Nhưng lại chờ đợi                    lúc nào mình sơ ý nhất là tấn công ngay. Cũng vì vậy mà ChếMạc                    Sô phải thảm bại vì tay nó. Còn trường hợp Chế Mạc Triết cũng                    tội nghiệp cho ông ta, vì muốn bảo vệ cho tên Vinh và cô Trang                    mà phải vong mạng, đó cũng là chiêu thức của con ma đực nhắm                    đúng những lúc mình sơ hở hay bận tâm lo lắng cho người khác                    là y lấy mạng mình liền. Bây giờ thì các con hiểu tại sao ta                    bảo các con phải ăn chay một trăm ngày rồi mới được trở lại                    tìm ta.
                   
                   Cả Thảo và Đinh đều chưng hửng. Thì ra thầy San đã biết hết                    mọi chuyện từ lâu rồi. Ông không muốn bị bận bịu trong việc                    tìm bắt con ma đực kia, nên đuổi khéo cả Đinh lẫn Thảo mà                    không ai hay. Thảo nhỏ nhẹ hỏi:
                   - Thưa sư phụ, như vậy có nghĩa là sư phụ đang tìm bắt con ma                    đực kia, chứ sư phụ không phải bị ma bắt phải không? 
                   Thầy San mỉm cười hiền hoà: 
                   - Cũng có thể nói như vậy. Nhưng trong trường hợp này không                    gọi là bắt ma mà phải nói là truy linh. 
                   Thảo rùng mình hỏi: 
                   - Truy linh là làm sao. Từhồinào tới giờ conkhông nghe sư phụ                    nói tới.
                   - Phải, từ trước tới giờ, con chỉ biết những vụ bắt ma. Khi                    mình bắt ma là những oan hồn trực diện với mình một cách tích                    cực ở thế giới loài người này. Còn truy linh là mình phải xuất                    hồn đuổi theo linh hồn của con ma đó. Những trường hợp này rất                    nguy hiểm, vì con ma đó dồn mình vào cái thế phải xuất đầu lộ                    diện trong thế giới vô hình của nó mà đánh với nó. Nơi đây,                    trời đất bao la, cũng có thể nói đất trời liền nhau. Mà cũng                    có thể nói không trời không đất. Không ngũ ấm, không lục căn,                    không lục trần, không lục thức. Phải nói đó là chơn không.                    Phải tiến tới bực đại định mới có thể đi vào thế giới vô hình                    được.
                   Cả Thảo và Đinh đều ngơ ngác. Đinh vội hỏi: 
                   - Từ trước tới nay, con nghiên cứu về linh hồn học đã lâu mà                    chưa bao giờ được nghe thấy những chữ: Không ngũ ấm, không lục                    căn, không lục trần, không lục thức đó là những điều gì vậy hả                    thầy? 
                   Thầy San trầm ngâm.
                   - Con theo tây học nhiều hơn nên khôngbiết. Triết học tây                    phương và đông phương tuy giống mà khác. Tuy khác mà giống.                    Không ngũ ấm là: Không có sắc, không có thọ, không có hành,                    không có tưởng, không có thức nữa. Không lục căn là: Không có                    mắt, không có tai, không có mũi, không có lưỡi, không có thân                    xác và không có ý nữa. Không lục trần là: Không có hình tướng,                    không có tiếng, không có mùi, không có vị, không có cảm xúc và                    cũng không có pháp nữa. Lục thức là: Không có ý, không thức,                    không già, không chết, không khổ, không trí.
                   
                   Khi nói tới không có sắc, cũng đã có chu có, và khi bảo là                    không vô minh thì cũng không hết vô minh. Ở thế giới vô hình                    này chẳng có quá khứ, không hiện tại mà cũng không có tương                    lai. Không có lo sợ, chẳng có xa na và cũng không vướng mắc,                    rối loại, mộng tưởng vu vơ Tóm lại là chân không ở đó như vậy.
                   
