watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:58:0230/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Chỉ Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 1-10 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Chỉ Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 20

 

Hồi 6b

Vừa bước vào trong, La Vĩnh Tường giật mình định la lên. Đằng sau cánh cửa sắt là một gian thạch thất dài và hẹp. Bên trong có chất bốn đống tử thi giống như những ngọn núi nhỏ. Mỗi đống ước khoảng mười người. Nam có nữ có, già trẻ có. Những tử thi mặt đều úp xuống và chồng chất lên nhau. Tính ra có hơn bốn mươi tử thi.
Bên ngoài các tử thi đều còn nguyên dạng. Nhưng mà dường như nội tạng đều bị vỡ nát hết. Mùi hôi thối vừa rồi chính là từ những đống tử thi này bốc ra.
La Vĩnh Tường tuy xuất thân từ lục lâm, vậy mà cũng bị cảnh tượng tàn khốc này làm cho kinh sợ đến nỗi đứng lặng người ra.
Vội đưa bó đuốc lên rọi rọi, chỉ thấy phía trên một đống tử thi có một tiểu cô nương khoảng chừng mười lăm tuổi. Trên mình cô ta mặc một bộ đồ hồng, trên đầu có thắt hai bím tóc, trên mắt còn bịt cái khăn tay. Hình như thiếu nữ này đang chơi trò trốn tìm trước khi chết.
Những tử thi này chẳng phải Vô Vi đạo trưởng đã nhìn thấy sao?
Quả nhiên những người bị ại này đều là người nhà họ Đơn cả. Vậy những kẻ nam nữ tiếp đãi La Vĩnh Tường đêm hôm qua hiển nhiên là do hung thủ giả mạo ra.
Nhưng mà tại sao hung thủ biết trước được La Vĩnh Tường sắp đến? Bọn họ bày ra cảnh tường như thế, muc đích để làm gì?
Những người họ Đơn đều bị giết hết, vậy thì thi thể của Đơn Luân có trong gian thạch thất này không?
La Vĩnh Tường quyết định sẽ kiểm tra từng thi thể một.
Hy vọng rằng có thể phát hiện ra thi thể của Đơn Luân và biết được nguyên nhân dẫn đến cái chết của bốn mươi mấy mạng người này.
La Vĩnh Tường cất thiết phiến vào trong người.
Sau đó bắt đầu từ đống tử thi gần nhất. Lật ngửa tử thi lên rồi dùng đuốc soi rõ vào mặt từng người.
Đống thứ nhất và thứ hai đều là phụ nữ và trẻ em.
Tư thế chết của họ rất an nhàn, không có gì khác thường cả.
Đống thứ ba đa số là những tráng niên nam tử.
Trong đó có một gã đại hán trong tay còn đang nắm chặt một cây búa, nhìn vóc dáng có mấy phần giống cái gã có tên là Đơn Mãnh.
Đống thứ tư nằm trên cùng là một gã án tử thấp người. Gã mặc một cái áo ngắn màu lam. Nhìn y phục của gã trông rất quen mắt.
La Vĩnh Tường đưa tay đỡ phần mặt của gã lên xem. Chỉ thấy hai mắt gã đang mở to nhìn mình, còn miệng dường như muốn kêu lớn lên nhưng không tài nào mở ra được.
Gã hán tử này rõ ràng chính là Đại Ngưu.
La Vĩnh Tường nhìn thấy thất kinh, liền hấp tấp lôi gã xuống. Sau đó liền đưa tay vỗ vào giữa lưng gã một chưởng.
Đại Ngưu "á" lên một tiếng rồi gọi:
- Tam ca...
La Vĩnh Tường vội hỏi:
- Tại sao đệ lại nằm ở đây?
Đại Ngưu thở hổn hển nói:
- Trong khu rừng đó đã có người nấp sẵn. Đệ vừa mới bước vào liền bị hắn đánh cho một chưởng. Dau đó hắn diểm các huyệt đạo của đệ rồi kéo đệ vào một đường hầm...
La Vĩnh Tường hỏi gấp:
- Hắn đâu rồi?


Đại Ngưu lắc đầu nói:
- Vừa rồi hắn còn ở đây. Nghe tiếng bước chân của tam ca, có lẽ hắn đã chạy mất rồi.
La Vĩnh Tường xoay đầu lại nhìn bốn phía, rồi ngạc nhiên hỏi:
- Trong mất thất này chỉ có một cánh cửa sắt. Lúc ta đi vào có thấy ai từ đây đi ra đâu?
Đại Ngưu nói:
- Đệ đã bị tên kia điểm vào các huyệt đạo, ném vào đống xác chết này, cho nên cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng mà đệ biết rõ tên kia vừa rồi vẫn còn ở trong gian thạch thất này mà.
La Vĩnh Tường đảo mắt nhìn quanh lẩm bẩm:
- Nói vậy, hắn rất có thể còn chưa rời khỏi nơi này...
- Hê! Ngươi đoán rất đúng.
Tiếng nói chưa dứt, từ trong đống tử thi đột nhiên bay ra một đạo ánh sáng nhắm thẳng vào lưng La Vĩnh Tường, nhanh như một tia chớp.
La Vĩnh Tường liền cúi rạp người xuống né tránh, nhưng hai chân vẫn đứng yên chỗ cũ.
Luồng ánh sáng lướt nhanh qua lưng La Vĩnh Tường. "Rầm" một tiếng, trên vách đá trước mặt bị một lưỡi búa cắm sâu vào.
Đại Ngưu bất thần phóng tới quát:
- Đồ cẩu lang! Ngươi đừng hòng chạy thoát...
Nhưng tiếng quát của Đại Ngưu chưa dứt, bóng đen cao to kia đã lẹ làng thoát ra bên ngoài cánh cửa sắt.
Đại Ngưu vừa phóng mình đến bên cửa thì "Ầm". Cánh cửa sắt đã bị đóng lại.
Bóng đen ngoài cửa cười khà khà nói:
- Nhị vị chịu khó ở trong này, nếu như không chê thịt người chua, thì bốn mươi mấy thi thể đủ để hai vị ăn cả nữa năm.
Tiếng cười từ từ xa dần, xa dần, cuối cùng tắt hẳn.
Đại Ngưu tức tối dường như không chịu nổi, gã phi thân bay lên đạp mạnh vào cánh cửa sắt. Nhưng chỉ thấy toàn thân bị chấn động đẩy lùi về sau bốn năm thước, cánh cửa sắt vẫn im lìm như thách thức.
Gã lại phóng đến bên vách đá chụp lấy cái búa, mặt hầm hầm nói:
- Lão gia không tin không phá được cánh cửa sắt này.
Thế rồi, gã giơ búa chém liên tục vào cánh cửa. Chém đến nỗi cánh cửa toé lửa, còn âm thanh thì đinh tai nhức óc.
Nhưng cánh cửa vẫn không mở ra, thậm chí còn không hề hấn gì.
La Vĩnh Tường vội ngăn gã lại:
- Làm như vậy cũng không phải cách đâu. Trước tiên hãy bình tĩnh rồi từ từ ta sẽ tìm đường thoát ra.
Đại Ngưu đáp:
- Còn tìm gì nữa chứ? Nếu như không phá được cánh cửa này, cho dù không bị chết đói cũng bị mùi hôi này làm cho chết.


