watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:48:5430/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ly Biệt Câu - Cổ Long - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Ly Biệt Câu - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 17


Hồi 5-2

Lam Đại tiên sinh trầm ngâm:

- Trừ phi bọn họ có bí mật gì bị ngươi biết ra.
Đồng tử của Dương Tranh bỗng thu nhỏ lại, hình như y sực nghĩ ra điều gì, một điều y tạm thời không muốn nói ra.
Lam Đại tiên sinh thở ra:
- Ta xem người nên đi theo ta thôi, hiện tại Thanh Long hội đã tìm đến ngươi, thiên hạ chỉ e có một mình ta mới cứu được mạng của ngươi.
- Cám ơn ông.
- Cám ơn nghĩa là gì ?
Lam Đại tiên sinh lại hỏi:
- Là chịu ? Hay là không chịu ?
- Tôi chỉ muốn đi theo con đường của tôi.
Dương Tranh nói:
- Cho dù là con đường chết, tôi cũng phải đi tới xem sao.
Lam Đại tiên sinh nhìn y lom lom, lắc đầu cười khổ.
- Hạng người như ngươi, thật tình ta cũng nên để cho ngươi chết mặc ngươi, nhưng không chừng sau này ta còn phải cứu ngươi lần nữa.
Lão ta nói:
- Bởi vì thật tình ngươi rất giống một người.
- Ai ?
- Một người bạn ta quen biết lúc trước.
Lam Đại tiên sinh hình như có vẻ cảm khái:
- Tuy y không thể coi là người tốt, nhưng y là bạn của ta, cả đời y chỉ có một mình ta là bạn thôi !
- Tôi phải là bạn của ông, cũng không xứng đáng làm bạn của ông.
Dương Tranh nói:
- Ông cứu mạng của tôi, tôi cũng không có cơ hội báo đáp lại ông, vì vậy sau này ông không cần phải cứu thêm tôi lần nữa.
Nói xong câu đó, y kéo tay Lữ Tố Văn, đi một mạch không quay đầu lại.
Đi một đoạn đường thật xa, Lữ Tố Văn mới nhịn không nổi hỏi y:
- Em biết anh không phải là hạng người không biết điều, tại sao anh đối xử với ông ta như vậy ?
Nàng hỏi Dương Tranh:
- Có phải anh biết thế lực của Thanh Long hội lớn quá cho nên anh không muốn liên lụy đến ông ta ?
Dương Tranh không mở miệng ra.
Lữ Tố Văn nắm chặt lấy tay y:
- Bất kể ra sao, em đã theo anh rồi, dù có đi vào con đường chết, em cũng đi theo anh.
Dương Tranh ngẫng mặt nhìn trời, nhìn sao trời lấp lánh trong đêm, y thở phào ra một hơi dài:
- Vậy thì mình về nhà trước đã.
- Về nhà ?
Lữ Tố Văn hỏi:
- Nhà mình ở đâu ?
- Hiện tại tuy chưa có, nhưng sau này nhất định sẽ có.
Lữ Tố Văn cười, nụ cười đầy ngọt ngào tình tứ:
- Chúng mình trước kia cũng có tình yêu, anh có nhà, em cũng có nhà, nhưng từ nay về sau, hai đứa mình chỉ có một nhà thôi.
Đúng vậy, sau này hai người chỉ có thể có một nhà thôi ... Nếu hai người còn chưa chết, nhất định sẽ có một nhà thôi.
Một cái nhà nho nhỏ mà ấm cúng.

