Tự nhiên Vinh rùng mình. Chàng hiểu là mình đang đùa với con                    dao hai lưỡi. Ngay bản thân mình, khi bỏ nhà ra đi sống cuộc                    đời giang hồ. Chàng cũng đã có                   một kiến thức khá so sánh với những người thành danh trong xã                    hội. Cũng vì thế, khi lạc vô thế giới của những ké đầu trộm                    đuôi cướp này, Vinh đã nghiễm nhiên trở thành thủ lãnh của một                    đám du thử du thực một cách dễ dàng.
                   
                   Bây giờ gặp Tình, tự nhiên Vinh thấy ngài ngại, chàng linh cảm                    thấy người con gái này không phải đơn giản. Vinh thử lại bài                    toán vừa hiện lêntrong đầu chàng.
Như vậy chút xíu nữa hai thằng cô hồn tới, em tính đối phó với                    chúng ra sao?
                   - Chắc chắn là tụi nó sẽ uống rượu có pha thuốc chuột rồi chứ                    còn gì nữa. Tuy nhiên, anh phải hiểu là sức công phạt của                    thuốc không thể giết liền hai cái thây con bò mộng đó ngay đâu,                    nhất là thằng Tài, to như một con trâu rừng như thế...
                   
                   Thấy Tình ngưng ngang câu nói, dù Vinh đã hiểu nàng định nói                    gì, nhưng cũng cố làm bộ ngờ nghệch hỏi: 
                   - Như vậy thì phải làm sao?
                   Tình cười khanh khách, nhìn chàng ranh mãnh, nói:
                   - Em sẽ chạy ra đầu hẻm kêu xe đưa chúng đi nhà thương rửa                    ruột và bảo lâ anh đang ngủ ở dưới gầm giường.
                   
                   Vinh thích thú với câu trả lởi của Tình. Chàng cười ha hả, ôm                    ghì lấy nàng, cắn vô bờ môi mọng đỏ dâm dật ấy. Bỗng có tiếng                    gõ cửa, Tình buông Vinh, lăn ra khỏi gầm giường ngay. Nàng sửa                    vội lại bờ tóc, vuốt cho quần áo thẳng nếp rồi lên tiếng:
                   - Ai đó?
                   Có tiếng Sửu nói oang oang bên ngoài.
                   - Anh đây cưng, mở cửa mau đi. Ướt hết trơn rồi nè. 
                   
                   Vinh nghe thấy tiếng cánh cửa cọt kẹt, gió từ ngoài lùa vào                    lành lạnh, chàng rút cây súng để trước mặt và sóc lại những                    lưỡi dao dấu trong mình. 
                   - Sao trong nhà tối thui vậy nè em. Bật điện lên đi. 
                   Tiếng Tình õng ẹo:
                   - Trời đất ơi, ướt nhẹp rồi nè. Lại còn lấm lem nữa chứ. Vô đi,                    vô đi anh. Điện hư rồi, các anh chịu khó vậy, đết đèn dầu càng                    ấm chứ sao, để em rót cho hai anh ly rượu uống trước cho ấm                    bụng đã nhé.
                   Tiếng ly tách lục cục, hình như nnh đang rót rượu ra ly. Nằm                    dưới gầm giường, Vinh chỉ nhìn thấy ba đôi chân đi đi lại lại                    chung quanh cái bàn ăn nhỏ kê bên cạnh giường. Tiếng Tình lại                    vang lên. 
                   - Uống đi các anh, để em cởi quần áo cho hai anh ra nhé. Lau                    mình đi rối em lấy quần áo khô cho mặc, coi chừng mắc mưa đau                    chết bây giờ đó. Tiếng Sửu vừa uống rượu ừng ực, vừa khề khà.                   
                   - Nước mưa làm sao giết được anh. Nếu có chết, phải chết vì                    cái nước này này.
                   Tiếng Tình cười thực đĩ thoã. 
                   - Cái anh cô hồn các đảng này, làm người ta nhột quá đi. Tay                    anh lạnh ngắt à. Đừng có vậy mà, đứng yên cho em cởi quần áo                    anh ra hết đã rồi muốn làm cái gì thì làm mà, đừng mà anh. 
                   Tiếng Tài cười hì hì:
                   - Em cởi quần áo cho nó thì để anh cởi quần áo cho em nhé. Như                    vậy mới công bằng chứ. 
                   Tiếng Tình cười ré lên.
                   - Tay anh lạnh quá à, anh Tài ơi... đừng mà.
                   
