Cách cửa đông thành Trường An vài dặm có một địa phương được mệnh danh là cảnh đẹp thứ chín của cố đô. Tên của nơi ấy là Vạn Tú hoa viên. Khu vườn cảnh rộng ba mươi mẫu này là tài sản tư nhân, nhưng diễm lệ không thua gì hoa viên Hưng Khánh thắng cảnh tạo danh tiếng cho Trường An.
Trong khu vườn trồng hàng vạn loại kỳ hoa dị thảo được sưu tầm từ các nơi đem về. Giả sơn, non bộ có đến mấy trăm, nằm rải rác khắp nơi, khiến cảnh vật bội phần kỳ tú. Lại thêm ba dòng suối trong vắt uốn lượn quanh co, cá lội nhởn nhơ từng đàn. Dưới những gốc tùng bách trăm tuổi kia là bãi cỏ xanh mơn mởn và quanh năm luôn có ngàn hoa đua nở. Du khách nào đến Trường An mà không đến Vạn Tú hoa viên uống rượu, thưởng hoa thì xem như uổng cả chuyến đi.
Nhân tiện xin nói thêm rằng ở nơi này có một tòa tửu lâu bốn tầng bằng gỗ rộng rãi và xinh đẹp. Đương nhiên, các loại danh tửu của Trung Hoa đều đủ cả.
Chủ nhân của Vạn Tú hoa viên, Tây Thục nhất hùng Chu Điện Kiệt, là khách võ lâm nhưng lại rất sành chuyện kinh doanh. Lão biết được ưu thế của mình nên đã lấy giá cao gấp đôi những tửu lâu khác. Ưu thế của lão chính là tiểu thư Chu Thục Nghi, người được thiên hạ tôn xưng là Trường An đại mỹ nhân. Tao nhân mặc khách, thế gia công tử hay hào kiệt võ lâm đổ xô đến Vạn Tú hoa viên cũng chỉ vì nàng. Họ bấm bụng, gượng cười uống cạn những chén rượu đắt cắt cổ, gọi hàng lô những món nhắm thượng hạng dù chẳng thể nào ăn hết một phần mười. Đổi lại, họ được chiêm ngưỡng dung nhan thiên kiều bá mị của Chu Thục Nghi, lảo đảo trở về nhà với mối tương tư, hôm sau lại đến nữa.
Vạn Tú hoa viên quá nổi tiếng nên đã làm lu mờ toà Chu gia trang ở cạnh đấy. Đây chính là nơi cư trú của Tây Thục nhất hùng Chu Điện Kiệt. Họ Chu đã lục tuần, chưa gác kiếm nhưng lao vào việc kiếm tiền đã mười năm nay. Ngoài Vạn Tú hoa viên, lão còn là chủ nhân của nhiều lầu quán và hiệu buôn trong thành.
Sáng nay, có một người khách lạ thúc ngựa đi ngang qua Vạn Tú hoa viên mà không ghé vào. Chàng ta thẳng lên Chu gia trang, xuống ngựa đưa bái thiếp cho tên gia nhân gác cổng.
Khách lạ này là một thư sinh tuổi độ hai mươi lăm, hai mươi sáu. Chàng ta có dáng người gầy gầy, cao cao trông rất văn nhược. Bộ áo học trò bằng vải xanh thô nhưng rất sạch sẽ. Dung mạo chàng không đẹp, không xấu, chỉ vào hạng dễ coi. Tuy nhiên, đôi mắt sâu nằm dưới cặp chân mày chữ nhất kia luôn vui vẻ và tỏa ra ánh nhìn ấm áp, thân thiện, có lúc lại như phảng phất nỗi buồn sâu kín nào đó.
Hành lý của chàng chỉ vỏn vẹn có một tay nải nhỏ và một tráp gỗ đựng bút nghiên. Thư sinh chắp tay sau lưng đứng đợi, ung dung ngắm nhìn ngọn núi Ly sơn ở phía xa xa.
Nửa khắc sau, tên gia nhân trở ra cung kính bảo:
- Chu lão gia cho mời công tử nhập trang!
Thư sinh gật đầu, đi theo gã vào trong. Chu trang chủ ra tận cửa sảnh đón khách. Đôi mắt diều của lão chăm chú quan sát dáng đi và dung mạo của người khách. Hình bóng người chị ruột năm xưa hiện về khiến lòng lão rộn lên niềm cảm xúc.
Chàng thư sinh đến gần, kính cẩn vòng tay thi lễ:
- Tiểu điệt Âu Dương Chính Lan xin bái kiến cửu phụ!