oOo

Nhưng nhà của Địch Thanh Lân không phải vậy.
Không chừng y không có nhà, y có chỉ bất quá là một tòa trạch đệ to lớn thế thôi, không phải là nhà.
Trạch đệ của y tuy to lớn hùng vĩ, nhưng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, lạc lõng thế nào đó, đến lúc trời tối, ngay cả Phúc tổng quản cũng không dám ở trong đó một mình.
Phúc tổng quản không phải họ Phúc, y họ Địch.
Địch Phúc đã sống trong phủ Địch hầu hai mươi năm nay, từ nhỏ lớn lên cho tới lúc làm tổng quản không phải là một chuyện gì dễ dàng.
Y biết Tiểu Hầu cùng đi với Ưng tiên sinh về nhà, hiện giờ tuy còn chưa thấy mặt Ưng tiên sinh, nhưng y không dám hỏi. Bởi vì y đã nhìn ra giữa tiểu hầu gia và Ưng tiên sinh nhất định có một sự liên hệ gì đó rất đặc biệt.
Y không hề muốn biết sự liên hệ giữa bọn họ rốt cuộc là thứ gì.
Dù cho y có biết, y cũng làm bộ như không biết, không những vậy, còn nhất định sẽ tìm cách mau mau quên đi.
Địch Thanh Lân mỗi khi về lại nhà đều đến chỗ Phật đường nơi mẹ y hồi sinh tiền hay lại, tu tĩnh nửa ngày, trong khoảng thời gian đó, bất cứ là ai cũng không được làm phiền nhiễu y, không có ai ngoại lệ.
Địch phu nhân lúc chưa vào làm dâu nhà Địch hầu là một mỹ nữ nổi danh trong giang hồ, cũng là một tay hiệp nữ nổi tiếng giang hồ, một thủ Tiên Nữ kiếm pháp nghe nói đã được hết chân truyền của chưởng môn phái Nga Mi là Mai sư thái.
Bà lấy lão hầu gia rồi, còn có lúc hay cưỡi ngựa ra ngoài một mình, trượng kiếm hành hiệp giang hồ, ôn lại mộng cũ ngày xưa.
Nhưng đến lúc sinh xong tiểu hầu gia, bà ta bèn chuyên tâm để vào chuyện Phật, có khi quanh năm không bước ra khỏi Phật đường một bước.
Lão hầu gia qua đời rồi, thái phu nhân cũng đi theo. Bọn họ đã hưởng tận vinh hoa phú quý trên thế gian, lúc chết cũng hoàn toàn không bị khổ sở chuyện gì.
Nhưng lúc bọn họ còn sống, hình như cũng không được khoái lạc cho lắm.
Tiểu hầu gia về nhà được hai ngày, mới gọi Phúc tổng quản lại, hỏi những chuyện y không thể không hỏi, thật ra cũng không đáng phải hỏi.
Lần này y ra khỏi phủ xong, có một chuyện thật quái lạ đã xảy ra.
- Mấy hôm trước bỗng có người đem lại chín trăm thạch gạo, đáng lý ra tiểu nhân không dám nhận, nhưng người đem lại có nói, đây là của người bạn rất thân của hầu gia là Long đại gia đặc biệt đem lại chúc cho thêm phúc thêm thọ.
Phúc tổng quản nói:
- Vì vậy tiểu nhân cũng không dám không nhận.
... Chín trăm thạch gạo rốt cuộc là bao nhiêu gạo ? Nuôi được bao nhiêu người ?
Chuyện đó e rằng rất ít người có thể trả lời cho được.
Trên đời này đa số người e rằng chưa từng thấy qua bao nhiêu đó gạo, người đã đem chín trăm thạch gạo tặng người ta, e rằng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng tiểu hầu gia không hề thay đổi nét mặt, chỉ hững hờ nói:
- Gạo đâu ?
- Đều đã được đem vào chỗ phòng khố nơi dùng để tích trữ lương thực khi nào lão hầu gia chuẩn bị xuất chinh.
Địch Thanh Lân gật gật đầu, lộ vẻ mãn ý.
Phúc tổng quản lại nói:
- Sáng sớm hôm nay có hai người khách lại tìm tiểu hầu gia, cũng nói là bạn thân của tiểu hầu gia, không những vậy còn nói là do cái vị Long đại gia tặng gạo ấy phái lại.
Vì vậy tiểu nhân không dám không giữ bọn họ lại đây.
Địch Thanh Lân cũng không lộ vẻ kinh ngạc gì, chỉ hỏi y:
- Người đâu ?
- Đều ở Thính Nguyệt Tiểu Trúc.
Trăng không có âm thanh, làm sao nghe được nhĩ ?
Chỉ vì trăng không có âm thanh mà mới nghe được, nghe là nghe mặt trăng của vô thanh, nghe là nghe vô thanh của mặt trăng.
... Có lúc vô thanh không phải còn hay hơn cả có sao ?

