Hồi 6b
Thanh y phụ nhân không đáp lời mà hỏi ngược lại:
- Tống đại hiệp biết “Nhất Thống môn chủ” là ai không?
Tuyệt diệu, đã không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngược lại đặt ra cho đối phương một vấn đề nan giải.
Đôi môi Tống Thiên Hành khẽ nhếch một nụ cười:
- Tại hạ trong lòng tự có chủ ý!
Thanh y phụ nhân thở dài nói:
- Lão thân cũng sớm biết Tống đại hiệp trong lòng đã có chủ ý, nhưng đối với lại lịch của lão thân phải chăng trong lòng cũng có chủ ý?
Tống Thiên Hành cau mày tỏ vẻ không còn đủ kiên nhẫn nữa, trầm giọng nói:
- Tôn giá! Tống Thiên Hành không có công đi đoán mò, xin mau trả lời giùm câu hỏi của tại hạ!
Mảnh vải che mặt của phụ nhân rung động, cất giọng u hoài nói:
- Lão thân cùng với Nhất Thống môn chủ không thể nói là có uyên nguyên.
Tống Thiên Hành nói:
- Đây cũng là lời từ đáy lòng?
Thanh y phụ nhân thở dài nhè nhẹ:
- Tống đại hiệp, xin thứ cho lão nhân nói lờ mạo muội, người ta nói không nên bức kẻ cùng đường, ngươi bức người như vậy không thấy quá đáng sao?
Tống Thiên Hành nhướng mày cất giọng sang sảng nói:
- Tôn giá nói như vậy không phải là không có lý, nhưng luận về đối tượng không thể không có sự phân biệt, tức là đối với người như thế nào phải có thái độ tương xứng.
- Như vậy Tống đại hiệp coi lão thân là người như thế nào?
- Ít ra cũng là kẻ đồng hội đồng thuyền với Nhất Thống môn chủ!
Thanh y phụ nhân toàn thân run run, mảnh vải che mặt cũng rung động không ngớt, thật lâu sau mới cất giọng u oán nói:
- Không thể xem lão thân là bằng hữu của lệnh sư sao?
Tống Thiên Hành nhìn sâu vào ánh mắt đối phương chậm rãi nói:
- Tống Thiên Hành cũng từng định xem tôn giá là bằng hữu của gia sư, nhưng có ba lý do khiến tại hạ không thể nghĩ như vậy. Thứ nhất, tôn giá không chịu nói rõ danh hiệu, thứ hai tôn giá tự xưng là cố nhân của gia sư mà không nói rõ gia sư là ai, cũng chưa chỉ rõ lý do gì tôn giá đoán định Tống Thiên Hành ta là truyền nhân của gia sư, thứ ba cũng là điểm quan trọng nhất, đó là tôn giá không nên yêu cầu Tống Thiên Hành nhẹ tay đối với bọn thủ hạ của Nhất Thống môn chủ!
Thanh y phụ nhân bình thản đáp lời:
- Tống đại hiệp hoài nghi cũng phải, không biết có thể nghe lão thân nói rõ thêm?
Tống Thiên Hành tiếp:
- Tại hạ rửa tay chờ nghe!
Thanh y phụ nhân nói:
- Điểm thứ nhất Tống đại hiệp hoài nghi lão thân đã từng nói qua, lượng thứ lão thân không nhắc lại, bây giờ lão thân giải thích điểm thứ hai....
Hơi dừng lại một chút, tiếp đó dùng chân khí truyền âm nói:
- Ân sư của Tống đại hiệp là một trong Vũ Nội Song Tiên, Thanh Hư thượng nhân đúng không?
Tống Thiên Hành gật đầu nói:
- Không sai!
Thanh y phụ nhân lại truyền âm nói tiếp:
- Lúc nãy Tống đại hiệp từ trên đỉnh núi phi thân xuống cứu ứng Thạch đại hiệp, chiêu thức và thân pháp đều là tuyệt kỹ của Thanh Hư thượng nhân, đó là “Thiên Long Ngự Phi” thân pháp, với một chiêu “Vân Xuất Vô Tâm” trong “Vô Tâm Vạn Ứng” thần công có phải không?
