Hồi 5-2
Chính Lan hiểu được điều ấy. Chàng hôn lên trán ba người kia rồi bước đến ôm Kính Hồ Tiên Cơ, thì thầm:
- Như muội!
Hai tiếng ấy tuy ngắn ngủi, giản đơn nhưng chứa đầy tình ý. Uyển Như sung sướng, ngước mặt lên nhìn chàng, gởi gấm lòng yêu thương qua ánh mắt.
Nàng cựa mình rời vòng tay chàng và nói:
- Để thiếp vào chuẩn bị bồn tắm cho tướng công.
Chu Thục Nghi bật cười khúc khích:
- Tiêu đại thư nói đúng, tướng công còn hôi hám hơn cả gã ăn mày.
Trại Tây Thi nheo mắt chọc ghẹo:
- Té ra Nghi muội đã từng ôm bọn khất cái nên mới biết điều ấy?
Cả bọn phá lên cười, Thục Nghi đỏ mặt, phát nhẹ vào lưng Du Mỹ Kỳ:
- Kỳ thư có cái miệng thật là ác độc.
Bốn mỹ nhân vui vẻ kéo Chính Lan vào phòng tắm.
Hơn khắc sau Chính Lan mới rời được đám thê thiếp, đi lên khách sảnh.
Hỏa chân nhân liền giới thiệu chàng với các chưởng môn. Chính Lan kính cẩn ra mắt và lặng lẽ quan sát từng người.
Phương trượng Thiếu Lâm Tự, Quảng Tâm thiền sư pháp tướng trang nghiêm, râu bạc năm chùm. Chưởng môn phái Võ Đang, Thuần Thanh chân nhân mình hạc xương mai, dung mạo hiền lành. Chưởng môn phái Hoa Sơn, Khánh Hư chân nhân mặt tròn, râu đen, nhãn thần linh lợi. Chưởng môn Nga Mi phái, Đạo Huệ sư thái mặt lạnh như tiền, tuy đã bảy mươi mà da dẻ mịn màng, còn phảng phất nét đẹp thuở thanh xuân. Bang chủ Cái bang, Đại Đầu Cái Lô Chính Ngôn là nhân vật khá bí hiểm, đầu họ Lô lớn gấp rưỡi người thường, đôi mắt không nhỏ nhưng lại thường khép hờ như buồn ngủ, vì vậy lão có nhìn ai thì người ấy cũng chẳng thể biết được.
Hy Văn Cư Sĩ Lăng Thiên Cát tướng mạo phương phi, tuấn tú, trán cao, mắt sáng. Chính Lan đã nghe nhắc đến con người thông minh xuất chúng, kiến văn rộng rãi này. Họ Lăng có tài thu phục nhân tâm, quen biết hầu hết các nhân sĩ võ lâm.Sáu người này đều ở tuổi thất tuần, thân phận rất cao cả.
Nhưng xét về vai vế, Hoàng Hạc Tú Sĩ Ngũ Di Nghiệp ngang hàng với sư phụ của họ. Vì vậy, Chính Lan cũng bằng vai với họ.
Thuần Thanh chân nhân vui vẻ hỏi Chính Lan:
- Chẳng hay lệnh sư đã ẩn cư nơi đâu trong suốt ba chục năm qua?
Chính Lan kính cẩn đáp:
- Bẩm chân nhân, tiên sư đã chọn Tứ Xuyên làm nơi ẩn dật, mới mất được bốn năm.
Chàng không thể nói rõ vì sợ có kẻ sẽ vì thù hận mà mạo phạm đến di thể của Tú Sĩ. Khánh Hư chân nhân ngậm ngùi xen vào:
- Ngũ tiền bối thọ đến hơn trăm tuổi quả là hi hữu. Nay người đã mất, hy vọng công tử sẽ nối chí tú sĩ, tiêu diệt bọn ác ma, chống đỡ võ lâm.
Chính Lan ngượng ngùng cúi đầu nhận mệnh. Hy Văn Cư Sĩ nghiêm giọng:
- Nghe nói công tử còn là con của Nhu Diện Phán Quan Âu Dương Tùng. Dám hỏi lệnh tôn đã ngộ hại thế nào mà công tử lại nghi cho Đào Hoa cung chủ?
