Còn hai tên kia, tên mặc hắc y thì dáng dấp thấp đậm, mày rậm mắt sâu, mặt đen như đáy chảo, tên mặc bạch bào thân hình cao lớn, mặt trắng không râu.
Tuổi tác của ba người trạc ngoại ngũ tuần, không thấy mang binh khí, cũng có thể binh khí cầm trong tay áo rộng nên nhìn bên ngoài không thấy.
Nhưng điều khiến Tống Thiên Hành thấy khó hiểu nhất là hai người này công lực có vẻ cao hơn tên đứng trước, như vậy trong “Nhất Thống Môn” hai tên này thân phận như thế nào?
Bạch y nhân cất tiếng cười âm lạnh một hồi lâu vẫn không làm thay đổi được thái độ cuồng ngạo của lão nhân nông phu, bất giác nhướng cao đôi mày trầm giọng nói:
- Tôn giá có thể một chưởng đả thương Thiên Đài Song Kiệt, thân thủ như vậy chắc không phải là đồ vô danh tiểu tốt, mau báo danh hiệu.
Lão nhân nông phu cười lạnh nói:
- Vũ Văn Ngao, người khác có thể không nhận ra ngươi, nhưng lão phu phải là ngoại lệ.
Bạch y nhân, người được gọi là Vũ Văn Ngao chấn động toàn thần, kinh hãi thối lui một bước lớn, song mục trợn tròn nói:
- Ngươi.... ngươi có thể gọi đúng ngay danh tính của ta....
Độc nhãn của lão nhân nông phu nhìn xoáy vào Vũ Văn Ngao thị uy, miệng khẽ động hé một nụ cười, ngắt lời đối phương:
- Như vậy thì có gì là lạ, một phần tử trung trinh của “Vạn Kiếp Ma Cung” giờ lại trở thành chó săn cho “Nhất Thống Môn” đó mới thật là lạ vậy.
Song mục của Vũ Văn Ngao lóe tinh quang, trỏ mặt lão nhân nông phu hỏi:
- Ngươi.... ngươi là ai?
Lão nhân nông phu cười nhạt nói:
- Tà à? Ta là sứ giả của Phục Ma đại đế!
Vũ Văn Ngao trầm giọng quát:
- Lão quỷ, ngươi còn chưa chịu nói thực sợ không còn cơ hội cho ngươi nói nữa.
Gương mặt lão nhân nông phu chợt lạnh như tiền nói:
- Vũ Văn Ngao, có bản lãnh gì cứ việc lấy ra, chứ nói không như vậy không hù được ta đâu.
Vũ Văn Ngao cười lạnh nói:
- Ta muốn biết rõ ngươi là thứ gì biến thành trước rồi sẽ tính sổ với ngươi.
Độc nhãn của lão nhân nông phu xạ hàn quang, trầm giọng nói:
- Vũ Văn Ngao, mắt của lão phu bị chó cắn hư hết một con, không lẽ cả hai con mắt ngươi đã bị chó cắn hết rồi sao?
Hơi dừng lời một chút, lão chợt cất giọng cười lạnh như băng:
- Mới có hai mươi năm không gặp mà đến cố nhân ở “Kỳ Liên Sơn – Ngọc Bút Phong” cũng không nhận ra, hà hà....
Vũ Văn Ngao run rẩy toàn thân, song mục chăm chăm nhìn đối phương, bộ mặt ngựa của hắn thần sắc lúc kinh hãi lúc giận dữ, một lúc sau mới kinh hãi thối lui ba bước, run giọng nói:
- Ngươi.... không lẽ ngươi là một trong Tứ Đại Thiên Ma của Vạn Kiếp Ma Cung ngày xưa, “Thông Tý Thần Ma” Chu Chấn Bang....? Lão nhân nông phu cười lạnh nói:
- Thật vinh hạnh cho ta, cuối cùng ngươi cũng đã nghĩ ra!
Lão vừa dứt lời, Vũ Văn Ngao không tự chủ được lại thối lui một bước nữa.
Hai tên đứng sau ngẩng đầu lên, bốn luồng mục quang như điện chăm chú nhìn Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang, song song tiến lên ba bước, đứng ngang hàng với Vũ Văn Ngao.
“Oải Kim Cương” Thạch Vô Hận bổng cười ha hả nói:
- Lão nhi, lẽ ra ta phải nhận ra người rồi, nhưng tại sao ngươi lại đứng về phía bọn ta thế này?