Tống Thiên Hành bất giác kinh hãi thối lui một bước, ánh mắt đầy nét kinh dị, run giọng nói:
- Trong Nhất Thống Môn có kẻ đã nhận ra lại lịch của tại hạ, bởi vậy tôn giá nói ra sư thừa của tại hạ cũng chưa đủ phân lượng, nhưng tôn giá đã có thể nói rõ võ công và tên chiêu thức của tại hạ vừa dùng như vậy cũng đủ chứng minh tôn giá là tri kỷ của gia sư, thế sao còn cố y giữ bí mật thân phận?
Thanh y phụ nhân không dùng truyền âm, cất tiếng nói tiếp:
- Về việc này khi thời cơ tới, Tống đại hiệp khắc biết, nói tóm lại cả đời lão thân làm không biết bao nhiêu việc sai lầm, nhưng chưa từng biết nói dối một câu, bởi vậy lúc này lão thân nói lão thân với Nhất Thống môn chủ không thể nói là có uyên nguyên đó là lời nói từ đáy lòng, nếu Tống đại hiệp vẫn không tin thì lão thân không có cách nào hơn.
Tống Thiên Hành nói:
- Tôn giá với Nhất Thống môn chủ nếu đã “không thể nói là có uyên nguyên” thì hà tất phải yêu cầu tại hạ nhẹ tay với thủ hạ của Nhất Thống môn chủ?
Thanh y phụ nhân thở dài nói:
- Việc này có liên quan đến điểm nghi vấn thứ ba của Tống đại hiệp. Kỳ thực mà nói, lão thân không phải vì bọn thủ hạ của Nhất Thống môn chủ, mà là vì bản thân lão thân, cũng có thể nói là vì Tống đại hiệp người!
Tống Thiên Hành cười phá lên nói:
- Nếu nói vì bản thân tôn giá thì có thể được, còn như nói vì tại hạ thì có vẽ hơi huyền diệu quá!
Thanh y phụ nhân tiếp:
- Ý của Tống đại hiệp có phải vẫn chưa tin lắm lời nói của lão thân?
Tống Thiên Hành nói:
- Nếu đặt trường hợp tôn giá là tại hạ, xin hỏi tôn giá có thể tin lời người dễ dàng như vậy không?
Thanh y phụ nhân trầm ngâm:
- Không sai, nếu lão thân là ngươi, lão thân cũng không thể khinh suất tin người như vậy được. Xem ra lão thân phải nói rỏ một chút mới được.
Tống Thiên Hành khẽ nhếch mép cười nhưng vẫn không nói gì.
Thanh y phụ nhân bỗng dùng chân khí truyền âm nói:
- Tống đại hiệp, nếu lão thân nói có cách cứu Từ thái phu nhân thoát hiểm, ngươi có chịu tin lời ta không? Chú ý, dùng chân khí truyền âm mà trả lời!
Tống Thiên Hành biến sắc, dùng truyền âm đáp:
- Nói như vậy tuy chưa thể gọi là cụ thể, nhưng tại hạ cũng có thể tin được.
Thanh y phụ nhân vẫn dùng lối truyền âm nói:
- Vậy thì được rồi, lấy an toàn của Từ thái phu nhân đổi lấy tự do cho năm người không đáng giá một xu trong mắt Tống đại hiệp, chuyến trao đổi này chắc không thể nói lão thân đã chiếm lấy phần hơn?
Tống Thiên Hành đáp:
- Được, nhưng tại hạ muốn biết dụng ý của tôn giá nhất định cứu năm tên này là gì?
Thanh y phụ nhân nói:
- Vấn đề này có liên quan đến lai lịch của lão thân, trước mắt không thể nói được, hiện giờ điều lão thân có thể nói được là việc này không những có liên quan đến một mình lão thân mà còn quan hệ đến sự nghiệp trừ ma vệ đạo của Tống đại hiệp và cả kiếp vận của võ lâm.
Tống Thiên Hành hơi chau mày:
- Nếu quả như lời nói của tôn giá, vậy Tống Thiên Hành không tiện hỏi nữa rồi.
Thanh y phụ nhân như cất được gánh nặng nói:
- Vậy lão thân xin đa tạ!
- Xin hỏi Từ thái phu nhân bao giờ thoát hiểm?
