watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:05:1629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Bách Cầm Sơn Chũ - Âu Thiên Phúc - Hồi 1-10 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Bách Cầm Sơn Chũ - Âu Thiên Phúc - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 18
Hồi 7b

Thừa Ân tỏ vẻ không tin, người đó liền mỉm cười nói:
- Phải chăng Diệp Tố Minh muốn cháu lên đỉnh Linh Sơn truy tầm bí kíp Lục gia luyện thành võ công trả thù cho song thân?
Thừa Ân hai mắt nhìn lom lom người mặc Thanh bào tự xưng là Thanh Y Sát Sứ một lúc rồi thở dài:
- Đại thúc chuyện gì cũng biết, khẳng định là người rất thân thiết với họ Lục. Sao người không cho cháu biết, còn giấu cháu làm gì?
- Không phái ta cố ý giấu cháu, mà hiện giờ nói ra không có lợi. Ta khuyên cháu đừng tới Chính Nghĩa bang nữa.
Thừa Ân nhớ tới Đoạn Trần sư thái, trước đây bà cũng từng khuyên chàng đừng tới Chính Nghĩa bang. Trong chuyện này tất phải có lý do. Chàng thắc mắc hỏi:
- Vì sao cháu không thể tới Chính Nghĩa bang?
- Vì thân thế cháu đã bại lộ.
Thừa Ân khẽ giật mình:
- Nói như vậy, Chính Nghĩa bang chủ cũng là kẻ thù của Lục gia? (Chính Nghĩa bang chủ là em kết nghĩa của Lục Thừa Phong nhưng điều này Diệp Tố Minh chưa bao giờ nói cho Lục Thừa Ân biết).
Thanh Y Sát Sứ đáp:
- Cháu chỉ cần biết hiện nay thân thế của cháu đã bại lộ, không chỉ có Quỷ Diện Lang Nha, Ám Sát hội chủ mà còn rất nhiều kẻ khác muốn giết cháu, bởi vì năm xưa cha cháu mang trọng trách Minh chủ đã có rất nhiều ân oán với giới giang hồ hắc đạo.
Thừa Ân nghe tới đó thì thở dài buồn:
- Nếu thế thì cháu làm sao báo mối gia thù đại hận này đây?
- Đại thúc sẽ an bài cháu đến một nơi an toàn, công việc truy tìm thần công bí kíp cứ để đại thúc lo, chừng nào tìm được sẽ mang đến cho cháu.
Thừa Ân trong lòng buồn bã cúi mặt làm thinh. Người mặc áo Thanh bào thấy thế khẽ vỗ vai chàng an ủi:
- Điệt nhi! Đại trượng phu trả thù mười năm chưa muộn, cháu không nên thất lòng nản chí.
Thừa Ân rơi nước mắt nói:
- Di nương của cháu đã cắn răng chịu đựng mười tám năm rồi.
Người mặc áo xanh toàn thân rung động, giọng nói chứa đầy cảm xúc:
- Mười tám năm, thời gian tuy rất dài nhưng chừng nào còn hơi thở tất còn có thể báo thù:
Hai người nói tới đó bỗng phía Tây khu rừng cách chừng năm dặm có viên pháo xanh bay lên. Người mặc áo xanh nói nhanh:
- Đó là ám hiệu của Chính Nghĩa bang, ta phải đi đây. Đêm mai, vào lúc canh ba gặp tại Pháp Lý đình, đại thúc sẽ bố trí chỗ ở an toàn cho cháu.

Thanh Y Sát Sứ đưa mắt nhìn Thừa Ân một lần nữa rồi nhún mình đi mất dạng.
Còn lại một mình, Thừa Ân ngẩn ngơ suy nghĩ cố đoán xem Thanh Y Sát Sứ, có liên quan gì đến họ Lục nhà chàng nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Dầu sao cũng có một điều an ủi là chàng ít nhất đã có một người thân trên con đường tầm thù đầy chông gai trắc trở này.
Đối với sự việc Ám Sát hội chủ sử dụng “Quy Nguyên Thần Công” lại là một câu hỏi khó mà giải đáp. Phải chàng hắn đã tìm được võ công bí kíp trên núi Linh Sơn?
Nghĩ tới đây, Thừa Ân thở dài buồn bã, trong lòng thất vọng không ít. Chàng cảm thấy đói bụng định giở lương khô ra ăn thì vừa hay gói lương khô không biết đã rơi mất từ lúc nào. Cái hẹn với Thanh Y Sát Sứ còn một ngày một đêm nữa, Thập Lý đình lại cách trấn Hương Yên không xa, nên Thừa Ân quyết định vào thành Hương Yên ăn một bữa cơm tươi rồi sẵn mua một ít lương khô để dành.
Quyết định như vậy rồi Thừa Ân rời khu rừng tìm đường cái quan đi vào thành Hương Yên. Từ lúc xuống núi, chàng ít khi chường mặt ra chỗ phố chợ đông đúc, nay đi trên đường núi nhìn xe đi qua lại, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ đôi chút.
Chàng đang thong thả bước đi bỗng thấy đám khách bộ hành phía trước chạy nháo nhào, quang gánh hành lý vứt bừa bãi giữa đường, mặt mày hớt hơ hớt hải ra vẻ kinh sợ tột cùng.
Thừa Ân lấy làm ngạc nhiên liền chặn một gã trai lại hỏi:
- Huynh đài, có chuyện gì thế?
Gã trai nọ mặt mày xanh mét nói không ra nói:
- Chó sói... chó sói đến! Ngươi còn không chạy mau.
Nói xong, gã vùng thoát khỏi tay Thừa Ân, cắm đầu chạy thẳng. Thừa Ân vốn đã có lòng kiêng kỵ hai tiếng chó sói, vừa nghe gã trai nọ nói như thế cũng có ý sợ.
Sói hoang lẽ nào ban ngày ban mặt lại dám xuất hiện giữa chốn thị thành thế này, chàng còn đang suy tính lưỡng lự thì phía trước đã xuất hiện mấy cái bóng trắng nhanh như chớp phóng về phía chàng, nhìn lại thì thấy hai con bạch lang cao lớn dị thường, đích thị là Huyền Môn Trấn Võ Nhị Tướng của Quỷ Diện Lang Nha, theo sau là hai tên Lang nô mặc áo lông sói trắng, tay cầm roi gân trâu thong thả đi tới.
Thừa Ân trong lòng kêu khổ nhưng đã hết đường né tránh, đành đứng nguyên một chỗ chờ xem sự việc sẽ ra sao.
Hai tên Lang nô nhìn thấy chàng thì vui mừng hớn hở cất tiếng cười khoái trá:
- Ha.. ha... Không ngờ tiểu quỷ ngươi lại tự đem mình tới nạp, bọn ta ngày hôm nay đã gặp may rồi.
Thừa Ân biết bọn Lang nô này độc ác không kém gì chủ nên trong lòng rất căm ghét, lạnh lùng hỏi:
- Các ngươi muốn gì đây?
Một tên lên tiếng:
- Tiểu tử ngốc, mau theo bọn ta về Lang Nha động đi thôi.
- Hừ! Thiếu gia sao lại phải đi theo các ngươi?
- Ngươi không đi cũng không được.
- Các ngươi làm gì được thiếu gia.
- Ngươi cũng phách lối quá đấy. Thôi được cho ngươi nếm mùi lợi hại của Huyền Môn Trấn Võ Tướng.
Dứt lời, gã vung chiếc roi gân trâu quất đét một cái. Hai con bạch lang nãy giờ giương cặp mát đỏ lòm như lửa nhìn Thừa Ân chờ lệnh chủ. Lập tức chúng chồm lên nhảy xổ vào chàng khí thế cực kỳ hung hãn.