                   Vinh nhìn thấy quần áo của Sửu đã rơi xuống sàn nhà cách mặt                    chàng không bao xa, rồi kế tiếp là quần áo Tình và cả quần áo                    của Tài nữa, chàng thích thú thấy cây súng và cả một giây đạn                    vừa ném xuống trước mặt. Bây giờ Vinh có thể với tay ra là lấy                    được cây súng ngay. Nhưng chàng vẫn nằm yên xem Tình đóng màn                    kịch này tới đâu. Dù không nhìn thấy phần trên thân thể ba                    người đứng phía ngoài, nhưng Vinh cũng biết chắc là cả ba đứa                    đều trần truồng như nhộng rồi.
Hình như hai đứa đang ôm cứng lấy Tình. Vinh nhìn thực rõ cả                    ba đôi chân chụm lại đứng sát ngay bên giường, chàng chỉ cần                    vòng tay ra là có thể kéo được cả ba đứa té lăn xuống sàn nhà                    ngay. Vinh mỉm cười khi thấy Tình đá cây súng vô hẳn trong gầm                    giường. Chàng thò tay lượm lên, giắt vô cạp quần. Có tiếng                    Tình léo nhéo: 
                   - Mình mẩy các anh lạnh quá đi. Vụ bố ráp ra sao rồi anh? 
                   - Bắt... bắt... á, sao... sao đau bụng quá vậy không biết?
                   Tiếng Tài cười hì hì.
                   - Cái thằng này kỳ, nhè lúc này mày đau bụng được hay sao hả...                    Sao tao cũng... cũng đau bụng nữa nè !
                   
                   Vinh thấy Tình chạy ra xa mộtchút, nàng cúi xuống nhặt quần áo                    mặc nhanh vô, miệng nói liếng thoáng: 
                   - Thôi chết rồi, các anh trúng nước mưa. Để em đi lấy thuốc                    cho nhé.
                   - Không được rồi, đau quá đi thôi. Phải kêu... kêu xe đi nhà                    thương liền mới được?
                   Chiếc giường chũng xuống, Vinh biết cả hai đứa cùng ôm bụng                    nhào lên giường rồi, nhưng chân chúng vẫn còn thòng xuống dưới.                    Một ý nghĩ tinh nghịch thoáng qua đầu Vinh, chàng thò tay ra                    ngoài nắm hai chân Sửu lôi xuống gầm giường.
Vì đang đau bụng, Sửu không để ý. Tới khi thấy thân thể bị kéo                    lệch ra khỏi mép giường mới tá hoả, biết mình bị ai nắm hai                    chân lôi xuống gầm giường. Sửu trong cơn đau sống chết, mồ hôi                    đã vã ra, không còn sức gượng lại được nữa. Miệng ú ớ ho sặc                    sụa, hình ảnh những hôm chàng nhát ma người trong xóm chạy bán                    mạng; bây giờ lại hiện ra trong đầu chàng. Sửu nẩy người lên,                    mắt trợn ngược, sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh, không còn biết                    gì nữa.
                   
                   Trong khi đó, Tài trợn mắt nhìn người em họ tự nhiên từ từ                    tuột xuống gầm giường một cách kỳ quặc. Chàng tính nắm lấy y,                    nhưng cơn đau như xé ruột làm                   Tài đờ đẫn. Mọi cử động lanh lẹ hàng ngày không còn nữa. Tới                    khi Tài dơ một tay ra thì Sửu đã chui tọt xuống gầm giường rồi.                    Chàng kinh ngạc hết sức, phản ứng tự nhiên Tài chụp vô hông                    tìm cây súng, lúc ấy Tài mới biết mình đang trần truồng và                    súng ống cũng đã lột bỏ từ hồi nào rồi. 
                   