La Vĩnh Tường trả lới:
- Sự việc đã như vậy, có nôn nóng cũng vô ích. Bây giờ đệ hãy ngồi xuống để ta suy nghĩ lại xem.
Nói xong, La Vĩnh Tường dập tắt bó đuốc rồi ngồi xếp bằng xuống đất.
Đại Ngưu cực chẳng đã phải ngồi xuống theo. Nhưng ngồi chưa được bao lâu gã lại lên tiếng:
- Tam ca! Có thể đốt đuốc lên được không?
La Vĩnh Tường trả lời:
- Đệ sợ à?
- Sợ thì không sợ, chỉ là... tối om như vậy mà cùng ngồi chung với những tử thi này, trong lòng cảm thấy hơi rờn rợn.
- Người chết cũng là người. Chúng ta không làm gì xấu hổ đến lương tâm, thì ho dù có ngủ trên đống người chết này cũng không có gì đáng sợ cả.
- Nhưng mà...
La Vĩnh Tường liền cắt ngang lời của gã:
- Chúng ta bị nhốt ở đây, trong vòng ba ngày cũng không đến nỗi bị chết vì đói. Ở đây dưới đất sâu, đương nhiên là dưỡng khí sẽ bị thiếu, nếu như lại đốt đuốc lên chắc chắn trong vòng một ngày chúng ta sẽ bị chết ngạt.
Đại Ngưu thở dài:
- Huynh nói rất đúng. Nếu như không tìm được lối ra, sớm muộn gì chúng ta cũng khó mà tránh khỏi cái chết.


La Vĩnh Tường trâmngầm một hồi, liền lên tiếng:
- Ta tin chắc trong gian mật thất này nhất định có lối ra khác.
- Tại sao tam ca biết được?
- Ta hỏi đệ, đệ bị tên kia đánh lén trong rừng, rồi bị kéo xuống đường hầm, sau đó bị ném vào đây đúng không?
- Đúng vậy!
La Vĩnh Tường nói tiếp:
- Theo ta đoán, vị trí gian thạch thất này nằm ở giữa dãy nhà gỗ và cánh rừng.
Nhưng mà lối ra của cánh cửa sắt này là hậu viện của căn nhà gỗ. Còn cánh rừng kia là phía trước dãy nhà đúng không?
Đại Ngưu đáp:
- Không sai!
La Vĩnh Tường từ từ nói:
- Hay nói cách khác, tên kia nếu như muốn mang đệ vào trong gian thạch thất này, thì phải đi vòng ra phía sau dãy nhà, lúc ấy mới có thể vào cửa ngầm trong chuồng lợn đúng không?
Đại Ngưu hỏi lại:
- Cửa ngầm trong chuồng heo nào? Đệ không có biết?
La Vĩnh Tường mới kể lại cho Đại Ngưu biết vì sao La Vĩnh Tường tìm được xuống dưới này...
Đại Ngưu "à" lên:
- Bây giờ đệ hiểu rồi, như vậy lời đoán của huynh không sai.
La Vĩnh Tường tiếp:
- Hay nói cách khác, tên kia nếu như muốn mang đệ vào trong gian thạch thất này, thì phải đi vòng ra phía sau dãy nhà, lúc ấy mới có thể vào cửa ngầm trong chuồng heo phải không?


