watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:36:0830/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thạch Phong Thành - Cổ Long - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Thạch Phong Thành - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 49



Hồi 7-1
Luyện Dịch Cân Phát Hiện Sự Lạ
Sau Hắc Sát Lại Đến Bắc Cương

Thoạt đầu những lần thổ nạp của Viên Kỳ Hải chỉ là những nhịp thở thông thường, không có điểm gì khác lạ.
Nhưng sau đó do không quen ngồi theo tư thế gò bó này, tứ chi của Viên Kỳ Hải liền đau đớn làm cho nó phải phân tâm.
Tiếp đó, lúc mở mắt ra, Viên Kỳ Hải trông thấy Thông Hư đại sư tuy đã ngồi lâu nhưng vẫn chưa có bất kỳ một dấu hiệu nào là mỏi mệt. Nó nhủ thầm:
- Thông Hư đại sư vừa bảo đây là tư thế để tọa công. Và tên ác ma lúc nãy cũng ngồi như vậy mà mau chóng phục hồi sức lực. Tại sao ta không làm được như họ, tọa công không phải là phương pháp để tu luyện nội công sao? Nếu ta muốn có được nội công như những người luyện võ thì ta phải cố lên ! Ta không được vì đau mà bỏ cuộc.
Nghĩ thế, Viên Kỳ Hải liền cắn răng cố chịu đựng những sự mỏi nhức do tư thế kỳ quái này tạo ra.
Sau đó, vì sự đau đớn vẫn tiếp diễn, Viên Kỳ Hải do muốn quên đi bèn nghĩ lảng sang chuyện khác.
Nó bắt đầu nghĩ về đủ mọi chuyện. Nào là những gian nan khốn đốn mà nó đã từng trải từ khi hiểu biết cho đến giời. Nào là những lần tuyệt vọng đã khiến nó phải nghĩ đến cái chết để không phải chịu khổ nữa.
Tuần tự những gì nó đã trải qua cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí nó.
Lan man nghĩ ngơi như thế được một lúc, hai bức họa nhân đồ bỗng xuất hiện trong tâm trí nó.
Và cùng với hai bức họa nhân đồ, những lằn vẽ ngoằn ngoèo bằng chu sa cùng xuất hiện.
Thoạt đầu những lằn vẽ này vẫn chưa có một điểm gì rõ rệt cả. Nhưng dẫu sao chính vì điều này đã làm cho Viên Kỳ Hải dễ dàng nhớ lại tất cả các vị trí của các huyệt đạo.
Sau đo khi nó nghĩ đến huyệt linh đài, là huyệt mà Thông Hư đại sư đã bấu vào hòng khống chế nó thì thật là ngẫu nhiên, lằn vẽ bằng chu sa xuất phát từ linh đài huyệt liền xuất hiện rất rõ trong tâm trí nó.
Cùng với những hình ảnh này, những huyệt đạo trọng yếu có liên quan đến huyệt linh đài được lằn vẽ bằng chu sa kia nối kết lại với nhau cũng xuất hiện. Đó là các huyệt linh đài, thương khúc, khí hải, lâm môn dẫn vòng lên đến bách hội huyệt ở đỉnh đầu.
Vô hình chung, cũng chính lúc đó nó bắt đầu hít sâu một hơi thanh khí vào lồng ngực. Cũng với hơi thở sâu đang tuôn tràn vào người, các huyệt đạo từ bách hội huyệt đi xuyên suốt đến đan điền được nối kết lại bằng lằn vẽ chu sa ở trong bức họa nhân đồ đầu tiên cũng xuất hiện trong tâm trí của nó.
Và đúng là một sự trùng khớp, Viên Kỳ Hải bỗng cảm thấy sự phơi phới lan dần khắp thân thể của nó, làm cho nó quên đi sự đau đớn do tứ chi bị gò bó tạo ra. Hiện tượng này chỉ xuất hiện trong thóang chốc rồi biến mất.
Viên Kỳ Hải lại nghĩ đến hai bức nhân họa đồ.
Và lần thứ hai, hiện tượng nọ lại xuất hiện. Hiện tượng đó xuất hiện đúng vào lúc nó thở ra chầm chậm, khi nó đang nghĩ đến lằn vẽ bằng chu sa dẫn từ khúc trì huyệt đến kiên tĩnh đưa đến tận huyệt mi tâm !
