watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:43:3629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Càn Khôn Song Tuyết - Gia Cát Thanh Vân - Hồi 1-10 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Càn Khôn Song Tuyết - Gia Cát Thanh Vân - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 20

Hồi 2a

Oai Phục Ma Đầu

Vân Trung Nhạn gật đầu:
- Phải, vị dị nhân ấy dùng thủ pháp kỳ tuyệt phóng ám khí giải vây cho bọn tại hạ. Sau đó, địch nhân phân ra chạy tứ phía, lúc ấy huynh muội tại hạ cố gắng bắt được một tên, chuẩn bị truy bắt thêm thì vị dị nhân ấy dùng truyền âm nhập mật nói “kẻ cùng đường không nên đuổi”, tại hạ thoáng chần chừ địch nhân đã biến mất hết, trong khi đó tên bị bắt cũng cắn bể chiếc răng giả chứa chất độc tự vận.
Thì ra là như vậy, thảo nào lúc bọn Vân Trung Nhạn vào đến Thiết Ký tiền trang mặt người ngào người nấy đều trầm trọng khác thường, cả cỗ xe hoa lệ cũng thương tích lỗ chỗ.
Tống Thiên Hành thờ dài than:
- Nhị công tử đích thân giáp trận mà vẫn không nắm bắt được sợi dây nào đề điều tra, xem ra thủ đoạn của đối phương quá tàn độc, lại hành động chu mật khác thường.
Vân Trung Nhạn nghiến răng nói:
- Không sai! Thủ đoạn của địch vừa bí mật vừa ác độc, có điều cho đến giờ phút này tại hạ vẫn chưa đoán ra được mục đích chính của đối phương là gì, đồng thời kẻ đầu não của đối phương có phải là kẻ đã bắt cóc Từ thái phu nhân; Thúy Hoa Thành, hay còn nhân vật nào khác.
Tống Thiên Hành không trả lời, hỏi tiếp:
- Ngoại họa của quý bảo chỉ là những vụ vừa thuật ở trên?
Vân Trung Nhạn đáp lời:
- Không, hôm qua gia phụ cho bồ câu đưa thư đến bảo tam đệ của tại hạ bị cướp tiêu, tiêu sư hộ tiêu một chết một trọng thương, xá đệ cũng khó tránh khỏi, đồng thời ngay đêm trước ngày tại hạ rời bảo, một vị Tứ tinh hộ pháp bị giết một cách bí mật bên ngoài Kim Thang Bảo.
Tống Thiên Hành nhíu cao đôi mày kiếm, nhìn Vân Trung Nhạn:
- Sự việc xảy ra dường như quá trùng hợp?