Thì ra Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang là một trong Tứ Đại Thiên Ma của Vạn Kiếp Ma Cung, một nhân vật mà võ lâm đồng đạo nghe danh không khỏi táng đởm kinh hồn, lão xếp hạng sau chót trong Tứ Đại Thiên Ma nhưng võ công lại vượt xa ba tên còn lại, chỉ có tuổi tác hơi kém hơn ba tên kia một chút mà thôi, năm ấy lúc lão dương danh trên giang hồ thì chưa đầy ba mươi tuổi.
Người này hai mươi năm trước, trước khi Vũ Nội Song Tiên liên thủ tiêu diệt Vạn Kiếp Ma Cung đã mất tích một cách bí mật, nhưng giờ lại tái xuất giang hồ với tư cách vệ đạo gia (người vệ đạo), bởi vậy Oải Kim Cương Thạch Vô Hận mới hỏi như vậy.
Dường như đồng thời với câu hỏi của Thạch Vô Hận, Vũ Văn Ngao cũng cất giọng kinh ngạc hỏi:
- Nhưng không phải ngươi đã sớm....
“Đã sớm” như thế nào thì Vũ Văn Ngao lại không nói rõ.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cười nhạt nói:
- Đã sớm bị những phần tử trung trinh như các ngươi đẩy xuống vực thẳm vạn trượng trên Ngọc Bút Phong rồi chứ gì?
Lão bỗng phá lên cười ha hả nói:
- Nhưng Diêm Vương không chịu thu nạp thì ta biết làm sao hơn.
Vũ Văn Ngao cười lạnh nói:
- Chu Chấn Bang, ngươi đừng lo, đêm nay lão Diêm Vương nhất định phải thu nạp ngươi.
- Hảo tiểu tử, cuối cùng cũng đã cứng cáp được chút ít, rõ ràng hắc bạch nhị vị quái khách đã làm hắn gan lên nhiều.
“Thông Tý Thần Ma” Chu Chấn Bang quay sang “Oải Kim Cương” Thạch Vô Hận cười nói:
- Thạch lão nhi, ta đứng cùng một chiến tuyến với ngươi không lẽ ngươi cảm thấy nhục nhã sao?
Oải Kim Cương Thạch Vô Hận cười ha hả nói:
- Không dám, không dám, Thạch Vô Hận ta có thể cùng với Thông Tý Thần Ma....
“Thông Tý Thần Ma” Chu Chấn Bang thở dài nhè nhẹ ngắt lời đối phương nói:
- “Thông Tý Thần Ma” đã chết từ lâu rồi, bây giờ còn sống đây là một tên Chu Chấn Bang khác....
Thạch Vô Hận nghiêm mặt ôm quyền nói:
- Chu huynh, võ học vốn không phân biệt chính tà, điều chính yếu là tâm người dụng võ, Chu huynh đã biết bỏ đường mê về đường sáng quả là đại trí, đại ngộ, Thạch Vô Hận khâm phục vô cùng.
Lúc này Vũ Văn Ngao đã đưa tay lên thắt lưng tháo ra một sợi nhuyễn tiên kỳ hình, được làm bằng những đồng tiền đặc chế từ phong ma đồng, lấy sợi bạch kim trộn với lông đầu con Kim Phí xâu thành. Nhuyễn tiên dài chừng năm thước, ngoài đầu có gắn một chiếc chuông nhỏ, lúc sử dụng không những không sợ kỳ đao bảo kiếm mà tiếng chuông có tác dụng nhiếp tâm đoạt hồn, bởi vậy mới có tên gọi là “Sách Hồn Ma Liên”, là một trong tứ đại kỳ môn binh khí của Vạn Kiếp Ma Cung năm xưa.
Chu Chấn Bang chú mục nhìn Vũ Văn Ngao cười nhẹ nói:
- Như ngươi chưa đủ tư cách giương nanh múa vuốt trước mặt ta.
Dừng lời, quay mặt sang Thạch Vô Hận tiếp:
- Thạch lão nhi, trong hoàn cảnh này không phải là lúc phí lời, tên ma con này giao cho ngươi!
Thạch Vô Hận làm mặt khỉ cười nói:
- Đa tạ Chu huynh tài bồi!
- Không cần phí lời, cẩn thận với “Sách Hồn Ma Liên”!
- Tiểu đệ biết....
