watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:59:1730/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Bách Cầm Sơn Chũ - Âu Thiên Phúc - Hồi 1-10 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Bách Cầm Sơn Chũ - Âu Thiên Phúc - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 18
Hồi 4a

Lang Nha động

Dứt lời, lão kéo tay chàng lôi tuột vào rừng. Bầy sói tản mác ra lo việc canh phòng bên ngoài.
Vào đến trong rừng rồi mới biết bốn chữ “Tử Vong Chi Địa” hoàn toàn không phải khoác lác. Trong rừng, xương trắng chất đầy như lá, sọ người lăn lóc như trái khô. Ngoài xưong người ra còn có cả xương súc vật, từ hươu nai cho đến sư tử, hổ báo đều vong mạng dưới móng vuốt bầy sói dữ của Quỷ Diện Lang Nha.
Đi khoảng hơn một dặm thì bỗng hiện ra một vùng đất rộng, cây cỏ xinh tươi, muôn hoa đua nở thật khác xa với khung cảnh thâm u rợn mùi tử khí trong rừng.
Giữa cảnh đào nguyên đó là một dòng suối chảy vắt qua, nước suối trong ngần thấy đáy, tung tăn bơi lượn là những con cá màu vàng óng ánh.
Trước động, mười thiếu nữ mặc áo lông sói trắng muốt, nàng nào cũng xinh đẹp lộng lẫy, và ra đón Quỷ Diện Lang Nha:
- Cung nghinh Lang chủ hồi động.
Mười cô thiếu nữ cất giọng oanh vàng, xúm xít vây quanh Quỷ Diện Lang Nha.
Lão cười tít mắt, bàn tay vuốt ve trên thân hình cong cong của đám mỹ nữ.
Thừa Ân là chàng trai mới lớn, nhìn thấy cảnh đó thì mặt mày nóng ran, hai má đỏ bừng. Quỷ Diện Lang Nha khoát tay nói:
- Hài tử! Trong đám mỹ nhân này ngươi thích nàng nào cứ việc chọn, lão phu tặng cho đấy.
Đám con gái xoay qua Thừa Ân liếc mắt đưa tình, lắc lư uốn éo tấm thân ngà ngọc nhao nhao hỏi:
- Lang chủ ơi! Người tìm đâu ra một Lang Nha mỹ nam tử như thế này?
- Chớ có vô lễ, từ nay hắn là Thiếu Lang chủ của các ngươi đấy.
- Chúng nô tỳ xin ra mắt Thiếu Lang chủ.
Mười nàng mỹ nữ đồng thanh hô lên, thật là một cảnh tượng chẳng khác gì chốn nội cung hoàng đế. Thừa Ân vừa thẹn vừa giận không nói được một lời nào.
Quỷ Diện Lang Nha lại kéo tay chàng đi:
- Lão phu cho ngươi xem Lang Nha bích động của lão phu.
Bước vào tòa thạch động, Thừa Ân không khỏi bàng hoàng sửng sốt trước cảnh xa hoa cực độ của nó. Động thất rộng lớn sáng rực bởi hàng ngàn hạt dạ minh châu lớn nhỏ đủ kiểu được gắn khéo léo trên vách đá.
Khắp nơi màn giăng trướng phủ, tất cả đều là lụa là thượng hạng. Từ bàn ghế, ly tách cho đến giường ngủ đều làm bằng vàng ròng, không có một vật tầm thường nào lẫn lộn vào.
Quỷ Diện Lang Nha tuy sống trong động đá giữa rừng sâu nhưng giang sơn của lão không kém gì hoàng cung của các bậc đế vương, quả thật thiên hạ vô song.
Tối hôm đó trong động mở tiệc linh đình, thức ăn là sơn hào hải vị, nem công chả phượng. Rượu nhắm là thứ rượu thương hạng được chưng cất công phu, chôn sâu dưới lòng đất mười năm mới lấy lên.
Quỷ Diện Lang Nha ngồi trên ghế vàng lót da báo gấm, xung quanh mỹ nhân hầu hạ, phía dưới thì ca vũ xênh sang, trông lão chẳng khác gì bậc thiên tử.