                   Lại một lần nữa Thảo và Đình ngơ ngác. Cái gì mà không lại có,                    có lại không. Là không hay là có cũng là có hay không?
                   Thảo rụt rè hỏi:
                   - Như vậy sư phụ đã truy linh chưa, và làm thế nào để truy                    linh trong cái không không, có có mù mịt đó? 
                   Tôi đã dùng một phương pháp đặc biệt của Bùa Thần để chuyên                    chở. Đó là minh tưởng pháp. Dùng thần pháp này phải có quyết                    tâm và dũng cảm, nếu không sẽ lạc đường trong âm dương giới                    ngay. Thảo hoảng hốt nói:
                   - Như vậy thì nguy hiểm quá phải không thầy?
                   - Nếu không nguy hiểm, chẳng đời nào ba con phản đĐí và ngăn                    cản con tìm hiểu về linh giới. 
                   Thảo hỏi:
                   - Có phải sư phụ cũng đã suýt nữa lạc đường rồi phải không?
                   Tự nhiên thầy San lại thở dài nói:
                   - Rốt cuộc tôi cũng đã trở về thể xác tôi bình yên, nhưng có                    một người, tình cảm đang rất nguy ngập.
                   Thảo đang ngơ ngác, Đinh bỗng kêu lên:
                   - Là bác Trung! !
                   Thầy San gật đầu chận rãi nói:
                   - Ông ta vẫn còn ở bệnh viện phải không?
                   Đinh hỏi ngay:
                   - Ý thầy nói, bác Trung không phải bị hôn mê vì bệnh tật mà                    đang lạc đường về trong thế giới vô minh phải không? 
                   Thầy San gật đầu.
                   - Đúng vậy, ông ấy dùng một phương pháp khác truy linh, nhưng                    cho tới giờ này vẫn chưa thành công. Tuy vậy cũng chưa thấtbại,                    chỉ lạc hướng nơi âm dương giới. 
                   Đinh tái mặt hỏi:
                   - Bác Trung có thể về được không?
                   Thầy San lại thở dài. 
                   - Không biết sao mà nói bây giờ.
                   Đinh lại hỏi:
                   - Tại sao thầy lại biết chuyện của bác Trung?
                   Thầy San trả lời: 
                   - Trong lúc tôi suýt bị lạc hướng, tôi thấy bóng của ông ta.
                   Đinh lại hỏi tiếp:
                   - Sao thầy biết là cái bóng ấy là bác Trung?
                   Thầy San mỉm cười.
                   - Đó là một cảm giác ngoài sức lý giải của người thường. Trong                    cảm giác nói ra nhưhoang đường đó; tôi có thể cảm giác một tên                    họ lạ, thậm chí cái thế giới nội tâm của họ. 
                   Đinh chồm tới như muốn nhảy tung lên:
                   - Đó là hiệu quả tạo thành bởi tương thông của làn sóng não!
                   Thầy San nhíu mày nói:
                   - Đầu óc cậu quá khoa học. Tôi không biết cái đó. Tôi cũng                    nghĩ cậu cũng không hoàn toàn hiểu được làn sóng điện bộ óc là                    cái gì.
                   Mặt Đinh đỏ lên, nhưng chàng không dám tranh luận với thầy                    San. Bây giờ điều cần thiết nhất là sự an toàn của bác Trung,                    chàng im lặng một lúc rồi nói:
                   - Không biết tình trạng bác Trung bây giờ ra sao?
Thầy San nhắm mắt                    lại, căn phòng im lặng như tờ. Người ông bất động, hai tay để                    trên bầp đùi, hai chân xếp lại bắt tréo lên nhau. Mặt ông                    ngước thẳng nhìn về phía trước. Đinh nhìn ông bây giờ như một                    tượng đá Hơi thở ông hết sức yếu ớt. Những con ruồi bay vo ve                    qua mặt mà Đinh cũng không dám đuổi. Thảo càng khẩn trương hơn                    nữa. Hơn ai hết, nàng biết là sư phụ đang xuất hồn. Lúc nãy                    nét mặt ông đang phờ phạc mệt mỏi; bây giờ trở nên bình thường                    và thảnh thơi làm sao. Không vui, không buồn, bình thản như                    mặt nước hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Không lý đây là cái                    chân không mà ông vừa nói lúc nãy.
                   
                   Hơn một giờ trong im lặng, Thảo nhìn ngắm mặt sư phụ mình                    trong niềm hoan lạc tuyệt vời, tự nhiên nàng cũng thấy tâm                    thần như siêu thoát, tất cả đều là hư vô. Khi thầy San từ từ                    mở mắt ra, Thảo nhìn thấy trong ánh mắt đó có một sự hiền hòa                    tới thoát tục. 
                   - Theo cảm giác của tôi, có lẽ ông Trung có thể về được hay                    không phải chờ tới mười hai giờ khuya đêm nay mđi biết.
                   Thảo hít một hơi dài nói: .
                   - Nói một cách khác, nếu bác Trung không tỉnh trước mười hai                    giờ đêm nay là vĩnh viễn không trở về nữa phải không? 
                   Thầy San gật đầu nhè nhẹ.
                   - Đúng vậy, từ bây giờ tới nửa đêm, còn một khoảng thời gian                    tương đối dài. Các con nên đi thăm ông ta ngày, xem tình trạng                    sức khoẻ như thế nào. Thảo và Đinh vội vàng đứng dậy từ giã                    thầy San ngay. Hình như ông hơi mệt và đã bắt đầu húng hắng                    ho. 
                   