Hai người kẻ tung người hứng, Vũ Văn Ngao dù cho giảo hoạt đến mấy cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, râu tóc dựng ngược, thân hình run lẩy bẩy.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang không thèm nhìn hắn lấy một cái, chân không co, mình không động, thoắt cái đã lướt ra xa ba trượng, đưa tay ngoắc ngoắc hai tên kia, nói:
- Ê, lão bằng hữu, hai ngươi sang đây.
Hai tên kẻ chằng người đen hừ lạnh một, thân hình chớp động vẫn đứng sát vai nhau cách trước mặt Chu Chấn Bang hơn trượng, bên kia Thạch Vô Hận với Vũ Văn Ngao cũng đứng đối mặt nhau ngầm vận công thủ thế.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang quét ánh mắt như điện về phía đối phương, nhếch mép cười nhẹ, nói:
- Nếu mắt của lão phu chưa hoa, tôn giá chắc là Hắc Bạch Song Sát trước nay vẫn xưng hùng xưng bá miền quan ngoại.
Bạch y nhân lạnh nhạt:
- Đã biết danh Hắc Bạch Song Sát chắc các hạ cũng có biết hai câu ca dao lưu hành trong võ lâm miền Quan Ngoại?
Tống Thiên Hành bất giác hơi chấn động, bởi Hắc Bạch Song Sát, Úy Trì Quân và Soái Duy Thần rất ít khi qua lại với Trung Nguyên nhưng công lực của chúng không hề thua kém Tứ Đại Thiên Ma của Vạn Kiếp Ma Cung năm xưa. Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang ngày nay tuy gặp kỳ duyên, võ công vượt xa ngày trước, nhưng trong mấy chục năm nay Hắc Bạch Song Sát cũng đâu chịu ngồi không, xảo hợp thế nào song phương lại gặp nhau ở đây, về hình thức Chu Chấn Bang đã rơi vào thế hạ phong một địch hai, để phòng vạn nhất, Tống Thiên Hành không biết có chuẩn bị trợ biến không....
Trong lúc Tống Thiên Hành xoay chuyển bởi bao ý nghĩ thì Chu Chấn Bang đã cười nhạt tiếp lời đối phương:
- Là cái gì mà “Ninh ngộ Diêm Vương, mạc phùng Song Xác” (thà gặp Diêm Vương, đừng đụng Song Sát) chứ gì?
Bạch sát Soái Duy Thần cười lạnh nói:
- Không sai, nhưng rủi thay đêm nay các hạ đụng phải Song Sát rồi.
Lúc này Vũ Văn Ngao cùng Thạch Vô Hận đã giao thủ với nhau, dù Thạch Vô Hận hai bàn tay không đối phó với kỳ môn binh khí của đối phương nhưng vẫn công nhiều thủ ít, trong tiếng kình phong ào ào xen kẽ tiếng chuông nhiếp hồn đoạt phách, cùng bóng người chớp bên này nhảy bên kia, xem ra không khí khẩn trương vô cùng.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang liếc nhìn thực trạng đấu trường, trong lòng đại định, lão vẫn không coi lời hăm dọa của Bách Sát Soái Duy Thần vào đâu, quay sang Thạch Vô Hận đang đấu kịch liệt trong trận nói:
- Thạch lão nhi, phiền ngươi lấy giùm ta sợi Sách Hồn Ma Liên ấy có được không?
Oải Kim Cương Thạch Vô Hận vừa múa chưởng vừa lớn tiếng đáp:
- Được, trong vòng trăm chiêu tiểu đệ nhất định lấy được cho Chu huynh.
Bạch Sát Soái Duy Thần nhìn Hắc Sát Úy Trì Quân một cái ra hiệu, hai người trước nay không rời nhau một bước, đã luyện thành kỹ năng trao đổi không cần dùng lời, Hắc Sát Úy Trì Quân chỉ nhìn ánh mắt Bạch Sát Soái Duy Thần đã hiểu ý hắn muốn mình trợ lực Vũ Văn Ngao giải quyết Thạch Vô Hận trước, rồi sau đó mới liên thủ đối phó Chu Chấn Bang, thế là thân hình hắn bất thần lướt như điện đến sau lưng Thạch Vô Hận....
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang không ngờ vời địa vị của Hắc Bạch Song Sát mà cũng có hành vi đánh lén đối phương như vậy, bất giác nổi giận hét:
- Thất phu vô sỉ, coi chưởng!