Thừa Ân ăn uống qua loa cho đỡ đói, trong lòng rối rắm như tơ vò, nửa đêm tan tiệc, Quỷ Diện Lang Nha dựa tay hai mỹ nhân chệnh choạng đi vào tả động. Lão cũng không quên dặn dò mà cũng là cảnh cáo chàng:
- Này tiểu tử, ngươi thích mỹ nhân nào cứ việc chọn, mấy đứa cũng được, nhưng chớ có đi vào hậu động, cũng đừng mong trốn thoát khỏi đây. Không có lệnh của lão phu thì không ai ra khỏi tử vong lâm được. Ngươi chớ dại dột mà làm mồi cho mấy con sói của lão phu.
Lão không nói Thừa Ân cũng biết rõ chàng khó lòng mà trốn khỏi Lang Nha động, trừ khi là có võ công cái thế hoặc có pháp thăng thiên động thổ.
Chàng thở dài, thất thểu tìm đường đi ngủ cho lại sức để còn lo tìm kế khác. Trước đó chẳng phải một phen khổ sở, lo xua đuổi đám mỹ nhân lăng loàn dâm đãng của Quỷ Diện Lang Nha cứ bám riết lấy chàng.
Quỷ Diện Lang Nha tuy dung mạo xấu xí, tính tình ác độc nhưng về bản lĩnh hưởng thụ thì hắn là bậc nhất trong thiên hạ. Lục Thừa Ân lần đầu tiên trong đời được nằm trên chăn nệm êm ái lại thoang thoảng hương thơm khiến chàng không sao ngủ được.
Trong tòa nhà Lang Nha động này ngày cũng như đêm đều sáng rực, thứ ánh sáng lung linh, mát lạnh của Ngọc Bích càng làm cho người không quen mất ngủ.
Giữa lúc chàng đang trằn trọc thì bỗng màn gấm vén lên, mộpt thiếu nữ cực lỳ xinh đẹp, mặt một thứ lụa mỏnh dính gần như nhìn thấu cả da thịt trèo lên giường của chàng.

Thừa Ân ngồi bật dậy lui vào góc giường hoảng hốt kêu lên:
- Cô nương... Cô nương làm gì thế?
Thiếu nữ nở nụ cười tươi như hoa nở, ánh mắt đung đưa tình tứ, giọng nàng ngọt như rót mật:
- Chàng ơi! Sao lại hoảng hốt như thế! Lang chủ sai nô tỳ đến hầu hạ chàng đây.
Thừa Ân từ nhỏ sống với dì nơi sơn lâm cùng có, cuộc sống ẩn cư khiến chàng không có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân, lại là thứ đàn bà dâm đãng khiến Thừa Ân hồn phi phách tán, tay chân luống ca luống cuống muốn tìm đường chạy trốn mà không được.
Người đẹp thấy chàng ngây thơ, trẻ con như thế thì càng thích thú. Nếu so với Quỷ Diện Lang Nha thì chàng trẻ trung hấp dẫn hơn nhiều. Nàng ta không thể kể gì liêm sỉ sấn tới cọ má vào mặt chàng.
Phụ nữ vốn có mùi hương cực kỳ quyến rũ, thiếu nữ này lại là một đại mỹ nhân khiến Thừa Ân phút chốc nhũn ra như con chi chi. Chàng chỉ còn biết rên lên:
- Tỷ tỷ ơi! XIn người hãy tha cho tôi...
- Chàng nói lạ, thiếp có phải là ăn thịt chàng đâu mà tha với không tha. Thôi để thiếp cởi áo cho chàng nhá.
Nàng ta miệng nói tay làm, Thừa Ân chỉ biết xua tay rối rít:
- Xin đừng... Xin đừng...
- Đã thế thì thiếp tự cởi áo cho thiếp vậy.