Thừa Ân sức khoẻ có thừa, đối với loài cọp beo, sư tử còn không sợ thì huống chi hai con chó sói. Chàng bình tĩnh đợi chúng nhảy tới gần liền cúi người xuống tránh bốn cái vuốt sắt, đồng thời song thủ vung lên đấm hai quả thôi sơn vào hai cái ức trắng hếu.
Tuy nhiên, đôi bạch lang này không phải loài chó sói thường, chúng là thần vật của đại ma đầu, đã được huấn luyện tỉ mỉ nên thân thủ của chúng có thể sánh với một tay cao thủ võ lâm.
Chúng thấy song thủ của Thừa Ân đánh tới thân hình đang lơ lửng trên không vậy mà hai chân trước rút về chộp nhanh vào tay chàng. Thừa Ân có nằm mơ cũng không ngờ hai con bạch lang này lại lợi hại đến thế. Nháy mắt tay chàng đã bị chộp trúng, xoẹt một tiếng tay áo bên hữu chàng rách toạc năm cái vuốt sắt như gươm bấu vào da thịt chàng đau thấu xương. Tay bên hữu nhờ có đeo thiết thủ nên không bị phạm đến da thịt.
Thừa Ân vừa đau vừa giận gầm lên một tiếng, vung chân tung một cước vào đầu con sói bên tả. Cú đá này uy mạnh vô song nhưng tầm thường chậm chạp nên con chó sói dễ dàng né tránh.
Con sói kia thừa thế nhảy lên lưng chàng bấu mười cái vuốt sắc ngập sâu vào da thịt, Thừa Ân đau quá kêu rú lên, máu từ mấy vết thương chảy ra như suối.
Hai tên Lang nô huýt sáo gọi cặp chó sói về rồi đưa mắt nhìn Thừa Ân, cười khoái trá:
- Ngươi đã biết sự lợi hại của Huyền Môn Trấn Võ Nhị Tướng chưa? Khôn hồn thì hãy ngoan ngoãn theo bọn ta về Lang Nha động chịu tội với Lang chủ.
Thừa Ân hai mắt đỏ ngầu, gầm lên:
- Hôm nay nếu thiếu gia không giết được hai con chó sói này thì thề không người.
Dứt lời, chàng nén đau xô tới, hai con chó sói cũng nhảy xổ vào chụp lấy chàng, thân thủ của chúng mau lẹ vô cùng.
Vừa lúc đó bỗng có tiếng thét lanh lảnh:
- Súc sinh vô lễ!
Chỉ thấy hai ánh chớp bạc loé sáng lập tức cặp chó sói hung tợn tru lên một tiếng đau đớn ngã ngửa xuống đất giãy giụa mấy cái thì nằm chết thẳng cẳng.
Hai tên Lang nô mặt mày thất sắc, nhìn lại thì thấy Huyền Môn Trấn Võ Nhị Tướng mỗi con lãnh một ngọn phi đao ngay giữa yết hầu đã tắt thở rồi. Chúng đưa mắt nhìn nhân vật vừa xuất hiện vừa sợ vừa giận, ú ớ chẳng nói được tiếng nào.
Người đó là một thư sinh tuổi chừng mười sáu, mười bảy, ăn mặc cực kỳ phong lưu tuấn nhã. Hắn thủng thẳng bước tới, đôi môi đỏ chót như son điểm một nụ cười tươi tắn, giọng nói trong trẻo thanh tao hướng về phía Thừa Ân:
- Huynh đài thương thế có nặng không?
Thừa Ân thấy chàng trai lạ mặt ra tay giúp mình, lại còn tỏ vẻ quan tâm nên cảm động vái tạ:
- Đa tạ huynh đài tương trợ, một chút thương thế có thấm tháp gì.

Hai tên Lang nô thấy cặp sói cưng đã chết thì biết phen này thế nào cũng bị Lang chủ lấy mạng, nên chúng vừa sợ vừa giận, thét lên:
- Tên tiểu quỷ kia! Mi có biết Huyền Môn Trấn Võ Nhị Tướng của ai không mà dám làm càn như thế?
Thiếu niên tuấn tú nọ không thèm để ý đến hai tên Lang nô, thản nhiên nhìn Thừa Ân, cất giọng trong trẻo:
- Tiểu đệ có thuốc trị thương gia truyền rất công hiệu, huynh đài trong uống ngoài thoa sẽ khỏi ngay tức khắc.
Nói xong, hắn móc trong người ra một lọ thuốc nước màu trong đục như sữa trao cho Thừa Ân.
Thừa Ân tuy ngoài miệng nói cứng nhưng mấy vết thương vuốt sói đau nhức vô cùng. Chàng cảm động nhận lọ thuốc, mở nắp ra thì nghe hương thơm sực nức xông lên tận mũi, uống vào mùi vị ngọt lịm, thơm tho vô cùng.
Lập tức các vết thương hết đau nhức, quả nhiên là một loại thuốc quý.
Trong khi Thừa Ân thoa thuốc, gã thiếu niên nọ quay lại nhìn hai tên Lang nô, cười nhạt:
- Cái gì mà Huyền Môn Trấn Võ Nhị Tướng? Chúng chẳng qua chỉ là hai sói thành tinh. Bổn thiếu gia đã lấy mạng chúng rồi, hai ngươi làm gì được ta nào?
- Bọn ta bắt ngươi về cho Lang chủ trị tội.
- Hai ngươi nếu không sợ phi đao của thiếu gia thì cứ tiến lên!
Hai tên Lang nô đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên chúng kiêng dè tài phóng phi đao của đối phương. Cặp chó sói của chúng lanh lẹ là thế mà vừa rồi chết trong nháy mắt, tài phi đao của gã thiếu niên nọ quả nhiên không thể xem thường.
Tuy nhiên chúng lần này để chết cặp sói yêu quý của Quỷ Diện Lang Nha, nếu không bắt được hung thủ trở về tay không thì cũng cầm chắc cái chết. Bọn chúng liều mạng xông lên, song thủ đặt trước ngực đề phòng ám toán.
Gã thiếu niên nhếch môi cười khẩy:
- Hai ngươi muốn chết?
Cùng với lời nói, đôi tay gã vung lên. Hai tên Lang nô vì đã sợ thủ pháp ném phi đao của đối phương nên vội vàng múa tít song chưởng gạt đỡ lung tung, trông cứ như hai con rối.
Gã thiếu niên thấy vậy thì thích chí vỗ tay cười to. Hai tên Lang nô biết mình mắc lỡm nên tức giận xanh cả mặt. Chúng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt bước tới vung chưởng bổ xuống đầu gã thiếu niên nọ.
- Coi chừng bổn thiếu gia phóng phi đao vào mặt các ngươi đấy!
Gã thiếu niên miệng nói, tay vung lên làm ra vẻ như vừa phóng phì đao thật.
Hai tên Lang nô sợ quá vội thâu chưởng về ngồi thụp xuống, gã thiếu niên lại vỗ tay cười ngất.
Thừa Ân đứng bên ngoài thấy thủ đoạn hài hước của hắn cũng không nhịn được cười. Gã thiếu niên đưa mắt nháy chàng, ra vẻ đắc ý lắm. Đuôi mắt của hắn dài ngoằng, đáy mắt sâu thẳm, đen láy vô cùng xinh đẹp.
Hai tên Lang nô nhiều lần bị sỉ nhục hoá giận, gầm lên:
- Bọn ta lấy mạng ngươi!