Vân Trung Nhạn gật đầu:
- Tống tiên sinh anh minh, đây rõ ràng là địch nhân có kế hoạch sắp đặt sẵn.
Tống Thiên Hành hỏi:
- Chuyến đi này của nhị công tử có phải thuộc về việc cơ mật của bảo?
Vân Trung Nhạn ứng tiếng xác nhận:
- Đúng vậy! Chuyến đi này của tại hạ ngoài gia phụ với huynh muội tại hạ, Hứa đại hiệp, chỉ có mười nhân vật cao cấp khác của bản bảo biết.
Gương mặt của Tống Thiên Hành chợt như có một áng mây dị dạng lượt nhẹ qua.
Vân Trung Phụng đỡ lời:
- Phải chăng Tống tiên sinh cho rằng bản bảo có nội giang tiềm phục?
Đôi mắt Tống Thiên Hành hơi nhìn xuống, một lúc sau mục quang nhìn thẳng vào hai người nói:
- Nhị công tử, phải chăng quý bảo có nội giang tiềm phục, trước khi nắm rỏ cái gọi là “nội phiền” của quý bảo thì chưa dám võ đoán, việc này chờ về đến quý bảo sẽ thương nghị.
Tống Thiên Hành thông báo nhị công tử quyết định lúc nãy có chút thay đổi, từ giờ phút này trở đi, Tống Thiên Hành chính thức tiếp nhận chức tổng quản Kim Thang Bảo....
Vân Trung Phụng không kềm được lòng, mặt tươi như hoa chen lời:
- Vậy thì hay quá!
Tống Thiên Hành hơi nhướng đôi mày kiếm, mắt chàng lóe lên một tia sáng kỳ dị, cất giọng như thép nói:
- Ta muốn đấu một phen với bọn ma đầu ác độc này!
Vân Trung Nhạn ôm quyền nói:
- Quyết định này của Tống tiên sinh không những là cái may của Kim Thang Bảo mà còn là phúc của toàn thể võ lâm....
Tống Thiên Hành lắc đầu cười nói:
- Nhị công tử xin đừng quá kỳ vọng vào Tống Thiên Hành như vậy, nên biết lúc này đạo tiêu ma trượng, hơn nữa Tống Thiên Hành không phải là siêu nhân, việc thành bại trong tương lai khó lòng đoán trước được. Bây giờ xin nhị công tử truyền bẩm lệnh tôn, dùng cách nhanh nhất đem tin Tống Thiên Hành chính thức nhận chức tổng quản thông tri các cơ cấu của bản bảo cùng võ lâm đồng đạo.
Nói đến đây mục quang bỗng chớp lên như điện, một thoáng cười lướt nhẹ trên môi:
- Với tước hiệu “vinh quang” Hảo Hảo tiên sinh của ta, làm như vậy không khỏi khiến cho bản bảo bị đồng đạo chê cười, nhưng việc này còn có thâm ý khác. Phản ứng của mọi người trong bảo thế nào chúng ta không cần lưu ý.
Vân Trung Nhạn mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy, trước tiên làm đối phương đắc ý, bất gia tâm giới bị quả là thượng sách của binh gia, tại hạ tin rằng gia phụ tất tán đồng kế này của Tống tiên sinh.
Tống Thiên Hành nhìn Vân Trung Nhạn một cái đầy ý nghĩa nói:
- Còn bản thân Tống Thiên Hành sau khi nắm sơ lượt tình hình các cơ sở của Kim Thang Bảo lập tức đi Từ Châu một chuyến.
Vân Trung Nhạn ngạc nhiên hỏi:
- Tông tiên sinh có việc gì phải đi Từ Châu?


Tống Thiên Hành đáp:
- Tại hạ muốn đi Thúy Hoa Thành cứu Từ thái phu nhân trước.
Hơi ngừng một chút chàng không đợi đối phương mở lời đã tiếp lời nói:
- Nhị công tử và Tứ tiểu thư chắc chưa nghĩ ra rằng Tống Thiên Hành thình lình thay đổi chủ ý, chính thức tiếp nhận chức tổng quản bản bảo hoàn toàn là do bị kích thích bởi tin dữ Từ đại hiệp thảm tử.
Huynh muội Vân gia im lặng cúi đầu.
Tống Thiên Hành thở dài nói:
- Tống Thiên Hành với Từ đại hiệp huy tiếng là bằng hữu nhưng tình thâm hơn thủ túc.
Trong lúc Tống Thiên Hành cùng đường không muốn sống nữa thì được Từ thái phu nhân coi như thân sinh chi tử mới có dũng khí sống đến ngày hôm nay. Giờ Từ đại hiệp đã thành người thiên cổ, Từ thái phu nhân lại bị cấm cố nơi sào ma huyệt quỷ, Tống Thiên Hành nếu không kịp thời ứng cứu làm sao an lòng được.
Vân Trung Phụng đưa tay vén mớ tóc xõa trên trán, nhẹ gật đầu:
- Tống tiên sinh người trung hậu, việc này đương nhiên nên làm trước.
Vân Trung Nhạn nói:
- Chuyến đi này của Tống tiên sinh có thêm tùy tùng? Hay là bản bảo phái người tiếp trợ?
Tống Thiên Hành lắc đầu cười nhẹ:
- Thịnh tình của nhị công tử Tống Thiên Hành tâm lãnh, nhưng chuyến đi này cũng chưa đúng lúc động thủ với Thúy Hoa Thành, nên Tống Thiên Hành đi một mình đủ rồi.
Dứt lời song mục mở lớn, tin quang như sao nhìn Vân Trung Nhạn, Vân Trung Phụng cung quyền cười nói:
- Tống Thiên Hành đã nhận chức tổng quản của quý bảo đương nhiên phải theo tôn chỉ hành sự, chuyến đi này tuy gần như lộng quyền tự ý, nhưng việc bất đắc dĩ, hơn nữa nhân cơ hội này dò xét thâm ý của Thúy Hoa Thành đối với bản bảo thế nào, kỳ thực là công tư lưỡng tiện, bởi vậy trước mặt bảo chủ mong nhị vị thay Tống Thiên Hành nói tốt cho vài lời.
Vân Trung Nhạn, Vân Trung Phụng đồng thời mỉm cười, Vân Trung Phụng cất giọng nói:
- Tống tiên sinh khách sáo quá, đừng nói chuyến đi này công tư lưỡng tiện, cho dù gác bỏ việc công sang một bên, chỉ bằng mối giao tình giữa tiên sinh và Từ đại hiệp, gia phụ cũng tán đồng cả hai tay.