Đại Ngưu đáp:
- Hoàn toàn đúng như vậy.
- Nhưng trên thật tế thì không thể được. Bởi vì lúc ấy ta đang ở trong dãy nhà, cho nên tuyệt đối tên kia không thể nào vòng ra phía sau dãy nhà như vậy được.
Điều này chứng minh rằng, trong khu rừng kia có đường hầm thông giao với gian thạch thất này. Chỉ có điều chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Đại Ngưu im lặng một lúc hình như đang suy nghĩ, rồi nói:
- Tam ca nói như vậy, đệ mới sực nhớ lại một việc. Tên kia trên đường mang đệ đến đây, dường như có băng qua một cái ao nước.
La Vĩnh Tường hỏi:
- Tại sao đệ biết được có ao nước?
Đại Ngưu đáp:
- Khi đệ bị lôi xuống đường hầm, đầu đệ bị va vào một gốc cây nên liền bị hôn mê. Sau đó vì bị nước lạnh đệ mới tình lại. vì vậy mới biết trên đường có một cái ao...
- Thế ao nước đó rất sâu phải không?
- Cũng không sâu lắm, chỉ đến đầu gối mà thôi.
La Vĩnh Tường không hỏi nữa. Đột nhiên đứng dậy đốt bó đuốc lên.
Dưới ánh sáng của bó đuốc, quả nhiên phát hiện trên mặt đất có mấy dấu chân dính bùn còn ướt.
Dấu chân đến từ vách đá đối diện. Càng đến gần vách đá dấu chân càng rõ hơn.
La Vĩnh Tường thở phì một tiếng:
- Lối ra chính là ở đây.
Đại Ngưu giơ cây búa lên:
- Để cho đê...
Gã vừa định bổ xuống liền bị La Vĩnh Tường giữ lại, rồi hạ thấp giọng nói:
- Khoan đã, đệ có nghe âm thanh gì không?
Đại Ngưu dừng tay lại nghe ngóng. Tử trong vách đá có tiếng động rất nhỏ vang lên.


Dường như đó là âm thanh của ai đó đang dò đường đi trong bóng tối. Âm thanh kia mỗi lúc càng nghe rõ hơn.
La Vĩnh Tường vội dập tắt ngọn đuốc và nói khẽ:
- Đừng nôn nóng, đang có người đến mở cửa cho chúng ta rồi đấy.
Tiếng chân càng lúc càng đến gần và cuối cùng dừng lại. Im lặng một hồi, trên vách đá bắt đầu vang lên tiếng "leng keng".
Rõ ràng đang có người dùng binh khí gõ trên vách đá.
Tiếp theo là một tiếng động lớn, trên vách đá để lộ ra một cái lỗ hổng.
La Vĩnh Tường tập trung thị lực nhìn về phía vách đá. Chỉ thấy cái lỗ hổng kia rộng chừng ba tấc, vừa đủ cho một người chui qua. Nhưng bên kia lỗ hỗng cũng đen xì, không nhìn thấy được cái gì.
Lại một hồi lâu trôi qua, mới nhìn thấy một vật đen thui từ bên ngoài tiến vào. Hơn nữa vật đó còn lắc qua phải qua trái...
Đại Ngưu không thể nhẫn nại được nữa. Bất thình lình gã lao nhanh về phía trước như một mũi tên. Tay gã vừa tung chưởng, đồng thời miệng quát:
- Cẩu tặc! Lần này xem ngươi chạy đâu cho thoát.
"Rầm"! Chưởng lực đã đánh trúng, vật kia lăn dài trên mặt dất, nhưng đó chỉ là một cái khăn bọc bên trong là hai cái áo...
La Vĩnh Tường thấy gã xuất thủ lỗ mãng, tuy muốn cản nhưng đã muộn, chỉ còn biết quát lớn:
- Cẩn thận! Đừng để hắn bít lại lối ra.
Chưởng lực của Đại Ngưu không trúng đích, vì vậy càng làm cho gã tức tối thêm. Gã cúi đầu xuống chui ra bên ngoài.
Nhưng gã vừa mới ló đầu ra thì từ trên đỉnh đầu có một vật nặng đè xuống. Gã kêu "hự" lên một tiếng, nằm dài luôn không động dậy.
May mà La Vĩnh Tường nhanh tay chụp được chân gã lôi vào.
Bên ngoài im lặng không một âm thanh. Lối ra cũng không bị bít lại. Còn người kia hiển nhiên là vẫn còn đứng giữ ở bên ngoài.
La Vĩnh Tường không có thời gian xem thương thế cho Đại Ngưu, và cũng không dám mạo hiểm xông ra. La Vĩnh Tường chợt thoáng nghị, liền thuận tay kéo một tử thi đẩy mạnh ra ngoài.


Liền theo sau, La Vĩnh Tường lấy thiết phiến ra che phiá trên đầu, và lợi dụng cơ hội xông ra bên ngoài. Người bên ngoài không kịp trở tay, hắn đành phải lùi về sau hai bước. "Vù" một tiếng, một luồng kình phong ào ào bay về phía La Vĩnh Tường.
La Vĩnh Tường hai chân còn chưa đứng vững, cho nên không thể né tránh. Vì vậy lão đành phải đưa quạt lên đỡ chiêu.
Luồng kình phong kia vừa chạm vào cây quạt liền nổ "ầm" một tiếng, lửa bắn tung toé ra hai bên.
La Vĩnh Tường chỉ thấy bàn tay tê buốt, xuýt chút nữa thiết phiến đã rời khỏi tay; người kia ngược lại bị đẩy lùi ra saumột bước.
Lúc ấy cả hai đều ngạc nhiên, đồng thời cùng lúc kêu lên:
- Là lão tứ phải không?
- Í! Tam ca đó phải không?
Hai người đồng lúc dừng tay lại.
Giữa đường hầm là một gã hán tử thấp và gầy, trong tay gã đang cầm một cặp song chuỳ.
Đó chính là Xảo Thủ Hàn Văn Sanh, đứng vào hàng thứ tư trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên hỏi:
- Tứ đệ sao cũng đến đây vậy?
Hàn Văn Sanh nói:
- Đệ phụng mạng của nhị ca, vội vã đến đây đưa tin.
Khi đệ vừa vào bên trong sơn cốc, đã phát hiện con ngựa của huynh đang cột bên noài bìa rừng. Cho nên đệ liền vào trong rừng tìm kiếm và phát hiện ra địa đạo này.
Không ngờ tam ca đang ở đây.
La Vĩnh Tường nói:
- Nhị ca có việc gì gấp mà sai đệ đến đây? Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt sơn trang đã xảy ra chuyện rồi sao?
Hàn Văn Sanh nói:
- Quỹ Nhãn Kim Xung đã bị ám toán rồi!
La Vĩnh Tường thất kinh:
- Đệ nói gì?
Hàn Văn Sanh trả lời:
- Ngay hôm tam ca và Đại Ngưu vừa rời khỏi Lan Châu liền xảy ra cớ sự. Quỷ Nhãn Kim Xung bị người ám toán, thân thọ trọng thương. Nhị ca đặc biệt sai đệ lên đường, ngày đêm không nghỉ, đến đây là muốm tam ca lập tức quay về.
La VĨnh Tường vội hỏi:
- Quỷ Nhãn Kim Xung chỉ là bị trọng thương nhưng vẵn còn sống chứ.