Hai lần như thế cũng đủ làm cho Viên Kỳ Hải lưu tâm.
Quan sát thêm một lúc, Viên Kỳ Hải thoáng kinh nghi khi hiện tượng nọ vẫn tiếp tục xuất hiện.
Và với mỗi lần nó hít sâu, nếu nó nghĩ đến những nét vẽ chu sa trong bức họa nhân đồ có các huyệt đạo đưa thẳng xuống đan điền, hiện tượng đó liền xuất hiện.
Cùng với sự xuất hiện của những hiện tượng này là sự phơi phới khắp châu thân, chính điều này làm cho Viên Kỳ Hải phải lưu tâm. Vì càng phơi phới thì tứ thế tọa công nọ không tạo cho nó bất kỳ một sự khó khăn nào.
Do kiên quyết phải có được nội công như những nhân vật giang hồ, Viên Kỳ Hải liền rắp tâm sao cho mỗi nhịp thở của nó chí ít phải phù hợp với một đoạn vẽ bằng chu sa có trong một trong hai bức họa nhân đồ.
Nó nghĩ:
- Nếu được như thế, việc ta tọa công sẽ không còn khó khăn nữa, và thế nào ta cũng tu luyện được nội công và sẽ có một thân võ học như mọi người.
Đây là một y´ nghĩ vừa thô thiển vừa có phần sai lạc. Tuy nhiên, do Viên Kỳ Hải không được cao nhân chỉ điểm nên nó có nghĩ như thế cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng thật không ngờ, chỉ vì y´ nghĩ này mà Viên Kỳ Hải đã tạo được một sự thần kỳ, chuyện thần kỳ này đến mãi về sau Viên Kỳ Hải mới hiểu ra.
Còn bây giờ, với y´ định như thế và sau một lúc dò tìm, kết quả Viên Kỳ Hải đã luôn có được một sự thơ thới khắp toàn thân. Bởi mỗi một nhịp thở của nó đều có liên quan đến một đoạn vẽ bằng chu sa trong cả hai bức họa nhân đồ.
Thở ra lần đầu thì phù hợp với đoạn này, thở ra lần sau thì phù hợp với đoạn kia. Trái lại, hít sâu vào lần thứ nhất thì phù hợp với đoạn thứ nhất, hít sâu lần thứ hai thì phù hợp với đoạn thứ hai.
Tóm lại, Viên Kỳ Hải đã đạt được điều nó mong muốn. Mỗi một đoạn vẽ bằng chu sa đều có sự phối hợp nhịp nhàng với việc thở ra hay hít vào của nó.
Để ghi nhớ đến nhập tâm, Viên Kỳ Hải lập đi lập lại như thế thật lâu.
Cũng như khí nó tập luyện bộ pháp Vô danh do Mã trưởng lão trao truyền, khi Viên Kỳ Hải đã nhập tâm được lối thở nạp theo hai bức họa nhân đồ nó liền dừng lại. Thật không ngờ, cho dù Viên Kỳ Hải thôi không nghĩ đến những đoạn vẽ nối kết các huyệt đạo bằng chu sa trong hai bức họa nhân đồ nữa nhưng kể từ lúc đó những nhịp thở của nó vẫn cứ tương quan mật thiết đến những đoạn vẽ đó. Nói cho rõ hơn thì toàn bộ ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ trong nội thể của Viên Kỳ Hải đều nhận được từng xung động một do những nhịp thổ nạp của nó tác động vào, xuyên qua những kinh những mạch để nối kết tất cả các huyệt đạo lại với nhau.
Diệu dụng của việc này sẽ như thế nào thì ngay lúc này Viên Kỳ Hải chưa thể biết rõ. Nhưng trước mặt cho dù Viên Kỳ Hải có còn tiếp tục tọa công nữa hay không, toàn thân của nó luôn có được những cảm giác thơi thới nhẹ nhàng vượt thắng được những mỏi mệt mà nó đã từng cảm nhận.
Mở mắt ra, Viên Kỳ Hải khoan khoái nhìn vào Thông Hư đại sư. Và lúc này, Thông Hư đại sư vẫn còn đang nhập định. Thần sắc của Thông Hư đại sư rõ ràng là đà trở lại bình thường, khác vói lúc đại sư chưa tọa công.