                   Tài vừa cố nhoài mình lên thì tự nhiên có hai bàn tay từ dưới                    gầm giường nắm lấy cổ chân chàng lôi xuống. Tài hoảng hốt la                    lên: 
                   - A... có ma, có ma...
                   
                   Lúc ấy Tình đã mặc xong quần áo và chạy ra sát vách tường cách                    xa bàn ăn. Nàng đứng nhìn Vinh từ từ lôi Sửu rồi Tài vô trong                    gầm giường. Lúc đầu Tình                   thấy sờ sợ với cái lối nghịch ngợm của Vinh. Một lúc sau nàng                    thấy tức cười vì bộ dạng của cả Sửu và Tài như những đứa trẻ                    lên ba bị người ta nhát ma. Tới khi                   cả hai đã bị Vinh lôi hẳn vô trong gầm giường rồi, Tình mới tò                    mò cúi xuống nhìn xem Vinh đang dở trò gì nữa trong đó.
                   
                   Gầm giường tối thui làm nnh không nhìn rõ được cái gì cả. Nàng                    nghe lục đục như có tiếng vật nhau. Sau một vài phút im lặng,                    Tình lại nghe tiếng ằng ạc như heo bị thọc huyết. Aùnh đèntự                    nhiên xanh lè, nhuộm căn phòng thành một mầu xanh khủng khiếp.                    Mùi tanh tưởi nồng nặc tỏa ra khắp phòng. 
                   
                   Tình run lên, nàng cảm thấy có chuyện gì bất thường, vội vàng                    bật điện lên. ánh sáng tỏa ra lọi sáng căn phòng. Bây giờ mọi                    thứđều trở nên bình thường, nhưng                   thực im lặng. Cái im lặng chết chóc rờn rợn của một bãi chiến                    trường đầy xác chết sau cơn máu lửa. 
                   Tình kêu lớn:
                   - Anh Vinh... anh Vinh ơi, sao rồi?
                   Không có tiếng trả lời, Tình cúi xuống gầm giường nhìn vô.                    Nàng thấy lờ mờ chiếc lưng Tài che khuất hết cảnh vật bên                    trong. Tình lại kêu lớn:
                   ạnh Vinh... Anh Vinh...
                   
                   Vẫn không có tiếng ai trả lời. Ngoài trời mưa đã tạnh, gió                    cũng ngừng thổi lại càng làm cho không gian nặng chĩu với cái                    im lặng kinh người trong căn phòng. Tình không còn chịu nổi                    nữa, nàng lật đật đứng dậy, cố sức lật tấm nệm lên nhìn vô gầm                    giường. Qua lớp lò so của chiếc giường Hồng Kông cũ kỹ. Ba                    thân thể                   co quắp ôm lấy nhau, kẻ nọ bóp cổ người kia tới le lưỡi. Khuôn                    mặt họ nhăn nhúm, lưỡi le ra tới sùi bọp bép, nước dãi chảy                    dài xuống sàn nhà.
                   
                   Tình kinh hoàng thét lên. Nhưng ngay lúc ấy, nàng lại thấy                    mắtVinh như chớp chớp nên vội vàng kéo luôn chiếc giường Hồng                    Kông ra, nhảy vô trong. Bây giờ                   Tình đã thấy tay Tài đang bóp cứng lấy cổ Vinh, nàng vội vàng                    xông lại, nắm hai tay y kéo mạnh ra. Vinh bắt đầu cựa quậy.                    Tình ôm lấy chàng kéo hẳn ra ngoài.
Đặt nằm xuống sàn nhà rồi dùng hai tay ấn vô ngực Vinh nhịp                    nhàng giúp chàng hô hấp dễ dàng hơn.
                   
