên đành                    nằm yên ngắm nhìn hành động lạ
                   lùng của chị Hai. Chỉ vài phút sau, cả chị Hai và thầy Sô cùng                    nhìn thấy nàng tỉnh dậy một lượt. Chị Hai hình như không để ý                    gì tới hành động dâm loạn của bà ta,
                   chị ôm chầm lấy Hoa mừng rỡ tới rưng rưng nước mắt. Chị nói:
                   - Lạy Trời lạy Phật, em con đã tai qua nạn khỏi rồi. 
                   Rồi chị Hai lại ôm lấy thầy Sô mà nói: 
                   - Con xin cảm tạ ơn thầy cứu mạng chị em con.
                   Bây giờ em con đã ưnh rồi. Chúng con dù có phải làm thân trâu                    ngựa hếtkiếp này hầu hạ thầy cũng cam lòng. Nghe chị Hainói,                    Hoa thật hoang mang. Thìra chính
                   thầy Sô lại là người ân nhân của cả hai chị em trong lúc thập                    tử nhất sinh đó hay sao. Nhưng cái cảnh trước mắt này là thế                    nào. Hoa còn đang hoang mang thì thầy
                   Sô đã mỉm cười bảo chị nàng: 
                   - Cô này còn yếu lắm, để ta hà hơi một lúc nữa xem sao.
                   Chị Hai có vẻ ái ngại nói:
                   - Thầy có mệt lắm không, phải nghỉ một lát cho lại sức đã chứ.                    Bề gì thì em con cũng đã tỉnh rồi. Thầy Sô lắc đầu nói:
                   - Nếu tôi không cố một chút nữa, e rằng con nhỏ này lại ngất                    xìu đi nữa bây giờ, hồn nó mới nhập thể, coi vậy mà chưa yên                    đâu.
                   
                   Nói xong, thầy Sô cúi xuống hôn lên môi Hoa một cách cuồng                    nhiệt. Nàng thấy toàn thân rung động thực sự Những cảm giác tê                    chồn chạy dài khắp thân thể.
                   Hai bàn tay thầy Sô lúc ấy cũng xoa bóp khắp châu thân Hoa,                    không chừa một chỗ nào. Hoa cảm thấy thực rõ những bắt                    thịtnàng cương cứng lên theo những ngón tay kỳ diệu ấy của                    thầy Sô.
                   
                   Nàng bắt đầu hiểu hoàn cảnh hiện thời, nhưng cũng không khỏi                    mắc cỡ vì cách chữa trị kỳ cục của ông thầy già này. Trong lúc                    ấy, có lẽ Hai đã đọc được ý nghĩ                   trong đầu Hoa, nàng ghé sát tai Hoa thì thầm:
                   - Tối qua, nếu không có thầy Sô tới kịp thời thì cả hai chị em                    mình đã bỏ mạng với con ma cái kia rồi. Và cả đêm thầy Sô đã                    tiếp sức cho em, gọi hồn nhập xác,
                   nếu không giờ này em đã là kẻ mất trí từ lâu rồi: Em đừng nghĩ                    ngợi bậy bạ nghe.
                   Bấy giờ Hoa mới vỡ lẽ ra là thế. Mà quả thực, chỉ vài phút sau,                    Hoa cảm thấy khoẻ khoắn lạ lùng, nàng đã để ý không phải thầy                    Sô hôn lên môi nàng như                   những lần Minh làm tình với nàng. Hình như ông đang ngậmhẳn                    ỉấy miệng Hoa, thổi qua cổ họng nàng những làn hơi lạnh khủng                    khiếp làm Hoa tỉnh hẳn người.
Nhưng hai bân tay ông thì ngược lại. Chúng di động thoa bóp                    bên ngoài làm thân thể nàng nóng lên thấy rõ. Hoa bắt đầu cử                    động được một cách yếu ớt trong                   tiếng rên rỉ đã bật ra khỏi cửa miệng. Lúc ấy thầy Sô đã ngưng                    lại. Quay sang chị nàng, ôm lấy Hai, kéo hẳn cái thân thể                    trắng ngần, nõn nà ấy vô lòng mơn trớn                   vầy vò một cách thực hung bạo. Khác hẳn với những ve vuốt nhồi                    bóp nhẹ nhàng như trên thân thể nàng vừa rồi.
                   
                   Lúa ấy Hai thở hồng hộc, đón nhận những ái ân cuồng bạo của                    thầy Sô trên da thịt trần truồng, trong nắng ban mai đang le                    lói xuyên qua những tào dừa nước                   phủ kín con thuyền. Cảnh tượng trái khoáy này không thế nào                    Hoa hiểu nổi trong lúc ấy. Nhưng bây giờ thì nàng đã vở lẽ ra                    lý do những hành động bạo dâm cuồng                   loạn ấy tác động nhưthếnào vào cơthể con người trong những lúc                    đứng cheo leo trên bờ vực thẳm của tuyệt vọng và sợ hãi.
                   