Vân Trung Nhạn cũng mỉm cười phụ họa:
- Đương nhiên là như vậy rồi.
Qua một buổi đàm luận song phương từ chỗ lạ đã biến thành quen, Vân Trung Phụng mang các cơ sở của Kim Thang Bảo, địa điểm, tình hình cùng nhân sự sơ lược nói cho Tống Thiên Hành rõ, sau đó song phương nói mấy lời khách sáo rồi chủ khách chia tay.
Từ Châu, xưa gọi là Bành Thành, vẩn được coi là Đại phủ trấn ở vùng Giang Bắc. Từ xưa đã được binh gia coi là một trọng địa phải tranh cho kỳ được. Nhưng từ dáng vẻ bên ngoài mà xét thì đó là một thổ thành không đáng để ý. Thành có bốn cửa Đông, Tây, Nam, Bắc, phía ngoài cửa Nam có Vân Long sơn, Thúy Hoa Thành, lãnh tụ võ lâm bảy tỉnh phía bắc hạ lạc ở phía bắc Vân Long sơn, kiến trúc hùng vĩ trang nghiêm của Thúy Hoa Thành quyết chẳng thua sút Kim Thang Bảo ở Thái Hồ chút nào.
Hai ngày bão tuyết liên lục đã khoác cho Từ Châu một lớp áo trắng lấp lánh ánh bạc.
Vào khoảng giờ thân, thì cửa Nam thành Từ Châu một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết phi ra nhanh như gió.
Người ngồi trên ngựa phong tư tiêu sái, nho phục màu lam phấp phới, chính là “Hảo Hảo tiên sinh” Tống Thiên Hành từ Kim Lăng đến đây hầu cứu lịnh mẫu của vong hữu “Thần Cơ Tú Sĩ” Từ Quân Lượng.
Tống Thiên Hành thúc ngựa phi như bay, đến khi cách Thúy Hoa Thành chừng nửa dặm thì gò cương nơi một gò tuyết, tung người nhảy xuống mình ngựa, kề tai bạch mã nói nhỏ mấy câu, con tuấn mã như hiểu được ý chủ, sau khi nghe xong lời dặn dò lập tức hý vang rồi tung vó theo đường cũ chạy về.
Kiến trúc hùng vĩ của Thúy Hoa Thành bị tuyết che phủ thành một vùng trắng xóa, duy chỉ có vài ba cây hồng mai không cam chịu cô tịch, vươn thân vượt khỏi bờ thành đang đứng trước làn gió lạnh.