                   Hơn nửa giờ sau, Vinh đã thở lại bình thường. Chàng mở mắt mỉm                    cười nhìn Tình thích thú. Vinh vươn hai cánh tay yếu ớt ôm lấy                    thân thể người con gái giang                   hồ vừa cứu chàng thoát chết trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh                    vừa qua. Chàng thều thào, nói: 
                   - Cám ơn em.
                   Câu nói chưa dứt đã bị ngắt quãng vì bờ môi Tình ngậm chặt lấy                    miệng chàng. Vinh hôn trả lại một cách say sưa. Có lẽ đây là                    nụ hôn đầu tiên trong đời Vinh                   cảm thấy thú vị và ngây ngất hơn bao giờ hết. 
*
                   *   *
Đinh muốn tìm tới Vinh quả thực là khó khăn. Chàng đã lân la                    trong con hẻm lao động này cả tuần lễ Chàng đã nghe được cả                    trăin câu chuyện khác nhau về những biến cố xảy ra trong xóm                    liên quan tỡi Vinh và nhóm anh chị này. Mỗi người nói một khác,                    câu chuyện nào cũng nhưnhững chuyện hoang đường thật                   rùng rợn. Bởi vì ở đây, khi người ta nói tới thầy Sô là cả một                    giai thoại thần bí, mà cái chết của thầy Sô có liên quan tới                    Vinh như những móc xích không thể tách                   rời được. 
                   
                   Bây giờ không ai biết Vinh ở đâu. Ngay sáng hôm ấy sau khi                    cảnh sát bố ráp nhà thầy Sô. Người dân trong xóm lại náo loạn                    vì hai cái thây ma trần truồng treo cổ tòng teng ngoài đầu hẻm.                    Người ta nhận ra ngay nạn nhân là ai. Những lời đồn đại lan đi                    nhanh như một tia chớp. Mọi người tha hồ thêu dệt vào những                    câu                   chuyện của họ chung quanh hai cái chết này, cùng với cái chết                    của thầy Sô tối hôm trước. 
                   
                   Đinh phải nghe những chuyện giả tưởng rùng rợn đó thật nhiều                    lần mà cũng chưa tìm được manh mối Vinh bây giờ đang ở đâu.                    Chàng bắt đầu chán nản vì cứ ngày ngày phải mò mẫm trong cái                    xóm nghèo khổ đầy gái giang hồ này.
                   
                   Chiều nay chàng lại lân la tới đây. Đinh tự nghĩ, nhất định                    chàng không thể bỏ cuộc, phải tìmbằng được tung tích của tên                    Vinh mới thôi. Ngồi trong quán cà                   phê giữa một ngã ba đường trong hém. Đinh nhâm nhi ly cà phê                    sữa nhìn người dân trong xóm qua lại. Bỗng chàng nghĩ ra một                    phương cách mới. Tại sao không                   mướn một căn nhà ở luôn trong xóm này để truy tìm Vinh có phải                    là tiện hơn là đi đi về về không. Ý nghĩ đó làm chàng thích                    thú mỉm cười sung sướng.
                   