                   Hoa nhìn ra giòng sông về hướng nhà thầy Sô. Nàng nong đợi                    bóng dáng con thuyền tam bảng mà thầy Sô đã mượn để trở về nhà                    ngày hôm qua. 
                   - Em ra đây đón thầy Sô à? 
                   Hoa giật mình quay lại vì câu hôi của chị Hai sát ngay bên                    tai, nàng bẽn lẽn nhìn chị, trả lời: 
                   - Dạ, ổng nói thế nào sáng nay cũng tới thăm tụi mình phải                    không chị?
                   Hai gật đầu.
                   - Chị cũng mong như vậy.
                   Hoa léln lỉnh nhìn chị, hỏi: 
                   - Chị còn mong cái gì nữa ấy chứ?
                   Hai hiểu ý em, phát mạnh tay vô mông nàng, gắt nho nhỏ:
                   - Con quỉ cái, còn mày có vừa gì đâu mà nói cái ấy chứ.
                   Hoa nắm lấy tay chị cười nhợt nhã. 
                   - Chị có thấy kỳ cục không, tự nhiên tụi mình có vẻ văn minh                    quá phải không?
                   - Văn minh là như vậy hả, mày học được ở đâu vậy? 
                   Hoa ôm lấy chị, thì thầm: 
                   - Em chỉ bắt chước chị thôi mà.
                   Hai đập vô lưng em bồm bộp, la:
                   - Cái con nỡm này có buông tao ra không, đồ khỉ.
                   Người ta thấy cười cho thối mũi bây giờ kìa.
                   Hoa lại nhợt nhã:
                   - ở đây đồng không mông quạnh, có ai đâu mà thấy Bữa tối hôm                    đó không nói làm gì, vì trời tối thui. Chứ lúc mặt trời lên                    cao rồi mà chị có sợ ai nhìn thấy                   đâu.
Hai biết em mình nói nhây, nàng luồn hai tay thọc vô nách Hoa                    làm cô nàng cười ré lên, thu mình lại. Được nước, Hai làm tới,                    nàng biết em mình có tánh sợ nhột, nên mỗi lần có chuyện là                    nàng lại dở cái sách ấy ra là Hoa phải đầu hàng vô điều kiện                    ngay.
                   - Mày còn nói cái giọng đó hay thôi. .
                   - Hí.. hí... thôi không nói nữa đâu.
                   - Được rồi, tao tin mày. Nếu còn dở cái giọng đó nữa ra, tao                    thọc lét cho mày chết luôn. 
                   Nói xong, Hai buông emta. Hoa hơi lùi lại mộtchút, vẫn cười hí                    hí, mặt mũi đỏ gay.
                   - Chị này ác quá à, bộ em nói cái gì không có sao?
                   Hai dơ một ngón tay lên, làm bộ như muốn thọc vô nách Hoa.
                   - Đó đó nó mới nói đó đã quên ngay rồi phải không. 
                   Hoa lùi hẳn lại, la lên. 
                   - Không có nói nữa đâu nhe:
                   Hai cười, nói:
                   - Được rồi, mày biết điều như vậy là hay.
                   Chị Hai à.
                   - Cái gì..
                   Hoa nói nho lại:
                   - Thú thực với chị, không hiểu sao em thấy lo lo thế nào ấy                    không biết. 
                   - Lo vụ gì chứ?
                   - Còn vụ gì nữa mà chị hỏi. Thầy Sô hứa giúp tụi mình. Nhưng                    mà chị thử nghĩ coi. Tại sao ông ta tự nhiên lại tốt với chúng                    mình như vậy. Từ trước tới giờ, chúng mình có phải là đệ tử                    hay bà con ruột thịt gì với ông ấy đâu.
                   Hai tư lự.
                   - Tao cũng nghĩnhưmày, nhưng mày biết đó. Đàn ông nào cũng là                    đàn ông. Nhất là một người như thầy Sô Vừa già, vừa xấu, lại                    chẳng giầu sang gì. Thử hỏi tự nhiên ôm được cả tao lẫn mày có                    phải là lý do cho ông ta bám lấy tụi mình hay không? 
                   - Em cũng nghĩ chỉ có thế thôi. Ngoài ra làm gì còn lý do nào                    khác nữa, phải không chị? Giữa chỗ chị em mình với nhau. ở đây                    lại không có ai. Tao hỏi thực mày. Lúc ấy mày có thấy khó chịu                    hay bực bội gì không?
                   Hoa cười hơi bẽn lẽ, nói: 
                   - Chị thì sao?
                   Hai mỉm cười: 
                   - Không biết mày nghĩ như thế nào. Còn tao, lúc đầu biết ông                    ta đang gỡ gạc, mà mình lại ở cái thế không thế nào từ chối                    được nên đành để yên. Nhưng... Thấy Hai bỏ dở câu nói, Hoa hỏi                    ngay: 
                   - Nhưng sao?
                   Hai nhìn ra mé sông, nói nhỏ lại:
                   - Nhưng thực không ngờ, chỉ vài phút sau, tự nhiên tao thấy                    thương ông ta một cách kỳ cục. Ngay cả những lần ăn nằm với                    thằng Minh cũng chưa bao giờ tao có
                   những cảm giác ấy. 
                   
