watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
07:22:4430/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thất Tinh Long Vương - Cổ Long - Chương 1-15
Chỉ mục bài viết
Thất Tinh Long Vương - Cổ Long - Chương 1-15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 28

Hồi 1-1: Cái Chết Của Tay Phú Gia Cự Vạn

Mười lăm tháng tư. Trời đẹp.
Hôm đó, một ngày bắt đầu cũng bình thường như mọi ngày, Tôn Tế Thành ngồi dậy ra khỏi giường, đã có Liễu Kim Nương, một người cung nga năm xưa từng ở trong đại nội phụ trách chuyện áo quần giày dép cho hoàng thượng, thống lãnh mười sáu đứa a hoàn, chuẩn bị saün hẳn hòi cho y một bộ áo quần dành mặc trong ngày đó. Ngồi ở sảnh phòng bên ngoài phòng ngủ uống ly trà Ô Long mua ở Vũ Di tỉnh Phúc Kiến xong, Tôn Tế Thành bèn leo lên chiếc xe ngựa y thường đi, bắt đầu cuộc tuần tra bảy mươi chín cái tiệm y làm chủ trong thành Tế Nam.
Y chẳng phải là người ăn ở có quy luật gì chặt chẻ, vẫn thường vui chơi với những bạn bè thanh nhã qua đêm, nhưng trước giờ y chưa hề bỏ lỡ qua cái chuyện tuần tra của y một lần nào, thậm chí ngay cả lộ trình y đã đi qua cũng không hề biến đổi bao giờ.
Sáng lập ra cơ nghiệp không phải là chuyện dễ dàng, giữ lấy nó lại càng khó khăn, bất kỳ ai muốn làm cho được chuyện đó cũng phải bỏ ra một cái giá tương đương.
Tôn Tế Thành rất am hiểu cái điểm đó.
Y chăm sóc cái sự nghiệp và tài phú của mình cũng như một mỹ nhân tuyệt sắc chăm sóc sắc đẹp của mình vậy.
Y đã từng nói cho bạn bè mình nghe rằng:
- Tài phú tuy không nhất định sẽ làm cho người ta sung sướng, nhưng ít nhất, so với bần cùng còn hay hơn nhiều lắm.
Tôn Tế Thành người cao hơn sáu thước, khôi ngô anh tuấn, và rất biết cách hưởng thụ, so với những người phú thương cự vạn thân thể cũng như y.
Bao nhiêu năm nay đời sống thoải mái ăn uống đầy đủ, tuy làm cho cái bụng của y có phình ra chút đỉnh, nhưng quần áo may cắt khéo léo một chút đủ để che dấu đi, xem ra y vẫn rất trẻ trung so với cái tuổi của y, vẫn còn có thể cưỡi ngựa chạy nhanh, uống rượu mạnh, làm thỏa mãn những người đàn bà khó thỏa mãn nhất.
Trước giờ y chưa hề quên đề tỉnh người khác tán tụng y cái điểm đó, người ta cũng không ai dám quên.
Hạng người như y, dĩ nhiên là không muốn chết.
Vì vậy, mỗi ngày y ra khỏi nhà, tùy tòng của y đều là những tay cao thủ được chọn trong các tiêu cuộc lớn, trong đó, thậm chí còn bao gồm cả OÅn Như Thái Sơn Khâu Bất Đảo, năm xưa đã từng nổi tiếng một thời ở Hà Sóc, chín mươi mốt lần hộ tiêu chưa có lần nào bị thất thủ.
Cái thùng xe y ngồi, cũng chế tạo rất đặc biệt, đao chém không vào, tên bắn không lũng, người huấn luyện ngựa cho y đã từng là tổng quản về chuyện nuôi ngựa cho Chinh Đông tướng quân năm xưa, mỗi con ngựa kéo xe đều là thứ ngựa giống tốt nổi tiếng, thể lực tốc độ được bảo trì ở mức tối đa, gặp lúc cần cấp có thể chạy một ngàn ba trăm dặm liên tục một ngày một đêm.
Ngôi nhà của y cũng được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, ngày đêm đều có người luân phiên trực gác phòng thủ, ai nấy đều là tay cao thủ đệ nhất lưu.
Muốn đặt một kẻ như vậy cho chỗ chết, thật tình có thể nói là chuyện tuyệt đối không thể làm được.
Chẳng ai đi làm cái chuyện đó, chẳng ai đi mạo hiểm làm cái chuyện như vậy.
Chẳng ai có thể tưởng tượng được có ngày y sẽ chết!
