watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:51:3030/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thất Tinh Long Vương - Cổ Long - Chương 1-15 - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Thất Tinh Long Vương - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 28


Hồi 12-1: Bảy Ngôi Sao Của Nguyên Bảo

Mười tám tháng tư, hoàng hôn.
Nguyên Bảo chẳng hề biết hiện tại là lúc nào nữa, cũng chẳng biết nơi đây là nơi đâu, lại càng không biết đèn tắt rồi, tình cảnh ở Như Ý Đổ Phường sẽ ra sao.
Mỗi chuyện nó đều muốn hỏi, nhưng nó không mở miệng ra, cô bé tắm giùm cho nó đã hỏi nó trước:
- Em biết mọi người đều gọi anh là Nguyên Bảo, có điều rốt cuộc anh họ gì?
Tên gì? Nhà anh chỗ nào? Trong nhà còn có ai nữa? Đã lấy vợ chưa?
Cô hỏi liên tiếp bốn năm câu hỏi, làm như đang chuẩn bị xem tướng hỏi vợ giùm cho nó vậy.
- Tôi là Nguyên Bảo, tôi chỉ bất quá là một thằng bé ăn mày thế thôi.
Nguyên Bảo nói:
- Một thằng ăn mày làm gì có nhà có cửa? Làm gì mà lấy được ai làm vợ?
- Anh nói xạo!
Cô bé nói:
- Anh nhất định chẳng thể là một thằng bé ăn mày, lúc nãy em tắm giùm cho anh, em đã thấy ra rồi.
- Cô làm sao thấy được?
- Da thịt anh trắng trẻo mềm mại, hai chân anh còn xinh xắn hơn cả đàn bà, làm sao lại là kẻ ăn mày được?
Cô bé cười ngặt nghẽo:
- Nếu anh cho rằng không ai chịu lấy anh, anh lầm rồi đấy, em lúc nào cũng chịu lấy anh, lúc nãy anh nằm trong bồn tắm, em đã biết ngay em thương anh lắm rồi.
Những câu nói đó làm sao lại được thốt ra từ miệng một cô bé nhĩ? Nguyên Bảo cười khổ.
- Có phải tôi nghe lầm không? Lúc nãy những câu đó không phải cô thốt ra, chỉ bất quá lỗ tai tôi có tật gì đó.
- Lỗ tai của anh chẳng bệnh tật gì cả, em có thể bảo đảm với anh, trên người anh từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào bệnh tật cả, mọi thứ đều tốt như con bò mộng.
Cô bé còn đang cười:
- Em đã thấy rõ ràng, anh chẳng còn là thằng bé nữa, lấy vợ được rồi, cho dù có lấy hơn năm ba cô, cũng không có vấn đề gì.
Cô chẳng đỏ mặt, cô chẳng thấy có chút gì mắc cỡ cả.
Cô đang ngồi xuống mé giường, không những vậy, còn có vẻ sắp sửa như muốn chuẩn bị nằm ra đó.
Nguyên Bảo cũng không phải là đứa con trai hay bị mắc cỡ, lá gan nó cũng không nhỏ, có điều lúc này, nó chỉ còn nước mau mau né người vào trong góc giường, chỉ còn nước né tránh câu hỏi của cô bé cái mặt còn dày hơn cả nó.
- Hiện tại trời đã sắp sáng chưa?
Bên ngoài cửa sổ có chút ánh sáng, quả thật có chỗ giống trời sáng.
- Trời cũng sắp sáng rồi.
Cô bé nói:
- Nhiều nhất là sáu bảy tiếng đồng hồ nữa là sáng ngay.
- Sáu bảy tiếng đồng hồ nữa?
Nguyên Bảo giật bắn người lên:
- Không lẽ bây giờ trời còn tối? Không lẽ tôi đã ngủ đi mất cả nguyên ngày rồi sao?
- Không lẽ anh chẳng biết tý gì cả?
