watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:50:1930/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thất Tinh Long Vương - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Thất Tinh Long Vương - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 28



Hồi 3-2

Có điều đầu óc của bọn họ hình như còn tỉnh táo lắm, Ngô Đào hỏi thằng bé ăn mày:
- Tao họ Ngô, tên Ngô Đào, mày tên gì?
- Tôi tên là Nguyên Bảo.
Thằng bé ăn mày nói:
- Cái thứ mà ai ai cũng ham lắm đó.
- Nguyên Bảo.
Ngô Đào cười lớn:
- Cái tên này con mẹ nó thật là hay quá chừng!

o O o

Lúc bấy giờ, người áo xanh đã vào thành Tế Nam.
Năm cỗ quan tài để trên xe kéo đưa lại, kéo xe không phải là lừa ngựa, mà là người.
Môn hạ Cái Bang tuyệt đối không hề cưỡi ngựa ngồi xe hay ngồi kiệu, bởi vì đệ tử Cái Bang bất kể làm chuyện gì đều chỉ nhờ vào chính mình, đổ mồ hôi của mình, dùng sức lực của chính mình.
Hai gã mặt rỗ và thọt chân đẩy chiếc xe gỗ, người áo xanh chầm chậm đi phía sau bọn họ, cặp mắt trống trống không không nhìn ra xa xa, người của y tuy ở đây mà tim của y phảng phất như ở thế giới nào khác, cái thế giới mà trước giờ chưa có ai được đặt chân vào.
Bọn họ đi trên những con đường nhỏ tối tăm không người.
Mặt trăng tròn vạnh. Có điều, ngay cả ánh trăng cũng chiếu không tới nơi đây, chiếc xe kéo cũ kỹ bị quan tài đè xuống kêu lên cót két, không khí đầy những mùi ô uế dầu khói, gương mặt người áo xanh xem ra càng thêm vẻ đáng sợ.
Rốt cuộc, y muốn đem năm cỗ quan tài này tới nơi nào? Đem lại làm gì?
Không ai biết, cũng không ai dám hỏi.
Bánh xe đang chuyển động trong làn bụi xám, người đẩy xe đang đổ mồ hôi trong con gió lạnh.
Thình lình, bảy tám cây trường thương từ trong bóng tối đâm ra, chẹn cứng lấy bánh xe, bảy tám mười gã đại hán vận kình trang từ trong bóng tối ùa ra, bao vây chung quanh chiếc xe kéo không còn động đậy nổi, thân thủ của mỗi người đều rất nhanh nhẹn kiêu hãn, những thanh khoái đao bên hông đã được rút ra khỏi vỏ, ánh đao lóe sáng lạnh lẻo dưới ánh trăng.
Người áo xanh đi rất chậm, y đã bị ngăn ra khỏi vòng vây, gã mặt rỗ biến hẳn sắc mặt, mỗi hột mụn trên gương mặt hình như đang phát ra ánh sáng.
Có điều, gã vẫn đứng yên không động đậy.
Gã đã nhìn ra được kẻ chân chính đáng sợ không phải là những người đó, trong mắt gã, mấy thanh đao trong tay bảy tám gã đại hán kia cộng hết lại cũng không bằng cái ly rượu của một người khác.
Người khác đó được người ta đẩy lại, y ngồi trên một cái ghế làm bằng gỗ tử đàn được người đẩy lại.
Chiếc ghế gỗ đẩy được, chỉ vì hai bên có đặt hai bánh xe, trong tay người đó có cầm một ly rượu, chỉ vì y đang uống rượu.
Nơi đây đã chẳng phải là chỗ uống rượu, hiện tại cũng chẳng phải là lúc uống rượu, chẳng ai lại ngồi trên cái ghế sai người đem lại nơi đây để uống rượu.
Người này lại cứ muốn làm như thế, không những thế, còn có vẻ lại đây chỉ là để làm có bao nhiêu đó chuyện, trừ ly rượu trên tay ra, y chẳng có hứng thú gì đến chuyện khác.
Bên cạnh chiếc xe lăn của y còn có một người đứng đó, một người hoàn toàn tương phản với y.
Y thì y phục hoa lệ, dáng điệu lười lẫm, gương mặt lúc nào cũng có nụ cười ôn hòa, còn người kia thì giống hệt như một cây thương, tùy thời tùy lúc đều có thể phóng ra đâm vào trái tim người ta.
Người đó vừa đi đến trước xe kéo, bèn lạnh lùng nói:
- Ta họ Liên, tên là Liên Căn, những người này đều là thuộc hạ của ta, tùy thời đều có thể chết cho ta.
Lời nói của y trực tiếp đơn giản, bức xúc người ta:
- Do đó mà ta cũng có thể tùy thời tùy lúc muốn các ngươi chết.