oOo

Không có trăng, nhưng có sao, ánh sao chiếu yên lặng trên giấy bọc cửa.
Trăng không có âm thanh, sao cũng không có lời.
Trong phòng của Thính Nguyệt tiểu trúc có hai người đang ngồi yên lặng ở đó, ngồi yên lặng uống rượu, uống Nữ Nhi hồng, Hoa Tứ gia uống không nhiều, nhưng người kia thì lại uống không ít, làm như ít có cơ hội uống được thứ rượu ngon ở Giang Nam vậy.
Lúc Địch Thanh Lân bước vào, hai người đều đứng dậy nghinh tiếp, Hoa Tứ Gia hỏi câu đầu tiên là:
- Long gia đem đến chín trăm thạch gạo, tiểu hầu gia đã thu nhận được chưa ?
Lấy bản tính khéo léo và lễ phép của Hoa Tứ gia, đáng lý ra là phải nói ra vài câu khách sáo trước rồi mới nói đến chuyện chính, nhưng y vừa gặp mặt đã hỏi ngay đến chín trăm thạch gạo, mà đây là do người khác đem cho Địch Thanh Lân, hoàn toàn không có gì liên hệ đến y, vậy mà y xem còn quan trọng hơn cả Địch Thanh Lân.
- Tôi đã thu nhận cách đây hai ngày rồi.
Địch Thanh Lân nói:
- Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai động đến nó.
- Vậy là quá tốt rồi.
Hoa Tứ gia thở phào một tiếng, tươi mặt nói:
- Tiểu hầu gia chắc đã đoán ra được mấy thạch gạo đó từ đâu ra ?
Địch Thanh Lân hững hờ cười lên một tiếng nói:
- Nếu là gạo, dĩ nhiên là từ ruộng trồng mà ra, còn như muốn dấu vàng bạc gì trong bao gạo thì cũng không biết sao mà nói.
Hoa tứ gia cười lớn:
- Tiểu hầu gia quả thật là anh hùng hào kiệt, tôi biết chuyện gì cũng khó mà giấu khỏi cặp mắt của tiểu hầu gia.
Y hạ giọng xuống nói tiếp:
- Thanh Long hội tiêu tiền rất nhiều, có lúc chúng tôi cũng không thể không làm mấy chuyện không có vốn đó, chỉ bất quá, phải làm sao cho không có kẽ hở, không những vậy còn phải không để lại hậu hoạn.
Địch Thanh Lân mỉm cười:
- Kỳ này các ông làm cũng không đến nổi tệ gì.
Hoa Tứ gia rót cho Địch tiểu hầu một ly rượu:
- Nhưng lần này chúng tôi không thể không lại đây quấy nhiễu tiểu hầu gia, bởi vì mấy thứ này xốn mắt quá tạm thời không thể đem trở về lại, chỉ còn nước gởi lại phủ đệ của hầu gia trước, như vậy mới không mất đi đâu được.
- Tôi hiểu.
Địch Thanh Lân hững hờ nói:
- Lúc nào các ông muốn lấy, tôi bảo đảm không mất đi lượng nào.
- Dĩ nhiên là không.
Hoa Tứ gia cười giả lã nói:
- Đường chủ của Tam Nguyệt đường là người tổ chức vụ này trước giờ rất ngưỡng mộ tiểu hầu gia, nhất định sẽ hối hả lại đây gặp mặt hầu gia để cám ơn.
... Ba trăm sáu mươi lăm phân đà của Thanh Long hội, trực thuộc mười hai đường.
Địch tiểu hầu chưa hỏi đến tên vị đường chủ này, nhưng y đã đi hỏi người đã uống rượu không biết bao nhiêu mà kể:
- Lần này ông vào quan, cũng là vì chuyện này đấy sao ?