Thân hình chúng cất lên nhảy xổ vào gã thiếu niên, tư thế hung dữ chẳng kém gì chó sói. Chỉ nghe gã thiếu niên nọ cười nhạt:
- Lần này bổn thiếu gia phóng phi đao vào tim của các ngươi đấy.
Miệng nói nhưng thân hình gã vẫn đứng im không động đậy. Hai tên Lang nô tưởng đâu đối phường lại hù doạ, phần vì chúng đã nổi điên lên nên chỉ muốn lấy mạng gã nọ cho bằng được. Chúng vẫn giữ nguyên tư thế tấn công, bốn bàn tay vươn ra nhằm tim, mắt, bụng của đối phương chụp tới.
Thừa Ân đứng bên ngoài trố mắt nhìn vào chỉ thấy tả thủ gã thiếu niên nọ khẽ động đậy lập tức bay ra hai vật sáng bạc lao vút đi như điện xẹt, liền sau đó vang lên hai tiếng rú kinh hãi, thân hình hai tên Lang nô ngã vật xuống chết liền tức khắc. Quả nhiên trên ngực chúng, ngay giữa tim đã cắm ngập hai ngọn phi đao màu sáng bạc lấp lánh.
Gã thiếu niên sau khi giết người, thản nhiên bước tới rút mấy ngọn phi đao chùi sạch máu rồi cho vào ống tay áo.
Xong đâu đấy, hắn quay lại thấy Thừa Ân trố mắt nhìn mình, liền hỏi:
- Huynh đài thấy tiểu đệ giết người phải chặng không vui lòng?
Thừa Ân thoáng giật mình thấy gã này quá thông minh, chỉ nhìn thoáng qua đã đọc thấu tâm cơ của chàng.
Trong lúc chàng còn ấp úng chưa biết trả lời thế nào thì gã thiếu niên đã liến thoắng nói:
- Đám thủ hạ của Quỷ Diện Lang Nha này thường ngày ức hiếp dân lành, bắt cóc gái tơ, tội ác chồng chất, tiểu đệ không trừ khử chúng mới là có tội với bá tánh.
Thừa Ân thấy gã ra tay tuy tàn bạo nhưng cũng có lòng chính nghĩa nên vui vẻ nói:
Huynh dài nói đúng lắm, tiểu đệ quả thật không sao bằng được.
Chàng trả lọ thuốc, lúc gã đưa tay ra nhận thì chàng nhìn thấy bàn tay gã nhỏ nhắn, trắng trẻo như tay con gái. Đôi bàn tay ấy thật không sao ngờ được lại có tài phóng phi đạo quỷ khốc thần sầu đến thế.
- Đa tạ huynh đài đã cho thuốc trị thương.
Gã nọ khoát tay ra vẻ khảng khái:
- Chỉ là chuyện nhỏ, huynh đài chớ bận tâm.
Nói rồi, gã đưa mắt nhìn hai cái xác chết:
- Chúng ta nên đi khỏi chỗ này thì hơn.
Thừa Ân mới từ trong rừng ló mặt ra chỗ thị tứ đã gặp chuyện không hay nên trong lòng phân vân không muốn đi nữa. Không ngờ gã thiếu nên nọ như có nhãn thần, một lần nữa đọc thấu tầm sự của Thừa Ân.
- Huynh đài chớ sợ, đã có tiểu đệ đây. Trừ khi đích thân Quỷ Diện Lang Nha tới, đệ không dám nói chứ bằng vào bọn Lang nô này thì dù chúng có kéo đến mười tên đệ cũng chấp.
Thừa Ân thấy gã nọ còn nhỏ tuổi hơn mình mà phong độ hiên ngang khiến lòng tự ái nổi dậy, liền cất tiếng cười sảng khoái nói:
- Tiểu đệ lẽ nào lại đi sợ bọn nô tài lang cẩu này. Thôi được, để đền ơn tri ngộ, tiểu đệ đầy xin mời huynh đài chén rượu nhạt.  

- Hay lắm! Chúng ta đi thôi!
Gã thiếu niên nói rồi, nhanh nhảu rảo bước đi trước. Thừa Ân thấy chân gã bước thoăn thoắt, tà áo phấp phới, cốt cách cực kỳ thanh nhã, tiêu dao thì đem lòng cảm mến, hắn vội vàng đuổi theo.
Hai người vàothành Hương Yên chọn ngôi tửu lâu sang trọng, to nhất có tấm biển đề là Sư Tử lầu. Vào đời nhà Tống, có người anh hùng Lương Sơn bạc là Võ Tòng y trả thù cho anh là Võ Đại Lang đã ở trên lầu Sư Tử đập Chết Tây Môn Khánh, điển tích đó vần còn lưu truyền đến hôm nay. Ngôi tửu lầu này chính là lấy tên trong điển tích đó mà dặt tên cho bản hiệu của mình.
Hai người một trước một sau đi thẳng lên lầu. Một số thực khách đưa mắt nhìn họ ra vẻ chú ý. Chẳng là thiếu niên nọ hình dáng mảnh mai, phong lưu, anh tuấn, trang phục lại cực kỳ sang trọng. Còn Thừa Ân thì ngược lại, ăn mặc giản dị, thân hình cao lớn vạm vỡ, thật khác nhau một trời một vực.
Hơn nữa, Thừa Ân một ống tay áo rách toạc vẫn còn vết máu, bàn tay kia lại mang thiết thủ khiến người ta phải để ý. Trong lúc Thừa Ân cảm thấy áy náy vì những cặp mắt tò mò, thì gã thiếu niên cứ thản nhiên đến ngồi bàn, lớn tiếng gọi tiểu nhị.
Tên hầu bàn vội vàng chạy tới xun xoe hỏi:
- Chẳng hay nhị vị khách quan dùng gì?
Gã thiếu niên chẳng cần nhìn thực đơn gọi vanh vách một lúc năm sáu món ăn, món nào cũng sang trọng đắt tiền.
Sau cùng, hắn gọi một bình Mai Quế Lộ thượng hạng rồi hối tiểu nhị đi làm gấp.
Gã gọi món ăn xong rồi mới quay lại nhìn Thừa Ân, cười hỏi:
- Tiểu đệ chọn mấy món đó, huynh đài có vừa vừa ý không?
Thừa Ân thật tình đáp:
- Tiểu đệ quê mùa sơn dã, về ẩm thực không rành mấy, huynh đài cứ làm chủ là được!
- Huynh đài quá khiêm tốn rồi.
Thừa Ân cười gượng đáp:
- Tiểu đệ tình thật chứ không phải khiêm tốn gì đâu. Gã thiếu niên phẩy tay, cất tiếng cười giòn tan rồi nói:
- Thôi đi, chúng ta hai người nãy giờ khách sáo quá. Theo tiểu đệ nhận xét thì huynh đài ít nhất phải lớn hơn tiểu đệ vài tuổi. Chẳng hay huynh đài quý tánh đại danh là gì?
Thừa Ân cũng mỉm cười đáp:
- Đệ tên là Tiểu Ngưu, năm nay mười tám.
Chàng vừa nói xong thì gã thiếu niên vội nghiêm sắc mặt tỏ vẻ không vui.
- Huynh đài không thật lòng, phai chăng khí dẻ tiểu đệ không xứng kết bạn?
Thừa Ân thấy gã này thông minh quá đỗi thì nhớ đến Tiểu Miêu, nàng cũng không tin khi chàng nói mình tên là Tiểu Ngưu.

