Hồi 15-2
Hải giáo chủ đấm ngực kêu trời:
- Lão thất phu họ Phùng kia đã hại chết ta rồi. Không những Nhàn nhi lỡ một đời xuân sắc mà cả thanh danh của Hỏa giáo cũng bị vùi dưới bùn đen.
Giáo chủ phu nhân cũng gào khóc như cha mất, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy mắt bà ráo hoảnh. Lát sau, phu nhân nắm áo giáo chủ mếu máo:
- Ông tự hào là người đa mưu túc trí, sao không nghĩ ra cách vãn hồi cục diện đi?
Hải giáo chủ vò đầu bứt tóc:
- Chỉ còn một cách tìm ngay ra một chú rể khác, mời khách vào thành dự hôn lễ mới xong.
Lão nhìn quanh, chỉ thấy có Chính Lan và Tiểu Ngưu là người ngoài giáo phái, liền hỏi:
- Âu Dương điệt tế, chẳng hay lệnh đệ đã có gia thất chưa?
Chính Lan mỉm cười:
- Gia đệ vẫn còn phòng không chiếc bóng, nếu được giáo chủ chọn làm rể đông sàng, thì thật là đại phúc. Chỉ sợ Hải tiểu thư chê hắn thô lỗ mà thôi.
Giáo chủ mừng rỡ, đến bên xe hoa, vén rèm lên hỏi:
- Nhàn nhi, nay họ Phùng đã bội hôn, con có đồng ý lấy Âu Dương nhị công tử hay không?
Tụy Nhàn bẽn lẽn đáp:
- Hài nhi tùy phụ thân sắp đặt.
Giáo chủ gật đầu hài lòng, nhưng vẫn còn lo lắng:
- Nhị sư đệ mau trở lại Lang sơn lưu khách lại, chúng ta còn phải vào thành sắp xếp yến tiệc. Gấp gáp quá chưa chắc đã có chỗ đủ rộng rãi.
Chính Lan vui vẻ nói:
- Sư bá yên tâm, gia cửu phụ có sở hữu một tòa đại tửu lâu trong thành này. Tiểu điệt sẽ đi thu xếp ngay.
Nói xong, chàng kéo Tiểu Ngưu đi vào thành. Hỏa chân nhân thì phóng ngựa đến Lang sơn.
Hơn khắc sau, tiếng pháo cưới nổ vang rền, một đoàn người đông đảo tiến ra cửa tây. Đi đầu là Chính Lan, Tiểu Ngưu và các vị chưởng môn bạch đạo, kế tiếp là long đầu, thủ lĩnh của mười mấy bang hội khác. Theo sau là một trăm tay nhạc công y phục mới toanh. Tiếng đàn sáo dặt dìu với tiếng pháo rộn rã, khiến bách tính đổ ra xem. Hải giáo chủ ngỡ ngàng, không hiểu Chính Lan đã làm thế nào mà có ngay nghi lễ long trọng như thế? Nhất là bộ y phục tân lang trên người Tiểu Ngưu, vừa vặn như đã đặt may sẵn vậy. Nhưng giáo chủ chẳng còn thời gian để suy nghĩ, vội vòng tay chào các chưởng môn.
Trong hàng ngũ các chưởng môn có một lão già lạ mặt, mặc đại bào mới rất sang trọng. Lão bước ra vái chào phu thê giáo chủ rồi sang sảng nói:
- Lão phu là Tây Thục nhất hùng Chu Điện Kiệt, cửu phụ của anh em nhà Âu Dương, xin thay mặt đàng trai. Kính thỉnh phái đoàn thông gia nhập thành.
Hải giáo chủ gượng cười, nói giả lả vài câu khách sáo, rồi ra lệnh cho phe mình khởi hành. Xe hoa đi trước, có tân lang cỡi ngựa song song, kế đến là đàng trai và đàng gái. Phái đoàn Hỏa giáo cảm thấy như đang đi trong mơ, vì hai bên đường treo đầy những đèn hoa chúc đỏ thắm và bách tính hô vang:
- Cầu chúc Âu Dương nhị công tử và Hải cô nương bách niên giai lão.