Chính Lan là người kín đáo, thận trọng nên chỉ đáp khéo:
- Tại hạ về đến Côn Minh thì song thân được hàng xóm mai táng đã nửa tháng, nên không rõ nội tình. Chỉ đoán rằng hung thủ phải có võ công rất cao cường.
Cư sĩ gật gù, mỉm cười hỏi tiếp:
- Thú thực với công tử, lão phu được võ lâm tôn xưng là người vạn bác, nhưng có một điều vẫn thầm hổ thẹn, đó là công phu Nhất Điểm Hồng của lệnh sư. Chẳng hay đó là loại ám khí gì vậy? Mong công tử chỉ giáo cho, nếu không, lão phu chết vẫn còn thắc mắc.
Gương mặt lão rất thành khẩn, chứng tỏ chỉ vì ham hiểu biết nên hỏi thế thôi. Chính Lan thản nhiên đáp ngay:
- Chư vị đều là bậc trưởng bối võ lâm, tại hạ không dám giấu. Nhưng xin hãy giữ kín giùm cho. Thủ pháp Nhất Điểm Hồng phóng ra những mũi kim bằng hổ phách, vào trong cơ thể sẽ tan biến mất.
Chính Lan bắt buộc phải nói dối vì đây là bí mật sống còn. Thực ra chàng có thể từ chối trả lời, nhưng chàng lại muốn nhân cơ hội này tung hỏa mù, nên mới nói thế. Hy Văn Cư Sĩ mừng rỡ vỗ đùi:
- Có thể mà lão phu nghĩ mãi không ra.
Các chưởng môn đều gật gù thán phục, chỉ trừ Đại Đầu Cái. Chính Lan biết lão không tin, lòng thầm khâm phục con người dị tướng kia.
Rượu thịt được dọn lên và công tử Quí Thành Lâm xuất hiện. Nghe Hỏa chân nhân giới thiệu chàng thư sinh gầy gò kia là Hồng Nhất Điểm, gã vòng tay chào và nói:
- Âu Dương huynh hiện nay là thần tượng của hàng vạn hào kiệt trẻ tuổi, chỉ một lời hô hào cũng có thể khiến họ xả thân tương trợ. Mong Âu Dương huynh ra tay giúp cho.
Chính Lan nghiêm giọng:
- Tại hạ dẫu bất tài nhưng cũng xin tận lực, còn nói về nhân số thì chẳng lực lượng nào sánh nổi với Cái bang. Tại hạ đến trễ nên không rõ tình hình, mong Quí đại huynh chỉ giáo?
Quí Thành Lâm buồn rầu đáp:
- Gia phụ bị một chiêu kiếm rất quái dị đâm trúng năm huyệt Chu Vinh, Thực Đậu, Bộ Lang, Linh Khư, Ngọc Đường.
Chính Lan kinh hãi nhận ra chỉ còn thiếu hai huyệt Hoa Cái, Quan Môn là tử trạng của Quí tài thần sẽ giống hệt phụ thân chàng. Chính Lan cố trấn tĩnh hỏi tiếp:
- Thế chư vị đã tìm ra lai lịch của chiêu kiếm ấy chưa?
Chàng vừa nói vừa nhìn vào mặt của Hy Văn Cư Sĩ. Lão ngượng ngùng biện bạch:
- Lão phu bất tài không nhìn ra. Nhưng may mà Lô bang chủ đã cho biết đấy là Diêm La kiếm pháp của Diêm La Tẩu, thất truyền đã lâu. Nhưng mấy chục năm nay chẳng thấy cao thủ nào sử dụng cả nên lão phu cũng không dám đồng ý với họ Lôi.
Bang chủ Cái bang vẫn ngồi yên nhấp chén, không hề biện bác. Hỏa chân nhân trầm giọng:
- Nhưng nếu đúng là Diêm La Tam Thức thì hung thủ phải có đủ bốn mươi năm công lực mới thi triển nổi.