Hàn Văn Sanh nói:
- Lúc đ6ẹ lên đường thì hắn vẫn còn sống. Còn hiện tại như thế nào đệ cũng chưa biết.
La Vĩnh Tường gật gật đầu:
- Mong rằng hắn không chết thì tốt. Người này rất ư là quan trọng, nhất thiết không thể để cho hắn chết được.
Hàn Văn Sanh nói:
- Thế như vậy chúng ta hãy mau lên đường.
La Vĩnh Tường đáp:
- Đệ hãy trở ra trước, đứng đợi ở trong rừng. Ta và Đại Ngưu sẽ lập tức đến ngay.
Hàn Văn Sanh vội hỏi:
- Đại Ngưu hiện giờ ở đâu?
La Vĩnh Tường cười khổ:
- Người vừa rồi bị đệ đánh một chưởng vào đầu chính là Đại Ngưu.
Hà Văn Sanh dậm chân nói:
- Quả thật là " Đại thuỷ xung đoá Long Vương miếu", vừa rồi trong bóng tối, đệ chẳng nhận ra gì cả. Ngay cả nằm mơ đệ cũng không ngờ là tam ca.
May mà hắn khỏe mạnh , hơn nữa đệ cũng không có dùng song chùy. Bởi vậy hắn chỉ hôn mê mà thôi , đệ không cần phải lo âu.Hàn Văn Sanh nói:
- Việc này cũng phảI trách đệ quá ư lỗ mãng. Tam ca, xin mời huynh hãy ra trước, đệ sẽ đi tìm Đại Ngưu.
La Vĩnh Tường nói:
- Đã là huynh đệ, không cần phải khách khí như vậy. Đệ hãy mau lên trước giữ miệng hầm. Trong nông trang rất có thể còn kẻ địch ẩn trốn. Đừng để bọn chúng chận bít đường rút lui.
Hàn Văn Sanh ngạc nhiên:
- Trong nông trang này còn có người sống sao?


La Vĩnh Tường nói:
- Chính chúng ta bị bọn chúng nhốt trong gian thạch thất này đấy.
Hàn Van Sanh tuy vẫn còn nhiều ngạc nhiên, nhưng gã cũng không hỏi nữa, vội vội vàng vàng quay mình trở ra ngoài.
Không bao lâu sau, La Vĩnh Tường và Đại Ngưu cũng đã chui ra khỏi đường hầm.
Đại Ngưu trong bụng vẫn còn tức tối, gã nói lớn:
- Chúng ta không thể đi như vậy được. Đệ còn phải tìm cho ra tên kia và nhốt hắn lại chung với mấy đống tử thi kia mới cam lòng.
Hàn Văn Sanh nói:
- Trên đường huynh vào đây chưa từng gặp qua bóng dáng một người.
Phải chăng trong nông trang còn có tên chưa lộ diện.
La Vĩnh Tường nói:
- Trong đường hầm phía sau dãy nhà có tất cả hai cửa.
Cửa bên trái thông với thạch thất chứa xác người.
Còn cửa bên phải rất có thể thông ra ngoài sơn cốc.
Tứ đệ là người am tường về cách bố trí các cơ quan, vậy chúng ta trở lại đấy, xem thử một lần nữa.
Nói xong, ba người lấy đá bịt miệng hầm lại.
Sau đó rảo bước ra phía sau dãy nhà, đốt ba bó đuốc lên rồi tiến vào trong đường hầm.
Hán Văn Sinh hiệu là Xảo Thủ, ngoài việc chế tạo các loại ám khí độc hại ra, gã còn rất tinh thông về các cơ quan ngầm.
Chẳng bao lâu, Hàn Van Sanh đã tìm ra chỗ mở cánh cửa bên phải.
Cửa vừa mở ra, cả ba không khỏi kinh ngạc.
Bên trong là một địa đạo bằng phẳng và rộng rãi.
Chiều cao của địa đạo ít nhất là hai trượng, rộng ba trượng, mặt đường phẳng lì, đủ để cho hai chiếc xe ngựa cùng một lúc qua lại. Công trình này qui mô, khiến cho người ta nhìn thấy phải sững sờ.
Những con đường xuyên qua giữa núi như vầy, cho dù có lợi dụng những hang động có sẵn, thì tuyệt đối trong vòng hai, ba năm cũng không thể hoàn thành được.
Năm xưa nhà họ Đơn không biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi và máu để xây dựng công trình này?
La Vĩnh Tường ngạc nhiên hồi lâu, mới buông một tiếng thở dài:
- Chúng ta chỉ tưởng nhà họ Đơn như bao gia đình khác. Bây giờ nhìn thấy, mới biết rằng mình thật là hồ đồ.
Đại Ngưu chợt lên tiếng:
- Tại sao tam ca lại nói vậy?
La Vĩnh Tường đáp:
- Một người sống bằng nghề chăn nuôi gia súc, thì đương nhiên không phải tốn nhiều công sức để xây một con đường hầm qui mô như vậy.
Từ đây, đủ thấy bọn họ sống bằng nghề chăn nuôi chỉ là che mắt thiên hạ mà thôi. Kỳ thật bọn họ còn có mưu đồ khác.
Hàn Vă Sanh hỏi:
- Tam ca cho rằng bọn họ là những nhân vật như thế nào?
Điều này rất khó nói. Có lẽ là những nhân vật võ lâm ẩn cư đề lánh kẻ thù, cũng có thể là đầu não của một nhân vật thần bí nào đó.


