Chỉ mục bài viết |
---|
Ly Biệt Câu - Cổ Long |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Trang 15 |
Trang 16 |
Trang 17 |
Tất cả các trang |
Nơi đây không có gì khác ngoài rượu ngon đầy bình, danh câu ngàn con, ông có rảnh rỗi, xin lại tận hứng.
Đấy là thiệp mời của Cầu tổng quản mã trường Quan Đông Lạc Nhật, đại biểu cho Kim đại lão bản gởi tới, nhân dịp thịnh hội mua bán thử ngựa vào mùa xuân, lần đầu tiên Quan Đông Lạc Nhật đã tổ chức tại Quan nội, địa điểm là trang trại mùa hè của Hoa Khai Phú Qúy Hoa Tứ Gia, một nhà cự phú ở Lạc Dương, nhật kỳ là rằm tháng ba.
Những tấm thiệp mời ấy cộng lại chỉ có mười tờ, đối tượng đáng cho Cầu tổng quản mời mọc không nhiều lắm.
Những người được mời dĩ nhiên đều là những tay đại hào trong giang hồ, những tay anh kiệt hùng cứ một phương. Không thích danh mã không phải là anh hùng.
Những người đến đều là anh hùng, đều đã từng cưỡi danh câu của Lạc Nhật mã trường.
... Chỉ cần có chỗ mặt trời lặn, là có danh câu của Lạc Nhật mã trường.
Đấy là một câu nói hào hùng của chủ nhân mã trường, Kim đại lão bản, và cũng là sự thật.
Tháng ba, Lạc Dương, mùa xuân.
Trăng mười bảy vẫn còn tròn vạnh, đêm đã khuya, trong gió đượm đầy hương hoa.
Kiện mã trong chuồng khẻ hí lên, nhưng không còn tiếng người, ánh trăng từ ngoài cửa chiếu xiên vào, chiếu trên thân hình cao lớn khôi vĩ của Cầu Thiên Kiện thành ra một cái bóng dài ngoẵng.
Từ ngày mười lăm tới giờ, thành tích trong ba ngày rất là đáng kể, một số lớn kiện mã đã được Vương tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuộc mua với giá cao, nhưng y vẫn còn đang mãi chờ đợi hai vị khách đến giờ còn chưa lại.
Đáng lý ra y không nên kỳ vọng vào chuyện bọn họ lại.
Hà Sóc đai. hiệp oai chấn giang hồ là Vạn Quân Vũ, từ hai năm trước đã rửa tay gác kiếm, đến nay vẫn chưa bao giờ đạp chân ra khỏi cửa sơn trang một bước.
Thế tập nhất đẳng hầu coi phú quý công danh như xí thổ là Địch Thanh Lân, bao nhiêu năm nay đã lãng tích thiên hạ, không chừng còn chưa nhận được thiệp mời của y.
Y hy vọng bọn họ lại, chỉ bất quá vì y nghĩ rằng trong những con ngựa y đem từ Quan ngoại xa xôi vào, có một con ngựa hay chỉ có bọn họ mới nhận ra được.
Chỉ có người biết của mới trả giá cao.
Y không muốn ủy khúc con ngựa hay đó, lại càng không muốn đem nó về lại Quan đông.
Hiện tại đã là đêm khuya của ngày thứ hai. Đang lúc y bắt đầu cảm thấy thất vọng, ngoài sân bỗng có tiếng người vọng vào, Oai Trấn Hà Sóc đại hiệp hai ba năm nay chưa ra khỏi nhà một bước, đã cưỡi khinh kỵ suốt đêm chạy lại Mẫu Đơn sơn trang.
Vạn Quân Vũ gia nhập giang hồ năm mười bốn tuổi, mười sáu tuổi giết người, mười chín tuổi dùng thanh đại phác đao cắt đầu tên đại đạo Phùng Hỗ ở dưới chân núi Thái Hành, hai mươi ba tuổi đổi cây đao quen xài dùng thanh Ngư Lân tử Kim đao, danh tiếng của y đã vang động giang hồ, chưa đến ba chục tuổi đã được người trong vũ lâm xưng tụng là Hà Sóc đại hiệp.