Nếu không có chuyện gì đặc biệt lắm, thông thường Tôn Tế Thành sẽ ăn cơm trưa ở Đại Tam Nguyên tửu lâu.
Cũng không biết có phải y nghĩ đến chuyện sau này cái bụng cứ phình ra hoài hay không, hay là y uống rượu từ sáng đến tối nhiều quá, mà lúc y ra khỏi giường, trừ chuyện uống ly trà Ô Long ra, y không hề ăn chút gì vào bụng, vì vậy mà thông thường, y ăn cơm trưa rất kỹ lưỡng.
Y chọn Đại Tam Nguyên tửu lâu là có nhiều lý do lắm... thứ nhất, Đại Tam Nguyên là một trong những cửa tiệm của y.
Gã đầu bếp chỗ Đại Tam Nguyên là một tay danh trù y đặc biệt mời được từ Lãnh Nam về. Hai món Phát Dực và Thiêu Dực đều có công thức bí truyền, mà món Ngư Dực lại là cái món Tôn Tế Thành ưa thích nhất.
Tổng quản của Đại Tam Nguyên tửu lâu tên là Trịnh Nam Viên, không những là người ăn uống rất giảng cứu, mà còn ăn nói rất phong nhã thú vị, nói chuyện lại toàn là những thứ y rất thích nghe.
Còn có một điểm chủ yếu nhất nữa, Đại Tam Nguyên làm ăn rất phát đạt, khách hàng rất nhiều. Tôn Tế Thành thích nhìn người ta, và cũng thích người ta nhìn mình.
Hôm nay cũng như lúc bình thường khác, Tôn Tế Thành cũng đang ăn trưa ở Đại Tam Nguyên, cũng có uống chút đỉnh rượu.
Thường thường, có lúc y uống Trúc Diệp Thanh, có lúc thì Mao Đài, có lúc thì Đại Khúc, có lúc thì Nữ Nhi Hồng, có lúc Mai Quế Lộ, có lúc thậm chí còn uống tý đỉnh rượu Thanh Quả và Cổ Thành Thiêu đem từ Quan Ngoại vào.
Hôm nay, y lại uống thứ rượu Bồ Đào càng khó kiếm được đem ở Ba Tư về.
Tôn Tế Thành uống không nhiều lắm, trời chưa tối, trước giờ y không hề uống gì nhiều.
Đại Tam Nguyên là cửa tiệm cuối cùng trên còn đường tuần tra của y, ăn xong buổi cơm trưa này, y muốn đi ngày về nhà, về tới phòng ngủ chỗ rất hiếm ai bước vào, ngủ một giấc lấy lại tinh thần, sau đó là bắt đầu một lối sinh hoạt đa sắc đa dạng khác.
... Giàu có quả thật là sung sướng hơn nhiều, so với bần cùng.
Tôn Tế Thành giàu có còn hơn vô số người trên cái thế giới này, y cũng thoải mái sung sướng hơn vô số người trên thế giới này.
Người khác nếu đã giết không được y, thì chính y cũng không có chút lý do gì muốn chết đi.
Thì làm sao y chết đi được nhĩ?
Tôn Tế Thành là người rất am hiểu cách hưởng thụ, rất giảng cứu từng mỗi một chuyện gì, bao quát chuyện ăn uống đi đứng trong đó.
Phòng ngủ của y dĩ nhiên vừa thoải mái vừa hoa mỹ.
Đấy là một điểm chỉ cần ai có đầu óc một chút là nghĩ ra được tới, nhưng lại rất ít có ai tưởng tượng được nơi đó rốt cuộc ra thế nào, bởi vì phòng ngủ của y, rất có ít người được bước vào.
Phòng ngủ của y là nơi y nghỉ ngơi và ngủ nghê.
Lúc y muốn đi ngủ muốn nghỉ ngơi, y không bao giờ tìm đàn bà, lúc y tìm đàn bà, y không bao giờ ngủ hay nghỉ ngơi.
... Vợ và đàn bà là hai thứ không giống nhau.
... Vợ không những là đàn bà, mà còn là một người bạn cùng chung cộng khổ cực ngọt bùi, có thể cùng nhau an ủi dựa lưng trong những lúc tịch mịch bệnh tật già cả buồn đời.
Tôn Tế Thành không có vợ, cũng không có bạn bè.
Bạn bè của y nói cho đúng đều không thể xem là bạn bè.
... Cao xử bất thắng hàn (chỗ cao chịu không nổi lạnh), một người nếu đã lên cái chỗ nào cao quá, thường thường đều phải chịu tịch mịch.