Hải giáo chủ lờ mờ hiểu ra mình đang rơi vào một vở tuồng được dàn dựng sẵn. Nhưng ông hoàn toàn hài lòng khi thấy đám cưới con gái mình lại được tổ chức linh đình như vậy. Giáo chủ phu nhân thì khỏi nói, bà cười toe toét luôn miệng không sao ngậm lại được.
Khi đến tòa tửu lâu đồ sộ, mới thấy hết được vẻ huy hoàng của hôn lễ. Hơn ngàn thực khách ngồi chật ních hai trăm bàn tiệc. Họ đều là những người có danh phận trong võ lâm. Ai nấy đều vui say, và chẳng hề nhắc đến Thiên Ảo cung một lần nào cả. Hải giáo chủ sung sướng đến nỗi say mèm, chẳng còn nhớ là mình bị lừa nữa.
* * *
Khi trở về tổng đàn Hỏa giáo ở Lan Châu, Hải giáo chủ cho gọi ngũ, lục hộ pháp lên hỏi chuyện. Ông nghiêm khắc nói:
- Vì sao Thiên Ảo cung lại đột ngột rút khỏi Lang sơn, hai người mau kể cho ta nghe thử.
Bạch Trung không hề sợ hãi, cười khanh khách:
- Sư huynh biết không, tiểu quỉ Chính Lan quả là thần thông quảng đại, điều động được cả võ lâm. Đêm mười tám, tiểu đệ và lục sư đệ đến nơi thì hơn ngàn khách mời đã sẵn sàng cả rồi. Cuối canh hai, họ giả làm quan quân, bất ngờ kéo lên núi Lang sơn, khua chiêng gõ trống vang trời, hệt như sắp làm cỏ Thiên Ảo cung. Tiểu đệ và Bạch Quí lên trước, tung liền mười tám trái Đảo Thiên thần đạn. Tuy chẳng ai chết, nhưng họ Phùng lại tưởng quan quân đem cả đại pháo đến, liền đốc đệ tử bỏ núi đào tẩu.
Lục hộ pháp ôm bụng cười ngấp, cướp lời sư huynh:
- Lúc quần hào lên đến nơi, thả cho gà vịt, heo bò chạy tán loạn. Cảnh ấy thật không nín cười được.
Hải giáo chủ đập bàn, hầm hầm quát:
- Hai ngươi thật là quá lắm, dám qua mặt lão phu, tự ý làm càn.
Bỗng ông sực nhớ ra:
- À, ta quên mất. Lại còn thêm cái tội ăn trộm Đảo Thiên thần đạn nữa chứ. Bảo bối ấy ta giấu kín trong phòng, sao hai ngươi lại lấy được?
Bạch Trung cười hì hì:
- Sư huynh tuy là giáo chủ, nhưng bọn tiểu đệ chẳng dám cãi lời đại sư tẩu. Mong sư huynh lượng thứ cho.
Hải giáo chủ biến sắc:
- Té ra chính bà ấy đã chủ sở ư?
Ông cho hai sư đệ lui ra, rồi vào phòng bàn bạc với phu nhân. Hai ngày sau, Hỏa giáo dọn lều trở lại đất Tây Vực. Tòa đại sảnh là tài sản của một đệ tử người Hán giàu có, được hoàn trả lại cho lão.
Ba vị hộ pháp họ Bạch được lệnh mang thư đi Vu Hồ, và sẽ ở lại bảo vệ Hải tiểu thư. Họ đã mến cảnh Trung Nguyên nên vui vẻ khởi hành.
* * *
Cuối tháng tám, tam vị hộ pháp đến Vu Hồ, trao thư cho nhị sư huynh là Hỏa chân nhân Tây Môn Nhỉ. Không hiểu trong thư viết gì mà chân nhân lộ vẻ ưu tư, mời Chính Lan và các lão nhân lên bàn bạc. Ông còn bảo Giang Tây Thần Bộ Trịnh Thiều đi gọi Quí Thành Lâm đến.
Mấy khắc sau, họ Quí xuất hiện, thấy gương mặt mọi người nặng nề như đưa đám, gã rụt rè hỏi:
- Chẳng hay đã xảy ra sự cố gì trọng đại mà chư vị có vẻ lo lắng như vậy được?