Y tuổi con chuột, năm nay chỉ mới bốn mươi sáu tuổi, tuổi tác còn nhỏ hơn người ta tưởng tượng nhiều.
Lần này y không đem thanh đao của y lại.
Bởi vì y đã chán ghét chuyện giang hồ, trước mặt chúng anh hùng hảo hán, y đã rửa tay phong đao, cái thanh Ngư Lân tử kim đao từng trong tay y lâu năm đã được bọc lại bằng bao vải màu vàng, đặt trên chiếc giá bằng gỗ đàn, phía trước thần tượng của Quan Thánh gia.
Nhưng y đem theo ba thứ đao khác.
Sư huynh của y Vạn Thắng Đao Hứa Thông, đệ tử đắc ý của y Khoái Đao Phương Thành, và tử đảng của y Như Ý Đao Cao Phong.
Hạng người như y, nếu bên cạnh không có đao, cũng giống như không mặc áo quần vậy, nhất định không thể tùy tiện ra ngoài đường.
Nhưng y tin tưởng vào thanh đao trong tay ba người này.
Bất cứ người nào có bên cạnh mình ba thanh đao như thế này, y cũng đủ sức ứng phó được bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tháng ba ở Lạc Dương, hoa nở rộ.
Ngọn đồi phía sau Mẫu Đơn sơn trang nở đầy mẫu đơn, dưới chân đồi người ta vừa lấy gỗ bao quanh lại thành một vòng sân rộng lớn, nơi nào cũng có ngựa tung nhảy hí vang.
Ngựa không biết thưởng thức mẫu đơn, mẫu đơn cũng không biết thưởng thức ngựa, nhưng cả hai đều đáng được cho người ta khâm thưởng.
Mẫu đơn đoan trang phú quý, mỹ lệ rộng rãi, như thục nữ con nhà danh môn; ngựa kiêu hãnh mạnh bạo, linh hoạt tuấn hùng, như hảo hán giang hồ.
Trên đồi dưới đồi đều đầy những người, có người đang khâm thưởng mẫu đơn phú quý diễm lệ, có người đang khâm thưởng ngựa kiêu hùng dũng mãnh, nhưng làm cho đa số mọi người cùng cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là một người.
Vạn Quân Vũ hình như đối với chuyện gì cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú, mắt y nửa nhắm nửa mở, người y tựa nghiêng vào một chiếc ghế đan bằng đằng la mềm mại.
Y quá mệt mỏi.
Bất cứ ai trong một đêm liên tiếp thay ba loại khoái mã, đi hết chín trăm ba mươi ba dặm đường xong, cũng đều cảm thấy mệt mỏi.
Sư huynh của y, đệ tử của y, tử đảng của y lúc nào cũng ở bên cạnh, không rời nửa bước. Từng con từng con ngựa được đem lại cái chuồng gỗ trước mặt y, được người ta mua bằng giá cao, mắt y vẫn cứ lim dim.
Đợi đến lúc cuối cùng có con ngựa thật đặc biệt, một mình được đem lại chuồng gỗ, cặp mắt của y mới mở trừng ra.
Con ngựa này do chính tay Cầu tổng quản cầm cương lại, toàn thân đen tuyền như mực, chỉ có cái mõm là lấm tấm màu trắng như tuyết.
Trong đám người lập tức phát ra tiếng tụng thán, ai ai cũng thấy được đây là một con ngựa quý chọn trong ngàn con.
Cầu Hành Kiện vỗ nhè nhẹ trên đầu con ngựa, gương mặt lộ vẻ khoan khoái kiêu ngạo.