                   Hoa tới sát bên chị, từ phía sau, vòng tay ôm lấy bụng Hai thì                    thầm:
                   - Sao kỳ lạ, hình như chị em mình cùng có chung một cảm nghĩ,                    một hành động. Nói ra chị đừng giận em. Hồi lấy anh Minh cũng                    thế, mà bây giờ cũng vậy.
                   Không lý hai đứa mình trời luôn bắt gắn bó chung một mối tình                    hay sao?
                   Hai hơi quay lại, hỏi: 
                   - Bộ mày cũng nghĩ như tao hả? 
                   Hoa gật nhẹ đầu, nói:
                   - Em cũng có ý nghĩ y như chị. Lúc đầu hình như chịu đựng. Sau                    đó có lẽ là hiến dâng thực sự. Trong sự dâng hiến này, nói ra                    thì mắc cỡ, thực sự chính em cảm
                   thấy thèm khát được người ta ve vuốt, ân ái như vậy từ lâu mà                    không dám nói ra. Bởi vậy em mới nóng lòng ra đây trông ngóng                    ông ta. 
                   - Mày có nghĩ ông ta sẽ trở lại không?
                   - Chắc chắn ông ta sẽ trở lại rồi, vì còn phải trả chiếc ghe                    cho tụi mình chứ. Hơn nữa, ông ấy cũng phải cho hai đứa mình                    hay cái xác của anh Minh ra sao rồi.
                   - Ừ mày nói có lý. Nhưng không hiểu sao bây giờ vẫn chưa thấy                    tăm hơi ông ấy đâu.
                   - Theo em nghĩ, có lẽ ông ta còn phải đi tìm cái xác ấy Không                    biết con quỉ cái kia có tha đi đâu không. Lúc ấy thấy nó xuất                    hiện bất ngờ, cười lên the thé làm em sợ đái cả ra quần mà                    không hay. Tao cũng có hơn gì mày. Nhất là lúc trở lại, khi                    rọi đèn pin ngay vô mình nó làm tao tá hỏa. Bật ngược trở lại                    sỉu đí ngay. Trời Phậtthương. Lúc ấy chúng mình ré lên làm                    thầy Sô ở trong nhà chạy tới, nếu không có lẽ cả tao lẫn mày                    đều toi mạng với con ma ấy rồi. 
                   Bỗng Hoa chỉ ra mé sông reo lên mừng rỡ.
                   - Chị Hai coi kìa, có phải thầy Sô đang chèo ghe kia không?                   
                   Hai cũng reo lên sung sướng.
                   - Đúng là ông ấy rồi chứ còn ai vào đó nữa.
                   Hoa tinh nghịch luồn cả hai tay vô mình chị, rà lên trên bộ                    ngực căng tròn, nói:
                   - Coi nè, chưa gì đã cương lên rồi. 
                   Hai nắm lấy tay Hoa hất ra, ré lên: 
                   - Đồ quỉ nè, có buông tao ra không.
                   Hoa cười như nắc nê, làm tới. Nàng định thọc cả hai tay xuống                    dưới. Ai ngờ tay nàng vừa rà tới bụng đã làm Hai nhảy nhổm lên                    giận dữ, xô nàng té lăn cù xuống đất. Chưa bao giờ Hoa thấy                    chị nàng nổi điên lên một cách bất ngờ như vậy. Hoa ngơ ngác,                    nhìn chị khó hiểu. Trong khi đó Hai cắm đầu chạy như bay về                    nhà. Hoa cố gọi nhưng chị nàng đã khuất rạng sau bãi mía. Nàng                    định đuổi theo thì chiếc ghe thầy Sô cũng đã gần tới bờ. Cực                    chẳng đã nàng phải ở lại đón thầy Sô định bụng sẽ tìm chị xin                    lỗi và hỏi cho ra nhẽ tại sao Hai lại giận dữ như vậy.
                   