Nhưng bât luận họ là nhân vật nào đi chăng nữa thì hiện tại cũng bị hung thủ sát hại hết rồi. Ta dám chắc tai hoa. kia có liên quan đến con đường hầm này.
Hàn Văn Sanh ngạc nhiên:
- Việc nhà họ Đơn bị giết chết có liên quan gì đến con đường hầm này chứ?
La Vĩnh Tường nói:
- Quan hệ rất lớn nữa là khác. Ta hỏi đệ, địa thế của sơn cốc này cùng với Dào Nguyên mật cốc của chúng ta như thế nào?
Hàn Văn Sanh suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu đem Dào Nguyên mật cốc mà so sánh với nơi đây, thì quả thật có nhiều điểm giống nhau. Vì dụ như là địa thế hai bên thật hiểm yếu, con đường ra vào đều rất kín đáo...
Nhưng đáng tiếc là trong Đào Nguyên mật cốc của chúng ta còn thiếu một con đường hầm bí mật và hùng vĩ như vầy
La Vĩnh Tường nói:
- Hay nói cách khác, diều kiện phòng thủ ở đây tốt hơn nhiều so với Đào Nguyên mật cốc, đúng không?
Hàn Văn Sanh gật gật đầu:
- Không sai!
La Vĩnh Tường nói:
- Cái nhìn của người anh hùng đều giống nhau, chúng ta nghĩ như vậy, người khác đương nhiên cũng nghĩ như vậy.
Hàn Van Sanh nói:
- Ý của tam ca muốn nói là bọn hung thủ kia, vì thấy đây quả là một căn cứ tuyệt hảo. Bởi vậy chúng mới giết hết bốn mươi mấy người nhà họ Đơn để chiếm dụng nó phải không?
La Vĩnh Tường nói:
- Trừ điểm này ra, ta thật không nghĩ được nguyên nhân nào dẫn đến thảm hoa. của nhà họ Đơn.
Nếu như chỉ vì Bức Bách Lý Đồ kia, hung thủ chỉ cần giết Đơn Luân để diệt khẩu, chứ cần gì phải giết cả nhà.
Hàn Văn Sanh hỏi:
- Nếu quả là như vậy, tại sao hung thủ đột nhiên dời hết toàn bộ đi nơi khác.


La Vĩnh Tường đáp:
- Đó là vì chúng ta đã ba lần đột nhập vào trong sơn cốc điều tra, nên đã khiến cho bọn chúng phải đề phòng.Tạm thời bọn chúng thay đổi kế hoạch tạm lánh một thời gian.
Hàn Văn Sanh hỏi tiếp:
- Bọn chúng sẽ còn trở lại nữa không?
La Vĩnh Tường cười:
- Một chỗ khác khó được mà giống như vầy, bất cứ ai cũng không nỡ bỏ đi đâu. Theo ta thấy, bọn chúng nhất định sẽ còn trở lại nữa.
Đại Ngưu vẻ còn đang tức giận nói:
- Quan tâm đến việc chúng trở lại hay không để làm gì? Bây giờ trước hết chúng ta hãy đuổi theo bọn chúng, sau đó sẽ nói.
Nói xong, gã xách búa xông vào con đường hầm.
La Vĩnh Tường vội đưa tay cản lại:
- Không cần phải đuổi theo.
Đại Ngưu ngạc nhiên:
- Tại sao?
La Vĩnh Tường nghiêm giọng nói:
- Con đường này dài ít nhất cũng mấy dậm, trên thật tế thì đuổi theo cũng chẳng kịp.
Chúng ta tốt nhất là không nên để lại dấu vết, để bọn chúng tưởng rằng con đường này chưa bị phát hiện. Một thời gian sau, nhất định chúng sẽ quay trở lại. Lúc ấy chúng ta sẽ đánh úp bọn chúng một trận, không phải tốt hơn sao?
Hàn Văn Sanh gật đầu:
- Đúng vậy! Đây quả là một diệu kế.
Hiện tại chúng ta đang có việc gấp, phải quay lại Lan Châu, nếu không sẽ lỡ hết mọi chuyện.
Đại Ngưu bực bội nói:
- Nếu như bọn chúng không quay trở lại thì sao?
La Vĩnh Tường đáp:
- Như vậy cũng chẳng sao. Ta đã gặp mặt qua hơn bốn mươi người trong số bọn chúng. Chỉ cần sau này phát hiện ra hành tung của bọn chúng thì có thể hạ thủ...
Lần này tuy thất bại, nhưng cũng không thể nói là không có thu hoạch.
Hàn Van Sanh cũng nói:
- Đợi đến khi bắt được bọn chúng, nhất định sẽ giao cho đệ xử trí. Muốn chém muốn giết tùy ý đệ.
Hai người nói một hồi mới khuyên ngăn được Đại Ngưu. Họ đóng canh cửa lại y như cũ, sau đó từ từ rút ra khỏi nông trang nhà họ Đơn.
Vừa ra khỏi sơn cốc, cả ba liền tra roi quất ngựa liên tục thẳng tiến Lan Châu thành.