- Nó có tên là Thần Tiễn, Vạn đại hiệp là Bá Lạc thời nay, dĩ nhiên là nhìn ra được đây là một con ngựa quý.
Vạn Quân Vũ nằm lười biếng ra đó, lắc lắc đầu:
- Ta chẳng phải Bá Lạc, con ngựa này cũng chẳng phải ngựa quý.
Y nói:
- Chỉ nghe cái tên đã thấy không tốt rồi.
- Tại sao ?
Cầu Hành Kiện hỏi.
- Tiễn không đi được xa, không những vậy, trước thì nhanh nhưng sau thì chậm, hậu kình nhất định không đủ.
Vạn Quân Vũ bỗng đổi đề tài:
- Hồi còn nhỏ ta có một người bạn, tác phong cũng giống in hệt như Cầu tổng quản. Có lần y mời ta ăn một con gà, mà không có chân.
Y bỗng nói đến chuyện bạn bè thời xa xưa và con gà không có chân ra, chẳng ai biết y đang có ý gì.
Cầu Hành Kiện cũng không hiểu, y nhịn không nổi bèn hỏi:
- Gà tại sao không có chân ?
- Bởi vì hai chân của con gà đã bị y chặt mất đi để dành cho mình ăn.
Vạn Quân Vũ hững hờ đáp:
- Cầu tổng quản không phải cũng giống như y, đại khái là giấu mất những con ngựa hay lại cho mình.
Cầu Hành Kiện lập tức phủ nhận:
- Vạn đại hiệp nhãn quang vô song. Tại hạ Ở trước mặt Vạn đại hiệp, làm sao dám làm chuyện đó ?
Ánh mắt của Vạn Quân Vũ bỗng lóe ra một tia sáng bén như đao:
- Nếu vậy tại sao Cầu tổng quản lại đem giấu con ngựa kia đi vậy ?
Cặp mắt của y dính vào một cái chuồng gỗ phía sau, trong đó người ta chọn còn thừa lại mấy con ngựa ốm, trong đó có một con lông màu vàng, thân hình ốm như cây cung, đứng một mình trong góc, ra dáng lười biếng không có lấy một tí sức lực, nhưng giữ một khoảng cách với những con ngựa khác, làm như chẳng thèm cùng hàng ngũ với chúng.
Cầu Hành Kiện chau mày lại:
- Vạn đại hiệp không lẽ đang nói đến con ngựa đó ?
- Chính là nó đấy.
Cầu Hành Kiện cười khổ:
- Con ngựa đó là một tay bợm rượu, sao Vạn đại hiệp lại chọn trúng phải nó ?
Ánh mắt của Vạn Quân Vũ càng sáng rực:
- Bợm rượu ? Có phải nó phải uống tí rượu mới lên tinh thần được ?
- Đúng là như vậy.
Cầu Hành Kiện thở than:
- Nếu trong đồ ăn không có rượu, nó chẳng thèm ăn cả ngày.
- Tên nó là gì ?
- Nó tên là Lão Tửu.
Vạn Quân Vũ bỗng đứng bật thẳng người dậy, bước lớn lại, ánh mắt loang loáng, nhìn đăm đăm vào con ngựa, y bỗng ngẩng mặt lên trời cười lớn !
- Lão Tửu, hay ! Qúa hay.
Y cười lớn nói:
- Lão Tửu mới có lão kình, không những vậy, càng về sau càng có kình. Ta dám cá, Thẫn Tiễn nếu đua với nó năm trăm dặm, hai trăm dặm đầu Thần Tiễn nhất định là dẫn đầu, nhưng đi hết đường, nó nhất định sẽ về trước Thần Tiễn hai trăm dặm.
Y nhìn dính vào Cầu Hành Kiện:
- Ngươi có dám cá với ta không ?
Cầu Hành Kiện yên lặng cả nửa ngày, bỗng nhiên y cũng cười lớn, vừa cười lớn vừa đưa ngón tay cái lên:
- Vạn đại hiệp quả thật có nhãn lực, quả thật không có chuyện gì qua mắt được pháp nhãn của đại hiệp.