Thoáng tự hào vì bản thân đã tìm được phương cách tu luyện nội công, Viên Kỳ Hải nôn nao chờ đợi Thông Hư đại sư tỉnh lại.
Trong thâm tâm, khi Viên Kỳ Hải mong muốn Thông Hư đại sư mau xong buổi công phu là để nói cho đại sư biết về điều nó mới đạt được. Nhưng sự háo hứ của nó càng lúc càng vơi dần đi cùng với sự tỉnh lại quá chậm của Thông Hư đại sư.
Và sau đó, sự việc cứ dồn dập xảy đến khiến cho Viên Kỳ Hải dù muốn cũng không còn dịp nói cho Thông Hư đại sư biết về điều kỳ lạ này nữa.
Đầu tiên là những thanh âm vừa dịu nhẹ vừa mơ hồ, nửa như có nửa như không, cứ thoảng theo gió đưa đến tai của Viên Kỳ Hải.
Cố tâm nghe ngóng một lúc, Viên Kỳ Hải bắt đầu nhận ra những thanh âm đó chính là những lời bàn tán của một nhóm đông người được gió đưa đến.
Băn khoăn nghi ngại, vì nghĩ đã là bọn ác nhân đang muốn tìm kiếm nó và Thông Hư đại sư, Viên Kỳ Hải liền len lén dịch lùi người ra phía ngoài động khẩu.
Đánh thức Thông Hư đại sư thì Viên Kỳ Hải không dám, do chính Thông Hư đại sư trước khi tọa công có căn dặn.
Vừa khẽ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài động khẩu để dò xét, Viên Kỳ Hải lại một lần nữa nôn nao chờ Thông Hư đại sư tỉnh lại.
Mục đích của sự chờ đợi lần này khác với lần mới rồi nên Viên Kỳ Hải càng chờ càng thêm luống cuống, và vì càng luống cuống nen Viên Kỳ Hải không còn kiểm soát được hành vi của bản thân nữa.
Cạch … cạch … cạch …
Trong lúc tình cờ, khi đưa đầu nhìn ngó ra bên ngoài, Viên Kỳ Hải vô tình chạm tay vào một hòn đá cuội. Hòn cuội đó liền lăn di và rơi từ bên trên động khẩu xuống phía dưới.
Nếu tiếng động do hòn cuội rớt xuống và lăn tròn trên những tảng đá ở phía dưới không làm cho Thông Hư đại sư giật mình kinh động thì nó lại làm cho chủ nhân của những tiếng động mơ hồ kia phải chú y´.
Vút … vút …
Một vài tiếng gió rít liền vang lên và lần lượt có đến bảy hoặc toám bóng nhân ảnh mờ nhạt liền xuất hiện trong tầm thị tuyến của Viên Kỳ Hải.
Tin chắc những bóng dáng mờ ảo đó là bọn ác nhân che kín chân diện, Viên Kỳ Hải lo sợ rụt đầu vào.
Nép sát người vào bên trong động khẩu, Viên Kỳ Hải cứ mấp máy đôi môi mãi nhưng vẫn không dám kêu Thông Hư đại sư.
Và những lời đối đáp của những bóng nhân ảnh kia ngay tức khắc vang lên rõ mồn một.
- Chu lão nhị có tìm được gì không?

- Không có ! Còn Tư Không huynh thì thế nào?

- Hừ ! Rõ ràng bổn bảo chủ nghe tiếng động nọ xuất phát từ phía này. Mọi người thử lục soát một lần nữa xem sao.
- Cần gì phải tìm cho phí lực. Quanh đây mọi vật đều nhìn rõ trong tầm mắt, làm gì có người ẩn nấp đến nổi chúng ta không nhìn thấy?
Dựa vào thanh âm, Viên Kỳ Hải biết rằng câu nói nọ là do bốn người lần lượt lên tiếng. Nhưng không phải chỉ có bốn người đó thôi. Giọng nói âm vang của nhân vật thứ năm lại cất lên:
- Tiền lão đệ hãy nhìn kìa ! Ở đó có một động khẩu, chúng ta suy´t nữa đã bỏ qua rồi.
Nghe đến đây, Viên Kỳ Hải càng thêm lo lắng. Vì nó biết rằng động khẩu mà bọn người ở phía dưới nói chính là ám chỉ vào cái động khẩu mà nó và Thông Hư đại sư đang lưu ngụ.