Đám thiếu nữ này đã được Quỷ Diện Lang Nha đào luyện nên các ngón nghề tình trường thuần phục chẳng thua gì các kỹ nữ lầu xanh. Nàng ta chỉ khẽ lắc vai một cái thì mảnh lụa khoát hờ trên người rớt xuống để lộ cả tấm thân ngà ngọc.
Thừa Ân huyết khí đảo lộn, hai mắt nhìn thân hình kiều diễm của mỹ nhân từ trên xuống dưới. Nàng ta đưa tay mơn trớn đôi gò bồng đảo có hai cái núm tròn tròn như bớt son, thân hình uốn éo hỏi:
- Chàng ơi! Chàng thấy thiếp có đẹp không?

Lục Thừa Ân giữa lúc sắp đầu hàng thì bỗng trong đầu chàng nghĩ đến mối hận thù mười tám năm chưa rửa, chàng hình dung hơn một trăm nhân mạng Lục gia phơi xương đồng nội, những mảnh xương trắng hếu, đầu sọ lăn lóc giống như cảnh trong tử vong lâm mà sáng nay chàng đã chứng kiến.
Lục Thừa Ân trong người mang dòng máu anh hùng của cha, lại được sự giáo dục chính thống của Ngọc Nữ Linh Sơn Diệp Tố Minh nên đối với lễ nghi Nho giáo Khổng Tử chi đạo chàng đã thuộc làu trong lòng. Vì lẽ đó mà giữa lúc muôn phần nguy an, sự cám dỗ sắc dục và cuộc sống đế vương của Quỷ Diện Lang Nha vẫn không lung lạc được chàng.
Lục Thừa Ân như người vừa tỉnh cơn mê, xuất hạn mồ hôi dầm dề. Chàng vụt đứng lên cất giọng trang nghiêm:
- Cô nương hãy mặc áo vào, tại hạ cần yên tĩnh nghỉ ngơi.
Thiếu nữ tuy là hạng gái dâm đãng, nhưng trước khí độ của Thừa Ân nên cũng có phần mắc cỡ. Nàng ta bẽn lẽn mặc áo vào rồi ngoan ngoãn rút êm. Thừa Ân lúc này mới thở phào một tiếng, thầm trách mình, tự nhủ từ nay về sau sẽ tu tâm dưỡng tánh, chuyên lòng lo việc báo thù rửa hận.
Sáng hôm sau, mới bảnh mắt Quỷ Diện Lang Nha đã tới tìm chàng. Lão nheo con mắt độc nhất nhìn Thừa Ân ranh mãnh:
- Hài tử! Đêm qua mưa gió thế nào? Mỹ nhân có phục vụ ngươi tận tình không?
Thừa Ân nghiêm mặt đáp:
- Tiền bối, từ nay không nên làm thế nữa. Tiểu Ngưu tuy quê mùa ngốc nghếch nhưng quyết không làm những chuyện thương thiên bại lý.
Quỷ Diện Lang Nha thâm tâm muốn đào luyện chàng thành một Lang Nha thứ hai.
Lão tưởng đâu đêm qua chàng đã sa vào lưới tình, không ngờ sự việc xảy ra ngoài dự đoán khiến lão ngẩn ngơ một lúc, rồi tức giận gầm lên:
- Tiểu quỷ! Lão phu không tin là không huấn luyện được ngươi.

Thừa Ân có phần chán ghét thủ đoạn của lão nên lạnh lùng đáp:
- Hừ! Ta cũng không tin đám mỹ nữ lăng loàn của ngươi khuất phục được ta.
- Được, để lão phu cho ngươi thấy chút thủ đoạn của Quỷ Diện Lang Nha ta.
Dứt lời, lão thét gọi một tên lang nô, lôi nàng mỹ nữ đêm qua ra rừng ném xác cho bầy sói ăn thịt. Thừa Ân kinh hãi gào lên nhưng không cách nào cứu được người con gái xấu số, phút chốc đã nghe gào thét kinh khủng của nàng ấy. Tiếng bầy sói tru lên man dại rồi tiếng người rên rỉ yếu dần cho đến khi tắt lịm. Lục Thừa Ân uất khí xung thiên nhưng không làm gì được, bất giác hai hàng lệ bi thương chảy dài trên má.