Trong đám người lại có tiếng tán thán nổi lên, không những bội phục nhãn lực của Vạn Quân Vũ, đối với con ngựa ốm o chẳng có tí nào dễ coi đó cũng đặc biệt chú ý trầm trồ. Thậm chí đã có người bắt đầu tranh giành muốn trả giá. Dù biết là tranh không được, tranh với Hà Sóc đại hiệp một trận, có bại cũng đã là một chuyện vinh quang rồi.
Giá cao nhất vừa gọi ra là chín ngàn năm trăm lượng. Đấy đã là con số rất lớn rồi.
Vạn Quân Vũ chỉ chầm chậm thò ra ba ngón tay, Cầu tổng quản lập tức lớn tiếng tuyên bố:
- Vạn đại hiệp ra giá ba vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không ?
Không còn ai. Ai ai cũng câm miệng lại. Vạn Quân Vũ mặt mày hớn hở, đang tính tự mình bước vào chuồng dẫn ngựa ra, bỗng nghe có người nói:
- Ta ra giá ba vạn lẽ ba lượng.
Gương mặt của Vạn Quân Vũ lập tức sa sầm xuống, lẩm bẩm một mình:
- Ta đã biết cái tên tiểu tử ấy thế nào cũng lại phá đám.
Cầu Hành Kiện thì sung sướng ra mặt, cười lớn nói:
- Không ngờ Địch tiểu hầu cũng đến được kịp thời !
Đám người lập tức tẻ ra, mọi người ai ai cũng muốn xem cái phong thái của vị thiếu hiệp thế tập nhất đẵng hầu, đương kim thiên hạ đệ nhất phong lưu này.
Toàn thân y phục trắng tinh, không nhiễm bụi trần; gương mặt thanh tú trắng trẻo, lúc nào cũng ra dáng lãnh đạm như cười mà không phải cười; bên cạnh lúc nào cũng có một vị giai nhân tuyệt sắc phong tư trác ước, không những vậy, mỗi lần ra mặt, là mỗi vị giai nhân không giống nhau.
Đấy chính là người xem công danh phú quý như bụi bặm, nhưng lại xem danh mã và mỹ nhân như tính mệnh, Địch Tiểu hầu gia Địch Thanh Lân.
Bất kỳ đi đến chỗ nào, y đều là người lôi cuốn sự chú ý và ngưỡng mộ của mọi người. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Hôm nay người đang tựa vào người y, là một mỹ nữ mặc áo màu hồng nhạt, nước da trắng như bạch ngọc, gương mặt như đào hoa, ánh mắt tựa mặt nước mùa xuân, làm người ta ngất ngây như say rượu.
Chẳng ai biết Địch Tiểu hầu tìm đâu ra một vị mỹ nhân như vậy.
Vạn Quân Vũ gặp y chỉ còn nước lắc đầu thở ra:
- Ông lại đây làm gì ? Tại sao ông muốn lại ?
Địch Tiểu hầu đưa cặp mắt lãnh đạm cười cười nhìn y, đơn giản nói với Vạn Quân Vũ:
- Tôi lại đây hại ông đấy.
- Hại tôi ? Ông tính hại ra sao đây ?
- Bất kể ông ra giá bao nhiêu, tôi đều thêm ba lượng.
Vạn Quân Vũ nhìn dính vào y, ánh mắt loang loáng, cũng không biết y nhìn bao lâu, bỗng y cười phá lên:
- Tốt, tốt lắm.
Mọi người đều nghĩ rằng cái vị đại hào oai chấn Hà Sóc này nhất định sẽ ra giá cao đến độ sẽ làm cho ai cũng phải nhảy giật bắn người lên.
Nào ngờ Vạn Quân Vũ bỗng ngưng bặt tiếng cười, lớn tiếng nói:
- Con ngựa này ta không mua nữa, ngươi bán cho y đi.