Gã mặt rỗ còn cười lên được:
- May mà chúng ta chẳng muốn người khác chết, mà chính mình cũng chẳng muốn chết.
Gã nói:
- Chúng ta chỉ bất quá là hai gã ăn mày bần cùng.
- Ta nhìn ra được.
- Trong người chúng ta đã chẳng có tiền, trên xe cũng chẳng có của cải gì, chỉ bất quá có năm cỗ quan tài.
Gã mặt rỗ nói:
- Trong quan tài cũng chẳng có bảo ngọc gì, chỉ bất quá có vào cái tử thi thế thôi.
Gã lại thở ra:
- Vì vậy, chúng ta thật tình nghĩ không ra tại sao các vị lại đi tìm chúng ta làm gì.
- Chúng ta muốn mượn vài món đồ đem về xem thử.
- Chúng ta có gì giao được cho các ngươi?
- Quan tài.
Liên Căn nói:
- Chính là năm cỗ quan tài trên xe kéo.
- Năm cỗ quan tài này xem được lắm sao?
- Quan tài không có gì đáng xem, người chết cũng không có gì đáng nhìn.
Liên Căn nói:
- Đáng xem, chúng ta không xem, không đáng xem, chúng ta ngược lại cứ muốn xem.
- Ngươi nhất định phải xem?
- Nhất định!
- Không thể không xem?
- Không thể.
Liên Căn gằn giọng nói:
- Cho dù Long đầu Tiêu đường chủ Cái Bang của các ngươi có ở đây, chúng ta cũng không xem không được.
Gã mặt rỗ lại thở ra một hơi:
- Thế thì hiện tại ngươi cứ kêu mấy tên kia chết cho ngươi đi!
Liên Căn biến sắc mặt, chầm chậm đưa bàn tay ra, y bỗng xoay ngược bàn tay lại chụp một cái, thanh cương đao trong tay một gã đại hán đứng phía sau đã bị y cầm trong tay, hai bàn tay y bẻ quặc lại, bẻ thanh đao thành hai khúc.
Người ngồi trên chiếc xe lăn uống rượu nãy giờ, bấy giờ mới mở miệng ra:
- Hảo công phu, hảo công phu.
Y mỉm cười nói:
- Ngay cả người của Ưng Vương ở Hoài Nam cũng e không có mấy ai bì lại được ông.
Liên Căn cười nhạt:
- Bọn họ vốn có bì lại được với ta đâu.
Y dùng hai ngón tay kẹp lấy nửa thanh đao gãy, bỗng dưng vung bàn tay, ánh đao lóe lên bay xẹt ra, rồi không còn thấy đâu, chỉ nghe “phập” một tiếng, nửa khúc đao đã cắm ngập vào trong quan tài.
Gã mặt rỗ chẳng thay đổi sắc mặt gì cả, y chỉ hững hờ nói:
- May mà người nằm trong quan tài đã chết rồi, có chịu thêm vài nhát đao cũng chẳng quan hệ gì.
- Hắn chết rồi, nhưng ngươi còn chưa chết.
Trong tay Liên Căn vẫn còn nửa khúc đao:
- Cái này tặng cho ngươi.
Câu nói ấy vừa thốt ra xong, giữa y và gã mặt rỗ bỗng có thêm một người.
Một người áo xanh mặt mày trắng bệch, làm như mới bị gió thổi rớt vào vậy.
Liên Căn thoái lui nửa bước, gằn giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người áo xanh hình như không nghe y nói gì cả, cũng chẳng thấy có y đứng đó, cứ chầm chậm rút trong người ra một lá cờ, một lá cờ rất nhỏ, gắn vào cán cờ làm bằng thép màu đen dài khoảng sáu bảy tấc.
... Cây cờ hoa chút xíu đó không lẽ là thứ vũ khí giết người gì của y?
Bàn tay cầm đao của Liên Căn đã thấy có mồ hôi lạnh rướm ra, bàn tay cầm đao của mọi người đều có mồ hôi lạnh rướm ra.
Bất kỳ ai cũng thấy ra được, người áo xanh này cho dù chỉ dùng một cành cây thôi cũng đủ đã giết được người rồi.
Y không giết người.
Y chỉ đưa cây cờ nhỏ vẫy lên một cái, rồi cắm xuống quan tài.
Năm cỗ quan tài, năm lá cờ nhỏ.
Cắm xong năm lá cờ nhỏ, y bèn bỏ đi, gã mặt rỗ và gã thọt chân cũng theo y đi luôn, bỏ lại năm cỗ quan tài mà bọn họ nãy giờ có liều mạng cũng không chịu buông ra.
Mấy gã đại hán cầm đao lập tức bước qua một bên nhường đường.