Cũng như lúc bình thời, Tôn Tế Thành về tới chỗ rất ít ai bén mãng tới của y, nhưng bất cứ ai đã bước vào đều không ngớt ca tụng, thì trời cũng vừa đúng hoàng hôn.
Thường thường y về tới nơi là vào ngủ một chút, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, y chỉ lấy trong ngăn hộc kín trên đầu giường ra một sợi dây chuyền đeo cổ làm bằng bạch kim từ Ba Tư, còn thêm miếng ngọc phỉ thúy, rồi đi ra ngoài.
Phía ngoài phòng ngủ là cái sảnh đường trang trí thật tinh nhã và hoa mỹ, trên tường treo những bức tranh và nét chữ của Ngô Đạo Tử và Vương Hy, trên kệ chưng bày những cái đỉnh bằng ngọc trắng tinh không một chút tỳ vết, cái ghế để ngay trước cửa, nghe nói là đồ ngự dụng đem từ hoàng cung ra.
Tôn Tế Thành vừa ngồi xuống, ngoài cửa đã vang lên tiếng hoàn bội đinh đương như âm nhạc, người y đang đợi đã lại.
Người lại là Liễu Kim Nương.
Người đàn bà mỹ lệ ôn nhu thành thạo tế nhị mà còn tinh thông chuyện may cắt này, mười một tuổi vào cung, hai mươi mốt tuổi được trả ra, bèn được Tôn Tế Thành mời lại phụ trách quản lý chuyện quần áo giày mũ cho y, thế giới này chỉ sợ rằng không có ai biết rõ thân thể của người đàn ông này, tứ chi cốt cách kết cấu ra làm sao, bằng được nàng ta.
Muốn may một bộ quần áo vừa thích hợp thân hình cho một người nào đó, không phải là một chuyện dễ dàng, phương pháp nàng ta dùng là thứ rất trực tiếp và hữu hiệu.
Nàng ta là một người đàn bà mỹ lệ, y là người đàn ông cường tráng mạnh khỏe, cái đêm hôm đó, ngọn gió xuân thổi sao mà ôn nhu dịu dàng.
Có điều từ đêm đó trở về sau, nàng ta không hề đề cập đến chuyện đó, y cũng hình như tựa hồ quên baüng đi hoàn toàn, hai người vẫn còn bảo trì một quan hệ giữa khách và chủ rất đứng đắn và tốt đẹp.
Nàng ta đã học được sự chịu đựng nỗi tịch mịch từ lâu trong thâm cung.
Ánh tà dương từ cửa sổ chiếu vào, Tôn Tế Thành nhìn gương mặt mỹ lệ mà lãnh đạm của nàng, bỗng dưng thở ra một hơi nhẹ.
- Đã mười năm rồi.
Y than thở rồi hỏi nàng ta:
- Có phải là đã mười năm rồi không vậy?
- Đại khái là vậy.
Gương mặt của Liễu Kim Nương vẫn còn lạnh lạnh băng băng không lộ một vẻ gì, một người có giáo dục như nàng, nhất định không phải là người để tình cảm của mình bộc lộ ra ngoài mặt.
Có điều trong lòng nàng ta đang đau đớn, nàng biết y đang nói đến mười năm là tính từ cái đêm xuân ấy tính tới, nàng còn nhớ rõ ràng hơn y rất nhiều, không phải là mười năm, mà là mười năm một tháng ba ngày.
- Bao nhiêu năm nay, nàng sống có sung sướng không?
- Cũng không nói được là sung sướng lắm, cũng chẳng có gì là không sung sướng.
Liễu Kim Nương lạnh nhạt nói:
- Bây giờ nghĩ lại, mười năm hình như chỉ mới chớp mắt qua một cái.
Bao nhiêu là những đêm đông một mình lạnh lẽo, bao nhiêu là những đêm xuân tịch mịch khó cầm lòng, có phải là chớp mắt đã qua thật đó chăng?
Tôn Tế Thành lại thở ra một hơi, y bỗng đứng dậy bước lại.
- Ta biết ta phụ rẫy nàng lắm.
Y đưa cái dây chuyền đeo cổ trong tay lên:
- Đây là chút gì ta dành cho nàng, nàng có chịu cho ta đeo dùm vào cho nàng không?
Liễu Kim Nương lẳng lặng gật đầu, có điều, đợi đến lúc Tôn Tế Thành bước ra phía sau nàng, quàng dây chuyền trân quý mỹ lệ đó vào cổ, nàng bỗng dưng thấy muốn khóc.
Không lẽ sau mười năm lãnh đạm không quan tâm đến rồi, y bỗng dưng lại nhớ đến cái đêm đầy những tình cảm khích liệt, những tình cảm dịu dàng kia sao.