Cầu Hành Kiện ngớ mặt ra. Vạn Quân Vũ nói xong, quay đầu bỏ đi, nào ngờ Địch Thanh Lân lại kêu giựt lại:
- Chờ một chút.
Vạn Quân Vũ quay đầu lại nhìn dính vào y:
- Ông còn muốn tôi chờ gì đây ?
Địch Tiểu Hầu chưa trả lời, y đi hỏi Cầu Hành Kiện:
- Còn có ai chịu bỏ ra giá cao hơn nữa không ?
- Đại khái chẳng còn ai.
- Vậy thì con ngựa này có phải đã là thuộc về ta rồi không ?
- Vâng.
Địch Tiểu Hầu quay lại đối diện với Vạn Quân Vũ:
- Vậy thì tôi tặng cho ông.
Vạn Quân Vũ cũng ngớ mặt ra.
- Ông nói gì ? Ông muốn tặng cho tôi con ngựa này thật sao ? Tại sao ông làm vậy ?
Y không hiểu, người khác cũng không hiểu, Địch Thanh Lân chỉ hững hờ nói:
- Chẳng vì gì cả, tặng ngựa cho một vị anh hùng, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hà tất phải hỏi tại sao.
Đấy chính là tác phong tiêu chuẩn của con người Địch Thanh Lân.
Đêm, đèn hoa vừa thắp lên, tiệc vừa được khai mạc. Mỹ tửu được uống ừng ực vào cổ họng như nước lã, hào khí như suối tuôn tràn ào ạt.
Vạn Quân Vũ đang uống không ngừng.
Người trong giang hồ ai ai cũng biết tửu lượng của y như biển ...
- Vạn đại hiệp không những đao pháp vô song, tửu lượng cũng thiên hạ vô song.
Hôm nay y uống cũng đặc biệt nhiều hơn một chút.
Y không thể không thu nhận lòng tốt của Địch Thanh Lân, thu vào rồi còn không biết mình nên cao hứng hay không nữa.
Vì vậy y cứ uống tì tì, uống một chút rượu vào rồi cũng phải cao hứng lên thôi.
Sư huynh, đệ tử, tử đảng của y để cho y tha hồ uống, bởi vì chỗ uống rượu là tư thất của Hoa tứ gia, khách không nhiều lắm, không những vậy, bọn họ đã tra rõ lý lịch của từng người.
Vạn Quân Vũ thường thường nói với bạn bè của y:
- Vào giang hồ mà nổi danh quá sớm, không phải là chuyện hay ho gì, người nào thành danh lẹ quá, đêm đêm thường không khỏi có những lúc không ngủ được.
Hạng người như y làm bất cứ chuyện gì đều không thể không để ý một chút, vì vậy, y mới còn sống tới bây giờ. Dù có người nào muốn lấy mạng y, cũng vĩnh viễn không có lấy một cơ hội.
Người ra khỏi bàn tiệc sớm nhất là Địch Thanh Lân.
Trước giờ y không thích uống rượu, y đã mệt mỏi lắm, chủ nhân đã chuẩn bị cho y một phòng khách, còn có mỹ nhân đang đợi y ... đối với đa số đàn ông, chỉ cần có một lý do cuối cùng đó cũng đã quá đủ.
Mọi người đều đưa ánh mắt ngưỡng mộ tiễn y ra, không những ngưỡng mộ, còn bội phục nữa:
- Cái vị tiểu hầu gia này chơi rất đẹp, thảo nào mà đàn bà đều mê mệt vì y.
Hoa tứ gia cũng là tay tửu lượng như biển.
Người y cao lớn, mập mạp, thành thật, nhiệt trường, gương măt bầu bầu, ngay cả một điểm cơ trá cũng không có, tuy năm nào cũng bị người ta gạt, nhưng y chẳng có gì là phàn nàn.