Gương mặt kia chính là của Chu Chính Huệ. Chu trang chủ mừng rỡ bước đến ôm chặt Chính Lan, vỗ về:
- Âu Dương hiền điệt, ba mươi năm nay, lúc nào ta cũng mơ đến ngày được gặp lại gia tỷ. Sao ngươi không đưa bà ấy đến đây?
Chính Lan buồn rầu đáp:
- Gia mẫu đã từ trần cách đây ba năm!
Chu lão biến sắc, sa lệ:
- Thế là chị em chẳng còn cơ hội nhìn thấy mặt nhau nữa! Ngày Huệ thư xuất giá, lão phu mãi phiêu bạt nên không có mặt. Mười năm trước, ta trở về Quảng Nguyên thăm quê hương thì phụ mẫu ngươi đã dọn nhà đi đâu không rõ. Từ ấy bặt tin cho đến tận bây giờ. À, còn phụ thân ngươi có khang kiện hay không?
- Bẩm cửu phụ, gia phụ vì quá đau lòng nên hơn tháng sau cũng lâm bệnh mà qua đời!
Chu Điện Kiệt không biết mặt tỷ phu nên chẳng quan tâm lắm, kéo Chính Lan vào nhà. Lão rót trà rồi hỏi:
- Khi rời khỏi Quảng Nguyên, phụ mẫu ngươi định cư ở địa phương nào?
- Bẩm cửu phụ, họ về Vân Nam sinh sống, xây nhà cạnh bờ hồ Côn Minh.
Chu lão nhíu mày:
- Nghe nói phụ thân ngươi là người Thiểm Tây, sao lại đưa thê tử về chốn hẻo lánh ấy làm gì?
Chính Lan mỉm cười:
- Có lẽ gia phụ yêu thích cảnh đẹp thiên nhiên của đất Vân Nam.
Chu lão gật gù:
- Đúng rồi, cha ngươi là một thư sinh mà. Thế sao hiền điệt lại biết lão phu ở đây mà tìm đến?
Chính Lan vui vẻ đáp:
- Tiểu điệt định lên Bắc Kinh tìm chút công danh. Khi đến Trường An, tình cờ nghe nhắc đến danh tự của cửu phụ nên dọ hỏi thử. Khi nghe nói người quê ở Quảng Nguyên, tiểu điệt biết mình không lầm. Tiên mẫu vẫn thường nhắc nhở đến cửu phụ có một bớt son gần đầu vú bên trái.
Chu lão xúc động bảo:
- Chị em ta mồ côi từ nhỏ. Chính mẫu thân ngươi đã tảo tần hôm sớm để nuôi nấng ta trưởng thành. Nay lão phu có gia tài hàng ức vạn mà không sao trả nổi ân nghĩa của đại thư. Hiền điệt bất tất phải đi Bắc Kinh tìm công danh làm gì, hãy ở lại đây với cửu phụ. Ta chỉ có một mụn con gái là Chu Thục Nghi, trước sau gì cũng xuất giá theo chồng. Sau này, ngươi lập gia thất, cho một đứa con trai thừa tự họ Chu là lão phu mãn nguyện lắm rồi!
Chính Lan mỉm cười:
- Chỉ sợ tiểu điệt không xứng đáng với lòng yêu thương của cửu phụ.
Chu lão nghiêm sắc mặt:
- Lão phu lăn lộn giang hồ và thương trường đã mấy chục năm, lẽ nào lại nhìn lầm người? Anh mắt và nụ cười của ngươi đã biểu lộ tấm lòng nhân ái, trung thực, y hệt như bào tỷ của ta.
Từ hôm ấy, Âu Dương Chính Lan ở lại Trường An với Chu Điện Kiệt.
Chu lão dắt chàng đi thăm các cơ sở kinh doanh trong thành, học tập cách điều hành sanh ý để sau này thừa kế. Lão còn tổ chức đại yến trong Vạn Tú hoa viên, mời nhân sĩ thương gia thành Trường An đến, giới thiệu Chính Lan với họ.
Có không ít người xầm xì bàn tán, cho rằng Âu Dương Chính Lan quả đúng là chuột sa hũ nếp, tự nhiên trở thành giàu có. Ngay Trường An mỹ nhân Chu Thục Nghi cũng không khỏi sinh lòng đố kỵ với vị biểu huynh từ trên trời rơi xuống kia. Nàng đối xử với Chính Lan rất gượng gạo, giả tạo.