- Quỷ Diện Lang Nha! - Chàng trừng mắt nhìn lão già lang sói! - Ta mà luyện thành võ công sẽ đập chết ngươi ném xác cho bầy sói ăn thịt.
Không ngờ bị chàng mắng nhiếc như thế, lão lại lấy làm thích thú:
- Được lắm! Ít ra ngươi cũng có tâm tính như thế mới xứng đáng là học trò của Quỷ Diện Lang Nha ta. Lão phu muốn ngươi trở thành kẻ tham lam nhất, độc ác nhất, dâm đãng nhất trong thiên hạ.
Quả thật con người của Quỷ Diện Lang Nha vừa độc ác vừa quái dị không tưởng tượng được. Lão tập trung đám lang và bọn mỹ nữ lại ra lệnh cho chúng tìm bắt một thiếu nữ khác thế vào chỗ người xấu số. Lão còn tuyên bố một quyết định rùng rợn là hễ nàng nào không hầu được Tiểu Ngưu thì sẽ giống như số phận người con gái kia làm mồi cho sói dữ.
Sắp xếp xong xuôi đâu đó mọi việc Quỷ Diện Lang Nha lấy làm đắc ý nói:
- Bây giờ lão phu huấn luyện võ công cho ngươi.
Thừa Ân đã căm hận lão cực độ nên nói năng không còn kiêng nễ gì nữa:
- Điều kiện thứ hai của ta, ngươi chưa làm xong thì đừng có nói đến chuyện học võ vô ích.
- Hừ! Ngươi muốn lão phu đem võ công bí kíp của mình dâng cho người ta thì quả là chuyện điên rồ.
- Việc này ảnh hưởng đến lòi nói của ta và sinh mạng toàn gia Thanh Long tiêu cục ta không thể không làm được.
- Hừ! Lão phu mặc xác lời hứa của ngươi, đã là Lang Nha thì không có danh dự gì hết. Còn nhân mạng ở Thanh Long tiêu cục lại càng không liên quan đến lão phu.

Lục Thừa Ân biết mình hôm nay rơi vào tay lão ma đầu cùng hung cực ác vào bậc nhất thiên hạ, chàng chỉ còn biết kêu lên khổ mà không thể làm gì hon được.
Tuy nhiên, đối với việc võ công thì chàng nhất quyết không cho lão toại nguyện.
Cả buổi sáng đó, Quỷ Diện Lang Nha tức giận gào thét ỏm tỏi, thậm chí lão còn dùng thủ đoạn ác độc không chế đại huyệt, dùng Lang Nha thần công với thủ pháp phân thân thác cốt dã man tra tấn nhưng vẫn không khuất phục được chàng.
Quỷ Diện Lang Nha tâm tính ác độc như sói và cũng quái dị vô song. Mặc dù lão tức giận trước sự ngoan cố kiên cường của Thừa Ân nhưng mặt khác lão lại hài lòng, cho rằng mình đã tìm được một đồ đệ xứng đáng, tư chất hoàn toàn thích hợp cho việc đào tạo nên một Quỷ Diện Lang Nha thứ hai.
Cả ngày hôm đó không đuợc việc gì nhưng tối đến Quỷ Diện Lang Nha vẫn vui vẻ mở tiệc tùng ca vũ vang rền cả động. Khi đã chếnh choáng men rượu, lão thì thầm với Thừa Ân:
- Đêm nay lão phu có một bất ngờ lý thú dành cho ngươi.
Thừa Ân đối với những thủ đoạn tàn độc nham hiểm của lão đã có phần khiếp sợ.
Chàng anh dũng kiên cường không sợ lão ra tay với mình, nhưng nếu vì chàng mà mỗi đêm phải chết một mạng người thì chàng thật không thể chịu đựng nổi.
Thừa Ân về giường nằm nhưng trằn trọc hoài không sao ngủ được. Có lúc chàng định liều thân tìm đuờng trốn thoát, nhưng chàng cũng thừa biết với thân thủ hiện tại của chàng thì không thể thành công được.