Tống Thiên Hành đứng đối diện với Thúy Hoa Thành toàn thân như pho tượng đá, thật lâu, lâu lắm không thấy chàng có cử động chút nào, nếu không có hai luồng hơi trắng toát phả ra đều đều từ mũi chàng thi người nhìn có thể nghi ngờ chàng không phải là một người còn sống.
Chàng đang thưởng tuyết chăng?
Không, đừng thấy chàng đứng bất động mà lầm, kỳ thực trong lòng chàng kích động cùng cực như muôn ngàn ngọn sóng trong cơn bão tố, đang lớp lớp cuồn cuộn trên mặt biển.
Nguyên Tống Thiên Hành là độc tử của Tống Bồi Nguyên, một trong những nguyên lão của Thúy Hoa Thành, thân mang võ công gia truyền kinh thế hãi tục, bản tánh lai cương trực ghét ác như cừu.
Sau khi Tống Bồi Nguyên tạ thế, Thúy Hoa Thành thành chủ đặc biệt phá cách đề bạt cho Tống Thiên Hành làm một trong Bát đại phi nhân thị vệ, lúc ấy chàng chỉ mới mười bảy tuổi.
Cận thân thị vệ của Thúy Hoa thành chủ tuy nói lớn cũng không lớn, nhưng nhỏ thì không nhỏ hẳn rồi, kể cả nội ngoại tam đường đường chủ gặp mặt cũng phải đặc biệt nể nang. Với võ công và tuổi tác của Tống Thiên Hành lúc ấy, dù thế nào đi nữa cũng chưa thể đảm đang chức vị ấy. Thế là những lời nói bóng gió nóng lạnh tập trung lại đả kích chàng.
Chính ngay lúc ấy trong Thúy Hoa Thành thai nghén một biến cố kinh nhân! Chức quyền của thành chủ càng ngày càng suy yếu, gian tế lộng hành, lừa tôi dối chủ.
Tống Thiên Hành tuổi trẻ khí thịnh, nhiệt huyết tràn đây trong huyết quản, đương nhiên không thuận mắt trước tình cảnh ấy, với hành động và lời nói vô ý đắc tội với nhân vật quyền thế đương thời, thế là hắn gán cho chàng một tội danh “phản nghịch” giao sang cho Hình đường.
Tống Thiên Hành trong Hình đường chịu một ngày một đêm khổ hình, cuối cùng trong lúc hôn mê nửa sống nửa chết ấy ký tên vào bản cung khai được đối phương viết sẵn.
Tên đã ký rồi, Tống Thiên Hành y luật chịu xử tử hình, nhưng vong phụ chàng có để lại “Miễn Tử lệnh phù” nên chàng bị thu hồi Miễn Tử lệnh phù và được tha khỏi tội chết.
Nhưng tội chết được miễn, tội sống khó dung, bắt chàng phải lòn trôn kẻ chấp hình, đồng thời chui qua lỗ chó bò ra khỏi thành.
Lúc ấy Tống Thiên Hành thấy khổ vô biên, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được, chàng định cắn lưỡi tự tận để khỏi sống mang nhục suốt đời, nhưng chàng là độc tử đơn truyền, hương hỏa của Tống gia làm sao gạt bỏ tự tuyệt được, hơn nữa khuất nhục này làm sao sửa được.