Chu lão là cha nên hiểu rõ lòng ái nữ. Lão gọi nàng vào thư phòng nói chuyện:
- Nghi nhi! Ta đâu phải là kẻ ngu xuẩn mà con lo sợ. Tuy Chính Lan là cháu ruột nhưng cũng đâu dễ gì được hưởng số tài sản mồ hôi nước mắt của ta? Nếu y không xứng đáng thì ta sẽ tặng cho vài ngàn lượng bạc rồi đuổi đi ngay!
Thục Nghi vui vẻ trở ra, và không hề ngờ rằng Chu lão còn giấu nàng một việc. Lão đang dùng danh lợi để thử thách chàng rể tương lai của mình. Lão muốn gả Thục Nghi cho Chính Lan để đền đáp ân nghĩa của người chị nhân ái. Chu Chính Huệ đã hy sinh tuổi xuân nuôi dạy lão nên người. Năm ba mươi tuổi bà mới lấy Âu Dương Tùng, cha của Chính Lan. Hơn nữa, có như thế thì tài sản xương máu này mới không lọt vào tay người ngoài. Và cháu ngoại của lão có đổi sang họ Chu để nối dõi tông đường cũng là hợp đạo lý. Tuy nhiên, lão cần phải biết rõ con người của Chính Lan trước đã!
Phần Chính Lan thì sao? Chàng vẫn trầm lặng ít nói, vẫn mặc những bộ y phục bằng vải thô. Và chỉ trong nửa tháng chàng đã kiểm tra xong toàn bộ sổ sách của hai mươi cơ sở kinh doanh. Chính Lan phát hiện ra bọn tay chân của Chu lão đã âm thầm biển thủ hàng chục vạn lượng bạc. Chàng vào thư phòng báo lại với Chu Điện Kiệt. Lão giận dữ gầm lên:
- Không ngờ bọn chúng lại dám ăn cắp tài sản của lão phu. Ta sẽ gông cổ chúng, giải hết lên quan!
Chính Lan mỉm cười can gián:
- Theo ý tiểu điệt thì cửu phụ nên giải quyết êm thắm để khỏi ảnh hưởng đến thanh danh và sanh ý.
Chu lão khen phải, âm thầm thu hồi số bạc thất thoát và thay đổi dần nhân sự. Lão ngày càng thêm yêu mến tài năng và nhân cách của đứa cháu côi cút kia. Bọn gia nhân trong Chu gia trang cũng rất yêu mến chàng thư sinh hiền lành, khiêm tốn và giản dị. Chỉ có mình tiểu thư Chu Thục Nghi là ghét Chính Lan. Việc chàng tìm ra thủ đoạn gian trá của gã quản lý Vạn Tú hoa viên đã khiến nàng xấu mặt. Gã khốn khiếp kia đã ăn cắp ngay trước mặt mà nàng không thấy.
Chu tranh chủ đã đuổi gã đê tiện ấy đi và đưa Chính Lan vào thay. Ý lão muốn chàng và Thục Nghi gần gũi để dễ phát sinh tình cảm.Vì vậy, giờ đây, ngày ngày đôi nam thanh nữ tú kia phải đối diện nhau.
Ngay hôm đầu tiên nhận việc ở Vạn Tú hoa viên, Chính Lan đã nói thẳng với Thục Nghi:
- Chắc biểu muội hận ta về việc hôm trước? Thực ra nàng chẳng nên để tâm đến điều ấy làm gì! Ngu huynh chỉ ở lại đây vài ngày nữa thôi. Ta cố giúp cửu phụ chấn chỉnh xong việc kinh doanh là đi ngay.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm, huyền bí kia, Thục Nghi thoáng nghe lòng rộn lên cảm giác lạ lùng. Bao nhiêu đố kỵ dường như tan biến mất. Nàng thẹn thùng bảo:
- Biểu huynh bỏ đi vì giận tiểu muội đấy ư?
Chính Lan lắc đầu:
- Không phải đâu! Ngu huynh còn có việc riêng phải giải quyết, chẳng thể lưu lại đựơc!
Chàng nói rất điềm đạm nhưng đầy vẻ kiên quyết. Chu Thục Nghi bất giác hổ thẹn cho thái độ nhỏ nhen của mình. Nàng bắt đầu nhìn Chính Lan với cặp mắt khác. Và cũng như Chu lão, nàng đã bị chàng thư sinh áo vải trầm lặng kia chinh phục.