Quả nhiên, nửa đêm Quỷ Diện Lang Nha bắt đầu giở trò. Lần này lão đích thân mang đến một thiếu nữ trẻ cực kỳ xinh đẹp, trên mình vẫn còn mặc một chiếc áo tân nương. Thì ra đám thuộc hạ của lão cũng tàn độc không kém gì chủ nhân. Sáng nay được lệnh, chúng đã vào thành lùng sục gái tơ, tình cờ bắt gặp một đám rước dâu, thấy tân nương xinh đẹp, chúng tiện tay cướp luôn kiệu hoa mang cô dâu về nạp cho chủ nhân. Quỷ Diện Lang Nha đẩy cô gái lên giường chàng cười với vẻ khoái trá:
- Tiểu hài tử! Lão phu vì quá cung mi nên có món mồi ngon cũng dành tặng cho mi. Đêm qua mi chê mỹ nhân của lão phu hoa tàn nhụy rữa, thì nàng này là gái tơ mới lớn, chắc mi không chê nữa chứ?
Lục Thừa Ân tức giận tràn hông nhưng không thể làm gì được chỉ biết giương mắt đứng nhìn. Quỷ Diện Lang Nha đoán biết tâm lý của chàng nên lão xảo quyệt nói:
- Chắc hài tử ngươi không muốn lão phu lại đem món mồi thơm này quăng cho sói ăn thịt chứ.

Dứt lời, lão phất tay giải huyệt cho thiếu nữ tội nghiệp, ngửa cổ cười to đầy vẻ đắc ý. Lão đã đi xa nhưng vẫn dùng nội công thượng thừa truyền vọng đến tai chàng:
- Hài tử ngoan, hãy nếm mùi đời cho biết, lão phu chẳng xúi dại ngươi đâu.
Lúc này trong căn phòng đá dùng làm chỗ ngủ tráng lệ chỉ còn lại hai người. Thừa Ân đưa mắt nhìn thiếu nữ thì chợt giật mình trước nhan sắc yêu kiều diễm lệ của nàng.
Nàng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mày thanh mắt sáng, môi đỏ như son, da trắng mịn như tuyết. Đôi mắt hồ thu đen láy, to tròn như hạt nhãn của nàng mở to nhìn Thừa Ân vừa có vẻ sợ hãi, oán hờn, lại có vẻ uất hận phiền muộn... Chao ôi! Đôi mắt của nàng tựa như một kỳ quan của thế giới, có vẻ đẹp tráng lệ huy hoàng, lại vừa có chút gì đó thâm u huyền bí. Quả là một đôi mắt tuyệt thế vô song.
Thừa Ân ngẩn ngơ nhìn nàng một lúc thì giật mình, có phần ngượng ngùng vì thái độ vô lễ vừa rồi. Chàng lúng túng nói:
- Xin cô nương tha lỗi cho tại hạ vừa rồi vô phép.
Thiếu nữ ngẩn ngơ một chút rồi chợt cười gằn:
- Ngươi đừng đóng kịch trước mặt ta vô ích. Bổn cô nương trước sau gì cũng chết, ta thà chết chứ nhất định không để cho ngươi làm nhục.
Thiếu nữ tuy còn nhỏ nhưng khí độ của nàng làm cho Thừa Ân phải bội phục. Lại thêm giọng nàng dù trong lúc tức giận cũng thanh tao trong sáng như tiếng họa mi khiến cho Thừa Ân không khỏi rung động cõi lòng.
Chàng mỉm cười nói:
- Cô nương xin đừng hiểu lầm tại hạ.
- Hừ! Hạng người như ngươi cho dù có tỏ vẻ thanh cao cũng không lừa được bổn nương đâu.
Thừa Ân thấy nàng quá kiên cường thì lấy làm thích thú, trong lòng muốn thử nàng một chút:
- Cô nương đã rơi vào tay ta sao còn ngang tàng lắm thế.