- Lâu lắm là ba tháng, nhanh thì một tháng.... À! Còn việc lão thân cần phải nói rỏ, năm người được lão thân mang đi trong đêm nay, trong lúc thân thế của lão thân chưa nói rỏ, nếu vạn nhất Tống đại hiệp có gặp lại cũng xin nới tay đừng làm khó dễ!
- Tại hạ xin tuân mạng!
- Tống đại hiệp còn gì cần hỏi nữa không?
Tống Thiên Hành trầm ngâm:
- Về việc Từ Quân Lượng đại hiệp....
Không đợi Tống Thiên Hành dứt lời, thanh y phụ nhân đã tiếp:
- Về việc sinh tử cũng như hạ lạc của Từ đại hiệp lão thân cũng chưa được rỏ lắm, nhưng lão thân có thể báo cho Tống đại hiệp rằng chỉ cần biết được tin của Từ đại hiệp, trong khả năng có thể lão thân cố hết sức lực hộ vệ người.
Tống Thiên Hành đột nhiên lớn tiếng nói:
- Hay lắm! Tại hạ đa tạ hảo ý của tôn giá trước.
Thanh y phụ nhân cũng lên tiếng nói:
- Đa tạ thịnh tình của Tống đại hiệp, lão thân cáo từ!
Dừng lời một chút, quay sang Bạch Sát Soái Duy Thần nói:
- Lão thân thỉnh thị Tống đại hiệp đã chuẩn ý, các vị đi được rồi!
Ngày hôm sau trong Thính Đào Hiên của Tống Thiên Hành có thêm một vị lão bộc, đó chính là Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang, nhưng người biết được lại lịch của lão ngoài sư huynh đệ Tống Thiên Hành ra chỉ có một mình bảo chủ Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành mà thôi. Khéo một chỗ là công lực của đã đạt đến mức thu phát tùy ý nên trừ phi lão tự ý biểu lộc thân phận không kể, bằng không người ngoài không thể nhìn bề ngoài mà biết được lão mình mang tuyệt học, còn Oải Kim Cương Thạch Vô Hận sau một buổi hội đàm cởi mở với Thiết lão đã trở về Trường Xuân Đảo phục mệnh.
Xế chiều ngày hôm ấy, Hổ nhi soái lãnh ba mươi sáu tên ngân y kiếm thủ đến Kim Thang Bảo, cả gia quyến của Chu Đại Cương cũng được hộ tống đến nơi.
Ba mươi sáu tên ngân y kiếm thủ này tuổi khoảng từ hai mươi đến hai mươi bốn, do Tống Thiên Hành phụng mệnh ân sư cùng với Chu Chấn Bang từ các nơi tuyển chọn, tập chung về một sơn cốc bí mật huấn luyện để chuẩn bị lúc cần thiết có đủ nhân thủ điều khiển.
Việc tập huấn chủ yếu là do Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang đảm nhiệm, Tống Thiên Hành chẳng qua định kỳ đến kiểm tra mà thôi.
Ba mươi sáu người tuy tuổi còn trẻ nhưng vì tư chất, gân cốt và cả ngộ tính nghị lực đều tốt, lại được Chu Chấn Bang, Tống Thiên Hành hai tay tuyệt đại cao thủ chỉ điểm nên thành tựu của chúng khá cao, kiếm trận do toàn thể hoặc phân nhóm đều uy lực kinh nhân, còn luận về đơn đấu, cũng đủ gọi là phần tử tinh anh trong hàng đệ nhất lưu cao thủ.
Trong đêm Tống Thiên Hành từ Kim Lăng gấp rút đi Thái Hồ đã sai Hổ nhi đến sơn cốc bí mật ấy điều toán quân tinh nhuệ này cùng Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang đi giải cứu cho gia quyến của Chu Đại Cương. Trên đường về bảo vô tình Chu Chấn Bang gặp phải Thiên Đài Song Kiệt cùng Vũ Văn Ngao, thấy hành tung của chúng khả nghi, nên lão theo dấu chúng đi trước rồi vô tình gặp được Tống Thiên Hành v.v.
Giờ mùi ngày hôm ấy.