Khi họ đến cửa đầu cầu cửa Bắc thì đã là trưa ngày hôm sau.
La Vĩnh Tường từ bên đây sông nhìn sang toà Tiểu Nguyệt sơn trang. Chỉ thấy bên trong vẫn yên lặng như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng thấy hơi yên tâm, liền quay sang nói với Hàn Văn Sanh và Đại Ngưu rằng:
- Tạm thời hai đệ không cần phải vào trong sơn trang.
Trước tiên hai đệ hãy vào trong thành làm giúp ta một việc quan trọng.
Hàn Văn Sanh vội hỏi:
- Là chuyện gì?
La Vĩnh Tường đáp:
- Trong thành có một hiệu thuốc tên Đồng Nhơn Đường. Chủ nhân của nó họ Tào, là một danh y trong thành Lan Châu. Hai đệ đi xem lão ta hiện tại có mặt ở nhà hay không? Nếu có, lập tức ngầm theo dõi hành động của lão. Sau khi trời tối ta sẽ liên lạc với các đệ sau.
Đại Ngưu ngạc nhiên:
- Ai bị bệnh mà phải mời đại phu?
La Vĩnh Tường nói:
- Đừng nên hỏi nhiều. Hai đệ phải nhớ kỹ, lão họ Tào kia là một nhân vật cực kỳ quan trọng, nhất định không được lơ là đối với lão..
Hai người thấy La Vĩnh Tường nói có vẻ nhiêm túc nên không dám hỏi nữa. Cả hai liền quay ngựa lại trở vào thành.
La Vĩnh Tường từ từ tiến qua cầu. Vừa bước vào trong cổng sơn trang đã nhìn thấy Vô Vi đạo trường đang chắp tay sau mông, đi qua đi lại trong sân, sắc mặt dường như rất nóng ruột.
Lão vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy La Vĩnh Tường, lập tức vô cùng mừng rỡ.
Lão vội vàng chạy đến xiết chặt tay La Vĩnh Tường, luôn miệng nói:
- Lão tam! Đệ đã về rồi à. Đệ làm cho ta sốt ruột đi được.
La Vĩnh Tường cảm thấy năm ngón tay cứng như thép của lão hơi run run, thì trong lòng biết rằng đã có chuyện không lành xảy ra, liền vội hỏi:
- Thương thế của Kim Xung như thế nào rồi?


Vô Vi đạo trưởng thở dài:
- Nếu đệ về sớm một ngày thì...
La Vĩnh Tường thất sắc:
- Đã chết rồi à?
Vô Vi đạo trưởng gật đầu nhè nhẹ:
- Sáng sớm hôm nay đã đứt hơi.
La Vĩnh Tường giậm chân nói:
- Người này thật vô cùng quan trọng, thật sự không thể chết được.
Đệ vừa rời khỏi có ba bốn ngày thì đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu sau này đại ca trở về chúng ta phải nói sao đây? A!...
Vì quá khẩn trương nên trong lời nói của La Vĩnh Tường có ý trách móc Vô Vi đạo trưởng.
Vô Vi đạo trưởng có vẻ xấu hổ nói:
- Ngu huynh cảm thấy thật hổ thẹn vì đã để xảy ra việc đáng tiếc như vậy. Nhưng mà việc này xảy ra sát bên mình nên khiến cho người ta không thể đề phòng được.
La Vĩnh Tường nói:
- Rốt cuộc thì sự việc xảy ra như thế nào?
Vô Vi đạo trưởng thở dài:
- Chúng ta chỉ lo đề phòng kẻ địch bên ngoài mà không lo chú ý kẻ địch bên trong. Đợi đến khi xảy ra chuyện thì quá muộn...
La Vĩnh Tường nôn nóng:
- Vậy chứ hung thủ là ai?
Vô Vi đạo trưởng lại buông tiếng thở dài:
- Chính là tổng quản Lý Thuận.
La Vĩnh Tường thất kinh:
- Là hắn à?


Vô Vi đạo trưởng bảo:
- Nói ra thật sự khiến người ta khó tin. Tên Lý Thuận kia là người thân tín nhất của Kim Xung. B6áy lâu nay hắn vẫn một mực trung thành...
Vậy mà ai ngờ được đó chính là người do đố phương phái đến.
La Vĩnh Tường hít sâu vào một hơi nói:
- Điều này ngay cả đệ cũng không nghĩ ra được. Hiện tại có bắt được hắn không?
Vô Vi dạo trưởng lắc đầu:
- Trước khi chuyện xảy ra hắn đã vội trốn mất.
- A!...
La Vĩnh Tường buông một tiếng thở dài áo não.
Vô Vi đạo trưởng nói tiếp:
- Ngay sau hôm hắn bỏ đi. Quỹ Nhãn Kim Xung mắc một chứng bệnh kỳ lạ. Toàn thân lão tự nhiên cứng đơ và không thể cử động được, giống như là bị trúng phong vậy.
Sau khi huynh được tin, lập tức đến ngay mật thất để xem thử. Lúc ấy ngu huynh mới phát hiện tất cả kinh mạch khắp tứ chi lão đều đã bị tắt nghẽn, không thể lưu thông được. Giống như bị trúng độc vậy.
La Vĩnh Tường liền xen vào:
- Suốt ngày lão ta ở trong mật thất, không rời bửa buóc. Vậy tại sao trúng độc được?
Vô vi đạo trưởng đáp:
- Tuy lão ở trong mật thất, nhưng thức ăn vẫn do nhà bếp bưng đến.
Việc này không hỏi cũng biết thức ăn đã bị đánh thuốc độc.
La Vĩnh Tường hỏi:
- Hôm ấy lão đã dùng thức ăn gì?
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Buổi sáng lão dùng nửa bát cháo yến.
Đến gần trưa thì toàn thân lão cứng đơ như đá. Cả người lão dường như đã biến thành một tảng đá. Hơn nữa độc tính trong co thể đã bắt đầu đi vào trong.
La Vĩnh Tường ngạc nhiên:
- Tình hành này há chẳng giống bốn mươi mấy mạng người nhà họ Đơn sao?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Quả y như vậy. May mà phát hiện còn sớm, lúc ấy độc tính còn chưa chạy đến tim.
Ngu huynh một mặt dùng thuốc bảo vệ lục phủ ngũ tạng của lão, mặt khác vận công đả thông những kinh mạch bị bế tăc. Vì vậy mà mới kéo dài mạng sống của lão cho đến sáng hôm nay.
Nhưng đáng tiếc là huynh không quen cách giải độc, cho nên cuối cùng không thể cứu được mạng sống của lão.
La Vĩnh Tường nói:
- Trong thời gian này lão có nói chuyện được không?