                   Ngoài trời bỗng đổ mưa ào ạt. Mùa này thời tiết vẫn vậy. Lâu                    lâu mưa bất tử làm mọi người không biết đường đâu mà chạy, có                    kẻ ướt hết mới tìm được chỗ trú mưa. Trong quán cà phê đã đông                    nghẹt những người; không phải khách hàng mà toàn là kẻ trú mưa.                    Một cô gái ngồi xuống ghế bên cạnh Đinh, mỉm cười, nói:
                   - Anh cho em ngồi ké đây nhe, mưa gió kỳ cục quá không còn làm                    ăn gì được nữa?
                   Thấy cô gái ngồi xuống ghế, anh phổ ky chạy lại hỏi ngay:
                   - Cô inuốn uống cái gì? 
                   Cô gái hơi lúng túng, chưa kịp nói gì, Đinh đã đỡ lời: 
                   - Cô uống cà phê sữa cho ấm bụng nhé.
                   Cô gái mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Người phổ ky vừa quay đi, cô                    ta co một chân lên ghế, nhìn Đinh cười thực tươi:
                   - Em cám ơn anh, thú thực với anh từ sáng tới giờ không có một                    mống khách nào, trong túi không còn một đồng teng. Cái thằng                    cô hồn này còn lạ gì mặt em nữa mà làm bộ hỏi để đuổi người ta                    ra ngoài cho mưa ướt hết hay sao, thật rõ ghét.
                   Đinh cười. 
                   - Thì người ta làm ăn mà cô. Bộ cô ở ngay trong hẻm này à?
                   - Dạ, em ở gần cuối đường hẻm lặng. Phía ngoài này mướn nhâ                    mắc lắm. Hơn nữa, người đi lại nườm nượp cũng khó tiếp khách.
                   - Cô ở đây lâu chưa?
                   - Cũng gần một năm rồi anh, hình như anh không phải là người                    trong xóm hả?
                   - Không, tôi ở xa. Tới đây kiếm một người bạn thôi. 
                   
                   Lúc ấy anh phổ ky đã đưa ly cà phê sửa tới trước mặt cô gái.                    Cô ta liếc xéo anh ta một cái thực dài rồi quay phắt đi, có lẽ                    họ đã biết nhau từ lâu. Cô gái đợi cho anh ta đi khỏi, quay                    lại cười với Đinh thực tươi, nói:
                   - Cái mặt thằng cha này dễ ghét ghê vậy đó. 
                   Rồi không để chàng nói, cô ta tiếp lời ngay:
                   - À anh tới đây kiếm ai vậy. Hình như em thấy anh tới đây                    nhiều lần rồi thì phải.
                   Đinh gật đầu:
                   - Tôi tính kiếm một người tên Vinh, nhưng chẳng may nhiều                    chuyện xảy ra cho anh ta quá, nên không biết bây giờ anh ấy ở                    đâu?
                   Cô gái mở to mắt nhìn Đinh hỏi:
                   - Anh nói đại ca Vinh phải không. Bộ anh quen với anh ấy hả? '
                   Đinh mừng rỡ nói:
                   - Quen thì không hẳn là quen, nhưng chúng tôi biết nhau về                    chuyện làm ăn thôi. Bộ cô biết anh ta hiện giờ ở đâu sao?
                   - Cô gái hơi chồm về phía Đinh nói nho nhỏ: 
                   - Anh muốn mua xì ke hả?
                   Đinh bật cười.
                   - Không, tôi sợ thứ đó lắm.
                   - Vậy anh kiếm đại ca Vinh làm chi vậy?
                   - À tôi có một giao dịch với thầy Sô. Nhưng rủi thay, ông ta                    đã chết rồi. Bây giờ chỉ còn anh Vinh có thể giúp tôi về vụ                    này thôi. 
                   Cố gái gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: 
                   - Nhưvậy thì anh tìm đúng người rồi. Em bảo đảm ngoài đại ca                    Vinh ra không ai biết rõ về thầy Sô đâu.
                   Anh ấy có bà con với thầy Sô mà.
                   - Vậy cô có biết anh Vinh ở đâu không?
                   Cô gái nhìn quanh rồi nói nho nhỏ như sợ có ai nghe. 
                   - Em thì không biết rõ, nhưng em có một cô bạn ở chung nhà                    biết anh ấy ở đâu.
                   Đinh mừng rớ nói:
                   - Cô cho tôi gặp cô ta có được không?
                   Cô gál mỉm cười.
                   - Được chứ anh. Nếu anh muốn, tối nay ở lại với em đi. Con Huệ                    nó đi kiếm khách tới gần giờ giới nghiêm mới về lận. 
                   Đinh ngập ngừng hỏi:
                   - Ban ngày có thể nào gặp cô ta được không?
                   Cô gái cười khúc khích, nói:
                   - Không được đâu anh, sáng ra nó đi sớm, tới khuya mới về thôi.
                   Đinh chưa biết tính sao thì cô ta đã nói:
                   - Bộ anh sợ tối nay ngủ với em bà xã giết anh chết hay sao?                   
                   Đinh cười hì hì. 
                   - Tôi chưa may mắn có vợ cô ơi.
                   