                   Cho tới gần chín giờ tối, ông Trung vẫn còn hôn mê bất tỉnh.                    Bây giờ tới nửa đêm chỉ còn hơn ba tiếng đồng hồ và bệnh viện                    cũng sắp hết giờ thămviếng rồi. Đinh và Thảo đứng bên giường                    ông Trung nằm. Hơi thở ông rất yếu ớt và nước da tái mét đáng                    sợ. 
                   
                   Thời gian qua từng giây. Đồng hồ đã điểm chín giờ. Theo luật                    lệ của bệnh viện này, sau chín giờ tối, tất cả thân nhân thăm                    nuôi bệnh nhân đều phải rời khỏi phòng bệnh. Thảo nhìn Đinh                    hồi hộp hỏi:
                   - Bây giờ chúng mình phải làm sao đây?
                   Đinhnhíu mày, không biếttrả lời sao. Bỗng có tiếng ai hỏi:
                   - Chiếc hộp sắt đâu?
                   Cả hai cùng mừng rỡ vì biết là bác Trung đã tỉnh dậy rồi. Con                    người ông trông vẫn yếu ớt, nhưng giọng nói thực bình thường                    như không có chuyện gì xảy ra.
                   Thảo mừng tới nỗi quýnh lên, la lớn: 
                   - Để con đi gọi bác sĩ nhé. 
                   Ông Trung lắc đầu nói: 
                   - Bác sĩ có biết gì đâu. Tôi nào có bệnh hoạn gì, chỉ đi vơ                    vẩn một chút thôi.
                   Đinh nhìn ông Trung hỏi:
                   - Bác đi đâu, ở chỗ nào vậy? 
                   Ông Trung mỉm cười hồn nhiên, nói: 
                   - Cứ coi như tôi mộng du đi. Chiếc hộp sắt đâu?
                   Hình như sau khi tỉnh dậy, ông không thiết gì ngoài chiếc hộp                    sắt. Ông đã hỏi đi hỏi lại hai lần rồi. Thảo nói ngay:
                   - Để ở nhà sưphụ con. Ông ta cũng như bác vậy, vừa đi... vẩn                    vơ đâu đó xong. Chỉ có quí vị mới có thể đi vẩn vơ cái kiểu                    chết người này.
                   Ông Trung không để ý gì tđi lời nói của Thảo, nói:
                   - Nhốt trong chiếc hộp sắt là một con ma nữ.
                   Đinh gật đầu nói:
                   - Chúng con đã biết rồi. Ngoài con ma nữ này ra, còn thằng                    chồng nó nữa. Đó mới là con ma cực hung cực ác và khôn lanh                    quỉ quyệt không cùng.
                   Ông Trung nói:
                   - Ma hiền, ma dữ trong linh giới biết bao nhiêu mà kể. Cậu                    Đinh à, bác khuyên cậu đừng dính dáng vô đó nữa chi cho mệt.                   
                   Đinh mỉm cười không nói gì. Thảo hỏi:
                   - Nhưng bác có bắt được con ma đực kia không?
                   Ông Trung thở dài một tiếng rồi nói: 
                   - Cô đừng tưởng tôi chủ động làm việc này. 
                   - Không lý bác bị ép buộc hay sao? 
                   - Có thể nói như vậy.
                   - Tại sao? 
                   - Cô có nhớ hôm cô và Đinh mang chiếc hộp sắt về nhà không.                    Con ma đực đã theo các người về tới nhà và tôi đã phải theo nó                    ngay từ hôm đó nhập linh giới. Nhưng sau đó con ma kia lại                    biến mất.
                   Thảo nghe nói mê mẩn hỏi tiếp: 
                   - Bác mất dấu con ma rồi sau đó ra sao?
                   Tôi bị lạc đường. Không biết trải qua bao nhiêu lâu tôi thấy                    một người nhập linh giới.
                   Thảo la lên: 
                   Đó là sư phụ con... 
                   - Phải, công lực của sư phụ cô cao siêu không lường, nhưng rồi                    ông ta lại đi đâu mất. Kế tới, tôi lại gặp con ma đực kia một                    lần nữa. 
                   - Nó có tấn công bác không? 
                   Bác Trung lắc đầu.
                   - Không, lần này gặp nó chỉ còn lại một cái bóng lờ mờ, đang                    tiêu tan vào chân không. Nhưng nói làm sao cho các người hiểu                    được đây. 
                   Đinh nói: 
                   - ý bác nói, con ma đực đang tan rã dần vì đụng vào công lực                    của sư phụ Thảo.
                   - Cứ hiểu tạm là như vậy cũng đủ rồi. Chứ chẳng còn biết giải                    thích làm sao hơn nữa.
                   Đinh hỏi:
                   - Hồn ma không thể sơng mãi được sao?
                   - Có hồn ma có thể tồn tại hàng trăm năm sau, cũng có hồn ma                    chỉ xuất hiện được vài giờ, vài tháng rồi tan đi. Ta cũng                    không rõ và cũng không muốn tìm
                   hiểu câu trả lời chính xác như thế nào nữa làm gì.
                   Thảo có vẻ chán nản, nói:
                   Có lẽ mãi mãi không có câu trả lời chính xác.
                   Đinh than:
                   - Trí tuệ con người không cao như người ta tưởng tượng. Có rất                    nhiều sự việc, chúng ta chỉ phỏng đoán từ cái nhìn bề ngoài                    thôi.
                   Thảo hỏi:
                   - Vậy bây giờ xử trí làm sao với chiếc hộp sắt?
                   Ông Trung nói: 
                   - Phải đốt nó đi.
                   - Bác nói sao, tại sao lại đết nó đi.
                   - Đốt nó đi cũng không phải là chuyện dễ đâu, ngoài sư phụ cô                    chắc không ai làm nổi.
                   Thảo hỏi:
                   - Tại sao bác biết là sưphụ cháu muốn đốt nó đi?
                   - Chúng tôi tuy không hội ý nhau bao giờ, nhưng những việc như                    thế này đều cảm thông nhau trong ý nghĩ và tư tưởng. Hình như                    vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng lửa cháy. Đúng như những gì ông                    Trung nói. Tuy nhiên, lửa cháy không phải do thầy San thiêu                    đết con ma nữ đang bị nhết trong chiếc hộp sắt. Nhưng là ngọn                    lửa thần bốc ra từchiếc bùa vừa vụt lên cao trong ánh mắt thầy                    San:
                   - Chiếc bùa xoay tít, phát ra những tiếng kêu vi vút với một                    âm thanh thực cao. Những tia lửa mầu đen tuyền nổi bật trong                    màn đêm thật tối, tạo nên hình thể chiếc bùa đẹp tuyệt vời.
                   