Cô bé lại bắt đầu cười:
- Em tắm cho anh, tắm mất cả tiếng đồng hồ mới tắm sạch người anh đó.
Cô lại đề cập tới chuyện đó, Nguyên Bảo vội vã đổi đề tài:
- Sao tôi lại đến đây?
Nó hỏi:
- Ai đem tôi lại vậy?
- Một người thật là kinh sợ kinh sợ, ngay cả quỹ cũng sợ ông ta.
Cô sợ thật.
Vừa nói đến người đó, cô ta đã hết cười nổi.
- Ông ta tên là gì?
- Em không nói được, đánh chết em cũng nói không được.
- Tại sao?
- Bởi vì ông ta nói em không được nói, nếu em mà nói ra, ông ta sẽ tùy thời tùy lúc cắt cái mũi của em đi cho mèo ăn.
Nguyên Bảo nhìn ra được cô đang nói thật, bởi vì hiện tại, gương mặt cô đã biến ra trắng nhợt.
Người đó kinh sợ ra sao, nó cũng đã được lãnh giáo qua.
Mãi cho đến bây giờ, nghĩ đến đôi bàn tay lạnh như nước đá và cái mùi người chết đó, nó còn muốn nổi da gà cùng mình.
- Ông ta vừa xuất thủ đã chế ngự tôi ngay, rồi ông ta quăng tôi ra xa, rồi tự mình nhảy lại bắt lấy, hạng người như vậy còn ai không sợ!
Nguyện Bảo lại thở ra:
- Chỉ bất quá, tôi nghĩ không ra tại sao ông ta đem tôi bỏ lại nơi đây, tại sao không quăng tôi vào rảnh mương nào cho xong?
- Bởi vì ông ta thích anh thật mà.
Cô bé bắt đầu cười trở lại:
- Nơi đây ít nhất cũng thơm hơn rảnh mương một chút chứ.
- Nơi đây là nơi nào? Cách Như Ý Đổ Phường có xa lắm không?
Nguyên Bảo lại hỏi.
- Không xa.
- Không xa là bao xa?
- Tại sao anh cứ phải hỏi cho rõ ràng làm gì thế?
- Hiện tại tôi chẳng thể bước đi đâu một bước.
Nguyên Bảo nói:
- Tôi đang tính nhờ cô đi hỏi giùm cho tôi một chút được không.
- Hỏi giùm chuyện gì?
- Tối hôm qua lúc đèn tắt đi rồi, nơi đó đã xảy ra chuyện gì?
- Em chỉ biết nơi đó có người đang giết người, cũng có người bị người giết, chuyện gì khác em chẳng biết tý nào cả.
Cô bé nói:
- Em cũng chẳng muốn biết.
Cô bỗng cười lên thật sung sướng:
- Có điều, nơi đây cách Như Ý Đổ Phường cũng không xa mấy, bởi vì nơi đây chính là Như Ý Đổ Phường.
Nguyên Bảo thộn mặt ra.
- Nơi đây ở ngay phía sau cái đại sảnh mà anh đã có vào đó, nó là nhà của Dương đại lão bản, em là con gái nuôi của Dương đại lão bản, em họ Thái, người khác ai cũng gọi em là Tiểu Thái.
Nguyên Bảo bật cười:
- Tiểu Thái là thứ thức ăn gì? Là đồ mặn hay đồ chay? Là đồ xào hay đồ đông lạnh?
Nó cười lớn:
- Vừa nghe đến tên cô, tôi đã đói bụng rồi, thức ăn gì tôi cũng có thể nuốt được vào bụng, ngay cả một con ngựa tôi cũng ăn được.
Lần này chẳng thấy Tiểu Thái cười, cô trừng mắt nhìn nó cả nửa ngày, bỗng đưa cái mặt trắng trẻo mềm mại của mình lại trước mặt nó:
- Được, anh ăn đi, em cho anh ăn đó.
Nguyên Bảo lại cười không muốn nổi.
Lần này nó cười không nổi, cũng không phải vì nó đang sợ cô bé chuyện gì cũng có thể làm được này.