Tiếng nói cùng chiêu thức đồng thời phát ra, một luồng kình phong sức khai sơn phá thạch quét tới, tiếp đó hét lớn:
- Thạch lão nhi, cẩn thận sau lưng!
Những việc này xảy ra chỉ trong chớp mắt, ngay trong lúc chưởng phong của Chu Chấn Bang chưa kịp phát ra, Bạch Sát Soái Duy Thần đã cười như điên cuồng, từ ngang hông một chiêu Phách không chưởng đập thẳng vào luồng kình phong của Chu Chấn Bang....
Một tiếng nổ chấn lá nhỉ vang lên, thân hình Bạch Sát Soái Duy Thần lảo đảo nhưng hắn gượng được không thối lui về phía sau.
Từ ngang hông xuất chưởng mà còn bị chưởng lực của đối phương chấn động đến như vậy, nếu trực diện đối chưởng thì uy lực của chưởng đối phương còn khủng khiếp đến mức nào. Soái Duy Thần một đời cuồng ngạo cũng phải biến sắc kinh hãi.
Còn luồng chưởng phong của Chu Chấn Bang bị chưởng phong của Soái Duy Thần đánh trúng chệch sang một bên khiến thây cây cách đó hơn trượng gãy ngang, đất đá tung bụi mịt trời, uy lực chưởng phong của Chu Chấn Bang thật khiến người ta không khỏi lạnh mình.
Một chưởng của Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang không trúng đích, Hắc Sát Úy Trì Quân đã nhập vào vòng chiến giữa Vũ Văn Ngao với Thạch Vô Hận.
Oải Kim Cương Thạch Vô Hận đơn chiến Vũ Văn Ngao tiến thoái tự nhiên không chút tốn hơi sức, nhưng giờ này đột nhiên tăng thêm một đối thủ võ công vượt xa Vũ Văn Ngao bất giác áp lực gia tăng, hiểm cảnh phát sinh liên miên.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang gầm lên một tiếng như sư tử hống, thân hình tung lên như thần long uốn mình nhảy bổ về phía Hắc Sát Úy Trì Quân.
Bạch Sát Soái Duy Thần cười lạnh nói:
- Chu lão nhi, muốn chết thì lão Bạch này cũng có thể siêu độ cho ngươi được hà tất phải tìm đến lão Hắc.
Vừa nói vừa ung dung sử một chiêu “Thiên Vương Thác Tháp” song chưởng đồng thời đẩy ra, một chiêu Phách không chưởng uy lực vô song nhắm thân hình đang lơ lửng trên không của Chu Chấn Bang đẩy tới.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang thân hình còn lơ lửng trên không, đương nhiên không thể tự do lách mình tránh chiêu, đành phải đề khí tiếp đối phương một chưởng, thân hình mượn sức phản chấn tung lên cao hơn trượng.
Phía bên này Bạch Sát Soái Duy Thần cứ tưởng chiếm được địa lợi, ngờ đâu bị chưởng lực chấn động khí, khí huyết sôi trào trong huyết quản, hai chân bị lún sâu vào trong đất đến hơn hai tấc.
Nhưng vì muốn đạt được mục đích giải quyết Thạch Vô Hận trước, nên hắn cố vận chân khí điều hòa khí huyết, lần thứ hai phát chưởng miệng giả đò nói cứng:
- Nhân vật tiếng tăm nhất trong Tứ Đại Thiên Ma chẳng qua chỉ có thế....
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang thân hình trên không trung đương nhiên tầm nhìn bao quát hơn, chỉ cần liếc sơ qua lão đã nhận thấy Thạch Vô Hận bị Hắc Sát Úy Trì Quân cùng Vũ Văn Ngao giáp công nguy cơ liền liền, nhiều lắm chỉ có thể duy trì mười chiêu là cùng.
Nhưng bản thân lão thì lại bị Bạch Sát Soái Duy Thần đao dính như đĩa không sao dứt ra được, lòng là cho an nguy của lão hữu bất giác nộ hỏa bốc cao, quát vang như sấm:
- Lão tặc xem chưởng!
Thân hình như thương ưng bổ ngược xuống tả trảo hữu chưởng, chưởng phong như đao, trảo như móc sắc nhắm đầu Bạch Sát chụp xuống....