Thừa Ân cười gượng đáp:
- Huynh đài sao lại cho rằng tiểu đệ không thật lòng?
- Tiểu đệ dám quyết huynh đài chắc không phải tên là Tiểu Ngưu.
- Huynh đài dựa vào đâu mà dám chắc như thế?
Gã thiếu niên kia mắt long lanh nhìn Thừa Ân một lúc không biết nghĩ gì rồi lại vụt thay đổi thái độ vui vẻ nói:
- Ngưu đại ca! Tiểu đệ họ Từ tên Tam, năm nay mười sáu tuổi. Vậy ra Ngưu huynh lớn hơn đệ hai tuổi, từ nay cứ gọi tiểu đệ là Từ Tam là được rồi.
Thừa Ân thấy gã phóng khoáng như thế, lại có phần giống như trường hợp của chàng và Tiểu Miêu trước đây nên lấy làm vui vẻ nói:
- Được lắm, tà là Tiểu Ngưu, còn đệ là Từ Tam đệ. Bầt luận tên tuổi thật giả thế nào, chỉ cần biết hai chúng ta trong lòng quang minh là được.
- Nói hay lắm! Tiểu đệ xin kính đại ca một chung gọi là kết bái sơ giao.
Vừa lúc tiểu nhị dọn rượu thịt lên bàn, Từ Tam vén tay áo để lộ ra cổ tay trắng ngần tròn trịa, hắn vừa rót rượu vừa đưa mắt nhìn Thừa Ân ra chiều vui vẻ lắm.
Hai người cạn ly rượu đầu.Trong khi Từ Tam uống ngon lành, còn Thừa Ân thì mặt mày nhăn nhó như con khỉ làm Từ Tam không nhịn được cười.
- Đại ca bộ mới lần đầu uống rượu hay sao?
Thừa Ân ngượng ngùng nói:
- Huynh đúng là mới uống rượu lần đầu!
- Hì hì... nhìn tướng đại ca như vậy không thể tin được là chẳng biết uống rươu
- Còn Từ đệ mảnh mai trắng trẻo như con gái mà uống rượu như uống nước lã, Ngưu huynh đây xin bái phục. Phục nhất vẫn là tài phóng phi đao của đệ.
- Đó chỉ là tài vặt, đại ca đừng cười đệ. Theo chỗ đệ nhìn thấy thì đại ca mới chính là thần thông quảng đại, chân nhân bất lộ tướng.
Thừa Ân khẽ giật mình hỏi:
- Từ đệ sao lại nói như thế?
- Đại ca nội công thâm hậu, chẳng qua chưa luyện tập võ nghệ đó thôi. Tiểu đệ nói như thế có đúng không?
Đến lúc này Thừa Ân mới thật sự khâm phục con người của Từ Tam. Hắn tuy kém chàng hai tuổi nhưng tải nghệ và cặp mắt tinh tường hơn chàng gấp bội.
Từ lúc gặp gã ttliếu nhện này, trong lòng Thừa Ân cứ nghĩ đến Tiểu Miêu, nhớ thương vô cùng. Hai người tuy thời gian ở bên nhau chẳng bao lâu nhưng hoàn cảnh đã tao nên tình cảm đặc biệt khó mà quên được.
Hai người chuyện trò tâm đắc một lúc, Từ Tam chợt hỏi:
- Đại ca sắp tới đi đâu, làm gì?

Thừa Ân không tiện kể thật, đành nói qua loa cho qua chuyện:
- Ngu huynh rày đây mai đó, không có mục đích gì cả.
Từ Tam nghe thấy thế thì thích chí vỗ tay reo lên:
- Hay lắm! Tiểu đệ cũng lang bạt giang hồ, ngao du sơn thủy. Không hay đại ca có bằng lòng đồng hành với đệ chăng?
Thừa Ân thấy gã quá nhiệt tình bất giác ngẩn ngơ trong một lúc không sao trả lời được.
Từ Tam khẽ chau mày hỏi:
- Đại ca làm sao thế? Hay người cho rằng đệ không xứng đồng hành?
- Không... Không phải như thế!
Thừa Ân xua tay rối rít - Ngu huynh nào có ý như thế. Chỉ vì...
- Thế nào? Đại ca cứ nói đi!
- Chỉ vì ngu huynh đây kẻ thù khắp nơi, chỉ sợ làm liên lụy đến Từ Tam đệ.
Không ngờ gã Từ Tam nghe chàng nói như thế thì bật cười khanh khách, giọng nói vô cùng sảng khoái:
- Tiểu đệ lại thích được phiền phức, đại ca chớ lo điều đó.
Thừa Ân chăm chú nhìn gã một lúc rồi hỏi:
- Ngu huynh thấy đệ cốt cách tao nhã, đích thực là con nhà quyền thế, tại sao lại thích cuộc sống phiêu bạt?
Từ xưa đến nay, những bậc văn nhân kỳ sĩ. đều lấy thiên hạ làm nhà. Ngay như Đức Khổng tử cũng từng chu du lục quốc, gót chân in dấu khắp hai miền đại giang Nam Bắc. Đệ đây không dám sánh với bậc thánh hiền nhưng cũng quyết không ngồi nhà an hưởng phú quý, uổng phí một đời người.
Thừa Ân nghe mấy lời khí khái của gã thì lấy làm cảm động!
- Từ Tam đệ khí phách hơn người, ngu huynh thật lấy làm cảm phục.
- Tiểu đệ có chuyện này muốn hỏi đại ca.
- Từ đệ cứ hỏi, ngu huynh nếu giải đáp được thì quyết không làm cho đệ thất vọng.
Từ Tam hại mắt long lanh nhìn thẳng vào Thừa Ân, chàng cũng nhìn lại vào mắt hắn, không ngờ trong đôi mắt cua gã họ Từ có một cái gì đó rất kỳ lạ làm cho Thừa Ân phải chột dạ bối rối, trong lòng hồi hộp lạ, trái tim đập mạnh.
Họ Từ nghiêm sắc mặt hói:
- Đại ca tại sao lại gây thù chuốc oán với Quỷ Diện Lang Nha?
- Về chuyện này... thứ lỗi cho ngu huynh không thể giải đáp cho đệ được.
Từ Tam thoáng thất vọng, nhưng ngay lập tức vui vẻ như thường. Gã lại rót rượu mời, Thừa Ân muốn từ chối nhưng tự ái đành bồi tiếp gã. Chẳng mấy chóc Thừa Ân mặt mày nóng ran, chếnh choáng hơi men.
Từ Tam thấy chàng sắc mặt đỏ gay thì thích chí vỗ tay cười lớn:
- Coi đại ca kìa! Nam nhi đại trượng phụ gì mà tửu lượng kém thế!
- Từ Tam đệ có hợn gì ta đâu, nhì xem hai má đệ đỏ hồng như con gái rồi còn gì.
Từ Tam nguýt chàng một cái, vẻ giận dỗi:
- Đại ca sao lại đem tiểu đệ sánh với hạng quần thoa?
- Ái chà! Đệ tự ái gớm nhỉ? Thôi được, ngu huynh xin lỗi vậy.
- Đâu thể nói suông thế được. Tiểu đệ phạt đại ca một chén.
- Từ Tam đệ muốn đại ca té vật ra tại đây sao?