Lễ giáo Trung Hoa thời bấy giờ không cấm anh em họ lấy nhau. Vì vậy, nếu trong lòng Trường An đại mỹ nhân có nảy sinh tình cảm với Chính Lan thì cũng là lẽ thường tình.
Mười ngày sau, Chính Lan thưa chuyện với Chu Điện Kiệt, xin phép được rời Trường An. Chu lão thảng thốt nói:
- Không được! Hơn tháng qua hiền điệt đã khiến ta vô cùng hoan hỉ vì cơ nghiệp này đã có người thừa kế xứng đáng. Đây chính là nhà của ngươi, còn đi đâu nữa?
Chính Lan nghiêm sắc mặt:
- Tiểu điệt biết cửu phụ hết dạ yêu thương nhưng di mệnh của tiên phụ chẳng thể quên được. Tiểu điệt phải tìm cho ra một người rồi mới dám lo đến hạnh phúc của mình.
Chu lão hỏi lại:
- Thế người ấy là ai mà cha ngươi lại bắt ngươi đi tìm? Và lão ta hiện giờ đang ở đâu?
Chính Lan cười đáp:
- Danh tính thì không rõ. Tiên phụ chỉ giao lại một bức hoạ chân dung. Còn lão hạ lạc nơi nào tiểu điệt cũng chẳng biết.
Chu lão hiếu kỳ bảo:
- Thế tỷ phu ta sai ngươi tìm lão ấy làm gì?
- Bẩm cửu phụ, người ấy có hứa sẽ tặng cho tiên phụ bức hoạ đồ đưa đến một kho tàng khổng lồ.
Chu Điện Kiệt càu nhàu:
- Quả là chuyện hoang đường! Nhưng đã là di mệnh thì con cái chẳng thể không theo. Ngươi cứ đi đi nhưng đúng một năm sau phải trở về đây sinh sống.
Chính Lan gật đầu hứa:
- Dù có tìm được lão ta hay không tiểu điệt cũng sẽ trở lại Trường An.
- Thôi được, để trưa mai lão phu bày tiệc tống hành, sáng mốt hãy đi.
Nhưng sáng hôm sau, cả Chu gia trang náo động vì phát hiện một lá tiểu kỳ cắm trên cánh cửa chính. Lá cờ tam giác này may bằng lụa trắng, hai mặt có thêu hình hoa đào đỏ tươi, cán cờ có một phong thư. Chu lão run rẩy mở ra xem.
“Chu túc hạ nhã giám!
Bổn cung chủ ái mộ nhan sắc của Chu tiểu thư nên quyết định đưa nàng về Đào Hoa cung làm thê thiếp. Ngày mười sáu tháng ba này được giờ tỵ là giờ đại cát, sứ giả bổn cung sẽ đến rước dâu. Mong túc hạ chuẩn bị hôn lễ cho chu đáo.
Đào Hoa cung chủ bái bút.”
Tây Thục nhất hùng tái mặt, thẫn thờ đánh rơi tờ hoa tiên oan nghiệt, ngửa cổ than trời:
- Lão phu một đời lương thiện, sao cuối cùng lại phải chịu nỗi đắng cay này?
Chính Lan nhặt thư lên xem, cau mày hỏi:
- Cửu phụ! Đào Hoa cung chủ là nhân vật nào mà lại có hành vi bá đạo như thế?
Chu lão lau nước mắt nói:
- Ngươi không phải là người võ lâm nên đâu biết rằng Đào Hoa cung là nỗi ám ảnh của giang hồ suốt ba chục năm qua. Hành tung của họ cực kỳ thần bí, thủ đoạn ác độc phi thường. Mỗi năm, Đào Hoa cung chủ đều tuyển chọn một thiếu nữ vào cung. Kẻ nào chống lại đều bị tru lục toàn gia.
Chính Lan an ủi lão:
- Tiểu điệt thấy trong đám tửu khách của Vạn Tú hoa viên có rất nhiều cao thủ thành danh. Họ đều một lòng ngưỡng mộ Thục Nghi, sao cửu phụ không cầu cứu những người ấy?
Chu lão chán nản lắc đầu:
- Chỉ vô ích thôi! Họ mà nghe đến tên Đào Hoa cung là đã sợ khiếp vía, nhanh chân đào tẩu cả?
- Thế cửu phụ định đối phó ra sao?
Chu Điện Kiệt phẫn chí cười nhạt:
- Lão phu thà chết chứ không để Thục Nghi phải chịu cảnh giam cầm, ô nhục. Giải thưởng ba ngàn lượng vàng hy vọng sẽ khiến mọi người dũng cảm hơn.