Đồng thời đấu trường bên kia, Oải Kim Cương Thạch Vô Hận mặt đỏ phừng phừng, râu tóc dựng ngược như lông nhím, gầm lên:
- Đồ thất phu vô sỉ, lão phu thí mạng với các ngươi....
“Đùng!” Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang với Bạch Sát Soái Duy Thần đã giao nhau một chưởng.
Bạch Sát Soái Duy Thần bị chấn động thối lui ba bước, ngực nhô lên thụp xuống không dứt.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang phẫn nộ cùng cực, thắng thế không buông tha đối phương, hữu chưởng vừa chấn lui Bạch Sát ba bước, liền lướt sát theo như hình với bóng, cánh tay trái vươn ra, đột ngột dài thêm gấp đôi, ngũ chỉ như móc sắc chụp xuống đầu đối phương.
Chu Chấn Bang nguyên hai tay có thể thông nhau, co tay này kéo dài tay kia bởi vậy mới có danh hiệu “Thông Tý Thần Ma”, dù Bạch Sát Soái Duy Thần đã sớm phòng bị chiêu này của đối phương, dù công lực của hắn rất cao, nhưng trong khi vừa bị đối phương chấn lui đến thở còn chưa kịp thở nữa nên tránh không kịp bị “Thông Tý” của Chu Chấn Bang chộp trúng một tay áo, tiên cơ bị mất. Còn Chu Chấn Bang được thể xuất thủ như gió bức đối phương thối lui liền liền.
Phía bên kia bỗng vang lên tiếng Hắc Sát Úy Trì Quân cười lạnh:
- Nằm xuống!
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang nghe tiếng kinh hãi định quay người giải cứu nhưng đã nghe một giọng sang sảng quát:
- Ngươi nằm xuống trước!
Đồng thời một giọng khác kinh hãi kêu lên:
- Tống đại hiệp, hạ thủ lưu tình....
Đối với mấy người trong đấu trường, trong một thoáng đó sự tình biến đổi quá đột ngột vượt xa ra ngoài tưởng tượng của mọi người. Đột ngột đến nỗi Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang quên cả truy kích Bạch Sát Soái Duy Thần, cũng quên luôn việc giải cứu nguy cơ cho Oải Kim Cương Thạch Vô Hận, cả đối thủ của lão là Bạch Sát Soái Duy Thần cũng đứng sững như hóa đá!
Đấu trường bên kia lúc nãy ồn ào kịch liệt như vậy, nhưng giờ đây cũng im lặng, im lặng đến lạnh lùng.
Vũ Văn Ngao hai tay trống không đứng chết lặng như tượng gỗ, Hắc Sát Úy Trì Quân nằm dài dưới đất bên mép còn một vệt máu chảy dài, xem ra thương thế không nhẹ.
Oải Kim Cương Thạch Vô Hận mồ hôi tuôn ướt mặt, đầy vẻ kinh dị song mục chuyển tròn, chuyển tròn liên tục.
Tống Thiên Hành tay cầm “Sách Hồn Ma Liên” sắc mặt nghiêm lạnh chú mục nhìn phu nhân thần bí mình mặc thanh y, mảnh vải che mặt cũng bằng thạch sa, đứng đối diện cách chàng hơn trượng, hai người bốn ánh mắt nhìn nhau lạnh lùng im lặng....
Thanh y phụ nhân thân hình tuyệt mỹ, thần thái an nhàn, mái tóc bồng bềnh như mây, ung dung vuốt vuốt mớ tóc mai buông dài xuống ngực, trong gió đêm nhè nhẹ tà áo nàng bay bay dáng vẻ siêu phàm thoát tục, tựa như muốn bay theo gió....
Dù nàng che mặt, khó đoán định tuổi tác, càng không thể thấy được chân diện mục, nhưng với dáng vẻ bên ngoài nhẹ nhàng thanh thoát, cùng thân hình tuyệt mỹ của nàng cũng có thể tưởng tượng một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn đàng sau mảnh vải che mặt, còn tuổi tác chắc khoảng trên dưới ba mươi....
Nàng cùng Tống Thiên Hành tựa như đồng thời hiện thân, với thân thủ ấy nếu nói muốn ra tay giải cứu cho Hắc Sát Úy Trì Quân thì có thể hắn không đến nỗi thọ thương, nhưng nàng không xuất thủ, chỉ yêu cầu Tống Thiên Hành “hạ thủ lưu tình”, như vậy giữa nàng với Hắc Bạch Song Sát có quan hệ như thế nào?