- Đại ca mà say thì tiểu đệ Từ Tam này sẵn sàng cõng đại ca đi tìm quán trọ.
- Được lắm! Từ Tam đệ đã nói như thế thì hôm nay ngu huynh không thể không bồi tiếp đệ.
Hai người ăn uống trò chuyện vui vẻ, tuy mới sơ giao nhưng vô cùng tâm đắc. Rượu được vài tuần thì bỗng đám khách trọ trên tửu lầu nhốn nháo cả lên rồi mạnh ai nấy tìm đường rút lui, phút chốc cả tòa lầu rộng lớn không còn một bóng thực khách nào.
Hai người ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh thì thấy ở bàn gần đó không biết tự lúc nào đã xuất hiện hai con quỷ Vô Thường tay cầm khốc tang trượng, mặt mày cực kỳ gớm ghiếc; lõ mắt lom lom nhìn về phía họ.
Thừa Ân thấy chúng thì giật mình biến sắc, trong khi gã họ Từ cười nhạt:
- Hừ! Mấy con quỷ Địa Ngục môn ngày càng lộng hành. Chúng giữa ban ngày ban mặt dám xuất hiện đe dọa bá tánh, thật không còn ra thể thống gì nữa.
Thừa Ân trong lòng hồi hộp đưa mắtn nhìn người bạn mới, nói:
- Từ Tam đệ! Chúng ta chia tay tại đây thôi.
Họ Từ Nhướng mắt ngạc nhiên hỏi:
- Đại ca làm sao vậy?
- Chúng tới đây là để tìm ngu huynh đấy.
- Chà! Đại ca không chỉ ân oán với Quỷ Diện Lang Nha, mà còn dây dưa với bọn Địa Ngục môn. Chung quy, đại ca là người có lai lịch thế nào đây?
Thừa Ân vụt nghiêm sắc mặt nói:
- Bây giờ không phải lúc nói đùa. Đại ca đi đây, nếu có duyên sau này gặp lại.
Sở dĩ Thừa Ân muốn bỏ đi là vì chàng biết Hắc Bạch Vô Thường bản lĩnh cao cường, không muốn làm liên lụy đến người bạn mới.
Không ngờ gã họ Từ nắm tay chàng kéo lại:
- Đại ca định đi đâu?
- Ngu huynh mà còn ở đây thì án mạng sẽ xảy ra, làm liên luỵ đến đệ.
- Đại ca cứ yên tâm, hai con quỷ Vô Thường kia giao cho đệ
Gã dứt lời đã nhảy nhổm dậy muốn đi sanh sự. Thừa Ân vội ngăn gã lại:
- Từ đệ định đánh nhau ở đây ư?
- Tiểu đệ thấy hai con quỷ dọa người kia đã chướng mắt lắm rồi.
- Không được đâu, chỗ này đông người qua lại, đánh nhau thế nào cũng liên lụy đến thường dân bá tánh.
- Đại ca nói phái lắm. Đã thế, chúng ta cứ kéo bọn chúng ra ngoại thành đánh nhau một trận cho đã đời.
Thừa Ân thấy gã Từ Tam này tuy mới quen biết nhưng tính tình khảng khái, lại có lòng tương trợ thì vô cùng cảm động. Gã lại biết rõ nào là Quỷ Diện Lang Nha, Địa Ngục môn toàn là những tên tuổi lẫy lừng, bá đạo trên giang hồ mà không có chút kiêng kỵ, càng khiến Thừa Ân khâm phục gã sát đất.
Hai người gọi tiểu nhị đến tính tiền, tranh giành nhau một lúc, Từ Tam nhường cho Thừa Ân trả. Xong đâu vào đấy, họ thủng thẳng rời tửu lâu ra khỏi thành Hương Yên.
Hắc Bạch Vô Thường quả nhiên theo hai người bén gót.
Ra khỏi thành hai dặm, đến một khoảng rừng vắng vẻ, họ Từ nắm tay Thừa Ân kéo lại:
- Chúng ta đứng đây chờ hai con quỷ đến xem chúng muốn gì.