Nàng hất mặt lên nhìn Thừa Ân, có một chút ngang bướng, ngây thơ trong giọng nói của nàng:
- Cùng lắm là chết, bổn cô nương có gì phải sợ. Ngươi đừng có hòng làm nhục ta.
Thừa Ân vì sợ đám thuộc hạ của Quỷ Diện Lang Nha đứng bên ngoài rình nghe nên chàng rảo bước ra xem thử. Không thấy ai chàng mới yên tâm trở vào. Mỗi lần chàng bước lại gần thiếu nữ để đi ngang qua nàng thì nàng lùi lại một chút thủ thế trông rất buồn cười.
Thừa Ân lại buông một câu dọa dẫm:
- Cô nương không biết một khi đã rơi vào tay võ lâm cao thủ thì dù có muốn chết cũng không chết được sao.
- Ngươi đừng dọa ta.
- Tại hạ dọa cô nương làm gì.
- Đã thế ta cắn lưỡi chết trước cho xem.
Thừa Ân nghe nàng nói vậy thì hốt hoảng kêu lên:
- Ấy... Ấy! Cô nương đừng làm thế... có chuyện gì chúng ta từ từ bàn bạc sau.
Thừa Ân đâu biết thiếu nữ này tuy còn nhỏ nhưng cực kỳ thông minh tinh tế. Qua mấy câu trò chuyện nàng đã ngờ ngợ nghi ngờ tư cách của Thừa Ân có gì khó hiểu nên vừa rồi giở một chút thủ đoạn dọa dẫm Thừa Ân.
Nàng lại chau mày nhăn mặt nói:
- Ta với ngươi có gì mà bàn bạc.
- Cô nương nếu không muốn chết thì phải nghe lời tại hạ.
Thừa Ân thấy nàng chẳng những cực kỳ xinh đẹp mà còn có phong độ khác phàm, trước cảnh nguy hiểm mà vẫn không hề tỏ vẻ khiếp nhược thì trong lòng chàng đã cảm phục, yêu quý nàng hết mực rồi.
Không ngờ thiếu nữ nghe đến cái chết thì mặt hoa sa sầm, lạnh lùng nói:
- Ta trước sau gì cũng chế, muốn hay không cũng thế mà thôi.
Nàng nói như thế là còn có tâm sự khác nữa, nhưng Thừa Ân đâu hiểu được, chàng cứ đinh ninh nàng vì hoàn cảnh này mà tỏ vẻ bi quan như thế.

Thấy nàng quá tội nghiệp nên thôi chàng không đùa nữa:
- Để tại hạ nói cho nàng biết, chính tại hạ cũng bị Quỷ Diện Lang Nha bắt vào đây. Hắn là tên đại ma đầu cùng hung cực ác, giết người trong nháy mắt, cho nên nếu muốn giữ mạng, ta không thể chọc giận hắn được.
- Hừ! Ngươi đừng hòng lừa gạt ta. Nếu ngươi không phải là quý tử hoặc đồ đệ yêu của hắn thì sao hắn lại đem... đem...
Nói đến đây, nàng gượng đỏ mặt, vì thế mà dung mạo nàng lại càng thêm xinh đẹp. Thừa Ân cố định tâm không dám nhìn nàng nữa, bởi vì trong khung cảnh này rất dễ khiến người ta ngã lòng.
- Cô nương nói đúng lắm, Quỷ Diện Lang Nha chính là muốn bắt tại hạ làm đồ đệ của hắn.
- Ngươi càng nói ta càng cảm thấy hồ đồ khó hiểu.
Thừa Ân bèn sơ lược tóm tắt kể lại câu chuyện của mình cho nàng nghe. Nàng vốn thông minh tinh tế, qua đôi mắt nhìn người đã tin Thừa Ân đến mười phần, nhưng vẫn giả vờ:
- Ngươi chịu làm đồ đệ Quỷ Diện Lang Nha gì đó vừa được học võ công cái thế, mỹ nữ hầu hạ, cuộc sống đế vương thì cớ sao lại từ chối?
Thừa Ân thấy nàng có chút khinh thường mình thì lạnh nhạt đáp:
- Đó là việc của tại hạ, cô nương không cần biết tới. Có điều nàng muốn toàn mạng thì phải nghe lời ta.