Chính Lan thận trọng hỏi:
- Giả như có người giết được đám sứ giả tống hôn, liệu Đào Hoa cung có quay lại phục thù không?
Chu lão lắc đầu:
- Cũng may là không. Đào Hoa cung chủ đã từng tuyên bố rằng nếu gia đình mỹ nhân được tuyển đủ sức đánh đuổi hoặc tiêu diệt các sứ giả, thì coi như thoát nạn.
Chính Lan vui vẻ nói:
- Cửu phụ mau cho viết bảng cầu hiền, tiểu điệt cũng vào thành tìm mấy người quen đến trợ lực.
Chu lão tỏ vẻ nghi ngại:
- Ngươi là học trò mà cũng có bằng hữu trong giới võ lâm ư?
Chàng tươi cười giải thích:
- Ba năm qua, tiểu điệt lang bạt khắp nơi để tìm người nên cũng quen biết khá nhiều. Còn sáu ngày nữa mới đến kỳ hạn, hy vọng họ đến kịp.
Chu Điện Kiệt cười mát:
- Hiền điệt nhớ nói rõ đối thủ của họ là ai, nếu không sau này họ sẽ oán trách đấy!
Chính Lan mỉm cười bỏ đi ngay.
Nửa canh giờ sau, một tờ cáo thị thật lớn dán ngay cửa Vạn Tú hoa viên và tờ thứ hai trên cửa tòa tửu lâu. Tin động trời này loan truyền khắp thành Trường An, và kết quả là khách của Vạn Tú hoa viên cứ thưa dần đi. Đến chiều ngày rằm thì chẳng còn một mống nào cả. Ba ngàn lượng vàng không đủ để các dũng sĩ quên đi nỗi sợ chết.
Chu lão thở dài:
- Chính Lan! Đêm nay ngươi âm thầm dẫn Thục Nghi trốn đi. Lão phu đã có ý gả Nghi nhi cho ngươi từ lâu rồi.
Thục Nghi bật khóc:
- Không! Hài nhi thà chết chứ không bỏ phụ thân. Ngày mai, hài nhi sẽ đi theo bọn sứ giả Đào Hoa cung để bảo toàn sinh mạng và cơ nghiệp của Chu gia trang.
Chính Lan cũng nói:
- Cửu phụ yên tâm! Chỉ nội sáng mai đám bằng hữu của tiểu điệt sẽ đến đây. Nếu họ không địch lại đối phương thì sẽ tính sau.
Chu lão nghiêm mặt:
- Họ là cao nhân phương nào mà hiền điệt dám kỳ vọng địch nổi Đào Hoa cung?
Chính Lan mỉm cười:
- Tiểu điệt nghe họ tự xưng là đại cao thủ võ lâm, chắc võ nghệ chẳng tầm thường. Danh hiệu của những người ấy là…
Bỗng có gã gia đinh chạy vào báo:
- Bẩm trang chủ, có ba người hình dung cổ quái xin vào bái kiến. Họ bảo rằng quen với Âu Dương công tử.
Chính Lan cười bảo:
- Đúng là ba gã ngốc ấy rồi, mau mời họ vào.
Lát sau, khách vào đến nơi. Đó là ba hán tử tuổi tứ tuần, thân thể vạm vỡ, oai phong nhưng đầu nhẵn thín, và vẻ mặt rất ngây ngô.
Chu lão kinh hãi nhận ra Hán Trung Tam Ngốc Hiệp. Mười mấy năm nay, ba gã này được xem là hung thần của đất Thục. Đao pháp hiểm độc và thần lực thiên sinh của họ nổi tiếng khắp võ lâm. Do bản tính ngốc ngếch nên hay làm càn, chẳng đếm xỉa gì đến ai.
Tam Ngốc tự xưng là hiệp khách nên hay xen vào chuyện thiên hạ. Có lần họ phải móc sạch túi để bồi thường cho một phụ nhân vì đã giết chồng mụ ta khi vợ chồng họ đang đánh nhau!
Nhưng hôm nay, ba gã càn quấy, đáng sợ kia lại rất nghiêm trang. Họ vòng tay thi lễ và gã lùn nhất nói với Chính Lan:
- Được thư của Âu Dương… bằng hữu, bọn tại hạ vội đến ngay!
Chính Lan gật gù đáp:
- Tam vị quả là những hảo bằng hữu! Xin giới thiệu đây là Chu cửu phụ của tiểu sinh.