Với công lực của Tống Thiên Hành như hiện thời, vẫn không phát hiện được cạnh hiện trường còn có người tiềm phục, nội điểm này cũng có thể tưởng tượng được công lực của phụ nhân này cao thâm đến mức nào, nếu quả người này với Tống Thiên Hành đứng về hai phía đối nghịch nhau, tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn....
Trong khi ý niệm xoay chuyển như gió lốc trong lòng Tống Thiên Hành, thì Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang đã phá tan không khí tịch mịch, kêu lên một tiếng mừng rỡ, thân hình chớp động tung người đến bên Tống Thiên Hành cung thân hành lễ nói:
- Lão nô tham kiến thiếu chủ!
Tống Thiên Hành tiện tay đưa “Sách Hồn Ma Liên” cho lão nói:
- Chu tiền bối cực khổ nhiều, sợi “Sách Hồn Ma Liên này Chu tiền bối tạm thời cất giữ....
Mấy lời đối đáp ngắn ngủi này khiến mọi người ở đương trường vừa kinh hãi vừa thấy khó hiểu.
Trong “Vạn Kiếp Ma Cung” xưa kia, Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang danh vang bốn bể, không ngờ lại gọi chàng thanh niên này là “thiếu chủ”, lại hành lễ cực kỳ cung kính, không lẽ chàng trẻ tuổi này là hậu nhân của Vạn Kiếp Ma Cung cung chủ?
Nhưng chàng thanh niên này lại gọi Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang bằng “Chu tiền bối”, không biết trong giang hồ phái nào lại có môn quy quái đản như vậy? Giữa hai người thật ra có quan hệ thế nào?
Thực ra việc này không có gì là lạ.
Nguyên Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang tuy là một phần tử trung kiên của Vạn Kiếp Ma Cung, nhưng bản tính lão vốn thuần lương, thân tuy ở Ma cung mà lương tâm chưa bị mất, bởi vậy những việc làm hàng ngày của lão không những không thuận với tôn chỉ của lão ma đầu, thậm chí có lúc trái nghịch hẳn, khiến lão ma đầu bực tức vô cùng, dần dần phát sinh một tâm thái “ăn thì vô vị, bỏ đi thì tiếc”.
Đồng liêu đối với lão đố kỵ vì võ công không bằng, bất bình vì tính cách dị biệt thế là phát sinh xung đột, kết hợp tất cả những thứ ấy lại, chúng âm thầm mật cáo với lão ma đầu, bóp méo sự thật, ngụy tạo chứng cứ, nói lão ôm dị tâm, tư thông với địch mưu đồ tạo phản, vậy nên ba năm trước khi Vạn Kiếp Ma Cung bị Vũ Nội Song Tiên liên thủ tận diệt, lão bị lão ma trong lúc nóng giận móc một mắt, sai áp giải đến Ngọc Bút Phong đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Theo lẽ thường mà nói, Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang tuyệt vô sinh lộ, nhưng có lẽ mệnh lão chưa tuyệt nên lúc bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng vừa khéo gặp Thanh Hư thượng nhân đang đi hái thuốc, thế là lão không chết, ngược lại phải họa gặp phúc, theo hầu hạ Thanh Hư thượng nhân, và trở thành một tuyệt đỉnh cao thủ thâu gồm cả sở trường của hai phái chính tà.
Nhưng lão đối với Thanh Hư thượng nhân tôn kính dị thường, gọi người là ân chủ, đối với Tống Thiên Hành và Hổ nhi đương nhiên gọi là “thiếu chủ” và “tiểu thiếu chủ”. Dù Thanh Hư thượng nhân có khuyên giải thế nào lão vẫn một mực kiên trì lấy thân phận nô bộc đáp tạ ân tái tạo. Thanh Hư thượng nhân không biết làm sao hơn đành phải để lão tự do xưng hô, nhưng lại ra lệnh cho sư huynh đệ Tống Thiên Hành phải lấy lễ đối đãi lão, gọi bằng “Chu tiền bối”.
Lại nói về Tống Thiên Hành giao “Sách Hồn Ma Liên” cho Chu Chấn Bang, đồng thời hỏi:
- Chu tiền bối, Hổ nhi sư đệ đâu?
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang cung kính đáp:
- Hồi báo thiếu chủ, tiểu thiếu chủ có lẽ ngày mai mới tới.