- Ta lại thích chết hơn. Nếu ta là ngươi thì thà chết chứ không chịu để cho ma đầu làm nhục.
Thừa Ân nghe xong mấy câu nói đó thì giật mình ngẩn ngơ nhìn nàng. Chàng thật không ngờ trên đời này lại có người con gái can đảm phi thường, xem cái chết nhẹ tợ lông hồng như nàng. Cũng vì thế mà chàng cảm thấy nóng mặt, máu nóng tuổi trẻ dồn lên huyết quản. Chàng nghĩ tới huyết thù gia hận, đôi mắt chợt ánh lên tia sáng rợn người, cất giọng lạnh lùng:
- Tại hạ còn sứ mạng trọng đại, lúc này chưa thể chết được.
Thiếu nữ chớp mắt hỏi:
- Ngươi có sứ mạng gì?
- Điều đó thì cô nương không cần phải biết.
- Ngươi...
Thiếu nữ tức giận đỏ mặt, mím môi trừng mắt nhìn chàng chứ không nói gì thêm.

Thừa Ân nói mà không thèm nhìn nàng:
- Đêm rồi, Quỷ Diện Lang Nha đưa đến đây một cô gái, vì bị tại hạ từ chối nên sáng ra lão đã ném nàng cho bầy chó sói ăn thịt. Cô nương chắc không muốn mình bị sói xé xác chứ?
Thiếu nữ lúc bị bắt vào đây đã nhìn thấy bầy chó sói hung tợn của Quỷ Diện Lang Nha. Tuy nàng không sợ chết thật nhưng đối với một cô gái mà nói, chỉ nghĩ đến cảnh bầy sói hung dữ xông vào mình thì cho dù nàng có can trường cứng cỏi đến mấy cũng phải sợ xanh mặt.
Nàng muốn xuống nước nói với Thừa Ân vài lời, nhưng thấy chàng chấp tay sau lưng, lạnh lùng quay đi không thèm nhìn mình nữa thì bất giác tủi thân sa hai hàng lệ.
Nàng lại nghĩ đến thân phận tủi nhục của mình thì không kềm lòng được nữa bật khóc thành tiếng. Thừa Ân nghe tiếng khóc giật mình quay lại, bỗng nghe tim mình đập mạnh một cách kỳ lạ.
Từ xưa đến nay, anh hùng vốn không qua ải mỹ nhân. Đến như bậc đế vương như Đường Minh Hoàng còn mất nước vì tay Dương Qúy Phi, hay như Sở Bá Vương Hạng Võ một đời vô địch cũng vì nàng Ngu Cơ mà bỏ mạng thì huống chi là chàng trai mười tám tuổi như Thừa Ân tránh sau khỏi động lòng trước mỹ nhân.
Thừa Ân nhẹ nhàng nói một câu an ủi:
- Cô nương đừng khóc nữa, tại hạ đã có cách giúp cô nương.
Nàng thút thít nói:
- Tôi... không muốn bị chó sói xé xác. Chết như thế xấu lắm.
Thừa Ân suýt bật cười. Đến chết mà còn nghĩ đến chuyện xấu đẹp thì chắc chỉ có nàng là người duy nhất trên thế gian này. Chàng lắc đầu nói:
- Đã thế thì cô nương phải nghe lời tại hạ.
- Ngươi... có cách gì?
Lúc này nàng đã xuống nước nên trông nàng nhu mì, yếu đuối lại càng xinh đẹp hơn nữa. Thừa Ân vì nhan sắc diễm lệ của nàng mà nhiều lần phải khốn đốn cúi gầm mặt nhìn xuống đất.
Chàng cố định tâm trấn tĩnh tinh thần, nói:
- Cách thì đã có, chỉ vì...

Thấy chàng nhập ngừng nàng giục:
- Vì sao? Ngươi mau nói đi.
- Cô nương... cô nương phải đóng giả với tại hạ...