Bọn họ chỉ muốn quan tài, không muốn người, quan tài đã để lại rồi, chẳng ai muốn tìm thêm chuyện phiền phức, làm xong sớm về sớm uống rượu tắm rửa ngủ nghê, ít ra cũng tốt hơn là liều mạng với nhau trong cái ngõ hẻm tối tăm.
Chẳng ai ngờ là bọn họ chịu đi, có điều bọn họ đã đi thật, chỉ để lại năm cây cờ cắm trên quan tài.
Tại sao bọn họ làm như vậy?
Chẳng ai có thể nghĩ ra được, chẳng ai buồn ngồi để bụng suy nghĩ.
Con hẻm dài tối thui, ánh trăng bàng bạc mờ mờ, cơn gió lành lạnh, Liên Căn bỗng vung tay lên:
- Đi!
Y nói:
- Đem quan tài theo.
Bốn gã đại hán tra đao vào vỏ, tranh nhau lại đẩy xe, chỉ đi có hai bước, bỗng dưng ngừng lại, làm như trúng phải ma pháp gì không bằng, bốn người bốn cặp giò bỗng bị bàn tay ma quái vô hình dùng tám cái đinh đóng xuống mặt đất, ngay cả động đậy một chút thôi cũng không được.
Ánh mắt của bốn người đều dính vào cùng một nơi.
Đều dính vào một lá cờ.
Bấy giờ bỗng có một cơn gió thổi qua, thổi tung lá cờ nhỏ lên, lá cờ nghinh gió mở ra, trên mặt thêu đầy những đóa hoa đủ màu, dưới ánh trăng bàng bạc xem ra vô cùng đẹp đẻ bắt mắt.
Liên Căn giận quá, chuyển động thân hình như gió lại.
Trước giờ y dùng quân pháp điều độ thuộc hạ, mệnh lệnh phát xuất ra không bao giờ có ai dám vi kháng.
Chỉ nghe một loạt tiếng động thật dòn vang lên, mặt mày bốn gã đại hán lập tức sưng đỏ cả lên.
Bọn họ không dám phản kháng, cũng không dám tránh né, bọn họ không hề bớt tôn kính sợ hãi Liên Căn.
Có điều, bọn họ lại càng không dám lại đụng vào năm cỗ quan tài.
Bàn tay sắt của Liên Căn lại giơ lên lần nữa, nắm lấy cánh tay một gã đại hán, bất kể cánh tay đó có vạm vỡ tới đâu, trong bàn tay của y cũng sẽ biến thành mềm như tro bột.
Mệnh lệnh của y phát ra trước giờ chưa hề phải cần đến lần thứ hai, y muốn dùng hành động để chứng minh cái điểm đó.
Tiếng động của xương cốt vỡ vụn ra trong gió lạnh càng làm người ta nghe muốn lạnh cả gáy, người bị bóp gãy xương la lên thảm thiết như chó sói tru.
Ánh mắt lạnh băng sắc bén của Liên Căn đang nhìn một lượt qua mấy gã đại hán, y hỏi từng tiếng một:
- Có tên nào lại đẩy năm cái cỗ quan tài này không?
Không ai bước lại.
Ngay cả một người cũng không.
Người ngồi trên chiếc xe lăn rốt cuộc cũng đặt ly rượu xuống, thở ra một hơi dài:
- Không xong rồi.
Y nói:
- Cho dù ông có giết bọn họ, cũng không tới đâu cả, vẫn chẳng có ai dám lại động vào mấy cỗ quan tài.
Liên Căn quay phắt đầu lại, nhìn y lộ vẻ giận dữ, hằn học hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì bọn họ đều nhận ra được lá cờ trên quan tài.
Người ngồi trên xe lăn nói:
- Ba mươi năm nay, trong vòng tám trăm dặm chung quanh phủ Tế Nam, chẳng ai dám động tới cây cờ hoa của Điền thái gia.
Liên Căn cười nhạt:
- Động vào rồi thì sao?
- Tôi cũng chẳng biết rồi thì sao.
Người ngồi trên chiếc xe lăn nói:
- Tại sao ông không tự mình lại thử xem.
Gân xanh trên trán của Liên Căn đang nổi u lên từng sợi:
- Ta cũng đang muốn thử đây.
Xe kéo vẫn còn nằm ngay trên đường, quan tài vẫn còn nằm trên xe, năm lá cờ vẫn còn đang tung bay trong gió.
Liên Căn bước từng bước một lại, gân xanh trên mu bàn tay đang nổi lên như những con rắn độc.
Y tính lại rút lá cờ ra thật.
Với công phu và thần lực trên đôi bàn tay thép của y, cho dù thân cổ thụ còn có thể nhổ hết cả rễ lên như không.
Nhưng y nhổ không được mấy lá cờ hoa nhỏ đó.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 86
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com