Lần này nó cười không nổi, chỉ vì nó sực nhớ ra một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng.
- Lúc nãy cô tắm giùm tôi.
Nguyên Bảo hỏi Tiểu Thái:
- Cởi y phục giùm cho tôi có phải là cô không?
- Dĩ nhiên rồi.
Tiểu Thái làm dáng điệu như chịu không được vậy:
- Làm sao em chịu để cho ai khác cởi đồ anh ra!
- Áo quần tôi đâu?
- Đốt sạch rồi.
Tiểu Thái nói:
- Ngay cả mấy thứ đồ con nít chơi mục nát kia cũng đốt luôn cả.
- Cô nói gì?
Nguyên Bảo la lên:
- Sao cô đi đốt đồ của tôi?
- Tại sao em không đốt được? Mấy thứ đồ đồng nát gỗ vụn đó thối cả nhà người ta, không lẽ anh còn muốn em giữ chúng nó lại như bảo bối sao?
Nguyên Bảo không nói được ra lời, gương mặt nó giống hệt như đang bị nuốt tám chín chục trái trứng gà trong miệng, miệng nó đang lẩm bẩm:
- Cô hại tôi chết rồi, cô hại tôi chết thật rồi.
Tiểu Thái nhè nhẹ thở ra một hơi:
- Chỉ tiếc là em còn chưa hoàn toàn chọc cho anh tức chết đi luôn.
Cô bỗng rút trong người ra một cái hà bao thêu hoa, như làm một trò ảo thuật:
- Anh xem cái này là gì đây?
Nguyên Bảo quả nhiên bỗng dưng sống lại, nó chụp ngay lấy cái hà bao, Tiểu Thái trề môi cười nhạt:
- Xem mặt anh cũng có vẻ là kẻ rộng rãi, làm gì mà xem cái hà bao đó quý giá dữ vậy?
- Cô không biết trong này có gì sao?
- Sao em biết được, em có xem qua đâu.
Tiểu Thái nói:
- Em chẳng có thói quen nhìn đồ của người khác.
- Cô thật là ngoan.
Nguyên Bảo đang vui vẻ trở lại:
- Cái thứ thói quen xấu đó dĩ nhiên là cô chẳng có rồi.
- Có điều nếu anh cho em xem, em cũng không từ chối đâu.
- Tôi cũng không hẳn muốn cho cô xem.
Nguyên Bảo lập tức nói:
- Tôi cũng biết chắc cô cũng không thèm nhìn, mấy thứ đồ trong người một tên ăn mày có gì đáng xem?
- Nếu em nhất định muốn anh cho em xem thì sao?
- Tôi biết cô chẳng làm chuyện đó đâu.
Nguyên Bảo nói:
- Cô không phải hạng người như vậy.
- Hiện tại em mới biết mình là hạng người như vậy.
Tiểu Thái nói:
- Em thật là đồ ngốc.
Cô cố ý thở ra:
- Dù gì em cũng không đốt đi cái hà bao đó của anh, em cũng có thể đem nó dấu đi chỗ nào khác, tại sao em phải giao trả lại cho anh? Không phải em là đồ ngốc sao?
Nguyên Bảo suy nghĩ một lát, rồi lại một lát nữa, nó bỗng nói:
- Cô nói đúng, tôi cho cô xem.
Trong hà bao cũng chẳng có bảo bối gì, chỉ bất quá có bảy cái ngôi sao thế thôi.
Chẳng ai thèm bảy cái ngôi sao đó làm bảo bối, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng chẳng thèm.
Bảy cái ngôi sao chẳng có tý gì là hay ho, tùy tiện nhìn thế nào, đều nhất định không thể nhìn ra nó có cái gì trị giá người ta xem là bảo bối. Nếu có người nào cho, chắc chắn chẳng có ai nhận, nếu người ta lượm nó đâu ngoài đường, nhất định sẽ ném nó ngay vào trong mương rảnh.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 76
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com