- Vâng.
Người này cũng cười giã lã nói:
- Kế hoạch lần này như một chuỗi thất luyện, vòng nào cũng thắt chặt cứng, tôi chỉ bất quá là một vòng thế thôi, thật ra cũng không làm gì cho lắm.
Thân hình của y cao lớn, tướng mạo uy vũ, chính là Nhị tổng quản của Lạc Nhật mã trường Cầu Thiên Kiện.
Hoa Tứ gia lại cười lên một tiếng:
- Tối diệu nhất là, kế hoạch này của chúng tôi, vô ý lại làm được cho tiểu gia một chuyện.
- Sao ?
- Hiện tại chúng tôi đã vu khống cho Dương Tranh mắc phải vụ án này, quan phủ đã hạn kỳ cho y mười ngày phải đi truy nã thủ phạm và tang vật.
Hoa Tứ gia cười rất khoan khoái:
- Đừng nói là chỉ có mười ngày, một trăm ngày cũng truy không ra.
- Tại sao ?
- Bởi vì cái gã Dương Tranh đó hiện giờ có lẽ chẳng còn thấy đâu.
Hoa Tứ gia nói:
- Quan phủ dĩ nhiên cho rằng y đã đào tẩu đâu rồi, chuyện này chẳng có quan hệ gì đến chúng ta nữa.
- Tại sao y bỗng chẳng thấy đâu ?
- Bởi vì tôi đã xin tổng đà phái lại hai tay cao thủ.
Hoa Tứ gia càng cười khoan khoái:
- Lấy bản lãnh giết người mau mắn, kinh nghiệm phong phú của hai vị đó, giết người sẽ không để lại một dấu vết gì.
- Ông nghĩ bọn họ đã đủ đối phó Dương Tranh ?
- Qúa dư sức.
Địch Thanh Lân hớp một miếng rượu, hững hờ nói:
- Nếu vậy tốt nhất xin ông chuẩn bị đi thu xác dùm cho họ đi !
- Tại sao ?
- Bởi vì các ông đã quá khinh thường Dương Tranh.
Địch Thanh Lân nói:
- Bất cứ ai khinh thường địch thủ, đều làm một lỗi lầm trí mệnh, cái thứ lỗi lầm đó, không ai phạm vào được.
Y bỗng quay đầu đối diện với song cửa:
- Vương đường chủ Tứ Nguyệt đường, ý của ông thế nào ?
Ngoài song cửa quả nhiên có người thở ra:
- Ý của tôi cũng giống tiểu hầu gia vậy.
Người đó nói:
- Bởi vì tôi đã đi thu xác cho bọn họ rồi.
Gió thổi qua song cửa, một người khôi ngô cao lớn nhảy nhẹ nhàng từ ngoài song cửa vào, quả nhiên là đường chủ Tứ Nguyệt Đường họ Vương của Thanh Long hội.
Người chủ mưu kế hoạch cướp tiêu kỳ này, lại chính là người bảo tiêu tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuộc Vương Chấn Phi.
Địch Thanh Lân chẳng thấy bất ngờ gì, nhưng Hoa Tứ gia lại rất kinh ngạc:
- Tiểu hầu gia làm sao biết được đường chủ của Tứ Nguyệt đường là ông ta ?
- Bởi vì chỉ có Vương tổng tiêu đầu mới có cơ hội tráo bạc dễ dàng như vậy.
Địch Thanh Lân nói:
- Nhưng lúc cướp tiêu, y không thể có mặt tại đó, vì vậy Cầu tổng quản mới đặc biệt từ quan ngoại dem ngựa vào bán, Bảo Mã Kim đao quý mã thành tật rồi, một phen hội hè như vậy làm sao mà bỏ qua cho được.
Y cười cười nói:
- Cũng chính như Vạn Quân Vũ cũng không bỏ mất cơ hội vậy.