Thiếu nữ nghe nói đến đó thì đã hiểu chuyện, bất giác mặt nàng đỏ rần cả lên.
Hai người một nam một nữ đều còn trẻ tuổi, lại thanh kỳ tuấn tú hiếm có trong thiên hạ, ngày hôm nay rơi vào hoàn cảnh oái oăm khiến tâm hồn họ lâng lâng một cảm giác rất kỳ lạ.
Thiếu nữ mãi một lúc mới nói được:
- Không... không còn cách nào... khả dĩ hơn sao?
- Tại hạ cũng không biết làm sao nữa.
Thiếu nữ ức lòng quá, bất giác lại rơi lệ:
- Nếu thế thì... ta... ta thà bị sói xé xác còn hơn.
Thừa Ân cũng quá đau lòng mà thở dài. Đợi nàng khóc một lúc, chàng mới nói:
- Tại hạ cũng biết là sỉ nhục cho cô nương lắm. Nhưng chỉ cần chúng ta tấm lòng thanh tao trong sáng, hành động quang minh có trời đất chứng giám là được rồi. Cô nương, ngộ biến phải tùng quyền, chỉ cần giữ được sinh mạng sau này sẽ báo thù.
- Tôi phận gái yếu đuối, thân mình giữ còn chưa xong nói gì đến chuyện báo thù.
- Tại hạ xin thề một ngày gần đây sẽ thay mặt cô nương, vì sinh linh thiên hạ mà san bằng tòa Lang Nha quỷ động này.
Lúc nói câu đó, Thừa Ân toát lên khí độ hiên ngang lẫm liệt của các bậc anh hùng khiến thiếu nữ bất giác nghe trái tim mình đập liên hồi. Đêm đó, chàng nhường nàng ngủ trên giường, còn mình đem chăn xuống sàn lót nằm. Đôi nam thanh nữ tú ấy trải qua một đêm trằn trọc, gần nhau trong gang tấc nhưng vẫn giữ được gia nghiêm lễ giáo thật là điều hiếm có trên đời.
O0o
Sáng ngày Thừa Ân và thiếu nữ xinh đẹp giả tuồng như thẹn thùng e lệ, lại tỏ ra tâm đầu ý hợp khiến Quỷ Diện Lang Nha thích chí cười vang cả thạch động. Đám mỹ nữ thì nguýt háy ghen tỵ với nàng, tỏ vẻ oán ghét Thừa Ân ra mặt.

Quỷ Diện Lang Nha vỗ vai chàng bảo:
- Hảo hài tử! Ngươi chịu nghe lời lão gia thì sẽ được sung suớng suốt đời. Nay ta tặng luôn người đẹp cho ngươi đấy. Chùng nào chán chê thì lão gia lại sai người đi tìm cho ngươi đứa khác.
Thừa Ân ậm ừ cho qua chuyện. Quỷ Diện Lang Nha lại dịu dàng dỗ ngọt:
- Bây giờ hài tử ngoan ngoãn theo gia gia luyện tập võ công nhé!
Thừa Ân nghiêm mặt đáp:
- Chừng nào tiền bối đưa vãn bối đến Chính Nghĩa bang thực hiện lời hứa, vãn bối mới chấp nhận cùng người luyện võ.
Quỷ Diện Lang Nha cau mày bực bội nói:
- Ngươi việc gì phải bận tâm đến chuyện vô ích đó lắm thế?
- Vãn bối một lời đã hứa thì không thể làm sai được.
Quỷ Diện Lang Nha sạm mặt lại, con mắt độc nhất lộ ra tia sát khí:
- Bây giờ nếu lão phu đập chết mi thì sao?
- Vãn bối mà có nửa lời van xin thì chẳng phải anh hùng.
- Được lắm...!
Quỷ Diện Lang Nha cất chưởng nhằm đầu Thừa Ân bổ xuống. Thật sự lão đã nổi sát khí nhưng không hiểu sao nữa chừng lão hạ tay, trợn mắt hậm hực nhìn chàng những muốn ăn tươi nuốt sống.

HOMECHAT
1 | 1 | 106
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com