Chính Lan tư lự:
- Trước đây, tiên sư đã từng kể về một nhân vật hắc đạo có tên là Thiên Diện đại phu Hà Đăng Long. Lão ta luyện được một loại kỳ dược từ tủy người, có diệu dụng làm tăng tiến công lực rất thần tốc. Nếu mỗi năm uống một viên thì chỉ sau mười năm đã có bốn chục năm công lực. Ba mươi năm trước, Hà Đăng Long giết hại mấy chục lương dân để lấy tủy, bị tiên sư phát hiện và tiêu diệt. Nhưng nghe nói Thiên Diện đại phu vẫn còn một nam tử là Hà Lăng năm nay cũng đã hơn bảy mươi. Có thể hậu duệ họ Hà đã tìm được bí kíp của Diêm La Tẩu, phối hợp với phép luyện Tứ Bội thần đan để đào tạo ra một cao thủ trẻ tuổi.
Hy Văn Cư Sĩ cười mát:
- Lão phu cho rằng công tử chỉ võ đoán thôi. Nếu quả Thiên Diện đại phu có hậu duệ thì sao người ấy không xuất hiện đòi công tử trả món nợ của Hoàng Hạc Tú Sĩ?
Mọi người đều tán thành, lập luận của lão. Chính Lan điềm nhiên hỏi tiếp:
- Quí huynh! Sau hơn tháng điều tra, đã có manh mối gì chưa?
Quí Thành Lâm chán nản đáp:
- Mấy trăm người lùng sục, tìm kiếm mà chẳng được gì. Nhân vật khả nghi nhất lại là Dương Châu công tử Phó Duy Khang, một kẻ võ nghệ kém cỏi, chẳng thể nào là hung thủ được. Gã đến Nam Kinh từ trước ngày xảy ra huyết án, tiêu xài rộng rãi, nổi tiếng khắp chốn yên hoa.
Chính Lan suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Xin Quí đại huynh cho tại hạ được gặp người đã tiếp cận với Phó Duy Khang.
Thành Lâm gật đầu, bảo ả thị tỳ:
- Tiểu Thục, ngươi vào trong mời Giang Tây Thần Bộ Trịnh Thiều lên đây.
Lát sau, một hán tử tứ tuần vóc dáng trung bình ra đến. Dung mạo gã rất tầm thường, chẳng có gì đặc biệt, nhưng con người này đã từng là tổng bộ đầu phủ Giang Tây, phát rất nhiều vụ án bí hiểm. Hai năm trước, Trịnh Thiều bất mãn thượng cấp, từ quan về phục vụ Hồng Diện Tài Thần. Gã là cháu vợ của Quí Thừa Khải.
Quí Thành Lâm giới thiệu:
- Trịnh biểu đệ! Âu Dương công tử đây có vài điều muốn hỏi ngươi.
Trịnh Thiều gật đầu, vòng tay chào rồi lặng lẽ dương mắt nhìn Chính Lan chờ đợi. Chàng nghiêm nghị hỏi:
- Mong Trịnh huynh cho biết bọn kỹ nữ bình phẩm thế nào về bản lãnh phòng the của Dương Châu công tử?
Trịnh Thiều hơi bất ngờ, mỉm cười đáp:
- Bọn gái lầu xanh đều hết lời ca ngợi Phó Duy Khang là khuê trang đệ nhất dũng sĩ.
Chính Lan gật đầu bảo:
- Các hạ mau điều động nhân thủ tìm cho ra Dương Châu công tử, vây chặt lại và cho người về báo tin.
Quí Thành Lâm sửng sốt:
- Chẳng lẽ lại là gã này!
Chính Lan cười mát:
- Chắc chư vị cũng biết tại hạ đã dung nạp vợ của họ Phó là Kính Hồ Tiên Cơ. Nàng cho biết Duy Khang tuy háo sắc nhưng nguyên dương lại rất kém. Nay y đột nhiên sung mãn như vậy là chuyện khác thường. Hơn nữa, Phó tuần phủ là người nghiêm khắc, keo kiệt, chẳng bao giờ cho Duy Khang đến mấy ngàn lượng vàng để ăn chơi. Tại hạ cho rằng hắn đã được uống kỳ dược nên mới đến Nam Kinh hưởng lạc. Lúc hết tiền gã bèn dở trò đạo tặc. Vì không chuyên nghiệp nên gã đã mò đến Quí gia trang, một nơi không nên đến.