Tống Thiên Hành triệu tập toàn bộ nhân viên trong bảo từ đường chủ trở lên, cả Vân nhị công tử, tam công tử, tứ tiểu thư cùng đến Nghị sự đường, tuyên bố ba mươi sáu vị kiếm thủ mới đến lập thành Ngân y vệ đội của bản bảo, do đích thân chàng chỉ huy, ban đêm chia thành bốn ca chia nhau cảnh giới.
Đồng thời đem việc gia quyến của Chu Đại Cương bị bắt làm con tin uy hiếp hắn làm tay sai cho địch, lại đồng thời tuyên bố Chu Đại Cương vẫn là tổng tuần kiểm bản bảo, gia quyến của hắn tạm thời an trí trong độc viện của Thính Đào Hiên để đề phòng vạn nhất.
Trước khi nội gian trong bảo chưa được thanh trừ, bất kỳ người nào nếu không được mời hoặc chưa thông báo thì không được đến gần Thính Đào Hiên trong vòng trăm bước.
Tác phong nhanh nhẹn, thủ pháp dứt khoát của Tống Thiên Hành tuy hơi có vẻ độc tài, nhưng đối với quần hào trừ thiểu số có dị tâm không khỏi cảm thấy run sợ, kỳ dư đều khâm phục vô cùng.
Đặc biệt tứ tiểu thư Vân Trung Phụng, làn thu thủy lúc nào cùng dán chặt vào gương mặt tuấn tú của chàng, ngẩn ra như ngây như ngất, đến cả ánh mặt của nhị ca nàng chốc chốc lại nhìn nàng lóe dị quang nàng cũng không hay biết.
Việc này đương nhiên cũng không tránh được thần quang như điện của Tống Thiên Hành, nhưng chàng chỉ cười lạnh trong lòng, ngoài mặt thần sắc vẫn bình tĩnh như không.
Chờ khi quần hào nối nhau bước ra khỏi đại môn của Nghị sự đường, Tống Thiên Hành đặc biệt gọi Vân Trung Phụng lại bí mật thì thầm to nhỏ một hồi, chỉ thấy Vân Trung Phụng vừa nghe sắc mặt cũng theo đó thay đổi liền liền, trong đôi mắt đầy vẻ kinh dị nhưng cuối cùng nàng cũng gật đầu cáo lui, vội vàng bước đi....
Tống Thiên Hành sau khi rời Nghị sự đường, một mình đi vào Ninh Viễn Lâu, đến tịnh thất của Thiết lão, mang những điều vừa làm sơ lược thuật lại cho bảo chủ.
Thiết lão vuốt chòm râu bạc cười hiền từ:
- Lão đệ, lão khiếu đã nói rồi, mọi việc ở đây do lão đệ toàn quyền xử trí, từ nay về sau nếu không có sự cố gì đặc biệt trọng đại xảy ra thì không cần phải nói lại cho lão phu nữa.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Được bảo chủ đặc biệt tin tưởng như vậy thuộc hạ cảm thấy vinh hạnh vô cùng, đặc biệt việc tự ý tăng thêm ba mươi sáu vệ sĩ lai lịch bất minh, nếu có người lén nói ra nói vào trước mặt bảo chủ nói thuộc hạ chuyên quyền, mang dị tâm thuộc hạ làm sao biện minh được, bởi vậy....
Thiết lão mỉm cười ngắt lời chàng nói:
- Lão đệ, cho dù có người sàm cáo trước mặt lão khiếu, ngươi tưởng lão khiếu dễ bị bưng bít như vậy sao?
Tống Thiên Hành nói:
- Bảo chủ anh minh tất không dễ bị người bưng bít, nhưng đứng trong tình thế của thuộc hạ không thể không cẩn trọng, hơn nữa thuộc hạ đến đây còn có việc trọng yếu khác muốn thỉnh thị bảo chủ.
Thiết lão nghiêm mặt nói:
- Lão đệ, lại có tình hình mới phát sinh nữa sao?
Tống Thiên Hành gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng trước khi nói đến tình hình mới phát sinh, thuộc hạ xin thỉnh giáo bảo chủ một vấn đề.
Thiết lão chú mục nhìn Tống Thiên Hành nói:
- Lão đệ, ngươi cứ nói đi!