Vô Vi đạo trưởng trả lời:
- Ban đầu còn có thể nói được, sau đó thì chỉ có thể chuyển động hai mắt, cố gắng lắm mới có thể há miệng ra...
La Vĩnh Tường vội hỏi:
- Lão ta nói gì?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Dường như lão ta có một bí mật gì muốn nói
nhưng lão nhất định đòi gặp đệ và đại ca mới chịu nói. Sau đó đợi không được, bởi vì độc đã xâm nhập vào trong nội phủ. Vì vậy cuối cùng lão mới nói ra hai câu rồi á khẩu đi luôn.
La Vĩnh Tường không nhịn được nữa:
- Vậy hai câu đó như thế nào?
- Lão ta nhờ ngu huynh chuyển lời cho đệ và đại ca là "gặp người có nốt ruồi đỏ ở giữa mày, nhất thiết phải đề phòng".
La Vĩnh Tường ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Người ở giữa mày có nốt ruồi màu hồng? À! Đây ắt là đặc điểm cuả hung thủ.
Nói vậy, Kim Xung nhất định đã gặp qua hung thủ. Lúc ấy hung thủ có thể đã che mặt, cho nên lão chỉ nhìn được nốt ruồi dỏ ở giữa mày mả thôi.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Lão đã thấy qua hung thủ, thế tại sao vẫn giấu kín không nói sớm cho chúng ta biết?
La Vĩnh tường cười nhạt:
- Đó là vì lão còn hy vọng sau cùng, có lẽ hung thủ sẽ nghĩ tình mà tha mạng cho lão
Vô Vi đạo trưởng nghi hoặc:
- Ý cuả đệ muốn nói, Kim Xung và hung thủ từng ngầm cấu kết với nhau?
Lý Vĩnh Tường nói:
- Tuy đệ không dám chắc là bọn chúng có cấu kết với nhau hay không. Nhưng mà về tin tức bức Bách Lý Đồ thì tám phần mười là do Kim Xung lộ tin cho hung thủ biết.
Sau đó vì thấy hung thủ giết người diệt khẩu, thủ đoạn hung ác, lúc ấy lão mới thấy sợ hãi và sử dụng chiêu giả chết này.


Nhưng lão không thể nào ngờ tới, kẻ thân tín nhất cuả mình đã bị đối phương mua chuộc.
Vô Vi đạo trưởng lại hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
La Vĩnh Tường nhún vai nói:
- Việc này do Kim Xung tự chuốc lấy, chết cũng đáng. May mà quan tài đã có sẵn trong linh đường để làm tang sự cho Kim Xung, nếu không chúng ta lại chịu thêm phiền phức nữa.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Nhưng mà đại ca đã đi Hà Giang phủ không biết lúc nào mới trở về. Lẽ nào chúng ta ở lại đây làm đám cho Kim Xung hay sao?
La Vĩnh Tường trầm ngâm một hồi rồi đáp:
- Lần này tiểu đệ điều tra ra một manh mối khả nghi ở nông trại họ Đơn. Nên phải ở lại Lan Châu thêm vài ngày nữa. Vì vậy không thể rời khỏi Tiểu Nguyệt sơn trang này được. Nhưng mà Kim Xung đã chết, những huynh đệ của chúng ta ở trong sơn trang đã không còn tác dụng gì. Vậy nhị ca hãy ra lệnh cho các huynh đệ rải đi khắp nơi, tìm cách liên lạc với đại ca đi.
Vo Vi đạo trưởng nói
- Rốt cuộc đệ đã điều tra manh mối gì?
La Vĩnh Tường kề sát tai Vô Vi đạo trưởng, nói nhỏ từ việc mính hoài nghi Tào lão phu tử của hiệu thuốc Đồng Nhơn Đường, cho đến việc đã lệnh cho Hàn Văn Sanh và Đại Ngưu giám sát... Kể lại hết tất cả mọi việc.
Vô Vi đạo trưởng trố mắt nhìn:
- Nếu như vậy tại sao không dùng danh thiếp của Quỷ Nhãn Kim Xung, phái người mời lão ta đến Tiểu Nguyệt sơn trang này chứ?
La Vĩnh Tường vội ngăn lại:
- Không được, trước mắt chúng ta chỉ hoài nghi lão thôi, chứ chưa có chứng cớ. Huống hồ sau khi Lý Thuận chạy thoát, thân phận chúng ta có lẽ cũng đã bị lộ. Vì thế không nên "Đả thảo kinh xà".
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Nhắc đến việc Lý Thuận chạy thoát, ngu huynh mới sực nhớ ra một việc.
Vào giữa đêm hôm qua có kẻ đột nhập vào sơn trang thám thính. Hắn đi rảo một vòng rồi mới rút lui. Lúc bấy giờ bệnh của Kim Xung đang phát tác, thành ra mọi người làm bộ không hay biết gì. Theo lời của Mạnh Tôn Ngọc nói, người kia rất giống Thần Toán Tử Liễu Nguyên.
Đệ thử nghĩ xem, phải chăng Lý Thuận đã tiết lộ thân phận của chúng ta cho Song Long tiêu cục biết rồi?
La Vĩnh Tường mặt mày biến sắc:
- Mạnh Tôn Ngọc nhìn kỹ không? Quả thật Liễu Nguyên chứ?