Chàng gạt bỏ, cắn răng nuốt hết mọi khuất nhục khổ hận vào lòng, cứ luôn miệng hô “Hảo” (tốt), thế là kẻ địch theo đó gọi chàng là “Hảo Hảo tiên sinh”!
Thế là chàng mang bảng hiệu “Thúy Hoa Thành phản đồ Hảo Hảo tiên sinh Tống Thiên Hành” bị cưỡng bức đến Từ Châu thành tội.
Từ đó danh hiệu “Hảo Hảo tiên sinh” Tống Thiên Hành không chân mà mau chóng truyền khắp giang hồ.
Thông thường mà nói, bốn chữ “Hảo Hảo tiên sinh” lẽ ra dùng để tôn xưng người có cá tính đặc biệt nào đó, tuy danh xưng có mang chút ý châm chọc nhưng dù sao cũng là thiện ý.
Đằng này tước hiệu “Hảo Hảo tiên sinh” của Tống Thiên Hành có được như đã nói ở trên, bao hàm ý tứ vừa nhục mạ và khinh thị, nặng nề không sao tả được.
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, mới đó mà đã mười năm trời.
Giờ này Tống Thiên Hành sau khi đã trải qua ấm lạnh cuộc đời, nếm đủ vị đắng cay lẫn ngọt bùi của người đời, đứng đối mặt với cố địa nơi mình sinh ra, lớn lên, cũng có thể nói nơi chàng đã trung thành và bị hủy hoại, Thúy Hoa Thành, lòng nghĩ về việc củ làm sao tránh khỏi cảm khái muôn trùng? Làm sao nhiệt huyết không sôi trào, tâm sự không như cuồng phong bão tố?
Thật lâu sau thân hình chàng run lên khe khẽ, cất bước chân nặng nề từ từ đi về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước, giọng nói cực kỳ thân quen vang lên trong đầu khiến chàng bất giác dừng bước:
“Hài tử, sư phụ không cấm ngươi tầm cừu rửa hận, nhưng ngươi phải nhớ kỷ lúc dấu vết của quần ma chưa lộ, quyết không được khinh suất tiết lộ thân phận, tránh câu “đả thảo kinh xà” sư phụ chết không nhắm mắt“ Trong lòng chàng dường như đang xảy ra một trận chiến quyết liệt giũa ha xu hướng, hành động và chưa hành động, lâu lắm mới nghe chàng lẩm bẩm một mình:
- Mười năm rồi, thời gian mười năm không phải ít, sư phụ, đồ nhi nhất định hoàn thành tâm nguyện của người.... Thời cơ đã đến rồi, đồ nhi không còn nhẫn nại được nữa, sư phụ anh linh xin dung thứ cho đồ nhi sai lời di huấn tự đắc tòng quyền.


Chàng dứt lời nhẹ điểm chân xuống đất, thân hình đã hóa thành một làn khói nhạt, bay nhanh về phía Thúy Hoa Thành.
Cánh cổng đen xịt nặng nề của Thúy Hoa Thành đóng im im, chỉ có hai cánh cửa nhỏ bên hông hé mở, bên trong bốn tên kình trang hán tử chấp đao, oai phong lẫm liệt đứng gác.
Trong thành, bên cạnh một ngôi tửu lâu xinh xắn, dưới chân ngọn giả sơn, có một vị tráng hán tuổi trạc tứ tuần, mình mặc cẩm bào, đang cặp vai một trung niên mỹ phụ mình mặc cung trang, môi hồng má phấn, hai người đối mặt cây hồng mai lẳng lặng đứng ngắm cảnh.
Thiếu phụ mắt phụng mày liễu, da trắng hơn tuyết, phong thái mỹ miều.
Vị trung niên cẩm bào mặt ngựa mũi ưng, hai gò má nhô cao, hố mắt sâu hởm xuống, mục quang lạnh lùng, hắn đứng bên cạnh trung niên mỹ phụ làm thành một bức tranh tương phản đến khó coi, nhưng thấy hắn đứng cạnh người đẹp, nhàn tàn ngắm nhìn hồng mai nở rộ dưới trời tuyết, thứ an nhàn này cũng thoát tục lắm vậy.
Lát sau, đôi môi anh đào của thiếu phụ hé động, cất tiếng trong trẻo chậm rãi ngâm:
Mai tu tồn tuyết tam phân bạch Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương (Mai kia kém tuyết ba phần trắng, Tuyết lại thua mai chẳng đượm hương) Trung niên cẩm bào mỉm cười, nhưng vẻ mặt của hắn còn khó coi hơn người ta khóc, đồng thời cất giọng rè rè như thanh la vỡ nói:
- Sai rồi, hai câu cổ thi này phải sửa lại một chút mới đúng.
Mỹ phụ ngửng đầu lên hỏi:
- Đại gia, phải sửa làm sao mới đúng?
Cẩm bào đại hán vừa cười vừa lên tiếng ngâm:
Tuyết tu tồn như tam phân bạch Mai diệc thâu khanh nhất đoạn hương (Tuyết kia sắc trắng phải nhường Mai kia cũng kém đượm hương bằng nàng) Cung trang mỹ phụ liếc cẩm bào đại hán một cái sắc như dao, miệng cười nói:
- Hừ, trước mặt người ta thì nói nghe hay lắm, nhưng chỉ cần gặp người khác thì lập tức quên mất hết.