Tống Thiên Hành nhìn ánh mắt Thiết lão hỏi:
- Phải chăng bảo chủ đã từng có oán cừu sâu nặng với người nào đó?
Thiết lão tránh ánh mắt của Tống Thiên Hành nói:
- Lão đệ hỏi như vậy chắc có quan hệ trọng đại lắm?
Tống Thiên Hành nghiêm nét mặt:
- Phải!
Thiết lão trầm tư:
- Lão khiếu bình sinh làm việc gì cũng tự tin không hổ với lòng, bởi vậy trong nhất thời quả thật không nghĩ ra đã gây thâm thù đại oán với ai, nhưng thân ở giang hồ, đặc biệt cá tính lão khiếu ghét ác như cừu, đối với bọn hắc đạo có lúc không tránh khỏi xử trí quá nghiêm, bởi vậy nếu có thù oán với ai chắc là trong đám này.
Tống Thiên Hành im lặng suy nghĩ, Thiết lão thở ra nhè nhẹ, tiếp:
- Lão đệ, bây giờ ngươi có thể nói tình hình mới phát sinh được rồi!
Tống Thiên Hành nhìn Thiết lão nói:
- Bảo chủ, trước khi thuộc hạ nói rỗ tình hình, mong bảo chủ cố gắng bình tĩnh đừng quá xúc động.
Thiết lão chấn động thân tâm, nói:
- Có việc nghiêm trọng đến như vậy sao?
Tống Thiên Hành thở dài:
- Chỉ mong sao điều suy đoán của thuộc hạ không chính xác. Nếu không, việc này đối với bảo chủ có thể nói khá nghiêm trọng.
Thiết lão cười thành tiếng, nhưng tiếng cười lão đượm vẻ thê lương:
- Lão khiếu bất hạnh đã nhiều, nhưng lão khiếu tin rằng có thể tĩnh tâm chịu đựng thêm được, lão đệ đã phát hiện được điều gì cứ việc nói ra.
Tống Thiên Hành chau mày hỏi:
- Bảo chủ, đối với hành tung của nhị công tử trong mấy năm gần đây, bảo chủ có thấy điều gì đáng nghi vấn không?
Thiết lão thần sắc đột biến, nhưng lão cuối cùng đã nén được kích động trong lòng, nét mặt bình thản hỏi lại:
- Lão đệ hoài nghi hắn có hành động tư thông với địch?
Tống Thiên Hành bình thản như không:
- Kính xin bảo chủ trả lời câu hỏi của thuộc hạ!
Thiết lão trầm tư:
- Nếu nói rỏ có điều gì khả nghi, trong nhất thời lão khiếu nghĩ không ra, có điều về mặt tình cảm phụ tử có vẽ như không được thân tình như trước kia, không biết đó có thể coi như là điểm khả nghi không?
Tống Thiên Hành thở dài nặng nề:
- Xem ra điều nghi ngờ của thuộc hạ không may đã đúng sự thật.
- Nếu có người giả mạo, có thể làm giống đến mức đó sao?
Tống Thiên Hành đáp:
- Giang hồ mênh mông, không có việc kỳ lạ nào mà không có, về điểm này bảo chủ biết rõ hơn thuộc hạ nhiều....
Thiết lão lúc này đã lấy lại được bình tĩnh, thở dài nói:
- Vì lẽ này mà lão đệ cho rằng lão phu trước kia đã gây thâm cừu đại oán với người, nên giờ chúng mưu sát toàn gia lão khiếu để rửa hận. Nhưng chúng đã có thể hạ “Mãn Tính Tán Công Độc” thì tại sao không hạ độc cho lão khiếu chết ngay?
Tống Thiên Hành nói:
- Về việc này có một điều giải thích hợp lý nhất là ngoài việc vì tư cừu mà đối phó với bảo chủ ra, chúng còn một nhiệm vụ quan trọng khác là muốn lợi dụng cơ sở sẵn có của bảo chủ, nên lần lựa mãi mà chưa chịu hạ độc thủ.
Thiết lão gật đầu:
- Lão đệ phân tích rất hữu lý, có điều.... hiện giờ phải đối phó với chúng ra sao đây?