Vạn Quân Vũ hỏi y:
- Kỳ này ông mua bao nhiêu con ngựa ?
- Ngay cả một con cũng không.
Hoa Tứ gia cười hì hì giải thích:
- Bởi vì Kim đại lão bản và Cầu tổng quản là bạn của tôi, tôi không thể nào đi hại bạn bè, bắt bọn họ đi gạt tôi, vì vậy tôi chỉ còn cách bị người khác gạt, không thể để bạn bè gạt mình.
Vạn Quân Vũ cười lớn.
- Nói thật hay, hay quá, tôi mời ông ba ly.
Ba ly xong, Hoa tứ gia kính lại ba ly, Vạn Quân Vũ lập tức phải đi tiểu tiện.
Tửu lượng của y rất cao, bởi vì y uống rượu có một bí quyết ... y mửa ra được.
Uống nhiều quá bèn ra ngoài mửa, mửa xong rồi lập tức có thể về lại uống tiếp.
Đấy là bí quyết của y.
Tuy sư huynh, đệ tử và tử đảng của y đều biết cái bí quyết đó, nhưng y lại nghĩ bọn họ không biết vậy, vì vậy lúc y nói y muốn đi tiểu tiện, bọn họ đành phải để y đi một mình.
Trên mặt cái hố đào thật sâu, là một bục gỗ làm bằng gỗ tử đàn, trên bục có phủ thảm, dưới hố có trải lông ngỗng.
Hoa tứ gia là người biết hưởng thụ, chuyện gì cũng phải hoàn mỹ, ngay cả chỗ phương tiện cũng không ngoại lệ.
Vạn Quân Vũ bước vào, cặp mắt say sưa lộ vẻ tán thưởng, y quyết định về nhà nhất định phải làm một phòng vệ sinh y như vậy.
Sau đó y bắt đầu mửa ra.
Chuyện đó chẳng có gì là khó ... lấy ngón tay trỏ bỏ vào miệng, đè vào dưới cuối lưỡi một cái, là mửa ra được ngay.
Lần này y không mửa ra được.
Y vừa đưa ngón trỏ vào trong miệng, lập tức có một bàn tay từ phía sau thò tới, chặn lấy cằm của y, lấy hàm răng của y cắn lấy đầu ngón tay của y.
Y đau quá, nhưng hét không ra tiếng, y dùng sức thọt cùi chỏ vào sau sườn người đó, nhưng người đó đã điểm ngay vào huyệt Khúc Trì trên cùi chỏ của y.
Y khổ luyện vũ công hai mươi tám năm nay, hiện tại toàn thân công phu sức lực, không có chỗ nào sử ra được tí gì.
Y đã từng trải trăm trận, giết người vô số, những người muốn giết y cũng không ít, chỉ có người này là chụp được thời cơ tốt nhất, cơ hội tốt nhất.
Y chỉ muốn biết người đó là ai.
Người này cũng nguyện ý cho y biết, nói nhỏ nhẹ bên tai y:
- Ta đã nói với ngươi, ta lại dây hại ngươi, ta đã điều tra rõ ràng về ngươi, đối với mỗi chuyện về ngươi, ta biết rất rõ ràng, không chừng còn rõ hơn cả ngươi, ta cũng biết nhất định ngươi muốn lại đây mửa.
Giọng người đó lạnh lùng mà hờ hững:
- Vì vậy ngươi chết cũng không oan uổng gì.
Vạn Quân Vũ đã biết người đó là ai, chỉ tiếc y không còn cơ hội để nói ra.
Cuối cùng y chỉ thấy có ánh đao nhạt nhẽo lóe lên, nhạt như một tia sáng mặt trời vừa hiện ra trong bình minh.
Sau đó y thấy lồng ngực nhói lên kịch liệt, một con đao đã đâm vào giữa lồng ngực mé bên trái, đâm sâu vào trái tim.
Một con đao mỏng như tờ giấy.