                   Cô gái nắm lấy tay Đinh, chân để trên ghế hơi dạng ra làm                    chàng phải để ý tới những đường cong hằn lên trên chiếc quần                    lãnh may hơi chật. Đinh vội vàng nhìn                   lên, nhưng mắt chàng lại đập ngay vô bộ ngực nung núc hình như                    vừa lay động trong chiếc áo bà ba dính sát vô người. Có lẽ cô                    gái biết chàng vừa chú ý tới thân                   thể.nàng nên mỉm cười thật dâm dật, bờ môi cô ta tre ra như                    mời gọi:
                   - Tối nay về với em nhe anh. Em sẽ kể chuyện anh Vinh và thầy                    Sô cho anh nghe.
                   - Cô biết gì về thầy Sô và anh Vinh?
                   - Anh Vinh thì em không biết nhiều lắm. Nhưng mà chuyện thầy                    Sô anh muốn gì em cũng nói cho anh nghe hết. 
                   - Sao cô biết chuyện của ông ta?
                   - Anh có tin là thầy Sô đã ngủ với em nhiều lần rồi không?
                   Đinh cười nghi ngờ:
                   - Cái đó thì khó nói lắm, vì tôi biết thầy Sô là một ông già                    kỳ quái, không ưa đàn bà.
                   - Thầy Sô là một ông già kỳ quái thì không ai dám cãi rồi.                    Nhưng không ưa đàn bà thì còn phải hỏi lại. Vì cái kiểu ngủ                    với gái của ông ta, không phải nói chứ nó còn hơn chuyện hoang                    đường nữa. 
                   Đinh ngạc niên hỏi: 
                   - Có chuyện đó nữa hay sao?
                   Cô gái cười khúc khích.
                   - Thế mới lạ chứ. Chuyện chơi bời mà anh.
                   - Chuyện gì?
                   - Anh về với em đêm nay em mới nói.
                   Nếu cô nói một chút thôi, tôi thấy thích thì không phải chỉ về                    ngủ với cô đêm nay, mà hằng đêm tôi tới cũng được.
                   Cô gái cười khúc khích.
                   - Em nói thực với anh, nếu thầy Sô mà còn sống, anh có cho em                    bạc triệu em cũng không dám nói ra.
                   - Là chuyện gì? 
                   Cô gái iại nói nhỏ tiếng lại như sợ có người nghe được:
                   - Chuyện luyện ma. Ít có ai biết, ông ta là người Chiêmvà                    chuyên môn đào mả, dùng gái luyện ma Hời. 
                   
                   Lời nói của cô gái làm Đinh sướng muốn điên lên. Chàng quay                    qua gọi tên phổ ky tính tiền rồi nắm tay cô ta đi liền. Đinh                    không ngờ ỉại may mắn gặp cô gái này, nhưthếchưa chắc chàng đã                    cần tìm gặp Vinh làm gì nữa. Không chừng cô bé này còn biết                    nhíều chuyện hơn Vinh cũng nên.
                   - Cô tên gì?
                   - Dạ, em tên Ngân. Nhưng anh kêu em bằng em có được không, cứ                    gọi bằng cô sao nghe nó lạ tai quá hà.
                   Đinh mỉm cười dễ dãi.
                   - Thì anh gọi em bằng em có sao đâu.
                   - Như thế nghe có phải tình không. Còn anh Hai tên gì? 
                   - Em cứ gọi bằng anh Hai được rồi.
                   - Em kêu ẩu như vậy mà cũng đúng hay sao?
                   