Cẩm bào hán tử nhe răng cười:
- Muội muội, đừng có nói oan uổng cho kẻ này....
Tiếng bước chân gấp gáp cắt đứt lời của hắn, cẩm bào hán tử vẫn đứng như tượng đá quát hỏi:
- Kẻ nào?
Một tên kình trang hán tử chạy đến cung thân hành lễ sau lưng cẩm bào hán tử, báo cáo:
- Khải bẩm phó thành chủ, bên ngoài có kẻ cầu kiến thành chủ....
Thì ra cẩm bào hán tử là phó thành chủ của Thúy Hoa Thành, thảo nào trông có khí độ phi phàm.
Phó thành chủ vẫn đứng quay lưng như củ, quát mắng:
- Đồ ngu....
Tên kình trang hán tử thất kinh ấp úng:
- Dạ, phó thành chủ....
Phó thành chủ tiếp:
- Ngươi không biết nói thành chủ có việc đi xa chưa về?
Tên kình trang hán tử đáp:
- Thuộc hạ đã trả lời hắn thành chủ có việc đi xa chưa về, nhưng hắn lại chỉ đích danh....
muốn gặp.... gặp phó thành chủ.
Phó thành chủ cau mày hỏi:
- Hắn nói thế nào?
Tên kình trang hán tử vẫn không dám ngẩng đầu lên:
- Hắn nói.... hắn muốn gặp Hình đường chủ của bản thành mười năm về trước.
Phó thành chủ nghe nói hơi chấn động thân hình, hắn đột ngột quay lại, mục quang như hai luồng điện nhìn xoáy vào tên kình trang hán tử, giọng ngạc nhiên hỏi:
- Tên đó tên họ gì?


Tên kình trang hán tử đầu cuối thấp hơn đáp:
- Bẩm phó thành chủ, thuộc hạ không rõ.
Phó thành chủ quát vang:
- Đồ ngu! Ngươi không biết hỏi hắn sao?
Tên kình trang hán tử thất kinh luýnh quýnh:
- Dạ, thuộc ha có hỏi, nhưng hắn không chịu nói.
Phó thành chủ không còn nhẫn nại được nữa, khoát tay nói:
- Đi! Đi! Đi! Bảo với hắn bổn tọa không gặp đồ vô danh tiểu tốt.
Kình trang hán tử lắp bắp:
- Bẩm phó thành chủ, người.... không đi gặp.... gặp hắn.... sợ.... không xong....
Phó thành chủ ngạc nhiên hỏi:
- Nghĩa là sao?
Kình trang hán tử nói:
- Bẩm phó thành chủ, đại môn cảnh vệ, hương chủ, đường chủ trực nhật đều bị tên ấy điểm huyệt hết rồi.
Giữa đôi mày của phó thành chủ thoáng hiện dát khí, giọng hắn trở nên dễ sợ:
- Sao ngươi không chịu nói sớm?
Kình trang hán tử run lẩy bẩy quỳ sụp xuống:
- Bẩm phó thành chủ, sự việc là như vậy....
Phó thành chủ nhìn cung trang mỹ phụ, khoát khoát tay ra hiệu cho nàng tự trở về một mình, đồng thời lớn bước đi về phía tiền viện nói:
- Đi, vừa đi vừa nói chuyện.