Chính lúc nước mắt nàng đang sắp ứa ra đó, bàn tay của y bỗng siết chặt lại một cái, y đã dùng sợi dây chuyền mỹ lệ đó siết cổ nàng chết.
Nàng chết không một chút đau đớn, bởi vì nàng chết mà không tin được y lại hạ độc thủ giết nàng như thế.
Chẳng ai hiểu được lý do tại sao y giết nàng ta, bởi vì y chẳng hề có lý do gì để giết nàng.
Sợi dây chuyền mỹ lệ còn đang quàng lên cần cổ mỹ lệ, người mỹ lệ thì đã ngã xuống.
Ngoài song cửa, ánh tịch dương tàn lụn, màn đêm buông xuống. Con người bình thường hành động chậm chạp cẩn thận như Tôn Tế Thành, đang chầm chậm mở cái cửa sổ phía sau lưng mình, rồi bỗng nhiên giống hệt một làn khói nhẹ, bay ra khỏi cửa sổ, trong chớp mắt đã biến vào trong màn đêm.
Màn đêm đang buông xuống, Khâu Bất Đảo còn nằm trên giường, tối hôm qua, y phải trực ca đêm, tới sáng mới được đi ngủ, y đi trực cũng giống như y đi bảo tiêu vậy, lúc nào cũng làm hết sức mình, cho dù biết rằng không có chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không dám sơ suất lấy một chốc lát.
OÅn Như Thái Sơn bốn chữ ấy là do y dùng mồ hôi nước mắt đổi ra, thế mà chỉ cần một lần sơ suất thôi, cũng đã đủ bị phá hủy đi trong tích tắc.
Sau vô số kinh nghiệm đã từng vào sinh ra tử, quả thật y đã làm được tới cái chữ “ổn” đó, cho dù có tên bay đao bén xông lại trước mặt cũng chẳng kinh hoảng lính quýnh, cho dù đem cả nhà cửa vợ con ra đánh vào một canh bạc, nhìn con xúc xắc lật ra mặt nào mấy điểm, y cũng chẳng chớp mắt đi một cái.
Có điều, mấy năm sau này, y thường hay có cảm giác rất mệt mỏi, một người đã tới năm mươi tuổi rồi, không nên đi làm cái chuyện lao khổ thế này, chỉ tiếc là sau lưng y lúc nào cũng như có cái roi đang thôi thúc đánh vào, làm cho y không thể không tiếp tục đi về phía trước như một con lừa đang bị thúc.
Bánh xe lăn của đời sống đã từ từ nghiến ngấu con người y, nghiền thân thể gân cốt, thành một khối thịt lẫn xương.
Y đang thở ra trong bụng, chuẩn bị ngồi dậy đốt cái đèn để trên bàn, nào ngờ y vừa bước lại, bỗng có một bàn tay từ sau lưng thò ra, án lấy vai mình, Khâu Bất Đảo lập tức cảm thấy toàn thân lạnh cứng hẳn đi.
Chỉ trong cái tích tắc đó, toàn thân trên dưới của y mồ hôi lạnh thấm ra ướt đầy cả áo quần.
Bàn tay giữ trên vai y không hề tiện tay chém tới cổ họng, cũng không làm động tác gì thêm nữa, chỉ nghe có người đang nói bằng giọng rất ôn hòa:
- Không cần đốt đèn lên, ta thấy được ông, mà ông cũng thấy được ta.
Khâu Bất Đảo nhận ra được giọng nói đó.
Cái người bỗng dưng xuất hiện như quỹ mị sau lưng y, rõ ràng chính là lão đại của bọn họ, Tôn Tế Thành.
Tôn Tế Thành buông tay ra, để cho Khâu Bất Đảo quay người lại đối diện với y.
Trong bóng đêm, xem ra gương mặt của Khâu Bất Đảo tuy trắng bệch như tờ giấy, tinh thần đã trấn tĩnh hẳn lại. Y đã từng đánh trăm trận, mỗi lần đều ở trong thế yếu chuyển từ nguy cơ thành chiến thắng, cũng là nhờ vào cái chữ “ổn” đó.
Ánh mắt của Tôn Tế Thành cũng bất giác lộ vẻ tán tụng, nhưng chỉ trong chớp mắt cái tia nhìn ấm cúng đã biến thành băng giá.
Y không để cho Khâu Bất Đảo mở miệng, bỗng dưng hỏi một câu thật kỳ quái, y hỏi dằn từng tiếng một:
- Ông biết lúc nào vậy?