Tam Ngốc cũng xưng tên. Gã lùn nhất nói:
- Tại hạ là đại hiệp Hồ Đạo Tĩnh. Gã mũi to kia là nhị hiệp Hồ Giả. Gã bụng phệ là tam hiệp Hồ Phùng Tường.
Lúc nãy, Chu Thục Nghi vào trong, giờ mới trở ra. Tam ngốc Hồ Phùng Tường nhanh nhảu vòng tay chào:
- Bọn tại hạ xin bái kiến bằng hữu phu nhân.
Thục Nghi giật mình ngơ ngác hỏi lại:
- Vì sao các hạ lại xưng hô với tiểu muội như vậy?
Nhị ngốc cười hì hì đỡ lời tam đệ:
- Tiểu thư là phu nhân của Âu Dương bằng hữu đây thì bọn tại hạ phải gọi như thế chứ sao?
Chu Thục Nghi thẹn đỏ mặt nhưng lại tức cười vì bọn này quá dốt nát.
Chính Lan vội nói:
- Chư vị sai rồi! Đấy là Chu biểu muội, Chu Thục Nghi.
Đại ngốc vênh mặt mắng hai em:
- Bọn ngươi quả là hồ đồ, làm mất cả thanh danh tam hiệp. Đúng ra phải xưng là bằng hữu biểu muội mới đúng!
Chính Lan phì cười:
- Cũng sai luôn, tam vị hãy gọi nàng là Chu tiểu thư!
Ba gã vâng dạ trông rất ngoan ngoãn. Chu lão kinh ngạc, không hiểu vì sao họ lại rất phục tùng chàng trai ốm yếu kia? Ông mời họ ngồi rồi hỏi:
- Tam vị kết giao với Chính Lan trong trường hợp nào?
Đại Ngốc đáp ngay:
- Anh em tại hạ mải mê luyện võ công nên quên cả chữ nghĩa. Âu Dương công tử đây đã bỏ ra mấy tháng trời gợi cho nhớ lại, nên song phương trở thành… bằng… hữu.
Gã nói rất lưu loát nhưng đến chữ bằng hữu thì lại ấp úng như không quen.
Chu lão bán tín, bán nghi cười bảo:
- Nay Đào Hoa cung vô cùng lợi hại, tam vị vì bằng hữu mà liều thân hỗ trợ lão phu, nghĩa cử ấy quả đáng khâm phục!
Nhị ngốc nhíu mày, cao giọng:
- Trang chủ chớ bận tâm! Anh em tại hạ đều là bậc hiệp khách, xem việc trừ gian diệt bạo là bổn phận. Dẫu rừng gươm biển giáo cũng sẵn sàng vượt qua, sá gì bọn Đào Hoa cung kia!
Hai gã kia đồng thanh nói:
- Đúng vậy!
Chính Lan thấy họ dương dương tự đắc, trông càng thêm hoạt kê, chàng cười bảo:
- Tam vị vào sau tắm gội rồi dự yến tẩy trần.
Tam Ngốc mừng rỡ nói ngay:
- Té ra hôm nay Âu Dương… bằng hữu cho phép bọn ta uống rượu?
Chính Lan gật đầu:
- Uống thì được nhưng ít thôi!
Cả ba hoan hỉ đứng lên, theo ả tỳ nữ vào hậu viện.
Thục Nghi ngày ngày có mặt ở Vạn Tú hoa viên nên kiến văn rất rộng, đương nhiên nàng phải biết lai lịch của Hán Trung Tam Ngốc Hiệp. Nàng cười hỏi:
- Tiểu muội có cảm giác rằng ba gã hung thần này rất phục tùng biểu huynh?
Chàng thản nhiên đáp:
- Ngu huynh từng là thầy dạy học cho bọn họ nên có được chút oai phong!
Chu lão không nói gì nhưng trong lòng đầy nghi vấn. Linh tính mách bảo với lão rằng Chính Lan chẳng phải là một nho sinh tầm thường. Niềm hy vọng bừng lên, ông vui vẻ sai gia nhân chuẩn bị yến tiệc.
Gã gia đinh gác cửa lại chạy vào:
- Bẩm trang chủ, có một hán tử áo trắng xin vào gặp Âu Dương thiếu gia!
Chu lão mỉm cười:
- Sau này, có khách nhân nào tìm thiếu gia thì cứ đưa vào ngay, không cần phải bẩm báo.
Gã gia đinh vâng dạ, trở ra mời khách vào.