Tên kình trang hán tử vội vã bước chạy theo, vừa đi vừa nói:
- Lúc ấy thuộc hạ cũng có nói không báo danh hiệu là không thể vào bảo được. Nhưng hắn nói có việc cực kỳ trọng đại, không gặp không được. Thế là Vương hương chủ phụ trách trực nhật mời hắn vào khách sảnh chờ sau khi thỉnh thị ý của phó thành chủ mới định đoạt.
Không ngờ hắn nói vào trong chờ cũng được, nhưng phải mở đại môn trước. Vương hương chủ nói:
“Đại môn chỉ dành cho thành chủ ra vào hoặc giả tiếp đón chưởng môn nhân các đại môn phái mới được mở.” Song phương lời qua tiếng lại rồi phát sinh xung đột, tên ấy chỉ giơ tay một cái, Vương hương chủ chưa hết một chiêu đã bị hắn chế ngự. Sau đó hăn giơ tay cách không dùng chỉ vạch một đường, then cài đại môn bị đứt tức thì, tên ấy ngang nhiên bước qua đại môn vào khách sảnh, bảo thuộc hạ lập tức cung thỉnh....
Trong lúc nói chuyện hai người đã vượt qua giả sơn, xuyên qua viên, qua dãy hành lang, quảng trường, đến đại môn.
Tên kình trang hán tử nuốt lời chưa nói hết xuống, phó thành chủ dừng chân trước khách sảnh, mặt xanh như tàu lá quan sát tình hình trước cổng.
Không sai, đại môn mở lớn, bên ngoài bốn tên cảnh vệ, một tên hương chủ, một tên đường chủ tất cả đều kỳ hình dị dạng đứng như tượng gỗ, ngoài ra còn mười mấy tên luân trực đứng dồn cục xa xa, mặt mày tên nào tên nấy hoảng hốt, thấy phó thành chủ xuất hiện đều thở dài như vừa cất được gánh nặng, nhưng khi vừa chạm vào mục quang lạnh như thép, chứa đầy sát khí của phó thành chủ, bất giác lạnh mình cúi thấp đầu.
Thúy Hoa Thành oai trấn giang hồ, nổi tiếng là lãnh tụ võ lâm bắc lục tỉnh, giờ lại có người dám tới cửa làm đến thể thống này thật thảm không sao chịu được.
Gương mặt ngựa của phó thành chủ như dài ra thêm, sắc diện càng lúc càng khó coi, da mặt liên tục giật giật, hai hố mắt sâu hoắm như tóe ra lửa.
Lúc ấy trong khách sảnh, một vị thanh nhân văn sĩ phong thái siêu phàm, thanh y phất phới chậm bước đi ra, chàng chính là cố nhân của Thúy Hoa Thành; Hảo Hảo tiên sinh Tống Thiên Hành.


Trên gương mặt như ngọc của Tống Thiên Hành thoáng hiện nụ cười thần bí, nụ cười nửa miệng của chàng vừa châm chọc, lại vừa khinh mạn, vừa lạnh lùng, tóm lại nụ cười của chàng khiến người khó đoán nông sâu.
Song mục Tống Thiên Hành lóng lánh hàn quang nhìn xoáy vào gương mặt ngựa của phó thành chủ nói:
- Trình đường chủ, cung hỷ cao thăng!
Phó thành chủ cố nén nộ hỏa trong lòng, cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Các hạ là cao nhân phương nào, xin thứ Trình mổ mắt kém....
Tống Thiên Hành nhướng đôi mày kiếm, hé một nụ cười nhẹ nói:
- Quả là “quý nhân đa vong sự”, tiện danh của tại hạ nói ra chưa chắc phó thành chủ còn nhớ, bởi vậy không nói cũng không sao.
Tinh quang trong mắt phó thành chủ lóe lên, nhưng Tống Thiên Hành vẫn cười cười tiếp lời:
- Xin phó thành chủ tĩnh tâm đừng nổi giận, tại hạ giải quyết xong việc chính, sẽ mang tiện danh nói cho phó thành chủ rõ.
Phó thành chủ cất tiếng cười âm lạnh nói:
- Được, có việc gì cứ việc nói thẳng ra, Trình mỗ không để cho các hạ phải thất vọng đâu!
Tống Thiên Hành nói:
- Phó thành chủ đừng nói quá lớn như vậy, có làm tại hạ thất vọng hay không phải chờ một lát nữa mới biết được.