Thừa Ân từng chạm trán với Hắc Bạch Vô Thường, biết rõ bản lĩnh của chúng nên lấy làm e ngại cho người bạn mới. Chàng nắm tay gã tha thiết nói:
- Từ Tam đệ! Ngu huynh cảm tạ tấm lòng nnghĩa hiệp của đệ nhưng chuyện này đệ không nên xen vào thì hơn.
Từ Tam nghiêm sắc mặt nói:
- Đại ca phải chăng không coi Từ Tam này là huynh đệ?
- Tiểu huynh ta ngày hôm nay được kết giao bằng hữu với một người khảng khái anh hùng như đệ thật không uổng phí cuộc đời. Chỉ có điều…
Từ Tam nhăn mặt cắt ngang lời chàng:
- Đại ca nếu đã coi tiểu đệ là bằng hữu thì không nên nói những điều chia rẽ như vậy. Đệ đây nếu thấy đại ca lâm nguy mà bỏ mặc thì từ nay làm sao sống trong thiên hạ, ngửa mặt nhìn đời.
Thừa Ân nghe mấy lời đó thì quá cảm động nhìn gã họ Từ không chớp mắt,
Không ngờ gã rụt bàn tay nãy giờ vẫn bị chàng nắm về, hai má ửng, hồng nguýt chàng một cái:
- Đại ca làm gì nhìn người ta ghê thế.
Từ Tam đệ! - Thừa Ân xúc động nói - Nếu đệ không chê ngu huynh thô thiển thì từ nay xin kết làm huynh đệ, sống chết có nhau.
Họ Từ thích chí vỗ tay cười lớn:
- Hay lắm... Hay lắm! Đợi tiểu đệ xử trí xong hai con quỷ Vô Thường này chúng ta lại trở vào thành uống ly rượu kết bái chi giao.
Gã vừa dứt lợi, quả nhiên Hắc Bạch Vô Thường đã đến nơi. Họ Từ đẩy Thừa Ân qua một bên, nháy mắt với chàng:
- Đại ca cứ đứng xem đệ xử trí chúng.
Dứt lời, gã qụay lai nhìn nhị quỷ, xoa tay hỏi:
- Hai con quỷ ác ngươi theo bọn chúng ta từ trong thành ra đây ý muốn gì?
Hắc Vô Thường da đen như cột nhà cháy. Còn Bạch Vô Thường thì sắc mặt xanh lè như xác ngươi chết, người bình thường nhìn thấy chúng dù là ngày hay đêm đều sợ phát khiếp, riêng gã họ Từ cứ ngông nghênh không coi chúng ra gì.
Hắc Vô Thường cầm khốc tang trượng chỉ vào mặt Từ Tam, nói:
- Bọn ta không có chuyện với ngươi, mau tránh ra.
Gã họ Từ ưỡn ngực nói lớn:
- Ngươi nói nghe hay nhỉ! Bổn thiếu gia cứ thích đứng ở đây, ngươi làm gì được ta nào?
- Hừ! Ngươi chắc không biết sự lợi hại của Địa Ngục môn Hắc Bạch Vô Thường rồi.

Từ Tam nhe răng cười hì hì:
- Hấe Bạch Vô Thường là hai con quỷ câu hồn, bổn thiếu gia lẽ nào không biết. Cho dù là quỷ câu hồn thật cũng không doạ được thiếu gia, huống gì hai con quỷ giả các ngươi.
Hắc Vô Thường tức giận thét lên:
- Ngươi muốn chết!
Miệng nói tay hắn giơ cao khốc tang trượng định đập xuống đầu họ Từ.
Thừa Ân đứng phía sau lo lắng cho huynh đệ, liền bước lên quát:
- Dừng tay!
Bạch Vô Thường lúc này mới cất giọng the thé:
- Tiểu tử! Nghe đồn ngươi họ Lục có đúng như vậy không?
Thừa Ân biết thân thế mình đã bại lộ không còn giấu được nữa, nên cũng chằng buồn cãi:
- Thiếu gia họ gì có liên quan gì đến các ngươi? Hắc Bạch Vô Thường! Bổn thiếu gia đã nói không có giữ Lang Nha Bí Lục, các ngươi sao cứ lằng nhằng theo ta mãi thế?
- Lang Nha Bí Lục có hay không, bọn ta không cần đến nữa. Quỷ Diện Lang Nha chẳng qua chỉ đau ngang ngửa với Ám Sát hội chứ có gì ghê gớm đâu. Họ Lục kia! Khôn hồn thì mau theo bọn ta về Địa Ngục môn diện kiến bổn môn chủ.
Thì ra trận chiến vừa rồi giữa Quỷ Diện Lang Nha và Ám Sát hội chủ đã không phân thắng bại. Thừa Ân lại giật mình vì không hiểu Địa Ngục môn chủ tại sao lại muốn bắt chàng? Theo chàng hắn cũng là một trong những kẻ thù của họ Lục, mười tám năm trước đã gây ra vụ án Linhsơn huyết Lệ!
Trong lòng đầy nghi vấn, Thừa Ân tìm cách thăm dò:
- Tại sao thiếu gia phải đi với các ngươi?
- Ngày hôm nay ngươi không đi không được.
- Địa Ngục môn chủ muốn chủ cần gặp thiếu gia có việc gì?
- Ngươi cứ theo bọn ta đến tổng dàn kác biết
- Vậy thì các ngươi cứ về bảo môn chủ các ngươi tự đến đây gặp ta.
Từ Tam nghe đến đó thì thích chí cười vang:
- Nói hay lắm! Nói hay lắm!
Hắc quỷ tính tình nóng nảy không chịu được thái độ của Từ Tam liền tiện tay phóng cho gã một khốc tang trượng nhằm vào huyệt khí hải. Từ Tam bình tĩnh nghiêng người tránh một trượng đó, mặt mày vẫn tươi cười như không, lại buông lời châm chọc:
- Dở quá... Dở quá! Hắc Vô Thường đánh lén mà chả nên trò trống gì, thật là xấu hổ!
Hắc Vô Thường tức giận gầm lên:
- Quỷ gia ngày hôm nay nhất định phải cắt cái lưới của ngươi.

Vừa nói, gã vừa vũ lộng khốc tang trượng đánh vào người Từ Tam như mưa sa bão táp. Cây khốc tang rít lên những tiếng quái dị tựa như tiếng kêu của oan hồn uổng tử làm cho người ta tầm thần bấn loạn, sơ sẩy một chút là tức khắc chết ngay.
Từ Tam thân hình nhỏ bé, nhảy qua nhảy lại như con sóc, né tránh gậy khốc tang không một chút lúng túng. Chẳng những thế, gã con luôn miệng chọc ghẹo đối phương:
- Dở quá…Dở quá... Hụt rồi... Lại đánh hụt nữa rồi!
Hắc Vô Thường lửa giận bốc lên tới đầu, khốc tang trượng càng múa càng nhanh nhưng không mảy may chạm được chéo áo của Từ Tam.
Đùa giỡn một lúc, họ Từ nhảy ra ngoài nghiêm sắc mặt nói:
- Hắc Quỷ nãy giờ đánh ta chán rồi cũng phải nếm thử một chút bản lĩnh của, bổn thiếu gia chứ.
Hắc Vô Thường chống gậy thở dốc, rồi tức giận nói:
- Người có bản lĩnh gì cứ đem ra đây quỷ gia xem thử.
- Được lắm!
Từ Tam vừa dứt lời, không biết bằng cách nào đã thấy trên tay gã cầm một ngọn phi đao sáng quắc, thủ pháp nhanh nhẹn vô song khiến nhị quỷ nhìn tháy phái tái mặt.
Từ Tam cười hề hề nói:
- Thiếu gia không có bản lĩnh gì, chỉ có vài ngọn phi đao, ngươi thử nếm xem mùi vị thế nào. Đỡ này!
Không thấy bàn tay gã cử động nhưng lưỡi đao đã phóng ra bay xẹt đến người của Hắc Vô Thường.
Hắc quỷ nhìn thấy thủ pháp phóng đao tài tình đó thì thất kinh hồn vía, vội cử gậy Khốc Tang lên đỡ.
“Keng” một tiếng, ngọn đao đã bị đánh rớt. Qua đó cũng đủ biết bản lĩnh của Hắc Bạch Vô Thường cao siêu hơn bọn Lang nô nhiều.
Từ Tam thấy phi đao của mình bị đánh rớt thì cười nhạt:
- Khá lắm! Hãy đỡ tiếp xem sao!
Lần này, ngọn đao từ tay hắn chầm chậm bay ra, mới đầu chậm chạp không có gì lợi hại nhưng gần đến đích thì nhanh dần nhắm giữa mặt đối phương bay xẹt tới
Hắc Vô Thường vung gậy lên bảo vệ vùng mặt, không ngờ ngọn phi đao như có mắt, chỉ thấy Từ Tam khẽ vẫy tay, lập tức phi đao đổi hướng uốn cong xuống đâm thẳng vào tim địch thủ.
Hắc Vô Thường hãi hùng kêu thét lên:
- Nguy tai!
Bên ngoài, Bạch Vô Thường cũng la chói lói:
- Hãy coi chừng!
Chỉ thấy Hắc Vô Thường ngã vật xuống đất lăn vòng mấy vòng tránh được ngọn đao trong gang tấc. Tuy hắn thoát chết nhưng trong lòng khiếp sợ đến toát mồ hôi. Vả chăng, tư thế bò lăn vừa rồi của hắn cũng chẳng đẹp đẽ gì, khiến hắn vừa ngượng vừa giận, hai mắt trợn trừng nhìn họ Từ.
Từ Tam thấy đối phương bò dưới đất thì thích quá nhảy cẫng lên như một đứa trẻ:
- Đẹp quá! Hay quá! Thân pháp thật là tuyệt diệu!
Hắc Bạch Vô Thường biết hắn chọc quê mình thì giận quá cùng ném khốc tang trượng xuống đất, đồng loạt vung chưởng lên:
- Ngươi đỡ được chưởng này rồi hãng nói chuyện.
- Ấy chết! Ta chưa phóng hết phi đao, sao ngươi vội thế?