- Biết chuyện gì?
Khâu Bất Đảo không hiểu, câu hỏi đó vốn hỏi ra rất đột ngột, làm người ta khó mà trả lời.
Tôn Tế Thành mỉm cười, nhưng ánh mắt chẳng có tý gì là cười cợt, y lại nhìn vào Khâu Bất Đảo một hồi thật lâu, rồi mới nói dằn từng tiếng một:
- Bí mật của ta!
- Bí mật của ông? Bí mật gì?
Tôn Tế Thành thở ra một hơi:
- Ông đã biết rồi, lại cần gì phải bắt ta nói ra?
Khâu Bất Đảo đóng miệng lại.
Y đã thấy được, người đứng trước mặt y hiện giờ, không phải là kẻ dễ dàng bị ai lừa gạt, có biện bạch giả vờ cũng không ích lợi gì.
- Ông biết lúc nào vậy?
Khâu Bất Đảo bỗng dưng hỏi ngược lại:
- Ông biết tôi phát hiện ra bí mật của ông lúc nào?
Đây là câu hỏi, không phải là câu trả lời.
Tôn Tế Thành lại mỉm cười lần nữa.
- Trước giờ ông đánh bạc hung hăng quá chừng, và cũng thua không kém vậy, có điều hai tháng nay, ông đã từ từ trả lại được tiền thua bạc lúc xưa.
Y lại hỏi:
- Người nào giúp ông trả nợ lại vậy?
Khâu Bất Đảo từ chối trả lời, Tôn Tế Thành cũng không bức bách y trả lời, y lại hỏi tiếp:
- Bảy mươi hai gã vệ sĩ trong ba ca trực do ông thống lãnh, trong vòng hai tháng đã đổi đi mất mười ba người, cứ cách năm ba ngày ông lại đổi một lần, trực ban lúc nào cũng đứng xa xa ra khỏi chỗ của ta.
Tôn Tế Thành mỉm cười nói:
- Ông tưởng ta không biết sao?
Khâu Bất Đảo còn cười theo được:
- Tôi vốn cứ ngỡ ông không biết thật đấy.
Chính cái lúc y nói xong câu đó, và Tôn Tế Thành đang sắp mở miệng ra, y đã xuất thủ nhanh như sấm sét.
Khâu Bất Đao luyện võ vốn chuyên về đao, luyện vô cùng xuất sắc, bất cứ ai cũng không thể không thừa nhận rằng, đao pháp của y tuyệt đối là đệ nhất lưu.
Nhưng y rất ít khi dùng đao.
Quyền đầu của y cũng là một thứ vũ khí chết người, thậm chí còn có oai lực, còn đáng sợ hơn cả cây đao của y.
Y vẫn cho là bất cứ loại binh khí nào cũng không khỏi có lúc không có saün một bên mình, nhị thúc của y là Song Tiên Vô Địch Khâu Thắng chính là vì bị người ta ăn trộm mất cặp roi, mà tay không đánh nhau một hồi cho đến lúc chết.
Quyền đầu thì lại không hề đi đâu khỏi tay mình cả, vì vậy từ nhỏ y đã luyện được hai nắm tay, không những vậy, còn không sợ khổ sợ cực đi đầu nhập làm môn hạ phái Thiếu Lâm.
Bởi vì Hàng Long Phục Hổ La Hán Quyền của Thiếu Lâm vốn được công nhận là quyền pháp thiên hạ vô song.
Quyền pháp của y cương mãnh mà bá đạo, đánh quyền nhanh, ra quyền nặng, nhất là quyền đầu tiên.
Một chiêu phong cứng môn hộ, một quyền chết người, cao thủ đánh nhau, thắng bại thường thường chỉ ở có mỗi một chiêu.
Trước giờ y vốn cho rằng cú quyền đầu tiên tuyệt đối là trọng yếu nhất, cái quan niệm đó chắc chắn là chính xác không trật vào đâu được.
Hiện giờ, y đấm quyền đó ra, tuy không mười phần chắc chắn sẽ đánh ngã đối phương, nhưng cũng nghĩ rằng ít nhất là dành được tiên cơ, dành cho mình một con đường thoái lui, bốn chục năm hàn thử khổ luyện, kinh nghiệm ba trăm lần đánh nhau gian nan, y quả thật rất tin tưởng tài phán đoán của mình không hề sai lầm.
Chỉ tiếc rằng lần này y đã sai lầm.
Cú quyền như sấm sét của y vừa mới đánh ra, trước mắt y đã hoa lên một cái, cái người y muốn đấm bỗng dưng không còn thấy đâu.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 239
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com