Tống Thiên Hành nói:
- Lúc nãy thuộc hạ có nhờ tứ tiểu thư đêm nay thăm dò nhị thiếu phu nhân xem sao, thuộc hạ nghĩ rằng, giả mạo một người cho dù khéo đến đâu trong việc quan hệ phu thê cũng không khỏi lộ sơ hở, trừ phi vị nhị thiếu phu nhân cũng có vấn đề....
Thiết lão thở dài nặng nề:
- Lão đệ, tình hình này xem ra tên nghịch tử của ta sợ cũng đã gặp bất trắc rồi.
Tống Thiên Hành đành phải an ủi lão, mỉm cười nói:
- Bảo chủ, tự cổ cát nhân thiện tướng, người hiền ắt gặp lành, nhị công tử có thể chỉ bị khổ sở mà thôi, huống chi mọi việc còn chưa rõ ràng, xin bảo chủ lấy sức khỏe làm trọng, chớ khá lo âu....
Thiết lão cười héo hắt nói:
- Hoàn cảnh như vầy, ta còn không lo âu sao được! Lão đệ, lúc này lão khiếu tấc lòng rối loạn, ngươi nói đi ta phải hành động như thế nào?
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Bảo chủ, trong khi sự việc còn chưa rõ ràng, thuộc hạ lẽ ra không nên quấy nhiễu bảo chủ, nhưng việc quan hệ đến an nguy của bảo chủ thành thử đành phải làm phiền đến tôn thể.
Thiết lão lại cười buồn:
- Lão đệ, ngươi sao tự nhiên lại khách sáo như vậy....
Tống Thiên Hành nghiêm trang:
- Bảo chủ, đây không phải là lời khách sáo, thử nghĩ xem, thuộc hạ nhận chức tổng quản của bản bảo chẳng những chưa phân ưu được với người lại còn đem điều suy đoán làm kinh động, cho dù bảo chủ không trách nhưng thuộc hạ vẫn thấy áy náy không yên, nhưng tình thế trong bảo lúc này hỗn loạn, bạn thù khó phân, để đề phòng vạn nhất không thể không có một bước chuẩn bị....
Thiết lão chen lời:
- Nỗi khổ tâm của lão đệ, lão khiếu ta hiểu được, bây giờ ngươi nói xem ngươi định an bài thế nào?
Tống Thiên Hành trầm ngâm:
- Trước mắt việc quan trọng hàng đầu là thanh trừ nội loại, an định nhân tâm, sau đó mới chỉnh đốn lại lực lượng ngăn ngoại địch. Theo thiển ý của thuộc hạ, bất luận đêm nay tứ tiểu thư thăm dò thu được kết quả như thế nào thì manh mối từ phía nhị công tử cũng phải tăng cường hành động, khi cần thiết cũng không từ thủ đoạn dứt khoát.
Thiết lão gật đầu liền liền:
- Được, được, trước định nhân tâm, sau trừ địch họa. Lão đệ, lão khiếu giao trọn quyền cho ngươi, bất kỳ người nào trong bảo ngươi đều toàn quyền xử trí.
Tống Thiên Hành tiếp lời:
- Còn nữa, trước khi nội gian trong bảo chưa được thanh trừ, kính mong bảo chủ....
Tiếp đó chàng bổng đổi dùng thuật truyền âm nói vào tai Thiết lão, chỉ thấy lão mục xạ dị quang, gật đầu liền liền, sau cùng Tống Thiên Hành lớn tiếng nói:
- Đây là kế “Thâu thiên hoán nhật, thỉnh quân nhập ông” (Lén đổi mặt trời, dụ địch vào tròng), thuộc hạ tin rằng nhiều lắm là nửa tháng, bọn chúng sẽ hành động.
Thiết lão mỉm cười an ủi:
- Lão đệ liệu việc như thần, lão khiếu yên tâm rồi.
Tống Thiên Hành mỉm cười khiêm tốn:
- Xin bảo chủ đừng khen sớm quá, sắp tới sự tình diễn biến thế nào thật không ai dám nói trước....
Không biết xảo hợp hay hữu ý mà liên tiếp ba ngày sau đó không thấy Vân Trung Nhạn bước ra khỏi nhà một bước, Kim Thang Bảo cũng hiếm hoi có được ba ngày bình yên, đương nhiên Vân Trung Phụng được lệnh Tống Thiên Hành thăm dò nhị thiếu phu nhân cũng vô phương hoàn thành sứ mệnh.