                   Hoa nghĩ, dù cho nàng nó mò mẫm tới chỗ kín đáo nhất của Hai                    cũng có sao đâu. Tối qua cả hai đứa chả trần trụi nằm kếbên                    nhau làm tình với thầy Sô đó hay sao. Nhất là ngay lúc đầu,                    thầy Sô còn đè Hai nằm ngửa trên bụng nàng. Khi Hai rên rỉ đã                    chẳng nấm cứng lấy mình nàng là gì, có cái gì xảy ra đâu.                    Không hiểu sao tự nhiên chỉ có thế mà chị nàng nổi điên lên                    được kể cũng lạ.
                   - Em nghĩ cái gì mà thừ người ra vậy?
                   Thầy Sô đã cột ghe và tới bên Hoa. Nàng cố giữ vẻ tự nhiên mỉm                    cười trả lời:
                   - Dạ, con có gì đâu. Sao thầy tới trễ quá vậy? 
                   - Ờ hôm qua về tới nhà mệt quá, ngủ một giấc không còn biết                    trời trăng là :gì nữa. Sáng nay dậy lại cố đi tìm xác chồng em                    mất cả buổi nên giờ này mới qua đây được. 
                   - Thầy tìm được xác anh ấy rồi à?
                   Thầy Sô lắc đầu.
                   - Chưa, nhưng đã thấy dấu tích. Có lẽ nó lôi qua tuốt bên khu                    rừng Vĩnh Hội cũng không chừng:
                   Hoa lo lắng hỏi: 
                   - Bộ thầy chưa tới đó à?
                   - Ta cũng định đi, nhưng sợ về trễ, các em mong, nên phải lật                    đật qua đây ngay. Bề gì thì mình cũng tìm thấy hướng của nó                    rồi. 
                   - Vậy bao giờ thầy mới tính đi nữa? 
                   - À chắc sáng sớm mai đi cho chắc ăn, vì thế nào cũng phải đi                    xa lắm. Nếu đi trễ trời tối làm ăn gì được trong khu rừng rậm                    rạp ấy.
                   - Thầy có sợ để lâu nhỡ có ai thấy xác anh ấy không thầy?
                   Thầy Sô lắc đầu, nói:
                   - Em cứ yên tâm, khu rừng đó cả đời không ai bước chân tới bao                    giờ. ớ đó toàn vũng lầy, dừa nước với cây bần thôi mà. "
                   Nghe thầy Sô nói, Hoa hơi yên tâm. Cả hai đi dọc theo bãi mía                    trở về nhà. Vừa qua khúc quanh, thầy Sô đi sát hẳn vào bên                    Hoa. Nơi đây con đường vòng vô phía trong khuấthẳn tầmmắtmọi                    người. Thầy Sô vòng tay ôm lấy Hoa kéo nàng sát vô mình ông.                    Hoa biết ông muốn gì. Nàng ép sát người lại. Thầy Sô mỉm cười                    thích thú, cúi hẳn xuống hôn lên miệng Hoa. Miệng ông ngọt lịm                    nhưcó ngậm đường. Hoa le lưỡi liếm hẳn vồ trong, trong khi tay                    thầy Sô rà xuống dưới. Hoa hơi
                   cong người lên, thì thầm:
                   - Thầy ơi, ở đây dễ bị người ta nhìn thấy. 
                   Thầy Sô ngước lên, nói nho nhỏ:
                   - Hay là chúng mình chui vô bãi mía này nhe. 
                   Hoa gật đầu thực dễ dãi. Hồi chưa lấy Minh, nàng đã nhiều lần                    lén lút cùng chàng dẫn nhau lẩn vô bãi mía này cả buổi cũng                    không ai biết. Bởi vậy hơn ai hết,                   Hoa thấy dù cho có ngủ cả ngày với thầy Sô trong bãi mía này                    cũng chẳng ai hay.
                   
                   Đi một chập thực sâu vô mé trong. Thầy Sô dìu Hoa đứng lại, tự                    nhiên nàng run rẩy. Không hiểu tại sao lúc mới vô nàng hăng                    hái làm sao, bây giờ Hoa lại sợ hãi                   nhử thế. Nàng hơi co mình lại, trong khi thầy Sô kéo tuột tất                    cả quần áo Hoa ra một cách thực dễ dàng. 
                   
                   Hoa đứng cong người dấu mặt sau lưng thầy Sô trong khi ông lụp                    chụp tự cởi bỏ quần áo vứt xuống đất. Nàng nhắm mắt lại, rồi                    lại mở mắt ra. Hai tay thừa thãi                   không biết phải để đâu. Tiếng gió lùa qua những thâm mía cọ vô                    nhau nghe sào sạt. Vài tiếng chim sâu gọi nhau ríu rít. Tiếng                    thở hổn hển của thầy Sô nghe thực                   rõ. Nàng cảm thấy cả nhịp tim ông đập loạn xạ ngay trên ngực                    nàng. Trời thực trong, không một gợn mây. Màu xanh của lá mía                    hằn rõ trên thảm xanh rờn thực                   cao trên bầu trời. Hình như lá mía chỗ nàng đứng lay động thực                    dữ dội và quay tròn, xoắn chặt lại...