                   Thầy San ngồi thiền im lìm trong một góc vườn. Nét mặt ông                    rạng rỡ. Ông biết là ngày giờ thành đạt đã tới Mầu đen của Bùa                    Thần đã nổi rõ trong bóng tối sâu thăm thẳm của trời đất. ý                    nghĩ đốt chết con ma nữ trong hộp sắt tự nhiên rời rã, hòa tan                    trong không gian.
                   
                   Ánh mắt thầy San chiếu qua cửa sổ, đi thẳng vô trong phòng,                    chụp lên chiếc hộp sắt. Lá bùa dán trên chiếc hộp từ từ rơi                    xuống đất.
                   
                   Bỗng nắp hộp bật tung ra, một tiếng nổ kinh thiên động địa                    vang rền nhưtrờỉ đất nổi cơn thịnh nộ. Gió rít lên, xoáy tròn,                    đất cát bay tứ tung. Tiếng cười ma quái rộ lên khắp nơi, kéo                    dài ra lanh lảnh.
                   
                   Quần áo thầy San bay phần phật, râu tóc ông dựng đứng ỉên,                    nhưng ánh mắt thầy vẫn sáng quắc. Ông từ từ đưa tay bắt ấn chỉ                    vô trong nhà trầm giọng nói:
                   - Nghiệp chướng, tới giờ này còn chưa biết nguồn cội hay sao?
                   Tiếng cười ma quái chợt tắt, không gian như đọng lại và chợt                    rơi vào im lìm trong không khí mênh mông, có tiếng khóc lóc                    thảm thiết của một người con gái từ phương trời xa thẳm vọng                    lại, thật não nề, thật ai oán như trong cơn sám hối.
                   Thầy San ngước mặt lên không, tạ ơn trời đất. Chưa bao giờ                    thầy cảmthấy trong lòng thơ thới và snng sướng nhưngày hômnay,                    vì cuối cùng, thầy đã biết được, làm thế nào đưa con người, dù                    đã thành ma thành quỉ, về với bản tính hiền lương của trời đất                    ban cho lúc ban sơ.
HẾT