Chính Lan mỉm cười:
- Đại ca cứ ngồi đi đã.
Chờ Thành Lâm nhấp mấy hớp trà, chàng mới hỏi tiếp:
- Chẳng hay việc thu hồi tài sản ở phương bắc đã tiến hành đến đâu rồi?
Quí Thành Lâm đắc ý nói:
- Ta đã sang nhượng được hầu hết các cửa hiệu, mối lái, thu hồi được hai phần ba tài sản. Cộng với số vốn của Chu cửu phụ và Du đại thúc, ta đã thành lập được một đội thương thuyền ba chục chiếc và xây dựng xong mười kho hàng, cửa hiệu ở Quảng Châu.
Thì ra Tây Thục nhất hùng Chu Điện Kiệt và Giang Tô đại hiệp Du Huỳnh đã hùn hạp với họ Quí để làm ăn.
Hỏa chân nhân tiếp lời Chính Lan:
- Thế còn nơi ăn ở thì thế nào?
- Bẩm bá phụ, tiểu điệt đã mua hai tòa trang viện rất lớn ở cạnh bãi biển phía nam.
Tây Môn Nhỉ là bái huynh của Quí tài thần nên Thành Lâm xưng hô như vậy.
Chân nhân gật gù:
- Tốt lắm, hiền điệt hãy về thưa với lão thái, rồi đưa cả gia tộc đi ngay Quảng Châu, nếu chậm trễ tai họa sẽ không lường nổi. Đám thê tử Chính Lan cũng sẽ đi cùng Quí gia.
Thành Lâm ngơ ngác hỏi lại:
- Quân Mãn Thanh chưa phá nổi Sơn Hải Quan, đâu cần phải cấp bách như vậy?
Chân Nhân cười khổ:
- Rợ Mãn chưa vào nhưng lực lượng tiên phong của chúng đã có mặt, và một trong những mục tiêu đầu tiên chính là Quí gia trang.
Thành Lâm sợ hãi thưa:
- Mong bá phụ nói rõ hơn cho tiểu điệt được tỏ tường.
Hỏa chân nhân tư lự kể:
- Đại sư huynh của bần đạo là giáo chủ Hỏa giáo đã viết thư, tiết lộ một bí mật kinh người. Đó là việc Thiên Ảo cung chủ Phùng Thiệu Đính đã được quân Mãn Thanh hứa sẽ cắt cho ba tỉnh tây bắc. Đổi lại, họ Phùng phải dốc hết lực lượng khuấy rối Trung Nguyên. Hiện nay, Thiên Ảo cung chủ đã luyện thành tuyệt học, đồng thời đào tạo được ba trăm gã Ảo Quỉ vô cùng lợi hại. Bọn Ảo Quỉ này vốn là người của bộ tộc Ngạc Luân Xuân ở phía bắc dãy Âm sơn. Họ không cao lớn nhưng vô cùng dũng mãnh và hiếu chiến. Phùng lão quỉ đã dùng dược vật làm tăng sức mạnh cũng như tính khát máu của họ. Lão còn đem khinh công Thiên Ảo Thân Pháp và sáu chiêu trong pho Ảo Kiếm ra huấn luyện bọn Ảo Quỉ. Do đó, chúng trở thành những sát thủ cực kỳ khó chịu.
Chân nhân dừng lại, nhấp hớp trà thấm giọng, rồi kể tiếp:
- Đáng sợ nhất là việc Thiên Ảo cung chủ đã mời được lão đại ác ma Biển Bức Lão Tổ bào huynh của Miêu Ưng Lão Tổ. Lão này tên gọi Phương Liên Khai, ẩn cư ở vùng núi đá vôi cách Âm sơn ba trăm dặm. Đàn dơi của lão đông đến mấy vạn con, mỗi con chỉ nhỏ bằng con chim sẻ, nhưng rất hung dữ và khát máu. Răng và móng của chúng đều có độc, chỉ cào trầy da là nạn nhân khó sống. Với hai vũ khí Ảo Qủi và Biển Bức, Thiên Ảo cung sắp làm cỏ các phái Trung Nguyên.