                   Ngân nắm tay Đinh, ép sát hẳn người vào chàng. Càng đi sâu vô                    trong xóm, con đường càng nhỗ lại và càng ít người. Những cọ                    sát bây giờ đã làm Đinh thấy người rạo rực, chàng vòng một tay                    qua lưng Ngân bước trên những tấm ván ọp ẹp của một cây cầu                    nhỏ dẫn tới nhà nàng, giữa một vũng nước lớn:
                   - Nhà này em mướn à?
                   - Dạ, em mướn chung với con Huệ, chứ một mình em trả tiền nhà                    sao nổi. Anh thấy căn nhà này biệt lập, tuy hơi nhỏ một chút                    nhưng không sát vách với ai, và
                   cũng cách đường đi hơi xa nên tiếp khách thật thoải mái, không                    sợ mấy đứa con nít tò mò dòm ngó. Tới cửa, Ngân sô nhẹ và bước                    vô nhà. Đinh theo sau ngay.
                   - Nhà em đi hết mà không khoá cửa à?
                   - Dạ, không anh, chỉ khi nào tụi em ở nhà, tiếp khách mới khoá                    thôi. Chỗ này toàn người quen không hà. 
                   
                   Vừa nói, Ngân vừa lấy chìa khóa treo trên vách, khoá cửa lại.                    Nàngquay qua ôm lấy Đinh, vít đầu chàng xuống, hôn lên môi                    thật âu yếm như cô tình nhân gặp
                   người tình mới đi xa về. 
                   
                   Đây là lần đầu tiên Đinh ôm trong vòng tay một cô gái làng                    chơi. Từ trước tới nay, chàng chỉ quen toàn những cô gái cùng                    học, hoặc là bạn bè làm chung sở. Những ân ái dù có cũng chỉ                    đi tới một giới hạn nào đó. Duy chỉ có gần đây, Thảo và chàng                    đã sống với nhau như vợ chồng nên Đinh cũng không ngỡ ngàng                    với những ân ái như thế này. Tuy nhiên, cư xử mạnh bạo như                    Ngân bây giờ thì quả thực chưa bao giờ Đinh nghĩ tới.
                   
                   Ngân không mặc áo lót, chiếc áo bà ba của nàng đã bật tung                    hàng nút trước, để lộ bộ ngực trắng ngần vươn lên lồ lộ trước                    ánh đèn điện sáng trưng. Chàng nhìn rõ từng sợi lông măng phơn                    phớt trên lớp da mịn màng ấy. Bàn tay Ngân lùa vô áo sơ mi                    Đinh, vòng ra sau, níu lấy vai chàng và ngầ người về phía sau.                    Nàng cố tình uốn cong mình, ưỡn hằn mình lên cho bộ ngực căng                    ra và ngỏng lên trước mặt Đinh. Bụng Ngân cũng ép cứng vô đùi                    chàng. Đinh ngây ngất với những động                   tác nhún nhảy dâm tình cùng tột của người con gái giang hồ                    này.
                   
                   Chàng từ từ cúi xuống, vục mặt lên vùng da thịt ăm ắp đó và                    hình như quên hẳn ý định tới đây để nghe Ngân nói về thầy Sô.                    Từ trước tới nay, Đinh luôn luôn nghĩ là trong ân ái, những gì                    e ấp, rụt rệ của người con gái mới có thể làm cho đàn ông hứng                    tình. Chàng đâu có ngờ những cử chỉ táo bạo và man rợ này còn                    làm cho chàng điên lên hơn nữa. Đinh không ngờ được cơ thể                    chàng sôi sục và cuồng nhiệt như lúc này.
                   
                   Chàng như một con dã thú trước miếng thịt tươi. Quần áo, giầy                    vớ vứt tứ tung. Chàng tung Ngân lên. Đè nàng xuống. Vật nàng                    ra. Ôm ghì lại. Lăn ngược.
Trở xuôi. Xoay tròn... Hơi thở hổn hển, đứt quãng. Rên rỉ như                    đớn đau mà sung sướng tột cùng. Những bắp thịt căng ra, phồng                    to như muốn mổ tung thể xác Và sau cùng, chàng lịm đi trên                    thân thể trần truồng êm ái đó...