Vô Vi đạo trưởng nói:
- Đêm khuya không nhìn thấy rõ, nhưng từ tướng mạo cho đến cách ăn mặc đều rất giống Liễu Nguyên.
Vừa rồi ngu huynh có sai Mạnh Tôn Ngọc đến khách điếm Tam Phúc ở trong thành dò la thật hư, đợi Mạnh Tôn Ngọc trở về chúng ta sẽ biết rõ.
La Vĩnh Tường chau mày lẩm bẩm:
- Nửa đêm Liễu Nguyên một mình đột nhập vào sơn trang thám thính, quả thật khiến cho người ta khả nghi. Xem ra bí mật của chúng ta đã bị Lý Thuận bán rẻ rồi. Từ đây chúng ta không thể không đề phòng...
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có bóng người từ bên ngoài vọt nhanh vào.
Người đó mặt dài như mặt ngựa, gương mặt có vẻ rất lanh lợi.
Người đó chính là Yến Tử Trần Bằng, cũng là người có khinh công giỏi nhất trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.
Vô Vi đạo trưởng liền hỏi:
- Có việc gì không?
Trần Bằng cúi người nói:
- Nhị ca! Tam ca! Hãy mau chuẩn bị nghinh địch. Kẻ địch đối đầu với chúng ta đã đến rồi đấy!
La Vĩnh Tường hạ giọng:
- Là kẻ địch nào?
Trần Bằng đáp:
- Còn ai nữa, chính là Yến Sơn lão hồ ly Thần Kích Miêu Phi Hổ.
- Hả?...
Vô Vi đạo trưởng và La Vĩnh Tường đồng thất thanh la lên.
La Vĩnh Tường liền hỏi:
- Đệ đã gặp mặt hắn?
Trần Bằng đáp:
- Nếu như gặp mặt thì dễ gì đệ thoát thân được! Vừa rồi đệ Ở gần đầu cầu phát hiện từ xa Miêu Phi Hổ có dẫn theo mười mấy thủ hạ đứng phía nam cầu nhìn sang đây. Đệ nhìn thấy lão, nhưng lão không nhìn thấy đệ.
La Vĩnh Tường hỏi tiếp:
- Cách một con sông, đệ có thể khẳng định đó là Miêu Phi Hổ sao?
Trần Bằng đáp:
- Lão hồ ly đó thường thích mặc hắc bào, cũng như thích mang theo bọn Đại Lực kim cương tiền hô hậu ủng. Nếu vừa nhìn thấy là đệ nhận ra ngay. Hơn nữa còn có Phi Thiên Độc Lâu Âu Nhất Bằng và Cửu Đầu Long Vương Dương Phàm đồng đi.


Như thế tuyệt đối không thể nào lầm được.
Vô Vi đạo trưởng nhìn La Vĩnh Tường nói:
- Nhất định là do Âu Nhất Bằng lần trước bị thương, nên mới dẫn Miêu Phi Hổ đến.
La Vĩnh Tường gật gật đầu:
- Khi Âu Nhứt Bằng bị thương chạy thoát, lúc ấy đệ đoán rằng Miêu Phi Hổ sẽ đích thân đến đây. Nhưng chỉ không ngờ bọn chúng đến sớm như vậy.
Vô Vi đạo trưởng lại hỏi Trần Bằng:
- Miêu Phi Hổ chỉ đứng bên bờ nhìn sang chứ không qua cầu sao?
Trần Bằng đáp:
- Hình như là bọn chúng đang quan sát địa hình nên không có qua cầu. Xem ra thì có lẽ đêm nay chúng sẽ hành động. Vô vi đạo trưởng quay sang La Vĩnh Tường:
- Tam đệ! Đệ xem bọn chúng sẽ có hành dộng gì?
- "Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai". Miêu Phi Hổ còn căm hận mối thù đoạt tiêu trên sông Hoàng Hà. Thế cho nên hắn sẽ không quan tâm bỏ qua đâu.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Lão và đại ca đã giao ước lấy sông Hoàng Hà làm ranh giới. Chúng ta đã đúng lời giao ước ra tay trước khi xe tiêu vượt sông Hoàng Hà. Lẽ nào lão lại muốn nuốt lời trở mặt hay sao?
La Vĩnh Tường cười nhạt:
- "Xảo thủ hào đoạt"? Đó vốn là tập tánh của kẻ lục lâm. Miêu Phi Hổ cho rằng chúng ta không thể nào đoạt được số tiêu, cho nên mới đồng ý lấy sông Hoàng Hà làm ranh giới. Nếu lão ta là kẻ quân tử biết giữ chữ tín thì trên đường nhất định đã không đưa ngựa cho Song Long tiêu cục rồi.
Vô Vi đạo trưởng tức giận nói:
- Nếu chúng muốn động thủ, huynh đệ Hoàn Phong chúng ta cũng chẳng sợ. Chỉ là đại ca không có mặt ở đây, không có người làm chủ...
La Vĩnh Tường lắc đầu nói:
- Cho dù đại ca có ở đây, chúng ta cũng không cần chọi thẳng với chúng, phải biết...

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 93
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com