Vào buổi xế trưa ngày thứ tư....
Vân Trung Nhạn vội đi vào Ninh Viễn Lâu của Thiết lão, thời gian chừng nửa tuần trà, lại vội vàng đi ra, sắc mặt trầm trọng quay sang khu nhà nơi phu nhân của Thiết lão trú ngụ. Sau một lúc lâu, mới cùng một vị trung niên mỹ phụ, thân mặc thanh y, mặt che một mãnh sa đen, sóng bước tiến về Thính Đào Hiên của Tống Thiên Hành.
Hai người dừng bước cách hơn trăm bước, Vân Trung Nhạn mới nói với một ngân y vệ sĩ đang tuần trực:
- Lão đệ, phiền ngươi thông báo Tống tiên sinh, nói có Vân Trung Nhạn cùng Hoa phu nhân cầu kiến.
Ngân y vệ sĩ cung kính ứng lời nói:
- Hoa phu nhân, nhị công tử, xin chờ một lát, thuộc hạ lập tức thông báo.
Cung kính hành lễ, rồi gã vội vã quay người đi vào bên trong.
Một lát sau, Tống Thiên Hành chậm rãi bước ra, từ xa xa đã ôm quyền cười nói:
- Không biết Hoa phu nhân cùng nhị công tử giá lâm để làm lễ tiếp nghênh, Tống Thiên Hành thất lễ....
Vừa nói vừa bước gấp tới đón tiếp.
Vân Trung Nhạn nói:
- Mạo muội quấy nhiễu Tống tiên sinh tiểu đệ đã thấy bất an nào dám để Tống tiên sinh hiệp giá thân nghinh.
Vị phu nhân Hoa Lộng Ảnh của Thiết lão này là nhân vật cao cấp duy nhất của Kim Thang Bảo mà Tống Thiên Hành chưa được tiếp xúc, lúc này tuy sơ ngộ, lại hiềm vì nam nữ cách biệt, không tiện quan sát kỹ những chỉ nhìn sơ một lần, đã khiến lưu lại trong lòng Tống Thiên Hành một ấn tượng khá sâu sắc.
Chỉ thấy nàng thân hình mảnh mai, dáng đi uyển chuyển, dù cách một lớp sa che mặt mỏng mỏng không thể nhìn rõ chân diện mục nàng, nhưng vẩn không dấu được nét mỹ miều và ma lực vô hình khiếp hồn người.
Tống Thiên Hành không khỏi nghĩ thầm:
- Quả là vưu vật của thế gian, thảo nào Thiết lão không điên đảo thần hồn cho được....
Tâm niệm xoay chuyển trong lòng, nhưng ngoài mặt chàng vẫn bình tĩnh như không, luôn miệng nói:
- Mời! Mời!
Ba người nối tiếp nhau vào khách sảnh của Thính Đào Hiên, phân chủ khách ngồi xuống, Cần nhi lập tức dâng lên trà thơm.
Vân Trung Nhạn mỉm cười nói:
- Mấy hôm nay Tống tiên sinh có gặp gia phụ không?
Tống Thiên Hành tròn mắt, lắc đầu đáp:
- Không có, mấy hôm nay, huynh đệ chưa hề đến Ninh Viễn Lâu.
Vân Trung Nhạn nhìn sâu vào ánh mắt Tống Thiên Hành nói:
- Mới đây tiểu đệ có đến Ninh Viễn Lâu, thị tỳ phục thị gia phụ nói là ba ngày này gia phụ không có đến Ninh Viễn Lâu, sau đó tiểu đệ hỏi Hoa di, Hoa di đã ba ngày nay cũng không gặp gia phụ....
Tống Thiên Hành hơi chau mày nói:
- Bảo chủ không nói với nhị vị là người cần đi đâu sao?
Hoa phu nhân cùng Vân Trung Nhạn hầu như cùng đáp:
- Không có!
Tống Thiên Hành vẫn nhíu mày hỏi:
- Ngày thường, bảo chủ vẫn thường khi không báo cho nhị vị mà tự ý ra ngoài?