Nhị quỷ đã nếm mùi lợi hại của phi đao nên không dám chần chờ nữa, vội vàng vung tay đẩy ra tuyệt chiêu Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng. Kình lực vừa rời khỏi tâm chưởng lập tức khí lạnh thấu xương, chưởng lực phát ra tiếng vang tựa như ma kêu quỷ gào.
Thừa Ân đứng bên ngoài thất sắc kêu:
- Từ Tam đệ hãy coi chừng!
Không ngờ Từ Tam bán tánh kiêu ngạo, coi trời bằng vung liền cử chưởng lên đỡ.
Bùng…bù ng…
Mấy tiếng nổ vang liên tiếp làm kinh động cá núi rừng, cát bụi bốc cao cả trượng, mờ mịt trời đất. Từ Tam hự lên một tiếng bị đẩy lùi ra sau bảy tám bước, khóe miệng rỉ máu tươi. Bên này, thân hình nhị quỷ chỉ bị chấn động chút ít rồi trở lại bình thường.
Nên biết Hắc Bạch Vô Thường, Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng đã luyện đến mức tinh vi, hàn khí âm độc vô cùng. Từ Tam cho dù có bản lĩnh nghiêng trời thì chẳng qua cũng chỉ là gã trai mười sáu tuổi, công lực làm sao chọi được với nhị quỷ. Chưởng Vừa rồi không làm hắn mất mạng cũng là đáng khen cho hắn lắm rồi.
Từ Tam sắ mặt nhợt nhạt, chưa kịp định thần thì nhị quỷ đã đồng loạt xông tới vung chưởng định đánh tiếp tục.
Lục Thừa Ân thấy bạn lâm nguy không kể gì đến sống chết nhảy xổ vào nhị quỷ, vận hết sức bình sinh đánh ra hai quyền cực kỳ dũng mãnh.
Nhị quỷ thấy chàng xông tới liền bỏ Từ Tam quay lại vung tay gạt quyền của chàng.
Chát…Chát…
Song thủ chạm vào nhau đôi bên cùng dội ngược trở lại, nhị quỷ cảm thấy cánh tay tê chồn, chúng vốn đã biết sức mạnh của Thừa Ân nên cười nham hiểm, đồng loạt sử dụng thân pháp quỷ mị tiến tới một lúc điểm luôn vào mười mấy đại huyệt trên người chàng.
Thừa Ân cảm thấy mắt hoa lên, thân hình nhị quỷ chập chờn lướt tới thì biết nguy hiểm đã đến liền vận “Quy Nguyên Thần Công” hộ thân. Cùng lúc đó chàng cảm thấy khấp người các đại huyệt đều bị tê chồn, chân lực tan mất không quy tụ được nữa.
Thừa Ân há miệng hít vào một hớp không khí rồi rùng mình một cái, “Quy Nguyên Thần Công” tụ trở lại ở huyệt đan điền rồi vận chuyển toàn thân. Thần công đi đến đâu công phá huyết đạo tới đó, thoáng chốc đã khai thông toàn bộ các huyệt đạo vừa bị điểm.
Nhị quỷ tuy điểm trúng người Thừa Ân nhưng bị sức phản chấn của “Quy Nguyên Thần Công” hộ thể làm mấy đầu ngón tay đau nhói, nhìn lại thì thấy Thừa Ân vẫn bình yên vô sự thì kinh ngạc há hốc miệng ra nhìn chàng.
Hắc Vô Thường run giọng nói:
- Tiểu tử! Ngươi có tà thuật gì mà chống được thủ pháp điểm huyệt của bọn ta?
Thừa Ân không thèm để ý đến chúng, quay đầu nhìn lại, thì thấy Từ Tam vừa bỏ vào miệng một viên thuốc màu đỏ như máu, trong khoảnh khắc thần sắc hắn đã khôi phục lại như cũ.
Thừa Ân lúc này mới yên tâm phần nào, liền trợn mắt nhìn nhị quỷ, mắng:
- Hai con quỷ đói khốn kiếp, bổn thiếu gia không thù oán gì với các ngươi sao cứ theo ám ta mãi thế? Thiếu gia một ngày nào đó nhất định sẽ lột da các ngươi, san bằng Địa Ngục môn.
- Hừ! E rằng ngươi không có ngày đó rồi!