Hơi dừng lời một chút, quay người sang bọn người bị điểm huyệt ngoài cổng, giơ tay cách không búng mấy cái, đồng thời mỉm cười nói:
- Các vị nên nhớ kỹ, sau này có ra tay phải cố gắng một chút, chớ có xem người quá thấp như vậy.
Sáu tên sau khi được giải khai huyệt đạo, người nào người nấy mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu không dám nhìn lên.
Phó thành chủ mặt đằng đằng sát khí, cười lạnh nói:
- Đồ vô dụng!
Giọng nói hắn đột ngột cất cao, quát lớn:
- Người đâu, đem sáu tên này giam lại!
Lúc này cao thủ của Thúy Hoa Thành nghe động kéo tới có ba bốn chục người, nghe phó thành chủ hạ lệnh xuống, lập tức có bốn tên hồng y vũ sĩ ứng tiếng bước ra, chuẩn bị bắt người.
Tống Thiên Hành đang khoanh tay đứng nhìn, chợt quát:
- Khoan đã!
Tiếng quát tuy không lớn lắm, nhưng lọt vào tai cao thủ Thúy Hoa Thành nghe như sấm động.
Bốn tên hồng y vũ sĩ nghe tiếng quát vội vàng dừng bước, Tống Thiên Hành nhìn gương mặt đang kinh hãi thất thần của Thúy Hoa Thành phó thành chủ, thong thả nói:
- Phó thành chủ, ngươi định tâm làm khó tại hạ hay sao?
Gương mặt ngựa của phó thành chủ lạnh xuống, hừ nhẹ nói:
- Trình mỗ xử lý thuộc hạ, có liên quan gì tới ngươi?
Tống Thiên Hành cười nói:
- Phó thành chủ đừng quên, sáu người này bị xử phạt nguyên nhân là do tại hạ chế ngự huyệt đạo của họ mà ra.


Phó thành chủ cười nhạt nói:
- Như vậy cứ cho là tại hạ có ý làm khó các hạ đi, các hạ định như thế nào?
Nụ cười đặc biệt thường xuyên của Tống Thiên Hành lại thoáng hiện trên mặt, cất giọng từ tốn:
- Không sai, tại hạ không dám định thế nào, nhưng phó thành chủ các hạ “quan” càng lớn càng lú lẫn.
Phó thành chủ trầm giọng quát:
- Tại hạ lú lẫn ở chỗ nào?
Tống Thiên Hành cười ha hả nói:
- Ngày hôm nay, kẻ muốn làm khó dễ người là tại hạ chứ không phải phó thành chủ ngươi. Phó thành chủ anh minh hơn người sao lại không hiểu rõ điểm này.
Bộ mặt ngựa của phó thành chủ biến thành màu xám tro, cơ mặt giật giật, mắt xạ hung quang, phó thành chủ lúc này nhìn giống một con sói đói đang vồ mồi hơn là người.
Tống Thiên Hành vẫn bình thản như không, hơi cao giọng tiếp lời:
- Bây giờ tại hạ trịnh trong tuyên bố, qua khỏi ngày hôm nay nếu các hạ có thể yên vị trên ghế phó thành chủ thì ngươi toàn quyền tác oai tác phúc, nhưng trong khi tại hạ còn có mặt ở đây, mong các hạ nhẹ tay đối với sáu người này.
Mấy câu nói này thoáng nghe qua cũng bình thường nhưng càng nghĩ càng khiến người đau đầu nhức óc.
Đơn thân độc mã dấn thân vào chốn long đàm hổ huyệt, lại dám nói cười thung dung, coi đối phương như cỏ rác, đởm lượng này, hào khí này thật khiến người không khỏi kính phục.
Bộ mặt ngựa của phó thành chủ biến đổi liên tục, mục quang thâm trầm nhìn xoáy vào Tống Thiên Hành, như định nhìn thấu lục phủ, ngũ tạng của đối phương. Một lúc sau thân hình phó thành chủ khẽ run run, lẩm bẩm:
- Ta nghĩ ra ngươi là ai rồi....
Phải rồi, mười năm.... mười năm tuy không phải là khoảng thời gian ngắn, mười năm trước Tống Thiên Hành còn là một đứa bé vị thành niên, bây giờ đã thành một đại hiệp phong thái phi phàm, đương nhiên chàng bây giờ khác xa lúc trước, nhưng dù sao đi nữa cũng vẫn còn lưu lại những nét xưa, nếu vị phó thành chủ này không nhìn ra chút lai lịch nào của đối phương thì cũng là một chuyện kỳ lắm vậy.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 112
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com