Thành Lâm gượng cười:
- Nhưng tiểu điệt chưa nghe được điều gì liên quan đến Quí gia trang cả
Hỏa chân nhân khề khà:
- Từ từ rồi ta sẽ nói đến. Chắc Quí hiền điệt cũng biết rằng làm nên cơ nghiệp thì ai cũng phải có vốn liếng. Người Mãn chỉ hứa hẹn suông chứ đâu cung cấp tài chính cho Thiên Ảo cung. Vì vậy, lão họ Phùng quyết định nhân dịp này đưa đội quân ma quỉ đi vơ vét của cải khắp nơi. Mà Quí gia trang được xưng tụng là giàu có nhất Trung Hoa, liệu bọn chúng có chịu bỏ qua hay không?
Quí Thành Lâm tái mặt, đứng lên nói:
- Chết thật, tiểu điệt phải về thu xếp ngay mới được.
* * *
Hơn tháng sau, Thiên Ảo cung chủ và Biển Bức Lão Tổ đưa quân đến Nam Kinh. Họ ém lại ở cánh rừng ngoại thành, cho trinh sát vào dọ thám mới biết gia tộc họ Quí đã dọn đi đâu không rõ, trang viện thì treo bảng bán. Cả căn cứ Vu Hồ cũng chẳng còn một bóng người.
Hai lão ác ma vô cùng thất vọng, đành chuyển sang tấn công những mục tiêu khác. Trong suốt tháng chín, họ càn quét các nhà đại phú vùng Giang Nam, cướp được gần chục vạn lượng vàng. Không có một ai sống sót để làm nhân chứng cả. Chiến dịch giết người, cướp của với qui mô lớn này, đã làm chấn động võ lâm và bách tính.
Bước sang tháng mười, Thiên Ảo cung làm thêm mười mấy vụ thảm sát nửa ở ba phủ Hồ Bắc, Hồ Nam, An Khánh. Hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang dốc toàn lực truy lùng mà chỉ hoài công.
Quảng Tâm thiền sư và Thuần Thanh đạo trưởng vội đến Lạc Dương tìm Đại Đầu Cái.
Lô bang chủ đã nhận được thư của Chính Lan nên biết rõ nội tình, nói lại cho hai vị chưởng môn kia nghe. Phương trượng Thiếu Lâm buồn rầu nói:
- Không ngờ trong lúc vận nước suy vi thế này mà bọn ma đầu lợi hại kia lại xuất hiện. Nay Âu Dương thí chủ âm thầm qui ẩn, biết lấy ai diệt trừ ma chướng đây?
Đại Đầu Cái mỉm cười:
- Đâu thể trông cậy mãi vào Chính Lan, chúng ta phải tự lực tự cường mà thôi. Lão phu sẽ thông tri cho hai phái Hoa Sơn, Nga Mi biết mà chuẩn bị.
Qua đầu tháng mười một, những vụ cướp kia bỗng thưa đi. Và Thiên Ảo cung chính thức chọn ngọn núi Phụng sơn cách thành Hứa Xương hai mươi dặm để làm căn cứ. Phùng cung chủ đã gởi thiệp mời các phái võ lâm đến dự lễ khai cung vào ngày rằm tháng tư. Sự kiện này càng khẳng định những điều Chính Lan đã tiết lộ. Nay Thiên Ảo cung đã vào đến đất Hà Nam trung tâm điểm của võ lâm, bảo sao bốn phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Cái bang và Hoa Sơn không lo lắng?
Nhưng họ không có bằng cớ để chứng minh Thiên Ảo cung là hung thủ của mấy chục vụ cướp vừa qua, đành im hơi lặng tiếng chờ đợi diễn biến của cục diện giang hồ. Năm vị chưởng môn bạch đạo âm thầm họp lại ở Lạc Dương. Đại Đầu Cái Lô Chính Ngôn là người đa mưu túc trí nhất bọn, nêu lên nghi vấn của mình:
- Lão phu không lạ gì dã tâm của Thiên Ảo cung, chỉ thắc mắc vì sao họ không tổ chức lễ khai đàn ngay, mà lại hẹn đến tận rằm tháng tư?