Tống Thiên Hành gật đầu nói:
- Được rồi, Chu tiền bối tạm thời lui ra, việc giữa hai ta sẽ bàn sau.
Tống Thiên Hành vừa dứt lời, tấm vải che mặt của thanh y phụ nhân bỗng chấn động, tiếp đó một giọng nói thanh tao ngọt ngào cất lên:
- Tống đại hiệp, lệnh sư vẫn khỏe?
Tống Thiên Hành hơi ngạc nhiên, sắc mặt nghiêm trang nói:
- Đa tạ tôn giá có lòng hỏi thăm, gia sư vẫn an khang.
Hơi dừng lại một chút, chàng hỏi lại:
- Tôn giá có biết gia sư?
Lời nói dường như hơi thừa, nhưng đứng trước một hoàn cảnh mà mọi việc còn chưa được rõ ràng thế này, việc hỏi một câu thừa như vậy là cần thiết.
Thanh y phụ nhân thở dài vẻ u oán:
- Không phải chỉ “biết” mà thôi....
Tống Thiên Hành nghiêm mặt hỏi tiếp:
- Xin tôn giá cho biết danh hiệu, nếu là bằng hữu của gia sư, Tống Thiên Hành tiện lấy lễ....
Thanh y phụ nhân lạnh lùng ngắt lời chàng:
- Không cần thiết, danh hiệu lão nhân đã lâu không dùng đến, nói ra càng thêm phiền còn về việc xưng hô, ta ngươi đều là người trong võ lâm hà tất phải câu nệ tục lễ, bất luận lão thân có uyên nguyên với lệnh sư thế nào, giữa ta và ngươi cứ xem là đồng bối phận cũng không sao.
Tống Thiên Hành trầm tư nói:
- Tôn giá đã nói vậy, Tống Thiên Hành cung kính không bằng tuân lệnh.
Thanh y phụ nhân thở dài nói:
- Dứt khoát, khoáng đạt như vậy mới là anh hùng bản sắc.
Hơi dừng lời một chút, không đợi Tống Thiên Hành tiếp lời, nói:
- Độ lượng, cá tánh của Tống đại hiệp thật giống với lệnh sư thuở ấy, luận về võ công, có vẻ thanh xuất ư lam, lão thân mừng cho lệnh sư có được một truyền nhân như vậy, cũng mừng cho đại nghiệp trừ ma vệ đạo của võ lâm.
Đây có thể là lời tán thưởng chân thành, cũng có thể đưa lên cao để khơi gợi lòng tự mãn của đối phương, Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:
- Tôn giá quá khen rồi!
- Không, lời nào của lão thân cũng xuất phát tự đáy lòng.
- Nhưng kẻ bất tài này hổ thẹn không dám nhận!
Thanh y phụ nhân cười khanh khách nói:
- Đó là tại Tống đại hiệp quá khiêm tốn mà thôi.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
- Những việc này không cần thiết tạm thời gác lại, bây giờ ta bàn đến việc chính, ý tôn giá thế nào?
Thanh y phụ nhân gật đầu nói:
- Lão thân chờ nghe lời chỉ giáo!
Tống Thiên Hành tiếp:
- Không dám nhận hai tiếng “chỉ giáo”, tôn giá quá khách sáo!
Thanh y phụ nhân đáp lời:
- Đây không phải là khách sáo, lẽ đương nhiên phải như vậy!
Tống Thiên Hành đổi đề tài, đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
- Việc đêm nay do tôn giá ngẫu nhiên đi qua đây hay có chủ đích đến?
Thanh y phụ nhân đáp lừng chừng:
- Có thể nói cả hai đều đúng!
Tống Thiên Hành hơi cau mày:
- Như vậy xin tôn giá nói rõ mục đích?
Thanh y phụ nhân hơi trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Ý lão thân là xin Tống đại hiệp nể mặt lão thân, việc đêm nay xin bỏ qua cho.
Song mục Tống Thiên Hành thoáng lóe thần quang hỏi:
- Tôn giá muốn “bỏ qua” như thế nào?
Thanh y phụ nhân giơ tay chỉ bọn Hắc Bạch Song Sát nói:
- Mấy người này tạm thời lão thân mang đi....
Tống Thiên Hành lạnh lùng ngắt lời đối phương:
- Tôn giá với Nhất Thống môn chủ có uyên nguyên thế nào?