Giang Tây Thần Bộ phấn khởi tán thành:
- Công tử nói rất đúng, chỉ có kẻ mới vào nghề mới giết Hồng Diện Tài Thần để cướp hơn ngàn lượng vàng mà thôi. Hiện nay gã đang có mặt trong Lưu Hương viện, chẳng cần phải tìm kiếm.
Khánh Hư chân nhân thắc mắc:
- Nhưng làm sao chỉ trong vòng vài tháng họ Phó đã có được bốn mươi năm chân khí?
Chính Lan cười nhạt:
- Có thể lão họ Hà kia đã nhẫn tâm cho Duy Khang uống Tứ Bội thần đan một cách bá đạo. Kết quả cũng vậy nhưng sau này Dương Châu công tử sẽ chết rất thảm vì dược lực.
Hỏa chân nhân tính nóng như lửa, đứng lên nói:
- Đúng hay sai cứ giáp mặt Phó Duy Khang là rõ, chúng ta đi thôi.
Chỉ hai khắc sau, toà thanh lâu Lưu Hương viện đã bị vây chặt. Tuy nhiên, mọi người đều ẩn kín, chỉ để một mình Chính Lan ra mặt. Chàng xuống ngựa, bảo gã gia nô gác cửa:
- Các hạ vào trong nói với Dương Châu công tử là có Âu Dương công tử đến tìm.
Nửa khắc sau, Phó Duy Khang ra đến. Cạnh gã là bốn ả kỹ nữ xinh đẹp, lẳng lơ. Họ Phó cau mày hỏi:
- Bổn công tử chưa tìm đến các hạ là may lắm rồi, sao lại còn dám đến đây?
Chính Lan mỉm cười:
- Tại hạ nghe một lão nhân bảo rằng các hạ đang muốn đòi lại Kính Hồ Tiên Cơ nên đến đây xem thử.
Duy Khang không biết chàng đang dọ hỏi nên sửng sốt đáp:
- Té ra ngươi đã gặp Hà sư phụ?
Chính Lan mừng thầm, hiểu mình đã đoán không sai. Chàng vui vẻ xác nhận:
- Đúng vậy! Hà lão trượng cho biết hiện nay các hạ đã ngộ kỳ duyên, trở thành vô địch và đang tìm tại hạ để so tài. Nếu quả đúng là bản lãnh các hạ cao cường hơn, tại hạ sẽ trả lại Kính Hồ Tiên Cơ.
Nay Chính Lan đã dẫn xác đến tận cửa, Duy Khang chẳng thể chối từ việc rửa hận. Gã cười nhạt bảo:
- Ngươi đừng vội đắc ý, kẻ sĩ không gặp ba ngày đã khác xưa. Hôm nay, bổn công tử sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là kiếm thuật.
Gã rút kiếm bước ra đứng đối diện với Chính Lan. Tự biết những chiêu thức thông thường chẳng thể hạ được Hồng Nhất Điểm, Duy Khang dùng ngay chiêu thứ nhất trong Diêm La Tam Thức. Gã dồn toàn lực vào thân kiếm, dở Quỉ Ảnh Thần Bộ lướt đến. Thân ảnh gã chập chờn, như chia làm nhiều bóng khiến Chính Lan không thể biết đâu là hư thực. Chàng đành bảo nguyên thủ nhất, dồn chân khí vào tiểu kiếm chờ đợi.
Cuối cùng, từ trong đám quỉ ảnh kia, Phó Duy Khang ập đến như cơn bão, kiếm chiêu cực kỳ mãnh liệt và quỉ dị.