... Vì vậy lần mùa xuân đi mua ngựa này, không những cho Vương Chấn Phi một cơ hội không có mặt lúc bị cướp tiêu, mà còn cho Địch Thanh Lân cơ hội đâm chết Vạn Quân Vũ.
Địch Thanh Lân nâng ly mời Cầu Thiên Kiện:
- Vì vậy Cầu tổng quản cái vòng này rất là trọng yếu, Cầu tổng quản cũng không nên tự hạ mình thái quá.
- Tiểu hầu gia, ông tài thật.
Cầu Thiên Kiện ực một hơi cạn ly:
- Tôi bội phục ông.
- Nhưng cuộc tiêu này cũng không thể như vậy mà bị cướp đi, dĩ nhiên phải được cướp lại, không những vậy mà nhất định không phải do Vương tổng tiêu đầu tự mình cướp về.
Địch Thanh Lân nói:
- Cuộc tiêu này là của quan phủ, do quan phủ cướp lại mới là hay nhất, đợi đến lúc quan phủ khám pha ra bạc đã bị tráo, thì đó là chuyện riêng của bọn họ rồi, đã có người ở đó chịu trách nhiệm.
Địch Tiểu hầu lại nhấp thêm miếng rượu:
- Cái kế hoạch này quả thật rất tuyệt diệu, chỉ có một chuyện chưa được hoàn toàn, là người đang chịu trách nhiệm là Dương Tranh vẫn còn sống nhăn ra đó.
Vương Chấn Phi cầm ly rượu của Hoa Tứ gia lên, uống liền ba ly liên tiếp:
- Hắn còn sống đến bây giờ, thật là một chuyện khó chịu.
Vương Chấn Phi nói:
- May mà hắn sẽ không sống lâu đâu.
- Tại sao ?
- Bởi vì hiện tại đã có người sẽ đi giết hắn.
- Kỳ này các ông lại phái cao thủ gì đi giết hắn vậy ?
Địch Thanh Lân lạnh lùng hỏi.
- Lần này không phải chúng tôi phái ai đi cả, chúng tôi cũng phái không ra cao thủ nào khác.
- Sao ?
- Y muốn giết Dương Tranh, bởi vì y nhận ra Dương Tranh là con cháu của kẻ thù của y.
Vương Chấn Phi nói:
- Không những vậy, y là người chủ động lại tìm tôi thăm dò hành tung của Dương Tranh.
- Tại sao y muốn tìm Dương Tranh ?
- Tôi cũng không biết y làm cách nào tìm ra tôi, đại khái là vì y biết tiêu ngân của tôi bị tráo, người bị hiềm nghi nhất là Dương Tranh.
Vương Chấn Phi nói:
- Y vốn là một tay thần thông quảng đại, chuyện y biết so với người khác nhiều không biết bao nhiêu mà kể.
Ánh mắt của Địch Thanh Lân bỗng sáng rực lên, nhìn dính vào Vương Chấn Phi:
- Người này là ai ?
- Chính là Thần Nhãn Thần Kiếm Lam Nhất Trần lừng danh thiên hạ, Lam Đại tiên sinh.
- A !
Cặp mắt của Hoa Tứ gia mở trừng ra gấp đôi bình thường.
Địch Thanh Lân thở ra một hơi:
- Nếu là y, Dương Tranh quả thật chết chắc rồi.

oOo

Lúc này Dương Tranh vẫn còn chưa chết.
Y đang dùng sức đập cửa nhà người ta, đập rất hối hả, làm như y biết đằng sau có người đang rượt theo, tùy thời có thể đâm y một nhát chết ngay vậy.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 93
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com