Dứt lời, nhị quỷ lại dựng chưởng lên, định bụng sử dụng tuyệt chiêu Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng hạ chàng cho bằng được.
Bên này, Từ Tam đã khỏi phục nguyên khí, mặt hắn bừng bừng giận dữ mắng:
- Hai con quỷ đói, hãy xem đao pháp của thiếu gia đây!
Hắn miệng nói, tay luồn vào thắt lưng rút song đao nhanh như chớp. Từ xưa tới nay chỉ có liễu kiếm là thứ binh khí vừa mềm vừa mỏng mới có thể quấn vào thắt lưng được. Không ngờ họ Từ sử dụng song đao, cặp đao hình bán nguyệt chỉ dài mấy tấc lại mềm mại như lá liễu, vì thế hắn mới giấu được trong thắt lưng gọn gàng không ai nhìn thấy.
Cặp đao trong tay họ Từ sáng choang vì quá mỏng nên chúng rung rung phát ra tiếng kêu tinh tang như người ta đánh đàn.
Nhìn qua thì biết ngay đó là lợi khí sắc bén vô cùng. Hắc Bạch Vô Thường vừa thấy cặp đao trên tay họ Từ liền kinh hãi kêu lên:
- Bán Nguyệt Long Đao! Người... ngươi là gì của...
Không đợi chúng nói hết, họ Từ đã máy động thân pháp, thân hìnhănh tia chớp lao đến, cặp đao trên tay hắn múa tít lên, không nhìn thấy bóng chỉ nghe tiếng kêu tinh tang... tinh tang mỗi lúc mỗi dồn dập.
Hắc Bạch Vô Thường ngay lập tức bị song đao vây phủ, phái trổ hết tài nghệ khinh công ra né tránh nên không rảnh tay đánh trả được một chiêu nào, thậm chí cũng không còn hơi để mà nói.
Từ Tam vũ lộng song đao như mưa sa bão táp, ban đầu còn nghe tiếng kêu tinh tang, về sau âm thanh đó dồn dập, liên miên bất tận tựa như một bản nhạc đến hồi cao trào. Tuy nhiên, vì công lực hắn còn sút kém đối phương nên trong một lúc cũng không làm gì dược nhị quỷ.
Từ Tam bỗng hét lên một tiếng, sử dụng thân pháp quỷ mị kết hợp với đao pháp, càng đánh càng nhanh khiến nhị quỷ không kịp trở tay, trúng liền một lúc mấy đao, cũng may là không phạm đến chỗ hiểm yếu.
Từ Tam thắng thế vừa đánh vừa cất lời trêu chọc.
- Hi... hi... phen này, thiếu gia cho hai ngươi làm quỷ thật. Các ngươi muốn làm quỷ không đầu hay quỷ cụt tay?
Thừa Ân đứng bên ngoài cũng vỗ tay khen ngợi:
- Từ Tam đệ đánh hay lắm! Chớ có để chúng chạy thoát.
Nhị quỷ lúc này đã đầu váng mắt hoa, biết tình thế không xong bèn liều mạng chịu một đao của đối phương, song chưởng đẩy ra bức Từ Tam lùi lại một bước. Nhân cơ hội đó chúng nhảy khỏi vòng chiến. Vừa thoát khỏi màn đao khí của Từ Tam, chúng không dám chậm trễ điểm thân phóng luôn vào rừng, chỉ nghe giọng nói để lại:
- Họ Từ kia! Ngày hôm nay bọn ta sơ ý bị ngươi hại, lần sau gặp lại quyết lấy mạng ngươi.
Từ Tam vì thiếu chút kinh nghiệm chiến đấu để cho Hắc Bạch Vô Thường chạy thoát thì ngẩn ngơ tiếc nuối, giậm chân than:
- Tiếc quá... Tiếc quá! Thiếu chút nữa đã biến chúng thành quỷ thật rồi.

Thừa Ân bước tới mỉm cười nhìn hắn thán phục:
- Từ Tam đệ đao pháp như thần, ngu huynh phục sát đất.
Từ Tam được khen đắc ý vênh mặt trông như một đứa trẻ:
- Tiểu đệ mà nhanh tay một chút đã lấy mạng chúng rồi.
- Dẫu sao chúng đã sợ khiếp vía. À phải? Vừa rồi, Từ đệ trúng Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng không sao chứ?
- Đại ca đừng lo, thứ võ công âm phủ đó thì làm gì được đệ.
Thừa Ân đã từng trúng chưởng của nhị quỷ nên biết rõ sự lợi hại âm độc của Diêm Vương chưởng, nay thấy họ Từ bị đánh trúng chẳng những không bị thương tích, mà sau đó còn trở lộng đao pháp đánh lại nhị quỷ khiến phải chạy dài, chàng càng khám phục sát đất.
Chàng có ngờ đâu Từ Tam sở dĩ không bị hàn khí âm độn của Diêm Vương chưởng hại là bởi vì hắn có Linh dược hộ thân. Chính viên thuốc màu đỏ vừa nãy hắn uống vào đã giúp hắn nhanh chóng trục hàn độc ra ngoài, hồi phục công lực.
Thừa Ân trong lòng đã phục nghĩa đệ nhỏ tuổi, liền hỏi:
- Vừa nãy, Từ đệ sử dụng thân pháp gì mà ngu huynh nhìn thầy hoa cả mắt, chóng cả mặt?
Từ Tam lại được dịp khoe khoang:
- Đại ca không biết đó thôi, bộ pháp đó gọi là “Thất Cửu Vi Hồi Bộ” là độc môn gia truyền của họ Từ không truyền cho người ngoài...
- Ngu huynh thấy đệ luồn lách như con sóc, nhanh nhẹn phi thường khiến nhị quỷ không làm gì được thật là thích mắt.
Từ Tam thấy Thừa Ân tỏ vẻ thích thú “Thất Cửu Vi Hồi Bộ” của mình ngẩn ngơ một lúc thì hỏi:
- Đại ca có muốn tập luyện bộ pháp đó không?
- Không phải vừa rồi Từ đệ nói Thất Cửu Vi Hồi Bộ không truyền cho người ngoài đó sao?
Họ Từ chớp mất nhìn chàng một lúc, không biết hắn nghĩ gì mà hai má ửng hồng, nhợt cười nói:
- Đại ca với đệ không phải đã kết bái chi giao rồi đó sao? Chúng ta đâu phải người ngoài nữa.
Thừa Ân thấy gã chân thành như vậy thì quá cảm động nắm lấy tay Từ Tam, nói:
- Từ đệ! Chúng ta tuy nới sơ giao nhưng tâm đầu ý hợp, tình như thủ túc. Đại ca nguyện từ nay sẽ coi đệ như ruột thịt, sống chết có nhau.

Từ Tam miệng cười chúm chím, đôi mắt long lanh nhìn Thừa Ân, ra vẻ sung sướng 1ắm. Rồi gã kéo tay chàng:
- Đi! Chúng ta tìm chỗ vắng, đệ truyền cho huynh Thất Cửu Vi Hồi Bô.
- Không được! Tuy nói chúng ta là anh em, nhưng đại ca không thể lợi dụng lòng tốt của đệ mà học võ công gia truyền của họ Từ được.
Từ Tam nghiêm sắc mặt nói:
- Đại ca nói thế là không xem Từ Tam này là anh em rồi.
- Y huynh không phải thế. Chỉ vì...
Từ Tam dứt khoát cắt ngang lời chàng:
- Đại ca không phải nói lôi thôi gì nữa. Nếu đại ca còn từ chối thì chúng ta chia tay tại đây, coi như chưa từng gặp nhau.
Thừa Ân từ ngày xuống núi gặp kẻ thù nhiều hơn bạn, giờ khắc nguy hiểm nhiều hơn giây phút bình yên, nay có được người bạn chân thành như Từ Tam thì cảm thấy sung sướng không gì bằng. Rồi đó hai người nắm tay nhau đi vào rừng tìm chỗ vầng vẻ luyện Thất Cửu Vi Hồi Bộ.

HOMECHAT
1 | 1 | 122
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com