Đầu gối Chính Lan chẳng hề cử động mà thân hình chàng vẫn bốc thẳng lên không trung như chiếc pháo thăng thiên, và từ trên độ cao hai trượng ấy, chàng bủa lưới kiếm xuống đầu đối thủ. Tuyệt kỹ Nhất Hạc Xung Thiên của Hoàng Hạc Tú Sĩ đã lừng danh mấy chục năm nay. Tuy chỉ là một thế thức khinh công nhưng lại vô cùng diệu dụng, giúp Chính Lan có thể thoát những chiêu thức quá mãnh liệt, và từ trên cao phản kích lại với thế thượng phong. Dương Châu công tử thấy đối phương đột nhiên bay mất như bóng chim, kinh hãi xuất luôn chiêu Diêm La Nhị Thức để đỡ đòn.
Tiếng thép chạm nhau chan chát và Phó Duy Khang văng ngược ra sau hơn trượng, ngực áo của gã bị đâm thủng ba lỗ nhưng không chạm da thịt. Có điều gương mặt anh tuấn kia đã bị kiếm khí rạch một đường trên gò má trái. Duy Khang vuốt máu, tiếc cho dung nhan, giận dữ gầm lên:
- Chính Lan! Ta thề sẽ không tha cho mi.
Gã dồn đủ mười hai thành công lực xuất chiêu Diêm La Tam Thức. Lần này Chính Lan không hề né tránh. Chàng quắc đôi huệ nhãn nhìn thẳng vào màn kiếm quang lạnh lẽo của đối phương và xuất chiêu Thu Vũ Tiêu Tiêu.(6)Kiếm khí từ mũi trủy thủ điểm như mưa vào lưới kiếm dày đặc kia, chặn đứng kiếm lại, và len qua chỗ sơ hở, xạ vào vai phải họ Phó.
Gân vai đứt lìa, Dương Châu công tử rú lên đau đớn, buông rơi vũ khí, nhìn Chính Lan với cặp mắt căm hận và khiếp sợ. Chính Lan nghiêm giọng:
- Duy Khang! Nếu ngươi thành thực trả lời, ta hứa sẽ không giết?
Gã chẳng còn chút dũng khí nào cả, thiểu não nói:
- Ngươi cứ hỏi!
Chính Lan gằn giọng:
- Phải chăng lão nhân họ Hà kia đã cho ngươi uống một loại linh đan rất thần diệu, và dạy ba chiêu Diêm La kiếm pháp?
Chàng nói quá chính xác nên Duy Khang không dám giấu:
- Đúng thế! Lão Hà Đăng Long ấy tự động đến tìm tại hạ, đề nghị chữa bệnh và dạy võ. Lão bảo rằng có mối thù với lệnh sư Hoàng Hạc Tú Sĩ.
Chính Lan gật đầu, quay sang bảo bọn kỹ nữ, gia nô:
- Các ngươi muốn sống thì mau vào cả bên trong, đóng chặt cửa lại.
Bọn chúng sợ hãi, không dám ở lại nghe ngóng nữa. Bây giờ Chính Lan mới hỏi tiếp:
- Có phải chính ngươi đã đánh cướp ba nhà đại phú ở ngoại thành, cách đây hơn tháng hay không?
Dương Châu công tử nhìn quanh không thấy ai, gật đầu thú nhận:
- Chính tại hạ!
Gã vừa nói xong thì có tiếng người quát vang, mấy chục bóng người nhảy qua tường vào vây chặt. Một hán từ vừa khóc vừa chỉ mặt Phó Duy Khang mà mắng:
- Tiểu súc sinh! Quí Thành Lâm ta sẽ lấy đầu ngươi về tế mộ tiên phụ.
Duy Khang kinh hãi nhìn Chính Lan. Chàng lạnh lùng nói:
- Ta hứa sẽ không giết, nhưng ngươi phải đền mạng cho Hồng Diện Tài Thần. Hãy tự lo lấy.
Chính Lan quay lưng bỏ đi. Duy Khang bị vây chặt, tay phải lại bị phế nên không cách nào trốn thoát nỗi căm hờn của Quí Thành Lâm. Chưa đầy nửa khắc gã đã bị đâm chết. Thành Lâm cắt lấy thủ cấp đem về.