Viên Kỳ Hải do không tự chủ được bèn nhích lùi thêm về phía sau.
Nhưng một âm thanh bỗng vang lên từ phía sau làm cho Viên Kỳ Hải giật mình đánh thót:
- Tiểu thí chủ chớ kinh hãi ! Là bọn khác chứ không phải bọn ác nhân lúc sáng đâu.
“Là Thông Hư đại sư? !!”
Cùng với y´ nghĩ này, Viên Kỳ Hải quay đầu nhìn lại.
Đúng là Thông Hư đại sư đng mỉm cười với nó.
Cả mừng Viên Kỳ Hải lênt iếng quên cả giữ y´:
- Đại sư đã tọa công xong rồi ư?
Nó vừa dứt lời thì từ phía dưới một câu quát hỏi liền vang ra:
- Là ai đang ở trong động khẩu? Có phải là Thông Hư đại sư, trụ trì Lâm Sơn tự đó không?
Vút !
Cùng với câu quát hỏi, một bóng người liền từ phía dưới phóng vọt lên.
Chấy tay ngang trước ngực, Thông Hư đại sư hướng về nhân vật vừa xuất hiện ngay động khẩu đã phát thoại:
- A di đà Phật! Hóa ra là Tư Không Bảo chủ ! Là bần tăng đây !
Mắt thì nhìn chằm chằm vào Viên Kỳ Hải, nhân vật vừa được Thông Hư đại sư gọi là Tư Không Bảo chủ mở miệng cười vang:
- Ha … ha … ha … ! Hóa ra đại sư lại vãn du đến nơi này, bổn Bảo chủ và mọi người cứ ngỡ rằng sẽ không còn tìm được đại sư.
Đưa tay chỉ ra bên ngoài và chỉ xuống dưới đó một chút, Tư Không bảo chủ lại nói:
- Đại sư hãy nhìn thử xem, có nhận ra những ai đang cùng tìm đại sư không?
Không hành động theo lời của Tư Không Bảo chủ, vẫn đứng nguyên vị, Thông Hư đại sư gật đầu đáp:
- A di đà Phật! Bần tăng không cần nhìn cũng biết là những ai rồi. Ngoài Ngũ Hổ là những nhân vật thân cận với Bảo chủ Thanh Long bảo, hai nhân vật còn lại có phải là Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược, được mọi người gọi là “(Nhu) nhược kiến nhược kiến Tiền” không?
Nhân vật nọ bật cười:
- Ha … ha … ha ! Thông Hư đại sư quả danh bất hư truyền, không hổ là cao đồ của Nhất đại cao tăng Ngươn Trí đại sư.
Thông Hư đại sư thở dài, cúi đầu niệm phật:
- A di đà Phật! Bảo chủ chỉ quá khen thôi ! Riêng bần tăng, bần tăng e rằng sẽ làm tủi hổ đến vong linh của gia sư.
Nhíu mày ngờ vực, Bảo chủ Thanh Long bảo chợt hỏi:
- Đại sư nói như vậy là có y´ gì? Không lẽ việc của lệnh sư mà bổn bảo chủ nghe được hoàn toàn đúng với sự thật?
Thông Hư đại sư ngẩng mặt nhìn lên:
- Bảo chủ đã biết chuyện đã xảy ra với gia sư rồi ư? Làm sao Bảo chủ biết?
Bảo chủ Thanh Long bảo đáp:
- Bổn bảo chủ có gặp Tạ Linh Vân, tổng tiêu đầu Phi Ưng tiêu cục đêm qua. Chính Tạ lão anh hùng đã nói như thế.
- A di đà Phật! Vậy việc bảo chủ và mọi người bổ đi tìm bần tăng là sự thật sao?

Bảo chủ Thanh Long bảo lại cười lên:
- Ha … ha … ha … ! Không thật thì giả sao, đại sư? Đối phương là những người thuộc môn phái nào, đại sư đã biết chưa? Có phải đúng như Tạ lão anh hùng nói là Hắc Sát Phi Trảo vừa mới tái heiẹn giang hồ không? Còn vị tiểu thiếu hiệp này có phải là người hiện đang nắm giữ Thạch Phong Thành Chi Thược không?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 98
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com