Đạo Huệ sư thái chưởng môn phái Nga Mi lên tiếng:
- Bần ni cũng suy nghĩ mãi mà không tìm ra đáp án. Từ nay đến sang xuân có nhiều ngày đại cát, tốt lành hơn ngày rằm tháng tư, vì sao lại không được chọn?
Khánh Hư chân nhân, chưởng môn Hoa Sơn phái, tư lự nói:
- Bần đạo cho rằng chính sự biến mất của Âu Dương thí chủ đã khiến họ Phùng lo ngại. Trước khi nắm chắc rằng đủ sức giết Hồng Nhất Điểm, lão ta không dám mới quần hào đến Phụng sơn. Nếu hôm ấy Chính Lan xuất hiện, đòi mạng của Vô Ảnh hội chủ Đường Vĩnh Phục, lão bắt buộc phải nhận lời tỷ thí công bằng, lỡ thua thì cơ nghiệp nát tan.
Thuần Thanh ung dung bảo:
- Chân nhân luận việc rất có lý. Nhưng bần đạo lại có cảm giác rằng Thiên Ảo cung đang dùng kế hoãn binh để chuẩn bị cho một âm mưu gì đấy.
Đạo Huệ sư thái mỉm cười:
- Bần ni không tin rằng bản lĩnh của Thiên Ảo cung chủ Phùng Thiệu Đính lại vô địch như lời Hồng Nhất Điểm thí chủ đã nhận xét. Năm phái chúng ta đều có những bậc trưởng lão tuổi gần bách tuế, lẽ nào lại không hơn một người tuổi bảy mươi như họ Phùng? Nay Âu Dương thí chủ rời bỏ giang hồ, chúng ta phải tự lo thôi. Chờ đợi không bằng chủ động, bần ni đề nghị Quảng Tâm thiền sư phát võ lâm thiếp, mời hào kiệt thiên hạ đến dự đại hội công cử minh chủ. Thiên Ảo cung chủ tự hào võ công quán thế tất sẽ đến dự. Lúc ấy, các phái đưa cao thủ ra tranh tài với họ Phùng, giết chết lão là xong.
Lời nói của sư thái đánh trúng vào khát vọng thầm kín trong lòng cử toạ. Năm phái đều có truyền thống hơn trăm năm, từng là cột trụ chống đỡ võ lâm. Thế mà, mấy năm nay, họ chỉ là ánh sao mờ bên cạnh bậc kỳ hiệp Âu Dương Chính Lan. Giang hồ chỉ nhắc đến Hồng Nhất Điểm đại hiệp, chứ không còn nhớ đến họ nữa.
Các đệ tử Phật môn hoặc đạo gia vốn không màng danh lợi. Nhưng bốn người này lại là chưởng môn, gắn liền với vinh nhục của giáo phái, nên đạo tâm chẳng khỏi vướng bụi trần.
Khánh Hư chân nhân phấn khởi tán thành:
- Bần đạo ủng hộ cao kiến của Đạo Huệ sư thái.
Quảng Tâm thiền sư và Thuần Thanh đạo trưởng cũng không phản bác, riêng Đại Đầu Cái thận trọng nói:
- Lão phu chỉ sợ chúng ta vẽ phụng thành gà thì nguy to. Nếu không có trưởng lão nào của bạch đạo thắng nổi Thiên Ảo cung chủ, thì hóa ra chúng ta đã tự ý dâng chức minh chủ cho lão ta. Và trong cương vị ấy, họ Phùng càng dễ khống chế võ lâm.
Đạo Huệ sư thái cười nhạt:
- Bang chủ yên tâm, trước khi đến Lạc Dương, bần ni đã thuyết phục được sư thúc là Lãnh Diện thần ni xuất quan. Bà tiềm tu trên đỉnh Nga Mi sơn đã sáu mươi năm, võ công đạt đến mức đăng phong tháo cực, chẳng thể nào thua Phùng Thiệu Đính được.
Lô bang chủ hiểu ngay rằng Đạo Huệ sư thái đã quyết dương danh phái Nga Mi, ông cười mát, không nói gì nữa.
Cuối cùng, các phái chọn ngày rằm tháng giêng sẽ cử hành đại hội, địa điểm là núi Hoa sơn.